Chương 91: Dưới Ngọn Đèn Bàn

- Như Ngọc, chính cậu đã giết ông ta ư?

Kiều Nhan vừa tỉnh giấc sau cơn hôn mê dài, nghiêng đầu sang, nhìn thấy nữ tử dịu dàng ôn nhu đang vắt chiếc khăn vải trên chậu nước ấm, nàng hơi thở ngắt quãng suy yếu hỏi.

Ngày đó, sau khi lãnh trọn một kiếm của trung niên tiên nhân, Phí đại tiểu thư ngay lập tức rơi vào trạng thái chết giả, lục quan ngũ thức** đều tự động phong bế để bảo vệ thức hải quan trọng;

Dẫu vậy, lúc ý thức đã được khôi phục bảy tám phần, nàng lại bất ngờ cảm nhận được người đang cõng mình chính là Lý Như Ngọc.

Như Ngọc cứu nàng khỏi tên trung niên nhân?

Như Ngọc đã giết được một tiên nhân ư?

Dù vô cùng ngạc nhiên, nhưng bây giờ nàng vẫn còn rất suy yếu, Kiều Nhan đành tạm gác lại nghi vấn của mình qua một bên, tập trung chữa thương.

Bây giờ nàng đã tỉnh, nên không nhịn được mà tò mò hỏi:

- Ngọc, chính cậu đã giết ông ta ư?

- Ừm, hắn nhất định phải chết mà.

Nữ tử ôn nhu chườm khăn ấm lên vầng trán nhỏ của Kiều Nhan, thi thoảng đưa ngón trỏ nhẹ vuốt sợi tóc rối nằm dưới mảnh khăn, dịu dàng mà thong thả đáp.

- Ùm..

Kiều Nhan khẽ um một tiếng.

Nhìn ngọc thủ ngay trên mí mắt mình, cảm nhận cảm giác mềm mại, cùng hơi thở ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay của tiểu nữ tử.

Kiều Nhan không nhịn được thầm suy nghĩ lung tung trong lòng.

Nàng không thể hiểu đặng, nhiệt lượng khủng bố mà liên miên bất tuyệt trong lòng bàn tay nhỏ bé kia;

Rốt cuộc bắt nguồn từ đâu?

Lý Như Ngọc - một phàm nhân không tu chân nguyên, không luyện chân khí, thì làm sao có thể có thực lực kinh khủng như vậy?

Cảnh giới tu vi của Ngọc phải vượt rất xa mình, có vậy mình mới không thể nhìn ra môn đạo của cô ấy được.

- Cậu, đã giết rất nhiều.. ư?

Kiều Nhan có chút ngập ngừng, tò mò hỏi.

Nàng vốn dĩ là tiểu thư đại gia tộc.

Chỉ cần nàng muốn điều gì đó, ra lệnh một tiếng là sẽ có người thay nàng làm mọi chuyện;

Cả ngoài sáng lẫn trong tối.

Trước giờ thật ra, bàn tay Kiều Nhan chưa bao giờ phải dính máu.

Lần đầu tiên giết người, cũng chính là lão trưởng thôn hãm hại Vương Nhàn ngày hôm đó mà thôi.

Lúc đó cơn giận tuôn trào, nàng ra tay không chút suy nghĩ. Nếu bây giờ bảo nàng giết ai đó khác ư?

Đó hẳn là một sự khiêu chiến rất lớn với Phí đại tiểu thư đấy.

Dưới bàn tay bao bọc của đám cường giả thủ hộ gia tộc, Kiều Nhan chưa bao giờ cảm nhận được sự uy hiếp tính mạng nào thực chất cả.

Thế nhưng mới ở cùng với Vương Nhàn không bao lâu, nàng liên tục phải đối mặt với nguy hiểm rồi.

- Không nhiều lắm, chủ yếu bọn chúng đều đáng chết cả.

Như Ngọc vẫn luôn như vậy, không bao giờ để tâm đến người chết.

Vì nàng có ranh giới sinh-tử của riêng mình.

Kẻ chạm vào vạch chết - Ắt Phải Chết.

Giết một người chết - Không có quá nhiều gánh nặng.

- …

Nhìn gương mặt bình thản của Như Ngọc, Kiều Nhan ngẩn ngơ không nói nên lời.

Nàng không biết Người Phải Chết là kẻ thế nào?

Đối với Phí Kiều Nhan, Kẻ Phải Chết:

Là một đám người kéo đến gây rối cho một gia tộc phụ thuộc của Phí gia.

Hay một đám lưu manh nghe lệnh đại môn phái đối địch, bị uy hiếp, dùng tiền bạc lợi dụ đến địa bàn của Phương Thiên môn quấy rối, tự nguyện làm pháo hôi sau đó bị giết.

Hoặc tỷ như một tên tán nhân cổ võ nào đó, dùng một thân tu vi đã khổ luyện để bán mạng cho kẻ địch, liều lĩnh đến ám sát cao tầng nhà họ Phí, sau đó bị cao thủ nhà nàng giết mất.

Hoặc tỷ như…

Thế giới của một đại tiểu thư ở đại gia tộc đứng trên đỉnh thế giới nhỏ, chính là như vậy;

Hữu kinh mà vô hiểm.

Chỉ có bọn họ răn đe uy hiếp kẻ khác, người khác yếu ớt chống trả, phản kháng trong vô vọng, sau đó căm hận báo thù;

Và cuối cùng bị giết mất.

So với thế giới của ba người Vương Nhàn, khác xa lắm.

- Cậu tò mò lắm à?

Như Ngọc nhìn vào đôi mắt sáng rực, pha lẫn mê man khó hiểu của Kiều Nhan, nhẹ cười hỏi.

- Ách, không có gì…chỉ là…

Kiều Nhan ngập ngừng nói:

- Nếu Kỳ Phong không tiếp nhận mình..ùm…cậu cũng sẽ giết mình phải không?

- Hì, có thể lắm…

Như Ngọc khẽ vuốt bờ má trắng bệch của Kiều Nhan, nhẹ mỉm cười, chậm rãi giảng:

- Nhưng khác với sự nông nổi bồng bột năm đó, đoạn thời gian vừa rồi, khi mình và anh Phong đột ngột xuất hiện ở thành Hoàng Liên, cậu chỉ cho người điều tra xuất nhập cảnh, rồi còn nghiêm cấm không cho người nhà quấy rầy anh ấy nữa.

- Nếu không có gì xảy ra, mình thật sự không có lý do để ra tay với cậu.

Đây chính là những lời nói nhạy cảm đầu tiên của hai cô gái sau nhiều ngày ở cùng nhau.

Nếu có một người có thể định đoạt mạng sống của bạn, sống hoặc chết, nói ra những lời như vậy, hẳn sẽ khiến cho người nghe vô cùng khó chịu.

Nếu bạn là một tu võ giả cường đại, còn đứng đầu thế hệ trẻ nữa, hẳn là sẽ cảm thấy cực kỳ bất mãn;

Khi tính mạng mình được định đoạt bởi một người khác đấy.

- Ùm, thật ra năm đó mình thật ngu ngốc nhỉ?

Kiều Nhan chớp chớp đôi mắt long lanh, có chút xấu hổ nhớ lại những chuyện hoang đường mình đã làm năm xưa.

Cứ vậy, dưới ánh lửa chập chờn của chiếc đèn bàn, hai cô gái nhỏ: 

Một tiểu mỹ nhân suy yếu nằm trên nệm ấm đắp chăn êm;

Một tiểu nữ tử có vẻ ngoài giản dị mộc mạc ngồi trên chiếc ghế lạnh lẽo;

Thong thả trò chuyện cùng nhau.

- Ông ta cũng là người tu chân à Ngọc?

Nhớ man mán chuyện xảy ra tại ngọn Thổ Thùy Phong, Kiều Nhan vẫn còn chút lo sợ.

- Đúng vậy, hẳn là tiên nhân trên Tiên Nguyên Giới.

Nói đến tên tiên nhân đầu tiên bị mình xiên chết, Như Ngọc cũng cảm thấy khá là may mắn, ôn tồn kể lại một hồi.

- Mình không nắm rõ phân chia cấp bậc của người tu chân trên đó. Nên cũng không biết thực lực chân chính của ông ta như thế nào.

- Nhưng mình có thể khẳng định, ông ta không phải là kẻ mạnh nhất trong số chúng.

Bọn chúng trong lời của Như Ngọc hẳn là đám người đã gửi vị tiên nhân kia xuống Việt Thiên tiểu thế giới.

- Nhà họ Đoàn à…

Kiều Nhan dù vẫn còn suy yếu, nhưng khi nghĩ đến kẻ đã gửi một tiên nhân đến đây, đánh nội thương mình, còn muốn đem cả nam nhân của nàng biến thành ngu ngốc;

Trong lòng tiểu Nhan nhịn không được mà hừng hực chiến ý:

- Mình sẽ nhớ kỹ bọn chúng.

–---

Chú thích: lục quan gồm 6 giác quan của một người bình thường, ngũ thức là 5 đường ý thức. Mình xin phép dùng bốn chữ Hán Việt cho sang, cũng như để ngắn gọn câu cú nhé ^^!

–---

- Đừng kích động.

Như Ngọc đưa bàn tay nhẹ nhàng vuốt mái tóc mềm mại của Kiều Nhàn, giọng nói ôn như mười phần, nhưng cũng vô cùng chắc chắn nói:

- Bây giờ cậu còn chưa khỏe hẳn, kích động chỉ khiến khí huyết thêm rối loạn thôi.

- Yên tâm, tạm thời bọn chúng còn chưa phái thêm người xuống đây được, cậu cứ dưỡng thương cho thật tốt trước, rồi tu luyện Tạo Hóa Mường Thiên cho viên mãn đi đã.

- Rồi sẽ có ngày chúng ta chân chính đánh với bọn chúng một trận.

---*----