Chương 176: Mộc Hải Quang Mang

Tích

Tích

Tích

Tích

Bốn giọt máu tươi vẫn còn vương hơi thở nóng hổi của hai vị giai nhân, như bốn hạt mưa lần lượt rơi xuống, va chạm rồi vỡ tan trên nền đất.

Chúng là những giọt máu đầu tiên rơi ra trong trận quyết đấu của hai nàng.

Và khoảnh khắc máu tươi rơi xuống đó, chính thức báo hiệu trận chiến của hai nàng đã đi vào hồi kịch liệt nhất.

Nợ máu ắt phải trả bằng máu!

- Kẻ nào dám thương tổn anh Phong của ta.

Kiều Nhan đưa ngón tay điểm xuyết qua vết cắt nơi gò má, lau đi giọt máu tươi còn đọng trên làn da mịn màn, lạnh căm căm đưa mắt đảo quanh hiện trường một vòng, lạnh lẽo nói:

- Tất phải chết.

Ánh mắt tràn ngập sát khí đó không kiêng nể bất kỳ ai, từ kẻ địch của nàng là hai người Vân Trung Hậu Mộc Chân Chiêu, cho đến chúng võ giả Phương Thiên Môn;

Kiều Nhan dõng dạc cảnh cáo tất cả mọi người, công khai bảo vệ cho Vương Kỳ Phong, phu quân của nàng.

- Ba giọt máu đó, chính là hình phạt cho một kiếm của ngươi lần trước.

Đưa tay chỉ chỉ ba đóa hoa máu đỏ thẫm dưới chân Mộc Chân Chiêu, Kiều Nhan bá khí mười phần, trắng trợn khiêu khích nói:

- Không chỉ vậy, hôm nay ta phải tính sạch sẽ sổ sách với ngươi. Thu hồi cả gốc lẫn lãi mới đặng.

- Giỏi, con nhóc ngươi giỏi lắm.

Bàn tay nhẹ nhàng đưa lên, lau đi ba vết xước trên dung nhan tuyệt trần của mình, Mộc Chân Chiêu sắc mặt âm trầm nghiến răng nói.

Lòng bàn tay của giai nhân vừa vuốt qua, ba vết cắt trên mặt lập tức khép hờ miệng, máu tươi thành dòng cũng đã đông đặc lại;

Chân khí Mộc Hải Tâm Kinh như dòng nước mát chảy vào, nhất thời gột rửa sạch sẽ chất độc từ Hóa Cốt Công, do ma trảo để lại.

Chút vết thương nhỏ vốn chẳng nhằm nhò gì, nhưng bị cào ngay mặt, thể diện bị xé rách, đã kích động lên sát tâm trong lòng vị Mộc Chân Kiếm Nữ mấy ngày nay.

Lần trước ăn một chưởng của người áo đen (Kiều Ân) đến suýt chết, đã vậy còn bị đoạt mất Mộc Chân Kiếm; Mộc Chân Chiêu gần như uất ức sắp phát điên rồi.

Nàng vừa nghe Vân Trung Hậu nói rằng, Bàng Tung đang ở gần núi Phương Thiên, đã ngay lập tức chạy đến đòi món nợ tan xương nát thịt năm xưa.

Thế nhưng, tử địch ngay trước mắt còn chưa bắt được, thì đã bị con ranh phách lối trước mặt cản đường, đã thế còn bị xé rơi mặt mũi nữa.

Càng nghĩ càng giận, bao nhiêu uất hận nghẹn khuất nơi cuống họng thời gian qua, tức khắc núi lửa phun trào muốn nổ tung lồng ngực nàng.

Cố nhịn xuống nộ hỏa công tâm, Mộc Chân Chiêu trầm giọng quát:

- Phí Kiều Nhan, ta cho ngươi một cơ hội cuối cùng. Mau giao Bàng Tung ra đây, ân oán từ trước đến nay giữa chúng ta coi như xóa bỏ. Chuyện hôm nay, một trảo này, coi như ta rộng lượng bỏ qua cho con nhóc...

- Câm mồm!

Phí Kiều Nhan không muốn nghe đối phương lải nhải thêm, dứt khoát hét lớn một tiếng cắt ngang lời:

- Cửu Liên Hóa Cốt Chưởng, ăn ta một tát.

Tay phải vung lên, Kiều Nhan vận hết mười thành chân khí vào lòng bàn tay, xuất một chưởng toàn lực tát thẳng vào mặt Mộc Chân Chiêu.

Ý nàng đã quyết, không cần thiết phải dài dòng.

- Con ranh khốn kiếp. Chết đi!

Ầm ầm ầm

Mộc Chân Chiêu phẫn nộ gầm lên, điên cuồng vận Mộc Hải chân khí lên mức cao nhất, ầm ầm nện tới, cứng đối cứng trực tiếp đối chưởng cùng Kiều Nhan.

Oành

Tiếng va chạm lúc này còn to hơn vừa rồi gấp bội lần, sóng xung kích như lũ quét đánh vỡ đê, hung mãnh cuốn phăng ra bốn phương tám hướng.

- Mộc Hải.

Hai chữ vừa xướng, biển quang mang xanh lục lấy Mộc Chân Chiêu làm trung tâm, nổ tung ra chiếu sáng khắp thiên địa.

Muôn loài muôn vật ngay tức khắc bị nhuộm xanh bởi lượng chân khí khổng lồ như thác lũ của nàng.

- Song kiếm hợp nhất, chém.

Vụt

Oành

- Hự!

Phụt

Tiểu Chiêu hai tay hai kiếm quyết ngưng tụ lại, kết thành một kiếm vô địch, lưỡi kiếm quét ngang, kiếm mang tức tốc đập thẳng lồng ngực Kiều Nhan.

Phí đại tiểu thư bất ngờ trước lực đạo kinh khủng của đoàn kiếm khí, nhất thời phòng ngự tan rã, lãnh trọn một nơi ngực bay ngược ra phía sau.

Kiếm khí chưa dứt, thế không thể cản muốn quét ngang qua chúng võ giả đương trường.

Mọi dù đám võ giả đã cẩn thận lùi lại một đoạn khá xa, nhưng Mộc Hải Quang Mang quá mức cường đại, như sóng thần cuốn ngang qua đại địa, muốn đem tất cả mọi thứ nghiền nát thành thịt vụn mới hả giận.

Phật

Ngay lúc mọi người kinh hoàng vì uy áp khổng lồ nghiền ép đến, thì một làn sóng vô hình đột ngột từ trên cao đánh thẳng xuống, luồng sóng ôn nhu mềm mại ngay tức khắc triệt tiêu đi tám chín phần mười xung lực của Mộc Hải Quang Mang.

Tiếc là, Mộc Chân Chiêu bây giờ đã lâm vào cuồng nộ, toàn lực ra tay không kiêng nể gì nữa, vận mười phần chân khí Mộc Hải Tâm Kinh đánh thẳng tới, tay trái vung lên, thêm một quyết băng thiên liệt địa nữa dồn dập được đánh ra.

Rắc

Ầm

Lực lượng quá mức kinh khủng khiếp, nháy mắt đen làn sóng vô hình đá vỡ thành trăm mảnh, năm phần dư lực còn lại không thể cản phá đem chúng nhân đương trường cuốn phăng lên trời.

- AAAAAAAAAAA...

Bịch

Chúng nhân bị hất tung lên trời, ôm ngực kêu gào thảm thiết, cuối cùng rơi thẳng xuống đất, đau đớn nằm lăn lộn kêu cha gọi mẹ.

Tràng cảnh có thể nói là thê thảm đến vô cùng rồi.

- Không có ư?

Mộc Chân Chiêu ánh mắt lăm lăm đảo quanh một vòng, nhưng trước mặt nàng lúc này, nào còn ai đứng vững được nữa đâu?

Bàng Tung gì ở đây nữa?

Rõ ràng, Bàng Tung mới vừa rồi vẫn còn ở đây, lẩn trốn giữa rừng võ giả Phương Thiên Môn, thế mà chỉ trong tích tắc, y đã trốn thoát dưới mí mắt của nàng ư?

- Bàng Tung ngươi ở đâu, mau cút ra đây cho ta.

Mộc Chân Chiêu nộ khí công tâm, ngửa mặt cuồng nộ gào lên.

- ...

Thế nhưng đáp lại nàng chỉ là một sự yên tĩnh đến đáng sợ.

Yên tĩnh?!?

Sao có thể lại yên tĩnh như vậy được?

Trước mắt nàng, chúng nhân vẫn đang quằn quại rên rỉ trên mặt đất mà?

"Có quỷ!"

Mộc Chân Chiêu linh cơ vừa động, thì...

Xoẹt

Phập

- Hự!

Ngay khoảnh khắc này, trước ngực nàng đột ngột mọc ra một mũi huyết kiếm cực kỳ đáng sợ.

Dần dần, thân kiếm, lưỡi kiếm, rồi cho đến chuôi kiếm, cũng từ từ hiện nguyên hình ngay sau lưng nàng.

Một thanh trường kiếm hàng thật giá thật, vô thanh vô tức, không một tiếng động, không có nửa điềm báo trước;

Đã đâm xuyên qua ngực Mộc Chân Chiêu.

...

Và khung cảnh quỷ dị này, một lần nữa cho chúng ta thấy sự kinh khủng của tu chân giả Tiên Nguyên Giới.

Mười phút trước, trước khi Mộc Chân Chiêu quyết định dùng toàn lực đánh ngã toàn bộ đám võ giả xung quanh.

Ngay khoảnh khắc nàng nổi cơn cuồng bạo mất hết lý trí, thì Bàng Tung đã lặng lẽ vận chân nguyên đánh ra một đường ẩn thân quyết.

Với thần thức kinh thế hãi tục của mình, y dễ dàng đem tất cả hơi thở che đậy phi thường kín kẽ, thần thức cường đại bao phủ quanh thân che giấu xuống, căn bản không một ai ở đây có thể phát giác ra được.

Thế nhưng, bấy giờ trước mắt y có hai lựa chọn, đó là ám sát Lý Như Ngọc, hay là Mộc Chân Chiêu?

Và khung cảnh hiện tại, chính là câu trả lời cho câu hỏi này rồi.

"Như Ngọc cô nương, mau cùng ta giết chết ả ma đầu này. Diệt trừ hậu họa cho Vương Kỳ Phong của ngươi."

Đúng như Như Ngọc dự đoán, vừa khi mũi kiếm xỏ xiên người Mộc Chân Chiêu, một dòng sóng âm vô hình đã đập vào vành tai nàng.

- ...

Không đáp lời, cũng chưa vội ra tay, Như Ngọc chỉ đơn giản nhếch môi cười nhạt đầy ý tứ, đưa mắt dọc theo hướng luồng sóng âm truyền lại, nhìn vào khoảng không sau người Mộc Chân Chiêu một đoạn.

- AAAAAAA...

- BÀNG TUNG...

Keng

Rắc

Đúng lúc này, Tiểu Chiêu phẫn nộ rống lớn, kiếm quyết một đường chém thẳng xuống, một phát chém thanh trường kiếm nát vụt thành trăm ngàn mảnh.

Mảnh vỡ trường kiếm trong người nàng, dễ dàng bị chân khí cường đại ép diệt thành tro bụi, không thể thương tổn thêm một phân da thịt nào nữa.

- Ta giết ngươi...

----*----