Vụt
Hai nữ hạ xuống ngay trước mặt mọi người.
Một tuyệt sắc đại mỹ nhân khiến chúng sinh thần hồn điên đảo, dung nhan tuyệt trần - Trịnh Nhã Uyên.
Người còn lại, chân chính chủ nhân Hắc Phong Thương, Phí đại tiểu thư - Phí Kiều Nhan.
Nàng lạnh lùng quát lớn:
- Mộc Chân Chiêu, lần trước ngươi dụng tâm độc ác thương tổn anh Phong ta còn chưa tình sổ. Hôm nay lại ngang nhiên đến đây quấy rối đại lễ tế tiên tổ của ta, ngươi thật sự đáng chết.
- Hừ! Khôn hồn thì cút qua một bên, nếu không đừng trách ta hôm nay đạp diệt núi Phương Thiên.
Mộc Chân Chiêu, đại cường giả Hóa Thiên Cung Tiên Nguyên Giới, há lại xem một môn phái nho nhỏ trước mặt là vấn đề, bá khí mười phần hung hăn đe dọa.
- Tốt, thù mới hận cũ, chúng ta hôm nay không chết không thôi.
Phí Kiều Nhan ngữ khí quyết tuyệt, bước chân trầm trọng đi đến bên cạnh Hắc Phong Thương, tay ngọc chậm rãi rút lên thanh trường thương, quét một vòng, trực chỉ giữa lồng ngực Mộc Chân Chiêu.
Mũi thương đen kịt sắc bén kinh người, sát khí chết chóc ẩn hiện từng luồng vô hình quẩn quanh, chấn nhiếp tinh thần bất kỳ ai khi cố chăm chú nhìn vào nó.
Chúng võ giả Phương Thiên môn nín thở chờ đợi tràng ác chiến chuẩn bị nổ ra, hồi hộp xem đại tiểu thư nhà mình đại triển thần uy, đem nữ ma đầu một thương diệt sát.
- Không chết không thôi?
Mộc Chân Chiêu cười nhạt một tiếng, ngạo nghễ một thân cường giả thượng giới lớn tiếng tuyên bố:
- Hôm nay chỉ có Bàng Tung chết mà thôi. Con nhóc ngươi khôn hồn thì đứng qua một bên. Nếu không, đừng trách ta xuống tay hung ác.
- Ngông cuồng, để Phí Kiều Nhan ta xem cường giả Tiên Nguyên Giới có thể lợi hại đến đâu.
Kiều Nhan ánh mắt ngưng tụ, đan điền nơi bụng dưới xoay tít lên, nhanh chóng điều động mười phần chân nguyên Tạo Hóa Mường Thiên tầng thứ tư, chân nguyên như thác lũ theo lòng bàn tay nàng ồ ạt đổ vào từng đường vân trên thân Hắc Phong Thương, bằng mắt thường đều có thể nhìn ra, hàng ngàn vạn đường hoa vân uốn quanh trường thương dần được thắp sáng lên, chân nguyên chảy đến đâu trường thương sáng đến đó.
Cuối cùng, khi toàn bộ hơn vạn đường hoa văn đều đã bùng cháy, chín đóa hoa sen nhỏ xíu được khắc trên mũi thương cũng hưởng ứng vụt sáng lên theo.
Chín hình khắc hoa sen vô tri trong chớp mắt đã tỏa sáng rực rỡ, tựa như chín đóa thần liên cùng nở rộ một lượt, chân thực đến cực điểm.
"Đạo Liên Kinh, không ngờ thanh trường thương còn có thể chơi lên được như vậy."
Bàng Tung nheo nheo mắt cẩn thận quan sát chín đóa hoa sen, tinh tế cảm nhận từng làn đạo vận vờn quanh chúng.
Lần trước, Như Ngọc tuy cũng dùng Hắc Phong Thương, nhưng là dùng phương thức cực kỳ thô bạo, trực tiếp vác thương nện thẳng xuống đầu y.
Chứ không giống Phí Kiều Nhan, khu động huyền diệu trận pháp Cửu Liên như bây giờ.
- Nếu chỉ dùng chút pháp trận thô thiển đó, ngươi căn bản không phải đối thủ của ta.
Là kẻ địch, không ai quen thuộc với Cửu Liên Phủng Sơn Trận hơn Mộc Chân Chiêu, nàng đã không ít lần giao thủ với Phí đại tiểu thư, có thể nói là đã lĩnh giáo đầy đủ huyền diệu của trận pháp này rồi.
Dù uy lực khá đáng gờm, nhưng nó cũng chỉ là trận pháp mô phòng theo Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ mà thôi, nội hàm căn bản không thể so với bản chính đặng.
Không phải Tiểu Chiêu xem thường, nhưng muốn đánh bại nàng với Hắc Phong Thương, đó là chuyện không tưởng.
- Hắc, ai nói với ngươi, hôm nay ta sẽ dùng Hắc Phong Thương.
Kiều Nhan cười nhạt một tiếng, hờ hững đáp.
Chuyện Mộc Chân Chiêu bị (Kiều Ân) cướp mất Mộc Chân Kiếm, nàng đã sớm nhận được tin báo từ Như Ngọc. Vừa vặn hôm nay cường địch một lần nữa đánh đến cửa, không chỉ lửa giận, mà tính hiếu thắng của Phí đại tiểu thư lại được thổi bùng lên.
Không hẹn mà gặp, Kiều Nhan lần này không chỉ muốn đánh thắng Mộc Chân Chiêu, mà còn muốn đánh cho đối phương tâm phục khẩu phục, vừa báo thù giúp anh Phong vừa lấy lại mặt mũi cho Phương Thiên Môn mới đặng.
Nghĩ là làm, nàng dứt khoát nâng lên Hắc Phong Thương, miệng khẽ niệm:
- Thu nhỏ, biến.
Xoẹt
Một chữ "biến" vừa niệm, cả thanh trường thương sáng rực lập tức phụt tắt, tất cả chân nguyên lực nàng vừa truyền vào tức thời thu liễm cả vào trong thân thương, một tiếng xoẹt khẽ rít, cả thanh trường thương dài hơn hai mét tức khắc biến mất.
Đưa mắt nhìn lại, mọi người chỉ thấy trên tay Kiều Nhan bây giờ chỉ nằm gọn một cây trâm cài màu đen kịt, nào còn trường thương đoạt mạng nào nữa đâu.
Chúng nhân xung quanh ai nấy đều cảm thấy khó hiểu với hành động lần này của Phí đại tiểu thư.
Tại sao nàng không dùng tuyệt đại sát khí để đối chiến với cường địch, Mộc Chân Chiêu ở thế giới nhỏ này không khác gì một tồn tại vô địch mà.
Chẳng lẽ Phí đại tiểu thư phát ngốc rồi sao? Sao không chiếm ưu thế, mà lại lại thu về móng vuốt của mình chứ?
"Con ranh này là đang xem thường ta đấy ư?
Muốn đánh một trận công bằng?
Muốn đánh cho không chỉ ta, mà còn để cả thiên hạ phải nể sợ nó ư?
Thật sự muốn chết?"
Không chỉ đám đông võ giả, chính Mộc Chân Chiêu cũng cực kỳ nghi hoặc với Phí Kiều Nhan, thầm khinh thường cười nhạt trong lòng.
Kiều Nhan không biết, lúc Mộc Chân Chiêu còn trẻ, còn chưa được thừa kế Mộc Chân Kiếm, thì nàng đã thân kinh bách chiến, hai bàn tay mảnh mai vặn cổ không biết nhiêu tu chân giả cấp thấp rồi.
Chưa kể là, tu hành vạn năm, kiếm quyết của Mộc Chân Chiêu đã lô hỏa thuần thanh, đăng lâm cảnh giới đăng phong tạo cực rồi.
Nhân kiếm hợp nhất, dù Mộc Chân Kiếm không nơi tay, Tiểu Chiêu cũng dư sức cắt xuống đầu lâu của bất kỳ kẻ nào.
Nếu Kiều Nhan khinh xuất xem thường nàng, căn bản là tự tìm đường chết nhé.
Kiều Nhan mặc kệ ánh mắt lạnh lùng của Tiểu Chiêu, cũng không để tâm đến sự lo lắng bất an của chúng võ giả xung quanh.
Leng keng
Bàn tay đang cầm hắc trâm chậm rãi đưa lên đỉnh đầu, nhẹ nhàng rút xuống ngọc trâm, ngọc trâm vừa tháo, búi tóc nàng được mở trói xõa tung sang ra, tùy ý trải dài xuống thắt lưng.
Phong thái đại mỹ nhân từ đầu đến cuối liền mạch mười phần, kiều diễm ngàn phân, uyển chuyển vạn lần.
Hấp
Trước ánh mắt ngập tràn mê man mờ mịt của tất cả mọi người các phe, Kiều Nhan mấp máy môi mở miệng khẽ hút một cái, hắc sắc ngọc sắc hai chiếc trâm cài tự động nhảy bắn lên, đồng loạt chui tọt vào trong miệng nàng, một đường chạy thẳng đến Tử Phủ, nằm yên bất động không phát ra nửa tia gợn sóng.
- Hừm... giả thần giả quỷ.
Mộc Chân Chiêu khe khẽ gầm gừ, đáy mắt âm thầm dò xét từng cử động kỳ lạ của Phí Kiều Nhan.
Dù có là Cửu Liên Thần Công hay Mường Thiên Tạo Hóa Quyết, trong mắt đại cường giả Tiên Nguyên Giới nàng, bất quá cũng chỉ là trò con nít, không hơn không kém vậy.
Chẳng lẽ Phí đại tiểu thư còn có đòn tuyệt sác khác ư?
- Thu Phân Cửu Liên Tán
Đông Tàn Cửu Liên Tan
Liên Vũ Phủ Đại Địa
Hồng Thế Hóa Thương Tang.
Tâm ý chợt động, Kiều Nhan nhẹ cong môi, miệng khẽ niệm:
- Đầy trời, giăng kín cánh hoa rơi
Dưới đất, ngàn dặm hóa xương khô.
- ...
- Hồng Thế Hóa Thương Tang...
- Cửu Liên Tán, ngàn dặm hóa xương khô...
Tiếng ngâm khe khẽ của giai nhân quanh quẩn khắp đất trời, như gần như xa, như mơ như ảo, nàng đứng ngay trước mắt, nhưng tiếng ngâm văng vẳng ấy tựa như từ dưới địa ngục vang vọng lên.
Từng luồng hơi thở lạnh lẽo dưới đại địa chợt bốc lên, len lỏi giữa đám đông xuyên qua lớp da thịt của chúng võ giả, sát khí rét buốt người thấm vào tận xương tủy, khiến chúng nhân xương cốt đều bất tê dại một mảnh.
- Ma công, là ma công.
- Bài thơ này...bài thơ này.
Đáy lòng rét run một mảnh, ai nấy đều kinh sợ lắp bắp nói không nên lời.
- Ta nhớ rồi, đây là bài thơ cổ thất truyền của Tụ Ma Sơn năm xưa.
Một tên trung niên võ giả có kiến thức lập tức kinh hoàng hét lớn.
- Đại tiểu thư tu ma công.
- Không thể nào...
- Đây chính là bài thơ thất truyền của Cửu Liên Hóa Cốt Cửu Bộ Khúc mà.
- Trọn bộ trường khúc Cửu Liên Hóa Cốt Cửu Bộ Khúc ư?
- Trời ơi, chính là Cửu Liên Hóa Cốt Công.
- Cửu Liên Hóa Cốt Công.
Vừa nghe đến bảy chữ "Cửu Liên Hóa Cốt Cửu Bộ Khúc", mọi người ai nấy đều không kiềm được khiếp sợ trong lòng, điên cuồng gào thét không ngớt mồm, hiện trường ngay tức khắc lâm vào một mảnh ồn ào hỗn loạn.
Vù vù vù
Gió rét từng cơn bị cuốn lên, lấy Phí Kiều Nhan làm trung tâm, như cuồng phong bạo vũ cuồng loạn khuấy tung trời.
Mái tóc tùy ý thả dài của Kiều Nhan lúc này cũng bay tung lên, khiến cho thân ảnh nàng vừa kiều diễm ma mị vừa cường mãnh đến cực điểm.
Khí thế hung ác như ma quỷ hiện hình này, yêu dị như ác quỷ hiển linh; chấn cho đầu óc đám võ giả tê rần, máu huyết trong người phút chốc như bị hút sạch đi, hóa thành một đoàn thây khô không còn nửa tia sức sống.
Kiều Nhan lúc này nào còn là một đại tiểu thư danh môn đại phái nữa, trong mắt chúng nhân, nàng không khác gì một nữ ma vương ngạo nghễ đứng trên một biển khô lâu, xương khô chất thành núi.
Cực kỳ đáng sợ!
- Mộc Hải Tâm Kinh.
Ở phía đối diện, Mộc Chân Chiêu đã ngầm vận chân khí từ lâu, đến lúc này, trông thấy Kiều Nhan phút chốc biến hóa quỷ dị, nàng không nhịn nữa, tức khắc vung tay kết thành ấn, miệng liên tục niệm khẩu quyết liên miên bất tuyệt.
Khí hải trong người Tiểu Chiêu ầm ầm dậy sóng, khí thế không chịu thua kém Kiều Nhan nửa điểm, chân khí cuồn cuộn bốc lên kinh thiên, quyết tranh phong cùng ma công của Phí đại tiểu thư.
Cuối cùng, Tiểu Chiêu ánh mắt ngưng tụ, hai ngón tay khép lại thành kiếm, kiếm quyết ngưng tụ nơi đầu ngón tay, hét lớn một tiếng kinh thiên:
- Mộc Thiên Kiếm Quyết, Giết.
Chữ "Giết" vừa ra, kiếm quyết huyễn hóa thành kiếm hình, kiếm tâm phóng xuất ra kiếm ý, một đường đâm thẳng đến lồng ngực Phí Kiều Nhan, quyết một kiếm không lùi, quyết một kiếm vô kiên bất tồi, quyết một kiếm vô địch, quyết một kiếm đâm xuyên trái tim đối phương.
- Cửu Liên Hóa Cốt Trảo.
Phí đại tiểu thư đối mặt kiếm quyết sắc bén vô ngần, không hề có nửa điểm nao núng, không một tia sợ hãi, mạnh mẽ gầm lên.
Bàn tay kết thành trảo chộp tới, móng vuốt ma quỷ lấy tốc độ như lưu tinh muốn xé rách cả trời xanh, chỉ trong tích tắc, nàng đã xảo diệu tóm chặt lấy kiếm quyết, "bụp" một tiếng, năm đầu ngón tay trắng nõn nà dễ dàng đem kiếm quyết bóp nát thành tro bụi, hoàn toàn tan biến khỏi thế giới này.
- Đây là kiếm quyết của một cường giả thượng giới sao?
Phí Kiều Nhan vân vê đầu ngón tay, nhếch môi cười nhạt nói:
- Cũng chỉ thế mà thôi.
Nói rồi, ma trảo lại kết, âm khí mười phần vồ tới, chộp thẳng vào cổ họng Mộc Chân Chiêu.
- ...
Tiểu Chiêu không hơn không kém, nhanh tay biến chiêu, hai ngón tay vốn đã kết thành kiếm lúc này không một chút chần chừ, đầu thẳng vào lòng bàn tay của ma trảo.
Oành
Kiếm quyết ma trảo vừa chạm, hai luồng chân khí cường đại như hai ngọn sóng thần trăm mét va thẳng vào nhau, không khí bị nén chặt đến cực cùng phát ra một tiếng oành long trời lở đất, sóng xung kích giữa nơi va chạm nổ tung ra, quét ngang đại địa không còn nửa hạt bụi.
Xoẹt
Cường giả tu hành vạn năm lâu, Mộc Chân Chiêu thân kinh bách chiến, ra tay vừa nhanh vừa chuẩn, hai tay kết hai kiếm quyết liên tục quét ngang đâm thẳng vào các yếu huyệt trên người Kiều Nhan.
Còn Phí Kiều Nhan thì sao?
Một cô gái nhỏ chốn thứ nguyên cấp thấp, có thể là đối thủ của Mộc Chân Kiếm Nữ chăng?
...
Câu trả lời thật sự rất đơn giản!
Phí Kiều Nhan, Phí đại tiểu thư, vị hôn thê của Vương Nhàn, cũng chính là chị em tốt của Lý Như Ngọc.
Dưới sự dạy dỗ tận tình của Như Ngọc cô nương, Cửu Liên Hóa Cốt Công của nàng đã tăng tiến lên một cảnh giới thiên kinh địa hãi.
Hóa Cốt vừa hiện hình, chúng sinh ắt phải run rẩy lẩy bẩy quỳ lạy nàng.
Cửu Liên Hóa Cốt Trảo lại càng được Như Ngọc dốc tâm truyền thụ, Kiều Nhan trò giỏi gặp minh sư, nàng tư chất vốn đã xuất chúng phi phàm, ngộ tính lại càng kiệt xuất vô song khó ai sánh nổi, dễ dàng đem tất cả yếu quyết đều nắm vững.
Hai bàn tay hai ma trảo, ma trảo khát máu vừa ra, ắt có người phải đổ máu.
Ma trảo uẩn dưỡng hóa cốt độc, chạm vào người ắt sẽ đem kẻ địch hóa thành bộ xương khô.
Một trảo kế một trảo đánh ra , mỗi trảo vừa âm hiểm vừa độc địa, hung tàn đến cực điểm.
Xoẹt
Kiếm quyết đột ngột biến chiêu, hướng thẳng mi tâm Kiều Nhan đâm tới; Phí đại tiểu thư cũng nhanh không kém, tức khắc nghiêng đầu tránh né.
Chỉ là nàng né đã nhanh, nhưng kiếm quyết còn nhanh hơn nửa lần, mặc dù nàng không bị một kiếm xuyên thủng mi tâm, nhưng gò má đã bị cắt một đường sắc lẹm.
Thế kiếm chưa dứt cắt phăng qua, dễ dàng chém rơi một lọn tóc mai của Kiều Nhan.
Xoẹt
Cùng lúc đó, Hóa Cốt Trảo hung tàn cũng phóng ra một đường tuyệt sát, vừa mới rồi còn nhắm đến lồng ngực Mộc Chân Chiêu, Tiểu Chiêu vừa ngả người tránh thoát, ma trảo liền cắt phăng ba đường trên áo ngoài của nàng.
Hóa Cốt Trảo như ma quỷ đòi mạng, dọc theo lồng ngực Mộc Chân Chiêu trượt thẳng lên, vồ mạnh vào cổ họng nàng. Mộc Chân Chiêu phản xạ cực kỳ nhanh, trong đường tơ kẽ tóc ngoẹo đầu sang một bên.
Xoẹt
Hóa Cốt lại vồ hụt một trảo, từng chừng thế trảo đã tận không thể thu hồi nữa rồi, thế nhưng trong ánh mắt kinh ngạc của Mộc Chân Chiêu, Kiều Nhan lại còn ẩn tàng nửa phần ám kình, khéo léo vắt ngang qua, ba trong năm đầu móng vuốt lướt ngang da thịt nơi gò má Tiểu Chiêu;
Tích tắc đem dung nhan tuyệt sắc kia xé rách, hạ xuống ba đường máu tươi trông cực kỳ chói mắt.
Tích
Tích
Tích
Tích
Bốn giọt máu tươi vẫn còn vương hơi thở nóng hổi của hai vị giai nhân, như bốn giọt mưa lần lượt rơi xuống, va chạm rồi vỡ tan trên nền đất.
----*----