Chương 174: Thù Mới Hận Cũ Tập Trung Đầy Đủ

- Lý Như Ngọc.

"Con nhóc ma quỷ này, không chỉ không bị tiên chân nguyên của ta xoắn nát, mà còn khỏe mạnh đứng ở trên kia nữa.

Thật sự đáng sợ!"

Thần thức Bàng Tung vừa quét được thân ảnh của Như Ngọc, mặc dù lửa giận nén đầy bụng, nhưng sau trong linh hồn, y vẫn phải thầm khiếp sợ trước thực lực nội hàm khủng bố của nàng.

- Hả? Mộc Chân Chiêu?

Chỉ là, đương lúc Bàng Tung còn đang nghĩ cách tiếp cận ám sát Như Ngọc, thì thần thức của y lại quét trúng một chiếc xe ngựa nho nhỏ đang lộc cộc chạy tới.

- Vân Trung Hậu, chưởng môn Lưu Thủy Tiên Trì đến.

Từ phía xa, tiếng hét báo danh của đệ tử Phương Thiên đã vang vọng lại, tiếng rống như kinh lôi nổ tung giữa trời, cùng lúc đó, trong thức hải của Bàng Tung cũng nổ bùng ra ba con chữ quen thuộc.

"MỘC CHÂN CHIÊU"

- Mộc Chân Chiêu, con nhóc khốn kiếp này, hôm nay cũng đến ư?

...

Ở trên đỉnh núi bên cạnh ngã ba Phí Phương Đình, Như Ngọc ánh mắt sắc bén như mắt chim ưng nhìn thẳng xuống, đâm xuyên qua biển người đông nghìn nghịt bên dưới, chăm chú tập trung mục tiêu khóa chặt vào người Bàng Tung.

Trong lúc thần trí Bàng Tung nhảy lên một tia dao động, vì sự xuất hiện đột ngột của Mộc Chân Chiêu, chỉ một tia dao động nhỏ thôi, nhưng rất nhanh đã lọt vào sức cảm ứng kinh người của Như Ngọc.

Luồng hơi thở quỷ dị giữa đám đông tu võ giả, cùng làn sóng thần thức vô hình quét ngang quét dọc tứ phía, liên tục dò xét nàng, tất nhiên với giác quan nhạy bén, Như Ngọc nhanh chóng nhận ra, hẳn có tu chân giả đang ở gần đây.

Cộng thêm một tia dao động cực kỳ nhỏ bé kia nữa, Như Ngọc có dùng đầu gối cũng đoán ra được thân phận của tên thanh niên anh tuấn này rồi.

"

Nhổ cỏ không tận gốc,

Xuân tới lại ngoi lên.

Sắp có kịch hay rồi đây!"

Như Ngọc vờ như không thấy, thần sắc không chút gợn sóng, âm thầm nhếch môi cười nhạt trong lòng.

- Bàng Tung, quân khốn kiếp nhà ngươi.

Đương lúc mọi người còn đang nhốn nhốn, vì sự xuất hiện ngoài dự đoán của hai người Hậu Chiêu, thì tiếng hét thánh thót của nàng đã ầm ầm vang rền tới, sóng âm điên cuồng như cuồng phong quét ngang qua đại địa, cuốn lên khói bụi bay mịt mù.

Âm hưởng được chân khí hùng hậu yểm trợ, khuếch đại to đến gấp trăm lần, vang vọng chín tầng mây, khiến chúng võ giả như được nghe thấy âm thanh của ngàn đạo kinh lôi nổ tung một lượt.

- Bàng Tung, mau đền mạng.

Mọi người đồng loạt đưa mắt nhìn sang, chỉ thấy một cô gái trẻ tuổi trong bộ váy dài màu vàng nhạt điên cuồng đạp gió cưỡi mây lao vút tới.

- ?!?

Ai nấy đều kinh hãi không ngớt trong lòng.

Hôm nay, vốn dĩ là lễ Tạ Ơn truyền thống của Phương Thiên Môn bọn họ.

Ngoài người trong năm nhà Phí Phó Thạch Mạc và Hồng Nhiên, cùng bà con thông xui gia xa gần ra, thì làm gì có người ngoài nào đâu.

Thế mà hai kẻ lưu vong của Tiên Trì kia, ngày thường không đến, lại cứ canh ngày đại lễ của tông mông nhà mình mà đến ư?

Vậy đã đành, lại còn to gan lớn lối đòi đánh đòi giết ngay trước ngôi đình thờ ông Chúa nữa.

"Thật sự là đáng giận nha."

Ai nấy đều không nhịn được lửa giận trong lòng, phẫn nộ trừng mắt nhìn chằm chằm lấy thân ảnh vàng nhạt kia.

"Đại tiểu thư đâu?

Đại tiểu thư mau xuất hiện đánh đuổi nữ ma đầu kia đi."

Tiếc là thực lực của Mộc Chân Chiêu quá mức kinh khủng, dù căm hận đến điên người, nhưng không một ai ở đây dám bước lên ngăn cản cả, chỉ đành ôm hy vọng vào sự xuất hiện của đại tiểu thư nhà mình vậy.

- Mộc Chân Chiêu, mau dừng tay.

ẦMMMMMMMMMMMM

Đúng lúc này, từ hướng trong sơn môn, một tiếng hét còn âm vang hữu lực hơn đánh thẳng ra, mạnh mẽ triệt tiêu đi dải âm thanh xung kích kinh thiên của Mộc Chân Chiêu.

Vù vút vụt

Tiếng xé gió truyền vào tai, không ai chỉ ai, tất cả mọi người đều vui mừng kích động chuyển ánh mắt nhìn lên trời.

Từ phía xa trên núi Phương Thiên, một vật thể màu đen lao vút xuống, như sao băng xé ngang trời, kéo một đường dài thẳng tắp cắt ngang qua bầu trời xanh vắt trên cao.

Vật thể màu đen lấy tốc độ như lưu tinh vẫn thạch lao vút qua, chớp mắt đã xuất hiện ngay trên đầu chúng nhân tại đương trường, mọi người còn chưa kịp nhìn rõ nó là vật gì (dù bọn họ tám chín phần mười đã đoán ra được nó là gì), thì nó đã phóng thẳng xuống người Mộc Chân Chiêu, muốn một kích xỏ xuyên nữ ma đầu mới hả giận.

OÀNH

Chỉ trong chớp mắt sau, âm thanh va chạm giữa hai dải vàng đen đã chấn vỡ trời xanh, xoáy tung đại địa, chấn cho đầu óc chúng ong ong đau nhức lên từng cơn.

Sóng xung kích giữa hai đòn công kích toàn lực, của hai cường giả Thiên cấp Song Ý, thật sự quá sức chịu đựng của chúng võ giả xung quanh, chấn cho bọn họ thần trí quay cuồng hỗn loạn, lỗ tai đau nhức nhất thời không thể nghe rõ ra được bất kỳ tiếng động nào khác hết.

Phật

Khói bụi bay đầy trời, cuốn lên cả đỉnh núi nơi Như Ngọc cùng Tĩnh Tĩnh đang đứng, Tĩnh Tĩnh không để bụi bẩn kịp chạm lên người mình, nàng nâng bàn tay khẽ phất, tức khắc một ngọn gió lớn cuốn tới, thổi bay đi toàn bộ bụi đất bốn phía chung quanh.

Đất bụi mịt mù tán đi, lộ ra hình ảnh một mũi thương đang cắm ngập vào nền đất cứng rắn.

Trông thấy thanh trường thương đen kịt, ẩn chứa sức bạo tạc kinh khủng cùng sát khí kinh thiên trước mắt, mọi người ngay lập tức hô hào hét lớn:

- Đại tiểu thư, đại tiểu thư đến rồi.

- Đại tiểu thư vạn tuế.

- Đại tiểu thư vô địch.

- Đại tiểu thư, hãy mau xiên chết nữ ma đầu kia đi.

"Con mẹ nó! Lại là thanh trường thương khốn kiếp này."

Lẩn khuất giữa đám đông đang phấn kích gào thét dữ dội, Bàng Tung thần thức liên tục quét đi quét lại trên thân thanh trường thương, sắc mặt y âm trầm như sắp nặn ra máu, âm thầm chửi bới không ngớt trong lòng.

Cảnh tượng ngày hôm đó, cây trường thương này ở trong tay Lý Như Ngọc, như một cây cột chống trời khổng lồ nện thẳng xuống đầu mình, Bàng Tung vẫn còn nhớ như in, không thể nào xóa nhòa được.

Cuối cùng thì ngày hôm nay, thù mới hận cũ, tất cả đều đã tập trung lại vô cùng đầy đủ.