Chương 173: Trao Nhẫn Giai Nhân, Nhưng Miệng Chó Không Mọc Được Ngà Voi

- Diệc Vân Tuyết, tôi đã xài hết nước bọt với cô, miệng lưỡi cũng cứng đơ hết cả rồi. Sao cô còn chưa chịu ra hả?

Vương Nhàn không hề hay biết, hai vị chính thất của mình hiện giờ đang thay hắn tiếp đón hai cô gái khác.

Lúc này, hắn còn đang bận giải thích cho nữ nhân duy-ta-vô-địch trước mặt hiểu, rằng mình không phải là nam chính của một cuốn tiểu thuyết tu chân tiên hiệp nào đó, thân mang thần khí, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, muốn pháp bảo pháp khí nào cũng có thể tế luyện ngay ra được.

Một tháng này, giữa hắn và Diệc Vân Tuyết cũng chẳng có chuyện gì hay ho để mà kể cả; ngoài việc nữ nhân độc ác này dẫn theo hắn đi khuấy tung Trái Đất, vung tay giết người như ngóe, mà chủ yếu là mấy con kiến hôi không có gì ghê gớm ra; thì cũng chẳng làm ra được cái tích sự mẹ gì cả.

Nói thật thì, Vương Nhàn không phải chủ tu luyện chế pháp khí, mà Diệc Vân Tuyết cũng không phải là một tu chân giả chuyên nghiệp; hai con người này cứ như hai con ruồi không đầu bay loạn, chẳng ra đâu vào đâu hết.

Bao nhiêu ngày rồi, mà cả hai còn chưa có công thức tài liệu chuẩn để luyện chế phi kiếm, càng mơ tưởng cái gì pháp bảo không gian nhẫn trẫn vật gì gì kia.

- Hừ! Đồ khốn kiếp vô dụng!

Diệc Vân Tuyết tức tối nhíu chặt mày, hận không thể một chưởng chụp chết họ Vương mới hả giận:

- Miệng mồm ăn nói cho sạch sẽ. Còn nói bậy lần nữa ta liền cắt lưỡi chó của ngươi cho chó ăn bây giờ.

- Ô kê, ô kê.

Vương Nhàn hết cách đành giơ hai tay đầu hàng.

- Tôi đã nói bao nhiêu lần với cô rồi, Hắc Phong Thương là pháp bảo thất truyền mà Kiều Nhan vô tình nhặt được. Tôi có thể thề.

Đoạn, họ Vương khép kín ba ngón tay giơ lên, hùng hồn mở mồm thề thốt:

- Tôi không phải là người luyện ra Hắc Phong Thương, nếu có gian dối nửa lời, trời tru đất diệt thiên lôi đánh chết.

Đương nhiên, hắn không quên tự nhủ thầm thêm vế sau:

"Tất nhiên, tôi chỉ khắc pháp trận lên phôi thương, cái này rõ ràng không tính nhé."

- Hừ...

Trước sau như một, Diệc Vân Tuyết chưa bao giờ cho Vương Nhàn nửa điểm sắc mặt tốt, lạnh lùng trừng mắt đe dọa, dùng thần thức uy áp của tu chân giả nén chặt hắn.

- Phù,...

Một hồi sau, cảm thấy đủ khiến Vương Nhàn thở không ra hơi, nàng mới chịu thu lại khí thế; họ Vương lúc này mới dám đưa tay lau mồ hôi phủ đầy mặt, thở phào một hơi nhẹ nhõm.

- Chỉ có điều.

Bất quá, một lúc sau, dường như nghĩ đến kẻ nào đó, họ Vương như có như không cười nhạt nói:

- Nếu muốn có đồ chơi cho cô, tôi lại có một cách không tệ đấy.

- Cách gì? Đồ vô tích sự ngươi thì nghĩ ra được cái cách gì?

Diệc Vân Tuyết khinh thường nhướng mày mắng.

Nhìn bản mặt nhởn nhởn nhơ nhơ của họ Vương, đoạn thời gian này, nàng không ít lần cảm thấy cực kỳ hối hận, khi đặt hy vọng vào cái tên khốn kiếp vô liêm sỉ trước mặt này.

- Hắc hắc, mặc dù tôi không biết luyện chế pháp khí, nhưng tôi lại biết một người, có thể mang cho cô một bó lớn phi kiếm nha.

Vương Nhàn mặt dày mày dạn, hehe nhe răng cười nói:

- Nhẫn trữ vật gì gì đó, lại càng là chuyện cực kỳ đơn giản.

- Hừm! Đại Việt này, ngoại trừ Thiên Sơn ra, thì làm gì có mạch tu chân nào khác, ngươi đừng có mở mồm láo toét nói bậy.

- Hơ cô không tin, vậy thì xem đây.

Vừa mỉm cười nháy mắt đáp lời, họ Vương đưa tay vào ngực áo, kéo lên sợi dây chuyền được bện từ vỏ cây, giật mạnh một phát bức ra ngoài, đưa thẳng đến trước mặt cho Diệc Vân Tuyết, ngữ khí đầy kiêu ngạo nói:

- Đây chính là...

- Nhẫn trữ vật?

Cơ mà, không đợi hắn bốc phét hết câu, nàng đã tức khắc chộp lấy chiếc nhẫn kỳ dị, một đạo thanh thủy quyết đánh ra, gột rửa sạch sẽ hơi thở ghê tởm từ cơ thể Vương Nhàn còn vương trên bề mặt chiếc nhẫn, rồi mới dùng thần thức chăm chú săm soi từng đường vân một.

- Một chiếc nhẫn tốt, chỉ có điều, cấm chế thật sự nhiều lắm, mở không ra được.

Như một bé gái lần đầu được cầm trên tay món đồ chơi mà mình hằng ao ước, gương mặt nàng không giấu được vẻ phấn khích, yêu thích không rời tay nắm chặt lấy chiếc nhẫn không buông.

Dẫu vậy, loay hoay một hồi, nhưng vẫn chẳng thể nhìn thấu dù chỉ là vòng cấm chế bên ngoài, Vân Tuyết không khỏi có chút thất vọng, ỉu xìu nói:

- Ngươi đưa nó cho ta thì làm được gì?

- Tôi biết một người có thể mở ra nó.

- Ai?!?

- !!!

Nói thật, là ai thì còn lâu Vương Nhàn mới biết.

Hắn cũng chỉ là chợt nghĩ đến kẻ này thôi, chứ y ở đâu làm sao mà biết được :))

Đoạn, hắn đưa tay chỉ về phương hướng cổng ra vào giữa hai thế giới, tỉnh bơ nói:

- Đi thôi, đưa tôi quay lại Việt Thiên, chúng ta đi tìm y.

- Hừ, nếu ngươi dám bỡn cợt ta...

- Rồi rồi rồi, tại hạ đã biết, tại hạ không dám, khổ lắm nói mãi.

Lời lẽ đe dọa của giai nhân, Vương Nhàn nghe muốn mòn cái lỗ tai rồi, bèn nhanh chóng cười nịnh nọt nắm lấy cánh tay Diệc Vân Tuyết, cười lấy lòng thề thốt.

- Buông ra.

- Haha...

Chỉ là giai nhân lạnh lùng trừng mắt, hắn cũng đành xấu hổ rụt tay về.

- Hừ!

- Mũi cô có vấn đề gì à? Sao cứ hừ hừ mãi thế?

Bất quá, miệng mồm hắn vẫn cứ đê tiện như thường.

- Vương Kỳ Phong, có tin ta xé nát cái miệng chó của ngươi không hả?

- Ô kê ô kê...

...

Một sáng này, từ trong ra ngoài phạm vi Phương Thiên sơn môn giăng đèn kết hoa phủ kín lối, không khí vui tươi rộn rã tưng bừng như thác lũ xông thẳng lên chín tầng trời.

Chúng võ giả ai nấy đều tươi cười hớn hở trò chuyện với nhau mừng ngày lễ lớn, ngày lễ tạ trời tạ đất tạ tổ tiên, tạ cả ông Chúa của mảnh đất này đã phù hộ cho môn phái bọn họ.

Nhất là ngã ba Phí Phương Đình, vừa sáng sớm đã chật kín người từ bốn phương tám hướng đổ về tế bái trước ngôi đình thờ ông Chúa.

Giữa dòng người tấp nập thế này, căn bản là không ai để ý đến một tên thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn phi phàm trộn lẫn giữa đám người, bằng mắt thường không thể nhìn thấy, từng luồng sóng vô hình phát ra từ người y bao phủ cả một vùng rộng lớn núi Phương Thiên vào bên trong.

Luồng sóng vô hình này cuốn đến đâu, tất cả hình ảnh nơi nó quét qua đều được tái hiện rõ ràng trong đầu tên thanh niên.

Bất kể ngươi là người phàm hay tu võ giả, dù là chim chóc bay trên trời hay thú rừng chạy trên mặt đất, từng nhánh cây từng ngọn cỏ, đều không thể che giấu chân thân trước luồng sóng cường đại này.

Và luồng sóng vô hình không phải thứ gì khác, nó chính là Thần Thức của một tu chân giả chính hiệu.

Rất nhanh, thần thức của chàng thanh niên đẹp trai rạng ngời kia, đã thu được thân ảnh mảnh mai mềm mại của hai cô gái trẻ, hai nàng đang đứng trên đỉnh núi bên cạnh ung dung nhìn xuống dòng người bên dưới.

Và một trong hai cô gái trẻ này, chính là tử địch của y:

- Lý Như Ngọc.

Vừa trông thấy thân ảnh đối phương, tên thanh niên đã không nhịn được lửa giận trong lòng, nghiến răng căm hận lẩm bẩm.

Và không phải ai khác, hình hài một thanh niên anh tuấn nhưng xấu số này, là một người phàm có song linh căn, đã bị y đoạt xá chiếm lấy thân thể, y chính là:

- Bàng Tung -

Lão đạo chấp pháp của một nghiệp đoàn lẫy lừng tại Hóa Thiên Cung, Đại Thừa Thiên, Tiên Thừa Đại Đạo Chi Nguyên Giới.

- Bá Long Nghiệp Đoàn -