- Trịnh Nhã Uyên này. Rốt cuộc là ai đây?
Nhìn cô gái trẻ nằm ngủ say trên chiếc giường nhỏ trong buồng xe, Phí Kiều Nhan có chút không biết phải làm sao, khe khẽ cảm thán một tiếng:
- Tịnh Nhã Yên, Trịnh Nhã Uyên, hai người là thế nào đây?
Ngày hôm qua, sau nửa giờ miệt mài đuổi theo Trịnh Nhã Uyên, lúc tìm thấy cô, nàng trông thấy cô kiệt sức nằm bất tỉnh bên gốc cây trong rừng.
Không nói một lời, Kiều Nhan liền mang cô gái đáng thương này quay về, lại đổi một chiếc xe ngựa lớn hơn, rồi mới tiếp tục lên đường trở về Phương Thiên sơn môn.
Trước khi tìm ra thân thế của Trịnh Nhã Uyên, Kiều Nhan phải giữ cô gái này bên người mới đặng.
Trực giác của phụ nữ không bao giờ sai, Kiều Nhan dù không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng nàng có thể tám chín phần mười khẳng định:
"Trịnh Nhã Uyên này, chắc chắn là Tịnh Nhã Yên kia rồi.
Nhưng... giá mà có Như Ngọc ở đây thì tốt biết mấy."
...
- Cây thuốc thật tươi tốt, Tĩnh Tĩnh nhỉ?
Nghe thấy tiếng bước chân mỏng manh từ phía xa đi tới, cô gái nhỏ trong một bộ váy dài màu hồng nhạt chậm rãi quay người lại, nhoẻn miệng tươi cười nói.
...
Một sáng này, giọt sương ban mai đọng trên nhánh mây rừng, nhỏ giọt nhẹ rơi xuống, rơi xuyên qua miệng giếng, khẽ chạm vào mặt nước dưới lòng đất làm nhấc lên từng gợn sóng nhỏ li ti.
Bên vành giếng phía sau sườn núi Toàn Phong, khoác trên người bộ áo gai đơn bạc, Mục Tĩnh Sơ khẽ vẫy ngón tay, nước giếng được kêu gọi lập tức vui mừng nhảy bắn lên, kéo thành dòng phun lên cao, bay lên trên miệng giếng một đoạn chúng như có mắt rơi trọn vào chiếc xô nhỏ đặt ngay ngắn dưới chân nàng.
Đây là một hình ảnh quen thuộc suốt một tháng nay, mỗi ngày như mọi ngày, trời vừa sáng tinh mơ, sau khi thu công, nàng đều ra phía sau sườn núi để lấy nước.
Bàn tay ngọc mảnh mai nhấc lên xô nước đi về phía khu vườn thuốc ngay gần đó, Tĩnh Tĩnh lại chuẩn bị chăm bón cho từng ngọn cỏ nhánh cây của nàng.
Công việc nghe đầy vẻ nhàm chán này, nhưng khi rơi vào tay giai nhân, lại thật khiến cho khung cảnh phía sau sườn núi bỗng tràn ngập sức tươi sống, thật khiến cho người ta cảm thấy cảnh đẹp ý vui đến lạ.
- Là ai?
Chỉ là, hôm nay khác hơn mọi ngày, khu vườn thuốc đơn điệu của nàng, một sáng này bỗng nhiên đón thêm một vị khách không mời mà đến.
- Cây thuốc của cậu thật tươi tốt, Tĩnh Tĩnh nhỉ?
Nghe thấy tiếng bước chân mờ nhạt từ phía xa đi tới, thiếu nữ trong bộ váy dài màu hồng nhạt chậm rãi quay người lại, cong khóe môi tươi cười chào hỏi.
- Cậu là ai? Sao lại đến tệ xá vào sáng sớm thế này?
Bước chân chững lại một nhịp, cẩn thận đánh giá cô gái trẻ tuổi trước mặt mình một vòng, cảm thấy đối phương không có ý thù địch, Mục Tĩnh Sơ mới khẽ nghiêng đầu nhẹ giọng đáp lời.
Đoạn, nàng thản nhiên tiếp tục bước tới, đi vào trong khu vườn nhỏ của mình.
Hồng y tiểu nữ tử cũng không vội mở lời, vô cùng tự nhiên đứng ở một bên, lặng lẽ nhìn theo từng động tác khoan thai mà liền mạch của Tĩnh Tĩnh.
Tĩnh Tĩnh dù cảm nhận được ánh mắt hiếu kỳ của đối phương, nhưng trước sau như một, nàng vẫn ung dung tự tại đưa bàn tay còn lại vào trong xô nước, vốc tên từng nắm linh thủy vẩy xuống đám cỏ non bên dưới.
Đám cỏ thuốc dường như cảm ứng được chủ nhân đang tỉ mỉ chăm sóc cho mình, bèn đồng loạt lắc lư thân hình hưởng ứng theo.
- Tự Nhiên Đạo Pháp tu luyện đến mức này, thật khiến cho người ta phải nể phục.
Ánh mắt lóe lên từng tia sáng kỳ dị, hồng y nữ tử tinh tế cảm nhận khí tượng xung quanh khu vườn một hồi, nhịn không được mở miệng cảm thán.
- Tiểu pháp còn chưa đủ thành đạo, đã khiến cho cậu chê cười rồi.
Tưới nước xong xuôi, Tĩnh Tĩnh tiếp tục cúi người ngồi xổm xuống, khẽ đưa tay vuốt ve bông hoa lưu ly nhỏ nàng mới trồng cách đây không lâu.
- Nó là một sợi tóc của cậu ư?
- Đúng vậy!
- Một sợi tóc một bông hoa, tộc Lưu Ly các cậu thật thần kỳ, diệu quá, diệu quá thay.
- Cảm ơn cậu, chỉ là chút tiểu thuật nho nhỏ, không thể giấu được mắt cậu vậy.
Hồng y nữ tử giọng nói dìu dịu như gió thoảng mây bay, mỗi lời mỗi chữ đều êm dịu như gió xuân thổi luồng qua từng sợi tóc, thật khiến cho người nghe vui tâm thích chí.
Tĩnh Tĩnh cũng không chịu thua kém, phong khinh vân đạm từ tốn đáp lời.
Chỉ một màn đối đáp bâng quơ của hai tiểu nữ tử, nghe có vẻ như hai người bạn vừa gặp đã thân quen, nhưng bằng mắt thường không thể nhìn thấu, có hai luồng ôn nhu đạo vận đang ngấm ngấm tranh đấu lẫn nhau, tranh phong thi triển độ mềm mại với nhau, không ai chịu nhường ai mới đặng.
- Chú Cổ, sư phụ của cậu bảo cậu đến đây, để thị uy với tớ à?
Đã nói đến đây rồi, thật không quá khó để Tĩnh Tĩnh suy đoán thân phận của cô gái lạ mặt ngay đối diện.
Ở thế giới này, ngoại trừ lão già Cổ Nhai bên phía Phương Thiên môn (và hắn ra), thì còn ai biết được bổn thể của nàng chứ?
- ...
Chưa vội mở lời quá sớm, hồng y tiểu nữ tử chỉ tủm tỉm nhoẻn miệng cười, hòa ái nhìn lấy cô gái nhỏ đơn bạc trước mặt.
- Hahaha, Mục Tứ Quý tên nhát gan ngươi, trốn ở đâu rồi hả?
Đúng lúc này, từ dưới chân núi vang lên tiếng cười lớn mang đầy vẻ khiêu khích của một lão bất tử sống vạn năm.
- Cổ Nhai, đồ tham ăn nhà ngươi, mới sáng sớm đã đến đây kêu gào cái gì hả?
Từ phía trước đỉnh núi, cũng vang rền tiếng mắng trả của Mục Tứ Quý.
- Vừa nhắc thần núi, thần núi đến luôn nhỉ?
Hồng y nữ tử nháy mắt hướng Tĩnh Tĩnh cười nói.
- Hì, mời.
Tĩnh Tĩnh cũng mỉm cười đáp lễ, phủi phủi tay đứng dậy, uyển chuyển nâng bàn tay ra dấu mời.
- Mục Tứ Quý ngươi, nên xem xét lại nha, bao nhiêu năm rồi, Núi Toàn Phong nhà ngươi vẫn cứ một màu đơn sơ như vậy. Thật không có gì gọi là đổi sắc hết à.
Hai nữ từ phía sau sườn núi vòng ra, người còn chưa thấy ai, nhưng đằng xa đã nghe tiếng nói chuyện ồn ào như bò rống của Cổ Nhai vọng lại.
- Hừ! Ngươi thì sao hả Cổ Nhai? Bao nhiêu năm rồi mặt già vẫn không có nổi một mụn con, lại dám mở miệng lên mặt với ta ư?
- ...
- Cha cậu ấy hả? Mẹ cậu thì đâu rồi?
Nghe âm thanh trầm ấm của người đàn ông trung niên, hồng y nữ tử mỉm cười, đầy ý tứ nghiêng nghiêng đầu lễ độ hỏi chuyện.
- Ừ! Là cha tớ đó!
Thoáng kinh ngạc nhìn sang cô gái lạ, Tĩnh Tĩnh không khỏi có chút nghi hoặc trong lòng:
"Đệ tử chú Cổ sao lại không biết cha mẹ mình được nhỉ?"
Dẫu vậy, nàng vẫn hữu lễ đáp lời:
- Mẹ tớ ở trong nhà, vẫn còn chưa tu luyện xong.
- ...
- Hăc hắc hắc...
Phía trước lại vang lên tiếng cười nhăn nhở của lão già Cổ Nhai:
- Ta tuy không có con, nhưng hương khói lại ngàn vạn, môn phái cũng là số một số hai ở cái đại lục này, kia kìa, từ đây nhìn qua đó, ngươi cũng đủ thấy uy thế rợp trời rồi chứ, khà khà khà...
- Ngươi...
Mục Tứ Quý nhất thời nghẹn họng không biết phản bác thế nào, bèn tức tối cao giọng gọi lớn:
- Tĩnh Tĩnh đâu, mau ra đun trà mời chú Cổ nào con. Hừ!
- Dạ! Con đến rồi đây.
Tĩnh Tĩnh vâng dạ đáp một tiếng, tay phải nàng khẽ vẫy, chiếc ấm đất nung trên kệ tức khắc bay lên rơi gọn vào lòng bàn tay; năm ngón tay còn lại nhón lấy nắp ấm trà, rồi khẽ ngoắc, sương sớm ban mai vẫn còn vương trên cành lá xung quanh lập tức hưởng ứng, quyện thành dòng suối nhỏ đổ vào chiếc ấm đất, nhoáng cái đã thành một bình nước đầy.
- Chào chú Cổ!
- Con chào chú!
Hai nữ đồng loạt cất lời.
- Ừ! Giỏi!
Cổ Nhai gật gù vuốt râu khen ngợi:
- Hai đứa con gái nhà lão cũng lễ phép thật đấy.
- Hai đứa?
Mục Tứ Quý bấy giờ mới sững sờ chợt nhận ra, phía sau mình vừa rồi phát ra đến hai tiếng nói lận, liền vội vàng quay phắt người lại, kinh hãi nhìn chằm chằm cô gái trẻ hoàn toàn lạ mặt đứng bên cạnh con gái, lắp bắp bật hỏi:
- Ngươi... ngươi là ai?
- Cậu ấy là đệ tử thân truyền của chú Cổ cha ạ!
Tĩnh Tĩnh ôn uyển đáp.
Tuy vậy, gương mặt nàng cũng đầy vẻ kinh ngạc nhìn cha Mục nhà mình.
Hai vị thần núi này, tuy ngoài miệng suốt ngày chửi mắng nhau, nhưng tình cảm láng giếng hơn vạn năm khồng hề tệ.
Thế mà lão Cổ có đệ tử mà cha mình cũng không biết ư?
- Thân truyền cái rắm!
Lão Cổ Nhai bị lời này chọc cho tức giận không nhẹ, vểnh râu quát một tiếng, nói rồi, lão cũng quay người lại theo, trừng mắt quát:
- Đứa nào to gan dám nhận vơ ông đây làm sư phụ...ạch...
Chỉ là, mới quát được nửa câu, cổ họng lão chợt nghẹn lại, kinh ngạc nhìn chằm chằm hồng y nữ tử.
- Lão Cổ, lâu rồi không gặp, tu vi lão đã tăng tiến không ít nha.
Cô gái mặc váy dài màu hồng nhạt tươi cười nhẹ nghiêng mái tóc đáp lời.
- Ách...khục khục...
Bốp
Cổ Nhai ho khan hai tiếng, đưa tay vỗ vỗ ót, ngượng ngùng cười trừ, lên tiếng chào hỏi:
- Như Ngọc cô nương, đã lâu không gặp, hì hì...
- ...
Sửng sốt mấy giây, lão liền nhanh chóng bước sang một bên, mặt già mang đầy vẻ nịnh nọt đưa tay ra dấu mời nói:
- Như Ngọc cô nương, ghế đây, mau lại ngồi xuống nói chuyện nào.
- Không cần đâu ạ, lão cứ ngồi tự nhiên đi.
Như Ngọc lắc lắc đầu tỏ ý không cần, thuận miệng từ chối.
- Ấy, sao vậy được, Như Ngọc cô nương là khách quý còn đứng đây, sao hai lão già chúng ta dám ngồi chứ.
Cổ Nhai vừa nói, không quên đánh mắt ra hiệu với cha Mục ở bên cạnh.
- Ách, cái này... là sao...?
Mục Tứ Quý vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra, ngơ ngác khó hiểu nhìn chằm chằm ông bạn mình.
Lão già Cổ Nhai này, ngày thường vẫn ba phần tùy hứng bảy phần tùy tiện, mặt dày như mo cau, sao hôm nay lại chưng ra vẻ mặt nịnh bợ đáng ghê tởm thế này?
- Không sao, tiểu nữ tử chỉ là một người bình phàm, không dám vô lễ trước hai vị thần núi đâu ạ.
Như Ngọc trước sau như một, cung kính lễ phép đáp lời.
- Này này, Cổ Nhai, mau ra đây...
Mục Tứ Quý lúc này mới ngờ ngợ nhận ra cô gái lạ mặt này thân phận không tầm thường, vội kéo Cổ Nhai qua một bên, nhỏ giọng xì xầm hỏi:
- Con bé đó là ai vậy hả?
- Con bé cái gì? Cô nương nhà người ta thân phận không đơn giản, không phải một tiểu yêu như ngươi có thể khinh nhờn đâu...
- ...
- Tĩnh Tĩnh, đưa ấm nước để tớ đun trà cho.
Ở bên này, Như Ngọc tủm tỉm cười, nháy mắt hướng Tĩnh Tĩnh ôn hòa nói.
- À ừ...
Cẩn thận đưa ấm nước qua cho Như Ngọc, Tĩnh Tĩnh e dè nhìn theo từng cử chỉ khoan thai của nàng, nhất thời không đoán ra được rốt cuộc nàng là ai.
Như Ngọc khẽ mỉm cười, không câu nệ chút tiểu tiết vụn vặt, tùy ý châm lửa nấu nước pha trà, từ đầu đến cuối những ngón tay thoăn thoắt chuyển, lưu loát liền mạch không chút ngập ngừng.
- Cậu... chẳng lẽ cậu là do anh Phong nhờ đến đây?
Suy nghĩ hồi lâu, Tĩnh Tĩnh thấp giọng nhỏ tiếng hỏi.
- Anh Phong?
Ngưng một nhịp, Như Ngọc bâng quơ hỏi ngược lại:
- Hai người quan hệ cũng không tệ nhỉ?
- Ơ!
Đã nói đến thế rồi, Tĩnh Tĩnh bấy giờ cũng biết rõ cô gái trước mặt là thần thánh phương nào, bất quá, tâm tư thiếu nữ không khỏi có chút hồi hộp, thấp thỏm hỏi dò hỏi:
- Vậy cậu là...
- Ừm, anh Phong là phu quân của tớ.
Róc rách
Vẫn chuyên chú đổ lá trà vào ấm đất, cẩn thận rót nước sôi vào trong, Như Ngọc thoải mái trả lời.
- A!
Nhìn suối tóc dài đen tuyệt một dải của Như Ngọc, Tĩnh Tĩnh hoảng hốt bật thốt một tiếng.
- Chú Mục, lão Cổ, trà thơm có rồi đây.
Khung cảnh ngượng ngùng kéo dài không lâu, dưới sự khiêm nhường đầy lễ phép của Như Ngọc, mọi người cũng đã nhanh chóng hòa hợp, thoài mái ngồi xuống trò chuyện.
- Lão Cổ hôm nay đến đây có chuyện gì chăng?
- À, haha, không giấu gì Như Ngọc cô nương, hôm nay ta đến đây, đơn giản là muốn mời gia đình lão Mục qua bên Phương Thiên sơn môn, tham dự lễ tế núi của đám con cháu nhà họ Phí.
Cổ Nhai nhấp một ngụm trà thơm, ôn tồn kể chuyện:
- Ta vốn cũng muốn mời cô nương đến tham dự, nhưng không rõ tung tích ngươi ở đâu. May mắn hôm nay vô tình gặp được, thật là vinh hạnh cho hai lão già chúng ta lắm.
- Như Ngọc cô nương, chính ngươi là người đã rút lên mũi kiếm gãy dưới đáy khe nứt lớn ấy ư?
Ở một bên, Mục Tứ Quý dù đã nghe Cổ Nhai kể lại chuyện ngày hôm đó, nhưng vẫn bán tín bán nghi, không nhịn được tò mò thỉnh chuyện.
- Vâng, đúng vậy chú ạ!
Kịch
Như Ngọc lễ phép gật đầu, không kiêu không ngạo rút ra đoạn kiếm gãy, trước ánh mắt khiếp sợ của hai vị thần núi, nhẹ nhàng đặt lên bàn.
- Ôi trời ơi!
- Ôi! Là thật, là thật này lão Cổ!
- ...
Hai bên trà dư hậu tửu trò chuyện một hồi, cuối cùng Như Ngọc mới chầm chậm cất lời nói:
- Thật ra, lần này tiểu nữ tử đến đây, cũng là có chuyện cần nhờ đến hai vị sơn thần một chuyến đấy ạ.
- Được, có chuyện gì Như Ngọc cô nương cứ nói, hai khối xương già này dù có lao đầu vào hố lửa cũng không chối từ.
Cổ Nhai vỗ ngực ầm ầm dõng dạc tuyên bố.
Trái ngược lão, Mục Tứ Quý cân nhắc thiệt hơn, đoạn chăm chú đánh giá nàng lần nữa, rồi nhìn xuống đoạn kiếm gãy dưới mặt bàn, cuối cùng mới cẩn trận dò hỏi:
- Dù sao ta cũng chưa có việc gì gấp. Như Ngọc cô nương có việc gì cần nhờ vả chăng?
- Vâng, thù lao chuyến này là mũi kiếm gãy này đây, hoặc tùy ý hai lão ra giá.
Như Ngọc như có như không quan sát hai vị thần núi trước mặt hồi lâu nữa, lúc này mới mở miệng nhẩm ra bốn chữ:
- Truyền Tống Pháp Trận.
...