- Thằng khốn kia đâu rồi?
- Vợ chồng nó chạy mất rồi đại ca.
- Dcmn....
- Abcxyz@#$%&...
- ...
Nhìn đối diện cổng ra vào giữa hai thế giới, lúc này một mảnh ồn ào hỗn loạn, Phí Kiều Nhan nhíu đôi mày đẹp nghi ngờ hỏi:
- Thưa đại tiểu thư, là một cặp vợ chồng lạ mặt xuất đạo trái phép, còn ra tay đánh người của Thảo Dược môn nữa ạ.
Một tên quản sự Phương Thiên môn cung kính nhanh chóng đáp.
- Vợ chồng lạ mặt? Một nam với một nữ ư? Hình đâu?
Không hiểu sao, Phí Kiều Nhan lại có chút vui mừng, thấp thỏm hỏi.
- Máy theo dõi ghi lại đây ạ!
Tên quản sự vội mở chiếc máy tính bảng trên tay, mở đoạn phim từ máy quay ghi lại đầy đủ thân ảnh của hai người kia, vừa cẩn thận giải thích:
- Nam là Sàng A Lú, nữ là Sù A Chẻn, cả hai đều không rõ gốc gác ạ.
- Sàng A Lú, Sù A Chẻn, hic hic..
Mạc Tử Thanh ở bên cạnh nhịn không được cười khúc khích nói:
- Việt Thiên làm gì có cao thủ Địa cấp có cái tên lạ đời như vậy được, chắc chắn hai kẻ này khai gian rồi.
- ...
- Cho người ra giải tán hết đi...
Hiện trường vẫn đang một đoàn nhốn nháo, duy chỉ có Phí Kiều Nhan là đôi mắt liên tục lập lòe tia sáng lấp lánh, vung tay nghiêm giọng ra lệnh.
Nói rồi, nàng dẫn theo Mạc Tử Thanh đi qua cổng ra vào giữa hai thế giới, bước chân vào đại lục Việt Thiên.
Mãi một lúc lâu sau, sau khi hoàn toàn yên vị trong xe ngựa đi về hướng Phương Thiên Môn, Mạc Tử Thanh không giấu vẻ tò mò, chớp chớp mắt dò hỏi:
- Đại tiểu thư, chị biết hai người kia ạ?
- Có lẽ vậy...
Phí Kiều Nhan như có như không, nhếch môi cười thần bí đáp.
Này là một tháng sau khi đại địa chấn xảy ra, sương mù dưới đáy khe nứt lớn (vốn đã tan biến hết sau khi Như Ngọc cùng Vương Nhàn tiêu diệt khí linh của đoạn kiếm gãy) lại một lần nữa bùng lên, và triệt để bị tiêu trừ sạch sẽ.
Phí đại tiểu thư vốn đang lo chuyện của tập đoàn Vương thị ở Đại Việt ngoài Trái Đất, vừa chăm sóc cho vợ chồng Vương Kỳ đang hôn mê sâu, được tin từ Phương Thiên sơn môn truyền tới, nàng nhanh chóng lo liệu thu xếp ổn thỏa công việc, rồi mới dẫn theo Mạc Tử Thanh quay về sơn môn một chuyến này đây.
- Đại tiểu thư, các vị lão tổ đưa tin tới ạ.
Xe ngựa đang chạy băng băng trên đường lộ, đột ngột trên cao bay xuống một con cú đưa tin, Tử Thanh mở ống sáo lấy ra cuộn da dê đưa sang cho Kiều Nhan.
- Ừ!
Phí đại tiểu thư dọc qua một lượt, bình thản nói:
- Chúng ta về lần này, chủ yếu là tham gia đại lễ tế trời tế đất, tế các vị tổ tiên, vừa tế luôn ông Chúa đã phù hộ cho Phương Thiên môn mấy ngàn năm nay.
- Các vị lão tổ đã thu xếp bố trí đâu đó gần xong rồi. Chúng ta về đến nơi hẳn vừa vặn ngày tế lễ luôn đấy.
- Dạ!
Mạc Tử Thanh gật gù cảm thán theo:
- Em còn nghe nói, ông Chúa hơn một tháng trước, lại một lần nữa hiển linh sau khi trận động đất lớn kết thúc, báo rằng sương mù đã hoàn toàn bị tiêu trừ sạch hết rồi ạ.
- Sương mù dưới đáy khe nứt lớn, đúng là mối họa ngầm cho Phương Thiên chúng ta, may mà cuối cùng thì nó cũng đã bị hóa giải.
- ...
- Đại tiểu thư, trận động đất vừa rồi, thật có điểm kỳ dị, và cũng liên quan không nhỏ đến Vương thiếu gia nữa đấy ạ.
Lão giả đánh xe phía trước, người thuộc mạch họ Mạc, là một cao thủ Địa cấp Tam Thanh chịu trách nhiệm hộ tống Mạc Tử Thanh chuyến này, lão vẫn im lặng đánh xe ngựa nãy giờ, chỉ có điều, khi nghe nhắc đến trận đại địa chấn, nhịn không được liền cẩn trọng mở miệng nói.
- Có can hệ đến anh Phong nữa ư? Mời ông Cận kể cháu nghe với ạ!
Phí Kiều Nhan nhịp thở rộn ràng khi nghe thấy tin tức về họ Vương, vui mừng khấp khởi thỉnh chuyện.
- Ừ! E hèm...
Hắng giọng một cái, Mạc Duy Cận mới chậm rãi trầm giọng kể lại:
- Ngày hôm đó chính ta tận mắt thấy, sương mù kết thành dòng chảy thẳng về bầu trời phía trên rừng rậm Tuyệt Sắc.
- Mà ngày hôm sau, sau trận động đất, tin tức mới được truyền về núi Phương Thiên, kể rằng Vương thiếu gia cùng Diệc Vân Tuyết dưới sự bảo hộ của Phó tiểu thiếu gia, hơn hai tuần trước đó đã lên đường đi đến khu rừng Tuyệt Sắc rồi.
- Ta còn nghe nói, ngày hôm đó, hôm động đất xảy ra ấy ạ, chính là ngày Vương thiếu gia bước chân vào khu rừng này. Chỉ có điều... ài...
Kể đến đây, lão vội ngậm chặt miệng, bất đắc dĩ lắc lắc đầu than thở.
- Sao nữa ạ ông cố, anh rể có bị làm sao không ông?
Mạc Tử Thanh sốt ruột lo lắng gấp giọng hỏi.
- Không biết, từ ngày hôm đó đến nay vẫn chưa có tin tức gì của Vương thiếu gia. Kỳ quặc là...
Mạc Duy Cận giọng nói đầy vẻ khó hiểu, ngật ngừ đáp kể chuyện:
- Hôm đó ngoài Phó gia ra, còn có quân của Thiết gia nữa. Ấy thế nhưng, lúc đi vào thì hai mạch, nhưng khi trở ra, chỉ có mỗi mạch Phó gia là nguyên vẹn. Còn toàn bộ hơn một ngàn tu võ giả nhà họ Thiết, bao gồm cả Thiết Anh Quân đều bặt vô âm tín.
Đến khúc này, dù có là tu võ giả sống nhiều trăm năm, lão Cận cũng không nhịn được khiếp sợ trong lòng, run rẩy nói:
- Và cũng từ ngày đó, rừng rậm Tuyệt Sắc cũng biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này. Chính thân Văn Hạ lão tổ đã dẫn quân đến nơi để dò xét thực hư. Nhưng khu rừng đó, nơi trước giờ luôn mang lấy một màu xám xịt quỷ dị, bỗng chốc lại biến thành một khu rừng rất đỗi bình thường, xanh ngắt một mảnh. Càng kinh dị hơn là, trong mảnh rừng đó không có dấu vết của bất kỳ ai, cũng không có bất kỳ mảnh thi thể nào hết.
- Gần một nghìn tu võ giả của Thiết gia, cứ như vậy vô thanh vô tức biến mất mất, không để lại bất kỳ vết tích nào cả.
Hít
- Thật quá mức đáng sợ ạ!
Mạc Tử Thanh nghe kể thôi mà cũng cảm thấy rợn hết cả người, xuýt xoa kinh hãi cảm thán một câu, đoạn, cô bất chợt quay sang phía Kiều Nhan, lo sợ bất an nói:
- Thế còn anh rể thì sao, chị Nhan, anh rể có...
- Không sao, cả anh Phong và Diệc Vân Tuyết đều không sao cả.
Trái ngược hoàn toàn với vẻ khiếp sợ của cô gái bên cạnh mình, Phí Kiều Nhan chỉ đơn giản nhếch môi nhẹ cười, ung dung lắc đầu phủ nhận.
- Hả? Sao chị biết hay vậy?
Mạc Tử Thanh kinh ngạc trợn tròn mắt, không ngờ đại tiểu thư nhà mình lại không có lấy nửa tia sợ hãi, chị ấy thật sự tin tưởng anh Phong sẽ không bị làm sao ư?
- Hì, em yên tâm. Anh Phong phúc lớn mệnh lớn, chỉ chút rừng rậm Tuyệt Sắc nho nhỏ, không đủ thành đạo được.
Phí Kiều Nhan làm sao biết ư?
Đoạn phim quay chậm ghi lại cảnh cặp nam nữ lạ mặt, vừa xuất hiện tại cổng dịch chuyển đã trả lời rõ ràng hết rồi.
Phí đại tiểu thư chỉ liếc mắt nhìn sơ, liền nhận ra ngay, nam nhân kia chính là Vương Nhàn rồi, ngoài sợ Diệc Vân Tuyết câu mất trái tim hắn ra, nàng chẳng có gì phải lo lắng hết.
...
Ầm ầm ầm
Uỳnh
Bụp
Một ngày này, xe ngựa Phí Kiều Nhan đã đi hết hai phần ba chặng đường trở về núi, lúc đi ngang qua một tòa thành nho nhỏ, vừa ra khỏi vùng ngoại thành không xa, thì xe ngựa đã bị một trận ẩu đả chặn đứng lại.
- Uy! Con ngựa nhỏ mau dừng lại nào.
Lão Duy Cận lập tức ghìm chặt dây cương, trầm giọng vỗ về con ngựa nhỏ của mình.
- Ông cố, có chuyện gì vậy ạ?
Mạc Tử Thanh nhanh chóng vén rèm xe bước ra, tò mò hỏi.
- Hai gã giang hồ ức hiếp một cô gái trẻ. Chỉ có điều, con bé tuy còn rất trẻ nhưng võ nghệ cũng không tầm thường nha.
Mạc Duy Cận nhàn nhã như đang xem kịch hay, tựa lưng vào buồng xe, nhắm hờ mắt quan sát ba người phía trước.
Hai tên đàn ông cao to vạm vỡ, bốn chiếc cánh tay cơ bắp cuồn cuộn xăm đầy những hình vẽ giao long dữ tợn. Một gã vung chùy sắt, một gã múa khảm đao, điên cuồng đập chém xuống đầu cô gái trẻ phía đối diện.
Cô gái trẻ trông vẻ ngoài không quá hai mươi hai, hai mươi ba, cái độ tuổi này, trong mắt lão Duy Cận cùng lắm chỉ là một đứa con nít không hơn không kém.
Ấy thế nhưng, hờ hững quét mắt một cái, lão bất chợt sững sờ nhìn chằm chằm cô gái kia, ánh mắt liên tục lóe lên tia sáng kinh dị, không thể tin tưởng được nhìn chằm chằm lấy nàng.
"Con bé chỉ mới hai mươi hai hai mươi ba, thế mà có thực lực đánh ngang tay với hai tên Địa cấp Trung Thanh ư?"
Nhìn tiểu nữ tử dùng hai bàn tay mềm yếu dễ dàng đón đỡ, gạt hất, đánh văng chùy sắt cùng khảm đao đang liên tục bổ xuống đầu, Mạc Duy Cận khiếp sợ than thầm:
"Từ động tác múa chưởng liền mạch, cùng vẻ mặt bình thản ung dung của con bé, con nhóc này tu vi chân khí ít nhất cũng phải sơ kỳ Hậu Thanh, thậm chí là ngang ngửa mình luôn chứ chẳng đùa.
Con mẹ nó! Đại lục Việt Thiên sao dạo này lắm anh tài xuất thiếu niên thế này?"
- YAAAAAAAA...
Đúng lúc này, lưỡi đao đầy sứt mẻ đột ngột biến tấu, gã giang hồ cầm khảm đao bất ngờ biến chiêu, tung một đường hoành đao chém ngang cổ họng cô gái trẻ.
- Mau nghiêng người lùi lại.
Nhìn thế đao âm hiểm sắp cắt ngang cuống họng nàng, Mạc Duy Cận không nhịn được hét lớn một tiếng mách nước.
Xoạt
Thế nhưng tiểu nữ tử chẳng những không lùi lại, cũng không nghiêng đầu tránh đi, mà lại nhanh chóng điểm mũi chân, chớp mắt áp sát người gã giang hồ hung ác, liên tiếp tung ba chưởng.
Bụp
Một chưởng nơi khuỷu tay
Bụp
Một chưởng nơi đan điền
Bụp
Một chưởng nơi trái tim
Phanh
Gã giang hồ lãnh trọn ba chưởng kinh thiên, dưới lực xung kích cường đại, thân thể gã như diều bị đứt bay ngược ra sau.
Ầm
Cơ thể to béo nện thẳng vào gốc cây ven đường, ngay lập tức đem nó đánh nát thành bột mịn, dư lực chưa dứt, quét ngang qua hơn mười gốc cây bách tùng ở phía sau. Cuối cùng, khối cơ thể to béo như một cọng bún mềm oặt trượt dài theo thân cây rơi xuống đất, im hơi lặng tiếng không phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Tám chín phần mười, gã giang hồ múa khảm đao đã tắt thở tuyệt mệnh, chết đến không thể chết hơn rồi.
- Thịt Vụn Chưởng.
Kiều Nhan cũng đã bước ra khỏi buồng xe từ lâu, ngay khoảnh khắc cô gái trẻ đánh ra liên tiếp ba chưởng, nàng không khỏi giật mình kinh hô một tiếng.
" Thịt Vụn Chưởng, cái này là do Như Ngọc lúc rảnh rỗi dạy cho mình mà.
Ba chưởng vừa rồi, nếu thực lực hai bên cách biệt nhau lớn thêm một chút, thì gã giang hồ đã tức khắc bị nện thành thịt vụn rồi, không phải chỉ đơn giản là bay ra ngoài vậy đâu."
Kiều Nhan nghi hoặc nhủ thầm, đoạn, nàng chăm chú quan sát bóng lưng cô gái trẻ, cẩn thận cảm ứng một hồi, cuối cùng không giấu được vẻ khiếp sợ, kinh ngạc thầm hô lớn:
"Cái này là lực lượng chân nguyên của Tu Chân giả mà?!?
Cô gái này chẳng lẽ là..."
- Thịt Vụn Chưởng?
Hai ông cháu Mạc Tử Thanh lần đầu nghe thấy cái danh tự cực kỳ thô thiển này, kinh ngạc nhìn sang Phí đại tiểu thư.
- Ngươi cũng biết đến tên lộ chưởng kỹ này ư?
Không chỉ hai ông cháu bên cạnh Kiều Nhan, cả cô gái trẻ, người vừa đánh ra ba chưởng tuyệt sát, nghe tiếng hô liền quay đầu nhìn lại, đôi mắt lạnh lùng chiếu thẳng mắt Phí đại tiểu thư.
- Ngươi là...
"Gương mặt này, giọng nói này,...
Tám chín phần mười tương tự với cô bé Tịnh Nhã Yên mà.
Nhưng mới qua có mấy tháng, một cô bé vẫn đang mười hai tuổi, sao có thể lớn vù như thổi được?
Chớp mắt đã thành một cô gái trưởng thành, hai mươi mấy tuổi luôn rồi?"
Kiều Nhan cũng sửng sốt không kém, tròn mắt kinh thốt:
- Em chẳng lẽ là Tịnh Nhã Yên?
- Tịnh Nhã Yên? Lại còn dám xưng chị gọi ta là em?
Tiểu nữ tử ngữ khí đầy vẻ bất mãn, khó chịu trách mắng:
- Ngươi có biết ta là ai, mà dám gọi loạn như vậy hả?
- Không phải ư? Kỳ quái?
Đưa mắt đánh giá một vòng, Kiều Nhan nhìn sao cũng thấy cô gái trước mặt giống tiểu loli Tịnh Nhã Yên như đúc.
Đôi con ngươi sắc xảo, là điểm nhấn nổi bật trên một gương mặt tinh sắc tuyệt mỹ, tuyệt thế tuyệt trần; cô gái này rõ ràng là phiên bản trưởng thành của tuyệt sắc tiểu la lị Tĩnh Nhã Yên kia.
Không lẫn đi đâu được.
Nhã Yên tiểu loli ngày trước, Vương Nhàn có lúc vui đùa còn bảo với Kiều Nhan, con bé khi trưởng thành chắc chắn sẽ trở thành một đại mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành, một tiểu thảm họa, một tiểu bại hoại khiến nam nhân trong thiên hạ phải thần hồn điên đảo.
Từng đường nét của cô gái này, không mấy khác biệt, so với hình tượng Vương Nhàn đã từng mô tả cô bé Tịnh Nhã Yên.
Giờ cô gái này bỗng dưng xuất hiện, thật sự là chấn kinh tinh thần Kiều Nhan không nhẹ rồi.
- Đại tiểu thư, nữ nhân này vô cùng độc ác, trước đó ả vô lý giết chết hai người anh em trong nhóm của ta, giờ lại giết thêm thằng Năm nữa, thật sự đáng chém muôn lần.
Tên vác chùy sắc vừa thấy Kiều Nhan ra mặt, vội quỳ thụp xuống dập đầu bái lạy, oan ức rên rỉ cầu khẩn:
- Cầu xin Phí đại tiểu thư xuất thương tương trợ, báo thù giúp anh em chúng ta. Phương Thiên môn ân đức vô lượng, kiếp này Lý Trì ta nguyện làm trâu làm ngựa, dù có dầu sôi lửa bỏng cũng phải báo đáp núi Phương Thiên ạ.
- Láo toét! Ngươi muốn chết.
Tuyệt sắc đại mỹ nhân nghe vậy, lồng ngực tức thời ngập tràn lửa giận, phẫn nộ trừng mắt quát:
- Để ta giết luôn ngươi, cùng xuống suối vàng với bọn nó đi.
Nói rồi, nàng vung chưởng đập thẳng xuống đầu lâu của Lý Trì.
- Dừng tay!
Phanh
Ngay khoảnh khắc chưởng ấn khủng bố sắp chạm vào tóc mình, da đầu Lý Trì bỗng chốc trở nên tê dại một mảnh, thì một bàn tay khác nhanh như cắt chộp lấy cổ tay hung ác kia.
- Phí đại tiểu thư, ngươi muốn đối nghịch với ta hả?
Tuyệt sắc đại mỹ nhân nhíu chặt mày, lạnh lùng nhìn chằm chằm Phí Kiều Nhan.
- Còn không lo chạy?
Phanh
Vụt
Phí đại tiểu thư vẫn chưa vội để ý đến lời đe dọa của đối phương, chỉ nhanh chóng vung chân đá vào người Lý Trì, gã giang hồ cũng nhanh nhạy không kém, mượn lực đá của Kiều Nhan lộn mèo trên không trung một vòng, vừa rơi lại xuống đất đã vội co giò ba chân bốn cẳng bỏ chạy mất dạng, chớp mắt đã lủi sâu vào rừng, mất tăm mất tích mất.
- Ngươi cũng luyện chân nguyên?
Tuyệt sắc đại mỹ nhân "quen mặt" hờ hững đánh giá Kiều Nhan một vòng, nhếch nhếch môi cười nhạt chế nhạo:
- Hừ! Cũng chỉ mới ở tầng thứ bốn thôi sao?
- Tầng thứ sáu?
Kiều Nhan cũng kinh ngạc không kém, thất kinh thốt lên một câu khiếp sợ:
- Ngươi đã tu đến tầng thứ sáu rồi? Mới có bao nhiêu ngày cơ chứ?
- Bao nhiêu ngày? Đồ tiểu thư nhà giàu vô tri!
Tuyệt sắc đại mỹ nhân tức tối khi bị kẻ khác khinh nhờn, tức tối thấp giọng mắng:
- Để ta nói cho mà biết, ta là Trịnh Nhã Uyên, tu luyện hơn một ngàn năm nay, chứ không phải là con ranh Tịnh Nhã Yên nào đó, chỉ mới tu đạo vài ngày trong miệng của ngươi đâu.
- Ăn ta một chưởng!
Nói rồi, nàng lật cổ tay bức khỏi bàn tay Kiều Nhan, tiếp một chưởng liền mạch nện thẳng vào lồng ngực đối phương.
Nàng, một trang tuyệt sắc tiểu giai nhân, không ai khác, chính là:
- Trịnh Nhã Uyên -
Từ sau khi hoàn hồn nhập xác thành công, cả cơ thể lẫn linh hồn nàng dường như bị thời không sai lệch ảnh hưởng, mà liên tục dậy thì trổ mã không dứt, mới chỉ hơn một tháng mà tốc độ phát triển thật kinh người, phổng phao không khác gì những cô gái trưởng thành tuổi đôi mươi.
Chỉ khác ở chỗ, những nét đẹp tiềm ẩn trong hình hài một tiểu loli, sau hơn một tháng bộc phát, đã hoàn toàn hiển lộ ra đầy đủ.
Đúng như lời Vương Nhàn từng nói, Trịnh Nhã Uyên đã thật sự trở thành một đại mỹ nhân tuyệt trần tuyệt sắc, tấm dung nhan tinh mỹ tuyệt luân này, không hề kém cạnh Diệc Vân Tuyết nửa phần.
Quả thật có thể xưng thiên tiên thần nữ, thánh thể đạo nữ, thánh nữ đạo môn cũng không ngoa một chút nào.
Nàng và Diệc Vân Tuyết thậm chí có thể được nhận xét là, vượt ra khỏi phạm trù nữ nhân loại, những vẻ đẹp kinh thế hãi tục, vốn không phải một phàm nhân ở thế giới này nên có.
Hoàn toàn không nên xuất hiện tại Việt Thiên tiểu thế giới này nha.
Không chỉ nhan sắc như thiên ngoại phi tiên; cùng vóc người thành thục như quả mận đào chín tới;
Tu vi của nàng cũng tiêu thăng lên một tốc độ nhanh không tưởng; chỉ trong một tháng thời gian, từ ngày đầu tiên đọc được bản chép tay pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên đến nay, từ một thân phàm nhân xác thịt, nàng không chỉ tu luyện thành công, mà còn tăng tiến phi mã, vèo một phát, xuyên thủng sáu tầng ngăn cách, bay lên luyện khí kỳ tầng thứ sáu luôn.
Quả thật là kinh khủng!
(Tất nhiên, nếu có Như Ngọc ở đây để bắt mạch cho Trịnh Nhã Uyên, chắc chắn sẽ biết lý do vì sao Trịnh Nhã Uyên lại có thể tu luyện nhanh như gió cuốn vậy.
Đơn giản là khối thân thể nhỏ nhắn của nàng, đã trải qua hai sự đả kích cực kỳ lớn, nàng phải chịu sức tàn phá kinh khủng của hai luồng chân nguyên, đến từ hệ thống và Mường Thiên Tạo Hóa Quyết, trong khi nàng còn không có thần thức, không khống chế được mà tự gây hại cho cơ thể mình.
Để rồi khi tất cả chân nguyên tiêu tán hết, hệ thống cũng không còn, thì kinh mạch của nàng đã được khai phá sẵn rồi, cộng thêm thức hải đã mở; nàng lại một lần nữa tu luyện pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên.
Lúc bấy giờ, muốn nàng tu luyện chậm còn khó, chứ nói gì chút tu vi tầng thứ sáu luyện khí kỳ này.
Còn chuyện vì sao nàng lại trở thành một cô gái trưởng thành, chỉ trong một cái chớp mắt như vậy, thì càng đơn giản.
Nếu có Vương Nhàn ở đây, hắn sẽ đoán được rằng, có lẽ đây là do thời không sai lệch, linh hồn nàng đã trải qua cả ngàn năm trong thế giới tinh thần của hắn, lúc hoàn hồn nhập thế, linh hồn nàng đã thành thục trưởng thành mất rồi, cưỡng ép thân thể phát triển đồng bộ theo cũng không có gì là lạ vậy.)
...
Trong lúc đưa bước chân lang thang vô định, không biết mình nên đi về đâu, thì Trịnh Nhã Uyên vô tinh đi ngang qua tòa thành nhỏ trước mặt, không may bị bốn tên lưu manh trêu chọc, nàng còn chưa có quá nhiều kinh nghiệm đánh nhau, lỡ vung tay giết rơi mất hai người, nên mới vội bỏ trốn khỏi thành.
Chỉ là hai tên ngu ngốc kia không biết sống chết, cố ý đuổi theo nàng, nên mới dẫn đến cớ sự như ngày hôm nay.
- Thịt Vụn Chưởng.
Tất nhiên, Kiều Nhan căn bản là không thể biết tao ngộ của Trịnh Nhã Uyên được, trông thấy chưởng phong ập tới, nàng liền nâng lòng bàn tay múa lên một đường chưởng kỹ y hệt, cố ý đập tay với đối phương.
Phanh
Phanh
Phanh
Phanh
...
Đứng trên xe ngựa, hai ông cháu Mạc Duy Cận bốn mắt mở trừng trừng nhìn khung cảnh quỷ dị phía trước.
Hai nữ tử, hai đôi bàn tay liên tục vỗ chan chát vào nhau, không hề giống cừu địch, mà giống như hai cô bé đang đùa giỡn, đập tay hát vè với nhau hơn.
Nếu không phải không gian xung quanh đang bị chân nguyên chân khí khuấy tung lên, cuốn lấy gió bụi mịt mù, thì người ta còn tưởng hai cô gái trẻ kia phải là bạn thân của nhau mới đúng đặng.
- Cút ra!
Song chưởng đối song chưởng một hồi, Trịnh Nhã Uyên càng đánh càng cảm thấy có điều không đúng.
Chẳng những chưởng pháp cả hai cô gái đồng điệu nhau, mà chân nguyên của hai nàng cũng giống hệt nhau như đúc, quả thật là khiến Nhã Uyên không thể tin được.
Nàng liền tức tối hất tay Kiều Nhan ra ngoài, tức giận mắng:
- Ai cho phép ngươi học trộm pháp môn võ kỹ của ta hả?
- Phù!
Chưa trả lời đối phương vội, Kiều Nhan đưa tay chỉnh chỉnh lại y phục xộc xệch trên người.
Nói về trang phục hôm nay của Phí đại tiểu thư một chút.
Không có Vương Nhàn ở bên, nàng đã đổi váy dài màu lục ngọc thành võ phục của Phí gia, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác dài nữa, hiển lộ đầy đủ khí chất của một đại tiểu thư cao ngạo.
Trên ngón áp út, Kiều Nhan lại đeo thêm một chiếc nhẫn đính hôn, được luyện từ tinh thiết cùng một sợi tóc của hắn nữa, để chứng minh cho cả thế giới này biết, nàng là hoa đã có chủ rồi.
Tất nhiên, ở đại lục Việt Thiên này, trừ Vương Kỳ Phong ra, chắc chẳng ai có gan dám mơ tưởng đến nàng;
Không phải vì họ Vương quá mạnh, mà là vì thanh Hắc Phong Thương kinh thế hãi tục của nàng đấy.
Sửa sửa lại mái tóc hỗn loạn, tâm tư thiếu nữ nàng yêu thích sờ sờ hai chiếc trâm ngọc trên đầu, chỉnh ngay ngắn lại búi tóc cao cao của mình, lúc này Kiều Nhan mới đầy khó hiểu, nghiêng đầu hỏi:
- Ta phải là người hỏi câu này mới đúng chứ. Ngươi là ai? Sao lại biết đến môn chưởng pháp này?
- Ta nói rồi, ta là Trịnh Nhã Uyên.
Nhã Uyên đỏ bừng mặt, tức tối dậm chân mắng:
- Ngươi mới là đồ học lỏm, không được phép ngậm máu phun người, giá họa cho ta.
- Ồ! Vậy sư phụ của ngươi là ai? Ai dạy ngươi tu luyện? Kẻ đó là nam hay nữ? Già hay trẻ? Dáng vẻ thế nào hả?
Lý lẽ bức người, Kiều Nhan tiếp tục hỏi dồn dập, ép ngược về phía Trịnh Nhã Uyên.
- Sư phụ ta? Người dạy ta ư? Hắn là.. hắn là...Á, đầu ta đau quá...
Thức hải bỗng nhói lên từng cơn đau đớn, như ngàn mũi kim châm đâm xuyên qua da đầu, khuấy tung cả não bộ, đầu óc quặn lên từng cơn nhứt buốt người, nhịn không được, Trịnh Nhã Uyên thống khổ ôm chặt đầu ngồi thụp xuống, đau khổ rên rỉ:
- Ta không nhớ... ta không thể nhớ... ta rất muốn nhớ ra hắn.. ta nhớ hắn...
- Ta là Trịnh Nhã Uyên, hắn là...hắn là.. á đau quá...
- Trịnh Nhã Uyên ta phải đi tìm hắn, nhất định phải đi tìm hắn...
Ôm đầu thống khổ rên rỉ một hồi, Trịnh Nhã Uyên chợt ngẩng phắt đầu, đôi mắt ngập tràn tơ máu, nghiến răng nghẹn ngào nói:
- Trịnh Nhã Uyên em, em sẽ đi tìm anh dù anh có ở nơi chân trời góc bể, dù cách xa ngàn tỉ tỉ dặm, nhất định rồi có ngày em sẽ tìm thấy anh.
Để rồi sẽ đi cùng anh đến cùng trời cuối đất.
Đi bên anh đến khi thiên băng địa liệt.
Ở bên anh cho đến lúc trời đất này không còn tồn tại nữa.
Anh...anh nhất định phải đợi em.
...
Niệm rồi, nàng đứng bật dậy tung người chạy vụt đi.
- Ối!...
- Các ngươi ở đây đợi ta...
Trông thấy đối phương bỗng rời đi trong tình trạng thần trí không ổn định, Kiều Nhan chỉ kịp để lại nửa câu, vội điểm mũi chân đuổi vọt theo.