- Bà nhìn xem, khung cảnh yên bình này có đẹp hay không?
Mục Tứ Quý nhấp một ngụm trà thơm, đắc ý nheo mắt cười nói.
Trên đỉnh Toàn Phong, Mục Tứ Quý ngồi lắc lư trên chiếc ghế đung đưa, đưa mắt nhìn xuống ngôi làng nhỏ dưới chân núi, khung cảnh bình yên đến lạ này, thật khiến cho y mãn nguyện cảm thán:
- Thật không uổng tâm sức vợ chồng chúng ta thủ hộ mười mấy nghìn năm.
Ngồi bên cạnh y, Mục An An cũng hòa ái dõi mắt nhìn theo, trông thấy thấp thoáng nơi đầu làng khói hương nghi ngút, nàng âm thầm vừa ý không thôi.
Hai vợ chồng già tuổi thọ cũng đã hơn vạn năm, nhưng vẻ ngoài trẻ trung như chỉ mới qua ba mươi tuổi không lâu.
Thật khiến cho người ta phải thán phục sự thần kỳ của tộc Hoa Lưu Ly.
Hai người là những hạt giống vô tình rơi xuống đại lục Việt Thiên ở năm tháng xa xưa, nảy mầm nở hoa trên ngọn núi vô danh này.
Đến khi có linh trí thì lại tự lấy cho mình họ Mục, tự đặt tên cho dãy núi lớn hai chữ "Toàn Phong".
Rồi tự mình thủ hộ lấy.
Từ khi gió độc nổi lên, rồi đến khi có Triệu Minh Long to gan chiếm núi khởi nghiệp, sau đó sụp đổ tan tác, và rồi, cuối cùng thì ngày gió độc bị tiêu trừ sạch sẽ cũng tới;
Từ đó đến nay, cũng hơn mười ngàn năm, thật sự khiến người ta phải cảm thán thời thế xoay vần, thế sự xoay chuyển.
- Chỉ tiếc là, vì gió độc hoành hành, khiến cho mảnh đất này thụ thương không nhẹ, cảnh sắc thật có chút điêu tàn đi.
Vui mừng đại họa được giải trừ là vậy, nhưng khi nhìn sang hướng Phương Thiên Môn, khí thế của một môn phái đệ nhất đại lục như thần long cuồn cuộn, Mục Tứ Quý không giấu được vẻ xót xa, mở miệng than thở:
- Bà xem, lão già Cổ Nhai ấy quả thật đúng là có phước mà. Nhà lão cũng bị sương mù trong khe nứt lớn tác quái, nhưng khí số chẳng những không tận, lại còn bền bỉ bất diệt nữa. Cái môn phái kia (ý chỉ Phương Thiên Môn) không ngờ tài giỏi đến vậy, phát triển đúng không tệ
- Ài, hiện giờ sương mù không còn nữa, ắt sẽ càng quật khởi mạnh mẽ hơn trước nha.
- Ông ganh tị với người ta à?
Mục An An mỉm cười, nhẹ giọng hỏi.
- Ganh tị ư?
Mục Tứ Quý nhướng nhướng mày đáp:
- Bà xem xem, địa thế bên này có thua kém bên ấy đâu? Thế nhưng bên đó lại khai môn lập phái, cơ ngơi đồ sộ. Còn bên mình bà nhìn xem, chỉ mỗi một ngôi làng nho nhỏ. Thật làm cho người ta tiếc hận mà.
Đoạn, y vỗ mạnh vào tay vịn, bật cười dõng dạc nói:
- Đúng vậy! Nếu bây giờ có thằng nhóc nào đó đến xin đất để khai môn lập phái, tôi chắc chắn sẽ cho nó mượn ngay lập tức. Với địa thế cùng vận khí của tôi, tương lai chắc chắn không thua gì lão già Cổ Nhai nha, hahaha...
- Cây cao đón gió lớn, tôi lại thích khung cảnh yên bình này hơn cha nó ạ.
Mục An An lại không nghĩ như vậy, nàng đưa mắt nhìn xuống ngôi làng nhỏ dưới chân núi, ngữ khí dịu dàng nói.
- Hừ! Bà cứ để đó cho tôi, Mục Tứ Quý tôi nói được làm được.
Mục Tứ Quý không phục, quật cường hùng hồn tuyên bố:
- Nếu như có thiếu niên tuấn kiệt đến đây, tôi không chỉ cho đất lập môn, mà còn gả luôn con gái cho nó nữa. Song hỷ lâm môn luôn, khà khà khà...
- Gả con gái cho người ư?
Tự nhiên bị lão chồng già lôi ra việc này, Mục An An cũng có chút trở tay không kịp, nhíu nhíu mày nói:
- Liệu con gái nó có ưng hay chăng?
- Không ưng?
Mục Tứ Quý vờ tức giật rống lớn:
- Bà xem kìa, con gái nhà người ta mười sáu tuổi đã lấy chồng, mười bảy đã có con. Còn con gái nhà mình, năm nay đã hơn ba ngàn tuổi.
Nói rồi, y mới dịu giọng xuống, có chút chua xót nói:
- Lúc trước chúng ta vì gió độc mà bỏ bê con bé mấy ngàn năm, cũng không chú ý đến chuyện chung thân đại sự của nó.
- Giờ đại họa đã dứt, thiên hạ lại thái bình, tôi với bà nhất định phải tính toán đến chuyện này nghen.
- Chuyện gả con...
- Cha mẹ, hai người đang nói chuyện gì đấy ạ?
Mục Tĩnh Sơ vừa chăm xong cho mảnh vườn nhỏ trồng cây thuốc phía sau núi, lúc này đã trở lại, vừa vặn nghe tiếng nói chuyện của vợ chồng Mục Tứ Quý, không khỏi tươi cười cất giọng hỏi.
- Con gái đến rồi à. Mau lại đây chúng ta bàn chuyện lớn cho con.
Mục Tứ Quý nhìn con gái lớn mảnh mai yêu kiều, càng nhìn càng vừa ý, yêu thương vẫy vẫy tay gọi.
- Vâng ạ!
Mục Tĩnh Sơ nhu thuận gật đầu đáp.
Nàng nâng bước chân như cưỡi gió lướt mây, gót ngọc nhẹ nhàng như lông vũ rơi hạ xuống nền đất, chậm rãi đi đến cạnh bàn trà.
Cẩn thận nâng lên chiếc ấm đất nung khỏi chiếc lò củi nhỏ, từ tốn châm vào ấm trà trên bàn.
Kịch
Bàn tay năm ngón trắng nõn nà như năm ngó sen nắm lấy quai ấm rót nước sôi, rồi lại đặt ngay ngắn siêu đất nung xuống lại chiếc lò củi nhỏ.
Châm cho cha mẹ mỗi ly rồi nàng mới chầm chậm đi đến bên cạnh Mục Tứ Quý.
- Chà... Con gái à!
Nhấp một ngụm trà thơm cho ấm giọng, lúc này y mới yêu thương nắm lấy tay cô con gái, ôn tồn hỏi chuyện:
- Gió độc đã bị tiêu trừ hơn một tháng nay rồi, huyết thệ năm xưa cha thề với thiên địa cũng đã hoàn thành xong xuôi.
- Nhà chúng ta bây giờ trên không thẹn với trời, dưới không hổ với đất, thiên hạ thái bình, lòng dân an yên, người người đều đã được an cư lạc nghiệp.
- Giờ cha với mẹ chỉ còn lo chuyện của mỗi con thôi.
- Dạ! Là chuyện gì vậy cha?
Mục Tĩnh Sơ lễ phép thưa hỏi.
- Mấy ngàn năm nay, cha mẹ vì lo áp chế gió độc mà...
Mục Tứ Quý vừa định nói tiếp.
- Ông ấy muốn kiếm phu quân cho con đấy.
Thì Mục An An ở bên cạnh đã lập tức chen ngang vào, cắt đứt bài thuyết trình dài lê thê của y.
Thật ra, người thân ruột thịt một nhà với nhau, nhất là có một cô con gái thông minh hiểu chuyện, tính tình hiền hậu như Mục Tĩnh Sơ, thì Mục Tứ Quý không cần thiết phải nói mấy câu như: "Cha mẹ vì..." đầy thương cảm như vậy.
Dù sao chuyện cũ cũng đã qua, không cần thiết phải đem quá khứ đè quá nặng trong lòng.
Nên Mục An An một lời dứt khoát nói thẳng luôn.
- Ách!!!
Mục Tứ Quý sững sờ mất mấy giây, tròn mắt nhìn bà xã của mình.
Này cũng quá trực tiếp, không để ý đến tâm tư thiếu nữ à nha.
Dẫu vậy, y vẫn vỗ về bàn tay con gái mình, nhẹ giọng nói:
- Đúng vậy, ý cha là muốn lo chuyện trăm năm cho con đấy.
- Dạ! Cảm ơn ba mẹ ạ!
Mục Tĩnh Sơ nhỏ nhẹ đáp lời.
- Hả?
Mục Tứ Quý sửng sốt bật thốt một tiếng, nhìn chằm chằm gương mặt mang đầy vẻ thẹn thùng của con gái mình.
- Ủa? Là sao bà?
Mãi đến khi Mục Tĩnh Sơ rời đi hồi lâu, cha Mục mới kịp lấy lại tinh thần, đầy khó quay sang hỏi Mục An An:
- Cảm ơn? Ý con bé là sao vậy bà?
- Vẻ mặt con bé nói ra hết rồi, ông còn không hiểu ư?
Mẹ Mục che miệng khúc khích cười đáp:
- ...
- Nó có người trong lòng rồi, ông khỏi lo.
- Hả?!?
Đứng hình nửa nhịp, cha Mục mới vỗ bàn cười lớn:
- Hahaha...
- Ấy nhưng mà, là thằng nhóc nào lọt vào mắt xanh của con gái mình bà nhỉ?
Bất quá, y vẫn có chút thấp thỏm không yên, cúi đầu thấp giọng hỏi:
- Là con cái nhà ai? Gia cảnh thế nào? Tài nghệ ra làm sao?
...
- Tôi làm sao? Cần ông quan tâm à?
Vương Nhàn trợn mắt nhướng mày quát.
Trước mặt hắn bây giờ, là cánh cửa thông ra thế giới bên ngoài Trái Đất, tại miền Trung đại lục Việt Thiên.
Bên cạnh hắn, Diệc Vân Tuyết tóc búi cao, mặc y phục phong cách thiếu phụ có chồng, một tay khoác cánh tay Vương Nhàn, ngoan ngoãn tựa vào vai hắn.
- Lão tổ chúng ta có dặn, đoạn thời gian này bất cứ ai ra ngoài cũng phải báo cáo chi tiết, bao gồm cả đi đâu làm gì mới được.
- Vợ chồng chúng tôi ra ngoài làm nhiệm vụ bí mật, ông có tin tôi tháo ông xuống hay không?
Vương Nhàn hùng hổ rống lớn.
- Bà xã, đánh hắn.
Không đợi quân lính xung quanh ập tới, họ Vương đánh mắt sang Diệc Vân Tuyết.
Diệc Vân Tuyết chướng mắt nãy giờ, hận không thể vung tay đánh rơi tên lính canh cổng dịch chuyển, ngặt nỗi Vương Nhàn cứ giữ chặt lấy người nàng, nhất thời không thể hành động được.
Phanh
Ầm
Giờ được hắn phân phó, nàng liền hung hăn vung chân đá tới, một cước đạp thẳng lồng ngực đá bay hai tên lính canh văng khỏi đài.
- Đi mau.
Vương Nhàn chỉ kịp hô một câu, Diệc Vân Tuyết đã lôi hắn lao thẳng vào cổng dịch chuyển, chớp mắt tan biến mất.
Phanh
Nàng lại một chưởng vung sang, nhưng kẻ bị đập lần này không ai khác, chính là cái tên phu quân hờ này rồi.
- Diệc Vân Tuyết, cô điên rồi hả?
Vương Nhàn đau đớn ôm ngực lăn lộn trên nền đất, thở dốc một hồi, hắn mới nước mắt lưng tròng gào lên.
- Vương Kỳ Phong, ta nói cho ngươi biết, đứng có mà được nước làm tới.
Diệc Vân Tuyết hận không thể một bạt tai tát chết họ Vương, giận dữ nghiến chặt răng rít lên cảnh cáo.
Lúc này hai người đã rời khỏi lối ra vào hai thế giới hơn một dặm, tán đi ẩn hình quyết, nàng liền tức tối nện hắn một chưởng, lại ghê tởm chùi chùi đi cánh tay đã tay hắn của mình.
- Hừ! Chỉ là giả vờ đóng kịch để qua mắt thiên hạ thôi, cô tưởng tôi thèm động vào người một nữ ma đầu như cô à.
Vương Nhàn cũng oan uổng không kém, căm phẫn rống lớn.
Hóa ra, hai cái người này vốn đóng giả thành một cặp vợ chồng già, hòng che mắt người khác để đi ra ngoài Trái Đất, không ngờ giữa đường xảy ra biến cố, nhất thời xôi hỏng bỏng không, kế hoạch gì gì đó bê bết hết.
- Ta nói rồi, nếu ngươi đã muốn che giấu thực lực, không muốn ra tay, thì mọi chuyện phải làm theo ý ta.
Diệc Vân Tuyết nhíu chặt đôi lông mày, nghiêm giọng nói:
- Ta muốn giết ai, đó là chuyện của ta, đừng có xen mõm chó của ngươi vào. Biết không hả?
- Hừ! Đàn bà điên...
Hai người bốn mắt trừng nhau một hồi nữa, lúc sau Vương Nhàn mới lồm cồm dậy phủi phủi quần áo, lẩm bẩm mắng.
Đoạn, hắn thu tay bước xộc tới, ngữ khí đầy khó chịu, hếch cằm hỏi:
- Rồi sao! Giờ đi đâu?
...