Chương 169: Nguyện Một Mối Ban Sơ

Một tháng sau

Trời vừa tờ mờ sáng, khói bếp từ phía xa thấp thoáng bay lên, lượn lờ trên những mái nhà tranh đơn sơ. Đến gần gần hơn, một ngôi làng nho nhỏ dưới chân núi dần hiện ra trong tầm mắt.

Dưới dải màu xanh lục đầy sức sống của những tán cây bách tùng ấy, là dòng nước dịu nhẹ của những con kênh bắt nguồn từ dòng sông Trường Xuân xa xa, đổ đầy chất dinh dưỡng vào từng mảnh ruộng nuôi sống lấy những con người Đại Việt chân chất.

Mặt trời đỏ đậm rồi cũng dần mọc lên từ nơi phía chân trời, trong ánh sáng vàng của một buổi bình minh ở miền cực Đông đại lục Việt Thiên, ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi như một bức tranh nhỏ đẹp tuyệt mỹ.

Cây cối tươi xanh, các ngôi nhà truyền thống nhỏ bé, và sông ngòi nhỏ nhẹ đều nằm trong một không gian yên ắng và bình yên như vậy. Người dân trong làng bắt đầu dậy sớm, chuẩn bị cho ngày mới. Họ lên đồi để vỗ bông, xuống ruộng để cấy lúa nước, và đi vào rừng để lấy củi. Không khí trong làng như được lấp đầy bởi tiếng gà gáy, tiếng sóng nước dập dìu, và tiếng gió nhẹ thoang thoảng nơi mái tóc.

Trên những con đường làng, người dân đi bộ, đi xe bò, hoặc thậm chí là đi chân đất. Họ chào hỏi nhau, nói chuyện về những điều vụn vặt này nọ, làm cho không khí trong làng như được lấp đầy bởi tình cảm, tình bạn, tình yêu và cả tình đoàn kết của tộc người Việt hiền hậu.

Vào chiều hôm đó, người dân trong làng tụ họp lại với nhau, để tổ chức một lễ hội nhỏ. Họ cùng nhau chuẩn bị đồ ăn, đồ uống, và trang trí cho lễ hội. Họ hát ca, đánh đàn, và múa rồng. Không khí trong làng như được lấp đầy bởi niềm vui, niềm hạnh phúc, và niềm vui sống.

Tất cả những khoảnh khắc yên vui nhỏ bé ấy, kết tinh lại tạo thành bầu không gian mang đầy sức sống của một ngôi làng nho nhỏ dưới chân núi.

Bằng mắt thường không thể nhìn thấy, từng luồng hơi thở cổ xưa truyền thống của người Việt Cổ, như một ngọn lửa bùng cháy thắp sáng cả dãy núi u ám ở cạnh bên.

...

- Gió độc đến từ đâu

Gió độc mau mau biến

Gió độc bị diệt hết

Làng Tú lại bình yên.

Chiều hôm sau, trong những cơn gió cuối mùa thu dìu dìu nhẹ, đám trẻ nít lại hò nhau đuổi bắt quanh gốc đa nơi cổng làng. Miệng bọn chúng liên tục hát những bài ca chốn đồng quê, xen kẽ đó ngâm lên những câu vè mang đầy vẻ huyền bí.

- A, chị ấy lại đến kìa.

Một đứa trẻ tinh mắt nhìn thấy nơi bìa rừng, dưới ánh ráng chiều vàng, một thân ảnh mảnh mai từ từ hiện ra.

- Chị ấy đến rồi.

- Con gái thần núi lại đến rồi.

- Chị ơi!

Đám trẻ nít trong những bộ quần áo lấm lem bùn đất, để chân trần đạp lên nền đất bột hò nhau chạy về phía cô gái quen thuộc.

Từ xa nhìn lại, tiểu nữ tử có vóc dáng mảnh mai của một thiếu nữ Đại Việt xưa, gương mặt trái xoan tròn trịa như vầng trăng rằm tối mười lăm, mái tóc dài buột lại tùy ý thả dài phía sau lung.

Từ khí chất đơn sơ tỏa ra từ người nàng, y phục trên người cô gái cũng giản dị không kém, chỉ là một bộ áo gai màu xám xịt được bện lại từ vỏ cây mây đơn giản, hòa quyện lại tạo thành một người con gái Việt Cổ xa xưa, mang đầy nét cổ lão xa xưa, lại vừa mang đậm hơi thở truyền thống mộc mạc.

- Chị Tĩnh Tĩnh!

Đám trẻ bu lại vây quanh nàng, vui mừng gọi tên của tiểu nữ tử.

- Chị Tĩnh Tĩnh lại đến đấy à!

Một chàng trai trẻ tay cầm giáo sắt đứng canh nơi cổng làng, trông thấy hình dung người ngọc, vội lập tức chạy đến ân cần chào hỏi.

- Ừ! Chị lại đến rồi đây!

Tĩnh Tĩnh, hay tên gọi đầy đủ phải là

- Mục Tĩnh Sơ -

Trong tên nàng vừa có an tĩnh, lại có đơn sơ, phác họa đầy đủ khí chất từ trong ra ngoài của nàng vậy.

Tĩnh Tĩnh, tên gọi ngắn gọn này, là càng an tĩnh hơn, thật nhiều tĩnh lặng hơn; là danh xưng mà nàng vẫn dùng khi ở cạnh chàng trai kia, cũng là cái tên thân thương mà chàng trai kia vẫn thường gọi lấy nàng.

Nàng vốn nghĩ ra cái tên này, để tránh kinh động can qua, là sợ lôi cả hắn vào vòng nhân quả. Còn hiện giờ, tuy nhân quả với ngọn gió độc đã dứt, nhưng nàng vẫn quyết định dùng luôn cái tên này vậy.

Có lẽ, có một ngày, nếu hắn vô tình đi ngang qua đây, sẽ có thể nghe thấy tên nàng chăng.

- Chị đưa thuốc cho em, để em mang vào cho ông Tọa ạ.

Chàng trai trẻ một tay vẫn cầm giáo, tay còn lại đưa về phía nàng, đánh thức nàng khỏi luồng cảm ngộ.

- Để em đưa cho ạ.

Nữ tử vừa gỡ xuống gói thuốc rừng giắc bên hông, chưa kịp mở miệng thì đám trẻ đã tranh nhau giành lấy, xem như của quý cầm thật chặt trong lòng bàn tay.

Chàng trai trẻ canh cổng làng xấu hổ rút tay về, đoạn, lại chào hỏi một câu, trông thấy nàng hờ hững không để ý đến mình, cậu bèn cầm lên ngọn giáo quay về trạm canh nơi đầu làng, tiếp tục làm nhiệm vụ.

Từ đầu đến cuối, Mục Tĩnh Sơ chỉ để tâm đến đám trẻ, dẫn theo đám nhóc đi đến cạnh gốc đa, giọng nói nàng dìu dịu như cơn gió cuối mùa thu quẩn quanh, chậm rãi giảng đạo cho mấy đứa trẻ.

Hình ảnh này, kéo dài cả tuần nay, thật sự là vô cùng quen thuộc với người dân làng Tú rồi. Người dân đi ngang qua liền gật đầu cung kính chào hỏi, ánh mắt tuy hòa ái nhưng không giấu được vẻ ngưỡng mộ trong lòng bọn họ.

Bọn họ sinh sống ở nơi đây ngàn đời nay, vẫn luôn lưu truyền truyền thuyết về đôi vợ chồng cai quản dãy núi kia.

Để rồi từ khi gió độc trên núi tan đi hết, thì hình ảnh cô gái đơn sơ mộc mạc này bỗng nhiên xuất hiện, trông thấy thân ảnh này đi ra từ hướng ngọn núi lớn, bọn họ không ai bảo ai, nhưng tất cả dân làng đều ngầm hiểu lấy;

Một điều rằng:

Tĩnh Tĩnh, cô gái có vẻ ngoài đơn bạc trong bộ áo gai giản dị kia, chắc chắn chính là con gái của thần núi rồi.

Thế là một ngày này, mọi người kéo nhau ra đầu làng, cùng nhau đắp lại ngôi mếu nhỏ đã đổ sụp sau trận động đất kinh khủng một tháng trước.

Trên ghế thờ, ngoài hai pho tượng đất sét như cũ, nặn ra hình dáng của đôi vợ chồng thần núi, bọn họ cung kính đặt lên thêm một pho tượng bán thân nữa, phác họa lại hình ảnh của cô gái mang tên Tĩnh Tĩnh kia.

Tất nhiên, vì kiêng kỵ, nên bọn họ chỉ dám sơ phác chân dung ba người, chứ cũng không dám khắc y như thật đặng.

Mục Tĩnh Sơ đưa mắt nhìn sang ngôi miếu nhỏ, khẽ mỉm cười ngầm chấp thuận cho sự chân chất thật thà của người dân ngôi làng này.

- Các em mau về nhà tắm rửa đi, ngoan, đừng để ba mẹ lo.

Sau khi giảng đạo một hồi, trông thấy mặt trời đã lặn hẳn xuống núi, trời đất bốn phía xung quanh dần phủ xuống màn đêm lạnh lẽo, nàng cẩn thận mở miệng dặn dò.

- Không sợ, mẹ em nói rồi, chỉ cần ở cùng con gái thần núi linh thiêng, thì không có gì phải sợ hết ạ.

- Dạ! Bọn em không ai sợ bóng tối hết.

Đám trẻ nghe nàng nói, liền biết nàng muốn trở về núi rồi, liền lưu luyến không rời ríu rít nói.

- Ừ! Ngoan!

Tĩnh Tĩnh mỉm cười ngọt ngào nhìn đám trẻ, yêu thương xoa xoa đầu từng đứa một, cuối cùng sau một hồi dạy bảo, cũng đuổi được bọn trẻ chạy về nhà.

Đoạn, nàng lại cất bước, đi về ngôi miếu nhỏ.

Từ tốn cầm lên chổi xổm quét tước lá cây rơi rụng trước sân miếu, rồi quét luôn cả ba phía còn lại, lúc này nàng mới bước ra miệng giếng phía sau miếu, cẩn thận lấy nước đem vào lau chùi ghế thờ.

Rửa ly, thay nước, thắp lên ba nén nhang, rồi rót dầu châm đèn cho hai chiếc đèn cúng nho nhỏ, mọi sự liền mạch như nước chảy mây trôi, đều được nàng lo liệu chu đáo.

Chăm miếu một hồi lâu, bây giờ trời cũng đã tối muộn mất rồi, trong ánh lửa phập phồng của hai chiếc đèn cúng trong đêm đen, ánh mắt nàng cũng phản chiếu ánh sáng sáng lấp lánh.

Nhìn chăm chú bức tượng bán thân của mình hồi lâu, nàng không nhịn được mấp máy môi, miệng nhẹ nhàng khẽ niệm:

- Nguyện một kiếp hồng trần.

Nguyện một thân hồng vận

Nguyện một lần gặp gỡ

Nguyện một mối ban sơ.

Nói rồi quay người bước ra ngoài, rời khỏi ngôi miếu nhỏ đầu làng, hòa mình vào màn đêm đen, trong bóng tối giữa hắc ám vô tận, lặng lẽ đi về hướng ngọn núi lớn trước.

Núi Toàn Phong

...