Chương 168: Tuyệt Sắc Châu

Sau một hồi thật giả lẫn lộn, nhìn vị đại mỹ nhân nhắm nghiền mắt nằm trong tay mình, Như Ngọc không khỏi có chút bất đắc dĩ lẩm bẩm:

- Đáng lẽ ra, người phải bồng Diệc Vân Tuyết bây giờ, chính là anh Nhàn mới đúng.

- Vì hai chữ Tĩnh Tĩnh, phát ra từ miệng Đại Điểu, không ngờ lại khiến anh ấy muốn tự tay tiêu diệt y.

- Tĩnh Tĩnh này, đúng thật là không đơn giản.

Như Ngọc vừa chậm rãi cất bước, vừa khe khẽ lẩm đủ để mỗi mình nghe.

Tất nhiên, mục đích chính của Vương Nhàn là muốn triệt để tiêu trừ Đại Điểu, vừa muốn dùng cấm pháp moi ra thông tin về Diệc Vân Tuyết.

Không chỉ mình Vương Nhàn, mà cả Như Ngọc cũng đang vô cùng tò mò về thân thế của Diệc Vân Tuyết đấy.

Còn nhớ trung niên nam nhân, vị tiên nhân Tiên Nguyên Giới bị chính tay Như Ngọc xỏ xuyên đầu lâu tại Thổ Thùy Phong ngày trước.

Ngày đó, Vương Nhàn vừa khai dối Phí Kiều Nhan là họ Diệc, trung niên tiên nhân liền không ngại ngần vung tay muốn chụp chết Vương Nhàn; rồi đến hôm nay bỗng xuất hiện thêm Đại Điểu, cũng là nhắm vào Diệc Vân Tuyết nữa.

Như Ngọc ẩn ẩn cảm thấy thân thế Diệc Vân Tuyết chắc chắn không hề tầm thường; thậm chí bên trong Diệc đại mỹ nhân này, ắt còn ẩn chứa rất nhiều bí mật kinh thiên.

Suy đoán là vậy, nhưng nàng còn phải chờ anh Phong toàn vẹn trở về, nếu may mắn moi ra được chút thông tin thì mới có thể hiểu thêm về Diệc Vân Tuyết.

Tất nhiên, chưa cần tin tức từ chỗ Đại Điểu, riêng chuyện rừng rậm Tuyệt Sắc vì cô ta mà xảy ra kinh biến lớn đến vậy, Như Ngọc khỏi cần nghĩ cũng biết, vị mỹ nữ đang nằm trên tay mình chắc chắn dính dáng đến vô số đoạn nhân quả rồi.

- Diệc Vân Tuyết.

Cúi đầu nhìn xuống gương mặt tinh sắc tuyệt mỹ, tuyệt sắc tuyệt trần, xinh đẹp đến mức thần tiên thánh nữ cũng thấy ganh tị này.

Như Ngọc nhịn không được than thầm một tiếng:

- Họ Diệc! Cô là ai nha?

Tiếc là Vân Tuyết lúc này lại đang nhắm nghiền mắt, hôn mê bất tỉnh nằm xụi lơ trên tay Như Ngọc, không thể trả lời câu hỏi của nàng được.

Như Ngọc trước sau như một, nhắm thẳng đường tiến vào sâu trong khu rừng rậm Tuyệt Sắc.

Nơi Như Ngọc bước qua, xác chết tu võ giả nằm la liệt khắp nơi, trên vai mỗi tên đều thêu huy hiệu của nhà họ Thiết, máu tươi từ nơi cổ họng bọn chúng ồ ồ chảy ra, thấm đẫm vào nền đất, kéo thành dòng chảy xuôi về phía trung tâm khu rừng rậm.

- Hung trận.

Mùi vị tinh huyết nồng đậm xông thẳng vào khứu giác, Như Ngọc nhíu nhíu mày lạnh lùng lẩm bẩm.

- Ọc ọc...cứu mạng...ọc ọc...

Đôi chân bước qua từng xác chết nằm cứng đờ bất động, một vài tên vẫn chưa chết hẳn, máu tươi ồng ộc trào ra ngoài miệng, trông thấy người tới liền yếu ớt nắm lấy góc áo Như Ngọc, đáng thương rên rỉ cầu xin cứu mạng.

Nhìn khung cảnh núi thây biển máu rùng rợn này, Như Ngọc bất tri bất giác nhớ đến bia đá hồng ngọc trong lòng Thổ Thùy Phong, nó cũng hút lấy sinh cơ của tu võ giả mở ra vết nứt hư không, triệu hồi võ giả từ Tiên Nguyên Giới.

Có thể gọi đây là hung trận cũng không ngoa chút nào.

"Không biết lần này, tòa đại trận Tuyệt Sắc này, sẽ mang đến cho ta bất ngờ gì đây?"

Như Ngọc tài cao gan lớn, không một tia e sợ nâng bước đi thẳng tới.

Càng đi vào sâu trong khu rừng tà dị, xương khô của người đã chết càng thêm dày đặc hơn, dần dần trước mắt nàng đã hiện ra một biển khô lâu phủ kín cả mặt đất.

Rắc

- Khô lâu nhiều thế này, không biết phải giết bao nhiêu người cho đủ đây?

Đạp lên một chiếc đầu lâu trơ xương trắng, xương sọ giòn rụm bị bàn chân mềm mại dễ dàng nghiền ép thành bột mịn, chứng tỏ niên đại của nó phải cực kỳ lâu, lâu lắm rồi.

Biển xương khô này, trông không khác gì núi xương trắng dưới đáy khe nứt lớn của Phí gia cả.

Xương cốt nhiều vô kể, nhiều không thể đếm xuể, nhiều vô hạn lượng.

- AAAAAAAA...

- Hừm...

Đi vào thêm mười dặm nữa, nơi đây đã là khu trung tâm của rừng rậm Tuyệt Sắc, căn bản là ngoài Như Ngọc ra, hẳn từ trước đến nay chưa một ai dám bước chân vào đây đặng.

- CỨUUUUU...

Chỉ có điều, ngay lúc này, một tiếng gào thét thảm thiết từ phía xa văng vẳng tới.

Lắng nghe âm thanh cao vút của một cô gái đang cầu cứu phía trước, giọng nói ba phần bất lực bảy phần đáng thương này, không khỏi khiến cho Như Ngọc nhíu chặt mày, đẩy nhanh bước chân đi tới.

- THA MẠNG....

Đi vào thêm một đoạn không xa, lúc ngẩng đầu nhìn lên, đập vào mắt Như Ngọc là một tế đàn to lớn, xung quanh tế đàn đứng đầy người, đa phần đều chỉ mặc mỗi chiếc khố che đi hạ thân, phơi ra da thịt xám xịt như xác ướp.

Bất quá, chỉ có thể gọi chúng là sinh linh hình người, vì gương mặt mỗi tên đều mang hình thù kỳ quái, trên da lại thích lên đầy những hình xăm kỳ dị, hoàn toàn không giống hình xăm của người Việt một chút nào.

Đã vậy, trên tay mỗi tên đều mang lấy một thanh câu liêm sáng bóng loáng, lúc này vẫn còn đọng lại máu tươi loang lổ trên lưỡi liêm.

Không quá khó để nhìn ra, mấy trăm tu võ giả của Phó gia chắc chắn là bị vong mạng dưới những thanh câu liêm này rồi.

- AAAAAAAA...

Trên tế đàn giữa trùng vây những sinh linh kỳ bí, là một tảng đá lớn, ở mặt trên đặt nằm một nữ tử đã bị lột y phục trần truồng sạch sẽ, mặc dù tay chân bị trói cứng không thể vùng vẫy, nhưng không ngăn được cô gái liên tục mở rộng mồm gào khóc van xin.

- Thiết Anh Quân!

Như Ngọc chỉ kịp nói ra tên của cô gái trẻ đáng thương kia, thì đã trông thấy một sinh linh từ bên dưới bước lên tế đàn, trong tay kẻ này cũng là một thanh vũ khí hình câu liêm, nhưng kích thước to gấp đôi.

Đi đến bên tảng đá, tên này kích động nhìn cô gái trẻ như được thấy món quà trời ban vậy, chỉ là nửa hơi thở sau, y đã vung câu liêm lên cao, dứt khoát chém mạnh xuống.

Phập

Keng

Chiếc đầu người của Thiết Anh Quân bị dư lực chấn văng qua một bên, máu tươi từ đoạn cổ cụt lủn phóng mạnh ra, như suối phun bay tung tóe ra khắp cả tế đàn.

Rít rít rít

Bốn tên đội mũ chim đứng vây quanh tảng đá liền nhanh chóng dộng quái kỳ, miệng liên tục rít lên từng tràng chú ngữ kỳ lạ.

Rít rít rít

Ù ù ù

Bên dưới đám lâu la cũng liên tục hô hào rít gào theo, tiếng rầm rì ầm ĩ cả một mảnh rừng.

- Tuyệt Sắc Châu ở đâu đây?

Như Ngọc tự hỏi.

Bỏ qua màn tế sống của đám sinh linh kỳ bí qua một bên, Như Ngọc lúc này đang bận đưa mắt nhìn quanh, hòng tìm ra tung tích hạt châu cứu mạng Diệc Vân Tuyết.

Chỉ có điều, giữa một rừng sinh linh quái dị thế này, nàng làm gì nhìn thấy vật gì hình tròn hay trông giống viên ngọc nào đâu?

Làm quái gì có thứ gọi là Tuyệt Sắc Châu ở đây?

Chẳng nhẽ người báo mộng dám lừa anh Phong của nàng, muốn đem cả anh ấy và Diệc Vân Tuyết đưa vào chỗ chết ư?

Vụt

Đương lúc Như Ngọc còn đang nghi ngờ chuyện về Tuyệt Sắc Châu, thì tảng đá lớn trên tế đàn lập tức phát ra từng luồng quang mang đen kìn kịt.

Tiếp đó, nó như một miếng bông hút ẩm hút sạch sẽ máu huyết của Thiết Anh Quân, hút cả máu tươi của mấy trăm võ giả nhà họ Thiết vào luôn.

Dường như chưa đã cơn thèm khát, biển vân vụ trên bầu trời được hội tụ từ gió độc Toàn Phong và sương mù dưới đáy khe nứt lớn cũng bị tảng đá này cắn nuốt.

Nó nuốt mất bao nhiêu, gió độc và sương mù từ phía xa càng tràn về bấy nhiêu, liên tục bù đắp vào biển vân vụ.

Ầm ầm ầm

Càng cường liệt hơn nữa, tảng đá càng tham lam hơn, kéo nguyên biển vân vụ ở trên cao lôi hẳn xuống luôn, tiếng ầm ầm của không khí bị giãn nở vang rần cả một góc trời.

Cơn địa chấn dưới chân Như Ngọc càng lúc càng trở nên kịch liệt thêm, thông qua bàn chân, nàng có thể cảm ứng được phương hướng của hai luồng địa chấn rõ ràng bắt nguồn từ núi Toàn Phong và Phương Thiên Môn rồi.

Càng điên cuồng hơn, mặt đất dưới chân, sâu trong lòng đất có một trận rung chuyển còn kinh khủng hơn nữa xông thẳng lên nền đất.

Vù vù vù

Cuồng phong mù mịt một lần nữa được thổi bùng lên, bằng cảm quan nhạy bén, Như Ngọc ngay lập tức cảm ứng thấy, linh khí đậm đặc từ sâu trong lòng đất như thác lũ cuồn cuộn, lại như dung nham phun trào phun thẳng lên mặt đất, chảy thẳng về tảng đá lớn.

Dưới thần niệm Đạo Niêm Kinh, Như Ngọc dường như có thể trông thấy cả thế giới quanh mình đang quay cuồng phi thường hỗn loạn.

Linh khí tình thuần, sương mù âm lãnh, gió núi độc địa, cả tinh huyết trân quý vạn phần đều đang điên cuồng hội tụ thẳng về một nơi.

- Hử?!?

Không chỉ vậy, một luồng khói xanh mờ nhạt từ chỗ nàng đứng, cũng đang hưởng ứng tuôn chảy về theo.

Như Ngọc kinh ngạc cúi đầu nhìn xuống Diệc Vân Tuyết trên tay.

- Ưm...ưm...

Cô ta lúc này bỗng nhiên rên rỉ từng cơn đầy đau đớn, gương mặt tinh mỹ của tuyệt sắc tiểu giai nhân thống khổ vặn vẹo, trông đáng thương vô cùng.

"Khói xanh này, rõ ràng là độc nguyên từ vết chém của Tiểu Chiêu mà?"

Như Ngọc khiếp sợ nhủ thầm.

Không chỉ độc nguyên, mà cả máu tươi từ miệng vết thương nơi bắp tay nàng cũng đang ồ ạt trào ra, kéo thành sợi chảy về tảng đá lớn trên tế đàn tà dị.

"Không lẽ...

Tảng đá xấu xí kia lại là...

Tuyệt Sắc Châu?"

Đến lúc này, Như Ngọc mới sững sờ nhận ra, tảng đá trên tế đàn kia không ngờ lại là Tuyệt Sắc Châu nàng tìm kiếm nãy giờ.

Xoạt

- Ưm...ưm... ưm...

Trông thấy Diệc Vân Tuyết há hốc miệng chuẩn bị rên lớn, Như Ngọc ngay lập tức đưa tay bịt chặt miệng cô ta lại.

Nếu để cái đám sinh linh kia chú ý đến hai người bọn họ, nàng không biết bọn chúng sẽ làm ra hành động gì đâu.

Dù không hiểu bọn chúng đang nói cái gì, nhưng từ thần sắc đầy tôn kính trên gương mặt mỗi tên, nàng hoàn toàn nhận ra giờ khắc này thiêng liêng với chúng như thế nào.

Nếu để Diệc Vân Tuyết đánh vỡ thời khắc thiêng liêng ấy, Như Ngọc không dám tưởng tượng đám sinh linh này sẽ phát cuồng đến cỡ nào, thậm chí lao vào xé xác hai người các nàng ngay luôn chứ đùa.

Ầm ầm ầm

Thời gian từng giây từng phút trôi qua, từng dây thần kinh của Như Ngọc cũng bị kéo căng lên đỉnh điểm.

Mới hơn hai khắc đồng hồ, mà nàng những tưởng như hai ngàn năm luôn vậy.

Thời thời khắc khắc, nàng luôn chuẩn bị tinh thần bỏ chạy ngay lập tức.

Đã vậy, không chỉ lo lắng cho riêng mình, nàng còn đang cực kỳ cực kỳ lo cho an nguy của Vương Nhàn nhà nàng nữa.

Từ nãy đến giờ, thời gian đã trôi qua cả tiếng đồng hồ rồi, nhưng từ sâu bên trong hồ thần niệm, vẫn chưa nghe thấy động tĩnh gì của hắn, thật sự là khiến cho đáy lòng nàng không thể nào yên tâm được.

Vụt

Xịch

Oành

Oành

Cuối cùng, khi toàn bộ biển vân vụ đều đã bị cắn nuốt sạch sẽ, dòng chảy gió độc và sương mù từ hai phương đều đã chảy hết vào tảng đá lớn, hai dòng sông đen vắt ngang trời cũng tan biến hoàn toàn;

Thì hai tiếng nổ trời long đất ở hai phương hướng kia đùng đùng vang vọng sang, báo hiệu sự kết thúc của hai đoàn căn nguyên tà ác;

Khỏi cần nói cũng biết, ngọn nguồn gió độc trên núi Toàn Phong, và vết rách dưới đáy khe nứt lớn hẳn đã bị tiêu trừ sạch sẽ rồi.

"Tòa đại trận này rốt cuộc là tà vật hay linh vật đây?"

Nếu nói nó là linh vật, tại sao lại cắn nuốt máu huyết của tu võ giả để tích tụ năng lượng?

Thế nhưng, nói gọi là tà vật cũng không đúng, rõ ràng nó đang hút sạch những thứ tàn độc trên khắp mặt đất mà?

Có khác gì nó đang chữa trị cho đại địa, chữa thương cho khối đại lục Việt Thiên này đâu?

Sao có thể thiện ác lẫn lộn, hung lành nhập nhằng như vậy được?

Suy nghĩ một hồi, Như Ngọc thật không biết nên nhìn nhận cái tòa đại trận này, là thiện hay ác mới đúng đặng.

Ù ù ù

Không kịp để nàng nghĩ ngợi quá lâu, xung quanh tế đàn bỗng hàng ngàn luồng khói xám từ dưới đất đột ngột bay lên, ngưng tụ thành một cái đầu người khổng lồ, trôi nổi lơ lửng trên không trung.

- Rít rít rít

Hú hú hú

Đám sinh linh kỳ bí trông thấy gương mặt mang đầy vẻ tang thương của chiếc đầu người trên cao, lập tức vui mừng hú hét, cả đám đồng loạt quỳ thụp xuống dập đầu bái lạy liên hồi.

- Xuýtttttttt

Gương mặt thương tang chu môi huýt lên một tiếng bén nhọn, thỏa mãn hưởng thụ lời chúc phúc của đám sinh linh.

Ở một bên, Như Ngọc bây giờ cũng thả bàn tay đang bịt chặt miệng Diệc Vân Tuyết ra.

Tất cả độc nguyên từ miệng vết thương vốn ăn sâu vào máu cô nàng, sau một hồi bị tòa đại trận hấp hút, cũng đã được tiêu trừ sạch sẽ.

Như Ngọc cẩn thận lấy ra một viên đan dược nhét vào miệng Vân Tuyết, ổn định lại nguyên khí cho nàng, cánh tay vốn đã bị mộc hóa cứng ngắc, dưới dược liệu mạnh mẽ cũng dần mềm mại trở lại, không bao lâu nữa, hẳn Diệc đại mỹ nhân cũng sẽ lành lặn trở lại, không xây xước gì thôi.

- Như Ngọc cô nương!

Đúng lúc này, gương mặt tang thương trên cao dần dần hiện ra bóng dáng của một người đàn ông trung niên, y chậm rãi cúi đầu đưa ánh mắt nhìn xuống, nhẩm tính một hồi, cuối cùng gọi ra tên của Như Ngọc.

Giọng nói trầm ấm, âm vang hữu lực nhưng cũng đầy uy nghiêm, chấn nhiếp tinh thần của mọi tồn tại dưới chân y.

- Hừm...

Như Ngọc biểu cảm ung dung, giếng nhỏ không chút gợn sóng, ánh mắt bình thản, không có nửa tia e sợ ngẩng đầu nhìn lên, cổ họng khẽ gầm gừ một tiếng.

Tất nhiên, nàng không mấy bất ngờ khi cái đầu kia biết tên mình, với thần thông của y, nghe tiếng gió cũng đủ tính ra được tên gọi của nàng hẳn không khó gì.

Chỉ có điều, khí thế cường đại của y tuy có thể chấn nhiếp mọi sinh linh, nhưng với Như Ngọc thì khác, nàng thân tu Đạo Niệm Kinh, căn cơ thần niệm mạnh mẽ hơn kẻ khác gấp bội lần;

Há có thể e sợ trước tên đàn ông trung niên quỷ dị này ư?

- Như Ngọc cô nương, ngươi thật không sợ ta?

Trung niên nam nhân cũng bị dáng vẻ bình thản đạm nhiên của Như Ngọc phản kích không hề nhẹ.

Quả là lâu lắm rồi, y mới thấy một người đủ can đảm đứng thẳng trước mặt y.

Còn là một cô gái phàm nhân nho nhỏ nữa.

Thật sự không thể tin được.

Bởi dù sao, trong con mắt một tồn tại cổ lão xa xưa như trung niên nam nhân, người có thực lực ngang hàng với y thì luôn tỏ vẻ dè chừng y.

Còn những người yếu hơn, đều phải luôn cung kính sợ hãi, chưa nói đến chân thân, chỉ cần huyễn ảnh y vừa hiện, đã đủ chấn nhiếp ba ngàn toàn cõi tu chân rồi.

Nào có chuyện ung dung nhàn nhã, xem một tồn tại như mình tựa gió thoảng mây bay, không chút dao động giống con bé này được.

"Chẳng nhẽ con bé này nghé con không biết sợ cọp.

Có nên thi triển chút thần thông, dọa cho nó quỳ lạy không ta?"

Tính hiếu thắng sâu trong lòng trung niên nam nhân, sau hàng vạn năm một lần nữa được trỗi dậy, ầm thầm tính toán.

- Sợ ngươi?

Như Ngọc trước sau như một, tiết tấu ung dung bình thản liền mạch không một tia kẽ hở, nước chảy mây trôi nhẹ nhàng đáp:

- Nếu ta sợ, ngươi có tha mạng cho ta chăng?

- Hahaha...

Trung niên nam nhân nhịn không được mở rộng mồm cười lớn, liên tục khen ngợi:

- Tốt tốt tốt. Hóa ra con nhóc ngươi thật sự không sợ ta. Chỉ với lòng can đảm này, hôm nay bổn tôn mở lượng từ bi, tha cho ngươi nửa cái mạng.

"Mở lượng từ bi?

Nếu không phải vừa rồi hơn mấy trăm nhân mạng bị ông tế sống, ta thật sẽ tin bốn chữ này đấy!"

Thầm chê cười trung niên nam nhân một câu, Như Ngọc ngữ khí như không, nhẹ nhàng khẽ nghiêng đầu cảm tạ:

- Cảm ơn quý tôn giả đã tha cho tiểu nữ tử nửa cái mạng.

Nói rồi, nàng ngẩng đầu nhìn thẳng lên, thật thật giả giả, vờ e sợ hỏi:

- Vậy không biết, tiểu nữ tử phải làm cái gì, để xin lại nửa cái mạng của mình đây?

- Hừ, ranh con to gan. Dám trào lộng bổn tôn hả?

Bị dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, cùng lời lẽ mang đầy ý nửa thật nửa giả của Như Ngọc chọc giận, trung niên nam nhân không khỏi trợn mắt gầm quát.

- Ồ! Tiểu nữ tử nào dám trào lộng quý tôn giả. Chỉ là nghe tôn giả đang giữ nửa cái mạng của ta, nên mới mở miệng xin lại thôi ạ.

Như Ngọc không hề nao núng, ung dung đáp lời.

Lời lẽ tuy nhún nhường yếu thế, nhưng ngữ khí lại chẳng có chút sợ hãi gì, dáng vẻ ôn nhu nhẹ nhàng đó, tựa như đang xem một tồn tại vạn giới kính ngưỡng như trung niên nam nhân, là gió thoảng mây trôi vậy, thật sự là đốt cho tên này nguyên một phổi lửa giận.

- Hừ! Còn chưa thành đạo đã giỏi miệng lưỡi độc hại. Thật không biết kẻ nào đã dạy dỗ ra một con nhóc xấc xược như ngươi vậy.

Trung niên nam nhân tự cho mình là bậc tôn quý, không muốn tranh miệng lưỡi với một con bé người phàm, liền đổi giọng khiêu khích:

- Là Soán Thiên đúng không?

"Chính ông ra vẻ cường thế chọc giận ta trước, giờ lại gán cho ta hai chữ xấc xược?

Thực không biết xấu hổ là gì mà."

- Tôn giả muốn biết quý danh của sư tôn tiểu nữ tử ư?

Thầm khinh bỉ trung niên nam nhân một phen, Như Ngọc mới từ tốn hạ giọng nói:

- Ta khuyên tôn giả không nên tò mò thì hơn, đoạn nhân quả này, không phải một tồn tại như tôn giả có thể đảm đương nổi.

- Còn dám ra vẻ thần bí với ta?

Trung niên nam nhân bên ngoài gầm lên một câu, trong lòng thì lại âm thầm suy tính một hồi, nhưng vẫn không thể dò thấu cước căn của Như Ngọc.

Lại nhìn không ra dấu vết môn đạo của mạch Thiên Sơn trên người nàng, nhất thời thật có chút kiêng dè nghi ngại.

Đoạn, y giả vờ đổi giọng, ôn hòa nói:

- Con nhóc trên tay ngươi là đồng môn ư?

- Diệc Vân Tuyết này hả?

Vẫn bình đạm, Như Ngọc không nhanh không chậm giải đáp:

- Truyền nhân mạch Thiên Sơn, Thủy Tổ là Soán Thiên mà tôn giả vừa nhắc đấy ạ!

- Tốt! Nói đi, ngươi mang con bé đến đây làm cái gì?

Trung niên nam nhân từ đầu đã nhìn thấy Diệc Vân Tuyết rồi, chỉ là vì tranh chút uy phong mà bị Như Ngọc đả kích mấy phen, lúc này mới giở giọng trưởng bối nghiêm giọng hỏi.

- Dạ!

Như Ngọc cúi đầu ra vẻ cảm tạ một tiếng, tranh thủ chút thời cơ suy tính huyền cơ trong chuyện này.

Trong lòng nàng âm thầm suy đoán, từ ngữ khí khi nhắc đến Soán Thiên đạo nhân, và ánh mắt khác thường của y khi nhìn Diệc Vân Tuyết, nàng ẩn ẩn cảm giác có nội tình gì ở đây rồi.

Ý nghĩ chuyển ngàn niệm, nàng bèn lớn mật hùng hồn đáp lời:

- Không giấu gì tôn giả, chuyện là có người nhờ ta mang Diệc Vân Tuyết đến đây, để thu hồi tảng đá kia lại cho nàng ạ.

- Hừ! Ngươi nói láo!

Không biết trung niên nam nhân nghĩ gì, chỉ nghe y hùng hổ quát một tiếng kinh thiên, trừng mắt dữ tợn nhìn chằm chằm Như Ngọc.

- Ta không có gì phải lừa tôn giả?

Tiếc là Như Ngọc không ăn một bộ hung thần ác sát của đối phương, ngược lại, ngữ khí càng trở nên xem nhẹ hơn, điềm tĩnh đáp:

- Chỉ là một tảng đá rách nát, quả thật tiểu nữ tử không để vào mắt đâu ạ.

- Tảng đá rách nát? Đúng là con ranh phách lối, mạnh miệng nói càn.

Trung niên nam nhân vốn đã tin đến bảy tám phần.

Thật ra thì, với dáng vẻ ôn nhu dịu dàng của Như Ngọc, cộng thêm tính cách ngoài mềm trong cứng, vừa thẳng thắn không chịu thua thiệt của nàng, y không nghĩ là nàng sẽ động tâm với tảng đá này.

Huống hồ, tảng đá này vốn là vật thuộc về Diệc Vân Tuyết, đối với người khác chẳng có tác dụng gì cả, Như Ngọc dù có chiếm làm của riêng cũng chả được tích sự gì.

- Cầm lấy!

Nghĩ đoạn, y liền vung tay trông đầy vẻ ban phát, tùy ý ra lệnh:

- Trông chừng nó với con bé cho cẩn thận.

- Đa tạ tôn giả ban thưởng!

Như Ngọc không kiêu không hèn lễ phép cảm tạ.

Dưới một cái phất tay, tảng đá lớn trên tế đàn lập tức thu nhỏ lại thành một viên ngọc nhỏ màu xám xịt, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Như Ngọc.

Nàng cũng không nhìn nhiều viên đá làm gì, lau sơ qua một lần rồi nhét vào ngực áo Diệc Vân Tuyết.

Lại nghiêng đầu nói:

- Vậy, ta không làm phiền đại sự của tôn giả nữa. Mời tôn giả mở trận cho.

- Cút đi!

Trung niên nam nhân trông dáng vẻ không kiêu không hãi của Như Ngọc mà tâm phiền ý muộn không thôi, bèn phất tay ném ra một lá thuấn di phù, truyền tống hai nàng Như Ngọc Vân Tuyết rời đi trong nháy mắt.

Quả thật vì thiên địa pháp tắc ước thúc, y hoàn toàn nhìn không thấu thực lực của Như Ngọc được.

Lại hiềm vì Thiên Phạt hiện hình, nếu không, đã thẳng tay dạy dỗ nàng một trận rồi.

Cơ mà, tu vi y còn đang bị phong ấn, chưa chắc gì đã có thể tranh phong, xử lý không khéo, chẳng những mặt mũi bị tổn hại, mà còn chọc đến lôi kiếp nữa, lúc đó thì hậu quả khó mà tưởng tượng nổi.

Với lại, Như Ngọc vốn không hề có nhân quả gì với mình, trung niên nam nhân không rảnh rỗi đến mức làm mấy cái chuyện không đâu như vậy.

Dù sao thì, từ đầu đến cuối, Như Ngọc cư xử vẫn rất lễ phép, lễ nghĩa đủ đầy, cũng cho y đầy đủ mặt mũi, y không muốn làm quá, để rồi mang tiếng ức hiếp bậc hậu bối làm gì.

Phù

Thở ra một hơi nhẹ nhõm, trung niên nam nhân thầm hô may mắn khi đạo tâm của mình vẫn còn nguyên vẹn, không có bị con nhóc kia đánh vỡ.

(Ý là nhục đấy ạ ;)) )

Nghĩ rồi, y nhìn xuống khu rừng bên dưới, miệng khẽ niệm:

- Khởi trận! Lên!

----*----