- Nói đi, ngươi tiếp cận Diệc Vân Tuyết là vì mục đích gì?
Nhắm mắt hít một hơi thật sâu, ổn định lại thần trí thôi diễn quá cố sức vừa rồi, mở mắt ra, hắn chậm rãi quay người về hướng Mạc Văn Lâm, lạnh lùng hỏi.
- Ngươi nói cái gì?
"Chẳng lẽ Vương Nhàn này thật sự động tâm với mình.
Nhìn gà hóa cuốc, nghĩ rằng ai cũng thèm muốn mình ư?
Chẳng lẽ tên khốn vô sỉ này đang ghen?"
Diệc Vân Tuyết bối rối nghĩ thầm.
- Ngây thơ.
Bụp
Vương Nhàn thầm mắng nữ nhân này ngu ngốc, chỉ được cái mặt xinh đẹp với lá gan to, lòng dạ ngoài độc ác ra thì chẳng có gì hết.
Đã vậy làm việc chỉ thích dùng nắm đấm, cậy một thanh phi kiếm liền cho rằng mình là vô địch, hoành hành hoang đường, vô lối quen thói chứ chẳng có tí đầu óc nào cả.
Rõ ràng, nếu là người thường, trước đại địa dị biến kinh động lớn thế này, đã bỏ chạy từ lâu rồi, làm quái gì có chuyện nán lại ở đây làm cái gì?
Nếu có tự tin dám ở lại, thì ắt hẳn không phải người phàm rồi.
Quan trọng là, kẻ này vốn không có nhân quả với Vương Nhàn, nếu mà là cường địch của hắn, thì đã bị xử lý từ lâu rồi, sao có thể bình yên đứng gần hắn như vậy được.
Vương Nhàn có dùng đầu ngón chân cũng có thể suy luận ra được, trăm phần trăm kẻ gọi Mạc Văn Lâm này nhắm đến Diệc Vân Tuyết rồi.
- Á!
Bịch
Diệc đại mỹ nhân căn bản là không kịp phòng bị, bị Vương Nhàn một chưởng thành đao chém mạnh vào ót, chỉ kịp rên lên một tiếng rồi đổ gục vào người hắn, bất tỉnh mất.
- Hắc hắc, thằng nhóc ngươi thông minh đó.
Nhìn hành động gọn gàng dứt khoát, có phần không biết thương hoa tiếc ngọc của họ Vương, "Mạc Văn Lâm" không khỏi giương ngón cái khen ngợi.
Xoạt
- Bình thường thôi.
Cười nhạt đáp trả một câu, họ Vương cẩn thận đặt Diệc Vân Tuyết xuống nền đất phủ đầy lá khô, lúc đứng dậy, hắn nghiêm túc đánh giá lại tên họ Mạc này lần nữa.
- Ngươi thật sự chắc chắn ta ở đây vì con bé này, chứ không phải vì ngươi?
"Mạc Văn Lâm" hứng thú đánh giá Vương Nhàn, thầm nghĩ không hổ là nam nhân của con bé váy hồng kia.
- Vì ta? Hahaha...
Vương Nhàn nhịn không được ngửa mặt cười lớn, đoạn, hắn nhướng mày nói:
- Ngày hôm đó, ở núi Toàn Phong, ngươi phô trương thanh thế lớn như vậy, lại còn cứu lấy Mạc Tử Hiên, chẳng phải vì muốn tiếp cận chúng ta hay sao?
- Đã vậy, ngươi căn bản không hề diệt trừ cha con Triệu Minh Long như lời Phó Văn Dụ kể. Thế mà cũng gọi là báo thù diệt môn ư?
- Chính xác ra, ngươi vốn dĩ không phải là Mạc Văn Lâm, ta nói đúng chứ?
- Hắc, thì ra con bé kia (ý chỉ Mạc Tĩnh Sơ) đã kể lại chuyện ngày hôm đó với ngươi.
"Mạc Văn Lâm" nheo nheo mắt, cười khẩy nói.
- Đúng vậy, Tĩnh Tĩnh nhà ta đã muốn tha mạng cho cha con lão già kia, há lại để cho ngươi làm loạn trên đất của nàng?
Nói rồi, Vương Nhàn lạnh lùng trầm giọng truy hỏi:
- Nói đi, ngươi rốt cuộc là ai?
- Hắn là Đại Điểu!
Đúng lúc này, từ phía bìa rừng một thân ảnh mặc váy dài màu hồng nhạt, lưng mang một thanh trường đao đen kịt dài hơn hai mét, thong thả nâng gót ngọc đi tới.
Thân đao to bản như một cánh cửa lớn, lưỡi đao sắc bén vô ngần, như một con dao phay phóng đại lên trăm lần, cân nặng phải hơn hai trăm cân đè lên lưng, nhưng từ cử chỉ ung dung nhàn nhã của tiểu nữ tử, thật tựa như nó chỉ là một đoàn bông gòn;
Được nàng tùy ý mang đi cực kỳ nhẹ nhàng thanh thoát.
Nàng đi đến sau lưng "Mạc Văn Lâm", cùng Vương Nhàn trước sau bao vây lại, cắt đứt đường lui của y.
Nhìn Đại Điểu trong hình hài một chàng trai lạ mặt, Như Ngọc cười nhạt chào hỏi:
- Hắc Điêu Động Chủ, ta nói rồi, trước sau gì ta cũng phải trở thành kẻ địch của ngươi.
- Đại Điểu? Hắn thật sự là Đại Điểu hả Ngọc?
Vương Nhàn như được mở mang tầm mắt để nhìn ra một lục địa mới, há hốc mồm bật hỏi.
"Con mẹ nó, ngụy trang khéo thế nhờ?"
Nhìn nhìn từ đầu xuống chân "Mạc Văn Lâm" một vòng, Vương Nhàn thật sự phải thầm kinh hãi ngợi khen.
Ngụy trang khét thế này, kể cả người có ánh mắt sắc bén như họ Vương, cũng phải gọi tên này bằng cụ luôn ạ.
- Đúng vậy anh!
Như Ngọc không chút do dự gật đầu giảng giải:
- Tên này lột ga, rút gân nướng thịt, thiêu đốt chân chính Mạc Văn Lâm đến xương cốt cũng không còn. Sau dùng bí pháp khoác lên mình bộ da người của kẻ bị hại, biến thành một Mạc Văn Lâm khác đấy ạ.
- Vãi! Ghê tởm như vậy hả?
Vương Nhàn vốn tưởng Tróc Hồn Ấn của mình, nung hồn luyện phách kẻ khác đã là tối âm độc rồi, không ngờ tên Đại Điểu này còn cao minh hơn mình một bậc.
Lột cả da người khác để ngụy hình biến thân, mang lên mình lớp da của người bị giết, sau đó nhăn nhở đi loanh quanh đầu làng cuối xóm mấy ngày qua.
Thật sự là thiên ngoại hữu thiên, nhân ngoại hữu nhân, so về độ độc ác, thì Vương Nhàn dù có quỳ lạy gọi hai tiếng sư phụ cũng không theo kịp đâu ạ.
- Hắc hắc hắc!
Phụt
Đại Điểu cười nhạo một tiếng, tay phải vung lên, lửa xanh từ trong người y phụt ra, nháy mắt thiêu đốt lớp da người bên ngoài thành tro bụi, hiện ra hình dáng ban đầu của mình;
Một chàng thanh niên có vẻ ngoài thanh tú nho nhã, anh tuấn phi phàm, khí độ kiệt xuất khó ai mà bì được.
Chỉ là, một chàng thanh niên đẹp trai có vẻ ngoài đốn tim đến như vậy, không ngờ lúc hành sự lại âm ngoan độc địa, khiến người nghe giận sôi lửa phẫn nộ, hận ông trời không có mắt, không ngay lập tức đem y đày xuống mười tám tầng địa ngục, để y biết cảm giác bị lột da rút gân là như nào mới phải.
- Anh Phong, anh xử lý chuyện Diệc Vân Tuyết đi.
Như Ngọc mặt không đổi sắc nhìn chằm chằm Đại Điểu, hướng Vương Nhàn nhẹ nhàng gọi, nói rồi, nàng đưa tay ra sau lưng, rút xuống Hắc Đao, hờ hững nói:
- Còn kẻ này, vốn dĩ không nên xuất hiện trong thế giới nhỏ này.
- Như Ngọc cô nương, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ cho cẩn thận.
Đại Điểu chỉ kinh ngạc nhìn Hắc Đao một nhịp, xoẹt một tiếng, bàn tay y khẽ vẫy, từ hư không một chiếc quạt sắt đột ngột xuất hiện rơi vào lòng bàn tay y, xoạch một phất cánh quạt bung ra; phía trên mặt quạt được vẽ từng đường hoa văn kỳ dị, không hề có nửa điểm đạo vận thuộc về thế giới này.
Phe phẩy quạt sắt, Đại Điểu cười cười dụ dỗ:
- Chỉ cần ngươi giao Diệc Vân Tuyết cho ta, Vương Kỳ Phong sẽ chỉ thuộc về riêng mình ngươi. Ngược lại, ngươi thật sự không sợ Diệc Vân Tuyết sẽ cướp hắn khỏi tay ngươi ư?
- Không những vậy, nếu ngươi muốn, ta có thể giết luôn con bé trên núi Toàn Phong, dọn dẹp sạch sẽ ruồi muỗi vo ve bên cạnh hắn giúp ngươi.
Một tay phe phẩy quạt, một tay đưa ngón út ngoáy ngoáy tai, Đại Điểu trào phúng châm chọc:
- Con bé ấy tên gì nhỉ? Tĩnh Tĩnh hả?
- Câm miệng!
Vương Nhàn như rồng bị chạm vào vảy ngược, phẫn nộ gầm lên, đôi mắt tóe lửa giận, dữ tợn quát lớn:
- Khỏi cần Như Ngọc, hôm nay chính tay tao sẽ lột da mày.
- Hắc! Thằng nhóc ngươi, đủ bản lĩnh?
- Con mẹ mày...
Vương Nhàn như một thằng trẻ trâu, mới bị vài câu khiêu khích đã mất hết lý trí, như một đầu trâu điên húc thẳng qua, giang tay phóng thẳng tới muốn vồ lấy Đại Điểu.
Thật sự một chiêu vật người này quá mức thô thiển, thật chẳng khác nào một thằng lưu manh xó chợ vật nhau giữa đường vậy.
Hắc
Đại Điểu cười nhạt một tiếng, đầy khinh bỉ nhìn xuống thằng nhóc chưa ráo máu đầu đang ôm chặt mình này, ánh mắt hung ác lóe lên tia sát lạnh.
Không vội ra tay, y ba phần hứng thú bảy phần coi thường, như mèo vờn chuột xem xem thằng Vương Kỳ Phong này muốn làm cái gì.
- Con mẹ mày...
Một giây, hai giây, rồi ba giây.
Đại Điểu vẫn đứng yên bất động, đôi chân như cột đình chống trời, sừng sững trụ vững trên nền đất, mặc kệ Vương Kỳ Phong như heo bò ủi tới, dù hắn có gồng hết khí lực bú sữa mẹ, phồng cả hai cánh tay cũng không lay chuyển Đại Điểu nửa bước.
- Hắc Uyên Như Ngọc, nó không phải người.
Thế nhưng, đương lúc sự chán ghét của Đại Điểu dành cho Vương Kỳ Phong lên đến đình điểm, vừa định đưa tay nện thẳng vào xương sườn tên nhóc phách lối, dạy cho họ Vương biết lễ độ.
Thì Vương Nhàn bất ngờ kích động hét lớn một tiếng.
- Hắc Uyên, thu.
Như Ngọc phi thường ăn ý, vừa thấy hắn động đã biết chàng trai của mình muốn làm gì, chỉ chờ hắn ra hiệu, đôi môi nàng ngay lập tức cũng niệm lên hai chữ "Hắc Uyên".
Tiếng "Uyên" vừa dứt, dưới chân Vương Nhàn cùng Đại Điểu nháy mắt hiện ra một mặt hồ đen kịt, mặt nước xoay tròn như vòng xoáy không đáy, vừa như hố đen vũ trụ có thể hút tất cả mọi thứ vào bên trong.
Không chút chần chờ, Như Ngọc một chữ "thu" vừa niệm, mặt hồ như thần long há rộng miệng nuốt mây, nuốt cả hai tên đàn ông rơi thẳng vào bụng.
- AAAAAAAAAAAA
Đại Điểu kinh hồn bạt vía thê lương gào thét, không thể lường trước được Vương Nhàn lại âm hiểm xảo trá đến mức, quyết đồng quy vu tận, ôm y nhảy thẳng vào Hắc Uyên:
- Vương Kỳ Phong thằng khốn kiếp mày...
Tích
Một tiếng va chạm nho nhỏ khẽ vang, thân ảnh hai tên đàn ông mới rồi vẫn còn ở đây, trong tích tắc đã hoàn toàn tan biến, như hai giọt nước rơi vào biển rộng không cất lên chút gợn sóng, vô thanh vô tức biến mất mất.
Nuốt sống hai kẻ này sau đó, mặt hồ đen kịt đang xoay tròn phút chốc bình tĩnh lại, yên ả êm đềm tựa mặt nước giữa trời thu tĩnh lặng, không nổi lên bất kỳ khác thường nào.
- Tán.
Như Ngọc mặt không đổi sắc, lặng lẽ vung tay tán đi Hắc Uyên.
Dẫu bỉnh thản là vậy, nhưng chính nàng cũng biết, chuyến nhập hồ lần này của Vương Nhàn thật sự quá mức hung hiểm, lành ít dữ nhiều.
Lần trước, hắn phải dùng "Huyết Bạo" mới có thể tiến nhập Đạo Niệm Hồ của nàng.
Lần này hoàn toàn khác, hắn thân phàm xác thịt trực tiếp nhảy thẳng vào Hắc Uyên, cái này chính là phạm vào đại cấm kỵ, đó là tự tìm đường chết.
Nếu không nhanh chóng rời khỏi, chắc chắn Vương Nhàn sẽ bị hồ thần niệm của chính Như Ngọc ép diệt mất.
Thậm chí, có một khả năng còn kinh khủng hơn gấp trăm lần, đó là Như Ngọc vì bảo vệ hắn, trước khi Vương Nhàn tan vỡ thành bột mịn, nàng phải tự hủy đi Niệm Hồ của mình.
Thế nhưng, chưa chắc gì Vương Nhàn sẽ sống sót nếu Niệm Hồ bị hủy; hoặc nếu hắn toàn mạng, chưa hẳn sẽ trở về được thế giới thực;
Khả năng lớn, hắn sẽ rơi vào trong không gian tầng sâu của thứ nguyên vô định, hoàn toàn mất phương hướng, vĩnh viễn không thể quay trở lại.
Cửu tử nhất sinh, hung hiểm là vậy, nhưng, trên đời này, há mọi chuyện đều như mình mong muốn, nếu chuyện gì cũng dễ dàng thì sao thành đạo được.
Dù biết để Vương Nhàn nhảy vào hồ thần niệm của mình, là một hành vi cực kỳ ngu xuẩn, mười phần mười là tự tìm đường chết cho cả hai.
Nhưng, tên Đại Điểu quỷ dị này đã biết quá nhiều, nếu để y toàn mạng rời đi, với tính cách âm ngoan độc địa đó, ngày sau chắc chắn sẽ trở thành mối nguy với hai người Vương Nhàn.
Kẻ này bắt buộc phải bị tiêu diệt, không chết không được.
Ầm ầm ầm
Đại địa vẫn đang rung chuyển không ngớt.
Rầm rầm rầm
Ngay khoảnh khắc Như Ngọc tán đi Hắc Uyên, mặt đất dưới chân nàng đột ngột phát ra từng đường sáng chói mắt.
Nếu Vương Nhàn còn ở đây, hắn chắc chắn sẽ nhận ra, từng đường sáng này chính là trận văn hắn vừa mới thôi diễn.
- Cái này...
Như Ngọc ánh mắt ngưng tụ, chăm chú nhìn theo đường đi của từng đường văn, chúng như những nét vẽ tinh xảo được một chiếc bút khổng lồ hạ xuống đại địa, len lỏi luồng qua từng hàng cây nối vào sâu trong khu rừng.
Vù vù vù
Cuồng phong bạo vũ điên cuồng gào thét, thổi tung lá cây bay tán loạn, khung cảnh đồ sộ đến khôn cùng.
Luồng sáng từ dưới mặt đất phóng thẳng lên, chiếu xuyên chín tầng mây rọi thẳng vào trời cao.
Ù ù ù
Tiếng ù ù như rồng thiên gào rú, vang vọng mười tám phương thiên khung, khuấy tung mười tám tầng địa ngục.
- Pháp Trận Hô Ứng?!?
Năm mươi đường trận văn khổng lồ ở mé Tây khu rừng vừa khởi sáng, ba phía còn lại lập tức hưởng ứng theo, tức thời thắp sáng cả một vùng đại địa u ám.
Nhíu nhíu mày chăm chú cảm nhận khí tượng một hồi, Như Ngọc nhận ra ngay nơi mình đang đứng là một trận pháp hô ứng, và cả tòa đại trận Rừng Rậm Tuyệt Sắc chính là một liên hoàn trận.
Oành
Oành
Đại trận vừa thành, từ phương xa hai tiếng nổ long trời lở đất vang vọng đến.
Như Ngọc vội quay người ngẩng đầu nhìn sang.
- Sương mù khe nứt lớn.
Từ phía Phí gia, sương mù trong khe nứt lớn cuồn cuộn bay lên, kết thành một dòng lũ khói mây cuồng chảy về trung tâm rừng rậm Tuyệt Sắc.
- Gió độc...
Dời ánh mắt sang dòng sông hắc vụ còn lại, căn theo phương vị đầu nguồn của nó, Như Ngọc ngay tức thời nhìn ra, nơi bắt nguồn của luồng gió độc này, chính là:
- Núi Toàn Phong.
Hai luồng vân vụ như hai dải lụa đen vắt ngang trời, từ hai phía riêng biệt, kết thành lũ cuốn cuồn cuộn chảy về trung tâm tòa đại trận, thanh thế kinh thiên dọa cho dân chúng quanh vùng nơm nớp lo sợ, vội vàng quỳ thụp xuống dập đầu bái lạy.
- Gió độc núi Toàn Phong.
Nheo nheo mắt nhìn về phương hướng Toàn Phong Sơn Mạch, Như Ngọc lẩm bẩm nhủ thầm.
Nghĩ đoạn, nàng quay người, chậm rãi bước đến chỗ Diệc Vân Tuyết; không chút e ngại nàng ung dung cúi người xuống đưa tay bế lên Diệc Vân Tuyết đang bất tỉnh.
Gót ngọc vừa đưa, nàng nhắm chuẩn phương hướng, mang theo Diệc Vân Tuyết tiến vào khu trung tâm rừng rậm Tuyệt Sắc.
- Tĩnh Tĩnh núi Toàn Phong?
Gương mặt Như Ngọc bình đạm không chút gợn sóng, đôi môi nàng lạnh nhạt mấp máy khẽ lẩm bẩm:
- Tĩnh Tĩnh.