Chương 177: Thứ Ta Muốn, Chính Là Bàng Tung

- BÀNG TUNG, TA GIẾT NGƯƠI!

Vải thưa sao lừa được mắt thánh, vừa khi mũi kiếm đâm xuyên ngực nàng, Mộc Chân Chiêu ngay lập tức phát hiện ra hơi thở của Bàng Tung.

Vụt

Sau khi đánh vỡ trường kiếm ám toán mình, Tiểu Chiêu không thèm để ý miệng vết thương đang trào ra máu tươi, ngón tay nhanh chóng kết kiếm quyết quét ngược ra sau.

Xoẹt

Keng

Kiếm quyết quét ngang đột ngột bị chặn đứng, trong ánh mắt thù hận phun ra lửa của Tiểu Chiêu, thân ảnh Bàng Tung thoáng chốc hiện nguyên hình.

Trên tay y vẫn còn giữ một thanh trường kiếm, cứng rắn đỡ lấy hai ngón tay sắc bén của nàng.

Ầm

Chỉ có điều, Bàng Tung ngoài thần thức cường đại ra, thì có cái gì để đánh nhau với nàng chứ?

Mặc dù ngày hôm đó, giao thủ với Như Ngọc tại Ngũ Hành Sơn Mạch, y đã mưu lợi trốn thoát một kiếp, nhưng thân xác bổn thể lẫn tu vi đạo hạnh vạn năm lâu đều đã bị Thiên Kiếp ép diệt.

Sau khi đoạt xá tu luyện lại từ đầu, và thần hồn vẫn còn được giữ nguyên, nhưng mới có bao nhiêu lâu, chân nguyên vẫn còn rất yếu ớt thì làm sao có thể là đối thủ với Mộc Chân Chiêu được!

Rắc

Câu trả lời đã rất rõ ràng, tay trái hung ác Tiểu Chiêu đưa lên, trong ánh mắt khiếp đảm của Bàng Tung, nàng lạnh lùng khép ngón trỏ cùng ngón giữa kết thành kiếm quyết, chém thẳng vào cổ họng y.

Trường kiếm trên tay Bàng Tung, căn bản không thể chống chịu trước sức ép của đoàn chân khí quá mức cường liệt, như vỏ trứng mỏng manh vỡ tan thành vô số mảnh.

Roẹt

Kiếm quyết sắc bén một đường chém tới, thế không thể cản, đem hồn phách của Bàng Tung thổi bay lên tận mây xanh, y kinh hoàng đưa tay ra đỡ, cố gắng chắn ngay trước cổ họng mình.

May mắn cho Bàng đại nhân, công pháp y tu luyện cũng thuộc hàng cao cấp tại Tiên Nguyên giới, nên chân nguyên hộ thể cũng khá kiên cường, nhất thời giành lại cho y được nửa cái mạng.

Chỉ là Mộc Thiên Kiếm Quyết sát phạt vô tình, há có thể dùng tay không để đỡ.

Hậu quả là, Bàng Tung chợt cảm thấy cổ tay nhói lên một cái, lúc nhìn xuống thì cánh tay trái đã bị chém một đường sâu hoắm đến tận xương rồi.

- Ngươi, ngươi...

Trông thấy ánh mắt thiết huyết của Tiểu Chiêu, Bàng đại nhân lông tóc đều dựng đứng, kinh hoàng đến mức nói không nên lời.

Y có ngu đến mấy cũng phải hiểu, mình thật sự không còn là Bàng Tung năm xưa.

Mọi thứ mà y tích góp mấy vạn năm, một thân tiên chân nguyên tu hành không ngừng nghỉ, ngày hôm đó tại dãy núi Ngũ Hành, đã triệt để bị phá hủy dưới tay Như Ngọc.

Và hôm nay, y căn bản là không có nửa tia cơ hội trước mặt Mộc Chân Chiêu này.

Thần thức cường đại u?

Với người phàm thì còn dễ ăn, chứ với Mộc Chân Chiêu, nó không khác gì trò con nít cả.

Còn muốn ở lại ư?

Ở lại chính là tự tìm đường chết!

Vụt xoạt

Nghĩ liền làm, y vung tay phải còn lành lặn ném đại ra một đoàn chân hỏa vào mặt Tiểu Chiêu, sau đó...

Tức tốc quay đầu bỏ chạy.

Chạy càng xa càng dễ sống, chạy càng nhanh mới mong giữ được mạng của mình.

Ầm

- Muốn chạy?

Tiểu Chiêu đơn giản vung một lòng bàn tay, dễ dàng đem đoàn chân hỏa bóp diệt, đôi mắt nàng nhíu lại như lợi kiếm trực chỉ cột sống của Bàng Tung, khinh thường cười nhạt một tiếng đầy giễu cợt.

Dưới mí mắt nàng, còn có kẻ muốn chạy nữa ư?

Dứt lời, ánh mắt Mộc Chân Chiêu ngưng tụ, tay phải giương lên kết kiếm quyết, tay trái như cờ lệnh điều dẫn toàn bộ chân khí còn lại trong kinh mạch, dồn hết vào đầu ngón tay phải của mình.

Kiếm khí ngưng tụ hóa thành hình, kiếm ý kết thành sát khí như thác lũ.

- Chết!

Xoạt

Vụt

Mấp máy môi khẽ niệm một chữ sau cùng, Mộc Chân Chiêu điểm mũi chân phóng tới, kiếm quyết đi trước thân ảnh nàng theo sau.

Nhân kiếm hợp nhất kết thành một kiếm tuyệt sát tuyệt mệnh, trực chỉ đầu lâu của Bàng Tung như muốn đâm xuyên vào.

Ăn trọn một kiếm khốc thần liệt quỷ, kinh thiên địa khiếp quỷ thần thế này, đừng nói là thân xác, kể cả nguyên thần của y cũng sẽ bị đánh nát thành tro bụi, thần hồn bị phá hủy, triệt triệt để để biến mất khỏi cõi đời này.

Bàng Tung chắc chắn sẽ hôi phi yên diệt, vĩnh kiếp không thể siêu sinh, vĩnh viễn bị xóa sổ khỏi vòng luân hồi.

...

Ấy thế mà, ngay khoảnh khắc này, kỳ tích đã xảy ra.

Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc, lúc số mệnh của Bàng Tung sắp triệt để bị hủy diệt, thì vị thần may mắn đã mỉm cười với y.

Ngay lúc này, khi mũi kiếm quyết chuẩn bị đánh nổ đầu lâu Bàng Tung, thì một bàn tay đột ngột hiện ra từ hư vô, hóa chưởng thành đao mạnh mẽ chém thẳng xuống cổ tay Mộc Chân Chiêu.

ẦM

Hai luồng lực đạo khủng bổ nện thẳng vào nhau, đánh ra một tiếng nổ long trời lở đất, không chỉ mặt đất dưới chân mà cả không gian xung quanh cũng phải rung lên bần bật.

- Á

- Á

Phụt

Phụt

Hai tiếng rên thánh thót nhưng cũng đầy đau đớn cất lên.

Hai nữ tử tóc mai bay tán loạn bay ngược ra sau, miệng nhỏ phun ra hai búng máu lớn nổ tung như những đóa hoa nở rộ giữa bầu trời.

Bịch bịch bịch

- Khụ khụ...

Mộc Chân Chiêu rơi xuống đất nhưng lực phản chấn còn chưa tán, phải liên tục thụt lui hơn mười mét mới có thể dừng lại, tay trái nàng ôm ngực ho sù sụ mấy hơi liền, còn cánh tay phải lúc này đã tê dại một mảnh, nhất thời không thể nhấc lên được.

Phía đối diện, Diệc Vân Tuyết đang đứng chắn trước mặt Bàng Tung, tình hình nàng cũng không khá hơn là bao.

Đưa tay chùi đi vết máu trên đôi môi đỏ mọng, nàng vừa ôm ngục ho khan vừa điên cuồng cười lớn:

- Mộc Chân Chiêu ơi là Mộc Chân Chiêu, haha...khụ khụ,...hahahahahaha...

- Diệc Vân Tuyết, ngươi đây là có ý gì?

Tiểu Chiêu khóe mắt trợn trừng như muốn nứt toạc ra, nghiến răng căm phẫn nói:

- Lại lần nữa muốn chết hả?

- Không...khục... không phải muốn chết.

Nhịn xuống máu tươi nơi cuống họng, cố gắng ép xuống khí huyết đang cuồng loạn trong lồng ngực mình, Diệc Vân Tuyết chỉ tay ra sau, bá khí mười phần nói:

- Thứ ta muốn, chính là kẻ này.

- Bàng Tung.

----*----