Chương 164: Không! Không hề! Không Phải!

- Keng!

Đoàn ngựa xe võ giả sau một hồi ầm ĩ của đôi bạn trẻ, rốt cuộc cũng phất cờ rời trạm.

Mọi người, nhất là đám võ giả của Phó gia, vốn đã quen với tình trạng "tình trong như đã, dẫu ngoài còn e" của Tử Hiên Nghiêm Minh, nên cũng mắt nhắm mắt mở làm như không thấy cho êm chuyện.

Tuy vậy, trong lòng bọn họ hận không thể nhốt đôi bạn trẻ này vào phòng cưới, tốt nhất là để gạo nấu thành cơm, để Nghiêm Minh sớm ngày rước cô Út Mạc gia về làm chính thất, chứ để cái cảnh mập mập mờ mờ, ầm ầm ĩ ĩ kéo dài mãi thế này, trái tim yếu bóng vía của bọn họ thật sự là chịu không nổi mà.

Quá đáng! Thật sự quá đáng kể tội!

Rầm rầm rầm

Trong lúc đám võ giả Phó gia còn đang xì xầm bàn luận chuyện thiếu gia nhà mình, thì từ xa đã nghe tiếng vó ngựa rầm rầm truyền tới.

- Ai vậy?

- Là kẻ nào to gan vậy? Dám tranh phong cùng Phó gia chúng ta?

- Muốn đánh nhau ư?

Đám võ giả trên vai áo thêu chữ Phó lập tức dừng vó ngựa, tức giận xôn xao bàn tán.

- Thiết gia!

- Là cờ xí của Nhị tiểu thư nhà họ Thiết!

- Con mẹ nó! Nhà họ Thiết hôm nay cũng ra quân ư?

Hai tên tiên phong đi trước mở đường lập tức chạy về báo cáo, khiến cả đám võ giả tức thời ồn ào bàn luận như vỡ chợ.

- Con bà nó! Đại tình địch lại tới!

- Còn nhớ mấy năm trước, hai bà cô suýt chút nữa đã choảng nhau to nha.

- Thật sự oan gia mà.

Đám võ giả Phó gia nghe tiếng kèn hiệu, cùng bóng cờ bay phấp phới phía trước, trong lòng thầm hô to lo lắng không ngớt.

Hầu hết những võ giả được Nghiêm Minh lựa chọn chuyến này, đều đồn trú ở đây mấy chục năm nay rồi.

Những lần cặp Nghiêm Minh Tử Hiên có nhiệm vụ qua đây, không ít thì nhiều Thiết gia đều cử người đến tranh phong, và cảnh tượng Thiết Nhị tiểu thư kia chạm trán cùng cô út nhà họ Mạc, có thể nói là những tràng thảm họa.

Những lần như vậy, đều do Nghiêm Minh đứng ra giảng hòa, nếu không thì hậu quả khó mà lường trước được.

Bởi vì Mạc Tử Hiên tuy đồng môn, nhưng là người họ Mạc, thật sự Mạc gia chẳng có cái mâu thuẫn gì cụ thể với Thiết gia cả.

Ngược lại, người giáp ranh với chữ Thiết chính là một chữ Phó bọn họ.

Vì cô út nhà họ Mạc mà gây chiến với nhà họ Thiết, quả thực không nhất thiết phải mức độ đó, huống hồ còn là cuộc tranh sắc của hai cô gái, đám võ giả hai nhà Thiết Phó mỗi lần gặp cảnh này, đều chỉ biết lắc đầu than thở.

Thà hai phe bọn họ tranh giành nhau vì tài nguyên tu luyện, thậm chí đánh nhau vì nhiệm vụ, thì có sứt đầu mẻ trán cũng không ai than lấy nửa tiếng, chứ vì Mạc Tử Hiên và Thiết Nhị tiểu thư thì, bọn họ chỉ đành vờ như không thấy, giả vờ mắc điếc tai ngơ vậy.

Hýyyyyyyyyyy

Đoàn võ giả Phó gia đi thêm một đoạn, đến ngã tư phía trước hai dặm liền bị đoàn kỵ mã mang y phục của Thiết gia chặn lại.

Dẫn đầu đoàn kỵ mã là một nữ tử tóc dài tết đuôi sam vắt trước ngực, khuôn trang đầy đặn, vóc dáng nở nang trong bộ võ phục bó sát người, bên hông giắc khảm đao, sau lưng cắm hai chiếc lệnh kỳ trông cực kỳ nổi bật, quả thật có thể xưng bậc quắc thước không chút thua kém đấng mày râu.

- Nghiêm Minh hả, hôm nay sao ngươi lại dẫn quân đi qua đây đột xuất thế này?

Tiểu nữ tử cong đôi môi đỏ nộn, nở nụ cười ngọt ngào như hoa hồng nở rộ hút lấy ánh mắt của chúng nhân, nàng nâng bàn tay trắng nõn rút lên một lá cờ lệnh phất ngang qua, phía sau nàng, mười hai tên võ giả cơ bắp lập tức thu lại trường đao của mình.

Hiệu lệnh uy thế, kỷ luật nghiêm minh, tuy bên phía nữ tử có nhân số có ít hơn, nhưng khí thế lại không yếu hơn bên Phó gia chút nào.

Lệnh kỳ đưa ngang, lá cờ nhỏ bung ra, hiện ra một chữ Quân màu đỏ đậm được thiêu trên nền vàng cực kỳ bắt mắt, nét chữ sắc bén, bút lực hàm hậu, hiển lộ thực lực của người chủ cờ không tầm thường một chút nào.

- Còn tưởng đám giặc cỏ nào không có mắt, hóa ra là dì Quân.

Mạc Tử Hiên vốn đang dỗi Nghiêm Minh, nên từ lúc khởi hành đến giờ, cô bé vẫn ngồi trong xe ngựa với Đào lão và Diệc Vân Tuyết.

Lúc này nghe giọng nói mị hoặc đến tận xương cốt kia, cô nhịn không được hất tung rèm xe, hung hăn nhảy xuống đất, đi đến đứng chắn trước ngựa của Nghiêm Minh, trào phúng châm chọc nói:

- Dì Quân tu vi là bậc tiền bối, vai vế cũng là trưởng bối, tuổi tác cũng không kém mẹ ta bao nhiêu. Dì là người lớn, không cần để ý đến chuyện của hai đứa nhỏ chúng ta nha.

- Nghiêm Minh, ngươi dẫn quân rầm rộ thế này, tính đi đâu đây hả?

Thiết Anh Quân làm như không thấy Mạc Tử Hiên, chỉ nở nụ cười hướng Nghiêm Minh mị mị hỏi.

- Đi đâu là chuyện của nhà họ Phó chúng ta, liên quan gì đến nhà họ Thiết các người.

Mạc Tử Hiên tiếp tục cao giọng phản bác.

- Nghiêm Minh, ta nghe nói ngươi dẫn đoàn đến rừng rậm Tuyệt Sắc diệt trừ tà vật hả?

Vẫn vờ như không nghe thấy cô bé trước mặt, Thiết Anh Quân trước sau luôn dán chặt ánh mắt lên người Nghiêm Minh.

- Vâng...

- Câm mồm!

Nghiêm Minh vừa mới mở miệng đã bị Tử Hiên quay phắt lại quát lớn, cô hung hăn trừng mắt với cậu, cường thế ra lệnh:

- Không cho phép cậu nói chuyện với cô ta.

- !!!

Nghiêm Minh sửng sốt nhìn Tử Hiên, mấy năm nay hai cô gái không gặp nhau, không ngờ hôm nay cô lại phản ứng ghê đến vậy.

- Không cho phép? Cô út nhà họ Mạc lúc nào lại quản được đại thiếu gia nhà họ Phó rồi? Huống hồ...

Thiết Anh Quân bây giờ mới mở miệng phát ra tên của Tử Hiên, chỉ là lời lẽ ám muội khiến cho cô giận sôi người:

- Mấy năm rồi không có con nhóc ngươi, ta cùng Nghiêm Minh ra ngoài làm nhiệm vụ thật thoải mái, hai người chúng ta phối hợp quả thật rất ăn ý hòa hợp nha. Hắc hắc hắc...

- Hừm...

Không quay đầu, Tử Hiên mím chặt môi, mặt nhỏ đỏ bừng nhìn chằm chằm lấy Nghiêm Minh.

- Tử Hiên à...

Nhìn thấy ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống mình của cô, cậu vội vàng lộ vẻ cầu xin, nhỏ giọng năn nỉ:

- Không phải như cậu nghĩ đâu, tớ và cô ta thật không có chuyện gì hết.

Thịch

Dường như sợ tiểu tổ tông của mình phát tác, lửa giận bùng lên khó mà dập tắt nổi, Phó Nghiêm Minh liền nhanh chân nhảy khỏi lưng ngựa, bước đến nắm lấy tay Tử Hiên, trầm giọng giải thích:

- Tử Hiên à...

- Đuổi cô ta đi.

Tử Hiên trừng trừng nhìn lấy cậu, lồng ngực nhỏ phập phồng liên tục, đoạn, cô vươn tay về phía sau chỉ thẳng người Thiết Anh Quân, lạnh giọng quát:

- Ngay và luôn.

- Được!

Nghiêm Minh ngoan ngoãn gật gật đầu, chỉ có điều, chưa kịp mở miệng thì Thiết Anh Quân đã cướp lời cậu:

- Minh, vừa vặn hai nhà chúng ta mới diệt trừ Triệu Minh Long, hiện tại ta cũng rảnh rỗi không có việc gì làm, chọn ngày không bằng gặp dịp, ta cùng ngươi đi đạp diệt rừng rậm Tuyệt Sắc luôn nhé?

- Anh Phong!

Hết cách, Nghiêm Minh đành quay sang cầu cứu Vương Nhàn, hô lên một tiếng, cậu liền nắm lấy tay Tử Hiên đi đến trước xe ngựa hắn, nháy nháy mắt ra hiệu nói:

- Anh Phong, ý anh thế nào ạ?

"Hay lắm, thiếu gia hay lắm!

Đúng là tìm đường sống trong chỗ chết mà."

Vừa nghe Nghiêm Minh hỏi ý Vương Nhàn xong, cả đám võ giả Phó gia lẫn Thiết gia đều âm thầm giơ ngón cái khen ngợi Nghiêm Minh không dứt lời.

Xuất một chiêu di hoa tiếp mộc này, Nghiêm Minh chẳng những không đắc tội với Thiết gia, mà còn không làm phật ý cô bạn gái nhỏ của cậu nữa.

Rõ ràng, nếu cậu giữ Thiết Anh Quân thì chết chắc với Tử Hiên, mà đuổi người ta đi thì khác gì gây hắn với nhà họ Thiết chứ.

Ngược lại, giờ cậu đưa quyền quyết định hết cho Vương Kỳ Phong, thì hắn có đuổi Thiết Nhị tiểu thư đi, cũng là chuyện của Phí Đại tiểu thư.

Thiết gia muốn ý kiến thì cứ đệ đơn lên núi Phương Thiên, hoặc tìm Phí Kiều Nhan mà nói chuyện; mọi sự đều đã có Phí đại tiểu thư giải quyết, Nghiêm Minh cậu chẳng có chịu trách nhiệm gì ở đây hết.

"Thằng nhóc này! Thông minh thật! Mới ở cùng mình mấy ngày mà đã học được chiêu thâm độc như vậy rồi.

Chậc chậc, Vương Nhàn mình thật đúng không nhìn lầm người mà."

- Hahaha...

Vương Nhàn nhìn ánh mắt đáng thương của Nghiêm Minh, nhịn không được ha hả bật cười, thầm khen ngợi.

Lại vung vung tay tùy ý đáp:

- Được! Cứ để mạch chữ Quân nhập đoàn đi.

- Dạ dạ!

Nghiêm Minh vầng trán toát mồ hôi hột, vui mừng gật gật đầu cảm tạ, đoạn, cậu quay sang một tên hộ vệ phân phó:

- Ngươi ra đằng trước, nói với mạch chữ Quân nhà họ Thiết một tiếng, bảo anh Phong cho phép bọn họ nhập đoàn.

- Nhưng vì sợ hai nhà lẫn lộn, nên nhường bọn họ đi trước, hai võ giả Địa cấp tiên phong nhà chúng ta chạy trước hai dặm mở đường vậy.

- Vâng thiếu gia.

Tên hộ vệ lập tức chạy lên thông báo.

Ở bên này, Nghiêm Minh vội nhảy tót lên xe ngựa, ngay ngắn ngồi bên cạnh Vương Nhàn, hướng Tử Hiên cười lấy lòng nói:

- Hiên, lên đây đi, để tớ đánh ngựa cho cậu.

- Hừ! Nể mặt anh Phong, tớ tha cho cậu lần này đó.

Lừ mắt trừng cậu, Mạc Tử Hiên lúc này mới không nhanh không chậm vén tà váy bước lên xe, tất nhiên, giọng nói cô vẫn còn lạnh lẽo đến buốt người.

- Con mẹ nó! Thiếu gia không bao giờ làm anh em ta thất vọng nha.

- Ừ! Nhiều năm không thấy cảnh này, nhưng thiếu gia vẫn đón đỡ không chút nao núng nhờ.

- Ừ! Công nhận chiêu "Ăn Chuối Bỏ Vỏ" này của thiếu gia thật sự rất độc đó.

- ...

Đám võ giả Phó gia sau một tràng phong ba, ai nấy đều vui mừng không ngớt trong lòng, nhịn không được châu đầu vào nhau xì xầm không dứt.

- Vương Kỳ Phong...

Xuyên qua một hàng dài đầu người, Thiết Anh Quân nheo nheo mắt nhìn thẳng về chỗ xe ngựa của Vương Nhàn.

Trông thấy dáng vẻ cà rỡn phè phởn của họ Vương, nàng không khỏi lẩm bẩm một tiếng sắc lạnh.

...

- Nhìn đi đâu đó, không cho cậu nhìn cô ta.

- Nhưng tớ đang đánh lái mà.

- Ừ! Nhưng không cho phép cậu nhìn phía trước. Sao lúc nãy cậu không để cô ta đi ở phía sau. Cố ý để người ta đi trước mình hả?

- Không phải vậy? Cô ta đã muốn đi cùng... à ừm... anh rể đã cho cô ta nhập đoàn, thì cứ để quân cô ta đi trước mở đường. Lỡ có biến cố gì, chúng ta cũng có người đỡ đạn mà, đúng không anh Phong.

- Hừ! Nói hay lắm! Có phải lúc nhìn thấy cô ta, trong lòng cậu rất cao hứng hay không?

- Không! Không hề nha! Tớ thề! Tớ sợ cô ta còn không kịp.

- Sợ? Ai cho cậu sợ cô ta! Không cho phép cậu sợ cô ta! Cả đời này, cậu chỉ được phép sợ một mình tớ thôi, nghe chưa?

- Ừ ừ! Tớ chỉ sợ cậu thôi!

- Tốt!

- ...

Đám người xung quanh hận không thể đào ra một cái hầm để đi dưới lòng đất, nhường đường lớn phía trên cho "cặp bạn thân" này mới đặng.

Cả đám chỉ đành mắt điếc tai ngơ, đều khẽ niệm một câu "Tai không nghe, mắt không thấy, tâm không phiền" liên tục trong đầu, nếu không chắc phải nhồi máu não với hai cô cậu quá.

- Này! Nghiêm Minh!

- Ừ! Tớ nghe!

"Cặp bạn thân" lại tiếp tục cãi nhau ầm ĩ, quần một vòng, Tử Hiên lại quay về điểm khởi đầu:

- Sao lúc nãy nữ nhân kia đòi đi cùng, cậu lại do dự không quyết hả? Lại còn chạy đến hỏi ý anh Phong nữa? Có phải cậu đang cầu may anh Phong cho cô ta đi cùng không?

- Không phải!

Nghiêm Minh không biết mình đã thốt lên hai từ "Không phải!" bao nhiêu lần rồi nữa.

Trong đầu nhanh chóng chuyển vạn niệm, cậu nhanh trí đưa ra câu trả lời:

- Cậu không thấy cô ta hôm nay rất đáng ngờ hay sao?

- Cậu chú ý cô ta gớm nhỉ, Nghiêm Minh cậu có phải...

- Không, không phải!

Nghiêm Minh thật sự không dám để Tử Hiên suy diễn thêm, quả thật, dù cậu đã quen với lối nói chuyện vô đường hoang lý của cô, nhưng cứ mãi thế này, thật sự là cậu sẽ bị cô chơi hỏng mất, bèn dứt khoát vung vung tay, lắc đầu cắt ngang.

Lại lựa lời một hồi, sắp xếp từ ngữ cẩn thận, rồi mới đưa ra lời giải thích:

- Ý tớ là! Ừm! Từ biểu hiện của đám võ giả nhà họ Thiết, có thể thấy bọn họ đã có chuẩn bị từ trước.

- Cậu thấy không, mười hai... à không, mười ba tên (ý Nghiêm Minh gộp chung Thiết Anh Quân vào luôn ấy ạ) võ giả nhà họ Thiết ai cũng to béo ục ịch, thân thể đầy mỡ thế kia.

- Hihihi...to béo ục ịch, thân thể đầy mỡ, híc híc híc...

Từ nãy đến giờ mới nghe được câu nói khiến mình vừa lòng, Mạc Tử Hiên không khỏi khoái ý tuôn trào, khúc khích cười tít mắt.

- Khục! Haha!

Nghiêm Minh không nhịn được cũng phải phì cười một tiếng, vội hắng giọng nghiêm chỉnh nói tiếp:

- Đúng vậy! Tên nào cũng to con béo ụ như con voi, đây rõ ràng là bọn họ đã có chuẩn bị từ trước, quyết lần này dẫn quân tiến đánh rừng rậm Tuyệt Sắc.

- Tất nhiên, theo tớ đoán, ở sau lưng chúng ta ít nhất phải còn hơn tám trăm tên to bự như vậy nữa. Cốt là nhà họ Thiết muốn một chổi quét ngang rừng Tuyệt Sắc đây mà.

- Ồ, vậy cơ à?

Tử Hiên nửa tin nửa ngờ, vội rướn người nhìn nhìn về phía sau.

- Cẩn thận kẻo té xuống giờ!

Vương Nhàn lập tức đánh mắt, Nghiêm Minh hiểu ý hô lên, lại nhanh tay vòng ngang eo Tử Hiên, kéo giật cô vào lòng mình.

- Á!

Tử Hiên bất ngờ hét lên, không kịp phòng bị ngã thẳng vào lồng ngực Nghiêm Minh.

Thịch thịch thịch

Úp mặt vào lồng ngực cậu, nghe tiếng tim đập thình thịch của Nghiêm Minh, Tử Hiên đứng hình mất mấy giây.

Đoạn, cảm thấy bàn tay nóng hổi đang siết chặt lấy eo mình, hai khối đầy đặn trước ngực mình cũng đang tỳ chặt vào ngực đối phương, Mạc Tử Hiên giật mình hét lớn:

- Phó Nghiêm Minh, mau thả tớ ra.

- Ừ! Cậu ngồi cho cẩn thận vào.

Luyến tiếc ôn hương nhuyễn ngọc cô bạn thân trong tay, Nghiêm Minh tranh thủ kéo dài chút hơi thở, phải dứt hết câu, cậu mới chậm rì rì rút tay về.

- Hừ! Đồ lưu manh!

Mạc Tử Hiên xấu hổ nhìn quanh một vòng, trông thấy mọi người ai cũng quay đầu sang chỗ khác, bờ vai cả đám đều run run liên tục, cô hận không có chỗ phát tiết liền vung nắm đấm nện thẳng lên lưng Nghiêm Minh.

Bụp

- Hự!

Nghiêm Minh bất ngờ không kịp trở tay, rên hự một tiếng.

- Phụt! Khục khục...

Cả đám võ giả Phó gia rốt cuộc không nhịn nổi nữa, cười phụt một cái suýt sặc chết, khiến cả bọn phải đấm ngực ho khan liên hồi.

- E hèm!

Xốc xốc lại cổ áo, Nghiêm Minh ngay ngắn ngồi thẳng người, hắng giọng chính trang đàng hoàng rồi mới nói tiếp:

- Cái người kia (ý chỉ Thiết Anh Quân), hẳn là nghe được tiếng gió ở đâu, lại nghe tin chúng ta muốn đến rừng Tuyệt Sắc, nên mới chặn đường khiêu khích mà thôi. Chứ thật ra chẳng hề có ý tốt đẹp đâu ạ!

- Cậu cũng hiểu người ta quá nhỉ? Ba năm luôn cơ mà, hai người ra ngoài làm nhiệm vụ bao nhiêu lần, phối hợp ăn ý quá còn gì.

Tử Hiên tuy bị Nghiêm Minh dỗ dành một hồi, lửa giận đã bay hết tám chín phần rồi, nhưng nghĩ đến ba năm này, vì phụ việc cho Phí đại tiểu thư ở thành Hoàng Liên, mà cô hầu như không thể gặp được cậu, liền đáng thương tả oán.

- Không, không có, hoàn toàn không phải như vậy. Cậu đừng nghe người ta nói linh tinh.

Dù biết lời này của Tử Hiên không có lấy nửa phần đạo lý, căn bản là vô lý đến cực điểm, Nghiêm Minh vẫn kiên nhẫn vỗ về cô gái nhỏ hay ghen của mình:

- Thiết gia trước giờ vẫn luôn là đối địch của Phó gia, chỉ có tranh giành, đấu đá, chứ không có chuyện phối hợp gì ở đây hết.

Nói rồi, dường như sợ Tử Hiên không yên tâm, Nghiêm Minh liền quay đầu, ánh mắt ấm áp đầy cưng chìu, nắm chặt tay cô trầm ấm nói:

- Tử Hiên à, sau này, mỗi lần ra ngoài làm nhiệm vụ, tớ sẽ luôn đưa cậu đi cùng. Được chứ?

- ...

- Ừm...chuyện của cậu cũng là chuyện của Nghiêm Minh tớ, chuyện gì tớ cũng làm cùng cậu. Được không nè?

- Hứ! Ai thèm làm cùng cậu?

Trông thấy ánh mắt đầy lửa nóng của Nghiêm Minh, Tử Hiên vội thẹn thùng ngoảnh mặt đi, nũng nịu buông một câu hờn dỗi.

- Hì hì!

Nhìn vẻ xấu hổ ngượng ngùng của cô gái nhỏ, tuy ngoài miệng hững hờ nhưng trước sau cô không hất tay cậu ra, Nghiêm Minh không khỏi cười hì hì thành tiếng, mặt dày mày dạn giữ chặt bàn tay của người ngọc trong tay.

- Tiến lên!

Khoái ý quất một đường roi ngựa vào không trung, Nghiêm Minh cao hứng hét lớn một tiếng đầy phấn khích.

----*----