Chương 165: Trận Văn

Đoàn võ giả của hai nhà Phó Thiết ngựa không dừng vó, dọc theo bờ sông Trường Xuân, năm ngày sau đã đi đến bên ngoài rừng rậm tuyệt sắc.

Kể cũng lạ!

Ở bên ngoài nhìn vào, rừng rậm Tuyệt Sắc vẫn mang một màu xanh lục tươi mát, trông chẳng khác gì một khu rừng bình thường như bao khu rừng khác, chẳng có gì nổi bật hết.

Thế nhưng, vừa bước hàng cây ngoài cùng, cả đoàn người như vừa bước qua một vách ngăn tiến vào một thế giới khác.

Một thế giới hoàn toàn khác biệt với bên ngoài, tất cả mọi thứ ở đây, cây cối, đất cát, đến cả ánh sáng cũng đều mang một màu xám xịt.

Ngoảnh đầu nhìn về phía sau, ngươi chỉ có thể trông thấy một dải đất kéo dài màu xám đơn bạc, con sông Trường Xuân vừa rồi vẫn còn trong vắt phản chiếu bầu trời xanh, lúc này như biến thành một con sông chết, cả bầu trời như phủ lấy một màu tang thương.

Thật giống như ngươi đột nhiên xuyên không, xuyên không đến một vùng đất chết, một thế giới bị hủy diệt vậy.

Thật quá mức đáng sợ.

"Hẳn đây là một quả đại trận vô cùng lớn, mới có thể có sức mạnh nghịch chuyển càn khôn như vậy."

Đưa mắt quan sát đánh giá khí tượng một vòng, trông thấy cảnh tang thương mờ mịt này, Vương Nhàn xúc động than thầm một tiếng đầy kính sợ.

Hắn không biết đây là đại trận gì, mê tung trận ư? Hay là phản chiếu, hoặc là một huyễn hình trận?

Và cũng không biết mục đích người bố trí trận này là muốn làm gì. Có lẽ người này đến từ Dị giới, vô tình xuyên không tới Việt Thiên rồi mắc kẹt ở đây, muốn huyễn hóa ra hình ảnh quê nhà để bớt nhớ nhà cũng nên.

- Thưa tiểu thư, chân khí của chúng ta đều đã tiêu biến toàn bộ rồi ạ.

Đoàn người đi vào thêm trăm mét, khi mấy chục võ giả đều toàn bộ tiến nhập đại trận, bên mạch chữ Quân một tên võ giả lập tức báo cáo với Thiết Anh Quân.

Mọi người không ai bảo ai, dù sao mỗi võ giả được Nghiêm Minh lựa chọn, cả bên Thiết Anh Quân cũng vậy, đều đã từng ít nhất một lần có nhiệm vụ đi vào rừng rậm Tuyệt Sắc này rồi.

- Nghĩa là sao Nghiêm Minh?

Tử Hiên có chút ngơ ngác, hai bàn tay nắm chặt cánh tay Nghiêm Minh, e sợ dò hỏi.

- Cậu thử điều động chân khí xem.

Nghiêm Minh cẩn thận đứng chắn trước mặt Tử Hiên, nghiêng nghiêng đầu nhẹ giọng nói.

- Á! Chân khí của mình đâu mất cả rồi?

Chỉ nhẹ nội thị hai hơi thở, Tử Hiên đã không nhịn được rít lên đầy kinh hãi.

Không trách Tử Hiên được, dù sao đây cũng là lần thứ hai Nghiêm Minh đi đến nơi này, lại còn là hành động tự phát nữa.

Chứ thật ra, với nhưng nơi quỷ dị thế này, hầu như chẳng đại gia tộc nào ngu ngốc tới mức, để cháu trai lớn dòng chính đi vào đây cả.

Không khác gì đưa dê vào miệng cọp hết.

Càng không nói Mạc Tử Hiên nhà tít tận phía xa, vốn chưa một lần nhìn thấy tận mắt, giờ bất ngờ cũng khkng6 có gì là lạ.

- Bị Tuyệt Sắc Châu hút hết rồi.

Nghiêm Minh cúi thấp đầu tựa sát vào tai Tử Hiên, hạ tiếng nói đến mức thấp nhất, khẽ thì thầm vào tai cô.

Nói đoạn, cậu vung tay ra lệnh:

- Mau bố trận!

- Rõ!

Xoạt xoạt xoạt

Năm mươi tu giả Phó gia lập tức hô vang, ngay ngắn di chuyển xếp thành vòng tròn vây quanh đám Nghiêm Minh, mười người một lớp kết thành năm lớp đem cả tầm nhìn lẫn không gian che lại kín mít.

- Tiểu thư! Phía trước trăm mét không có gì bất thường ạ.

- Tiểu thư! Phía trước hai trăm mét không có gì bất thường ạ.

- ...

Ở bên kia, năm tên võ giả của Thiết Anh Quân chia đi dò đường lục tục chạy về báo cáo.

- Kỳ quái, sao không khí hôm này yên tĩnh đến kỳ lạ thế được? Có điềm kỳ dị chăng?

Thiết Anh Quân thấp giọng lẩm bẩm, đưa mắt nhìn về vị trí nữ tử mang mạn che mặt vừa rồi, bây giờ đã bị đám võ giả Phó gia che khuất mất, ánh mắt chợt lóe lên tia sáng lạnh.

- Ông Đào, ông nhớ lại được rồi ạ?

Ở bên này, Nghiêm Minh tâm trạng lo lắng không yên nhìn lão y sư đang ngồi xếp bằng dưới đất.

Phù

Một hồi lâu sau, trong thấy lão thân hình lão khẽ run run, đợi đến khi lão Đào thở phù ra một hơi, cậu mới dám mở miệng khấp khởi dò hỏi.

- ...

Gật gật

Đào lão không nói gì, chỉ gật gật đầu ngửa hai lòng bàn tay ra dấu.

- Mau đem giấy bút tới.

Nghiêm Minh lập tức vui mừng ra lệnh.

- ...

Xoạt xoạt xoạt

Giấy xám, bút than đen liên tục vẽ ra những bông hoa ngọn cỏ, thảo dược nấm con đều được bàn tay già nua phác họa ra cực kỳ chi tiết.

Không những vậy, dưới mỗi một vị thuốc, lão đều vẽ một đường ngoằng ngoèo, lấy vị trí lão ngồi làm gốc, nối dài đến nơi được đánh dấu.

Khỏi cần nói cũng biết, điểm đánh dấu hẳn là nơi vị thuốc sinh trưởng rồi.

Thế nhưng, trong đầu đám võ giả đều nảy ra một thắc mắc đó là:

"Nếu đã biết vị trí chi tiết, thì cứ kéo thẳng một đường với phương hướng cụ thể là được rồi.

Hà cớ gì phải vẽ ngoằng ngoèo ra như vậy, lát nữa chẳng lẽ phải đi đúng như vậy ư?

Rõ ràng, đây là mình đang ở trong rừng mà, chứ có phải trong mê cung đâu, mắc mớ gì phải quanh co vòng vèo cho cực vậy?

"

Tất nhiên, nghĩ vậy thôi chứ cũng không ai nói năng gì.

Huyền cơ chưa tỏ, huyền diệu chưa ra, thì không một ai dám mở miệng nói bậy cả.

Chỉ có Vương Nhàn, ánh mắt hắn từ đầu đến cuối luôn chăm chú nhìn theo từng nét vẽ của lão y sư.

Hắn nhớ lão từng nói, muốn hồi phục nguyên khí cho cha và ông nội Nghiêm Minh, thì cần phải thu thập thêm năm mươi vị thuốc trong rừng này nữa.

Cơ mà, lúc lão vẽ được hơn hai mươi vị, Vương Nhàn bỗng ẩn ẩn cảm thấy có điểm khác thường trong những lộ tuyến ngoằng ngoèo kia.

Xoạt

Linh cơ chợt động, không nói một lời, hắn tức khắc khoanh chân ngồi xếp bằng xuống, thần trí nội thị vẽ lại từng đường nét y hệt ở bên trong thế giới tinh thần của mình.

Tai hắn nghe tiếng gió, cảm nhận từng nét bút của Đào lão, nhanh chóng đồng bộ vẽ lại y nguyên theo.

- ...

Cả đám võ giả trông thấy dị biến, tâm thần cả bọn cũng bị kéo lên theo, căng thẳng tột độ nhìn lấy một già một trẻ đang ngối đối diện nhau.

- !!!

Nghiêm Minh cũng nhanh trí không kém, Vương Nhàn vừa nhắm chặt mắt cậu liền đưa tay ra dấu im lặng, tránh đánh động hắn nội thị.

Tử Hiên ở bên cạnh, lo lắng không yên lòng bóp nghiến cánh tay cậu.

Quả thật từ lúc bước chân vào khu rừng này, vốn tưởng rằng sẽ chẳng có gì quá ghê gớm, nhưng bầu không khí quỷ liên tục biến chuyển, ban đầu là Đào lão, tiếp đó là Vương Nhàn, thật sự là dọa cho cô sợ chết khiếp.

Rắc

Nét vẽ cuối cùng được hạ xuống, năm ngón tay run rẩy của Đào lão rốt cuộc không nhịn được, bóp gãy đôi cây bút than.

Phù

Thở phù một hơi, lão vẫn nhắm chặt mắt, nhưng miệng thì chợt niệm:

- Nếu không muốn chết, sau khi hái thuốc, tất cả mọi người phải lập tức rời khỏi khu rừng này.

Niệm rồi, lão nín bặt miệng, cố gắng khôi phục lại thần trí đang hỗn loạn.

- Cái này...

Nghiêm Minh cổ họng run run khẽo thều thào.

- Nhanh

Sững sỡ mất mấy giây, cậu nhanh chóng đón lấy xấp giấy vẽ, phát cho mỗi võ giả một tờ, trầm giọng ra lệnh:

- Các ngươi mỗi người một vị thuốc, mau chóng đi theo đường chỉ dẫn này, nhất định không được sai sót nửa bước. Sau khi hái thuốc, phải rời khỏi đây ngay lập tức.

- Rõ!

Cả đáng đồng loạt hô vang, sau đó chia nhau mỗi người một ngả tỏa ra tứ phía.

- Tiểu thư! Chúng la làm gì đây ạ?

Ở bên mạch chữ Quân, chúng võ giả cũng sốt ruột không kém, trông thấy bên Phó gia đã chia nhau hành động, mỗi người lại cầm theo một tờ giấy, di chuyển vòng vèo như say rượu, không khỏi có chút gấp rút trong lòng dò hỏi.

- Mặc kệ bọn chúng.

Thiết Anh Quân cũng nhìn ra điểm kỳ dị này, chỉ là mục đích lần này của Thiết gia không phải là tranh giành với Phó gia.

Hành động của Nghiêm Minh hoàn toàn là tự phát, không nghe phía Phương Thiên bóng gió cái gì cả.

Rõ ràng, chuyến này của đám Nghiêm Minh, không phải là chuyện của Thiết gia bọn họ.

Nghĩ là làm, Thiết Anh Quân liền tay trái phất cờ lệnh, chỉ thẳng ra bên ngoài khu rừng, hướng một người nghiêm giọng phân phó:

- Ngươi, ra ngoài kia gọi người vào. Còn các ngươi,...

Tay phải còn lại của nàng cũng phất lên lệnh kỳ, hướng về phía trung tâm khu rừng ra lệnh:

- Theo ta giết thẳng vào.

- Rõ!

Cả đám lập tức chia nhau hành động, không để ý đến đám Nghiêm Minh nữa.

- Nữ nhân kia chán sống ư?

Mạc Tử Hiên nãy giờ vẫn luôn canh chừng Thiết Anh Quân, trông thấy cô ta dám dẫn người giết thẳng sâu vào trong khu rừng quỷ dị này, cô bé tuy vui sướng khi kẻ địch gặp họa, nhưng vẫn run rẩy không ngớt lòng.

Cô tuy không biết câu nói tràn đầy vẻ huyền bí ghê rợn vừa rồi của Đào lão, "Hái thuốc xong phải lập tức rời đi, nếu không, chết.", có thật hay là không.

Nhưng thường ngày lão y sư thần trí minh mẫn, nói câu nào chắc câu đó, tính tình trầm ổn hiền hòa, thế mà vừa rồi lại như phát điên, lâm vào cơn mê sảng vẽ vời lộn bậy;

Rồi còn run lẩy bẩy phát ra một câu nói cực kỳ dọa người nữa, thật sự là khiến cho cô bé lông tóc dựng đứng, khiếp đảm không hề nhẹ.

"Trận Văn ư?"

Trong thế giới tinh thần, thần trí Vương Nhàn không giấu được vẻ khiếp sợ phủ đầy mặt, kinh hãi hét lớn.

----*----