Chương 163: Phó Nghiêm Minh, cậu có biết xấu hổ hay không?

Lịch kịch

Thịch

- Anh Phong về rồi hả? Anh Phong ở đâu?

- Ở căn phòng bên kia ạ!

Vừa mới võ mồm với Diệc Vân Tuyết không lâu, thì từ phía cổng trại đã nổi rần rật tiếng vó ngựa, tiếng thiếu nữ hồ hởi cao giọng hỏi dồn dập đám hộ vệ, không mấy hơi thở sau, cô bé đã hất tung màn trướng nhảy xổ vào trại của Vương Nhàn.

- Anh Phong!

Mạc Tử Hiên vui mừng nhảy cẫng lên, nhịn không được kích động lao tới muốn ôm chầm lấy hắn.

- Được rồi, anh cũng không bị làm sao, thân thể còn nguyên vẹn, em đừng có kích động quá như vậy.

Vương Nhàn nghe tiếng chân Nghiêm Minh sắp bước vào, vội đưa hai tay nắm lấy vai cô bé, kịp thời ngăn cản lại, trông ánh mắt cô liên tục dò xét khắp cơ thể mình, hắn nghiêm túc hạ giọng trấn an.

- Hì hì, dạ, cuối cùng em cũng tìm được anh rồi.

Mạc Tử Hiên hưng phấn thở gấp liên hồi, cười tít mắt đáp lời.

- Anh rể!

Nghiêm Minh lúc này mới chậm rãi đi vào, hướng Vương Nhàn thân thiết gọi.

- Ừ! Hai đứa ngồi xuống đi rồi chúng ta nói chuyện.

Cẩn thận đặt Tử Hiên xuống ghế đâu vào đấy, Vương Nhàn mới dám quay lại ngồi lên ghế của mình.

Hắn mở lời trước, kể lại mọi sự mấy ngày vừa qua, tất nhiên, chuyện Mục Tĩnh Sơ luôn được hắn giấu kỹ.

Phó Nghiêm Minh thì mấy ngày nay chỉ toàn đi loanh quanh, không biết tung tích Vương Nhàn Tử Hiên ở đâu, mãi đến khi nghe tin từ Phó Văn Dụ, cậu mới lật đật chạy đến, nên chỉ ngắn gọn tiếp lấy lời Vương Nhàn.

Đến lượt Mạc Tử Hiên, cô vốn bị Triệu Minh Phụng độc ác hạ thuốc mê nên hầu như từ khi bị bắt, cô đều không có nửa điểm tỉnh táo, chỉ mơ đành mơ mơ hồ hồ kể lại.

- Ba ngày trước, trước lúc chú Dụ tìm ra em, thì trong hôn mê, em mơ thấy một ngọn lửa xanh đuổi theo em không tha, sau đó nó điên cuồng thiêu đốt em từ trong ra ngoài. Thật sự rất rất đau.

Mạc Tử Hiên đáng thương kể ra tao ngộ của mình:

- Tuy là mơ, nhưng em có cảm giác, ngọn lửa này rất thật anh ạ.

"Lửa xanh?!?

Chắc là ảo giác đến từ mê dược do Triệu Minh Phụng hạ độc rồi.

"

Vương Nhàn âm thầm suy đoán.

Từ lời kể của Tĩnh Tĩnh, hắn cũng biết vì sao Triệu Minh Phụng muốn bắt Tử Hiên, và cũng biết chuyện ả ta cho người hạ thuốc kích thích lên người cô bé.

Chỉ có điều, Vương Nhàn cũng không muốn gây ám ảnh cho Tử Hiên cùng Nghiêm Minh, nên mập mờ lấp liếm cho qua, dù sao cô bé cũng an toàn rồi, không cần thiết phải nhắc lại làm gì.

- Nghiêm Minh, em đưa Tử Nghiêm đến chỗ ông Đào kiểm tra một lượt đi.

Nghĩ rồi, hắn phất phất tay ra hiệu.

- Vâng, anh nghỉ ngơi cho khỏe đi ạ, mai chúng ta cùng nhau lên đường.

Phó Nghiêm Minh tinh ý nhận ra, Vương Nhàn đây là muốn ở một mình, tuy không biết anh Phong có tâm sự gì, nhưng cậu vẫn ngoan ngoãn bước đến chỗ Tử Hiên, đưa tay trước mặt cô, cười nói:

- Đi, đi khám bệnh một chút.

- Hừ, bản cô nương không cần.

Mạc Tử Hiên lúc này gương mặt đầy vẻ chột dạ, hất tay Phó Nghiêm Minh qua một bên, hung hăn nhảy khỏi ghế ngồi, nhanh chân chạy ra ngoài trại.

- ...

Phó Nghiêm Minh ở phía sau tủm tỉm cười, vội vàng đuổi theo.

Từ phía xa, Vương Nhàn vẫn có thể nghe thấy tiếng giận dỗi cãi nhau của hai cô cậu.

- Tử Hiên, anh rể cũng đã an toàn về đây rồi, cậu không còn có cớ gì từ chối nữa, mau theo tớ qua chỗ ông Đào nào.

- Anh rể an toàn là sao, ý cậu là sao, cậu vẫn còn trách tớ đúng không?

Tử Hiên già mồm át lẽ phải, hùng hồn trách ngược lại Nghiêm Minh.

- Không phải, tớ biết cậu lo cho anh Phong, nhưng chuyện của anh ấy và Diệc cô nương, chúng ta là người ngoài, không nên xen vào làm gì.

- Hừ! Cậu về phe ả họ Diệc kia, còn nói đỡ cho cô ta nữa hả?

- ...

Ầm ĩ cãi nhau hồi lâu, Tử Hiên quyết không chịu sang chỗ lão Đào, Nghiêm Minh hết cách, đành phải vời ông cụ sang sơ khám cho cô, lại cho cô uống Định Thần Đan đâu vào đó hết rồi, đến khi Tử Hiên ngủ say thì một hồi phong ba mới được lắng xuống.

- Ông Đào, cậu ấy...

Đưa Đào lão về đến tận cửa, nhìn xung quanh không có một ai, Phó Nghiêm Minh mới dám nhỏ giọng hướng ông cụ dò hỏi.

- Con bé không bị làm sao.

Nhìn ánh mắt bất an lo sợ của chàng thiếu niên, lão y sư cũng hiểu tâm sự của cậu, liền ấm giọng an ủi:

- Mạch tượng đều đặn không có gì bất thường, nguyên âm vẫn còn.

- Phù, may quá.

Mãi đến lúc này, tảng đá đè chặt trái tim Nghiêm Minh cuối cùng cũng rơi xuống.

Lúc mới chạy đến đây, nghe lời kể của Phó Văn Dụ, khi tìm thấy Tử Hiên, ở trong phòng lúc đó còn xuất hiện một tên đàn ông xa lạ nữa.

Cộng với lời kể của Tử Hiên về ngọn lửa màu xanh, cậu thật sự kinh hãi không thôi.

Triệu Minh Long đó, dám nhốt Tử Hiên ngay bên cạnh động ngủ của mình, với tâm lý của một thằng đàn ông, Nghiêm Minh dư biết ý đồ của họ Triệu là muốn làm cái gì.

Chỉ là, không mỗi mình lão ta, lại còn xuất hiện thêm một tên đàn ông xa lạ khác nữa.

Hai cái kịch bản: hoặc lão cầm thú mê gian, hoặc anh hùng cứu mỹ nhân; Nghiêm Minh cậu thật sự không chịu nổi bất kỳ cái nào cả.

Tử Hiên vốn là của riêng cậu, và sẽ luôn là của riêng cậu, giờ mà cô ấy có chuyện gì, khiến chuyện tình của hai người xôi hỏng bỏng không, chắc Nghiêm Minh phải tức hộc máu đến chết mất.

- Yên tâm, có lẽ đại chiến với hai cha con Triệu Minh Long một trận, lúc tìm thấy Tử Hiên thì Mạc Văn Lâm đã sức cùng lực kiệt, hôn mê bất tỉnh rồi.

Đào lão làm sao không nhìn thấu tâm tư của Nghiêm Minh, nhẹ vỗ vai trấn an cậu:

- Ta thấy, Mạc Văn Lâm đó làm người cũng không tệ, không mượn gió bẻ măng đâu, con đừng lo.

- Vâng...

Tuy vậy, Nghiêm Minh luôn cảm thấy phải đề phòng với tên đàn ông xa lạ này, nghĩ đoạn, cậu bèn cẩn thận tìm đến Phó Văn Dụ, trầm giọng phân phó:

- Chú Dụ, nhờ chú cho người điều tra cặn kẽ về Mạc Văn Lâm này cho cháu, chuyện nhà chuyện xưa, kể cả chuyện mấy năm nay hắn làm gì ở đâu, tính cách làm việc thế nào đều phải tra rõ cho thật kỹ, giúp cháu ạ.

...

Vương Nhàn ở bên này vẫn chưa để ý lắm đến chàng thanh niên gọi Mạc Văn Lâm kia lắm, hắn hiện tại vẫn đang cay cú vụ U Linh Sứ Giả đánh lén mình tối hôm nọ.

Mặc dù nhờ vị Sứ Giả khắm lọ này, hắn mới có cơ hội được ở bên Mục Tĩnh Sơ, nhưng cảm giác không biết lúc nào mình sẽ bị ám toán, thật khiến cho Vương Nhàn khó chịu không dứt.

Nhất định, hắn phải mau chóng tìm cho ra nguyên nhân U Linh Sứ Giả tìm ra được vị trí của mình mới đặng.

Nghĩ là làm, Vương Nhàn dứt khoát thu liễm hơi thở đến mức cao nhất, cẩn trọng lắng nghe động tĩnh xung quanh một hồi lâu, lại cảm ứng một lúc nữa, đến khi chắc chắn Diệc Vân Tuyết không còn quét thần thức về phía mình, hắn mới cẩn thận nằm xuống giường.

Kéo mền qua trùm kín người, lại nhét gối ôm lót ở dưới để ngụy trang, sau khi mọi thứ đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn mới lẩm bẩm khẽ niệm:

- Độn thổ, độn.

Xoẹt

Vừa dứt câu, thân thể hắn như ụ đá rơi xuống mặt biển chìm thẳng xuống đáy đại dương, không một chút dao động, Vương Nhàn chui tọt vào mặt đất bên dưới.

Độn thổ xuống hơn hai mươi dặm sâu vào lòng đất, cảm thấy độ sâu này hẳn thần thức của Diệc Vân Tuyết có cao minh đến đâu cũng không quét đến được, Vương Nhàn mới dừng lại.

Ngồi khoanh chân giữa bốn bề là đất đá cứng rắn, Vương Nhàn mới từ từ đưa thần trí nội thị vào bên trong tâm thần.

Chỉ có điều, sau một hồi dò xét trong thế giới tinh thần, nhưng không tìm ra chút manh mối nào, hắn mới dám thu thần trí trở về.

"Vậy chẳng nhẽ, U Linh Sứ Giả đã hạ ấn ký thần thức lên cơ thể mình ư?

Thế quái nào mà hay vậy nhỉ?"

Suy tư hồi lâu, Vương Nhàn không khỏi có chút khiếp sợ hô thầm.

Thật đúng là, không thể xem thường những tồn tại cổ lão xa xưa như U Linh Sứ Giả được.

Rõ ràng, Vương Nhàn hắn chỉ triệu hồi tên sứ giả U Minh Giới trong thế giới tinh thần, thế mà y lại có thể xuyên được ra ngoài, rồi vô thanh vô tức hạ con dấu lên người hắn, để rồi qua đó truy tung ra được vị trí của họ Vương.

Quả thật thủ đoạn này, Vương Nhàn dù có nghĩ nát óc cũng không thể tính đến được.

"Ăn một chưởng vỡ phổi của y, đúng là không oan cho mình một chút nào."

Thầm kinh hãi cho thủ đoạn thông thiên của U Linh Sứ Giả một phen, lấy lại tinh thần, Vương Nhàn ngay lập tức triệu hồi ra Thuần Dương Nhiên Hỏa.

Thuần Dương Nhiên Hỏa, Tự Nhiên Đạo Pháp Bản Mệnh Chi Hỏa.

Tương tự bản mệnh chân hỏa của Tu Chân Giả, mặc dù tiên thiên yếu hơn, nhưng uy lực trong tay Vương Nhàn thì không thể xem thường.

Phụt

Vương Nhàn đoán, U Linh Sứ Giả bị Thiên Địa pháp tắc ước thúc chắc chẳng thể hạ ấn ký thần thức quá cao minh, nghĩ đoạn, hắn liền vung chân hỏa đánh thẳng xuống đầu mình.

Nhiên hỏa vụt cháy phụt một tiếng, ngay lập tức bao phủ cả cơ thể Vương Nhàn vào bên trong, như nướng gà nướng vịt đem họ Vương từ trong ra ngoài đốt cháy sạch sẽ.

Quần áo trên người bị ngọn lửa to lớn đốt cháy không còn một mảnh, nhiên hỏa đốt đến đâu đất cát xung quanh bị nấu chảy ra đến đó, trong chóp mắt, lòng đất xung quanh Vương Nhàn đã bị khoét ra một cái động lớn.

Vương Nhàn nhanh tay thu liễm bớt phạm vi của hỏa diễm, tập trung thiêu cháy quanh cơ thể mình, từng chút từng chút, từ đầu đến chân đều bị chính hắn đốt quanh mấy chục lượt.

- Hừ! Thì ra mày ở đây.

Đúng lúc này, khi nhiệt độ trên da thịt hắn bị nung nóng lên đến mức cao nhất, một ấn ký có hình thù kỳ dị trên vai trái đột ngột lóe sáng, Vương Nhàn ngay tức khắc vung tay phải qua tóm chặt lấy sợi ấn ký thần thức quỷ dị.

- ÁAAAAAAAAAA

Sợi ấn ký thần thức dường như cảm nhận được nguy hiểm cận kề, liền vùng vẫy kịch liệt trong tay Vương Nhàn hòng kiếm đường chạy trốn, tiếc là, dù nó có giãy dụa thế cũng không thể chạy thoát sự bao vây của Nhiên Hỏa.

Bụp

Cuối cùng, sợi ấn ký thần thức chỉ kịp hét lên một tiếng đầy bén nhọn, bụp một cái, nó liền bị Vương Nhàn bóp cho thành tro bụi.

- U Linh Sứ Giả, quân khốn kiếp.

Nghiến răng nghiến lợi thóa mạ U Linh Sứ Giả một tiếng cho bõ tức, Vương Nhàn thu lại nhiên hỏa, nhanh chóng bơi ngược lại lên trên mặt đất.

Vụt

Ầm

Một tiếng gió vang lên, Vương Nhàn bay thẳng lên trên không, vừa kịp vung tay tán đi độn thổ quyết thì tấm lưng trắng trùng trục của hắn đã nện ầm lên mặt đất.

- Vương thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?

Một tên hộ vệ đang canh gác gần đó nghe động tĩnh vội chạy đến hỏi han Vương Nhàn.

Xột xoạt

- Không sao, ta không cẩn thận bị té ngã thôi.

Vương Nhàn nhanh chóng lồm cồm bò dậy, tranh thủ dùng thanh thủy quyết gột rửa sạch sẽ dơ bẩn bám trên người, hắn vừa nhanh tay mặc quần áo vừa qua loa đáp một câu cho qua chuyện.

- Vâng!

Tên hộ vệ vâng một câu, lại cung kính hạ giọng hỏi:

- Vương thiếu gia, tiểu thiếu gia đang tập trung người ngựa, chuẩn bị ngày mai lên đường, tiểu thiếu gia có mời thiếu gia qua bên trướng để bàn bạc đại sự ạ!

- Không cần, tùy ý Nghiêm Minh muốn làm gì thì làm, ngươi cứ nói với cậu ấy một tiếng như vậy là được.

Vương Nhàn cũng không quá quan trọng việc tổ chức đội hình ra quân của Phó gia, dù sao hắn chỉ cần để ý Diệc Vân Tuyết và Tuyệt Sắc Châu, những thứ còn lại cứ để Phó tiểu đương gia lo lắng là được rồi.

- Ài, để xem, U Linh Sứ Giả cao cao tại thượng ngươi, muốn ta kiếm giúp cái gì đây.

Lẩm nhẩm một câu, Vương Nhàn lại leo lên giường, cẩn thận xếp bằng, tập trung thần trí nội thị vào thế giới tinh thần, để xem đoàn tin tức mà U Linh Sú Giả để lại sau một chưởng là cái gì.

...

- Keng keng keng

Sáng hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, chiêng kẻng đã nổi lên inh ỏi.

- Toàn trạm tập trung điểm danh.

Tiếng rống như thiên lôi của Phó Văn Dụ vang vọng khắp trạm canh Phó gia, chúng võ giả lập tức đai nịt gọn gàng, tập trung chạy về khoảng sân trống giữa khu trại.

- Tiểu thiếu gia, mời ngươi lựa chọn.

Nhìn quân lính đã tập hợp đông đủ, Phó Văn Dụ lúc này mới quay sang Phó Nghiêm Minh ở bên cạnh, nghiêm túc đưa tay ra dấu mời.

- Các vị, hôm nay ta sẽ chọn ra năm mươi người, cùng chúng ta tiến quân đến rừng rậm Tuyệt Sắc, quyết diệt trừ tà vật trong khu rừng, trả lại bình yên cho một mảnh Đông Việt Thiên bình an lạc vận. Người nào muốn đi cùng chúng ta nào.

- TA!

Ngàn người như một, cả đám quân lính không một ai lùi bước, đồng loạt vung tay phải hô vang rầm trời.

- Tốt, cảm ơn sự can đảm của mọi người. Nhưng nhiệm vụ canh gác ở đây không thể bỏ bê được, vậy nên hôm nay ta chỉ chọn ra đúng năm mươi võ giả, những người còn lại, chính là ở lại đây làm tiền phương cho Phó gia ta, Phó Nghiêm Minh cảm tạ các vị rất nhiều ạ.

Phó Nghiêm Minh rút ra tờ giấy đã được soạn sẵn, nhanh chóng đọc tên lần lượt từng người một.

- !@#$%...

Hội quân đủ đầy, ngựa xe đầy đủ, Phó Nghiêm Minh liền cho người đi vời Vương Nhàn cùng Đào lão, còn cậu, tự thân đi đến cửa trại của Mạc Tử Hiên.

Chỉ là...

- Thiếu gia, Mạc tiểu thư đã dậy từ sớm rồi ạ!

Tên hộ vệ đứng canh trông thấy vội cung kính báo cáo.

- Vậy hả? Làm gì mà dậy sớm thế nhỉ?

Phó Nghiêm Minh có chút kinh ngạc bật hỏi:

- Cậu ấy đi đâu rồi?

- Dạ! Mạc tiểu thư qua bên lều của Mạc Văn Lâm rồi ạ.

Tên hộ vệ thầm hô không ổn, dẫu vậy, y vẫn phải nghiến răng nặn ra câu trả lời cho thiếu gia nhà mình.

- Hả? Cái gì? Mạc Văn Lâm, thằng khốn đó!

Phó Nghiêm Minh sửng sốt hả một tiếng, sau đó tức khắc gầm lên, điên cuồng chạy đến lều của Mạc Văn Lâm.

- Mạc Tử Hiên, cậu ở đâu?

Vừa chạy đến cửa lều, cậu liền phẫn nộ đạp văng màn trướng, hùng hổ xông thẳng vào.

- Nghiêm Minh, cậu làm gì vậy hả?

Tử Hiên đang ngồi nói chuyện cùng Mạc Văn Lâm, trông thấy chàng bạn thân như trâu điên húc thẳng vào, vội đứng bật dậy giận dữ quát lớn.

- Tớ làm gì hả? Tớ mới phải là người hỏi câu đó đó. Mới sáng sớm trời còn chưa mở mắt, cậu đã mò đến trại của tên đàn ông khác. Tớ hỏi cậu, cậu làm thế này rốt cuộc có ý gì hả?

Nghiêm Minh cũng gào lên.

- Tớ làm gì hả? Cái gì mà "mò đến trại" "người đàn ông khác"?!? Phó Nghiêm Minh cậu ăn nói cho cẩn thận.

Mạc Tử Hiên bị lời nói ám muội của Nghiêm Minh triệt để kích nộ, tức tối đỏ bừng mặt nghiến răng rít lên.

- Hừ!

Mạc Văn Lâm ngồi ở một bên, trông thấy cảnh này thật sự là có chút không nói nên lời, khinh thường cười nhạt một tiếng.

- Mạc Văn Lâm, ngươi cười gì hả? Khốn kiếp!

Phó Nghiêm Minh trông thấy điệu cười khiêu khích kia, sao có thể nhịn được, lập tức vung nắm đấm đánh thẳng tới.

- Phó Nghiêm Minh, cậu điên rồi phải không?

Phanh

Quyền chưởng chạm nhau nổ phanh một tiếng, Mạc Tử Hiên nhanh chóng đưa tay đỡ lấy quyền đầu của Nghiêm Minh gạt qua một bên, đứng chắn trước mặt hai người đàn ông.

- Tử Hiên, cậu bảo vệ cho kẻ này ư?

Phó Nghiêm Minh như phát cuồng, đỏ bừng mắt phẫn uất vặn hỏi.

- Dừng!

Thật sự là không chịu nổi nữa, Mạc Văn Lâm lập tức đứng phắt dậy, lạnh nhạt mở miệng cắt ngang tràng hỗn loạn trước mặt.

Kịch

Đoạn, y nhấc lên trường kích bước ra khỏi lều trại, bỏ lại một câu đầy lạnh nhạt cho cặp nam nữ bên trong:

- Muốn lên đường sớm, thì giải quyết nhanh phu quân của ngươi cho tốt!

- Ách!!!

Phó Nghiêm Minh bị dội một gáo nước lạnh phủi mặt không kịp, sững sỡ bật thốt một tiếng.

- Không phải...

Tử Hiên thì xấu hổ đến mức giải thích cũng không xong, tức tối dậm chân hướng Nghiêm Minh rít lên:

- Phó Nghiêm Minh, cậu hôm nay ăn trúng cái gì vậy hả?

- Ủa! Không phải hắn... cái kia...

Nghiêm Minh nhất thời không biết phải làm sao, ngập ngừng đưa tay chỉ chỉ phía cửa trại, lắp bắp nói.

- Cậu...

Tử Hiên tức giận vung tay, cô thật sự có xúc động muốn đưa tay ký lên đầu Nghiêm Minh một cái cho hả giận.

Hít

Cố gắng hít sâu một hơi kiềm chế lại lửa giận, Mạc Tử Hiên hạ thấp giọng oán trách:

- Cậu có biết tớ đến đây là để mời Lâm tiền bối cùng đi với chúng ta đến rừng rậm Tuyệt Sắc hay không? Chưa biết đầu đuôi thế nào mà đã làm ầm lên rồi. Phó Nghiêm Minh, cậu có còn mặt mũi của một gia chủ tương lai hay không hả?

- Phó gia có thiếu võ giả đâu, mắc mớ gì phải nhờ đến người ngoài cơ chứ?

- Hừ, cậu còn nói, cậu có biết tu vi Lâm tiền bối đã đạt Địa cấp bậc cao không hả? Nếu không phải tớ nhanh tay cản lại, cậu vừa rồi đã bị ăn đòn rồi đó. Thật hết nói nổi mà.

- Ai bảo cậu...

- Tớ làm sao? Mời được một cao thủ như chú ấy, chẳng phải có thêm một người bảo vệ cho anh Phong hay sao? Lâm tiền bối một mình chém rơi bốn tên lâu la Địa cấp Sơ Thanh viên mãn đó, còn giết luôn cả hai cha con Toàn Phong Đại vương.

Mạc Tử Hiên rèn sắt không thành thép, thật muốn cắn cho cậu bạn thân mình một cái cho bõ ghét, tức tối nói:

- Cậu có biết tớ vất vả thế nào mới mời được chú ấy đi cùng chúng ta không hả?

Đoạn, trừng mắt nguýt Nghiêm Minh một cái sắc lẹm, cô giận dỗi dậm châm bước ra ngoài, để lại một câu đe dọa:

- Phó Nghiêm Minh cậu giỏi lắm, xong chuyến này tớ sẽ xử lý cậu sau.

- Ách! Tử Hiên! Tớ...

- Không cho cậu kêu tên tớ...

- Tử Hiên cho tớ xin lỗi...

- Không cho, tớ đã bảo là cậu không được phép gọi tên tớ...

- Tử Hiên à...

- Câm mồm...

- Tử Hiên!

- Phó Nghiêm Minh, cậu có biết xấu hổ hay không... buông tớ ra... không được...mau lên đường kẻo trưa bây giờ.

----*----