- Tĩnh Tĩnh.
Đứng dưới chân ngọn Toàn Phong, Vương Nhàn đưa mắt quét khắp dãy núi lớn một vòng, nheo nheo mắt khẽ niệm.
Phù
Hít một hơi thật sâu, kiềm nén xúc động lật tung ngọn đại sơn xuống đáy lòng, hắn dứt khoát quay người đi.
Trước mắt, hắn phải xử lý thật nhanh chuyện Diệc Vân Tuyết đã, rồi còn phải đi tìm hiểu gió độc này là gì nữa.
Ngày hắn truy nguyên được cước căn đoàn gió độc, thì cũng là ngày nó chắc chắn phải biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này.
- Diệc Vân Tuyết, cô đang ở đâu?
...
Men theo con đường mòn dẫn ra khỏi phạm vi dãy núi Toàn Phong, dọc theo lối đi, Vương Nhàn có thể nghe ra mùi máu tanh thoang thoảng, thi thoảng hắn còn thấy vương vãi trên nền từng đoạn xương cốt đục ngầu của tu võ giả.
Nhìn tình trạng còn mới của chúng, Vương Nhàn dư biết, đây hẳn là thi thể của đám lâu la Động Toàn Phong bị hai nhà Phó Thiết truy giết mấy ngày trước.
Nghĩ đoạn, hắn ngẩng đầu nhắm chuẩn phương hướng, bước thẳng về hướng trạm gác gần nhất của Phó gia.
Tuy nơi đây đã vượt ra khỏi đất Phương Thiên môn, nhưng tương tự nhà họ Thiết, Phó gia vẫn có quyền đặt vài trạm quân ở đây.
Nếu hắn đoán không sai, đi thêm một đoạn hẳn sẽ có tin tức của đám Tử Hiên Nghiêm Minh rồi.
- Ai đấy?
- Là Vương Kỳ Phong Vương thiếu gia. Mau, mau báo tin cho Trạm Chủ.
Hai võ giả đứng canh trước cổng trạm, từ xa đã trông thấy bóng dáng Vương Nhàn, đợi khi hắn đi vào tầm nhìn rõ hơn, thì cả đám tức khắc nhận ra ngay người đến là ai, vội hô hào báo động.
- Vương thiếu gia, mời ngài vào trại nghỉ ngơi một lát, ta sẽ lập tức đốt pháo báo tin, gọi tiểu thiếu gia trở về ạ.
Phó Văn Dụ trông thấy Vương Nhàn mà như bắt được vàng, ân cần tự mình chạy ra khỏi cổng trại cẩn thận dắt tay hắn vào trạm gác.
Vương Nhàn không câu nệ tiểu tiết, hắn cũng đoán được mấy người Phó Nghiêm Minh đã tập hợp đông đủ hết rồi, còn thiếu mỗi mình thôi, nên thoải mái gật đầu chào hỏi, theo chân Trạm Chủ đi vào khu trại.
Bùm Bùm Bùm
Ba quả pháo sáng bay lên cao nổ tung chiếu sáng cả một góc trời, không mấy chốc nữa hẳn sẽ đám Nghiêm Minh sẽ quay về thôi.
- Vương thiếu gia uống chút nước trái cây, ăn chút lót dạ đi ạ.
Phó Văn Dụ cung kính rót nước hoa quả đưa sang, tươi cười hòa ái mời Vương Nhàn.
- Trạm Chủ không cần câu nệ đâu, cứ gọi ta Kỳ Phong là được.
Vương Nhàn xua xua tay tỏ ý không cần, lại tự nhiên mười phần mở miệng mở lời hỏi chuyện:
- Phó Trạm Chủ, ông tên gì ạ?
- Khà khà, Vương thiếu gia không hổ là phu quân tương lai của đại tiểu thư, tốt, rất tốt hahaha.
Cười lớn một hồi, Phó Văn Dụ tâm trạng lo lắng cũng thả lỏng hơn, thoải mái ngồi dựa vào lưng ghế đáp lời:
- Ta gọi Văn Dụ, trấn thủ ở đây hơn trăm năm rồi, cứ gọi ta chú Dụ là được.
Khách sáo hai câu, lúc này Phó Văn Dụ mới nhấp một ngụm trà, thở phù một hơi nhẹ nhõm cảm thán:
- Hơn hai trăm năm nay, cuối cùng chúng ta cũng nhổ được cái gai trong mắt, Triệu Minh Long đó, thật khó nuốt trôi mà.
- ...
Vương Nhàn đổi nước hoa quả bằng trà nóng, hớp mỏng một ngụm, gật gù đầu tiếp chuyện.
- Chỉ là không ngờ rằng, trong lúc xới tung núi Toàn Phong, chúng ta lại phát hiện ra thân ảnh của Mạc Tử Hiên, con bé nằm hôn mê ngay trong căn nhà nhỏ sát bên động ngủ của Triệu Minh Long, may mà con bé không bị làm sao, nếu không thì...
- Lúc đưa hai đứa nhóc về đây, vừa tỉnh dậy con bé đã kêu gào đòi chúng ta dốc toàn quân lật tung núi Toàn Phong, để tìm bằng được tung tích của ngươi.
- May mà ngươi không bị làm sao. Nếu không, ta thật sự không biết ăn nói thế nào với Đại tiểu thư cả.
- Vâng!
Vương Nhàn qua lời kể của Mục Tĩnh Sơ mới chỉ biết sơ bộ tình hình mà thôi, lúc này nghe ra điểm kỳ quặc không khỏi nhíu nhíu mày bật hỏi:
- Hai đứa? Hiện trường lúc đó, ngoài Mạc Tử Hiên còn có người khác nữa ư?
- Ừ! Còn thằng nhóc cũng họ Mạc nữa. Chính nó là người đã khuấy banh núi Toàn Phong.
Phó Văn Dụ một chín một mười kể lại:
- Nghe nói nó là con cháu của dòng họ Mạc Phúc ở tận miền Trung Việt Thiên, tìm đến đây để báo mối thù diệt môn năm xưa.
- Mạc Văn Lâm này, đúng là tuổi trẻ tài cao, một hơi chém rơi mấy chục tên lâu la, bốn tên Địa cấp Sơ Thanh hậu kỳ đều bị nó dễ dàng giết gọn. Lại còn không biết sợ gió độc của Triệu Minh Long, hung mãnh chém chết hai cha con y, chậc chậc, đúng là anh hùng xuất thiếu niên mà.
"Mạc Văn Lâm? Chém chết cha con Triệu Minh Long ư?"
Vương Nhàn có chút trầm tư nhủ thầm.
Đúng là ác quả ác báo thật, Tĩnh Tĩnh của hắn lương thiện không muốn xuống tay giết người, tha cho hai cha con lão già kia nửa cái mạng.
Nhưng nhân quả không chừa một ai, rốt cuộc hai cha con y lại bị người báo thù chém giết.
"Vậy cũng tốt! Đỡ bẩn tay Tĩnh Tĩnh của ta vậy!"
Vương Nhàn vui vẻ nhủ thầm.
- Vậy Nghiêm Minh cũng đến đây rồi hả chú!
- Ừ! Nghiêm Minh cùng Tử Hiên bận đi tìm ngươi, hôm trước nó đã cho người đến thành Bành Nhạc đón Đào lão rồi. Chắc ông ấy cũng sắp về đến đây rồi.
- Báo!
Phó Văn Dụ còn chưa kịp dứt câu, từ bên ngoài đã vang lên tiếng hô lớn, một tên võ giả cấp tốc chạy thẳng vào, nhanh chóng báo cáo:
- Vương thiếu gia, Trạm Chủ, Văn Duy đã hộ tống ông Đào về đến trước cổng rồi ạ.
- Tốt, Vương thiếu, mau ra đón người nào.
...
- Haha! Đào lão, thật sự rất lâu không được gặp ông rồi đấy.
- Haha! Văn Dụ thằng nhóc ngươi. Đi, đi, đi, vào trong trước, để hai đứa trẻ nó tâm sự.
- Ừ ừ...
Phó Văn Dụ quét mắt đánh giá nữ tử mang mạn che mặt một vòng, lại ẩn ý tủm tỉm cười nhìn Vương Nhàn, đoạn, y tinh ý cho hộ vệ dẫn hai người Vương Nhàn vào trong trại.
- Vương thiếu gia, đây là phòng chúng ta đã chuẩn bị cho cậu ạ.
- Ừ! Ta không cần gì đâu, các ngươi lui khỏi đây hết đi.
Trông thấy tên hộ vệ muốn mở miệng hỏi han, Vương Nhàn tùy ý phất phất tay tỏ ý không cần, nhẹ giọng lui người.
- Mau nói đi Diệc Vân Tuyết!
Đợi cho gần xung quanh không còn một ai, Vương Nhàn lúc này mới đi đến bên bàn trà, chễm chệ ngồi xuống ghế.
Không muốn dây dưa mập mờ thêm, hắn nhíu mày nhìn nữ tử mang mạn che mặt, thẳng thừn trầm giọng hỏi:
- Họ Diệc cô, rốt ruộc muốn tôi làm cho cô cái gì?
Ngữ khí đầy vẻ mất kiên nhẫn, bổ sung thêm:
- Nói rõ một lần luôn đi, trị thương cho cô xong, rồi chúng ta mau chóng kết sổ sách.
- Ồ! Ngươi gấp đến vậy à?
Cảm thấy thái độ Vương Nhàn sau mấy ngày không gặp đã có sự thay đổi, Diệc Vân Tuyết khó hiểu hỏi vặn lại.
- Ừ! Rất gấp! Không có thời gian chơi đùa với cô nữa!
Vương Nhàn gật đầu, ngữ khí lạnh tanh đáp lời.
- Tốt! Vậy ta cũng nói thẳng luôn.
Diệc Vân Tuyết bị thái độ lạnh lùng của họ Vương chọc giận, nhíu nhíu mày trừng hắn, lạnh giọng ra lệnh:
- Ngươi phải luyện chế cho ta một thanh phi kiếm, tương tự Hắc Phong Thương, khiến ta hài lòng ta sẽ trả mảnh linh hồn của vợ chồng Vương Kỳ lại cho ngươi. Nếu không đừng trách...
- Ha! Luyện chế cho cô phi kiếm?
Không để Diệc Vân Tuyết buông lời ngoan độc, Vương Nhàn cười nhạt ha một tiếng cắt ngang, nhếch môi châm chọc nói:
- Tương tự Hắc Phong Thương nữa chứ? Cô nghĩ tôi là ai mà biết luyện chế phi kiếm? Cô tưởng tôi là đại sư chuyên nghiên cứu Pháp Khí Tu Chân ư?
- Nếu tôi cũng tu chân giống cô, cô nghĩ tôi sẽ ngồi đây dư thừa nước bọt nói chuyện với cô ư?
- Cô bị ngốc hả?
- Vương Kỳ Phong ngươi...
Liên tục bị Vương Nhàn mắng như tát nước, Diệc Vân Tuyết phẫn nộ khẽ quát một tiếng, nắm tay bóp chặt hận không thể một chưởng đập chết hắn.
- Tôi thì làm sao? Cô nghĩ tôi thần thông quảng đại đến vậy hả?
Vương Nhàn tiếp tục trào phúng hỏi vặn lại.
- Hừ!
Hừ lạnh một tiếng, đè xuống kích động muốn đưa tay bóp chết họ Vương, Diệc Vân Tuyết nhíu chặt cặp mày phượng, hung ác vạch trần hắn:
- Đừng tưởng ta không biết, từ trước đến giờ, đại lục Việt Thiên không có thanh trường thương nào có tên là Hắc Phong cả. Cho đến ngươi vào đây, thì nó mới được xuất hiện lần đầu tiên.
- Cả chuyện Phí Kiều Nhan học lỏm pháp môn của ta nữa, ngươi nghĩ ta không biết kẻ đầu sỏ là ngươi ư?
Uất ức dồn nén bao nhiêu ngày, Diệc Vân Tuyết nghiến răng vung tay phải phóng ra mấy đường cấm chế âm, rồi mới phẫn hộ gào lớn:
- Vương Kỳ Phong, tất cả mọi chuyện đều do ngươi, bởi vì ngươi mà ta mới bị trọng thương suýt chết, suýt bị rơi vào tay Đại Điểu.
- Vì Hắc Phong Thương của ngươi đánh vỡ phi kiếm của ta, nên ta mới bị Mộc Chân Chiêu hạ độc thủ.
- Nếu ngươi không phải Đại Sư Pháp Khí, làm sao ngươi có thể nhìn trộm môn đạo tu chân của ta, làm sao luyện pháp khí, khắc pháp trận lên Hắc Phong Thương được.
- Ta nói đúng không hả, Vương khốn nạn!
"Thì ra là vậy!"
Nhìn tiểu mỹ nhân tuyệt sắc tuyệt trần nước mắt lưng tròng, vành mắt đỏ hoe, đôi con ngươi long lanh phủ đầy nỗi bi thương uất hận nhìn mình, Vương Nhàn cuối cùng cũng hiểu lý do vì sao Diệc Vân Tuyết muốn bắt mình đi như vậy.
Hẳn nàng tưởng lầm hắn là tu chân giả, là Đại Sư Pháp Khí mới có thể chế ra được Hắc Phong Thương, nên mới trăm phương nghìn kế ép buộc mình, luyện thêm một thanh phi kiếm phòng thân.
- Chỉ vì một thanh phi kiếm thôi ư? Chỉ vì một thanh phi kiếm rách nát mà cô nỡ bắt linh hồn của ba mẹ tôi?
Cơ mà, khi nghe lý do này, hắn ngược lại mới là người phẫn nộ, hận không tiện một Tế Hồn Hỏa thiêu chết ả họ Diệc trước mặt.
- Có vay có trả, chính ngươi phá ta một kiếm, giờ đến lại cho ta một kiếm.
Diệc Vân Tuyết tức tối gầm lên:
- Thứ mặt dày vô liêm sỉ, quân gian manh xảo trá như ngươi, nếu không bị nắm nhược điểm thì chắc giữ lời chắc.
- Được! Được! Được! Một kiếm đúng không?
Vương Nhàn liên tục gật đầu giận dữ đáp:
- Tôi sẽ luyện cho cô một thanh, hy vọng cô nói lời giữ lời. Nếu không đừng trách tôi độc ác.
- Hahaha! Vương Kỳ Phong!
Lúc này Diệc Vân Tuyết đã không nhịn được kinh tởm trong lòng nữa, chỉ thẳng mặt Vương Nhàn ngửa đầu cười lớn:
- Hôm nay ngươi rốt cuộc cũng lộ ra bộ mặt thật, còn uy hiếp cả ta nữa. Hahaha! Vương Kỳ Phong, ta sẽ nhớ mối hận này ngày hôm nay.
- Tương lai, ta sẽ dùng chính phi kiếm ngươi luyện cắt xuống đầu của ngươi. Hừ!
Vụt
Hung ác để lại một câu ngoan thoại, Diệc Vân Tuyết giận dữ quay phắt người, vung tay hất tung màn trướng bước ra ngoài.
- Hừ! Nữ nhân điên, đồ thần kinh.
----*----