- Hoa Lưu Ly, tộc nào có bản nguyên là loài hoa Lưu Ly đây nhỉ?
Ngẩn ngơ nhìn ra cửa phòng đang mở hồi lâu, Vương Nhàn lúc này mới chậm rãi nằm xuống.
Ngửa mắt nhìn trần nhà, vừa đưa tay xoa xoa lồng ngực, đánh tan chút máu bầm còn tích tụ từ một chưởng của U Linh Sứ Giả; Vương Nhàn vừa cẩn thận ngẫm nghĩ về thân thế của Mục Tĩnh Sơ.
Nếu nói đúng về mặt hình thức, thì có thể gọi nàng là một tiểu yêu quái cũng không sai chút nào.
Đã vậy, nếu xét đúng tuổi mụ, thì nàng năm nay ít nhất cũng hơn một vạn năm tuổi rồi, gọi là lão yêu bà cũng không sai.
Vương Nhàn có quỳ xuống bái lạy nàng, gọi nàng hai tiếng tổ tông cũng không thiệt thòi cho hắn.
Thế nhưng, Vương Nhàn hiểu, một khi đã tu luyện Đại Đạo Tự Nhiên thì bất kỳ sinh linh nào đều có thể tiến hóa thành thân xác người phàm.
Tỷ như Mục Tĩnh Sơ, bản nguyên hoa Lưu Ly của nàng, từ khi tiểu thành Tự Nhiên Đại Đạo, đã được uẩn sâu vào trong thần hồn rồi, giờ đây, chúng ta hoàn toàn có thể xem nàng là một cô gái bình phàm, Vương Nhàn tất nhiên không có gì phải tị hiềm khác tộc cả.
Ngược lại, nàng còn là ân nhân cứu mạng hắn, hắn trân trọng nàng còn không kịp, sao lại có thể nảy ra ý xa cách người ngọc được.
Huống hồ, nhánh Tự Nhiên Pháp Tắc của nàng còn rất gần với nhánh của Vương Nhàn, cảm giác đại đạo cộng minh đó, quả thật lần đầu tiên trong đời hắn mới được cảm nhận.
Nếu có thể, nếu hắn và nàng có thể song tu cùng nhau, thì lợi ích cùng tốc độ tu luyện của hai người thậm chí còn tăng nhanh rất nhiều nữa.
Xôn xao
- Gió độc này, xử lý xong chuyện Diệc Vân Tuyết, ta phải quay về đây một chuyến mới đặng.
Khẽ lẩm bẩm chỉ để mỗi mình mình nghe thấy, Vương Nhàn ánh mắt nóng rực nhìn về hướng âm thanh xôn xao truyền đến.
Cách hắn không xa, trong căn chòi bếp đơn sơ, chính là tiểu nữ tử đơn bạc đang cặm cụi bên bếp lửa, nơi mà nàng đã nấu nước thuốc cùng thức ăn cho hắn dưỡng thương mấy hôm nay.
Không ít lần, hắn thật có ý nghĩ muốn cường thế mang nàng đi, muốn giữ nàng ở bên cạnh mình.
Với những cô gái khác, dù Diệc Vân Tuyết xinh đẹp tuyệt trần hay Mộc Chân Chiêu tuyệt sắc tuyệt mỹ, hắn cũng chưa bao giờ muốn nhìn thêm vài lần, kể cả có là Trịnh Nhã Uyên phúc khí vô lượng, hắn cũng chưa bao giờ đặt xuống quá nhiều tâm tư.
Nhưng Mục Tĩnh Sơ này thì khác, nàng là một đóa hoa Lưu Ly ẩn mình giữa chốn rừng núi âm u, hơn mười ngàn năm không một ai hay biết đến sự tồn tại của nàng, nàng vẫn kiên cường vượt qua dù không có đủ tình thương của cha mẹ.
Đã vậy, tâm địa nàng thiện lương hơn Diệc Vân Tuyết kia vô số lần, thuần thiên nhiên khí của nàng còn tinh thuần hơn cái chân khí Tạo Hóa Mường Thiên kia gấp bội lần.
Nếu được hắn chăm sóc cẩn thận, thậm chí tương lai Mục Tĩnh Sơ còn tài giỏi hơn Diệc Vân Tuyết, Mộc Chân Chiêu cực kỳ nhiều.
Tự Nhiên Đạo Pháp tuy khó tu, vừa hư hư thật thật mơ mơ hồ hồ, tiên thiên yếu hơn chân tu võ tu, nhưng một khi chứng được Đạo Quả, thì chấp cả Diệc Mộc hai nhà cũng không đánh lại Tĩnh Tĩnh của hắn.
- Ài, tiếc là người ta không muốn động sợi tơ nhân quả với mày, Vương Nhàn ạ.
Lần đầu tiên trong đời, Vương Nhàn muốn nữ nhân, nhưng tám chín phần mười là sẽ bị người ta từ chối, khiến hắn thật cảm thấy bất lực, nhẹ than thở một tiếng:
- Thật sự thất bại mà.
Tất nhiên hắn không ảo tưởng tới mức, mới nhìn được thân thể phía sau lưng nàng, liền mặc định người ta phải ủy thân cho mình rồi.
Thế kỷ hai mươi mốt rồi, chuyện này căn bản là như gió thoảng mây bay thôi, hoàn toàn không có giá trị.
Còn nàng e thẹn là vì lần đầu được giãi bày tâm sự với người khác, và có người dám nghe hết câu chuyện về thân phận của nàng, mà không có nửa điểm khinh rẻ, hay kỳ thị nàng là một lão yêu bà vạn năm, hay sợ nàng như sợ ma quỷ.
Ở cạnh hắn, nàng có thể cảm nhận trọn vẹn sự ấm áp từ đại đạo cộng minh cho đến tâm hồn cộng nhịp, khó ai có thể đem lại được.
Tình cảm yêu đương, hay tình yêu sét đánh gì gì đó, quả thật không thể tranh phong được.
...
- ...
Nằm thẫn thờ mãi cho đến trưa, mãi đến khi tiếng bước chân nhẹ nhàng thanh thoát tiến gần đến, mới đánh thức Vương Nhàn khỏi dòng suy nghĩ dào dạt.
Kịch
- ...
Đặt mâm cơm mộc mạc lên chiếc bàn đá cạnh đầu giường, Mục Tĩnh Sơ mỉm cười quay sang nhìn hắn, đưa tay chỉ ngực mình rồi chỉ chỉ lồng ngực hắn, ý tứ quan tâm hiện đầy trong ánh mắt.
- Khỏe, ta khỏe rồi.
Bụp bụp
Vương Nhàn nhanh chóng ngồi bật dậy, mạnh mẽ vồ ầm ầm lên ngực mình, tươi cười nói.
May mắn là, U Linh Sứ Giả sợ kinh động thiên địa pháp tắc, chỉ dám dùng lực lượng thuần túy nện hắn một chưởng, mặc dù thương gân động cốt trong nhất thời, nhưng chỉ sau một đêm được Mục Tĩnh Sơ cứu chữa, thương thế hắn đã khỏi hết bảy tám phần.
Sau một buổi sáng tự xoa nắn đánh tan máu bầm nữa, rốt cuộc thì hắn cũng đã hoàn toàn lành lặn trở lại.
- ...
Đưa tay chỉ sang mâm cơm, nàng cũng uyển chuyển thân mình ngồi xuống ụ đá phía đối diện.
Nhìn tiểu nữ tử từ tốn nhai khẽ từng đũa cơm nho nhỏ, Vương Nhàn thích ý ngắm nàng mãi không thôi.
Bữa cơm thật sự đạm bạc, ngoài ít món rau dưa đơn giản chốn đồng quê, thì cũng chẳng có gì cầu kỳ khác cả.
Thế nhưng, sự ôn nhu săn sóc vô tận đó thật sự khiến cho Vương Nhàn cảm động trong lòng.
- ...
Chỉ là, cuộc gặp gỡ nào rồi cũng đến lúc phải chia ly.
Sau bữa trưa đơn sơ đạm mạc, nàng lại mang đến cho hắn chén thuốc sau cùng.
- Ực!
Đợi Vương Nhàn một nốc ực cả chén thuốc, nàng mới nắm lấy cổ tay hắn, cẩn thận thăm dò khí tượng trong kinh mạch hắn.
- ...
Gật gật đầu hài lòng với hơi thở ổn định của hắn, Mục Tĩnh Sơ vui vẻ cười đầy ngọt ngào.
- Tĩnh Tĩnh.
Vương Nhàn rốt cuộc nhịn không được hô lên một tiếng, muốn giang tay ôm nàng vào lòng.
Kịch
- ...
Chỉ có điều, tiểu nữ tử đã nhanh hơn một bước, nâng bàn tay mảnh mai đặt giữa lồng ngực hắn, nhẹ nhàng ngăn cản lại.
- Nàng...
Ngơ ngác nhìn Mục Tĩnh Sơ nửa nhịp, Vương Nhàn cuối cùng cũng không dám cưỡng cầu nàng, chỉ tha thiết nhìn thẳng vào mắt nàng, cẩn trọng hỏi:
- Có thể đi cùng với ta chăng?
- ...
Mục Tĩnh Sơ cũng lặng yên bất động nhìn Vương Nhàn, một hồi lâu, sau khi cảm nhận đầy đủ nhịp tim đang đập dồn dập trong lồng ngực hắn truyền vào tay, lưu luyến không rời, nàng mới dời tay đi.
Vẻ không nỡ như mây mù phủ đầy gương mặt nhỏ, Mục Tĩnh Sơ chua xót lắc lắc đầu.
- Tại sao? Vì gió độc ư? Anh sẽ giúp ba mẹ em đánh tan gió độc, diệt trừ cặn kẽ căn nguyên của nó. Sau đó sẽ đường đường chính chính làm lễ với ba mẹ em, rước em đi.
Vương Nhàn mặc dù không biết gió độc là cái gì, nhưng nếu Mục Tĩnh Sơ ngại vì phận làm con chưa giúp được cha mẹ đang mang trọng trách, hắn không ngại ra tay diệt trừ đám gió độc kia, một lần và mãi mãi.
- ...
Mục Tĩnh Sơ trông thấy Vương Nhàn như phát điên vì mình, tâm tư thiếu nữ thật dâng trào tình cảm ngọt ngào không dứt, khẽ cúi đầu cảm kích tâm ý của hắn.
Đoạn, nàng nắm chặt cổ tay hắn đặt lên đùi mình, đưa ngón trỏ nhanh chóng viết lên lòng bàn tay hắn:
"Cảm ơn tâm ý của anh, Vương Kỳ Phong.
Nhưng tiếc rằng, nhân quả hiện tại của anh không ở đây, nhân duyên của anh lúc này cũng không nằm trên người em.
Còn có chuyện cần anh phải làm, còn nhân quả ở ngoài kia cần anh xử lý, anh không thể nhốt mình ở đây với em được.
Cảm ơn anh, nhưng ba mẹ em đã hạ lời huyết thệ:
Ngày nào gió độc còn, thì ba người nhà chúng em sẽ còn ở đây.
Chưa tiêu trừ được gió độc, quyết không bao giờ rời núi.
"
Mục Tĩnh Sơ đáy lòng đầy chua chát, cay cay sống mũi nhìn hắn:
"Xin lỗi anh, em không thể đi cùng với anh được rồi.
Anh đi mạnh khỏe nhé.
Tạm biệt.
"
Hạ xuống hai chữ cuối cùng, trước ánh mắt hoảng hốt của Vương Nhàn, thân hình Mục Tĩnh Sơ khẽ run lên, đột ngột hóa thành vạn cánh hoa Lưu Ly rơi đầy trên nền đất lạnh lẽo.
- Tĩnh Tĩnh.
Như một giấc mộng, Vương Nhàn cổ họng khàn khàn gọi một tiếng, nhưng đáp lại hắn chỉ là một sự yên tĩnh đến đáng sợ.
Cúi đầu nhìn xuống, trong lòng bàn tay hắn bây giờ chỉ còn lại một đóa hoa lưu ly duy nhất.
Một đóa hoa Lưu Ly tuy đơn sơ mộc mạc, nhưng kiên cường bền bỉ, thiện lương giản dị hoàn hảo không chút tỳ vết nào.
- Gió độc! Núi Toàn Phong!
Ánh mắt bùng nổ luồng tia sáng lạnh lẽo, Vương Nhàn ngẩng đầu nhìn ra nơi cửa chính trống trơn một mảnh, mới vừa rồi vẫn còn hình dung nàng, nhưng chớp mắt đã không thấy giai nhân đâu.
Vương Nhàn nghiến chặt răng, căm giận lẩm bẩm.
---*---