Chương 160: Một Đóa Hoa Lưu Ly

- Thì ra là vậy!

Nghe Mục Tĩnh Sơ kể một hồi, Vương Nhàn mới biết, hóa ra Triệu Minh Long, Toàn Phụng Đại Vương đó, thật ra chỉ là một kẻ ăn theo.

Năm xưa, y may mắn đến đúng lúc gió độc ngọn Toàn Phong yếu nhất, nên mới tranh công, tự bịa ra câu chuyện rằng mình là người hàng phục được gió độc, rồi tự dát vàng lên mặt mình bốn chữ:

- Toàn Phong Đại Vương -

Chứ thật ra, thực lực của y thật chỉ mới Địa cấp Trung Thanh hậu kỳ mà thôi, chẳng có gì tài giỏi cả.

- Hahaha! Hóa ra Toàn Phong Đại Vương gì gì đó, cũng chỉ là một cái danh hão mà thôi.

Không được nhịn ý trào phúng trướng đầy lồng ngực, Vương Nhàn ôm bụng cười ngặt nghẽo chế nhạo.

- ...

Ngược với vẻ thô tục của họ Vương, Mục Tĩnh Sơ chỉ nhẹ nhoẻn miệng cười ngọt ngào, lẳng lặng nhìn lấy hắn.

- Ơ mà khoan?!?

Như nghĩ đến điểm gì kỳ lạ, Vương Nhàn đột ngột ngưng bặt miệng, kinh hãi nhìn chằm chằm nàng, khiếp sợ hỏi:

- Tĩnh Tĩnh! Sao em có thể rõ ràng tường tận mọi việc như vậy?

- Em...em rốt cuộc là ai?

- ...

Mục Tĩnh Sơ biết, một khi kể ra mọi sự, chẳng những không khiến mọi chuyện hợp lý, mà sẽ còn khiến Vương Nhàn cảm thấy khó hiểu hơn.

Nhất là về thân thế của nàng.

Mặc dù đoán được hắn sẽ hỏi câu này, nhưng đối mặt với câu hỏi trực tiếp của Vương Nhàn, nàng cũng có chút thấp thỏm không yên lòng, nửa muốn nói nửa lại thôi, nhất thời lòng bàn tay lạnh toát, run run nắm chặt cổ tay hắn.

Vương Nhàn đối mặt với ân nhân cứu mạng mình, mặc dù cuộc gặp gỡ của hai người thật sự khá xấu hổ ngượng ngùng;

Nhưng trong lòng hắn, quả thật không có ý trêu đùa nàng, cũng không muốn lén lút điều tra hoặc là chơi đùa tiểu tâm cơ; nên dứt khoát hỏi thẳng luôn.

Chỉ có điều, trông thấy biểu cảm bất an lo lắng của nàng, hắn thật sự hận muốn tát cho mình một cái.

- Xin lỗi nàng...ta...

Đến lúc này, hắn đổi xưng hô, nghiêm túc gọi Mục Tĩnh Sơ bằng "nàng", chỉ là vừa định mở miệng xin lỗi, thì tiểu giai nhân lại một lần nữa đưa ngón trỏ đặt lên giữa môi hắn.

- ...

Khẽ lắc đầu, nàng tỏ ý không trách hắn đường đột.

- ...

- "Thật ra, em là..."

Nàng nhìn hắn hồi lâu, lúc này mới chậm rãi rút ngón trỏ về đặt lên lòng bàn tay hắn, nguệch ngoạc viết ra những dòng chữ vô hình.

Vương Nhàn cũng chăm chú nhìn lấy nàng, người viết cũng như người đọc, căn bản không cần phải nhìn theo ngón tay của Mục Tĩnh Sơ.

Cả hai chỉ cần nhìn vào nhau, trông thấy ánh mắt ấm áp của nhau, cảm nhận chuyển động trong lòng bàn tay, cảm giác da thịt trực tiếp tiếp xúc;

Quả thật còn chân thực hơn lời nói vô số lần.

- "Em là con gái thần núi này, Núi Toàn Phong."

- "Cha mẹ em, là những sinh linh đầu tiên trên đại lục Việt Thiên.

Từ lúc sinh ra, cha mẹ em đã sống ở đây, vừa tu luyện Tự Nhiên Đạo Pháp, vừa trông coi dãy núi.

Thế nhưng, hơn mười ngàn năm trước, lúc vừa sinh ra em, trong lòng núi cũng đột ngột phun trào khói độc, cha mẹ em vì trấn áp chúng, đã phải chia nhau mỗi ngàn năm mỗi người lo một việc.

Lần lượt thay phiên nhau, một người chăm em, một người trấn yểm gió độc trong lòng núi.

Chỉ là gió độc không chỉ không bớt đi, mà càng ngày càng cường liệt hơn, chỉ với sức một người, căn bản là không thể nào đảm đương nổi, thật sự rất cố sức.

Mãi đến ba ngàn năm trước, lúc em chính thức chào đời, rốt cuộc mẹ em cũng được rảnh tay phụ ba trấn áp gió độc, từ đó mà áp lực cũng đã đỡ hơn một chút anh ạ."

- Ài, thật sự cực khổ cho ba mẹ nàng rồi.

Nhìn tiểu nữ tử có vẻ ngoài đơn sơ đạm bạc ngay trước mắt, mặc dù nhiều ngàn năm sống trong cảnh khuyết thiếu tình thương cha mẹ, nhưng nụ cười ấm áp như ánh mặt trời đầu xuân ấy, thật sự khiến cho Vương Nhàn cảm động;

Không khỏi thấy chua xót trong lòng, nhẹ thở dài một tiếng đầy thương cảm.

- ...

Mục Tĩnh Sơ khóe môi cong lên, tươi cười đầy ngọt ngào nắm chặt cổ tay hắn.

- Chỉ là... cái đó...

Dù rất muốn hỏi, nhưng Vương Nhàn quả thật không biết nên mở lời thế nào.

- "Dạ! Tộc của em tính ngày sinh từ lúc chính thức nở.

Năm nay, em vừa tròn ba nghìn tuổi anh ạ."

Dường như hiểu ý hắn muốn ám chỉ điều gì, Mục Tĩnh Sơ tươi cười thật thà viết vào lòng bàn tay hắn.

- Ùm...

Vương Nhàn gật gù ừ một tiếng.

Chỉ là trong lòng hắn vẫn còn rất thắc mắc, "nở" ở đây là gì mới được.

- "Hoa Lưu Ly nảy mầm vào mùa xuân, sinh búp vào mùa hạ, nở hoa vào mùa thu anh ạ."

Mục Tĩnh Sơ biết ý, bèn viết ngay vào lòng bàn tay hắn.

- Lưu Ly, một loài hoa thật đẹp.

Cuối cùng, sau một hồi trò chuyện, hắn rốt cuộc cũng biết rõ thân thế của nàng.

Khẽ đưa tay vuốt nhẹ mái tóc mềm mại của Mục Tĩnh Sơ, Vương Nhàn thổn thức ngâm lên một câu đầy tán thưởng.

- "Anh nghỉ ngơi hồi phục đi, để em xuống bếp nấu cơm trưa."

Giãi bày tường tận thân thế của mình với Vương Nhàn xong, trông thấy ánh mắt thâm thúy của hắn trước sau như một;

Ngoài vô tận ấm áp ra, chẳng hề có nửa tia xem thường hay kinh dị khi nhìn mình.

Mục Tĩnh Sơ biết, lòng dạ Vương Nhàn bao dung, không ngại hiềm nàng khác tộc hay nhiều tuổi, vẫn thủy thủy chung chung một mảnh êm đềm, khiến cõi lòng tiểu giai không khỏi dâng tràn ngọt ngào.

Cẩn thận đặt tay hắn xuống chiếc giường đá, nàng ngượng ngùng đứng bật dậy bưng theo đồ dùng chạy ra khỏi phòng.

Cửa vẫn mở, bóng người mới rồi vẫn còn đây, nhưng chớp mắt đã khuất sau bức tường gỗ đơn sơ mất rồi.

Hương thơm thiếu nữ vẫn còn vương thoang thoảng nơi cánh mũi, vẻ ngượng ngùng e thẹn ấy vẫn hiện rõ mồn một ngay trước mắt, khiến Vương Nhàn vô thức ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng nàng mãi không thôi.

- Tĩnh Tĩnh, Lưu Ly Hoa...

Khẽ lẩm bẩm gọi tên nàng, Vương Nhàn bất tri bất giác ngây ngô cười như một tên nhóc ngốc nghếch.

---*---