- Ác đồ to gan, trời tru đất diệt ngươi!
Bá Hổ, tên lâu la cầm cờ lệnh của Triệu Minh Phụng, phẫn nộ vung mũi cờ chỉ thẳng mặt chàng thanh niên, trợn trừng mắt dữ tợn quát.
- Ác đồ? Trời tru đất diệt?
Chàng thanh niên vung mũi trường kích quét ngang qua đống thi thể nằm la liệt quanh chân, ngửa mặt trào phúng cười lớn:
- Lúc lão ma Triệu Minh Long đồ diệt cả nhà ta, có từng sợ ông trời trừng phạt chăng?
- Triệu Minh Long, mau cút ra đây đền mạng!
- Hừ! Chỉ một thằng ranh con Địa cấp Sơ Thanh trung kỳ, há lại cần Đại Vương chúng ta phải ra tay.
Bá Hổ vung cờ hung tợn quát:
- Một mình tao đủ phanh thây mày.
Nói rồi móc thanh hổ trảo đeo bên hông vung tới vồ thẳng xuống đầu chàng thanh niên.
- GIẾTTTTT
Chàng thanh niên không hề e sợ, trường kích nơi tay múa lên ba vòng súc thế, đến thức thứ tư liền nhắm giữa đầu lâu của Bá Hổ bổ xuống.
- Đồ nghé con không biết sợ cọp, mau...ách?!?
Keng
Ngay khoảnh khắc Bá Hổ mở miệng buông lời xem thường chàng thanh niên, thì lưỡi kích cũng chém mạnh vào hổ trảo của y.
Lực đạo cương mãnh từ thanh trường kích khiến Bá Hổ nghẹn cuống họng.
Vốn y còn đang tự tin vào thanh hổ trảo cứng rắn, cùng lượng chân khí Địa cấp Sơ Thanh hậu kỳ hùng hậu của mình, thì lưỡi kích trên đầu lại dễ dàng chém rơi hổ trảo thành mười đoạn.
Phập
Đầu lâu bị chẻ đôi, Bá Hổ, một cao thủ Địa cấp Sơ Thanh hậu kỳ, trong nháy mắt đi đời nhà ma, không kịp hét lên cầu cứu đã phải vong mạng dưới lưỡi kích sắc bén.
- Không phải Sơ Thanh trung kỳ, nó đã viên mãn Sơ Thanh rồi.
Ba tên lâu la còn lại trông thấy cảnh này, liền kinh hãi hét lớn.
Bọn chúng không thể ngờ rằng, chàng thanh niên rách nát trước mặt chúng, càng đánh càng hăng, càng gặp đối thủ cao cấp hơn, thực lực của y lại càng bộc lộ mạnh mẽ hơn.
Thực lực ba tên này cùng lắm chỉ bằng Bá Hổ, họa may tên già nhất cao hơn một chút, vừa mới viên mãn Sơ Thanh không lâu.
Ngặt nỗi là, thanh trường kích trong tay tên thanh niên quá mức sắc bén, nếu hôm nay bọn họ không liều mạng tử chiến, ắt sẽ vong mạng ngay đương trường.
"Cùng lên giết nó, nếu không chúng ta khó mà toàn mạng."
Ba tên nhìn nhau, không cần mở miệng cũng hiểu được ánh mắt sợ hãi của đồng bọn.
- Mổ bụng uống máu nó!
Ba tên như phát cuồng, gồng hết khí lực bú sữa mẹ hò nhau nhảy lên cao, vung mã tấu bổ thẳng xuống đầu chàng thanh niên.
- Gràooooo
Chàng thanh niên trước khí thế hung hăng ác liệt của ba tên lâu la Sơ Thanh, vẫn không hề nao núng, ngửa mặt lên trời cuồng rống, giương trường kích đón đỡ ba thanh mã tấu.
Keng
Ầm
Ba thanh mã tấu chứa đầy chân khí Địa cấp như ba ngọn núi lớn đè xuống đôi tay chàng thanh niên, đầu gối chàng khuỵu xuống đất nổ ầm một tiếng lớn, bùn đất văng tung tóe ra chung quanh.
- Gràoooooooooo
Giữa làn khói bụi mịt mù, chúng võ giả đang quan chiến chỉ nghe được tiếng gầm của chàng thanh niên.
Rắc rắc rắc
- ÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁÁ
Nhưng rất nhanh, chỉ nửa nhịp thở sau, gió bụi trong vòng chiến bị cuốn lên, mọi người liền nghe thấy tiếng kêu gào đầy đau đớn của ba tên lâu la.
Ba tên như con thoi bay ra ngoài, nhìn sáu chiếc cẳng chân vô lực treo lủng lẳng nơi đầu gối chúng, chứng tỏ vừa rồi cả ba đã ăn một đá quét ngang đùi của chàng thanh niên, ba cặp giò kia hẳn đã gãy lìa rồi.
Bịch
Bịch
Bịch
Ba tên lần lượt rơi xuống, đúng như chúng nhân suy đoán, đôi chân của bọn chúng đều đã bị tàn phế, chỉ đành dùng hai tay cố gắng bò trên sườn núi, nhắm hướng cửa Động Toàn Phong, miệng liên tục kinh hoàng cầu cứu:
- Đại Vương cứu mạng!
- Tiểu đại vương cứu chúng ta!
Xoẹt
Thế nhưng mới kêu được một tiếng yếu ớt, một đường sắc lạnh đã quét ngang mặt đất, quét ngang luôn cổ họng của chúng.
Lại thêm ba tên cao thủ Địa cấp Sơ Thanh nữa, mới hôm trước vẫn còn hí hửng khiêng Vương Nhàn cùng Mạc Tử Hiên về núi, thì bây giờ đã đầu một nơi thân một nẻo.
Thịch
Thịch
Thịch
Chàng trai trẻ sau khi cắt đứt đau đớn cho ba tên lâu la, liền nâng lấy thanh trường nhuộm đỏ máu tươi, máu huyết từ trên thân trường kích kéo thành dòng xuôi xuống mũi kích, chảy ồ ồ xuống nền đất.
Chàng trai càng đi lên cao, dòng màu tươi như được vẽ lên trên mặt đất, hướng thẳng về phía cửa Động Toàn Phong.
Tiếng bước chân nặng nề nện lên nền đất, như tiếng kinh lôi chấn vỡ mật đám lâu la xung quanh.
Leng keng
Xoạt xoạt xoạt
Cả đám nào còn tinh thần nào để mà chiến đấu nữa, thi nhau vứt hết giáo mác, cởi sạch quần áo tuôn nhau bỏ chạy xuống núi, quyết không bao giờ dám quay lại tràng địa ngục này nữa.
- ...
Từ đầu đến cuối, chàng trai trẻ oan có đầu nợ có chủ, không thèm nhìn nhiều đám tàn quân, đôi mắt hừng hực lửa máu của chàng trai đều chỉ nhìn thẳng về cửa động, nơi mà Toàn Phong Đại Phương đã xưng bá ở vùng này.
- Toàn Phong... Triệu Minh Long đang ở đâu?
- Gió độc đâu?
- Ừ nhỉ? Cường địch giết gần hết lâu la rồi, động chủ là hắn sao đến giờ vẫn chưa xuất hiện nhỉ?
Đám võ giả hóng hớt kinh biến vốn đang mải nhìn chàng trai trẻ chém giết, giờ nhịp độ trận đánh bỗng nhiên chững lại, một người cất tiếng kinh ngạc, người thứ hai bật hỏi theo, thoáng chốc tiếng bàn luận lập tức bùng lên như vỡ chợ.
Không chỉ đám võ giả dưới chân núi, mà chàng thanh niên tay cầm trường kích cũng tự hỏi một câu như vậy.
Đứng trước tảng đá khắc chìm ba chữ Động Toàn Phong, chàng thanh niên nhìn vào thạch động to lớn ngay trước mặt, ngoài vẻ lạnh tanh không có âm thanh của bất kỳ người sống nào, khiến chàng trai không khỏi có chút thất vọng.
Xôn xao xôn xao
Ánh mắt lóe lên từng luồng tia sáng kỳ dị, vành tai chàng thanh niên khẽ giật giật mấy cái, khóe môi y bất chợt nhếch lên đầy vẻ khinh thường, men theo âm thanh xôn xao trong tiếng gió đi ra phía sau núi.
- Cô nương tha mạng! Cầu xin cô hãy tha cho con gái ta một mạng được không ạ!
Vòng qua sườn núi, đứng trên mỏm đá nhìn xuống, đập vào mắt chàng trai là một khung cảnh cực kỳ vi diệu;
Tại sao không thể vi diệu cho được?
Bởi vì Toàn Phong Đại Vương lừng lẫy hơn hai trăm năm nay, lúc này lại yếu ớt ngồi dưới đất ôm lấy con gái mình, ánh mắt đầy đau khổ cầu xin một cô gái mảnh mai.
Tiểu nữ tử trong chiếc áo gai bện từ vỏ cây trông đầy vẻ đơn bạc, tay phải nàng cầm một thanh trường kiếm gác lên cổ hai cha con Triệu Minh Long, ánh mắt đầy vẻ khó xử nhìn lấy hai cha con.
Dưới chân nàng nằm lăn lóc hai đoạn cánh tay đứt đoạn vẫn đang chảy máu tươi, quyện cùng tinh huyết từ miệng vết chém trên đôi vai cụt lủn của Triệu Minh Phụng, kết lại thành hai dòng suối đỏ lòm chảy dài ra sườn núi.
Sau lưng tiểu nữ tử đơn bạc, trên nền đất phủ đầy lá khô, nằm bất động thân ảnh của một chàng trai đang hôn mê bất tỉnh, hơi thở đầy suy yếu chứng tỏ hắn đang bị trọng thương không nhẹ.
"Có chút ý tứ!"
Chàng thanh niên nhìn cảnh này, không khỏi có chút hứng thú nghĩ thầm.
Không cần hỏi cũng biết, hẳn là tiểu nữ tử đơn bạc muốn mang tên nhóc đang hôn mê kia rời đi, thì Triệu Minh Phụng nửa đường nhảy ra ngăn cản, muốn truy sát tên nhóc kia cho bằng được, nên tiểu nữ tử đơn mới tức giận chém rơi đôi tay ả.
Đúng lúc này, Triệu Minh Long nhảy ra cầu xin nên con gái y mới may mắn chưa bị giết.
"Thảo nào mình khuấy tung cả ngọn núi, cũng không thấy bóng dáng Toàn Phong Đại Vương đâu.
Thì ra y đang ở đây lo bảo hộ tính mệnh cho con gái."
Nghĩ thầm một hồi, nhìn sang tên nhóc đang nằm bất tỉnh dưới chân tiểu nữ tử, từ vóc dáng cho đến gương mặt, chàng thanh niên chắc mẩm đoán thầm:
" Kia hẳn là tên nhóc Vương Kỳ Phong rồi."
Đúng vậy, và tiểu nữ tử khoác trên mình chiếc áo gai đơn bạc kia, không ai khác, nàng chính là:
-Mục Tĩnh Sơ-
- ...
Cảm ứng được có người lạ tìm đến, Mục Tĩnh Sơ cảnh giác ngẩng đầu lên, chỉ là đôi mắt nàng không nổi lên bất kỳ tia gợn sóng nào, chỉ hờ hững tùy ý nhìn kẻ lạ mặt một cái, sau đó lại cúi xuống nhìn hai cha con Triệu Minh Long.
- Cô nương tha mạng! Chỉ cần cô nương tha mạng cho hai cha con ta, Triệu Minh Long ta sẽ lập tức tự phế võ công, tự hủy đan điền, tự tán một thân chân khí, quyết không bao giờ tu võ nữa.
Triệu Minh Long cố gắng cầu xin trong tuyệt vọng, cầu tình cho con gái mình:
- Hai cha con ta sẽ tức khắc rời khỏi miền Đông Việt Thiên, từ nay về sau không bao giờ xuất hiện trước mặt ngươi và Vương Kỳ Phong nữa.
- ...
Nữ tử không nói gì, chỉ quay đầu nhìn xuống gương mặt tái xanh của Vương Kỳ Phong.
Đúng lúc này, ngay khoảnh nàng quay đầu, Triệu Minh Long bất chợt vung tay...
Bụp
Bụp
Bụp
Phụt
Nắm tay Triệu Minh Long vung lên cao, rồi tự nện thẳng xuống ba huyệt yếu hại trên cơ thể y, máu tươi trong miệng y phụt mạnh ra đầy đất.
- ...
Mục Tĩnh Sơ quay đầu lại, ánh mắt bất chợt nổi lên đầy vẻ thương hại.
Vụt
Không đành lòng, nàng liền vung lên trường kiếm chém thẳng một đường xuống nền đất, ngay ngắn cắt ngang đại địa, phân chia giới tuyến với hai cha con Triệu Minh Long.
Ý tứ ân đoạn nghĩa tuyệt trong một kiếm này, đã được bày tỏ cực kỳ rõ ràng.
Xoạt
Một kiếm cắt đứt hạ xuống, nàng liền tra kiếm lại vào vỏ, rồi mới quay người ngồi xuống, cẩn thận ôm lên chàng trai Vương Kỳ Phong, không nói nửa lời dịu dàng ôm lấy hắn rời đi.
- Minh Dung, ta biết ngươi không phải là một cô gái nhỏ Minh Dung bình phàm, cảm ơn ngươi nể tình giao hảo mấy năm nay mà tha mạng cho hai cha con ta. Triệu Minh Long ta cả đời sẽ không quên ân tình này. Tuyệt biệt!
Triệu Minh Long hô lên một tiếng cảm tạ, lại dập đầu bái lạy, rồi mới dám ôm lấy con gái mình rời đi, không quen nhặt về hai đoạn cổ tay cho con gái.
Tuy hai cha con y, con gái bị Mục Tĩnh Sơ chém phế, cha thì tự phế võ công để tạ tội, nhưng trong họa có phúc, may mắn giữ lại được một mạng.
Đúng là, câu nói "Con gái nhờ đức cha" thật đúng trong trường hợp này vậy.
...
- Hừ!
Chàng thanh niên trẻ tuổi đứng trên mỏm đá từ đầu đến giờ chỉ lạnh nhạt nhìn một màn bên dưới, cuối cùng cười khẩy một tiếng không mặn không nhạt.
Y chỉ khinh thường nhìn bóng lưng hai cha con kia, chứ cũng không thừa dịp chém giết, kẻ vốn là tử thù của mình.
Kể cũng lạ!
Đoạn, y bất chợt quay người, ánh mắt lóe lên tia sáng lạnh, nhằm hướng biệt viện của Triệu Minh Long bước thẳng qua.
- Ở nơi đó, vẫn còn một tiểu mỹ nhân đợi mình đến cứu nha, hắc hắc hắc.
Một tiếng cười quái dị bỗng nhiên từ đâu đó vang vọng lên, lướt qua theo cơn gió, lướt qua từng tán cây, lướt qua từng chiếc lá khô trên mặt đất, lướt ngang qua vũng tinh huyết phía sau núi thổi lên từng cơn sóng máu đầy ghê rợn.
----*----
- Ưm...ưm...ức...ưm...ức...ức...
Không đầy nửa khắc sau, tiếng thiếu nữ nũng nịu rên rỉ mê loạn vang văng vẳng từ phía bên kia nơi sau núi, tiếng cô bé thở gấp dồn dập, tiếng rên như khóc như tố của nàng thật khiến cho bất kỳ nam nhân nào nghe thấy, cũng không nhịn được mà nhiệt huyết sôi trào.
- Ưm...đau quá...hức...hức...thốn...ưm...ưm...ưm...
- Khặc... khặc... hahaha...
Một cơn gió cuốn ngang qua, gió tháng mười mang theo hơi thở lạnh buốt người, hơi lạnh thấu xương tủy thấu lòng người, khiến trái tim bất ai cũng đều trở nên tê dại, cổ họng đông cứng đông đặc lại không thể nói nên lời.
----*----