- Cha! Thả con ra, con phải giết chết tên dâm tặc này!
Triệu Minh Phụng như phát điên, cố gắng vùng người thoát khỏi đôi tay rắn chắc của Toàn Phụng Đại Vương, quyết ý muốn giết chết Vương Kỳ Phong ngay đương trường.
Triệu Minh Long cố gắng giữ chặt cô con gái, quay đầu nhìn sang, trông thấy Vương Kỳ Phong chỉ ngoẹo đầu bất tỉnh trong tay Mục Tĩnh Sơ, y không khỏi một phen hú hồn.
Đoạn quay sang cố khuyên nhủ:
- Con gái, bình tĩnh lại nào con.
- Cha, tên dâm tặc này dám lẻn vào đây, nhìn trộm bọn con. Hôm nay nếu không giết Vương Kỳ Phong, Triệu Minh Phụng con thể không làm người.
Không một tia khoan nhượng, Triệu Minh Phụng trợn trừng mắt gào lên.
- Minh Dung, mau dẫn Vương Kỳ Phong về phòng đi con.
Minh Dung, tên do Toàn Phong Đại Vương đặt cho Mục Tĩnh Sơ.
- ...
Mục Tĩnh Sơ không nói một lời, lặng lẽ ôm Vương Nhàn rời đi.
Phía sau vẫn văng vẳng tiếng hô hào kích động của Triệu Minh Phụng:
- Minh Dung, ngươi phải giết hắn. Hắn không chỉ ô nhục ta, còn ô nhục cả ngươi nữa.
- Hạ độc, phanh thây, rút gân, lột da hắn cho ta.
- Cha, mau giết hắn.
...
Mặc kệ lời kêu gào của con gái, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Triệu Minh Long.
"Nếu ta có thể bắt rể Vương Kỳ Phong, giữ thằng nhóc này trong tay, thì cả Diệc Vân Tuyết lẫn Phí Kiều Nhan, chẳng phải đều răm rắp nghe lời hay sao?
"
Nên nhớ, Phí Kiều Nhan chính là thiên kim của Phí gia, nắm được nhược điểm của nàng, không khác gì nắm được điểm yếu hại của Phương Thiên môn.
Đến lúc đó, một cái Phó gia nho nhỏ chẳng là cái gì cả.
Địa vị của Động Toàn Phong sau một đêm sẽ được đặt ngang hàng với Phương Thiên Môn rồi, Phó gia chỉ là chó săn làm gì đủ tư cách tranh phong với y nữa.
Tất nhiên, ý tưởng là vậy, nhưng xử sự phải uyển chuyển một chút, nếu không, kỹ quá hóa vụng, không khéo léo rất có thể Động Toàn Phong sẽ bị chân hỏa của Diệc Vân Tuyết đốt trọi.
Chỉ là Triệu Minh Long không biết, Phí Kiều Nhan bây giờ đang chăm sóc hai vợ chồng Vương Kỳ ngoài Trái Đất, và Diệc Vân Tuyết đang mang trọng thương, nhất thời khó mà đến đây cứu Vương Nhàn được.
Thế nhưng, ý tưởng mới thành hình, còn chưa kịp thi thố, thì tai họa đã ập tới.
Leng keng
Leng keng
Leng keng
Ù ù ùuuuuuu
- Triệu Minh Long, thằng ác tặc ngươi mau đền mạng...
- Thù diệt môn, nợ máu cha mẹ tất phải báo.
Trời vừa tờ mờ sáng, đột ngột quanh vùng núi Toàn Phong vang lên tiếng chiên trống inh ỏi, tiếng tù và báo động vang rền khắp đất trời.
Âm thanh kinh động theo cơn gió lan xa bốn phương tám hướng, lan đến tận trạm gác của hai nhà Phó Thiết.
Cùng với đó, lời đồn về chuyện Triệu Minh Long từng nghe lệnh thầy diệt môn nhà họ Mạc ở miền Trung, cũng theo đó dần dần được nổi lên.
Dân chúng quanh vùng vốn từ trước đã truyền tai nhau chuyện xưa của Triệu Minh Long, chỉ là sợ uy thế của độc phong trên núi Toàn Phong nên không dám công khai bàn luận.
Hôm nay nghe tin có người tìm đến cửa Động Toàn Phong đòi nợ máu, mọi người bấy giờ mới biết hóa ra chuyện xưa là có thật, lòng dân ai nấy đều không nhịn được nghiến răng căm phẫn, hò nhau kéo đến chân núi Toàn Phong xem kinh biến.
Tất nhiên, mọi người không dám đến quá gần, vì sợ gió độc lan xuống ám hại, chỉ dám đứng từ xa nhìn lại.
Chỉ thấy từ phía xa, dưới chân dãy núi Toàn Phong, đứng sừng sững thân ảnh của một chàng thanh niên trẻ tuổi, tay cầm trường kích, lưng mang lá cờ vẽ chín chữ bằng máu cực kỳ nổi bật:
"Thù Diệt Môn, Nợ Máu Cha Mẹ, Tất Báo"
Hơn ba mươi tên lâu la đứng sau cổng trại tay lăm lăm mã tấu, trợn mắt giận dữ nhìn về hướng chàng trai trẻ.
Kịch
- Thù diệt môn tất báo, nợ máu cha mẹ tất báo.
- Triệu Minh Long, mau đền mạng.
Chàng thanh niên ngửa mặt cuồng rống, sau đó vung chân đá vào cán trường kích xoay một vòng, hai tay nắm chặt cán trường kích lao thẳng về phía cổng trại, miệng gầm lên đầy thiết huyết:
- GIẾTTTTT
- Mau phanh thây nó.
Hơn ba mươi tên lâu la căn bản không đặt chàng thiếu niên vào, một tốp hò nhau cầm mã tấu nhảy ra chém vào đầu chàng thanh niên.
Tốp khác thì lăm lăm giáo dài thi nhau đâm vào bụng của chàng trai, hòng phanh thây moi ruột của kẻ chán sống.
Keng leng keng
Rắc rắc rắc
Chàng trai không hề e sợ, một đường trường kích quét ngang, thân kích làm từ tinh thiết rắn chắc vạn phần, lưỡi kích sắc bén vô ngần dễ dàng chém gãy đôi mười mấy thanh mã tấu.
Vút vụt
Xoẹt
Áaaaaaaaa
Phụt
Một đường trường kích lần nữa quét ngang lại, lưỡi kích khát máu như dao thái cắt ngang miếng đậu hũ, lướt ngang thắt lưng mười mấy tên lâu la;
Chỉ hai đường duy nhất, đã nhanh chóng đem bọn lâu la chém thành mấy chục mảnh.
Mảnh vỡ thi thể, tay cụt chân đứt, cơ quan nội tạng tung tóe bay đầy trời.
Máu tươi bắn lên thấm ướt lưỡi trường kích, đem trường kích trong phút chốc biến thành một con Huyết Long cực kỳ dữ tợn.
- Tha mạng!
Nhìn lưỡi kích uống máu tươi như hổ dữ, tinh huyết nhuộm đỏ cả nền đất dưới chân núi, cả người dân quanh vùng lẫn đám lâu la trên lưng chừng núi tay chân run lẩy bẩy.
Mười mấy tên lâu la gần với chàng thanh niên nhất, dưới khí thế hung ác bức người của y, cả bọn rối rít ném giáo mác, chia nhau phần ai người nấy chạy, không quên kêu gào thảm thiết xin tha mạng.
Rầm
Chàng trai trẻ dường như chỉ giết những kẻ cản đường mình, không hề ra tay cản đường hay đuổi tận giết tuyệt quân bỏ chạy.
Vụt
Rắc
Ầm
Ánh mắt tóe lửa giận, chàng trai vung trường kích lao tới, vung một đường cương mãnh chém ngang cổng trại, lại nhảy tung lên xoẹt xoẹt xoẹt phóng ra mười mấy đường trường kích, đem tấm biển đề ba chữ "Động Toàn Phong" chém thành trăm mảnh.
Ầm ầm ầm
Chiếc cổng trại không còn vật chống đỡ cũng theo đó tan vỡ thành nghìn mảnh, ầm ầm đổ sập xuống.
Tràng cảnh đương trường phải nói là ác liệt vô cùng.
- Địa cấp, nó là cao thủ Địa cấp anh em ơi!
Mấy chục tên lâu la ở lưng chừng núi lúc này cũng nhìn ra thực lực của chàng trai trẻ, vội hô lớn cảnh báo.
- Địa cấp thì sợ gì? Mau chém đầu nó lập công, thiếu động chủ có lệnh, thằng nào chém rớt đầu lâu của nó, tặng thưởng tài nguyên tu luyện đến Địa cấp.
Đúng lúc này, từ trên đỉnh núi nhảy xuống bốn tên lâu la thân tín của Triệu Minh Phụng, là bốn tên khiêng cán hai người Vương Nhàn và Mạc Tử Hiên hôm trước.
Một tên trong đó giơ cờ lệnh của Triệu Minh Phụng hô lớn:
- Lâm trận bỏ chạy! Chém!
- ...
Cả đám hơn năm mươi tên lâu la kinh hãi nhìn nhau.
Trước sau bọn chúng đều là cao thủ Địa cấp, đánh hay không đánh, chọn sao cũng đều lành ít dữ nhiều, đều thập tử nhất sinh cả.
- Giết nó!
- Phanh thanh nó!
- Vì Địa cấp! Anh em mau chém đầu ác tặc!
Không quá ba hơi thở sau, cả bọn vung giáo mác gào thét rầm trời, hò nhau kéo xuống núi, nhắm thẳng chàng trai trẻ giết tới.
Bọn chúng quyết ý rồi, giờ mà bỏ chạy kiểu gì cũng sẽ bị cao thủ Địa cấp núi Toàn Phong truy giết.
Huống hồ, ở đây có tận năm mười võ sĩ Nhân cấp, chẳng lẽ thằng nhóc kia có thể một hơi giết gọn được ư.
Chỉ cần mình ăn hên đâm đươc nó một nhát, may mắn hơn chém rơi đầu nó, chẳng phải một bước lên mây, có tài nguyên luyện đến Địa cấp hay sao.
Nghĩ là làm, cả bọn hăng tiết như uống máu gà, thi nhau đâm chém loạn xạ về phía chàng trai trẻ.
- GIẾTTTTTT
Chàng trai thân cô thế cô, một đấu năm mươi nhưng không hề có nửa điểm sợ hãi, tay không rối kích không loạn, gầm lên một tiếng kinh thiên lao thẳng vào giữa vòng vây kẻ địch.
Tất nhiên, nếu là người phàm thì chưa đến nửa giây, chàng thanh niên chắc chắn đã bị ngàn đao phanh thây, bị đám lâu la băm vằm thành thịt vụn rồi.
Nhưng xui cho đám lâu la, chàng trai trẻ này là một cao thủ Cổ Việt Võ cấp chữ Địa, thực lực chênh lệch đó, căn bản không thể dùng số lượng để bù đắp được.
- GIẾT!
Một tiếng hô, một đường trường kích quét ngang, một loạt hơn mười cái đầu bay lên, máu tươi như suối phun tung tóe bay đầy trời.
- ÁAAAAAA
Tiếng la hét inh ỏi này đến từ những tên lâu la còn sống, và cũng là âm thanh cuối cùng mà bọn chúng có thể phát ra trước khi cổ họng bị cắt đứt, đầu thân hai nẻo chia đôi, hồn quy địa phủ.
Rắc rắc rắc
Xoẹt xoẹt xoẹt
Hàng loạt chuỗi âm thanh dã man tàn bạo vang vọng khắp núi rừng, tiếng giáo mác bị chẻ đôi, tiếng sắt thép chặt vào da thịt kết hợp tạo thành những tiếng réo rắt kinh khủng khiếp, khiến cho dân chúng đang quan chiến không khỏi lông tóc đều dựng đứng.
----*----