Chương 157: Tĩnh Tĩnh - Mục Tĩnh Sơ

- Em là ai?

Nắm chặt cổ tay đơn bạc trong tay, Vương Nhàn nghi hoặc hỏi.

Hắn đã tỉnh từ lâu, vốn đang tự nhủ đây là nơi nào, thì lại ngửi thấy trong không khí thoang thoảng mùi nước thuốc từ bên ngoài truyền vào, tiếng đồ dùng va chạm cùng tiếng rót nước réo rắt văng vẳng bên tai.

Cho đến khi, tiếng bước chân tiến đến, bóng người thấp thoáng ngoài cửa muốn bước vào, hắn mới vội nhắm tịt mắt giả vờ ngủ say.

Trong lúc nhắm mắt, các giác quan khác như được khuếch đại thêm, Vương Nhàn có thể dễ dàng nghe ra, trong mùi nước thuốc nồng nặc, xen lẫn một luồng hơi thở tươi mát, dịu dàng mùi cỏ cây của cô gái mộc mạc kia.

Tuy mùi hương mộc mạc của nàng rất khó để nhận ra giữa nơi rừng núi hoang vu, chưa kể nó còn bị mùi nước thuốc lấn át, nhưng với khứu giác nhạy bén, Vương Nhàn vẫn có thể phân biệt ra được.

Từ đầu đến cuối, hắn muốn để thử xem, cô gái xa lạ này muốn làm gì mình, thế nhưng, ngoài dịu dàng rửa mặt rồi mớm thuốc, nàng lại chẳng hề động tay động chân lên người mình, hay để lộ bất kỳ lời lẽ bất mãn nào khác.

"Chẳng phải mình đã nhìn lén nàng ư?

Nàng là em gái nữ nhân rắn rết kia, bọn họ chẳng phải cùng một giuộc ư?

Tại sao nàng lại đối đãi với mình tốt như thế?

Và cũng chẳng hề nhân lúc ngủ say, hạ thuốc độc mình, hay nói nửa lời oán trách.

Tại sao?"

- ...

Cảm thấy một cơn gió thoảng qua, hẳn là nàng xoay người, Vương Nhàn không nhịn được mở bừng mắt, vươn tay tóm chặt lấy cổ tay của người ngọc.

Đến lúc này, hắn mới lại một lần được nhìn thấy hình dung.

Nhưng...

Trang phục hiện giờ của nàng hoàn toàn khác thời điểm trước, không còn mặc trang phục kỳ quặc của Động Toàn Phong nữa, từ trên xuống dưới, từ xương quai xanh kéo dài đến tận mắt cá chân, nàng chỉ khoác lên một bộ váy dài kín đáo, được bện từ vỏ cây màu xám xịt;

Cùng với suối tóc dài mềm mượt tùy ý thả đến ngang thắt lưng; tất cả khiến cho nàng toát lên một vẻ vô cùng đơn sơ mộc mạc.

- ...

Thân hình đơn bạc ấy bất chợt khẽ run, bước chân nàng cũng ngưng lại, nhưng không đầy vài hơi thở sau, nàng khẽ khàng giật giật cổ tay, ý tứ khuyên chàng buông tay rất rõ ràng.

- Nàng nói đi, nàng là ai, ta mới để nàng đi.

Vương Nhàn tất sẽ không buông, nhưng lực đạo siết chặt lại giảm đi nửa phần.

Đến lúc này, khi nắm cổ tay nàng, tinh tế cảm nhận một chút, cảm giác quen thuộc kia lại lần nữa được tái hiện.

- ...

Hai người, một đứng yên bất động, một nắm chặt không buông, không gian trong căn phòng nhỏ đơn sơ bỗng chốc rơi vào trong tĩnh lặng.

Xoạt

- ...

Cúi đầu nhìn xuống bàn tay đang nắm cổ tay mình, có lẽ cảm nhận được, hoặc là nàng biết, nếu mình không giải thích, thì bàn tay nóng hổi này sẽ không chịu thả cổ tay mình ra, nàng liền nửa xoay người, cẩn thận đặt thau nước cùng chiếc khay bạc lên chiếc bàn đá.

Lúc này, Vương Nhàn lại được nhìn ngắm góc nghiêng bên trái của giai nhân, và hắn lại càng kinh ngạc hơn với góc nhìn này.

Mặc dù vẻ bề ngoài của nàng, khi nhìn chính diện sẽ thấy rất bình thường, hoàn toàn không hề có chút nổi bật nào, khí chất này, hoàn toàn tương tự với Như Ngọc của hắn.

Chỉ có điều, khi nhìn ngang, với ánh mắt sắc bén của mình, Vương Nhàn có thể ẩn ẩn nhìn ra chút huyền diệu từ trang dung của giai nhân, chút huyền diệu này, thật sự ẩn giấu rất kỹ, nếu không có môn đạo, căn bản là không ai nhìn ra được.

Nếu dùng từ ngữ để hình dung, thì nàng không xinh đẹp tựa tiên thiên thần nữ như Mộc Chân Chiêu; cũng không siêu phàm thoát tục, tinh xảo tuyệt mỹ, kinh sắc tuyệt trần, đẹp đến mức thiên địa bất dung như Diệc Vân Tuyết;

Cô gái nhỏ này, chỉ đơn bạc giản dị, mộc mạc đơn sơ như hoa cỏ ẩn mình giữa chốn núi rừng hoang vu, không hề khoe ra xuân sắc của mình, nhưng một khi Vương Nhàn tinh tế cảm nhận, hắn lại thấy sự đơn bạc này hoàn mỹ đến kỳ lạ, hoàn hảo không chút góc chết, không một tia tì vết.

Ần ẩn cảm giác đại đạo tự nhiên, thuần thiên nhiên thành, tự do tự tại, không có lấy nửa tia trói buộc.

"Đại đạo tự nhiên...

Đại Đạo Tự Nhiên ư?"

Ý nghĩ chợt lóe lên này, khiến trái tim Vương Nhàn không khỏi nhảy kịch một tiếng.

Đúng vậy, chính cảm giác này, chính hơi thở này đã khiến hắn có cảm giác thân thuộc với nàng như vậy.

Cảm giác thân thuộc này, không phải đến từ tình yêu sét đánh giữa nam và nữ, hay tình cảm chóng vánh vừa gặp đã yêu; mà nó đến từ sự cộng hưởng tự nhiên của hai luồng đại đạo với nhau.

Thật sự khó mà nói nên lời được.

"Em ấy cũng tu Tự Nhiên Đạo Pháp chăng?"

Đương lúc Vương Nhàn còn mải nhìn ngắm nàng đến ngây ngẩn, tiểu nữ tử đơn bạc cũng đã quay người về phía hắn, chậm rãi cúi đầu nhìn xuống chàng trai đang nằm trên chiếc giường đá, cô gái nhỏ cũng lặng lẽ quan sát đôi mắt hắn.

Nếu nói Phí Kiều Nhan hơn mười năm trước phải trăm phương nghìn kế để nhìn ra huyền diệu trong mắt Vương Nhàn, thì cô gái nhỏ này lại khác, ngay lúc này đây, nàng có thể dễ dàng nhìn thấy sâu trong mắt hắn, một vũ trụ bao la rộng lớn, giữa không gian sâu thẳm đen kịt vô biên vô tận ấy, vô số vì sao sáng lấp lánh, tuyệt mỹ vô ngần.

- ...

Thịch

Cả hai nhìn nhau hồi lâu, cuối cùng cô gái đơn bạc cũng nâng bước chân tiến đến cạnh bên chiếc giường đá lạnh lẽo, chậm chậm xoay nửa người ngồi xuống cạnh eo hông Vương Nhàn.

Từ đầu đến giờ, Vương Nhàn không hề có ý sẽ buông tay, thế nhưng người ngọc cũng không oán trách hắn vô lễ, vô cùng tự nhiên, tùy ý giao cổ tay trắng nõn nà của mình cho hắn.

Không biết vì lý do gì, có thể là do hắn đã vô tình nhìn thấy toàn bộ thân thể nàng; có lẽ vì đại đạo cộng minh; hoặc bởi vì luồng hơi ấm mênh mông như thác lũ từ bàn tay hắn truyền sang người mình; khiến cho nàng nhất thời quên mất đi lễ nghĩa vậy.

- Em là...

Đôi mắt Vương Nhàn trước sau như một đều không rời khuôn mặt nàng nửa bước, bờ môi hắn mấp máy vừa định mở miệng lần nữa hỏi nàng là ai;

- ...

Thì tiểu nữ tử đã lắc lắc đầu cắt đứt lời hắn.

- Em không nói chuyện được hả? Em bị câm?

Nhìn đôi môi khép chặt kia, Vương Nhàn bỗng nhiên cảm thấy cực kỳ khó chịu trong lòng, không khỏi gấp giọng truy hỏi:

- Em có nghe thấy lời anh nói không?

Nữ tử trông thấy vẻ thấp thỏm không yên của chàng trai, khóe môi hồng nộn không khỏi cong lên đầy ý cười, nàng khẽ gật gật đầu, rồi lại lắc đầu, sau đó mới gật đầu một cái đầy chắc nịch.

" Là sao?

Nàng ấy nói chuyện được, cũng không bị câm, và cũng có thể nghe hiểu lời hắn nói.

Thế nhưng tại sao, từ lúc trông thấy nàng đêm hôm trước đến tận bây giờ, nàng lại chẳng hề hé răng lấy nửa lời.

Nếu vì bí mật, thì ở đây chỉ còn lại hai người, tại sao nàng vẫn không mở miệng trả lời hắn?"

Xoạt

Nhìn thấy ánh mắt đầy khó hiểu của hắn, cô gái nhỏ nhẹ mỉm cười, cổ tay đang bị nắm khẽ lật, đảo khách thành chủ nắm ngược lại cổ tay Vương Nhàn, trong lúc hắn còn đang bất ngờ, tay phải nàng đưa qua, bàn tay phải nắm lại chỉ mỗi ngón trỏ điểm vào giữa lòng bàn tay hắn.

Xoẹt xoẹt xoẹt

- Kết Nhân Quả?!?

Ngơ ngác nhìn theo ngón trỏ nhỏ bé đang lướt trên lòng bàn tay mình, Vương Nhàn nhanh chóng lẩm bẩm đọc theo nét chữ vô hình kia.

- Kết Nhân Quả, ý em là sợ nói chuyện cùng anh sẽ kết xuống nhân quả?

Chỉ ba chữ, nhưng ý tứ đã rất rõ ràng, hắn ngẩng đầu nhìn lên không giấu được kinh ngạc bật hỏi.

Cô gái nhỏ khẽ gật đầu đáp ý.

"Không ngờ, cô gái này lại còn biết đến khái niệm vô hình là Nhân Quả?"

Bất ngờ mất mấy giây, Vương Nhàn lập tức vỡ lẽ ra, cô gái này chắc chắn cũng tu luyện Đại Đạo Tự Nhiên, không chỉ vậy, nhánh tu luyện của nàng cũng rất gần nhánh của hắn, bởi vậy nàng mới có thể biết hai chữ Nhân Quả này.

Đại Đạo Tự Nhiên hay còn gọi là Tự Nhiên Đạo Pháp;

Là một thể loại tu luyện rất trừu tượng, mơ hồ.

Ví dụ như Cổ Nhai kia, ban đầu lão chỉ tu luyện thuận theo tự nhiên không theo đường lối nào, sau nhờ Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân chỉ dạy, Cổ Nhai mới tu hành theo nhánh của lão kỳ nhân.

Còn Vương Nhàn lại khác, mạch của hắn và các nàng Kiều Ân Như Ngọc khác hoàn toàn.

Mặc dù hắn có tham khảo các loại trận pháp xuất từ tay Đoạn Chỉ lão kỳ nhân như Chúng Tinh Phủng Nguyệt Đồ,... và Như Ngọc cũng tu luyện Đạo Niệm Kinh được lão kỳ nhân ghi chép lại; nhưng tính trắng ra, ba người bọn họ hoàn toàn không thể được coi là đệ tử của Đoạn Chỉ Kỳ Nhân được.

Tự Nhiên Đạo Pháp này, nếu gọi nó là có thật cũng được, mà xem nó như không có cũng không sai.

Thật thật giả giả, mơ mơ hồ hồ khó mà nói rõ được.

Tuy vậy, cũng nhờ tu luyện Đại Đạo Tự Nhiên, mà Vương Nhàn hắn mới có thể thi triển các loại Ngũ Hành Thuật Pháp như ngự thủy, biến hình, độn thổ vậy.

Dẫu vậy, chênh lệch tiên thiên vẫn còn đó, cảnh giới Đại Đạo Tự Nhiên của ba người vẫn còn rất thấp, nên căn bản là hắn ít khi lấy mấy cái thuật pháp ra đấu pháp với các thế lực khác là vậy.

Không những chênh lệch tiên thiên yếu hơn hầu hết các đạo pháp tu luyện khác, mà Tự Nhiên Đạo Pháp cũng rất khó tu luyện thành tài;

Thế mà ở đây, Vương Nhàn không ngờ được, trong thế giới lấy võ làm gốc, lấy cường làm tôn, lại có thể xuất hiện một cô gái nhỏ cũng tu luyện Đại Đạo Tự Nhiên?

- "Em là..."

Trong ánh nhìn đầy kinh ngạc pha lẫn khó hiểu của Vương Nhàn, cô gái nhỏ vẫn bình thản như không, thoải mái viết xuống lòng bàn tay hắn ba chữ:

- "... Mục Tĩnh Sơ."

- Mục...ách...

Vương Nhàn vừa định buột miệng nói ra ba chữ này, người ngọc liền nhanh tay đưa ngón trỏ đè lên môi hắn.

Cảm nhận sự mềm mại cùng hương thơm trinh nữ từ ngón tay truyền vào mũi, Vương Nhàn lập tức ngậm chặt miệng.

Ngẩn ngơ nhìn lấy nàng, trông thấy nàng e sợ lắc lắc đầu nhìn mình, hắn tức khắc hiểu ý.

- "Không nên gọi thẳng tên em. Hãy gọi em là..."

Cảm thấy hành động của mình thập phần ái muội, Mục Tĩnh Sơ đầy ngượng ngùng vội rụt tay về, để dời đi chú ý của Vương Nhàn khỏi khoảnh khắc xấu hổ vừa rồi, nàng nhanh chóng viết xuống lòng bàn tay hắn:

- "Tĩnh Tĩnh"

- Tĩnh Tĩnh.

Vương Nhàn lẩm bẩm đọc theo.

"Mục Tĩnh Sơ, một cái tên thật đẹp.

Vừa có Tĩnh Lặng, lại có Đơn Sơ, cực kỳ phù hợp với khí chất của nàng.

Tiếc rằng vì cố kỵ nhân quả pháp tắc, ta không thể gọi thẳng tên nàng ấy vậy."

Nhìn vào ánh mắt mộc mạc đơn thuần của nàng, cùng thân hình mảnh mai đơn bạc của giai nhân, đáy lòng hắn đầy tiếc nuối, thổn thức nhủ thầm.

- À mà khoan! Em họ Mục, vậy chẳng lẽ em không phải là con gái của Toàn Phong Đại Vương hay sao?

Vương Nhàn chợt hỏi.

- "Dạ! Em không phải con gái của Triệu Minh Long."

Mục Tĩnh Sơ mỉm cười nhu thuận gật đầu, đầu ngón trỏ mềm mại tiếp tục cọ quậy trong lòng bàn bàn tay hắn:

- "Em chỉ là người thế thân cho Triệu Minh Phụng, con gái ruột, cũng là đứa con duy nhất của ông ta mà thôi!"

- Thì ra là vậy!

Vương Nhàn lúc này mới hiểu ra, nhịn không được cười nhạt một tiếng nói:

- Ha! Hẳn là Toàn Phong Đại Vương sợ gia nghiệp rơi vào tay người khác họ, nên mới giả lập con gái mình thành con trai lớn, hòng duy trì huyết mạch đây mà. Haha! Cả cha lẫn con, đều không phải thứ tốt lành gì!

Đúng là con gái hư tại cha, cái tính thâm trầm độc ác, tâm địa rắn rết của Triệu Minh Phụng, tám chín phần mười được bồi dưỡng từ người cha này rồi.

- Á!

Cảm giác nén chặt nơi cổ tay khiến Vương Nhàn ngưng bặt tiếng cười, nhìn sang ánh mắt oán trách của nàng, hắn biết mình vừa lỡ lời, vội tỏ vẻ áy náy hỏi:

- Anh nói sai gì hả?

- "Đúng vậy! Mặc dù Triệu Minh Phụng thừa lúc anh mang trọng thương, muốn giết chết anh, nhưng Triệu Minh Long là người đã ra tay đỡ cho anh một chưởng đấy."

Khẽ mím môi, ánh mắt đầy oán trách nhìn hắn, Mục Tĩnh Sơ nhanh tay viết xuống:

- "Không những vậy, ông ấy tuy không phải cha ruột, nhưng đối xử với em rất tốt. Trăm năm này đều cố gắng tu tâm dưỡng tánh, đối nhân xử thế cũng bớt máu lạnh hơn.

Tiếc rằng khí số của họ Triệu này đã tận, dù con gái nhờ đức cha, Triệu Minh Long cũng hiểu điều này nên tính tình hòa hoãn hơn nhiều. Nhưng ác quả ác báo lúc trước đều đổ hết lên đầu con gái lão.

Bởi vậy lão mới sinh ra một người con gái độc ác đến vậy.

Một mình Triệu Minh Long ông ta không thể đảm đương nổi ác quả, không giữ được vợ mình, không chỉnh nổi tâm địa rắn rết của Triệu Minh Phụng, cũng không thể thủ vững được vận số đã tàn của Triệu gia."

- Ồ! Thì ra trước khi đến đây, Triệu Đại Vương cũng là hai tay dính đầy máu.

Khẽ gật gù, Vương Nhàn lựa lựa lời bình luận một câu.

Chứ thật ra, hắn có gọi Triệu Minh Long là một kẻ gian hùng, một tay gian ác cũng không ngoa chút nào.

Chuyện xưa thế nào, Vương Nhàn không biết, cũng không muốn biết chi tiết. Chỉ biết rằng cái tính cách rắn độc nhìn người của con gái ông ta, đều vì những tội ác của lão gây ra trong quá khứ là được.

Nể mặt mấy năm này lão đối xử với Mục Tĩnh Sơ không tệ, Vương Nhàn châm chước bỏ qua, không muốn mắng thầm lão làm chi, xát thêm muối vào vết thương của người ta làm gì.

Đành để trời xanh có mắt, ác quả ác báo phán xét vậy.

- Khí số Triệu gia đã tận? Ý em là...?

Chỉ là, chú ý đến điểm này, Vương Nhàn không nhịn được tò mò dò hỏi.

- "Dạ! Sau một đêm, Động Toàn Phong đã bị hai nhà Phó Thiết tiêu diệt!"

Khẽ đung đưa mái tóc, đầu ngón trỏ Mục Tĩnh Sơ liên tục lướt nhanh trên lòng bàn tay hắn.

- À! Vậy thì Mạc Tử Hiên đã được cứu đi rồi nhỉ!

Vương Nhàn buột miệng nói, lại hỏi:

- Thế còn hai cha con Toàn Phong Đại Vương thì sao? Ông ta không dùng gió độc để phản kháng ư?

- Triệu Minh Phụng đó chịu buông tha cho anh ư? Không muốn cá chết lưới rách luôn với anh sao?

Vương Nhàn có chút khó hiểu hỏi.

Với tính cách độc địa rắn rết đó, hẳn là trước khi chết, Triệu Minh Phụng phải giết mình cho bằng được mới hả giận chứ.

Sao lại có thể dễ dàng buông tha cho mình được?

- ...

Chợt cảm thấy bàn tay của người ngọc khẽ run, Vương Nhàn nghi hoặc nhìn sang, trông thấy biểu cảm muốn nói lại thôi của nàng, hắn có chút tò mò dò hỏi:

- Hai cha con ông ta đã xảy ra chuyện? Đã chết rồi ư?

- "Dạ không! Chỉ là..."

Viết được nửa câu, Mục Tĩnh Sơ có chút thấp thỏm nhìn hắn hồi lâu, trông thấy ánh mắt khích lệ của hắn nhìn mình, nàng quyết định nói ra nọi sự, đầu ngón trỏ như chuồn chuồn lướt nước tiếp tục ngọ nguậy trong lòng bàn tay hắn:

- "...Em đã thả hai cha con ông ấy đi rồi."

- "Anh sẽ không trách..."

- Không!

Không để nàng viết hết câu, Vương Nhàn ngay lập tức vươn tay phải nắm lấy ngón trỏ của nàng, mỉm cười an ủi người ngọc:

- Nếu Tĩnh Tĩnh em đã muốn tha cho hai cha con bọn họ, anh tất nhiên sẽ không để bụng.

Hắn nhìn thẳng vào đôi mắt yên ả như gió mùa xuân của nàng, trầm giọng chắc nịch nói:

- Nếu em đã tha, ắt có lý do của mình. Chỉ cần Tĩnh Tĩnh muốn, anh sẽ không phản đối. Anh hoàn toàn tin tưởng vào ánh mắt của em.

- ...

Ngón trỏ đã bị chàng trai nắm chặt trong tay, nhịp tim Mục Tĩnh Sơ phút chốc tăng lên dồn dập, cúi đầu e thẹn đáp ý.

- Vậy rốt cuộc từ tối hôm đó đến giờ, đã xảy ra chuyện gì, em hãy kể cho anh nghe đi.

- "Dạ! Tối hôm đó..."