Chương 156: Em là ai?

Chương 74:

- Két

Hai cánh cửa gỗ mở ra, một thiếu nữ thân hình mảnh mai, uyển chuyển nhẹ nhàng tựa nhành liễu, bưng theo một chiếc khay bạc đẩy cửa bước vào phòng.

Nàng nhẹ đưa gót ngọc, trong tà váy dài phủ đến mắt cá chân, khẽ khàng bước đến bên chiếc giường đá.

Nhẹ nhàng đặt khay bạc lên trên chiếc bàn đá cạnh đầu giường, giở xuống chiếc khay bạc đặt ngay ngắn qua một bên, bên dưới là một chậu nước ấm còn bốc lên từng đoàn khói trắng mờ ảo, nâng lên mảnh khăn tơ nhúng vào chậu nước ấm, mười búp măng non khẽ bóp lại vắt hết nước dư thừa;

Lúc này, nàng mới đưa qua mảnh khăn qua, cẩn thận từng tí một, lau đi vết bẩn trên mặt cho chàng trai.

Chàng trai hai mắt nhắm nghiền, nhịp thở sâu đều đều chứng tỏ vẫn chưa có dấu hiệu sớm tỉnh lại.

Phù phù phù

Lau mặt cho chàng trai xong, nàng lại bưng lên chén nước thuốc, cẩn thận khuấy đều cho cho nguội bớt, rồi mới múc lên từng muỗng nước thuốc, chăm chú thổi từng làn hơi thở của mình vào, cuối cùng mới đút vào miệng cho chàng trai.

Từ đầu đến cuối, nàng không hề phát ra nửa điểm thanh âm, chỉ lẳng lặng chu đáo chăm sóc cho chàng.

Mãi đến khi chén nước thuốc vơi sạch, nàng mới khoan thai thu dọn tàn cuộc.

- !!!

Xoạt

Chỉ là, vừa lúc nàng định quay người rời đi, đột ngột một bàn tay nóng hổi từ phía sau vươn tới, mạnh mẽ tóm chặt cổ tay nàng.

...

"Thôi xong! Đừng cởi nữa..."

Vương Nhàn liên tục gào thét trong lòng, nhưng giai nhân nóng bỏng chẳng hề hay biết, vẫn tùy ý đưa tay xuống eo, tháo đi nút thắt vốn giữ cố định chiếc quần con.

Xoạt

Âm thanh làn tơ lụa mỏng manh chạm vào nền đá, ở bên ngoài tuy khẽ khàng như tiếng lá rơi, nhưng khi truyền vào tai, thì giống như búa tạ nện thẳng vào đầu Vương Nhàn, như thiên lôi nổ tung, chấn cho đầu óc hắn quay cuồng, ong ong ong liên tục.

Tất nhiên, mỹ nữ thì Vương Nhàn không thiếu, cuồng dã nhiệt huyết như Kiều Ân, dịu dàng thướt tha như Như Ngọc; hoặc nóng bỏng như Kiều Nhan, tùy thời tùy khắc đều có thể thiêu cháy từng khối da thịt hắn,...

Cũng không phải hắn chưa từng thấy gái xinh.

Nhưng từ một tên thanh niên anh tuấn phi phàm, đột ngột quay phắt một trăm tám mươi độ, trong chớp mắt biến thành một nữ nhân lung linh kiều diễm thì...

Vương Nhàn thật đúng là có chút nói không nên lời.

Hai kiếp người rồi, đây quả thật lần đầu tiên hắn mới được nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng cỡ này.

Có thể dùng tám chữ "TR" để hình dung tình huống ngay hiện tại, đó là:

Trần truồng

Trong trắng

Trống trơn

Trơ trọi

Được nhìn tận mắt, không một chút che chắn, không một tia giấu diếm, không một vết xước dù nhỏ xíu nào;

Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước tới sau;

Tất cả mọi thứ của Toàn Phụng tiểu mỹ nhân, đều được lưu giữ trọn vẹn vào đôi con ngươi sâu thẳm của Vương Nhàn rồi.

- ...

Thế nhưng...

Ngay khoảnh khắc vi diệu đến cực điểm này, đột ngột từ bên hông Vương Nhàn, một vòng xoáy hư không pháp tắc bỗng nhiên từ trong hư vô hiện ra, vô thanh vô tức, không một tiếng báo trước xoay tròn tít lên như cánh cổng địa ngục.

Phanh

Ầm

Trong lúc Vương Nhàn vẫn đang trợn mắt nhìn tình cảnh phía trước, một bàn tay xám xịt từ bên trong lốc xoáy lao thẳng ra, nhắm thẳng lồng ngực hắn một chưởng phóng thẳng tới.

- Hự!!!

Phụt

Lãnh nguyên một kích toàn lực, Vương Nhàn cảm thấy trời đất xung quanh như vỡ tung thành trăm mảnh, rên hự lên một tiếng đầy đau đớn, hắn phun ra một búng máu tươi như pháo hoa nở rộ;

Thân thể hắn như diều đứt dây bay thẳng lên trời, rơi bịch ra một bên.

- Kẻ nào đó?

Triệu Minh Phụng vừa mới cởi hết y phục, bất ngờ thấy một bóng người từ phía trước nhảy ra, không khỏi kinh hô một tiếng.

- Khốn kiếp!

Chỉ là, trong nháy mắt, nhìn xuống cơ thể trần trụi trắng bóc của mình, giữa trời đêm trông vô cùng chói mắt, nàng không khỏi phẫn nộ nghiến răng gầm lên:

- TA GIẾT NGƯƠIIIII

- Thôi xong!

Vương Nhàn lúc bây giờ mới kịp hoàn hồn, kinh sợ hô lên đầy kinh hãi.

Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, cố gắng nhịn đau ôm ngực đứng bật dậy.

Xoạch

Không nói một lời, hắn dứt khoát quay người bỏ chạy, quyết không quay đầu, muốn trốn đi càng nhanh càng tốt.

- VƯƠNG KỲ PHONG!

Nhưng không ngờ, từ phía sau hắn, Triệu Minh Phụng linh cơ chợt động, vừa khoát lên trường bào đã mở miệng hét lớn:

- NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA....

Tiếng mỹ nữ thánh thót kêu gọi giữa đêm khuya, nếu là người khác hẳn đã nhịn không được, chạy ngược về phía cô ta rồi.

Nhưng Vương Nhàn có cho vàng, hắn cũng quyết không muốn dây dưa với nữ nhân ác độc này.

Chỉ cần nghe chút hành xử, nhìn vài hành động của cô ta, hắn dư biết nữ nhân này lòng dạ độc địa còn hơn rắn rết. Căn bản là mắt rắn nhìn người, tâm cơ thâm trầm, tâm địa ngoan độc, không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Tình cảnh vừa rồi, thật sự là ác mộng giữa đêm khuya mà.

- Nếu ngươi còn chạy ta sẽ giết chết Mạc Tử Hiên.

Cô gái như phát cuồng, nộ hỏa đỏ bừng mặt rống lớn.

- Kịch!

Bàn chân vừa giở lên, không thể làm gì khác, Vương Nhàn đành phải đứng ngay lại, nhưng vẫn đưa lưng về phía Triệu Minh Phụng.

- ...

Tiếng bước chân rất khẽ, cùng hơi thở hổn hển tiến gần đến chỗ Vương Nhàn, chỉ cần nghe nhịp thở nặng nề kia, hắn dư biết nữ nhân này hiện đang phẫn nộ đến mức nào.

Vương Nhàn quả thật cũng oan uổng hết sức.

Ai bảo cô gái này làm phụ nữ không ưng, cứ thích cải trang thành đàn ông làm cái gì?

Nếu biết cô ta là phụ nữ, hắn đã sớm chạy đi tìm Tử Hiên, mang cô bé bỏ trốn rồi, chứ quyết không có ý định tìm đến thị, tranh cãi đạo lý làm gì cả.

Giờ thì hay rồi, chẳng những không cứu được Tử Hiên, mà bản thân Vương Nhàn còn bị U Linh Sứ Giả ám toán.

Hắn cũng không biết U Linh Sứ Giả làm sao truy ra được vị trí cụ thể của mình, rồi bất ngờ nện mình một chưởng;

Mặc dù y sợ Thiên Phạt, không dám trực tiếp đánh chết Vương Nhàn, nhưng với uy lực một chưởng đó, căn bản dù Vô Thượng cảnh võ giả cũng sẽ bị tươi sống đánh chết.

Nếu không phải Vương Nhàn da dày thịt béo, hẳn lúc này đã tan xương nát thịt rồi.

Dẫu vậy, tình trạng của hắn hiện giờ, thân mang trọng thương, thật sự là đang nguy hiểm đến cực điểm.

- ...

- CHẾT ĐI!

Đúng như lo sợ, nữ nhân rắn rết kia đến cách Vương Nhàn đúng mười thước, đột ngột không hề báo trước vung nắm đấm đánh thẳng vào lưng hắn.

Vù Vụt

Với thực lực Địa cấp Trung Thanh của nàng, cộng thêm tình trạng suy yếu của hắn hiện giờ, rất có thể sẽ bị đánh cho thành thịt vụn.

Chỉ là...

- Minh Phụng dừng tay!

Ầm

Một tiếng hô từ bên hông vọng tới, một bàn tay thô dày nhanh chóng đưa ngang qua, trong tích tắc đỡ lấy một kích toàn lực của Triệu Minh Phung.

Chỉ có điều, y cũng chỉ cản được một người, ở đây vẫn còn một người khác nữa.

Cô em gái nãy giờ vẫn đang bất ngờ với Vương Nhàn, y phục nàng đã mang lên từ lâu, lúc này mới vung tay phóng tới chỗ hắn.

- Minh Dung đừng!

Toàn Phong Đại Vương còn đang bận kiềm giữ con gái mình, căn bản không thể phân thân ra làm hai, chỉ kịp kinh hãi hô lên một tiếng.

Bụp

Bàn tay nhỏ nhắn chạm vào lưng, mùi hương thoang thoảng bay vào mũi khiến Vương Nhàn có chút sững sờ với kẻ ra tay.

Đây chẳng phải là cô em gái kia hay sao?

Thế nhưng, tại sao, bàn tay nện vào lưng mình lại chẳng có chút sát khí nào?

Đã vậy, lực lượng tuy mạnh mẽ, nhưng tinh thuần vô cùng này, không ngờ Vương Nhàn lại cảm thấy có chút quen thuộc?

Tuy quen thuộc, nhưng lực đạo mãnh liệt này vẫn chấn cho cả thân thể hắn run từng cơn bần bật.

Kịch

Không nói một lời, cô gái nhỏ lại tiếp tục nâng lên bàn tay trái, chuyển trảo thành đao chém mạnh vào sau ót Vương Nhàn, nghe kịch một tiếng, nặng nề như búa tạ nện thẳng lên hộp sọ.

- Hự!!!

Lực xung kích đánh cho hắn nổ đom đóm mắt, chỉ thấy khung cảnh bốn phía xung quanh quay mòng mòng lên, yếu ớt rên lên một tiếng sau đó ngoẹo đầu sang một bên bất tỉnh mất.

...

- Em là ai?