Chương 155: Trắng! Trắng Thực Sự! Trắng Gì Mà Sáng Thế?

Hồi thứ nhất: Trắng Bóc Đại Độc Xà

----*----

- Bánh giò nóng hổi đây...

- Bánh giò nóng hổi đây...

Trời vừa tờ mờ sáng, tiếng rao hàng văng vẳng của người bán rong từ phương xa vọng lại.

- @#$%&...

- @#$&%...

Tiếng trò chuyện xôn xao của người dân từ bên dưới đường lộ, theo khe cửa sổ, truyền vào tai thiếu nữ đang say giấc trên chiếc giường đơn sơ, đánh thức cô gái nhỏ nhắn từ trong giấc mộng dài.

- Ưm...

Thân ảnh mảnh khảnh lười biếng khẽ cựa mình, nũng nịu rên rỉ lên một tiếng.

Tuy giấc mộng bình yên bị người khác vô tình cắt đứt, mặc dù khó chịu, nhưng tiếng rên bất mãn của nàng cũng thật khiến người nghe cảm thấy sôi trào lửa nóng.

Xột xoạt

Cựa mình thêm một hồi, thiếu nữ cuối cùng cũng từ từ trong ngủ say tỉnh hồn trở lại.

- Ưm... Mình đang ở nơi đâu thế này?

Đôi hàng mi cong cong khẽ đong đưa, đôi mắt nho nhỏ của thiếu nữ chầm chậm mở ra.

Thế nhưng, khung cảnh xung quanh lại vô cùng xa lạ, khiến nàng vô thức bật thốt lên một câu ngơ ngác.

Kiến trúc khác biệt này, mùi hương nước xả vải thoang thoảng bay đầy phòng, tràn ngập vào đôi cánh mũi non nớt cùa thiếu nữ.

Đây hoàn toàn không phải căn nhà tồi tàn nơi vùng quê nghèo nhà nàng.

" Mình đang ở đâu?

Nơi này là chỗ nào?

Căn phòng này là sao?

Mình làm sao lại đến được đây?

Ai đem mình đưa đến nơi này?

Mình đã ngủ bao lâu?

Trong lúc mình ngủ say, chuyện gì đã xảy ra?

Quê nhà ra sao rồi?

Mộ phần cha mẹ ruột giờ ra sao?

Bia mộ cha mẹ nuôi mấy năm qua, cỏ đã mọc cao đến đâu rồi?

"

Trước khi bất tỉnh, nàng vẫn còn nhớ in, mình đã rời khỏi vùng quê hẻo lánh để phiêu bạt kiếm kế sinh nhai.

Để rồi đến một ngày, nàng bỗng nhiên mất đi ý thức, rơi vào trong hôn mê sâu, đến bây giờ tỉnh giấc, thì lại xuất hiện ở nơi xa lạ này.

Chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa khóe mắt còn ngái ngủ, nàng cố gắng quan sát tình cảnh hiện tại.

Chỉ có điều, trời vẫn còn tờ mờ sáng, phải mất một chút thời gian nàng mới quen với dải ánh sáng yếu ớt, rồi mới nhìn rõ được cảnh tượng trong căn phòng.

- Kia là cái gì?

Cặp mắt nhỏ đảo quanh một vòng, rất nhanh, một xấp giấy dày cộm, chồng ngay ngắn trên chiếc bàn gỗ cạnh khung cửa sổ thu hút sự chú ý của thiếu nữ.

Xoạt

Nàng tò mò bước xuống giường, muốn nhìn xem trong xấp giấy viết cái gì, thì gót ngọc chợt xoạt một tiếng, giẫm lên một thứ gì đó.

Đưa mắt nhìn xuống, hóa ra lại là một mảnh giấy bị gió thổi rơi xuống nền nhà, thiếu nữ cẩn thận dời bàn chân, cúi xuống nhặt lên mảnh giấy trắng rơi lạc này.

- Tử Địch.

- Truyền Nhân Thiên Sơn Nhất Mạch.

Thiếu nữ ngơ ngác không hiểu chuyện gì, chỉ lẩm bẩm nhẹ giọng đọc theo, âm thanh dịu dàng đó, nhẹ nhàng gọi ra một cái danh tự xa lạ:

- Diệc Vân Tuyết

...

Ở phía bên kia, Vương Nhàn đã ra khỏi trong chuyến nội thị tinh thần từ lâu.

Và hắn cũng như Trịnh Nhã Uyên, lúc mới đầu, đều ngơ ngác nhìn khung cảnh xa lạ bốn phía, nhịn không được kinh hãi bật hỏi:

- Mình rốt cuộc đang ở đâu thế này?

...

Thời gian phải quay trở về một ngày trước.

- Đại Vương cấp báoooooooooo

Nhoàm nhoàm nhoàm

Toàn Phong Đại Vương đang nhai nhồm nhoàm đòn bánh tét ăn kèm với khúc chả giò, thì bên ngoài cửa động, bất chợt một tên lâu la hớt ha hớt hải kêu gào lao thẳng vào.

- Ực!

Nghe tiếng gào như heo bị chọc tiết của lâu la, Toàn Phong Đại Vương bị dọa cho hồn phách bay lên mây, vội vàng nuốt ực một cái, chùi chùi mép kinh hồn hỏi:

- Sao sao sao? Là ai đánh tới cửa? Sát thủ Phó gia hay Thiết gia?

- Không ạ! Là tiểu đại vương thả chim ưng báo tin về, nói rằng Đại Vương hãy mau giăng cờ gióng trống, bố cáo thiên hạ, chuẩn bị tổ chức hôn lễ đại sự ạ.

Tiểu lâu la hít một hơi thật sâu, cuối cùng tuôn một tràng nước bọt bay tung tóe.

- Hả? Nó có người yêu rồi ư? Hahahaha...

Toàn Phong Đại Vương vui mừng rống lớn.

- Không! Thiếu động chủ bảo là sắp mang về cho đại vương một nàng dâu đó ạ. Còn gửi về cả tranh nữa đây.

Tiểu lâu la rút ra ống sáo, đổ xuống một mẩu giấy vẽ sơ lược hình dáng của một thiếu nữ, miệng liên mồm giải thích.

- Hả?!?

Toàn Phong Đại Vương sửng sốt bật thốt.

Từ ngày vợ mình mất, sau khi sinh ra đứa con đầu lòng này, lão cha như y còn chưa quên được tình cảm với người vợ quá cố, vẫn gà trống nuôi con mấy chục năm nay.

Vẫn bình thường mà, có làm sao đâu?

Hà cớ gì hôm nay trái gió trở trời, con bé lại điên cuồng đến mức, tự động bắt về cho y cả một nàng dâu, tự tuyển luôn cho mình bà mẹ kế.

Tấm Cám còn đó, Bạch Tuyết vẫn còn đây, con bé không sợ cảnh mẹ ghẻ con chồng ư?

Mà điểm kỳ quái ở đây là, cha đơn thân như y, người đàn ông đứng tuổi cô đơn mấy chục năm nay còn chưa gấp, thì con bé gấp cái giống gì?

- Hả?!?

Chớp mắt một cái, đúng vậy, thời gian thoắt cái vài tiếng trôi qua, thế nhưng Toàn Phong Đại Vương cứ ngỡ mình chỉ vừa nháy mắt mà thôi.

Ngay trước mặt y, ngay giữa tòa thạch thất, nằm bất động hai thân ảnh, một trong hai kẻ này, có thể nói là dọa y muốn hồn bay phách lạc.

- Cha! Thế nào, món quà này cha vừa lòng chứ?

Bên cạnh y, chàng thanh niên có vẻ ngoài anh tuấn tự hào ngạo nghễ nói:

- Chỉ cần cha cướp được thân thể của con gái út nhà họ Mạc, đám phách lối bên núi Phương Thiên chắc chắn sẽ tức chết.

- Lúc đó, gạo trắng đã chín, cơm nóng cũng bị cha ăn sạch sẽ rồi. Chúng ta chỉ cần gửi tráp quả qua, bên Phương Thiên dù muốn hay không cũng phải nhận. Một khi bị buột chặt với cha rồi, đám Phó gia có tham lam đến mấy cũng không thể động đến núi Toàn Phong chúng ta được.

- ...

Mặc kệ chàng thanh niên vẫn đứng lải nhải bên tai, nhưng Toàn Phong Đại Vương lại chẳng thể nghe vô một lời nào.

- Vậy con... con bắt thằng nhóc này về làm gì?

Nhìn chàng trai trẻ nằm bất động dưới nền đất một hồi, Toàn Phong Đại Vương lắp bắp run giọng hỏi.

- Hắn đi cùng con gái út nhà họ Mạc. Hình như bị đánh thuốc mê bất tỉnh cha ạ!

Toàn Phụng ngay ngắn đáp lời, chỉ là nhìn xuống gương mặt đáng ghét kia, y lạnh tanh hung ác nói:

- Cha không cần để ý tới tên khốn này. Đợi hắn tỉnh lại, con sẽ tra khảo một hồi, lại bí mật cho hắn một liều thuốc độc rồi thả đi.

- Con đảm bảo, chỉ cần vừa ra khỏi phạm vi núi Toàn Phong, hắn lập tức sẽ phát độc mà chết. Bảo đảm không ai có thể truy ra dấu vết cha con mình được ạ.

- Không được!

Toàn Phong Đại Vương ngay lập tức vung tay, cắt đứt ý tưởng lớn mật của con mình:

- Vương Kỳ Phong này, liên lụy quá nhiều người, động Toàn Phong chúng ta không thể chịu được lửa giận của nữ Tu Chân con à.

- Nhưng cha à, tên khốn này vô liêm sỉ, dâm tục quen thói rồi, mê gian thiếu phụ, cưỡng gian cô bé Tịnh Nhã Yên ở thành Vạn Yên. Không việc nào không đáng chém, giết hắn chính là trừ hại cho đời, huống hồ...

Toàn Phụng tiểu đại vương vẫn chưa buông bỏ ý định thủ tiêu Vương Kỳ Phong, âm hiểm hạ giọng nói:

- Chỉ cần chúng ta ra tay kín đáo, ai có thể tìm ra thủ phạm được.

- Không, không nên con à.

Vị Toàn Phong Đại Vương này, nếu đổi lại lúc còn trai trẻ nông nổi, hẳn một tát đập qua đem Vương Kỳ Phong chụp chết rồi.

Chỉ có điều, từ khi đến núi Toàn Phong lập nghiệp, trải qua biết bao sóng gió, ám toán ám sát hạ độc nhắm vào mình xảy ra như cơm bữa, bản thân y chết hụt không biết bao nhiêu lần.

Bây giờ y còn vướng bận gia đình, con cái, cùng gia nghiệp hàng trăm người, cái đầu nóng của y không muốn nguội cũng phải nguội, hoặc là nó đã lạnh đi từ lâu.

Hiện nay tình thế trước sau đều thụ địch, y muốn chuyển thù thành bạn với Phó Thiết hai nhà đã khó;

Giờ mà còn xuống tay độc chết Vương Kỳ Phong nữa, thế khác nào tự dẫn lửa đốt lên đầu mình đâu?

Hình ảnh chân hỏa của Diệc Vân Tuyết thiêu rụi Lưu Thủy Tiên Trì năm xưa, Toàn Phong Đại Vương vẫn còn nhớ như in.

- Giết Vương Kỳ Phong, chính là kết thù sinh tử với Phí Kiều Nhan cùng Diệc Vân Tuyết, chúng ta đừng vì nóng giận nhất thời mà gây tai họa con ạ.

Toàn Phong Đại Vương cẩn trọng khuyên nhủ.

- Cha!

Toàn Phụng tiểu vương cao giọng kháng nghị.

- Chuyện giết Vương Kỳ Phong không bàn nữa. Chuyện hôn sự của cha cũng chưa cần tổ chức vội. Bây đâu...

Toàn Phong Đại Vương vung tay cắt đứt cuộc nói chuyện, quay đầu hướng cửa động ra lệnh:

- Mau vào đem hai người này ra sau núi. Nhất là tên nhóc này, hắn là khách quý, cần phải khoản đãi cho thật cẩn thận chu đáo vào.

- Vâng thưa Đại Vương.

Bốn tên lâu la thân tín của Toàn Phụng tiểu vương, vốn là những kẻ khiêng Vương Nhàn Tử Hiên từ đầu đến giờ, vẫn đứng thủ sẵn ngoài cửa động, được Toàn Phong Đại Vương gọi liền mang cán chạy vào.

Chỉ là, vừa khiêng người ra khỏi cửa động một đoạn, vừa khi khuất khỏi tầm mắt của Toàn Phong Đại Vương, bốn tên này liền kiếm một góc cây cối rậm rạp đứng nép vào.

- Tiểu đại vương!

Không cần đợi quá lâu, thân ảnh của Toàn Phụng tiểu vương liền xuất hiện.

- Ừ! Con gái út nhà họ Mạc này, các ngươi hãy đem nó nhốt vào căn nhà nhỏ gần biệt viện của cha ta.

Toàn Phụng âm hiểm móc ra một lọ thuốc, nhét vào túi một tên lâu la đang khiêng Tử Hiên, nghiêm giọng phân phó:

- Đây là thuốc kích thích thụ thai, các ngươi hãy đưa cho dì Chúc, nấu canh Móng Lợn bón cho nó ăn.

- Còn thằng khốn Vương Kỳ Phong này, hai ngươi hãy đem nó nhốt vào căn nhà gần vách núi. Tuyệt đối không được phép mở cửa cho nó ra, không được nói chuyện với tên gian xảo này.

- Và nên nhớ, tuyệt không được để nó bước ra ngoài nửa bước.

- Dạ! Tuân mệnh thiếu động chủ ạ!

Bốn tên lâu la thân tín lập tức gật đầu chắc nịch đáp lời, rồi chia nhau phân thành hai ngả khiêng người rời đi.

...

Vài tiếng đồng hồ sau...

Ù ù ùuuuuu

Nhìn cảnh tượng xung quanh chỉ phủ một màn hắc ám đen kìn kịt, Vương Nhàn có thể nhận ra lúc này, hẳn là nửa đêm rồi.

"Không biết thời gian đã qua bao nhiêu ngày?"

"Vết thương của Diệc Vân Tuyết đã trở nặng thêm bao nhiêu rồi?"

"Mạc Tử Hiên, cô bé mang theo mình bỏ trốn bây giờ đang ở đâu?"

"Nơi này là đâu? Khuôn viên nhà họ Mạc ư?"

- Ồ, thế mà lại có hai kẻ đang đứng canh trước cửa.

Với đôi tai bén nhạy, Vương Nhàn từ lúc tỉnh lại đã nghe ra, trong tiếng gió ù ù, có hai nhịp thở đều đều ẩn hiện trước cửa phòng.

Hẳn là đứng canh chừng cho hắn rồi.

Chỉ có điều...

- Không biết căn phòng này, là dùng để ở, hay để giam giữ Vương Nhàn ta đây.

Vương Nhàn lẩm bẩm tự nhủ.

Chưa tận mắt trông thấy thân ảnh cô bé Mạc Tử Hiên, họ Vương vẫn chưa thể xác định hai tên kia là bạn hay thù, ở đây có an toàn hay không.

Nghĩ đoạn, hắn bèn khe khẽ nhón chân bước xuống giường, mò mẫm trong đêm tối đi ra phía sau phòng.

Dưới đêm đen như mực, sau một hồi cũng quen mắt, Vương Nhàn đã có thể quan sát nơi mình đang ở, chỉ không ngờ rằng, đây không phải phòng ngủ, mà lại là một căn nhà gỗ nhỏ vô cùng đơn sơ giản dị.

Ù ù ùuuuu

Càng đi ra phía sau nhà, tiếng gió ù ù nãy giờ càng trở nên rõ ràng hơn.

- Không lẽ căn nhà nhỏ này ở cạnh bên vách núi?

Vương Nhàn nhíu nhíu mày lẩm bẩm:

- Nếu là vách núi, thì nơi đây không thể nào là khuôn viên nhà họ Mạc được.

- Hả?!?

Đi đến tận sau căn nhà gỗ nhỏ, hắn không ngờ phía sau này chỉ có mỗi một khung cửa sổ, hai cánh cửa được chốt chặt kín mít;

Hóa ra, căn nhà này được thiết kế với chỉ một đường ra duy nhất, là cửa chính đằng trước mà thôi.

Kịch

ẦM

Vùuuuuuuuuu

Đúng như họ Vương suy đoán, lúc vừa đưa tay mở chốt, gió lớn lạnh buốt da thịt từ bên ngoài tấp thẳng vào, thổi tung đôi cánh cửa sổ ra hai bên, đập thẳng vào mặt hắn.

- Có biến!

Nghe tiếng động đột ngột, một trong hai tên canh cửa vội la lên cảnh báo.

- Không cần rống! Tao cũng đâu có điếc.

Tên còn lại khó chịu cất lời ngăn lại:

- Là gió lớn thổi tung cửa sổ mà thôi.

- Ừ! Vậy chúng ta càng phải mau vào xem, kẻo nó trúng gió chết luôn trỏng thì sao?

- Không được, đừng có làm bậy, nó có trúng gió chết luôn trỏng, thì cũng kệ con mẹ nó. Liên quan đ... gì tới tao với mày?

Tên kia trước sau như một, ngữ khí thờ ờ nhắc nhở:

- Tiểu đại vương đã dặn rất kỹ rồi. Tuyệt không cho phép chúng ta mở cửa hay nói chuyện với thằng ranh con họ Vương này...

- @#!$%^&...

- Ách?!?

Đứng trên mái nhà, nghe cuộc đối đáp lạnh lòng người của hai tên gác cửa, Vương Nhàn sửng sốt trợn tròn mắt, hận không thể một cước nhảy xuống dẫm nát cuống họng hai tên này cho hả giận.

Hai tên khốn này, thật sự lòng heo dạ chó, thấy chết không cứu mà;

Nếu họ Vương hắn thể chất yếu đuối, chẳng phải tối nay sẽ bị gió độc lùa tới chết, hồn quy địa phủ luôn hay sao?

- Không chỉ nhốt ta ở đây mặc kệ đói khát, mặc kệ gió lạnh lùa chết. Mà thiết kế căn nhà cũng cực kỳ âm hiểm.

Nhìn vách núi cao vạn trượng sau lưng nhà, Vương Nhàn đáy lòng rét buốt lẩm bẩm mắng thầm:

- Nếu ta chỉ là người phàm trói gà không chặt, hoặc cho dù là cao thủ Vũ tu đi nữa, thì trong đêm đen thế này, nếu vô tình mở cửa sổ nhảy ra, chẳng phải sẽ chết mất xác luôn hay sao?

- Con mẹ nó! Tiểu Đại Vương ư? Mày là thằng ôn con nào?

Họ Vương đưa mắt đảo quanh một vòng, ngoài gió lớn thổi vù vù như róc da lóc thịt, sau lưng thì vách núi vạn trượng, trước mặt chỉ thấy một mảnh cỏ cây um tùm ra;

Thì làm gì có cái gì khác nữa đâu?

...

Căn bản không biết đây là đâu, Vương Nhàn nín thở lắng nghe tiếng gió một hồi, cuối cùng quyết định chọn nơi có tiếng nước từ phương xa truyền đến.

Chạy băng qua đám cỏ cây um tùm một khúc không xa, lại vòng qua sườn núi thêm một đoạn nữa, rốt cuộc cũng có ánh lửa truyền đến.

Từ phía xa, hắn đã trông thấy hai tên lâu la đang đứng canh trước cửa trại, đằng sau cổng trại vẫn là một mảnh tối đen như mực không nhìn thấy gì.

Vương Nhàn luồn lách trong bóng tối giữa từng thân cây bách tùng, tiến gần đến cửa trại.

- Đứng lại! Đây là nơi tắm rửa của thiếu động chủ và nhị tiểu thư, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.

Bỗng một tên gác cổng trại quát lớn, khiến Vương Nhàn tức khắc thu mình lại, nín thở lắng nghe tình hình phía trước.

- Dạ! Chúng cháu là thị nữ mới được Đại Vương nhận về, theo lệnh Đại Vương vào đây hầu hạ tiểu đại vương tắm rửa ạ!

Tiếng nói non nớt của hai thiếu nữ truyền vào tai, Vương Nhàn thầm nhủ, tiểu đại vương, hay thiếu động chủ, hẳn là tên khốn bắt nhốt mình đây rồi.

- Không cần, thiếu động chủ đã dặn, nơi đây là cấm địa, không cho phép bất kỳ ai tiến vào.

- Để đồ xuống đó rồi trở về đi.

Tên còn lại cũng góp lời, nhanh chóng xua tay đuổi người.

Xoạt xoạt

Một hồi xào xạc cũng qua, đợi tình hình yên ắng trở lại, Vương Nhàn mới một lần nữa nín thở định tiếp cận cổng trại.

Thế nhưng...

Thịch thịch

Hai tiếng bước chân cực kỳ mờ nhạt từ phương xa truyền vào tai Vương Nhàn, không chút sơ hở, hắn thu mình đứng ngay sau một thân cây bách tùng bên cạnh, chỉ cách chỗ hai tên gác cổng đúng mười mét.

Thật là câu nói: "Chúng ta trong tối, kẻ địch ngoài sáng", hoàn toàn phù hợp với tình cảnh hiện giờ của Vương Nhàn.

Chỉ cần hắn nghiêng nhẹ đầu, là có thể trông thấy rõ ràng cảnh tượng ngay trước mắt.

Từ con đường nhỏ phía xa, ngay lập tức hiện ra thân ảnh của một nam một nữ, đang chậm rãi rảo bước đi về phía bên này.

Dùng ngón chân để suy luận lời nói vừa rồi của hai tên gác cổng, Vương Nhàn cũng dư sức biết, đôi nam nữ trẻ tuổi kia hẳn là anh em ruột, con ruột của Đại Vương núi này rồi.

"Động gì, núi nào ở đây được nhỉ?"

"Động nổi tiếng ở đây thì, chỉ có duy nhất..."

Ý nghĩ lóe lên trong đầu, Vương Nhàn ngay lập tức lẩm bẩm một cái tên quen thuộc:

- Động Toàn Phong.

Gọi là quen thuộc bởi vì, Kiều Nhan không ít lần bên gối, ôm hắn, kể cho hắn nghe về tình hình của nhà họ Phí, Phương Thiên sơn môn, cùng các thế lực ở ba phía chung quanh.

Động Toàn Phong, nằm trong dãy núi Toàn Phong này, nổi tiếng với gió độc ăn thịt người. Dân chúng quanh vùng không ai không kính sợ.

Ấy thế mà, Toàn Phong Đại Vương, một nhân vật mới toanh từ miền Trung lại có thể đến đây thu phục được chúng, Vương Nhàn nghe kể mà cũng thấy lạ.

Càng kỳ lạ hơn là, con trai lớn của y, danh xưng Toàn Phụng tiểu đại vương, có thể gọi là thiếu động chủ cũng được, năm nay đã hơn sáu mươi tuổi rồi, thế mà chưa ngỏ ý lấy ai làm vợ, cũng chưa ngỏ ý cầu thân với Phí gia một lần nào.

(Đây là khi rảnh rỗi, Kiều Nhan thường buôn chuyện với Vương Nhàn.

Kể cả hắn cũng thắc mắc, ở miền cực Đông này, cháu trai cả của các thế lực lớn, hầu hết đều từng ngỏ ý với Phí gia, hòng muốn rước Kiều Nhan về làm vợ.

Đợt trước, lúc hai trận quyết đấu giữa nàng và Diệc Vân Tuyết nổ ra, danh tiếng lẫn uy vọng của Kiều Nhan đều đạt đến đỉnh phong.

Thiên hạ đên cuồng đổ xô đến núi Phương Thiên đánh võ cầu hôn.

Duy chỉ có một người, chính là Toàn Phụng tiểu đại vương này, hoặc là cha ruột y, Toàn Phong Đại Vương, cũng chẳng hề hó hé nửa điểm âm thanh gì.)

- Kỳ lạ thật sự!

Càng nghĩ càng thấy có điều kỳ quặc, Vương Nhàn không khỏi cẩn thận chăm chú quan sát cặp nam nữ đang đến gần kia.

- Thiếu động chủ, nhị tiểu thư!

Đúng như Vương Nhàn suy đoán, hai tên gác cổng vừa thấy bóng người đã chỉnh lại y phục, khi người đến gần liền nghiêm trang cao giọng hô lớn.

Vương Nhàn hé đầu nhìn ra, nam thì anh tuấn phi phàm, cử chỉ dứt khoát, khuôn trang đẹp đẽ tiêu sái, quả thật không giống một tiểu đại vương sống ở trên núi chút nào.

Nữ thì yểu điệu thướt tha, mặc dù cũng được coi là con nhà danh gia, nhưng Vương Nhàn vẫn cảm thấy có gì đó không đúng ở nàng cho lắm.

- Đồ cha ta đưa hả?

- Vâng ạ!

- ...

Chỉ là cuộc trò chuyện vụn vặt, Vương Nhàn càng cảm thấy giọng nói của Toàn Phụng tiểu vương này có phần gượng gạo.

Mới lần đầu nhìn thấy hình dung, nhưng Vương Nhàn thật sự cảm thấy hai anh em này có khá nhiều điểm bất thường đi.

"Tại sao không nói chuyện?!?"

Càng quỷ dị hơn là, cô gái kia, nhị tiểu thư, em gái ruột của y, từ đầu đến cuối chỉ cung kính đi cạnh y, chứ trước sau không hề hé răng lấy nửa câu.

- Thưởng cho các ngươi!

Toàn Phụng rút ra hai thỏi bạc ném sang, sau đó phất tay dẫn theo em gái bước qua cổng trại.

- Cảm ơn thiếu động chủ ạ!

Két

Hai tên gác cổng lập tức hô vang, liền đưa nhanh chân bước đến khóa lại cổng trại.

Chỉ là...

Lúc Vương Nhàn vừa định dượm bước đuổi theo Toàn Phụng tiểu vương, thì tiếng thì thầm của hai tên gác cổng thuận chiều gió lọt vào tai:

- Ngươi nói xem, tiểu đại vương hà cớ gì chỉ canh đúng nửa đêm mới đi tắm?

- Ừ! Không chỉ đi một mình, mà còn rủ theo em gái ruột đi tắm chung nữa mày ạ.

- Ừ! Tuy ban ngày chúng ta có nhìn ra chổ tắm phân thành hai khu riêng biệt.

- Nhưng nửa đêm nửa hôm, nam nữ lại trần truồng tắm gần nhau thế này...

- Thật sự là...chẹp chẹp...

- Hắc hắc hắc...

Lộp bộp

Tiếng cười tuy khe khẽ, nhưng cực kỳ dâm đãng của tên hai gác cổng đập vào tai, thật khiến đáy lòng Vương Nhàn không khỏi nhảy "bộp" một tiếng.

[Loạn Luân]

Hai chữ mang ý nghĩa đầy dâm tục này, ngay lập tức lóe ra trong đầu họ Vương.

"Loạn, loạn luân con mẹ nó rồi"

Ý nghĩ nhảy ra, Vương Nhàn không đợi được nữa, vội tung gót chân phóng vọt qua tường gỗ cao hơn mười thước, nhanh chóng đuổi theo cặp anh em ruột kia, hóng đại sự.

...

Ầm ầm ầm

Đi vào hơn một dặm (Dặm Việt Cổ tầm hơn bốn trăm mét), đã nghe thấy tiếng thác nước đổ ầm ầm vọng tới, Vương Nhàn đẩy nhanh bước chân lao vút qua.

Rất nhanh, một cái thác nước cỡ trung đã hiện trong tầm mắt hắn, bọt nước trắng xóa dưới chân thác trong đêm đen, trông cực kỳ nổi bật giữa chốn rừng thiên nước độc này.

Bên bờ đá dưới chân thác, mập mờ thân ảnh hai người kia.

Tuy còn khá xa, nhưng Vương Nhàn lúc này mới được nghe, hay nói đúng hơn là lần đầu tiên từ lúc thấy mặt, hắn mới được nghe giọng nói thánh thót của cô em gái.

- Để chị cởi cho!

Lịch bịch

- ?!?

Giật thót mình, trái tim Vương Nhàn đột ngột nhảy bịch một cái, suýt chút nữa lảo đảo té lộn mèo.

"Cái gì? Chị?!?

Chị nào ở đây?"

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương Nhàn khiếp sợ hô thầm trong lòng, vội lách mình chen vào giữa hai tảng đá gần đó.

Hắn thật sự không dám thở mạnh, nín lặng chăm chú dõi mắt nhìn về phía bờ chân thác.

Nút thắt áo ngoài trên người cô em gái được chàng trai anh tuấn tháo ra, y phục rơi xuống đất, ngay lập tức lộ ra tấm thân trinh nữ trắng muốt của cô em gái.

Dưới đôi con ngươi xuyên thấu cả màn đêm của Vương Nhàn, thân hình nõn nà của cô em gái quả thật chói mắt đến cực điểm.

Tiếc là cô em gái đứng quay lưng về phía hắn, nếu không thì cảnh sắc sẽ còn kích thích hơn nữa.

Không quá một hơi thở, tên "anh trai súc sinh" kia liền đưa hai tay lên, bàn tay phải nắm lấy đuôi nơ chiếc yếm đào sau cổ cô em gái, còn tay trái y, thuần thục nắm đuôi nơ của chiếc yếm dưới eo hông.

Xoạt

Xoạt một tiếng nhỏ xíu, hai chiếc nơ buộc từ dây yếm bị kéo tuột ra, chiếc yếm đào che trước ngực cô em gái theo xuôi suối tóc trôi thẳng xuống dưới nhẹ nhàng đáp lên trên nền đá.

Ực!

"Con mẹ nó! Quả anh trai này, thật sự quá mức cầm thú đi!"

Càng kinh khủng hơn là, tên "anh trai ruột" này chẳng những không hề có chút liêm sỉ nào, mà còn dứt khoát hơn nữa, cầm thú hơn cả cầm thú, đưa tay kéo mở nút thắt bên hông cô em gái, thứ được kết bằng dây buộc quần con của nàng.

- !!!

Hình ảnh kế tiếp, khiến Vương Nhàn chỉ biết câm nín nói không nên lời.

Lúc này đây, cô em gái đáng thương kia, đã hoàn toàn trần truồng, không chút mảnh vải che thân trước mặt người anh trai của mình rồi.

"Cầm thú, khốn nạn, súc sinh, khốn kiếp, dâm loạn,..."

Vương Nhàn thầm mắng chửi không ngớt lời trong lòng.

Xoạch

Vừa định nhảy ra tung một đá dập cuống họng tên anh trai cầm thú, thì bất chợt tên này quay người lại.

Không nói một lời, tên anh trai, Toàn Phụng tiểu đại vương, tùy ý xoay người hướng thẳng mặt về phía Vương Nhàn;

Bắt đầu cởi ra trường bào.

- Ách!!!

Vừa định đá gãy cuống họng người ta, nhưng bất ngờ là, lúc này cổ họng Vương Nhàn giống như bị nút gỗ chặn ngang lại, nghẹn khuất thở không ra hơi được.

Chiếc áo dài nam được Toàn Phụng tự mình mở ra, chiếc áo trong màu sữa cũng được tháo dây bướm, cả hai đồng loạt rơi vãi trên nền đá.

"Trắng? Trắng gì mà sáng thế!!!"

Áo trong áo ngoài không còn che chắn nữa, làm lộ ra từng mảnh da thịt trắng tinh khôi của Toàn Phụng tiểu vương, thậm chí còn trắng hơn cả em gái của y nữa.

Da thịt trắng nõn như tuyết mùa đông, trắng đẹp không tỳ vết, không thể tìm ra chút khuyết điểm nào.

Đã vậy, thân hình mảnh mai đó, không hề thua kém bất kỳ nữ nhân nào, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng "Anh Trai Cầm Thú" mà.

"Không đúng!"

Tất cả đều hoàn hảo, nhưng sao ở đây lại xuất hiện thêm hai vật che chắn nữa?

Đàn ông mặc quần con thì không ai lạ gì.

Điểm không đúng ở đây đó là...

Sao trên ngực thằng tiểu vương này lại... lại quấn thêm một lớp khăn lụa?"

Đến thời điểm này, suy nghĩ lớn mật nãy giờ rốt cục cũng được nhen nhóm trong đầu Vương Nhàn.

Xoạt

Vụt

Ý tưởng còn chưa kịp lóe lên, thì đối diện hắn, giữa hai người chỉ được ngăn cách bởi một tảng đá lớn, Toàn Phụng tiểu đại vương đưa tay ra sau lưng, giật mạnh tấm khăn lụa quấn ngang ngực.

Khoảnh khắc tấm khăn lụa màu sữa xõa tung trong tay Toàn Phụng, thì hai khối sữa thịt đầy đặn hoàn toàn được cởi trói, bật tung ra trước ngực y, ngạo nghễ vươn thẳng về phía Vương Nhàn.

Cô em gái y, nãy giờ loay hoay phía sau đầu y, cũng cùng lúc nâng lên mái tóc ngắn, một đoàn tóc dài uốn mượt xõa ra hai phía, như thác nước từ trên cao đổ xuống, chảy dọc theo tấm lưng trắng mướt của người ngọc.

"What the f...?!?"

Vương Nhàn trợn tròn mắt, há hốc mồm nhìn cảnh tượng kinh thế hãi tục trước mặt mình.

Hắn không thể nào ngờ được rằng, Toàn Phụng, tiểu đại vương núi Toàn Phong, lại là một người con gái, hàng thật giá thật.

Không những vậy, y.. à không, phải gọi là nàng mới đúng... nàng còn là một trang giai nhân tuyệt sắc mới đúng, vóc dáng nóng bỏng đó, từng đường cong nhức mắt đó;

Hai khối đầy đặn cao vun vút trước ngực, hai đoàn kiều đỉnh dưới eo bung về phía sau kia, tiền đột hậu kiều, tiền vươn hậu đỉnh, ngực tấn công mông phòng thủ đó;

Đảm bảo không hề thua kém Phí Kiều Nhan của Vương Nhàn chút nào.

"Cực phẩm! Con mẹ nó! Phải nói là cực con mẹ nó phẩm nha!"

Nên biết, hai bé tiểu meo meo của Kiều Nhan, mỗi bé một bàn tay thô kệch của Vương Nhàn còn nắm không hết, mỗi khi nắn bóp thì thịt mềm tràn ra khỏi kẽ tay hắn;

Đã khiến Vương Nhàn yêu thích không rời tay rồi.

Còn cặp sữa thịt tràn đầy của vị tiểu đại vương này, nhìn từ xa đã lớn như vậy, nếu được ở gần nhìn ngắm còn đến mức nào đây? Trực tiếp nắm lên thì cảm giác sẽ như nào nữa?

Hàng loạt suy nghĩ tà ác như ma quỷ đua nhau gào thét trong lòng Vương Nhàn, khiến trái tim hắn như mất phanh đập nhanh liên hồi vào lồng ngực.

Roạt

"Thôi xong! Đừng cởi nữa..."

Vương Nhàn liên tục gào thét trong lòng, nhưng giai nhân nóng bỏng chẳng hề hay biết, vẫn tùy ý đưa tay xuống eo, tháo đi nút thắt vốn giữ cố định chiếc quần con.

Xoạt

Âm thanh làn tơ lụa mỏng manh chạm vào nền đá, ở bên ngoài tuy khẽ khàng như tiếng lá rơi, nhưng khi truyền vào tai, thì giống như búa tạ nện thẳng vào đầu Vương Nhàn, như thiên lôi nổ tung, chấn cho đầu óc hắn quay cuồng, ong ong ong liên tục.

Tất nhiên, mỹ nữ thì Vương Nhàn không thiếu, cuồng dã nhiệt huyết như Kiều Ân, dịu dàng thướt tha như Như Ngọc; hoặc nóng bỏng như Kiều Nhan, tùy thời tùy khắc đều có thể thiêu cháy từng khối da thịt hắn,...

Cũng không phải hắn chưa từng thấy gái xinh.

Nhưng từ một tên thanh niên anh tuấn phi phàm, đột ngột quay phắt một trăm tám mươi độ, trong chớp mắt biến thành một nữ nhân lung linh kiều diễm thì...

Vương Nhàn thật đúng là có chút nói không nên lời.

Hai kiếp người rồi, đây quả thật lần đầu tiên hắn mới được nhìn thấy cảnh tượng điên cuồng cỡ này.

Có thể dùng tám chữ "TR" để hình dung tình huống ngay hiện tại, đó là:

Trần truồng

Trong trắng

Trống trơn

Trơ trọi

Được nhìn tận mắt, không một chút che chắn, không một tia giấu diếm, không một vết xước dù nhỏ xíu nào;

Từ trên xuống dưới, từ trái qua phải, từ trước tới sau;

Tất cả mọi thứ của Toàn Phụng tiểu mỹ nhân, đều được lưu giữ trọn vẹn vào đôi con ngươi sâu thẳm của Vương Nhàn rồi.

...

Phụt

Rầm

- Con mẹ nó! Đứa nào dám bỏ xuân dược vào đồ ăn của tao hả?

Phun ra ngụm canh thịt bò mới vừa húp, Toàn Phong Đại Vương Phẫn nộ đập bàn quát lớn.

- Đại Vương!

Tên lâu la gác cửa hoảng hồn chạy vào, trông thấy chiếc bàn đá cứng rắn vỡ làm đôi nằm la liệt, dưới đất chén bát nằm ngồn ngang, không khỏi kinh hãi cúi đầu thụp lạy.

- Mau gọi dì Chúc vào đây!

Không mấy phút sau, nhìn dì Chúc im lặng cúi đầu đứng trước mặt, Toàn Phong Đại Vương thật có chút không biết làm sao mới đặng.

Cuối cùng đành phất tay, bất đắc dĩ than thở:

- Con với chả cái, thôi dì Chúc về ngủ đi, để bọn nó dọn cho.

Khỏi cần nói cũng biết, chén canh thịt bò khoái khẩu của y, bị nhồi xuân dược, là tác phẩm của ai rồi.

Đúng là chỉ có con gái mới hiểu tính cha.

Mỗi lần thu công, đều đã là nửa đêm, Toàn Phong Đại Vương luôn đói bụng, dì Chúc biết ý nên đều nấu sẵn thức ăn lên cả rồi.

Chỉ là không ngờ, hôm nay, con bé lại to gan đến mức, dám chơi thuốc tăng tinh lực lên đầu cha mình nữa.

- Thật sự là, hết đường nói nỗi mà!

Lắc lắc đầu than thở, Toàn Phong Đại Vương cũng chỉ đành cười khổ cho qua chuyện.

May mà y tỉnh táo, không thì thật sự tối nay xảy ra chuyện rồi.

Mạc Tử Hiên đó, con bé chỉ mới mười tám tuổi.

Xét theo độ tuổi trung bình của võ giả trên đại lục Việt Thiên, gọi là con nít cũng không ngoa.

Toàn Phong Đại Vương y, tuy hận hai nhà Phó Thiết đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng cũng không cầm thú đến mức, cưỡng gian cháu gái của hai nhà đó để trả thù được.

Ngược lại, y càng muốn hóa thù thành bạn với bọn họ, hoặc là kết thân với hai nhà đó hơn.

Tiếc rằng y chỉ có mỗi một đứa con gái, bên núi Phương Thiên lại chẳng có đứa cháu trai nào nổi bật, nên chuyện hứa gả lại càng vô đường bàn luận.

Đã vậy, tính tình con gái y lại kiêu ngạo bất tuân, căn bản không đặt thằng nào vào mắt, hơn sáu mươi tuổi rồi vẫn chưa chịu lấy chồng.

Lão cha như y, có muốn cũng không làm gì được.

Hôm nay thì hay rồi, còn dám tính kế lão cha, chơi xuân dược lên đầu y nữa.

- Hừ, phải dạy dỗ lại mới được.

Tức giận mắng một câu, Toàn Phong Đại Vương liền trợn mắt xắn tay áo, hùng hổ đánh về thác nước phía sau núi.

...

- VƯƠNG KỲ PHONG, NGƯƠI ĐỨNG LẠI CHO TA.

Chỉ là, còn chưa đi đến nơi, thì từ xa, dưới ánh lửa lượn lờ nơi cổng trại, một tiếng hét kinh thiên động địa đã đập thẳng vào tai lão.

Giọng nói thánh thót nhưng đầy phẫn nộ đó, chính là con gái của y mà?

- Không ổn rồi!

Ầm

Hô lên một câu không ổn, Toàn Phong Đại Vương sắc mặt trắng bệch tung chân đá bay cổng trại, một đường lao nhanh phóng thẳng đến thác nước.

---*----

Hồi thứ hai: Hồng Y Tiểu Nữ Tử

...

Xào xạc

Hồng y nữ tử nhẹ nhàng nâng bước chân, chậm rãi dẫm lên lớp lá khô trên con đường mòn giữa khu rừng hoang vắng.

Đây chỉ là khu rừng nhỏ, cách dãy núi Toàn Phong hai mươi dặm (gần chín cây số) về phía Nam, đưa mắt nhìn sang bìa rừng bên trái nàng, thấp thoảng khói bếp bốc lên từ ngôi làng gần đó.

Giữa cảnh hoang vu vắng vẻ, trời lại nhá nhem tối thế này, dù gan to bằng trời, cũng không có ai dám một mình đi vào khu rừng này.

Giáp ranh với dãy núi Toàn Phong, gió độc ăn thịt người, theo lời truyền miệng của người dân quanh vùng, đôi lúc sẽ tràn vào, nuốt chửng mọi tồn tại bên trong.

Bởi vậy, ngoài cây cối thưa thớt ra, xung quanh chẳng có lấy một con thú hoang nào.

Thỉnh thoảng, một con nai tơ chạy lạc vào khu rừng, khi nó giương mắt nhìn lên, trông thấy một nữ tử mảnh mai trong bộ váy dài màu hồng nhạt, liền không thể giấu nổi kinh ngạc.

Xột xoạt

Lịch kịch

Rít rít

Đột nhiên, dường như cảm ứng được hơi thở ớn lạnh từ sâu trong khu rừng truyền tới, con nai tơ liền quay phắt đầu nhìn về phía sau, bốn vó liên tục lịch kịch nện xuống mặt đất.

- Mau đi đi.

Nhìn thấy biểu cảm sợ hãi của con nai nhỏ, tiểu nữ tử nhẹ nhàng vẫy vẫy tay, dịu dàng gọi.

- Rít

Xoạt

Thú hoang có linh, con nai tơ không biết tiếng người, nhưng vẫn hiểu được ý tứ trong lời nói của nàng, ánh mắt nó khi nhìn về phía tiểu nữ tử, không giấu được vẻ lo lắng bất an.

Trông thấy nữ tử vẫn muốn tiến bước về nơi nguy hiểm, con nai tơ liền chạy đến trước mặt nàng, hai vó trước liên tục nhảy lên nhảy xuống, ý can ngăn cực kỳ rõ ràng.

- Không sao cô nhóc! Chị lo liệu được.

Hồng y nữ tử nhẹ mỉm cười, cúi người ngồi xổm xuống, nhẹ đưa tay khẽ xoa đầu con nai nhỏ, đoạn, nàng đưa tay chỉ về phía bìa rừng, ôn tồn nói:

- Em mau rời khỏi đây đi, ngoan.

Rột roạt

Có vẻ con nai tơ biết, dù nó có khuyên thế nào, thì nữ tử dịu dàng này vẫn sẽ đi vào bên trong, tiến về nơi phát ra hơi thở ớn lạnh kia, không chờ được nữa, nó bèn gõ hai vó xuống lớp lá khô, rồi mới nhanh chóng chạy vụt đi.

- Hừ! Dưới chân Toàn Phong có yêu ư?

Chậm rãi đứng thẳng dậy, nheo nheo mắt nhìn theo phương hướng của luồng hơi thở sát lạnh, cô gái nhỏ không khỏi có chút hứng thú, chậm rãi dời bước chân tiến thẳng vào sâu trong khu rừng quỷ dị.

- Mùi máu tươi thật nồng đậm.

Tiến vào càng sâu, mùi máu tươi trước đó vẫn thoang thoảng, bây giờ càng trở nên nồng đậm, căn bản không giấu được hai cánh mũi sắc bén của nàng.

Theo nàng thấy, ở dưới chân dãy núi Toàn Phong, căn bản không thể có yêu quái được, huống hồ, đây còn là vùng đất giữa nhà họ Thiết và Động Toàn Phong, có cho tiền, cũng chẳng có con yêu quái nào dám bén mảng đến.

Tám chín phần mười, nàng có thể suy đoán, đây hẳn là một tồn tại nào đó, cố ý làm yêu, chơi trò quỷ dị dưới nách Toàn Phong Đại Vương rồi.

Không nói một lời, nàng bình thản đưa bước chân tiến tới gần hơn.

Roẹt

Xoẹt

Từ xa, cô gái nhỏ đã nghe thấy âm thanh xào xạc, như tiếng róc xương lóc thịt truyền vào tai, khiến võ giả dù gan to đến mấy, cũng không nhịn được chắc chắn phải quay đầu bỏ chạy.

Vụt

Cùng với đó, một mùi thịt tươi cháy khét cực kỳ nồng nặc đập vào mũi nữ tử, cảm giác khó chịu từ mùi hăng khét lẹt khiến nàng không khỏi nhăn nhăn mũi, vung vung tay phủi đi luồng không khí ô nhiễm này.

- ...

Đến cùng, khi bước qua lùm cây cỏ um tùm che trước mặt, nàng rốt cuộc cũng nhìn thấy cảnh tượng ghê rợn ngay trước mắt.

Một tên thanh niên đang cặm cụi bên một lớp da người, một tay đỡ lấy bộ da còn dính máu tươi đỏ lòm, một tay nâng khăn lụa, cẩn thận lau đi chà lại, bên cạnh y, một đống tro cốt vẫn còn đang bốc lên khói xanh nghi ngút, cũng chính là nó đã phát ra mùi cháy khét nồng nặc vừa đây.

- Hử?!?

Cảm thấy có người xuất hiện, chàng thanh niên không khỏi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn lên.

Không nhìn thì thôi, lúc thấy gương mặt anh tuấn tiêu sái, đẹp trai rạng ngời, hoàn mỹ tinh xảo của đối phương, cô gái nhỏ không nhịn được khẽ nhíu mày một cái.

Một tên mỹ nam nhân, vóc người cao ráo, lớn lên thì mỹ mạo bất phàm, thế nhưng hành sự sao lại hung ác tàn độc đến cực điểm đến như vậy?

Giết người, róc thịt, đốt xương, lại còn trắng trợn chà rửa lau chùi bộ da của người bị hại tại đương trường, quả thật khiến lòng người căm phẫn, trời muốn tru đất muốn diệt.

Chàng trai vốn đã kinh ngạc, khi thấy một cô gái phàm nhân dám đi sâu vào khu rừng này, nhưng lại càng kinh dị hơn, khi thấy nàng chẳng hề có chút sợ hãi với cảnh tượng ghê rợn trước mắt.

Nàng thật sự bị dọa đến ngốc, hay căn bản là vô tri đến mức, không biết y đang làm gì ư?

Bất quá, chỉ nhìn tiểu nữ tử lấy một cái, tên thanh niên man rợ trong vẻ ngoài phi phàm, tiếp tục nâng lấy bộ da người, thản nhiên lau chùi máu tanh như chưa có gì xảy ra.

Tiểu nữ tử yếu đuối trong mắt y, dường như không tim không phổi, không hề biết chữ chết viết như nào, vẫn lặng lẽ đứng yên tại chỗ, chăm chú dõi theo từng động tác của tên thanh niên.

Một hồi lâu sau, sau khi chà lau từ trên xuống dưới từ dưới lên trên mấy chục vòng, bộ da người cuối cùng cũng trở nên sạch sẽ bóng loáng, mùi hôi tanh trước đó cũng hoàn toàn biến đi sạch sẽ.

Nếu không được tận mắt chứng kiến, nếu để tên này mặc bộ da người lên, căn bản không ai có thể nhìn ra thật giả được.

Xoạt

Giũ mạnh một cái, tên thanh niên anh tuấn phi phàm lúc này mới cẩn thận gấp lại bộ da người, gói ghém cẩn thận vào trong hai lớp lá chuối tươi, cuối cùng mới nhét vào trong ngực áo.

- Nhìn đủ rồi chứ!

Đến lúc này, y mới chậm rãi đưa mắt nhìn lên, tia sáng sắc bén bức người rọi thẳng vào đôi con ngươi trong vắt của tiểu nữ tử, khóe môi nhếch lên mỉm cười chào hỏi:

- Như Ngọc cô nương?

Đúng vậy, cô gái dịu dàng khoác trên người bộ váy dài màu hồng nhạt này, không phải ai khác.

Nàng chính là Lý Như Ngọc của chúng ta.

- Đủ!

Như Ngọc cũng cười khẽ nhẹ nhàng, ôn nhu hạ cằm đáp:

- Đủ độc, đủ ác. Ta tự nhận mình cũng không bằng ngươi vậy!

- Hahaha!

Tên thanh niên anh dung tiêu sái, tuấn kiệt phi phàm, chăm chú đánh giá Như Ngọc một vòng, nghe nàng khiêm tốn hạ lời khen ngợi mình, y không khỏi cười lớn, ý trào phúng ngập trời cao giọng đáp:

- Không ác bằng ta ư? Hahahaha!

Y lại nhìn thẳng vào mắt Như Ngọc, ngữ khí sắt lạnh cười nói:

- Với sát khí nồng đậm quanh người như vậy, hẳn hai tay ngươi cũng đã dính đầy máu tươi. Còn bảo là ác không bằng ta ư? Như Ngọc cô nương?

- Ừm...

Kinh ngạc trước ánh mắt độc địa của đối phương, Như Ngọc không khỏi có chút dậy sóng trong lòng, thầm nghĩ kẻ này thế mà lại nhìn thấy sát khí lượn lờ quanh người mình, quả là thâm tàng bất lộ, không thể xem thường được.

Dẫu vậy, nàng vẫn bình thản như không, mặt không đổi sắc, nhẹ nghiêng đầu ừ một tiếng đáp lễ.

- Cô nương mới đúng là thâm tàng bất lộ, sâu không lường được.

Quan sát một hồi, nhưng vẫn không thể nhìn ra được cước căn của Như Ngọc, tên thanh niên không khỏi gật gù thán phục.

- Quá khen, chút tài mọn không đáng kể.

Không kiêu không ngạo, Như Ngọc khiêm tốn đáp lời:

- Người có thể nhìn ra sát thế của ta mà vẫn còn sống, chắc cũng chỉ có mình ngươi như vậy!

- Hahaha!

Tên thanh niên thẹn quá hóa giận, lại hung ác cười lớn một hồi, cuối cùng quắc mắt, nhe hàm răng trắng bóc của mình, dữ tợn hỏi:

- Ngươi muốn sao đây Như Ngọc cô nương? Muốn hành hiệp trượng nghĩa? Trừ gian diệt ác? Hay thay trời hành đạo đây?

- Ồ!

Ồ một tiếng hờ hững, Như Ngọc thản nhiên ứng tiếng:

- Ta và ngươi vốn chẳng quen biết hay thù oán nhau, vì cớ gì lại phải ra tay đâu này?

- Hahaha! Tốt! Đúng là không thể xem thường ngươi được!

Không biết vì mến tài, hay mến đức, mà tên thanh niên cười lớn không ngớt mồm, liên tục tán thưởng Như Ngọc.

- Vâng! Chỉ có điều, ta vẫn tò mò, không biết ngươi là thần thánh phương nào, hà cớ gì lại ở đây làm việc tàn hại thế này?

Ngữ khí trước sau như thường, không nhanh không chậm, Như Ngọc từ tốn mở chuyện.

- Được! Nếu Như Ngọc cô nương có lời, ta cũng không cần phải giấu giếm, dù sao chúng ta cũng cùng chung một kẻ thù mà nhỉ?

Tên thanh niên cũng không hơn không kém, nhấp từng lời nhả từng chữ, mập mập mờ mờ tiếp chuyện.

- Vâng! Thỉnh giảng một chút!

Nhẹ nghiêng mái đầu, Như Ngọc dịu dàng ứng tiếng.

- Hừm!

Nhìn vẻ ôn nhu dịu dàng như nước suối chảy quanh của Như Ngọc, ánh đề phòng cẩn tắc trong mắt tên thanh niên càng trở nên nồng đậm hơn.

Không ngờ chỉ vì vài câu trào phúng mình buột miệng nói ra, cô gái trước mặt liền ẩn giấu sát khí càng sâu hơn, gần như tán đi tám chín phần mười sát thế bản thân, căn bản là nếu không cảm ứng được từ trước;

Y ắt đã bị vẻ mảnh mai dịu dàng, ôn nhu nhẹ nhàng của nàng qua mặt rồi.

Càng trông thấy vẻ mềm mại phát ra từ trong xương tủy, cử chỉ đoan trang nho nhã của nàng, nhưng ẩn chứa bên trong lại là đoàn sát thế vô biên vô tận, tên thanh niên càng được mở mang tầm mắt, càng cảm thấy tiểu nữ tử đối diện đáng sợ.

Có lẽ nhận ra sự hoang mang bất định trong lòng sẽ khiến mình thua kém đối phương, tên thanh niên liền thu lại nét đề phòng lộ liễu trên gương mặt, một lần nữ thu lại ánh mắt sắt lạnh, mỉm cười hòa nhã cất lời:

- Có lẽ thông minh như Như Ngọc cô nương, hẳn cũng đoán được tám chín phần mười ta là ai rồi nhỉ? Đúng vậy, ta chính là...

Ngừng một nhịp, y mới tiếp:

- Động chủ Hắc Điêu Động, Hắc Điêu Phong:

- Đại Điểu -

- Hóa ra là Đại Điểu động chủ, thất lễ, thất lễ rồi.

Không biết trong lòng Như Ngọc nghĩ gì, có thật nàng đã đoán ra từ trước hay chưa, chỉ thấy nàng mặt không đổi sắc, giọng nói khoan thai, cử chỉ hòa nhã, khe khẽ chắp tay từ tốn chào hỏi đối phương.

"Hừ! Con bé này, thật sự bình tĩnh đến mức đáng sợ!"

Nhìn tiết tấu bình thản nhẹ bâng như nước chảy mây trôi, như mặt hồ tĩnh lặng không gợn sóng của Như Ngọc, Đại Điểu không khỏi thầm khen ngợi trong lòng.

Tiết tấu liền mạch không chút ngắt quãng cỡ này, không hề bị danh tiếng hay khí thế của đối phương lay động, y quả thật đúng là lần đầu tiên nhìn thấy, từ trên người một cô gái trẻ như vậy.

Tồn tại cổ lão như Đại Điểu y, vẻ ung dung điềm đạm hiếm thấy trước mặt này, y trước giờ chỉ được chứng kiến trên người của các lão bất tử sống trăm vạn năm lâu;

Chỉ có điều, mỗi khi nhìn thấy chân thân của y, hai chân bọn chúng đều phải run lẩy bẩy như mất hết sức lực, khiếp đảm trước uy áp của y mà phải quỳ lạy liên tục.

Mặc dù có xúc động hiển lộ chân thân, hòng phá nát vẻ điềm đạm bình thản của cô gái nhỏ, nhưng hiềm vì thiên địa pháp tắc, Đại Điểu suy tính trước sau vẫn là nhịn xuống một lần vậy.

- Động chủ đại nhân, cao cao tại thượng như vậy, thế mà lại có cùng kẻ thù với Như Ngọc ta ư? Há lại có chuyện như thế bao giờ?

Như Ngọc vẫn không hề hay biết Đại Điểu muốn thử tài mình, chỉ không nhanh không chậm dò hỏi.

- Hắc hắc! Diệc Vân Tuyết, nữ tu chân kia, chẳng phải là một trong số cường địch của ngươi ư?

Đại Điểu nhếch môi cười nhạt, hỏi ngược lại.

- Ồ! Thế mà sao, ta lại nghe nói, dạo này động chủ đại nhân đang theo đuổi con gái nhà người ta đây này?

Như Ngọc không chút sơ hở hỏi vặn lại, một chín một mười đáp trả không hề e sợ.

- Hahaha!

Đại Điểu hung ác ngửa mặt cười lớn, cố ý không hề phòng bị, để lộ sơ hở nơi cuống họng về phía nàng.

Đoạn, trông thấy nàng vẫn đứng im bất động, không hề có ý tứ sẽ ra tay, y không khỏi nheo nheo mắt, dữ tợn nói:

- Kẻ địch thì làm sao? Ta không chỉ muốn đè con bé xuống dưới thân, mà còn muốn song phi hai mẹ con bọn nó, khiến bọn nó ngoan ngoãn trở thành nô lệ cho ta.

- Cảm giác khuất phục kẻ địch của mình dưới thân, quả thật là một tư vị khiến người ta thèm thuồng, muốn dừng cũng dừng không đặng nha.

- Hóa ra là vậy!

Như Ngọc lúc này mới vỡ lẽ, thì ra Đại Điểu có thù với huyết mạch Diệc Vân Tuyết, bèn gật gù đáp lời:

- Vậy không biết, động chủ đại nhân muốn bắt nàng ở đâu? Ở Việt Thiên thế giới nhỏ này chăng?

- Đúng vậy! Ta muốn bắt con bé ở đây, thì làm sao?

Đại Điểu hung tợn quắc mắt, nhe răng giận dữ hỏi.

- Tốt! Vậy tiểu nữ tử trước sau gì cũng phải trở thành kẻ địch với đại nhân.

Đối diện vẻ hung thần ác sát, như muốn cắn nuốt kẻ đối nghịch của Đại Điểu, Như Ngọc vẫn bình thản không chút động dung đáp lời.

Roạt

Nói rồi, nàng chậm rãi đưa tay phải vào ngực áo, từ tốn rút ra thanh dao gặm Dạ Quỷ vẫn mang theo bên người, ngữ khí ôn nhu điềm đạm dẫn lời:

- Chỉ là, với tính cách tàn bạo của đại nhân, e rằng một cô gái yếu ớt như ta khó lòng mà chống đỡ nổi, đành phải chủ động ra tay trước, nhổ cỏ tận gốc, đánh rắn dập đầu vậy.

Vừa vuốt ve lưỡi dao sắc lạnh, Như Ngọc nheo nheo mắt mỉm cười nhìn Đại Điểu, ý tứ sát phạt cực kỳ rõ ràng.

Dù sao tên động chủ hung tàn này đã nhìn ra sát thế của mình, nàng dứt khoát hiển lộ luôn sát khí, hơi thở lạnh lẽo như ác quỷ địa ngục tràn ngập bốn phương tám hướng, bao phủ cả hai người vào bên trong.

- Ha hả hahahaha...

Đại Điểu thẹn quá hóa giận, lại lần nữa cười lớn đáp trả:

- Như Ngọc cô nương, bé con nho nhỏ như ngươi cũng muốn đối nghịch với ta ư?

- Chẳng phải Diệc Vân Tuyết là tình địch của ngươi hay sao? Cùng ta thu phục nàng, không chỉ giữ được trái tim nam nhân của ngươi, mà có thể, nếu ta nhìn ngươi vừa mắt, thì cũng không ngại phá vỡ quy tắc, nhận vào một cô đồ đệ nha.

- Vâng! Cảm tạ động chủ đại nhân đã để mắt đến ta.

Như Ngọc mỉm cười, thoải mái đáp lễ:

- Nhưng vì không muốn phạm tội khi sư diệt tổ, sư đồ tương tàn, ta thấy chúng ta vẫn nên làm kẻ thù thì hơn.

- Tốt, tốt, tốt.

Đại Điểu liên tục gật gù thốt lên ba chữ tốt, không khỏi thưởng thức nhân tài mà rằng:

- Con bé nho nhỏ ngươi, tài nghệ đã giỏi, lá gan cũng không nhỏ chút nào, hahaha...

- Câm mồm!

Xoẹt

Đương lúc Đại Điểu không hề phòng bị đứng trò chuyện cùng Như Ngọc, đột ngột từ sau một gốc cây gần đó, một bóng đen thốc thẳng tới, muốn một kích cắt ngang cuống họng y.

Bóng đen như hùm beo vồ tới, thế không thể đỡ, tốc độ lại cực kỳ nhanh, nhanh như tia chớp xoẹt qua trời cao, kéo một đường đen kịt thẳng tắp giữa không trung.

- Khốn kiếp!

Đại Điểu chỉ kịp mắng lên một tiếng phẫn nộ, còn chưa kịp phòng bị, y đành tung người lao qua một bên, tức tốc lộn một vòng trên mặt đất, trong nháy mắt thoát một kích tất sát.

Vụt

Bóng đen vẫn quyết không tha, vồ hụt một trảo, dư lực chưa tán, thế vẫn còn nguyên, đã đột ngột chuyển hướng, như móng vuốt ác quỷ muốn chụp chết Đại Điểu cho bằng được.

Vụt

Xoác

Đại Điểu còn chưa kịp thở nửa hơi, đã phải đạp mạnh vào lớp lá khô dưới chân, tung mình phóng thẳng lên cao.

Vụt

Bóng đen tiếp tục vồ hụt, thế nhưng, dường như mọi quy luật vật lý đều không thể áp dụng lên người nàng.

Trình độ khống chế lực đạo phải nói là tuyệt hảo, lực lượng như thác đổ, khí thế như thái sơn, một khi bị vồ trúng, kẻ địch chắc chắn phải bị lột xuống một lớp da là ít.

Ấy vậy mà, mỗi lần vồ hụt, bóng đen vẫn dứt khoát chuyển hướng đuổi theo Đại Điểu rát rạt.

Nếu không phải mỗi lần ra tay đều nhắm vào khớp xương yếu hại của Đại Điểu, thì người khác còn tưởng rằng, hai kẻ này đang biểu diễn võ thuật cũng nên.

Người bắt đã kinh tài, kẻ chạy còn trác tuyệt hơn.

Đại Điểu lúc thì như chim ưng vẫy cánh, khi lại như côn bằng quẫy đuôi, bay qua nhảy lại, lăn lộn thoăn thoắt giữa rừng cây.

- Cút ngay!

Đuổi bắt một hồi, Đại Điểu bây giờ đã tích đủ thế lực, vung một tát đánh thẳng về phía bóng người áo đen; người áo đen cũng không hề nao núng, bàn chân đen kịt dưới lớp áo choàng phóng thẳng qua, một ngọn Tàn Mạch Cước như bùa đòi mạng, muốn đá nát bàn tay của đối phương mới hả giận.

Ầmmmmmmmmmmm

Một tiếng nổ ầm khuấy động cả một khu rừng hoang.

Dưới sức va đập giữa hai luồng lực đạo kinh khủng khiếp, không khí bị nén chặt sau đó nổ bung ra, phát ra tiếng nổ rền vang như ngàn đạo kinh lôi giáng thẳng xuống.

Sóng xung kích như cuồng phong càn quét, thổi tung lớp lá khô đất bay đầy trời, cây cối xung quanh bị nghiền nát thành bột mịn bay tán loạn.

Khung cảnh ở nơi va chạm, có thể nói là bị lực đạo khổng lồ quét ngang qua, trống trơn trơ trọi không còn một mẩu vụn nào.

- Con mẹ nó! Ngươi là tên khốn nào? Sao dám mạo phạm bổn tôn hả?

Đại Điểu lúc này mới kịp hoàn hồn, bị người áo đen đánh lén chọc tức run người, phẫn nộ gào lên đầy căm phẫn.

"Con mẹ nó chứ! Chó xuống đồng bằng bị hổ khinh mà!"

Ở Việt Thiên đại lục này, tất cả tồn tại ngoại lai đều bị thiên địa pháp tắc ước thúc, cả y cũng không ngoại lệ.

Dẫu vậy, tuy thực lực bị phong ấn thê thảm, nhưng y vẫn thường cậy một thân cảm ứng nhạy bén, giác quan thứ sáu kinh người, nên vẫn không hề lo lắng, đứng nhởn nhơ nói chuyện với Như Ngọc.

Chỉ là y không ngờ, dưới trực giác nhạy bén cùng cảm ứng kinh thần của mình, y vẫn bị kẻ lạ mặt này tiếp cận đến sát sau lưng mà không hay biết, rồi im hơi lặng tiếng bị ăn một chưởng Tháo Khớp suýt chút nữa hồn quy địa phủ con mẹ nó rồi.

May mà, người áo đen đã quá tự tin, mắng lên một câu "Câm mồm", nếu không, hiện giờ có lẽ Đại Điểu y đã bị tên khốn kia tháo xuống một cánh tay rồi.

"Cái thế giới rách nát nho nhỏ này, sao lại lòi ra một tồn tại xuất quỷ nhập thần vậy kìa?"

Tài nghệ ẩn nặc ám sát xuất thần nhập hóa như này, mặc dù Đại Điểu bị phong ấn sức mạnh mới không thể sớm phát giác ra, nhưng quả thật, nếu so với mặt bằng chung ở tiểu thế giới thì có thể nói, dù là Vô Thượng Tu Võ giả cũng khó mà toàn mạng trước người áo đen được.

- Là kẻ đến lấy đầu ngươi, Vương Hữu Tài khốn kiếp!

Dưới lớp áo choàng đen kịt, sát thủ khàn khàn đáp lời.

Giọng nói tuy không thể phân biệt được là người hay quỷ, nhưng ý tứ tất sát tất giết bên trong lại cực kỳ rõ ràng.

- Con mẹ mày! Tao không phải thằng khốn Vương Hữu Tài!

Đại Điểu một bộ bi phẫn bức người, ngửa mặt gào rú như muốn giải oan với cả thiên địa mới hả dạ.

- Ồ?!? Lấy cái gì chứng minh đây?

Sát ý của sát thủ lúc này đã vơi hết tám chín phần mười, nhưng dường như, nàng vẫn muốn trêu đùa đối phương, không nhanh không chậm hờ hững hỏi vặn lại.

- Chứng minh cái đầu b... Ông đây đã bảo không phải là không phải! Vương Hữu Tài chó má nào đó, cũng xứng với một thân đạo hạnh của bổn tôn ư?

- Ồ! Vậy thì thà giết lầm còn hơn bỏ sót vậy. Nếu không thì...

Nói đoạn, nàng ung dung cười cười, ra vẻ bất đắc dĩ dẫn đạo:

- Cứ cắt đầu lâu của ngươi xuống trước, cho ta mượn, đem cho hắn xem. Nếu không đúng thì ngày này sang năm ta lại đến đây, gắn lại đầu cho ngươi. Hắc hắc hắc...

- Con mẹ nó, quân gian tặc vô liêm sỉ đáng chết.

Dù căm phẫn muốn chết, hận không thể một tay bóp nát đối phương thành thịt vụn, nhưng khi Đại Điểu nhìn sang bên cạnh, trông thấy Như Ngọc nãy giờ vẫn chăm chú nhìn lấy mình, đáy lòng y không khỏi run run một chút.

"Còn không lo chạy, chắc hôm nay bị hai đứa ranh này hội đồng mất xác mất."

Nghĩ vậy, Đại Điểu liền dữ tợn ngoác mồm phun ra vài lời hung ác:

- Hắc Sát Ma Ảnh mày nhớ mặt tao. Tao với mày còn chưa xong đâu.

Vụt

Nói rồi, tung người phóng thẳng lên trời, đạp ngọn cây nhằm hướng núi Toàn Phong mà chạy mất dép mất.

- Y không phải Vương Hữu Tài, nhỏ ạ!

Mãi đến khi bóng dáng Đại Điểu khuất khỏi tầm nhìn, Như Ngọc bây giờ mới quay sang nhìn "Hắc Sát Ma Ảnh", nháy mắt cười nói.

- Ừ! Đúng là tên này không phải thật!

Kiều Ân tất nhiên cũng nhìn ra điểm này, thản nhiên gật đầu đồng ý với cô bạn thân của mình.

- ...

- ...

- Hic hic...

Chỉ là, hai nàng Kiều Ân Như Ngọc nhìn nhau một hồi, nghĩ đến cảnh đuổi giết vừa rồi, cả hai lại nhịn không được ôm bụng cười lên đầy khoái trá.

- Hic hic...hahahahaha....