Chương 154: U Linh Sứ Giả - Nhập Hồn

- Đến lúc rồi.

Nắm chặt miếng hồn giản của Trịnh Nhã Uyên suy tư một hồi, Vương Nhàn cắt đứt trầm tư, dứt khoát đứng bật dậy.

Nói đoạn, hắn tập trung mười phần tinh thần lực, đôi mắt chợt nhắm, vung hai tay bay múa phóng ra hàng loạt động tác cực kỳ quỷ dị, miệng liên tục niệm ra những chú ngữ kì dị.

"@#$%&...@#$%&..."

Chú ngữ này, ngoài hắn ra, căn bản không ai có thể hiểu được, thế nhưng, rất nhanh hắn đã chắp tay lại, đổi giọng hô lớn:

"Ta, Vương Nhàn, dùng chính linh hồn của mình để kêu gọi các ngươi."

"U Linh Sứ Giả, Triệu Hồi"

"U Linh Sứ Giả, Triệu Hồi"

"U Linh Sứ Giả, Triệu Hồi"

"Triệu"

"Hồi"

Chữ "Hồi" vừa dứt, thế giới tinh thần Vương Nhàn tức khắc vặn vẹo như ma quỷ, lấy hắn làm trung tâm quay cuồng loạn chuyển như cuồng phong bạo vũ.

Tất cả ảo cảnh hắn đã huyễn hóa ra để an ủi Nhã Uyên, nào trời xanh đất dày, nào thảm cỏ xanh mướt trong nháy mắt đều tan biến sạch sẽ.

Cả thế giới đột ngột chuyển thành một màu xám xịt như mất đi toàn bộ sức sống, trông quỷ dị đến tột cùng.

Ầm ầm ầm

Một vòng xoáy hư không pháp tắc bất ngờ xuất hiện ngay trên đỉnh đầu Vương Nhàn, ầm ầm xoay tít lên cực kỳ điên loạn.

"Hừ."

Cùng với đó, từng cơn đau như muốn xé rách linh hồn lại một lần nữa được tái hiện, cảm giác hồn phách bị kéo căng rồi ép chặt đó, tuy khác hoàn toàn khi dùng Tế Hồn Văn, nhưng cường độ đau nhức kịch liệt này, không hề kém cạnh khi ác chiến với hệ thống Hà Mã một chút nào.

Vương Nhàn thầm thề rằng, về sau nếu không rơi vào trường hợp bất đắc dĩ, hắn nhất quyết không bao giờ dùng chính linh hồn của mình để thi pháp nữa.

Thật sự là dù có tinh thần thép đến mấy, Vương Nhàn cũng ăn không tiêu với mấy thứ pháp thuật thần hồn cấp cao này đâu.

"Hừ..."

Mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, Vương Nhàn nghiến răng nhịn đau, cổ họng rên hừ hừ, cố gắng hoàn thành đạo pháp thuật cổ xưa quỷ dị này.

Đây cũng là lần đầu tiên, hắn liên tục dùng chính linh hồn của mình, để thi triển Tế Hồn và Triệu Hồi U Linh Sứ Giả cùng một lúc.

Cả hai đều là lần đầu thi triển luôn mới ác liệt, thật sự cũng quá mức liều mạng đi.

"Con mẹ nó! Sao còn chưa có ai xuất hiện?"

Một hồi lâu, mà trong lốc xoáy hư không chẳng thấy có người nào hạ xuống, Vương Nhàn thật có chút da đầu tê dại, đáy lòng thầm mắng liên hồi.

Rõ ràng thần trí hắn đã căng thẳng đến đỉnh điểm rồi, nếu còn tiếp tục co kéo như vậy nữa, đạo pháp thuật này rất có thể đem hắn chơi chết.

Hình thần câu diệt, thần hồn tan vỡ, hồn phi phách tán luôn chứ đùa.

Ù ù ù

Húuuuuuuuuuu

Ngay trong khoảnh khắc cả thế giới tinh thần của Vương Nhàn đứng trên bờ vực sụp đổ, thì từng tràng gió hú như tiếng ma khóc quỷ gào bỗng đổ ập xuống.

Âm thanh kinh khủng như tiếng quỷ sứ địa ngục gọi hồn, chấn nhiếp mọi tồn tại có linh hồn phải ngoan ngoãn quỳ xuống nhận mệnh, chấp nhận vận mệnh một khi sứ giả địa ngục hàng lâm.

"Là...kẻ...nào...to...gan...dám...kêu...gọi...ta..."

Âm thanh lạnh lẽo rét buốt người, bất kỳ ai nghe thấy đều sẽ bị đóng băng cả linh hồn cho đến chết, ngoan ngoãn hiến dâng sinh mệnh cho chủ nhân của tiếng gọi hồn văng vẳng xung quanh.

Giọng nói âm trầm như gần như xa, như ma như quỷ vang vọng khắp thế giới tinh thần Vương Nhàn.

"Con mẹ nó! Rốt cục cũng tới."

Thế nhưng, tiếng gọi hồn này khi vào tai Vương Nhàn chẳng khác nào tiên âm, chẳng những không dọa sợ, mà còn khiến hắn vui mừng muốn chết đi được.

"Phù...mệt quá..."

Người hắn gọi đã tới, Vương Nhàn cũng chẳng cần cái gì sĩ diện nữa, nhanh gọn lẹ kết ấn ngừng niệm chú, ngồi bệch xuống luôn.

Thở hồng hộc liên hồi, hắn vui mừng cười hềnh hệch không ngứt mồm.

"Quá yếu..."

Giọng nói âm trầm tuy vẫn còn ra vẻ thần thần bí bí, nhưng lại rộ ra đôi chút khinh thường khó mà che giấu được.

"Ừ, tôi có phải thần tiên đâu mà không biết mệt."

Vương Nhàn không thèm sĩ diện cãi láo, thoải mái gật đầu ứng lời.

"Ta những tưởng đại năng nào đó kêu gọi, không ngờ lại là một tên phàm nhân còn chưa dứt sữa mẹ, chỉ biết chút tà thuật rách nát mà thôi, hừ."

Giọng nói âm trầm kia lúc này đã không còn che giấu nữa, đầy khinh thường phỉ nhổ Vương Nhàn.

"Ờ, tà thuật thì làm sao?"

Vương Nhàn nhột nhột lỗ tai, tùy ý đưa ngón tay ngoáy ngoáy, nhếch môi cười nhạt đáp lời:

"U Linh Sứ Giả cao cao tại thượng, thân phận tôn quý vô ngần, tất nhiên không để Tróc Hồn Đại Pháp vào mắt rồi, hehe."

"Cơ mà..."

Hắn vẫn duy trì ngữ khí trào phúng, cười lớn nói:

"...Không biết U Linh Sứ Giả có bản gốc của Tế Hồn Văn hay chăng?"

"Chút tà thuật vớ vẩn, ta nhìn còn chướng mắt."

Giọng nói kia như gần như xa, tuy ra vẻ chán ghét nhưng lại âm hiểm dụ dỗ:

"Chỉ có điều, nếu ngươi muốn dùng Tróc Hồn Đại Pháp để trả giá, ta có thể xem xét thực hiện cho ngươi nửa việc, hắc hắc."

"Trả cái đầu b... ấy, sao sứ giả không đi làm thổ phỉ con mẹ nó đi. Thất Truyền Đại Cấm Pháp chỉ đổi được nửa việc thôi ư?"

Vương Nhàn nhịn không được mắng ầm lên, vừa ngồi bệch ra đất vừa chửi lộn như phường chợ búa, thật chẳng có tí hình tượng nào, hắn cao giọng cười nhạo:

"Ruột già của Sứ Giả quả là cái động không đáy, đếch khác gì phường trộm cướp hết ha."

"Hahaha! Thằng ranh này, miệng lưỡi cũng quá độc hại đi."

U Linh Sứ Giả cười lớn đầy khoái trá, đoạn, có vẻ như vẫn chưa hết hy vọng với Tróc Hồn Ấn, giọng nói âm hiểm liền hạ giọng xuống thêm nửa giá:

"Thôi được, xem như ta vừa mắt thằng oắt con nhà ngươi, chỉ cần ngươi lấy ra Tróc Hồn Đại Pháp để ta xem nửa giờ, ta sẽ đồng ý hoàn thành một nguyện vọng của ngươi."

"Miễn."

Vương Nhàn không chút chần chừ, vung tay cắt đứt ý tưởng điên rồ của U Linh Sứ Giả:

"Chỉ mới tin tức của Tróc Hồn Ấn đã khiến một giới vực diệt vong, đem một vị Giới Vực Chi Chủ ném vào hố sâu vạn trượng rồi.

Sứ Giả đại nhân tốt nhất đừng nhúng chàm vào, kẻo kết xuống một đoạn nhân quả cấm kỵ, lại đưa U Minh giới của ngài vào con đường diệt vong."

"Hahaha! Chỉ chút tà thuật rách nát mà cũng đòi hủy diệt U Minh giới ta ư? Hahaha!"

Dường như nghe thấy một câu chuyện cười hoang đường của một thằng nhóc vô tri phách lối, U Linh Sứ Giả không nhịn được ngoác mồm cười lớn.

Ý xem thường trần trụi, căn bản không xem đây là một chuyện rồi.

"Ờ!"

Vương Nhàn thầm mắng tên sứ giả này ngu ngốc, vô tri đần độn, muốn tự tìm đường chết.

Bất quá, không muốn nhây nhây dài dòng, hắn dứt khoát cao giọng nói:

"Sứ Giả đại nhân tốt nhất nên chôn ý tưởng với Tróc Hần Ấn đi.

Ngược lại, tôi gọi ngài xuống chuyến này, là muốn dùng một vật khác để trao đổi với ngài đó ạ!"

"Ồ! Ngươi còn có thứ trân quý hơn cả Tróc Hồn Đại Pháp ư?"

Giọng nói kia lúc này đã tràn ngập hứng thú, như cười như không tò mò hỏi.

Y biết, một thằng nhóc ranh còn chưa dứt sữa, thế mà lại biết chú ngữ triệu hồi mình, thì cũng không phải dạng tầm thường rồi.

Đã vậy, trong tay thằng oắt con còn có một chút tà thuật đại cấm kỵ nữa, đúng là không thể xem thường nó được.

"Trên đời này làm quái gì có khái niệm trân quý nhất. Vạn vật sinh ra đều có vận mệnh của riêng mình, tương sinh tương khác, hỗ trợ khắc chế lẫn nhau."

Vương Nhàn trước sau như một, biểu cảm không gợn sóng ung dung giảng đạo:

"Chỉ có đồ vật thích hợp nhất trong một thời điểm thích hợp nhất, thích hợp nhất với người thích hợp nhất thôi."

(Thích hợp nhất...thích hợp nhất...thích hợp nhất?!?")

Vương Nhàn miệng mồm văng tung tóe nước bọt, lời lẽ bay múa như thiên hoa loạn trụy, dù U linh Sứ Giả trí lực phi phàm cũng bị hắn quần cho ong ong đầu óc.

"Dừng!"

U Linh Sứ Giả ngay lập tức cất giọng đứt lời Vương Nhàn, có chút lâng lâng đầu óc hỏi:

"Cái gì mà "Thích Hợp Nhất" rối tung lộn bậy vậy hả? Nói thẳng đi, ngươi rốt cuộc muốn đưa cho ta cái gì đây?"

"Hehe, thế Sứ Giả đại nhân ngài muốn cái gì đây?"

Vương Nhàn không nhanh không chậm hỏi ngược lại.

"Thứ ta muốn rất nhiều, toàn là đồ cổ cả, một thằng ranh con ngươi đừng có phách lối."

Dường như bị Vương Nhàn chọc giận, ngữ khí U Linh Sứ Giả lúc này vừa khinh thường vừa chán ghét, thật muốn một tát đánh tới cho hả giận.

"Haha! Ta biết, đến cả Tróc Hồn Ấn ngài cũng thấy chướng mắt, một chút đồ vật tầm thường há có thể lọt vào mắt thánh của Sứ Giả đại nhân. Ấy cơ mà..."

Vương Nhàn không chút e sợ, ung dung dẫn đạo:

"Người ở U Minh giới không thể trực tiếp bước chân vào cõi hồng trần. Kể cả U Linh Sứ Giả ngài thần thông quảng đại, muốn nhập thế cũng phải trả cái giá rất lớn, không thể giống phàm nhân chúng ta đi chợ nhặt rau được."

"Ừ?"

U Linh Sứ Giả như được mở mang tầm mắt, thầm có chút kinh ngạc về vốn hiểu biết của thằng ranh trước mặt, chỉ là, y vẫn hờ hững lạnh nhạt ừ một tiếng.

Dừng một nhịp để cho U Linh Sứ Giả có thời gian nhìn nhận lại thực lực mình, Vương Nhàn lúc này mới tiếp tục mở miệng dẫn đạo:

"Hẳn là lúc xuống đây, ngài cũng đã nhìn ra được bố cục của hai giới Tiên - Phàm rồi nhỉ?

Nói thẳng ra thì, trong tay tôi hiện giờ chẳng có cái gì hữu ích với Sứ Giả đại nhân cả. Thay vì vậy. trong hai cõi phàm nhân và Tiên Thừa Đại Đạo Chi Nguyên Giới này;

U Linh Sứ Giả ngài muốn cái gì, muốn ai, muốn đồ vật gì, bất kỳ tồn tại gì, chỉ cần ngài nói một tiếng, ta đều nhất quyết lấy giúp ngài cho bằng được.

Ngài thấy sao? Vừa ý với lời đề nghị này chăng?"

"..."

Thế nhưng, đáp lại Vương Nhàn chỉ là một sự yên lặng đến ngột ngạt.

"Hừ!"

Một tiếng hừ rét căm căm đột ngột vang vọng khắp thiên không.

Ù ù ùuuuuuuuuuu

Cùng với đó, từng cơn cuồng phong bạo vũ bất ngờ nổi lên tứ phía, từng con lốc xoáy to khủng bố như rồng xanh quẫy duôi khuấy tung khắp thế giới tinh thần Vương Nhàn.

Cũng trong khoảnh khắc cuồng phong loạn chuyển này, tiếng nói như ma quỷ gọi hồn của U Linh Sứ Giả lại lần nữa văng vẳng bên tai, tràn ngập phẫn nộ giận dữ truyền vào thần trí Vương Nhàn:

"Thằng oắt con vô tri láo toét ngươi, dám đùa giỡn bổn tôn ư? Còn không mau cúi đầu chịu chết."

"Haha! Ngài không tin lời nói của Vương Kỳ Phong này ư?"

Vương Nhàn không hề lộ ra nửa điểm sợ hãi, ung dung vươn hai tay thoải mái hỏi vặn lại.

"Tin ngươi? Một thằng nhóc phàm nhân dám mở miệng phách lối, còn chưa dứt sữa mà đã đòi hoành hành khắp cõi Tiên Thừa Đại Đạo Chi Nguyên Giới ư?"

U Linh Sứ Giả triệt để bị chọc giận, nghiến răng gầm lớn:

"Ngươi coi ta là ai? Muốn bổn tôn ban điều ước mà không muốn trả giá ư? Tham lam vô lối, tội đáng giết vạn lần. Mau quỳ xuống nhận mệnh."

" Hahahahahahahaha..."

Vương Nhàn đáy lòng không hề nổi lên chút gợn sóng, haha ngửa mặt ngạo nghễ cười một tràng dài:

"U Linh Sứ Giả ngài thật muốn cùng Vương Kỳ Phong này cá chết lưới rách ư? Ngài có thể làm gì được ta nào?"

"Nhóc con láo toét, ăn ta một kích, chịu chết đi."

Giọng nói ma quỷ gầm rống một tiếng kinh thiên, sóng âm mãnh liệt như muốn chấn vỡ mười tám phương thiên địa, phẫn nộ gào thét.

Ầm ầm ầm...

Cùng với đó, một vòng xoáy như thiên sơn vẫn thạch từ chín tầng trời đổ ập xuống, nhắm thẳng đỉnh đầu Vương Nhàn nện thẳng tới, như ngọn núi to khổng lồ muốn đem một con kiến hôi nghiền ép thành thịt vụn, quyết không nương từ.

"Tốt! Hay cho một U Linh Sứ Giả tâm địa độc ác."

Vương Nhàn không chút sợ hãi, nghiến răng gào lên:

"Tróc Hồn Đại Pháp - Tế Hồn"

"Tế"

"Hồn"

Chữ hồn vừa dứt, một lốc xoáy cuồn cuộn lửa trời bất ngờ xuất hiện ngay dưới chân Vương Nhàn.

Nhiệt độ kinh khủng khiếp của nó như muốn thiêu rụi cả hư không vô tận, lấy một khí thế lật tung trời cao thổi tung đất dày phóng thẳng lên.

Lực lượng vô biên vô cùng tận, không hề thua kém lốc xoáy quỷ dị của U Linh Sứ Giả nửa phần.

ẦM ẦM ẦMMMMMMMMMMMMMMMM

Hai tòa lốc xoáy siêu to khổng lồ không hề cản trở nện thẳng vào nhau.

"Hừ hừ..."

Âm thanh va chạm kinh thiên địa khiếp quỷ thần, chấn cho màng nhĩ Vương Nhàn rung lên bần bật, sóng âm cương liệt như muốn đem cả linh hồn hắn xé toạc thành nghìn mảnh, cộng thêm nỗi đau xé rách khi dùng Tế Hồn, thật muốn đem Vương Nhàn nghiền ép thành tro bụi ngay đương trường.

Cũng trong lúc này, trong một khung cảnh hoa lửa khói bụi bay đầy trời, từ trong nơi va chạm hiện ra thân ảnh lưỡi đao đen kịt như móng vuốt ác quỷ, sắc bén vô ngần, mùi mánh tanh quỷ dị nồng đậm tỏa ra tứ phía.

Trên thân thanh đại đao, từng đường hoa văn đỏ lòm quỷ dị đến cực điểm, như độc xà khát máu vặn vẹo chạy dọc theo lưỡi đao, trông vừa đáng sợ vừa huyết tinh đến cùng cực.

"Tế Hồn Ma Văn! Hung Xà Độc Quật trong truyền thuyết thật đáng sợ!"

Từng đường hoa văn đỏ lòm tươi mùi máu lượn lờ ngay trước mắt, giọng nói như gọi hồn kia không nén được khiếp hãi trong lòng, nhỏ giọng thều thào kinh sợ:

"Nghi thức tế sống linh hồn cực kỳ tàn độc tà ác này, không ngờ hôm nay ta cũng có thể nhìn thấy thêm một lần nữa rồi."

Những hình ảnh ghê rợn tàn bạo tại vô số năm tháng xa xưa kia, lại lần nữa nhìn thấy trực tiếp ngay trước mắt, quả thật đã dọa cho U Linh Sứ Giả run rẩy không hề nhẹ.

Không phải sứ giả U Minh giới sợ Vương Nhàn, cũng không sợ Tróc Hồn chút tiểu thuật này.

Mà cái chân chính khiến cho y kính sợ, chính là từng đường văn đỏ lòm quỷ dị kia.

Nhân quả tuần hoàn trong chúng, dù cho là một tồn tại kinh thế hãi tục như y, cũng không hề muốn dây dính nửa điểm vào.

"Hahaha, Sứ Giả đại nhân ngài thấy thế nào?"

Vương Nhàn dường như cũng nhìn ra U Linh Sứ Giả e sợ những đường hoa văn tàn độc kia, không khỏi cười lớn ngạo nghễ hỏi:

"Với đảm lượng của ta, dám dùng cả bí pháp tuyệt đại cấm kỵ này, ngài nghĩ chỉ một thế giới được kế thừa Đại Đạo (Tiên Thừa Đại Đạo Chi Nguyên Giới) có thể khiến ta chùn bước được ư?"

"Cái này... cũng quá mức tà ác tàn bạo đi. Dám tế sống cả linh hồn bản thân, thằng nhóc khốn kiếp ngươi..."

U Linh Sứ Giả càng nhìn càng thấy Vương Kỳ Phong trước mặt ngoan tâm độc thủ, không chỉ độc ác với kẻ địch, mà còn tàn độc đối với chính bản thân hắn nữa.

Thật sự không thể xem nhẹ họ Vương này được.

"Hừ hừ hừ"

Không chịu nổi nỗi đau linh hồn xé rách được nữa, Vương Nhàn nhanh chóng vung tay tán ấn, dứt khoát kết thúc nghi thức tàn bạo, thở hổn hển ngồi bệch xuống.

Ba lần.

Đúng vậy, chính xác là ba lần dùng bản mệnh linh hồn để tế pháp, Vương Nhàn lúc này phải nói là suy sụp muốn tan vỡ rồi, không thèm để ý mặt mũi nữa, nhỏ giọng cầu xin:

"Sứ Giả đại nhân, mong ngài ban cho ta ít lực lượng tinh hồn để hồi phục, nếu không, ta chết ở đây thì không có ai đi tầm bảo giúp ngài nha."

"Hừ, đáng đời thằng ranh phách lối."

Giọng nói âm u sung sướng khi người gặp họa, chỉ là dường như luyến tiếc nhân tài, quan trọng là kiếm người thế mạng không dễ, y liền rộng lượng phun ra một đoàn tinh hồn lực.

Một đoàn khói xám từ trên cao đột ngột hiện ra, phóng thẳng đến Vương Nhàn, dễ dàng chui vào thân thể hắn.

"Ưm...thật thoải mái..."

Cảm giác thoải mái dễ chịu này, thật khiến người ta mê mệt.

Tinh hồn nguyên thủy nhất, như dòng nước mát xoa dịu linh hồn đang rát cháy của Vương Nhàn, bù đắp toàn bộ thương tổn mà ba lần thi pháp vừa rồi, khiến hắn không nhịn được rên rỉ liên liên hồi.

"Cảm tạ U Linh Sứ Giả đại nhân ban ân, Vương Kỳ Phong ta nhất quyết sẽ báo đáp ngài ạ."

Ngồi nghỉ ngơi hồi phục thương thế thật lâu, đợi đến khi tất cả mọi vết thương đều đã lành lặn, linh hồn được bồi đầy bổ đủ, thần trí cũng thanh minh tỉnh táo trở lại, lúc này, Vương Nhàn mới chậm rãi đứng thẳng dậy, chắp tay thành tâm cảm tạ.

"Chỉ chút da lông mà thôi, coi như làm phước bố thí cho ngươi vậy."

Giọng nói âm u không quá để bụng chút tinh hồn nho nhỏ, lạnh nhạt hờ hững truy hỏi:

"Nói đi, ngươi muốn ta hoàn thành ước nguyện gì?"

"Vâng, U Linh Sứ Giả lòng dạ rộng lượng, vừa rồi Vương Kỳ Phong tôi mạo phạm rồi, cảm tạ ngài đã lượng thứ."

Vương Nhàn thu liễm tâm tình, hạ giọng cảm tạ lần nữa, lúc này mới rút ra mảnh hồn giản của Trịnh Nhã Uyên, thổn thức dẫn chuyện:

"Trịnh Nhã Uyên..."

Chuyện kể một hồi, đợi đến khi U Linh Sứ Giả tường tận căn nguyên mọi chuyện, hắn mới chân thành thỉnh nguyện:

"Thỉnh cầu ngài giúp đỡ Vương Kỳ Phong ta, đưa chủ hồn cô bé Trịnh Nhã Uyên trở lại thân xác bản mệnh của nàng ạ."

"Trịnh Nhã Uyên? Họ Trịnh?"

Dường như nghĩ đến chuyện gì đó, U Linh Sứ Giả bỗng lẩm bẩm một tiếng, rồi rơi vào trầm tư.

Vương Nhàn cũng không vội, tùy ý buông tay chờ đợi.

"Trịnh Nhã Uyên! Linh hồn được thiên địa chúc phúc, bao dung bảo vệ ư?"

Nghĩ ngợi hồi lâu, U Linh Sứ Giả không giấu được tò mò, nghi ngờ hỏi:

"Ân phúc, khí vận, vận mạng may mắn cỡ này, Vương Kỳ Phong ngươi nỡ lòng buông bỏ con bé ư?"

"Ngươi nên nhớ, nếu ngươi có được Trịnh Nhã Uyên, thậm chí luyện hóa cả linh hồn con bé, chính là miếng ngọc bài kia, ngươi sẽ dung hợp được toàn bộ phúc khí vận mệnh của nó vào người mình.

Không chỉ giúp tăng linh hồn lực, tinh thần lực, mà ngươi sẽ được thừa hưởng toàn bộ thiên địa chúc phúc.

Tiền đồ sau này của ngươi, từ nay về sau sẽ rộng mở vô tận, tài phúc vô cùng khí vận vô biên nha."

"Thế mà ngươi thật sự muốn trả lại ư?"

"Đúng vậy!"

Vương Nhàn đáy lòng không chút tham niệm, ngữ khí nhẹ tựa mây trôi bình thản đáp lời:

"Ta thật sự muốn trả linh hồn cô bé trở lại thân xác nàng."

"Ồ! Nếu thế thì, cần gì ta phải giúp ngươi?"

U Linh Sứ Giả lại đổi giọng:

"Với trí lực lẫn nghị lực của ngươi, hẳn là còn có công pháp tu luyện thần thức đúng không?

Ngươi cứ luyện dần đi, đợi ngày đại công cáo thành, ngươi hoàn toàn có thể tự tay mang theo linh hồn nó, tìm ra bản tôn con bé, tái nhập linh hồn con bé về lại thân xác là được mà?

Vừa vặn, ngươi không chỉ luyện được thần công, mà còn thu được con bé vào tay.

Kết duyên cùng Trịnh Nhã Uyên, song tu cùng con bé, vận mạng ngày sau của ngươi sẽ được cải biến, phúc phận tương lai sẽ thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Lợi hại cực kỳ rõ ràng ở đây?

Với tài trí của mình, ngươi chẳng lẽ không nhìn thấy ư?

Hà cớ gì lại phải dùng linh hồn để triệu hồi ta, rồi còn phải trả giá cho một việc cực kỳ đơn giản như vậy?"

"Vâng! Đại nhân nói rất đúng ạ!"

Vương Nhàn không có nửa điểm phản đối, nhẹ nhàng gật đầu, hoàn toàn đồng tình với hai con đường mà U Linh Sứ Giả đã nói.

Chỉ cần vài câu, sứ giả U Minh giới đã đem mọi sự lợi hại phơi bày ra toàn bộ, một câu điểm trúng ý Vương Nhàn.

"Thế nhưng..."

Chỉ có điều, Vương Nhàn ngay lập tức đưa ra mối băn khoăn của mình:

"Vấn đề là:

Thứ nhất, ta vốn không phải hồn tu, không là tu chân giả, và cũng không có đủ thời gian để tu luyện thần thức pháp quyết.

Một Tróc Hồn Đại Pháp, cũng đủ để ta tu hành ngàn vạn năm rồi.

Huống hồ, thế giới bên ngoài kia có rất nhiều người khiến ta phải bận lòng, có rất nhiều chuyện cần Vương Kỳ Phong ta đi làm.

Ta không có thời gian nhốt mình ở đây, tu luyện pháp quyết tu hồn nha."

Dừng một nhịp, hắn lại tiếp lời:

"Thứ hai, thiên địa chúc phúc, ân đức vô lượng, nhưng nó quan hệ quá lớn, kết nhân duyên cùng Trịnh Nhã Uyên, không khác gì kết nhân quả cùng với Ông Trời cả.

Nhân quả pháp tắc tuần hoàn trong này, một kẻ Vương Kỳ Phong nho nhỏ như ta, có tài đức gì, thật không dám và cũng không thể đảm đương nổi đâu ạ."

"Hahaha! Vương Kỳ Phong nho nhỏ, có tài đức gì, không đảm đương nổi ư? Hahaha..."

U Linh Sứ Giả dường như nghe được một câu khiêm tốn cực kỳ phách lối, nhịn không được cười lớn chế nhạo:

"Vương Kỳ Phong ngươi, đến cả Tróc Hồn Ấn tuyệt đại cấm kỵ, Tế Hồn Ma Văn tà ác tàn độc đến cực điểm ngươi cũng dám tu luyện.

Còn dám dùng chính bản mệnh linh hồn để tế pháp, kêu gọi Độc Quật Hồn Xà.

Thế mà chỉ một đoạn nhân quả với lão Tặc Thiên, đã dọa ngươi bỏ chạy được ư?

HAHAHAHAHAHA...."

"Hắc hăc..."

Vương Nhàn không phản bác điểm này, chỉ nhe răng toe toét cười.

"Hahaha, khục khục... được rồi."

Ho khan mấy cái, cố gắng nhịn xuống cảm giác muốn đưa tay chụp chết thằng nhóc vô liêm sỉ họ Vương, U Linh Sứ Giả hắng giọng, nghiêm túc nói:

"Nếu ngươi đã nói như vậy, ta không ngại giúp ngươi một phần ân tình vậy.

U..."

"Khoan đã!"

U Linh Sứ Giả vừa niệm một chữ U, chuẩn bị thi pháp thì đã bị tiếng rống của Vương Nhàn cắt đứt.

"Ồ, ngươi còn gì muốn nói à?"

"Vâng ạ! Ta còn một điểm rất bứt rức trong lòng."

Vương Nhàn tranh thủ cầu tình thêm:

"U Linh Sứ Giả thần thông quảng đại ngài có thể bói giúp ta một quẻ hay chăng?

Chút tiểu thuật bói phép nho nhỏ, hẳn là không tốn quá nhiều pháp lực của ngài đâu ha."

"Ồ! Ngươi muốn ta bói một quẻ nữa hả?"

Giọng nói kia có phần ngờ vực, cẩn thận dò hỏi:

"Ngươi còn chưa làm được cái lông gì cho ta, mà từ lúc giáng thế đến giờ, ngươi đã moi móc không biết bao nhiêu lợi ích từ ta rồi?"

"Ách! Cái vấn đề này, cái khúc mắc này thật sự rất là nhạy cảm. Phải để người ngoài, chính là tồn tại thần thông quảng đại ngài giải mê cho ta mới đặng."

Vương Nhàn có chút khó xử, khô khan nói:

"Ngài có thể bói giúp ta một quẻ, linh hồn Tịnh Nhã Yên đang trú ngụ trong thân xác Trịnh Nhã Uyên đó. Căn nguyên của nó rốt cuộc là cái gì được không ạ?"

"Ha hả, thì ra là vậy, hahaha!"

U Linh Sứ Giả giọng nói đầy ý vị thâm trường, ha hả cười một hồi, cuối cùng đưa ra lời giải đáp:

"Tịnh Nhã Yên đó, thật ra là linh hồn của một bé gái vô tội mà thôi. Nó bị hệ thống tà đạo kia tẩy hồn, rồi cấy ghép ký ức của Bá Cương vào.

Còn linh hồn Bá Cương, đã bị Thiên Địa Pháp Tắc ép diệt từ lâu rồi.

Ngươi yên tâm rồi chứ?"

"Thật sự là linh hồn của một bé gái hả! May quá! Tí nữa thì toang đời trai, hahaha!"

Vương Nhàn cõi lòng như được xua tan sương mù, nhẹ nhõm thở phào một hơi.

Cảm giác ghê tởm nơi cuống suốt thời qua cuối cùng cũng tan biến sạch sẽ, hắn liền đầy cảm kích chắp tay cảm tạ:

"Cảm ơn Sứ Giả rất nhiều, cảm ơn ngài đã giải mê cho ta ạ."

"Hừ! Đáng đời tên nhóc nhà ngươi lắm!"

Sứ Giả U Minh vui sướng khi người gặp họa, khoái trá không ngớt lời, đoạn, y nghiêm giọng ra lệnh:

"Được rồi! Mau tránh ra cho ta thi pháp."

"Vâng!"

Vương Nhàn thức thời ngậm chặt miệng, nghiêm cẩn đứng sang một bên chờ đợi.

U U Uuuuuuuuuuuuuuu

Ù ù ùuuuuu

Rất nhanh, bốn phía đột ngột nổi lên từng cơn gió lớn, âm thanh vù vù như ma quỷ dưới mười tám tầng đụa ngục sắp hiện hình, kéo theo khói xám sương mù lạnh lẽo bốc lên mù mịt khắp cõi thiên địa.

Phụt

Ngay tức khắc, khi khói đen ngưng tụ đủ đầy, cả đất trời như được chiếu rọi, một tấm hương khổng lồ hiện ra ngay trước mắt Vương Nhàn.

Một âm thanh ngây thơ thanh thoát, đượm nỗi u buồn từ cõi xa xôi vang vọng tới:

"

Nhất niệm tựa hồng trần

Nhất niệm tựa nửa kiếp

Nhất niệm tựa mộng ảo

Nhất niệm hóa hư vô

"

Đập vào đôi mắt hắn, chính là hình ảnh Trịnh Nhã Uyên đang nằm ngay ngắn trên chiếc giường đơn bạc.

Vút

Không nói một lời, Vương Nhàn dứt khoát giơ lên mảnh hồn giản của Nhã Uyên, ném thẳng vào mặt gương.

Mảnh hồn giản như sao băng băng xoẹt ngang qua bầu trời, rơi thẳng xuống mặt hồ tĩnh lặng, chỉ để lại một chút gợn sóng nho nhỏ.

Mặt gương như cánh cổng thần nối liền hai thế giới, hồn giản chuẩn xác xuyên từ thế giới tinh thần Vương Nhàn, xuyên qua vách ngăn tiểu thế giới, chuẩn xác hạ ngay xuống lồng ngực của cô bé, một đường nhập thẳng vào bên trong.

"Thu Hồn."

Ngay tích tắc này, U Linh Sứ Giả phối hợp cực kỳ nhịp nhàng với hắn, nhanh chóng hô lên một tiếng kinh thiên động địa.

Trong chớp mắt, một đoàn khói xám mỏng manh từ trong mi tâm cô bé bay ngược ra, xuyên qua mặt gương trực tiếp nhập vào thế giới tinh thần Vương Nhàn.

Rồi như bị lực lượng kỳ bí nào đó dẫn dắt, đoàn khói xám thân bất do kỷ một đường bay thẳng lên trời cao.

Vụt

Vụt một tiếng khẽ khàng, trước ánh mắt Vương Nhàn, đoàn khói xám vô thanh vô tức đột ngột biến mất, tiêu tán sạch sẽ không để chút dấu vết nào.

"Cảm tạ U Linh Sứ Giả rất nhiều ạ."

Vương Nhàn cúi đầu, chân thành cảm tạ.

"..."

Thế nhưng, đáp lại hắn chỉ là một sự yên tĩnh đến kỳ lạ.

Vương Nhàn linh cơ chợt lóe, vội quay phắt người nhìn về phía sau.

"Hả?!?"

Xung quanh lúc này chỉ là một mảnh trống trơn trơ trọi.

Nào khói xám, nào mặt gương khổng lồ, nào tiếng gió ù ù, cùng giọng nói âm u như ma quỷ gọi kia nữa.

Tất cả đều đột nhiên tan biến sạch trơn, không thanh không tiếng, không một dao động nào.

Khung cảnh quỷ dị này, thật khiến Vương Nhàn có cảm giác, mọi người mọi sự vừa rồi, mọi thứ hắn vừa trải qua, thật sự chỉ là một giấc mộng thôi.

"U Linh Sứ Giả"

Vương Nhàn nhìn quanh một vòng, cuối cùng đóng lại ánh mắt, miệng khẽ lẩm bẩm:

"Sứ giả U Minh giới nha."

...