Chương 153: Chân Chính Trịnh Nhã Uyên - Song Hồi

"

Nhất niệm tàng thiên địa

Nhất niệm tàng bổn nguyên

Nhất niệm tựa mộng ảo

Nhất niệm hóa hư vô

"

Hồi Thứ Nhất: Chân Chính Trịnh Nhã Uyên

----*----

Nhất niệm tàng thiên địa

Nhất niệm tàng bổn nguyên

----*----

"Sao lại tồn tại một quả trứng ở đây? Trứng gì được nhỉ?"

Nhìn từng sợi quang mang thuần khiết tỏa ra từ quả trứng, cùng những tia thần vận mờ nhạt uốn lượn xung quanh, Vương Nhàn không khỏi có chút nghi ngờ, nhíu nhíu mày tự hỏi.

Vô số suy nghĩ bất an chợt lóe trong lòng Vương Nhàn.

" Trứng phượng hoàng ư? Hệ Thống Hà Mã sau khi bị Tế Hồn Hỏa thiêu rụi, muốn dục hỏa trùng sinh, niết bàn tái thế ư?"

"Hay nó lại là một lá bài còn chưa lật của hệ thống biến thái, muốn chừa hậu chiêu để ám toán Vương Nhàn ta?"

"Tối hắc ám chính là quang minh ư?"

...

Không thể trách Vương Nhàn nơm nớp lo sợ.

Quả thật, vừa rồi hắn trực tiếp chạm vào đoàn khói đen, tàn dư của hệ thống, là do hắn còn chưa kiến thức được sức tà dị của nó.

Giờ đây, sau khi được mở mang dân trí, hắn thực sự là bị dọa phát sốc không hề nhẹ.

Hắn có vặn nát óc, cũng không thể ngờ, trên đời lại có một tên tác giả súc sinh, viết ra được một cái hệ thống bẩn thỉu đến cực điểm như vậy.

Với độ tà ác quỷ dị của tên súc sinh mang hình hài của một thằng nhóc tiểu chính thái đó, Vương Nhàn bây giờ không hề muốn chạm tay vào quả trứng ánh bạc trước mặt, không nguyện ý một chút nào.

Ai biết khi chạm vào, thần trí hắn lại rơi vào bẫy của tiểu chính thái hay không?

Tên biến thái này, trẻ em không tha, người già không thả, mỹ nhân mỹ phụ, loli, thiếu phụ,... đến cả Vương Nhàn nó cũng không muốn bỏ qua.

Hắn thật sự không thể tưởng tượng nổi, con quái vật Hà Mã này rốt cuộc là giống quỷ gì nữa.

Nếu gặp nó, Vương Nhàn nhất quyết phải đem nó nghiền thành tro, ma sát chà diệt đến cả xương cốt, ba hồn bảy phách, nguyên anh nguyên thần... đều phải tiêu diệt sạch sẽ.

Nghĩ đến đây, Vương Nhàn quyết định lần nữa ngồi xuống, hồi phục lại tinh thần lực đến mức toàn thịnh nhất, lúc đó mới có khả năng ác chiến thêm một trận cuối cùng, ấy mới an toàn đặng.

...

Cách nơi Vương Nhàn đang hôn mê nhiều ngàn dặm, Tịnh Nhã Yên linh hồn phụ thể trong thân xác bé gái nọ, vốn đang bị thao túng bởi hệ thống tà đạo, miệt mài chạy theo phương hướng đến Vương Nhàn.

Ngay khoảnh khắc quái thú Hà Mã bị Tế Hồn Văn ma diệt, nàng bỗng chốc cảm thấy trời đất trước mắt đột nhiên quay cuồng.

- Hự

Bịch

Một luồng áp lực khủng khiếp đè chặt tinh thần nàng, ngay lập tức khiến nàng rơi thẳng xuống, nặng nề đập mạnh vào mặt đất, rơi vào trong hôn mê bất tỉnh.

"Hệ Thống! Hệ Thống! Ngươi đâu rồi?"

Nửa khắc sau, nàng mới choàng bật dậy, cảm giác bất an khiến lòng dạ nàng bồn chồn khó chịu, khẽ nhủ thầm gọi một tiếng.

Thế nhưng, đáp lại nàng chỉ là một sự yên tĩnh kỳ quái bên trong linh hồn, một sự thoải mái không bị trói buộc, đã từ rất lâu rồi nàng mới tìm lại được.

Kể từ lúc này, mặc kệ nàng có cố gắng kêu gọi cách mấy, thì giọng nói cứng nhắc của hệ thống cũng không bao giờ hồi âm nữa.

Sự ép buộc, thôi thúc nàng chạy đi tìm Vương Kỳ Phong cũng theo đó không cánh mà bay, hoàn toàn biến mất một cách sạch sẽ.

Thế nhưng, kéo theo đó, một nỗi bất an vô danh bất ngờ dồn dập lên, một sự sợ hãi không tên cứ như ác quỷ lượn lờ sâu bên trong thần hồn nàng.

Tịnh Nhã Yên nhắm mắt lại, tự cảm nhận một hồi, cuối cùng, nàng mở choàng mắt, nhắm chuẩn đường đi, tiến về tòa thành nhỏ gần ngay đó.

- Cô bé, ngươi muốn thuê phòng ư? Ngươi tên gì? Cha mẹ ngươi đâu?

Tịnh Nhã Yên thẫn thờ như cái xác không hồn, cất bước đi vào tòa thành nhỏ, chọn một quán trọ cạnh cửa thành, nàng dường như không để tâm đến câu hỏi của tên nhân viên ở đây.

Chỉ dốc túi móc ra một thỏi vàng lớn, miệng vô thức ra lệnh:

- Mau chuẩn bị năm cân giấy trắng, trăm cây bút lông cùng một cân mực, mang lên phòng cho ta.

Nói rồi ném thẳng thỏi vàng vào tay tên nhân viên, một mạch bước thẳng lên lầu, tùy ý chọn một phòng cho mình.

Không quá mười phút sau, tên nhân viên đã đem giấy trắng mực bút lên cho nàng.

Nhìn giấy bút trước mặt, nỗi bất an lo sợ ngay lập tức biến mất khỏi cõi đời khiến tâm trí nàng tràn ngập sợ hãi.

Sợ hãi trong bất lực, một cảm giác mà lần đầu tiên trong đời, nàng mới được cảm nhận đến.

Nàng không biết, ngày mình có thể sống còn lại bao nhiêu, thời gian mình còn tồn tại trên cõi đời này kéo dài bao lâu.

Cũng không thể biết lúc nào, mình sẽ đột ngột biến mất, và vĩnh viễn tan biến khỏi cõi đời này.

Đến lúc này, nàng đã không còn nhớ mình là ai, dường như nàng chỉ là một luồng ý niệm được tạo ra từ những ký ức của một Đại Vương nào đó, cùng những ký ức giả tạo về một bé gái nào kia mà thôi.

Đến thời điểm sắp tan biến này, nàng mới thật sự hiểu rõ, nàng vốn chẳng phải kiếp sau của một Bá Quyền Đại Vương nào cả, mà chỉ là một đoàn hồn phách vô thuộc tính được tạo ra từ một cái hệ thống tà dị, được cấy ghép bởi những ký cũ nát của Bá Cương, cùng những hồi ức đau thương giả tạo của hệ thống.

- Haha! Ta chẳng phải là Đại Vương, cũng chẳng phải Nhã Yên như trong tưởng tượng. Thật trớ trêu thay.

Tịnh Nhã Yên chua xót thì thầm.

Nói rồi, nàng đóng chặt mắt, cố gắng nhớ lại thứ duy nhất thuộc về riêng nàng.

Nghĩ rồi, nàng đưa bàn tay nhỏ nâng lên bút lông, chấm mực, hạ xuống trang giấy đầu tiên năm chữ lớn:

[ Mường Thiên Tạo Hóa Quyết ]

Đúng vậy, từ lúc được hệ thống đắp nặn ra, đây chính là đồ vật duy nhất thuộc về nàng.

Nó không phải là ký ức cũ nát của Bá Quyền Đại Vương, cũng không phải hồi ức giả tạo mà hệ thống áp đặt lên thần trí nàng.

Những thứ đó, chỉ là lớp mặt nạ không có thật, thứ vốn dĩ không hề thuộc về nàng.

Còn Mường Thiên Tạo Hóa Quyết thì khác.

Đây chính là món quà đặc biệt mà cô gái dịu dàng kia, Lý Như Ngọc, đã ban tặng.

Nàng không biết thời điểm mình biến mất hoàn toàn khỏi thế giới này, sẽ là lúc nào.

Bởi vậy, nàng muốn lưu lại trên thế giới này, một thứ duy nhất chỉ thuộc về nàng.

"Bản chép tay pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên của một Linh Hồn Vô Định"

Dưới năm chữ [Mường Thiên Tạo Hóa Quyết] nàng ghi đề một câu như vậy.

Tiếp đó, dường như cảm thấy thời gian còn tồn tại đang ngày một rút ngắn dần, Linh Hồn Vô Định lập tức nhanh tay đưa bút, cố gắng hoàn thiện bản chép tay nhanh nhất có thể.

...

Ở bên kia, sau khi cảm nhận đầu óc đã thập phần tỉnh táo, không còn bất kỳ đau đớn ê ẩm nào nữa, Vương Nhàn mới an tâm thu công.

Chậm rãi đứng dậy, đi đến bên cạnh quả trứng lớn màu bạc sáng lấp lánh, Vương Nhàn quyết định thu thập đồ vật duy nhất còn lại, có nhân quả với hệ thống tà đạo.

"Tróc Hồn Ấn, Trấn Áp"

Vung tay kết ấn, miệng niệm chú, ngay tức thời xung quanh cả hai lập tức hiện ra đầy khói đen, từng sợi xích đen kịt như ma vật lượn lờ uốn quanh, kết thành một tấm lưới lớn bao phủ cả Vương Nhàn lẫn quả trứng lớn vào bên trong.

"Mau hiện nguyên hình cho ta."

Chuẩn bị đâu vào đó, Vương Nhàn gầm nhẹ, bàn tay vỗ thẳng lên quả trứng.

Ầm

"Ách.."

Thế nhưng khác hoàn toàn với Vương Nhàn e sợ, quả trứng này không phải huyễn ảnh do ma vật biến thành, mà căn nguyên của nó, không ngờ được kết từ chúc phúc chi ân của thiên địa.

"Thiên địa pháp tắc chúc phúc?"

Vương Nhàn sững sờ bật thốt

Hắn không thể nhìn lầm được, vỏ trứng cứng rắn này rõ ràng được đúc từ vô số sợi chúc phúc ân điển của đất trời.

Ân phúc này căn bản không thuộc về con người, không ai có thể dùng đạo pháp của mình để kết ra một đoàn thiên địa ân phúc này được.

Dù cả trăm cả ngàn cái hệ thống cũng không thể kết tinh ra được.

Nhưng Vương Nhàn có thể dùng tính mệnh đảm bảo, từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ nhìn thấy quả trứng này, chưa gặp chưa nghe bao giờ, thì làm sao có thể kết nhân quả cùng nó được?

"Làm sao mà mày có thể bỗng dưng xuất hiện trong người tao được?"

Vương Nhàn như đang nằm mơ, ngây ngốc nhìn chằm chằm quả trứng, khô khan bật hỏi.

Vả lại, thời điểm nó xuất hiện, cũng chính là sau khi Tế Hồn Văn ma diệt hệ thống tà đạo, vậy có thể chắc chắn mười phần mười rằng, quả trứng lấp lánh ánh bạc này vốn thuộc về hệ thống Hà Mã kia rồi.

Nhưng rõ ràng, hệ thống biến thái khốn kiếp kia, dù có tu luyện ngàn đời, cũng đừng hòng kết ra đoàn ân phúc này được.

Với độ tà ác của tiểu chính thái, chưa bị Thiên Phạt đánh chết đã là may rồi, làm quái gì có chuyện được thiên địa pháp tắc chúc phúc.

"Nếu vậy thì... chỉ có một khả năng duy nhất..."

Đang lúc suy nghĩ rơi vào trong bế tắc, thì một suy nghĩ lớn mật chợt lóe lên trong đầu Vương Nhàn.

Chỉ có một khả năng duy nhất ấy mà thôi, đó là:

"Bên trong quả trứng này, ẩn chứa một tồn tại gì đó bị hệ thống tà đạo bắt giữ. Vì để tồn tại đáng thương này không bị hệ thống biến thái ô nhiễm, thiên địa pháp tắc tự động chúc phúc, kết thành quả trứng bạc để bảo vệ tồn tại này rồi."

Vương Nhàn nhỏ giọng thầm suy đoán.

Rắc

Đương lúc Vương Nhàn đoán già đoán non, chưa biết đúng sai thế nào, thì một tiếng rắc như vỏ trứng bị nứt đột ngột khẽ vang lên.

Rắc rắc rắc

Tiếp đó, một loạt tiếng vỡ tan giòn rụm réo rắt liên hồi, cùng với đó, hàng sa số vết nứt như mạng nhện giăng đầy khắp vỏ quả trứng.

"Muốn vỡ rồi ư?"

Vương Nhàn không ngờ vỏ trứng linh đến vậy, vừa cảm thấy xung quanh không còn mối nguy nào, thiên địa chúc phúc tự động tan vỡ, thả tự do cho tồn tại bên trong luôn.

Ngàn vạn mảnh vỡ bay đầy trời hóa thành tỷ tỷ chấm sáng lung linh bay tán loạn.

Kèm theo một đoàn ánh sáng trắng rực rỡ cực kỳ chói mắt, chiếu rọi khắp ngõ ngách trong thế giới tinh thần Vương Nhàn, khiến hắn vô thức nhắm tịt mắt lại.

Đến khi mở mắt ra, xung quanh hắn chẳng còn bất kỳ vật nào khác nữa, tất cả chỉ còn là một mảnh trống không vô định.

"Không đúng... có người đang ở đây."

Thế nhưng, Vương Nhàn linh cơ chợt lóe, lập tức đưa mắt nhìn xuống, một chấm đen liền hiện rõ mồn một trong đôi mắt sáng rực của hắn.

Vụt

Không nói một lời, ý niệm khẽ động, Vương Nhàn tức khắc biến mất ngay tại chỗ, tức khắc xuất hiện giữa đường rơi của chấm đen kia.

Không để nó rơi tự do mãi nữa, hắn vội vàng đưa hai tay đón lấy.

Uỵch

Xoạt

Một tồn tại nặng nề đập vào hai tay, khiến Vương Nhàn rơi thêm một khoảng nữa mới có thể đứng vững lại.

Đến lúc này, hắn mới cảm nhận được một đoàn mềm mại không xương ngay trên đôi tay mình.

Đưa mắt nhìn lên, Vương Nhàn ngay tức khắc nhìn thấy chân diện mục của khối cơ thể ôn hương nhuyễn ngọc trên tay.

"Tịnh...Tịnh Nhã... Yên"

Nhìn gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo, tinh sắc tuyệt mỹ gần trong gang tấc, Vương Nhàn không khỏi vô cùng sửng sốt bật thốt gọi ra một cái tên quen thuộc.

Đây thế mà, không ngờ lại là cô bé Tịnh Nhã Yên.

Chỉ có điều, khác hoàn toàn với vẻ hung thần ác sát của bà cô nhỏ mà hắn từng tiếp xúc, bé gái mười hai tuổi này gương mặt lại mười phần hoàn mỹ, vẻ ôn nhu dịu dàng đó, không hề kém cạnh Như Ngọc một chút nào.

Càng nhìn ngắm, Vương Nhàn càng có thể khẳng định, tuy hình dáng giống nhau, nhưng từ khí chất có thể nhận ra điểm khác biệt của cô bé;

Cô bé đang nằm trên tay hắn này, vốn hoàn toàn khác xa tiểu la lị Tịnh Nhã Yên kia, khác biệt mười phần, cách nhau một trời một vực.

"Không ngờ trong quả trứng bạc, lại cất chứa chủ hồn của Tịnh Nhã Yên."

Sững sờ mất mấy giây, đến khi giật mình tỉnh lại, cùng với thông tin lấy được từ bộ nhớ hệ thống tà đạo, hắn lập tức hiểu rõ căn nguyên mọi sự trong đoạn cố sự này.

Cơ thể mềm mại đang nằm trong vòng tay Vương Nhàn này, mới thực sự là chủ hồn của thân xác Tịnh Nhã Yên, chủ nhân một kiếp này của khối thân xác bé gái kia.

Và Tịnh Nhã Yên hung dữ ngoài đó, thật ra chỉ là một đoàn linh hồn phụ thể, được hệ thống tà đạo hoán đảo linh hồn mà thôi.

"Hệ thống khốn kiếp, dám bức hồn cô bé chỉ mới mười hai tuổi, rồi bày đủ trò biến thái. Thật đáng bị trời tru đất diệt."

Nhìn gương mặt ngây thơ vô tội trên tay mình, Vương Nhàn đáy lòng thổn thức chua xót liên hồi, nhịn không được nghiến răng căm giận mắng.

Hắn lúc này cũng đoán ra được ít nhiều; hẳn hệ thống tà đạo chưa muốn tiêu diệt linh hồn nhỏ bé này, mà muốn giam giữ nó lại, để duy trì khối thân thể của cô bé, đợi đến ngày chuyển hồn của Bá Quyền Đại Vương sang;

Nó không chỉ muốn cướp thân xác của bé gái này, mà còn muốn cướp luôn phúc khí vận mệnh của cô bé.

Chẳng những vậy, thậm chí, rất có thể nó còn muốn ô nhiễm linh hồn trong sạch của cô bé luôn nữa.

Thiên Địa pháp tắc có lẽ đã cảm ứng được cô bé lâm nguy, nên mới chủ động tạo một lớp vỏ trứng kết tinh từ ân phúc vô lượng, bảo vệ chủ hồn của cô bé vào bên trong.

Ngăn cách, bài trừ tất cả tà ác từ hệ thống tà dị kia ra ngoài.

Đến khi hệ thống tà đạo bị Vương Nhàn tế sống linh hồn mình, một hơi dùng Tế Hồn Văn ma diệt sạch sẽ tất cả dơ bẩn, quả trứng ân phúc này mới chịu vỡ ra, trả lại tự do cho linh hồn của cô bé vô tội.

"Tội nghiệp cô bé."

Vương Nhàn nhịn không được chua xót, khẽ đưa tay nhẹ vuốt ve gương mặt nhỏ nhắn, thổn thức than nhẹ:

"Phải nhanh chóng đưa đoàn linh hồn này, nhập trở lại thân xác của nàng mới đặng."

Ý định là vậy, nhưng để làm được điều này, khó khăn hơn nói miệng gấp ngàn lần.

Thứ nhất, hắn không phải thần tiên thánh sống, việc gì đều thể làm, muốn làm gì cũng làm được.

Vấn đề thứ hai, muốn tái nhập linh hồn bị tách rời trở lại thân thể, thì nhất định trong thời gian ngắn nhất, phải tìm ra được thân xác gốc của cô bé.

Đã vậy, đoàn linh hồn vô tội này dường như đã vô cùng yếu ớt, nếu hắn ngay lập tức ra ngoài, rất có khả năng, nó sẽ trong nháy mắt biến mất.

Bắt buộc phải có linh hồn của Vương Nhàn ở đây chăm sóc nàng, chữa trị hồi phục lại lượng linh hồn lực đã hao hụt trong thời gian qua.

Vấn đề thứ ba còn nguy hiểm hơn, Vương Nhàn không hề biết hệ thống tà đạo đã hoán đổi linh hồn của cô bé như thế nào, liệu hắn cưỡng ép hồi hồn có gây hại cho nàng hay không?

Vả lại, đang có một đoàn linh hồn vẫn còn phụ thể trong thân xác ở ngoài kia, nếu hắn cưỡng ép thì nó có đồng quy vu tận, tự hủy chính nó, lẫn thân xác của nàng hay không?

"Hừm..."

Hàng loạt vấn đề khó khăn liên tục xuất hiện, cực kỳ nguy hiểm nếu Vương Nhàn xử lý không cẩn trọng, làm hắn không khỏi nhíu mày trầm tư, nhất thời chưa biết phải xử lý ra sao.

"Ưm..."

Đương lúc Vương Nhàn đang rối rắm trăm đường, chưa biết nên làm gì với đoàn linh hồn của cô bé, thì một tiếng rên yếu ớt khẽ vang lên bên tai.

Khối cơ thể mềm trên tay hắn bỗng nhiên nhẹ cựa mình một cái.

"Ưm... mình đang ở đâu đây?"

Một giọng nói mềm mại tựa nước suối mù thu tưới mát tinh thần Vương Nhàn, khiến xương cốt hắn đều muốn tê dại, tâm thần cứng rắn như sắt thép của hắn phút chốc mềm nhũn ra, chậm rãi đưa mắt nhìn lên.

Đập vào mắt hắn, là một đôi mắt trong veo như hai viên ngọc trai đang mở tròn xoe nhìn lấy mình.

"Em đã tỉnh."

Vương Nhàn cổ họng khô khan khẽ gọi.

"Anh là ai vậy ạ?"

Nhìn gương mặt điển trai xa lạ gần ngay trước mắt, cô bé ngơ ngác nhấp môi cẩn thận hỏi.

Dường như cảm nhận được hai bàn tay nóng hầm hập đang đỡ lấy cơ thể mình, cô bé ngay lập tức nhìn ra tư thế của hai người đang cực kỳ thân mật.

Đã vậy, càng xấu hổ chết người hơn là, mặc dù Vương Nhàn đã vung một đạo pháp thuật, phủ một bộ quần áo kín đáo che cả cơ thể nàng lại.

Nhưng nên nhớ, đây vốn dĩ là đang ở trong thế giới linh hồn, mọi thuật che mắt cũng chỉ để tượng trưng mà thôi;

Với khoảng cách gần như vậy, cả hai đoàn linh hồn của bọn họ gần như quấn chặt lấy nhau, chỉ cần ý niệm khẽ động, cô bé liền có thể nhìn xuyên cả mình lẫn chàng trai.

Nàng lập tức cảm ứng được, dù có hai bộ quần áo che mắt, nhưng cả hai hiện tại thật ra, đang trần truồng không một mảnh vải ôm lấy nhau rồi.

"Anh thả em xuống đi."

Tâm tư của một thiếu nữ truyền thống Đại Việt xưa, làm sao có thể chịu được tình cảnh xấu hổ hiện tại, gương mặt cô bé lập tức đỏ bừng như quả đào chín mọng, e thẹn khẽ gọi.

"..."

Nhưng đáp lời nàng lại là một sự yên tĩnh đến lạ, cùng tư thế thân mật vẫn được duy trì nguyên vẹn.

Một lúc sau, dường như nhận ra có điểm không ổn, cô bé mới ngẩng đầu nhìn lên gương mặt hắn, có chút khó hiểu chu đôi môi tỏ ý hờn dỗi.

"Anh không thể buông tay em ra được."

Vương Nhàn bất đắc dĩ nhìn thẳng vào đôi mắt trong veo của nàng, khẽ lắc lắc đầu khô khan đáp.

"Dạ?"

Nghe lời nói đầy ái muội của Vương Nhàn, khiến da mặt mỏng manh của cô bé bất giác nóng ran như phát sốt, xấu hổ bật thốt.

Thật sự, câu này của hắn trong tình cảnh hiện tại, quả thực rất khiến người ta hiểu lầm.

Nếu có ngoài ở đây, mà cũng không cần người ngoài, chính cô bé cũng đã tưởng rằng, hai người bọn họ vốn là một đôi, và chàng trai xa lạ này không muốn xa rời nàng vậy.

"Ách..."

Vương Nhàn lập tức nhìn ra điểm vi diệu trong lời nói của mình, có chút sững sờ không biết phải giải thích làm sao.

Thật ra thì, chúng ta không thể trách Vương Nhàn được, bởi vì hắn có thể mười phần khẳng định, chỉ cần mình buông tay, linh hồn cô bé ngay lập tức sẽ rơi tự do trong vô định;

Và chỉ cần hai người tách ra, linh hồn nàng sẽ nháy mắt tan biến mất.

Thậm chí, càng nguy hiểm hơn là, rất có thể cô bé bị chính tinh thần lực của Vương Nhàn bài xích, nhẹ thì tống ra ngoài, nặng thì ép diệt nàng ngay tức khắc.

Bời vì cơ bản, nói cho cùng, nàng cũng chỉ là một tồn tại ngoại lai, vốn không thuộc về thế giới tinh thần trong linh hồn hắn.

"Thế nhưng, chẳng nhẽ anh ấy muốn ôm mình đứng mãi như vậy sao?"

Nhìn vẻ muốn nói lại không thốt nên lời của Vương Nhàn, cô bé bối rối nghĩ thầm.

Mặc dù nằm trong lòng hắn rất thoải mái, vòng tay nóng hầm hập kia như lò sưởi khổng lồ giữa trời đông lạnh rét, thật sự khiến cho nàng cảm thấy cực kỳ dễ chịu, không muốn rời xa một chút nào.

Nhưng với tâm tư của một thiếu nữ Đại Việt truyền thống, tình cảnh của hai người hiện tại thật sự vô cùng xấu hổ ngượng ngùng.

Cả hai ngay lúc này đang là linh hồn trực tiếp tiếp xúc.

Mọi cảm giác có thể nói là cực kỳ rõ rệt, đều có thể cảm nhận một cách cực kỳ rõ ràng, không có bất kỳ ngăn cách nào cả.

Chân thực, gần gũi, thông suốt từ linh hồn thông đến linh hồn, còn thân thuộc hơn tiếp xúc da thịt ngàn vạn lần.

"Đây có lẽ là số mệnh đã an bài chăng?"

Nhìn gương mặt của chàng trai hoàn toàn xa lạ trước mắt, nàng bất giác nổi lên một suy nghĩ như vậy.

Nàng không biến hắn là ai, hai người rốt cuộc đang ở đâu.

Khung cảnh bốn phía chỉ là một mảnh trống không vô định.

Không trời, không đất, không một áng mây, không hề có mặt đất.

Ở nơi này dường như chẳng có không-thời gian, không tồn tại bất kỳ thứ gì khác.

Ngoài nàng và hắn, chỉ có mỗi hắn đang ôm lấy nàng mà thôi.

Với tâm tư thiếu nữ đơn thuần, nàng những nghĩ, có lẽ đây chính là định mệnh an bài, sắp đặt hai người ở một nơi kỳ lạ, trong một tình trạng thân mật đến vậy.

Thật sự, từ lúc có nhận thức đến giờ, chưa có hề có một ai tiếp xúc da thịt trần trụi với nàng đến thế này, kể cả cha mẹ nàng cũng chưa từng gần gũi như hắn.

Không chỉ da thịt tương liên, mà linh hồn cả hai đều đang quyện vào nhau, quấn quít chặt chẽ không thể xa rời.

...

"Ùm.."

Đương lúc tâm hồn thiếu nữ trong vòng tay đang dậy sóng từng cơn, Vương Nhàn cũng nhận ra tình thế lúc này quả thật không thích hợp.

Vụt

Nghĩ vậy, tâm ý hắn chợt động, một mảnh đất bằng đột ngột hiện ra dưới chân, một thảm cỏ xanh trải dài khắp đại địa, trên đầu hai người cuối cùng cũng xuất hiện trời xanh.

Ngay khoảnh khắc này, hắn rốt cuộc cũng huyễn hóa ra một không gian đơn giản.

Không gian này, chỉ khiến hai người an tâm hơn chút mà thôi, bởi vì đây vốn dĩ là thế giới tinh thần của hắn, hắn có thể dễ dàng biến ra bất kỳ thứ gì mà hắn có thể tưởng tượng ra được.

Nhưng chỉ có hình mà không có thần, có dạng không có linh, chỉ cần một ý niệm, tất cả sẽ biến mất, và;

Và chỉ cần hắn buông tay, nàng sẽ ngay lập tức trôi đi mãi mãi.

Vương Nhàn đâu thể nào trơ mắt, nhìn linh hồn một cô bé vô tội bị tan biến sạch sẽ đi được.

Không gian ổn thỏa rồi, lúc này hắn yên tâm ôm nàng ngồi xuống thảm cỏ xanh ngắt dưới chân.

"Anh là Vương Nhàn."

Nhìn gương mặt tinh xảo tuyệt mỹ ngay trong gang tay, Vương Nhàn ôn nhu nhẹ giọng giải thích:

"Chúng ta hiện đang ở trong thế giới linh hồn của anh."

Nhìn vào đôi mắt lấp lánh thánh thiện của nàng, hắn chậm rãi hỏi ra thắc mắc lớn nhất trong lòng mình:

"Còn em, em rốt cuộc là ai?"

"Dạ."

Cô bé khẽ trả lời một tiếng, vừa muốn đứng dậy, thoát khỏi tư thế xấu hổ ngượng ngùng này, thế nhưng cả thân xác vô lực mềm nhũn trong lòng hắn, không cất lên nổi tia lực lượng nào, khiến nàng vô thức bật hỏi:

"Em... tại sao em không thể đứng dậy được ạ?"

"Em lúc này vẫn còn rất yếu, ngoan, đừng cử động, cẩn thận bị thương."

Vương Nhàn đáy lòng đầy chua xót nhìn lấy nàng, hắn biết hồn lực của cô bé sau thời gian dài bị tách khỏi thân thể, đã suy yếu rất rất nhiều.

Nếu không nhờ thiên địa ân phúc bảo hộ, hẳn đã tan biến khỏi cõi đời này từ lâu rồi.

Thậm chí Vương Nhàn có cảm giác, chỉ cần hắn không cẩn trọng cử động mạnh, nàng sẽ bị chính hắn làm tổn thương đấy.

Liên quan đến phạm trù Linh Hồn Pháp Tắc này, chúng ta không được phép sơ sẩy chút nào được.

"Dạ"

Cô bé dường như cũng cảm giác được tình cảnh nguy hiểm của mình lúc này, liền nhu thuận gật đầu, ngoan ngoãn dạ một tiếng.

Vương Nhàn cũng không vội, yên lặng ôm lấy nàng, đợi tinh thần của nàng ổn định hơn, lúc đó mới có thể nói chuyện thêm được.

"Anh gọi là Vương Nhàn ạ?"

Không biết thời gian trôi qua bao lâu, sự yên tĩnh trông như sẽ kéo dài ra vô tận, thì lúc này, cô bé mới lên tiếng khẽ gọi.

Vương Nhàn đang suy tư tìm cách cứu chữa cho nàng, nghe tiếng nàng êm êm như gần như xa văng vẳng bên tai, hắn vô thức gật đầu.

"Em là Trịnh Nhã Uyên anh ạ."

"Trịnh Nhã Uyên?"

Vương Nhàn thoáng giật mình một nhịp, sau đó liền hiểu ra, gật gù lẩm bẩm:

"Thì ra tên em gọi là Trịnh Nhã Uyên."

Đây có lẽ, Vương Nhàn suy đoán, hệ thống tà đạo sợ xúc động thiên cơ, mới phải đổi tên cô bé từ Trịnh Nhã Uyên sang Tịnh Nhã Yên, sợ một khi người khác gọi tên, sẽ kích thích linh hồn của Trịnh Nhã Uyên bị nhốt bên trong nó.

Quả là, vừa thâm độc vừa kín kẽ, không thể xem thường tên tác giả đã viết ra hệ thống kia được.

"Vâng ạ."

Trịnh Nhã Uyên khẽ khàng ứng tiếng.

Lại yên lặng hồi lâu, lúc này Vương Nhàn mới mở lời, nói rõ về thân phận thật sự của mình:

"Anh là một người bình phàm, được sinh ra ở bên ngoài Trái Đất..."

Trịnh Nhã Uyên cũng một chín một mười, kể ra thân thế của nàng:

"Em là một cô nhi, cha mẹ em mất sớm, sau đó em được một cặp vợ chồng già nhận nuôi, vài năm sau khi được nhận nuôi, cha mẹ nuôi cũng rơi vào bạo bệnh mà qua đời..."

Trịnh Nhã Uyên, chân chính Trịnh Nhã Uyên này, quá khứ không hề băng thiên liệt địa, thập phần thê thảm như trong ký ức của cô bé Tịnh Nhã Yên.

Cha mẹ nàng mất từ sớm, rồi đến cả cha mẹ nuôi đã già cũng qua đời, một mình nàng lang thang phiêu bạt mấy năm nay.

"Chỉ là, có một ngày, em bỗng nhiên cảm thấy trong thân thể không khỏe, cả trời đất đều quay cuồng, sau đó không còn bất kỳ cảm giác gì nữa hết."

Trịnh Nhã Uyên cố gắng nhớ lại khoảnh khắc nàng mất đi ý thức, rơi vào trong hôn mê sâu, ngủ một giấc mấy năm trời, u buồn kể lại:

"Để rồi đến khi tỉnh lại, chính là khoảnh khắc ngay vừa rồi anh ạ."

"Ừm, mọi chuyện đã qua rồi Uyên."

Đưa tay khẽ vuốt suối tóc mềm mại của nàng, Vương Nhàn đáy lòng đầy thổn thức an ủi cô bé.

Nếu không phải hắn, mà là một kẻ nào khác, hẳn cô bé đáng thương này đã rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi.

Nghĩ đoạn, hắn chậm rãi nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, cúi đầu nhìn xuống gương mặt tinh sắc tuyệt mỹ của cô bé, cẩn thận lựa lời giải thích:

"Em lúc đó là bị một thứ tà vật ám hại, may mà anh không thẹn với lòng, đã đem thứ tà vật đó tiêu diệt sạch sẽ rồi. Từ nay sẽ không còn thứ gì nguy hại có thể bám lấy em nữa. Mọi chuyện đã thật sự qua rồi, yên tâm em nhé."

Hắn không muốn để cho nàng biết mình đã bị một thứ cực kỳ tà dị bám lấy, nên chỉ dùng một câu ngắn gọn để an ủi cô bé.

Bởi dù có nói hết ra cũng chẳng có tác dụng gì, ngược lại còn ám ảnh cô bé nữa, chi bằng, mọi thứ tà ác cứ cất hết trong lòng hắn thì hơn.

"Dạ, may mắn ông trời phù hộ cho em gặp được anh, anh Nhàn ạ."

Trịnh Nhã Uyên nhẹ giọng cảm tạ Vương Nhàn.

Cảm giác ấm áp từ sâu trong linh hồn này, căn bản không thể nào là giả được, nàng nguyện ý tin tưởng ngàn lần vào lời hắn nói, nhẹ nhàng thì thầm ứng tiếng.

"Ùm, Thiên Mệnh, mệnh trời khó mà ngăn cản được."

Vương Nhàn sâu kín thở dài, lặng lẽ nghĩ thầm:

"Đoạn nhân quả với Trịnh Nhã Uyên này, đúng là không thể trốn tránh được."

Nhân quả đã kết, dù muốn hay không, thì từ nay về sau, trong sinh mệnh hắn lại phải có thêm một Trịnh Nhã Uyên nữa rồi.

Hai người lại rơi vào yên lặng trong hồi lâu, cả hai đều không nói một lời, lặng lẽ ôm nhau mãi như vậy.

Thế nhưng, chuyện gì đến cũng phải đến, chuyện gì cần làm nhất định phải làm, Vương Nhàn dứt khoát căn dặn nàng:

"Nhã Uyên, mặc dù anh cứu được em rồi, nhưng bây giờ em thật sự rất yếu ớt. Nếu muốn nhanh chóng khôi phục, em nhất định phải tu luyện mới được."

"Dạ? Tu luyện là gì ạ?"

Cô bé ngây thơ lần đầu nghe đến hai chữ "Tu Luyện", ngơ ngác hỏi.

"Tu luyện đối với em, chính là tập trung toàn bộ tinh thần, dung ý chí bản thân hợp ý chí thiên địa, luyện thành tinh thần lực cho mình."

Vương Nhàn chậm rãi dịu giọng, cẩn thận giảng đạo:

"Pháp quyết này anh truyền cho em, có tên là:

[Tàng Niệm Quyết]

Một thiên thần niệm pháp quyết vô thuộc tính, có thể mở thức hải, luyện thần thức.

Nhất niệm tàng thiên địa

Nhất niệm tàng bổn nguyên

Nhất Niệm Tạo Hóa Quyết.

"

[Tàng Niệm Quyết]

Nói đúng hơn, phải gọi đầy đủ nó là:

[Mường Thiên Tạo Hóa Tàng Niệm Quyết]

Một thiên thần niệm pháp quyết, chuyên dùng để mở thức hải, luyện thần thức;

Được Vương Nhàn dựa trên kiến thức về tu chân sáng tạo ra, nhằm hỗ trợ cho Kiều Nhan mở thức hải, trong lúc còn chưa có được Mường Thiên Tạo Hóa Quyết bản đầy đủ.

Vì lý do động chạm, nên Vương Nhàn rút ngắn tên gọi nó thành: [Tàng Niệm Quyết]

Chứ thật ra, phần lớn căn cơ của Tàng Niệm Quyết, hắn đều dựa trên cơ sở tu luyện của pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên soạn ra.

Một thiên thần niệm pháp quyết đơn giản, tuy thô sơ giản lược, nhưng có thể tạm thời dùng được.

Linh hồn của Trịnh Nhã Uyên còn quá yếu, không được trọn vẹn như Như Ngọc, nếu không, Vương Nhàn không ngại đưa luôn Đạo Niệm Kinh cho cô bé.

Vả lại, Đạo Niệm Kinh quá mức phức tạp, yêu cầu trí lực cực kỳ cao, người phàm khỏe mạnh cũng khó mà tu luyện được, đừng nói một cô bé vẫn còn đang bị tổn thương linh hồn.

Ngược lại, với Tàng Niệm Kinh, một đạo thần niệm pháp quyết đơn giản hơn, lại còn dựa trên căn nguyên của một Tạo Hóa Quyết vô thuộc tính.

Hai chữ Tạo Hóa này, ý nghĩa rõ ràng ngay mặt chữ, chỉ cần Trịnh Nhã Uyên tu luyện được, linh hồn lực bị hao hụt của nàng sẽ nhanh chóng được bù đắp trọn vẹn, mà không sợ bất kỳ hiểm họa nào.

"Tàng Niệm Quyết ạ?"

Trịnh Nhã Uyên cố gắng ghi nhớ từng lời từng chữ hắn nói, nhấp môi lẩm bẩm niệm theo:

"Nhất niệm tàng thiên địa

Nhất niệm tàng bổn nguyên

Nhất Niệm Tạo Hóa Quyết."

Nhất niệm tạo hóa quyết, ý nghĩa đã cực kỳ rõ ràng, thần niệm pháp quyết vô thuộc tính, có thể dùng để mở thức hải, luyện thần thức, có thể đồng tu với bất kỳ tạo hóa quyết nào.

Thế nhưng, tất nhiên, nếu chúng ta có bản đầy đủ của Mường Thiên Tạo Hóa Quyết, thì việc tu luyện thần thức theo bản chính tông sẽ hòa hợp hơn, uy lực mạnh mẽ hơn rồi.

Vương Nhàn hiển nhiên hiểu rõ điểm này, chỉ là trong trường hợp của Kiều Nhan, hắn còn chưa kịp truyền thụ cho nàng thì đã bị Diệc Vân Tuyết bắt đi mất.

Nếu Kiều Nhan mở ra thức hải, đan điền có điểm tựa, chân nguyên có thần thức điều khiển, thì mỗi lần dùng đến chân nguyên, nàng sẽ không còn sợ bị mất khống chế, hay bị chính chân nguyên của mình phản phệ nữa.

Còn với Trịnh Nhã Uyên, đạo tạo hóa thần niệm pháp quyết này, sẽ cực kỳ hữu ích, giúp cho cô bé sớm ngày khôi phục linh hồn.

------*------

Hồi Thứ Hai: Nhất Niệm Hóa Hư Vô

----*----

Nhất niệm tựa mộng ảo

Nhất niệm hóa hư vô

...

Cứ như vậy, Nhã Uyên dưới sự hướng dẫn tận tình của Vương Nhàn, rất nhanh đã học thuộc và làm quen toàn bộ khẩu quyết.

Cả hai ôm lấy nhau, tập trung tinh thần tu luyện Tạo Hóa Tàng Niệm Quyết, say mê tu tập quên cả ngày tháng.

Thời gian lặng lẽ trôi qua, thời không dường như cũng chẳng tồn tại trong ý niệm của hai người.

Ở trong thế giới linh hồn của Vương Nhàn, giờ giấc đã không còn hiện hữu nữa;

Ngàn vạn ý niệm chỉ lướt qua trong nháy mắt, không-thời gian ở đây như được kéo dài ra vô tận.

Trăm năm hồng trần, có lẽ cũng chỉ bằng nửa khắc đồng hồ trong suy nghĩ của Nhã Uyên mà thôi.

Ầmmmmmmmmmmmm

Không biết qua bao lâu, không thể hạn lượng được, tựa như nửa khắc, lại tựa ngàn vạn năm, Trịnh Nhã Uyên cuối cùng cũng mở ra thức hải.

"Anh Nhàn ơi, em mở được thức hải rồi nè."

Cô bé Trịnh Nhã Uyên năm nào, rốt cuộc đã trở thành một thiếu nữ trưởng thành, khoảnh khắc thần trí nàng nổ "Ầm" một tiếng, nàng không nhịn được vui mừng reo lớn.

Ngượng ngùng nhẹ nắm lấy bàn tay Vương Nhàn, Nhã Uyên không thể giấu nổi niềm vui sướng, ngọt ngào gọi hắn:

"Anh có thấy thức hải của em không, nó thật đẹp anh nhỉ?"

"Ùm, anh thấy rồi."

Vương Nhàn vẫn luôn linh hồn tương liên với nàng, dễ dàng quan sát toàn bộ quá trình hình thành thức hải lẫn mở ra thần thức của Nhã Uyên.

Chỉ là khoảnh khắc biển thần thức của nàng đại thành, trông thấy một đại dương rộng lớn bao la, mặt nước trong vắt như mặt gương, phản chiếu gương mặt của hai người, Vương Nhàn nhịn không được phải xuýt xoa cảm thán:

"Đẹp, đẹp lắm, thật sự rất đẹp."

Tâm tư ngây thơ trong sáng của Trịnh Nhã Uyên, được tái hiện toàn bộ vào bên trong thức hải nàng, vẻ đẹp hoàn mỹ đó, hoàn toàn có thể một chín một mười khi đem so với Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ của Như Ngọc.

Mỗi cái đều có vẻ đẹp riêng, Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ của Như Ngọc mênh mông vô tận, sâu vô hạn lượng nhìn không thấu đáy, thâm sâu khó dò, biến ảo khôn lường;

Thần thông tuyệt diệu, thần sắc tinh mỹ, lúc bình lặng thì yên ả không một gợn sóng, mặt hồ trong veo như mặt nước Hồ Gươm.

Khi bão nổi thì dữ dội như biển Đông dậy sóng, cuồng phong loạn vũ, mặt hồ đen kịt như cánh cửa địa ngục, sẵn sàng đem bất kỳ kẻ địch nào tươi sống cắn nuốt.

Hung Mãnh Tột Cùng.

Còn thức hải của Trịnh Nhã Uyên thì lại khác, nếu thật đem so, thì đúng là chênh lệch một vực một trời với Cửu Chuyển Cửu Niệm Hồ của Như Ngọc.

Thế nhưng, với tâm tư đơn thuần của một thiếu nữ nho nhỏ, lại còn là thành tựu đầu tay của nàng, dựa trên chính pháp quyết của mình viết ra, Vương Nhàn thật sự rất hài lòng rồi.

Ngoài yêu thích nhìn không rời mắt, Vương Nhàn cũng không thể tìm ra chút tỳ vết nào hết.

"Không hổ là linh hồn được thiên địa chúc phúc, thức hải của nàng quả thật thánh thiện, không một tia tạp niệm."

Vương Nhàn khiếp sợ nghĩ thầm.

Nàng thiếu nữ Trịnh Nhã Uyên này, tư chất phải nói là nhất tuyệt.

Đã vậy tấm lòng còn tươi sáng rực rỡ, thánh thiện không nhiễm chút bụi trần, thảo nào thiên địa pháp tắc lại ưu ái nàng đến vậy.

Có thể được xưng bốn chữ:

"Hồng Phúc Tề Thiên"

cũng không cảm thấy khoa trương một chút nào.

Thế nhưng...

"Hình ảnh duy nhất trong thức hải của nàng lúc này..."

Nhìn gương mặt của mình và nàng ngay bên trên mặt biển kia, đáy lòng Vương Nhàn khẽ lộp bộp một tiếng, sửng sốt nhủ thầm.

Trịnh Nhã Uyên thân là chủ nhân của thức hải, tất nhiên cũng cảm ứng được đôi mắt Vương Nhàn đang chăm chú nhìn vào biển thần thức của mình, khóe môi bất giác cong lên đầy ngọt ngào.

"Anh Nhàn, em và anh cuối cùng có thể..."

Tiếng gọi của một thiếu nữ ngọt lịm như mật ong rót vào tai, gần gũi truyền vào tận sâu đóng Vương Nhàn, khiến hắn hoảng hốt buộc miệng cắt đứt lời nàng:

"Nhã Uyên, linh hồn của em cuối cùng cũng trọn vẹn lại rồi này."

"Dạ, vậy thì chúng ta có phải nên..."

Nhã Uyên lúc này vẫn đang chìm trong ngọt ngào, khẽ ngại ngùng muốn mở lời.

"Ùm, chúng ta phải quay về rồi."

Vương Nhàn không để cho nàng nói hết tâm tư trong lòng, nhanh chóng mở lời trước:

"Anh phải đưa linh hồn em trở lại thân xác của mình. Thời gian đã qua rất lâu rồi, không thể chậm trễ được nữa."

"Dạ?"

Đến lúc này, Trịnh Nhã Uyên mới cảm thấy điểm bất thường trong giọng nói của hắn, có chút lo lắng không yên bật hỏi:

"Anh muốn em trở về thật ư?"

"Ùm, tất nhiên rồi, đây vốn dĩ chỉ là thế giới tinh thần của anh."

Vương Nhàn bình thản không chút gợn sóng đáp lời:

"Cả anh và em đều có thế giới rộng lớn ở ngoài kia, thế giới thật sự của mỗi con người chúng ta.

Hai đứa mình không thể cứ ở mãi trong này được.

Nếu còn chậm trễ nữa, anh sợ em sẽ không thể hoàn hồn được Uyên ạ."

"Dạ!"

Trịnh Nhã Uyên mặc dù còn rất nhiều điều muốn nói cùng Vương Nhàn, nhưng trông thấy vẻ lo lắng không yên trên gương mặt hắn, nàng nhất thời chưa thể mở lời được, đành nhu thuận gật đầu ứng tiếng.

Chỉ là, cảm giác bất an lo sợ chợt như mây đen che phủ cõi lòng nàng, Nhã Uyên không nhịn được, thấp thỏm hồi hộp chăm chú nhìn hắn, nửa mong chờ nửa cầu xin yếu ớt hỏi:

"Nếu quay trở lại rồi, anh sẽ đi tìm em chứ?"

Với tâm tư truyền thống của một thiếu nữ Đại Việt cổ đại, nàng và hắn không một mảnh vải che thân ôm lấy nhau như vậy rồi.

(Bởi vì cả nàng và hắn đều hiểu, tiếp xúc linh hồn trực tiếp thế này, cảm giác còn mãnh liệt gấp trăm lần da thịt tiếp xúc nữa, chút quần áo kết từ thuật che mắt vốn chẳng có ý nghĩa nào cả.)

Hắn còn là nam nhân cứu mạng nàng.

Hai người bên nhau, trải qua vô số năm tháng rồi.

Ngoài hắn ra, thì kiếp này nàng sao có thể có ai khác nữa.

Định mệnh đã an bài, Vương Nhàn chính là người đàn ông của nàng.

Và nàng, chắc chắn phải là nữ nhân của hắn rồi.

"Đây là số mệnh, không ai có thể lay chuyển được."

Trịnh Nhã Uyên kiên định nhủ thầm.

Đoạn, nàng nắm chặt tay hắn, kiên quyết dõng dạc nói:

"Nếu không thì, Vương Kỳ Phong, Vương Nhàn, em nhất quyết sẽ đi tìm anh."

"..."

Nhìn thẳng vào đôi mắt hắn, Trịnh Nhã Uyên quyết ý trong lòng, sâu kín hạ lời thề:

"Trịnh Nhã Uyên em, em sẽ đi tìm anh dù anh có ở nơi chân trời góc bể, dù cách xa ngàn tỉ tỉ dặm, nhất định rồi có ngày em sẽ tìm thấy anh.

Để rồi sẽ đi cùng anh đến cùng trời cuối đất.

Đi bên anh đến khi thiên băng địa liệt.

Ở bên anh cho đến lúc trời đất này không còn tồn tại nữa.

Vương Nhàn, anh nhất định phải đợi em."

Lời thề này, ẩn chứa tâm tư tình cảm kín đáo của một thiếu nữ Đại Việt truyền thống, mà Vương Nhàn lại chẳng hề hay biết.

Có lẽ hắn cũng cảm nhận được, nhưng hắn lại lựa chọn tránh né đoạn nhân quả này.

Bởi vì hắn không dám, thậm chí là lo sợ, không chắc đoạn nhân quả này là tình duyên hay nghiệt duyên nữa.

Và lời thề đó, cũng là ý nghĩ cuối cùng của Trịnh Nhã Uyên trước khi hóa thành một làn khói trắng, biến thành một miếng ngọc giản trắng tinh khôi, nhẹ nhàng rơi vào lòng bàn tay Vương Nhàn.

Nàng tin tưởng, một khi mình nhập trở về bổn thể, quay trở lại hồng trần, nàng và hắn sẽ có một kết cục tốt đẹp.

Nếu hắn không thể đi tìm nàng, nàng sẽ là người chủ động đi tìm hắn.

"Ài..."

Cúi đầu nhìn xuống miếng ngọc giản trên tay, Vương Nhàn thật sự nói không nên lời, chỉ đành thổn thức cảm thán trong lòng, bất đắc dĩ thở dài một tiếng nặng trĩu.

...

Ở phía ngược lại, trên đại lục Việt Thiên, trong phòng trọ trong một tòa thành nhỏ, Nhã Uyên hạ xuống một chữ cuối cùng, rốt cuộc nàng cũng hoàn thành bản chép tay pháp quyết Tạo Hóa Mường Thiên.

- Cuối cùng cũng xong.

Hài lòng nhìn vào tác phẩm còn chưa khô mực trên bàn, nàng cảm thấy tinh nhẹ hẫng đi, mãn nguyện mỉm cười tự giễu:

- Thời gian cũng đã cận kề rồi.

Đưa mắt nhìn ra khung cửa sổ bên ngoài, nàng chăm chú nhìn thật sâu vào trời xanh trong vắt trên cao, như muốn đem khoảnh khắc cuối cùng này in thật sâu vào linh hồn mình.

Thế nhưng nàng có thể cảm ứng được, ngày tàn của mình đã đến, khoảnh khắc mà nàng hoàn toàn tan biến khỏi cõi đời này, đã rất gần tới rồi.

Nghĩ đoạn, nàng dứt khoát đứng bật dậy, vươn tay đóng cửa sổ, sau đó sửa sang lại váy áo thật chỉnh tề, lúc này mới chầm chậm đi đến bên giường ngủ.

Gương mặt thiếu nữ giờ đây lại lạnh tanh không một tia cảm xúc, lặng lẽ ngồi xuống, đưa tay vuốt phẳng tấm trải giường, sửa soạn gối đầu thật ngay ngắn.

Sau tất cả chuẩn bị, nàng bấy giờ mới nhẹ nhàng ngả người nằm xuống, mười ngón tay đan vào nhau để hờ lên bụng, chậm rãi khép mắt lại.

Chỉ là, đúng lúc này, bờ môi phấn nộn kia bất chợt mấp máy khẽ niệm:

"Nhất niệm tựa hồng trần

Nhất niệm tựa nửa kiếp

Nhất niệm tựa mộng ảo

Nhất niệm hóa hư vô"

Nói rồi, lặng lẽ thở dài một tiếng.

Kể từ lúc đó, trong căn phòng trên tầng lầu nhỏ kia, không bao giờ phát ra bất kỳ âm thanh nào nữa.

------*------