Chương 150: Mê Dược Lợi Hại

- Ngươi nhìn cái gì, hừ?

Bên ánh lửa hồng, Diệc Vân Tuyết cúi đầu yên lặng nhìn Đào lão xử lý miệng vết thương trên cánh tay cho nàng.

Dường như cảm ứng được Vương Nhàn đang tủm tỉm cười nhìn mình, nàng không khỏi bực bội ngẩng đầu, trừng mắt phượng ngạo kiều hỏi.

- Hắc hắc, không ngờ nữ ma đầu như cô cũng biết sợ nữa đấy.

Vương Nhàn nheo mắt cười cười.

- Còn không phải là bởi vì ngươi, ta mới thành ra nông nỗi này, còn không phải là vì gian kế của ngươi.

Diệc Vân Tuyết khó chịu hừ mũi đáp.

- Ồ, một phàm nhân như tôi há lại có thể dao động được nữ tu sĩ như cô ư?

Vương Nhàn có chút hứng thú nhìn vị giai nhân tuyệt sắc đối diện, ồ lên một tiếng kinh ngạc.

Hắn không biết nàng nhìn đã ra được điểm sơ hở nào, mà lại có thể đổ hết tội lỗi lên đầu mình như vậy, như có như không nhẹ nhàng nói:

- Dù cô có toàn thịnh, cũng chưa chắc đã là đối thủ của Mộc Chân Chiêu ha.

- Hừ, đừng ở đó cười trên nỗi đau của người khác.

Diệc Vân Tuyết không phải lần đầu bị họ Vương chọc giận, cố nhịn xuống xao động muốn bóp nát gương mặt bỉ ổi kia, lạnh lùng gằn giọng nói:

- Ngươi tốt nhất nên ngoan ngoãn phối hợp với ta, nếu không đừng trách ta độc ác.

- Ô kê ô kê, phối hợp thì phối hợp.

Vương Nhàn giơ hai tay đầu hàng, dù sao hiện tại hồn phách của vợ chồng lão Vương vẫn còn nằm trong độc thủ của đối phương, hắn thức thời nghiêm túc dò hỏi:

- Thế rốt cuộc là cô muốn tôi làm cho cô cái gì?

- Hừ.

Liếc nhìn Đào lão vẫn đang chăm chú đắp thuốc cho mình, Diệc Vân Tuyết chỉ hừ nhẹ một tiếng chứ cũng không muốn tiết lộ nhiều thêm.

- Anh Phong xem này.

Vừa vặn lúc này Nghiêm Minh cùng Tử Hiên vào rừng kiếm thịt sống trở về, kịp thời cắt ngang không khí bị đè nén giữa hai kẻ cừu địch.

Tử Hiên vui vẻ ôm lấy một tảng thịt lớn đã được xử lý sạch sẽ, vung vẩy cười nói:

- Nghiêm Minh vừa mới săn được một con bò rừng, nhiêu đây đủ làm bữa tối cho chúng ta rồi này.

Đợi Nghiêm Minh dùng nhánh cây dựng thành một giá nướng đơn giản, Tử Hiên mới gác mảng thịt bò to ú ụ lên trên ngọn lửa, hai cô cậu phối hợp nhịp nhàng ăn ý, rất nhanh, từng dòng mỡ thừa đã ào ào chảy xuống đống lửa, xèo xèo bốc khói dữ dội.

Minh Hiên hai người vẫn chỉ là Nhân cấp võ giả, Đào lão thì tu vi cũng không cao, cộng thêm Vương Nhàn trong mắt bọn họ chỉ là một phàm nhân không hơn không kém.

Ngoài ra còn có Diệc Vân Tuyết đang bị trọng thương nữa, nên vô tình cả bọn ai cũng phải nạp thêm thức ăn nữa đấy.

- Này Nghiêm Minh, nhanh phụ tới truyền thêm chân khí vào tảng thịt để nó mau chín đi.

Dường như sợ Vương Nhàn đợi lâu đói bụng, Tử Hiên vừa quay tảng thịt vừa liên tục truyền lượng chân khí ít ỏi của mình vào ngọn lửa, cảm thấy không đủ, cô liền vung tay đập đập bả vai Nghiêm Minh, nhắc cậu phụ cô một tay.

- Ừ, để mình thổi lửa thêm cho.

Nghiêm Minh không chút do dự nghe theo, một tay vung chưởng đánh chân khí vào đống lửa, một tay đè lên khối thịt cưỡng ép đẩy chân khí dương cương tinh thuần của mình vào.

Chỉ trong chốc lát, cả hai cô cậu mặt mũi đã đỏ phừng phừng vì hoạt động hết công suất.

Vương Nhàn có chút bất đắc dĩ cười khổ trong lòng, hai đứa nhóc này quả thật là nhiệt tình đến lạ.

Tất nhiên hắn cũng hiểu, thú rừng ở đây khác xa so với bên ngoài trái đất rất nhiều. Hàng ngày được ăn những đồ bổ vật hiếm, lại còn được linh khí thiên địa uẩn dưỡng, nên thịt của bọn chúng rất nhiều dinh dưỡng, cực kỳ có lợi cho võ tu.

Nhưng cũng vì vậy, muốn nhanh chóng nấu rục được tảng thịt to ụ này cũng không phải là chuyện đơn giản.

Nhìn hai đứa nhóc sắp ngất đi vì kiệt sức, hắn cuối cùng cũng không nhịn được, bí mật điểm ngón tay, đánh ra một đoàn Thuần Dương Nhiên Hỏa ném thẳng vào đống lửa.

Thuần Dương Nhiên Hỏa này thuộc về phạm trù Đạo Pháp Tự Nhiên, nếu có Cổ Nhai ở đây, ắt hẳn lão sẽ nhìn ra được huyền cơ, chứ còn Nữ Tu Chân cùng ba vị võ giả thì khác hệ nên chẳng mảy may cảm ứng được cái gì.

Dương Hỏa của Tự Nhiên Đại Đạo này, tuy tiên thiên yếu hơn chân hỏa của Diệc Vân Tuyết một bậc, nhưng vẫn dư sức ninh được tảng thịt bò cứng như sắt đá thành thịt nhừ.

- Wow, thịt chín rồi nè Minh.

Bị thiêu đốt từ trong ra ngoài mấy lượt, không qua nửa khắc thời gian, mùi thịt chín ngào ngạt đã tuôn trào ra bốn phía, Tử Hiên như thấy được kỳ tích, kích động vỗ tay hò hét.

- !!!

Diệc Vân Tuyết tuy có chút khinh thường vẻ ngây ngô của Tử Hiên, nhưng ngặt nỗi nàng thân mang trọng thương, chân hỏa căn bản là không dùng được, nên chỉ bĩu môi chứ cũng không nói gì.

Nghiêm Minh dùng dao găm cắt một miếng thịt lớn chia cho Đào lão, Tử Hiên thì lo lắng cho Vương Nhàn, Nghiêm Minh thấy vậy, bèn dứt khoát cắt thêm một phần nữa chia cho Diệc Vân Tuyết.

Bữa tối nhanh chóng trôi qua, Tử Hiên chu đáo phân phát túi nước suối lúc nãy cô đã đi lấy cho mọi người.

Chúng nhân không hề phòng bị mở nút tu ừng ực mấy hơi liền, nước suối cuốn qua, xoa dịu cổ họng đang khô khốc sau một hồi chạy trối chết của đám người.

Đến cả Diệc Vân Tuyết cũng không ngoại lệ, chỉ có điều giữ phong phạm tu chân giả nên nàng chậm rãi nâng lên túi nước, dưới ánh nhìn châm chọc của Vương Nhàn, từ tốn nhấp từng ngụm nước nhỏ.

- Hừ.

Khẽ hừ, lạnh lùng lườm họ Vương một cái, nàng ung dung đưa tay định đóng lại túi nước.

Thì...

Cộp...

Túi nước trên tay nàng đột ngột tuột ra, rơi thẳng xuống mặt đất dưới chân.

- Con ranh ngươi...

Diệc Vân Tuyết sững sờ trong thoáng chốc, ngay lâp tức ngẩng phắt đầu phẫn nộ hướng Tử Hiên gầm lên.

- Tử Hiên sao cậu...

Ở cạnh Tử Hiên, Nghiêm Minh cũng chỉ kịp rên lên nửa câu, sau đó cũng mất đi toàn bộ tri giác giống như Diệc Vân Tuyết, cả người vô lực đổ ầm qua một bên.

Uỵch

Đào lão tuy là thầy thuốc đứng đầu đại lục, nhưng cũng không khá hơn là bao, cùng lúc ngã xuống theo.

“ Con mẹ nó, mê dược này cũng quá biến con mẹ nó thái đi.”

Vương Nhàn ngay từ đầu đã nhấm được vị lạ nơi đầu lưỡi, thầm biết Tử Hiên giở trò quỷ trong nước suối rồi.

Thế nhưng hắn không ngờ, mê dược này thật sự quá mức thâm độc, không màu không mùi không vị, hoàn toàn không có chút dấu vết nào, nếu không phải khứu giác Vương Nhàn nhạy bén, ắt đã bị lừa con chị nó rồi.

Đừng nói chúng nhân bên cạnh, kẻ thì trọng thương người thì tu vi thấp, không qua mấy hơi thở, cả bọn đều đã ngay ngắn rơi tõm xuống bẫy do Tử Hiên đào sẵn.

Vương Nhàn bất đắc dĩ cười khổ trong lòng một tiếng, rốt cuộc cũng phải đóng chặt mắt giả vờ đổ gục xuống theo.

Xột xoạt

Lúc này hắn mới nghe Tử Hiên lên tiếng:

- Nghiêm Minh à, cậu đừng trách tớ nhé. Tính mạng anh Phong quan trọng hơn cả, tớ đưa anh ấy về với Đại tiểu thư, rồi sẽ đến tạ lỗi với cậu sau.

Nói rồi, cô không hề chần chừ bước qua xốc nách Vương Nhàn dậy, cẩn thận đem hắn đặt ngay ngắn lên lưng ngựa.

Nhanh chóng tháo mở dây cương khỏi thùng xe, cô tức tốc nhảy lên theo, vừa giữ chặt Vương Nhàn vừa giật mạnh dây cương, chớp mắt cả hai đã lao vút đi, xuyên thẳng vào khu rừng hoang bên cạnh.

...