Chương 151: Toàn Phong Động Sơ Hiện

- Àizzz, thật đúng là anh hùng khó qua ải mỹ nhân.

Nhìn ba con người nằm gục bên đống lửa trại, Chuột Chù cũng có chút bất đắc dĩ than thở.

Đoạn, y quay sang tên đầu lĩnh mang mặt nạ đầu trâu bên cạnh, có chút dở khóc dở cười nói:

- Trâu đại ca à, chúng ta rõ ràng theo lệnh đại nhân truy bắt Diệc Vân Tuyết, giờ lại thành bảo vệ cho an toàn của cô ta nha.

- ...

Đám lâu la đang bao vây ở xung quanh ba người Phó Nghiêm Minh, lúc mới chạy đến cũng cực kỳ sững sờ trước mệnh lệnh kỳ quặc của đầu lĩnh nhà mình.

Con mồi bọn chúng truy bắt mấy tháng nay, giờ đang bị đánh thuốc mê bất tỉnh ở ngay phía trước, thế nhưng khi đuổi tới, Đầu Trâu lại phán một câu xanh rờn:

- Động chủ có lệnh, bảo vệ Diệc cô nương bằng mọi giá, không được kinh động đến cô ấy.

- Mày hỏi tao tao biết hỏi ai? Thích thì mày đi tìm động chủ mà ý kiến?

Đầu Trâu căn bản cũng không biết, động chủ nhà mình rốt cuộc đang chơi cái trò gì. Liền trừng mắt tức giận quát.

- Ách! Em nào dám hehe!

Chuột Chù nào dám cãi ngang, vội co rụt đầu sợ hãi tránh né.

- Cơ mà...

Thế nhưng, chỉ nửa giây sau, y lại không nhịn được tò mò, thấp giọng dò hỏi đầu trâu:

- Trâu đại ca, động chủ từ tối qua đến nay đột nhiên mất tăm mất tích.

- Rốt cuộc thì, ngài ấy đi đâu rồi nhỉ?

- ...

Đầu Trâu cũng chỉ đành trầm ngâm nhìn về phía Diệc Vân Tuyết ở đằng xa.

Với đầu óc đặc sệt của mình, gã còn lâu mới có thể hiểu được dụng ý sâu xa của động chủ nhà mình.

- Động chủ trước giờ hành tung ẩn hiện, hành động cổ quái không theo lẽ thường, đám lâu la như chúng ta chớ nên thắc mắc. Cứ y như lệnh mà làm là được rồi.

Một tên lâu la ở cạnh thiện tâm nhắc nhở Chuột Chù:

- Đừng có phá hỏng đại sự của động chủ.

...

Lại nói ba người Diệc Vân Tuyết bị đánh thuốc mê, lúc trời tờ mờ sáng thì mê dược cuối cùng cũng tan, cả ba người từ trong mê man mở choàng mắt.

Đào lão Nghiêm Minh nhìn sang chiếc xe ngựa, chỉ còn trơ trọi buồng xe cùng sợi dây khóa treo lủng lẳng. Hơi ấm Tử Hiên bên cạnh Nghiêm Minh đã theo gió trôi đi mất từ lâu.

Cậu cũng chỉ đành bất lực nhìn theo vết móng ngựa in trên nền đất, hướng vào khu rừng kế bên.

- Cũng không trách Tử Hiên được, chỉ tại lão già này không thể nói rõ nỗi khổ với hai đứa trẻ các ngươi.

Đào lão bất đắc dĩ than thở tự trách.

Lão biết Mạc Tử Hiên làm vậy, cốt là để bảo vệ phu quân của Đại tiểu thư. Cô bé sợ đám lâu la của Đại Điểu xuất hiện sẽ gây nguy hiểm cho Vương Kỳ Phong, người có quan hệ mật thiết với Diệc Vân Tuyết.

Vả lại, dù nàng có bỏ lại ba người bọn họ, thì cùng lắm nếu truy binh xuất hiện, sẽ bắt lấy Diệc Vân Tuyết là cùng, còn lão và Nghiêm Minh, Hắc Điêu Động sẽ sợ uy danh của Phó gia, ắt không dám động đến cậu ấy.

Bởi vậy, cô bé liền dứt khoát mang theo Vương Kỳ Phong bỏ trốn, bảo hộ lấy an toàn cho hắn.

- Con biết cậu ấy sẽ đi đâu rồi.

Nghiêm Minh nãy giờ luôn nhìn theo vết móng ngựa, lúc này linh cơ chợt lóe, cậu liền vui mừng bật thốt lên.

- Ông Đào, người ở lại đây chăm sóc cho Diệc cô nương nhé. Con đi tìm Tử Hiên rồi sẽ trở về ngay.

- Cái này....

Đào lão nhìn về khu rừng già bên cạnh, ba phần bất an bảy phần lo âu căn dặn:

- Nơi này không còn là đất của Phó gia chúng ta, khu rừng bên cạnh cũng là chốn nước độc rừng thiên, nguy hiểm trùng điệp, con chỉ mới là Nhân cấp võ sĩ. Băng vào đó thật sự rất nguy hiểm.

- Dù có là âm tào địa phủ, con cũng nhất quyết phải đi tìm Tử Hiên cho bằng được. Ông Đào, ý con đã quyết, người cứ mặc con đi ạ.

Nói rồi, Phó Nghiêm Minh quỳ thụp xuống hướng về phía sơn môn Phương Thiên lạy ba lạy. Sau khi đứng lên, cậu vươn tay chỉ về phía xa, cẩn trọng nói:

- Phía trước mười cây chính là thành Bành Nhạc, xin ông Đào dẫn theo Diệc cô nương đến đó ở ít hôm đợi tin tức của con.

Nói rồi, cậu tung người phóng thẳng về hướng dấu móng ngựa, băng thẳng vào khu rừng già kế bên.

...

May mắn là, dường như Tử Hiên cũng e sợ khu rừng này, nên không dám người ngựa tiến sâu vào rừng hoang, không đến hai dặm, Nghiêm Minh đã trông thấy vết móng ngựa rẽ ngoặt sang bên phải, men theo bìa rừng chạy về hướng Đông Nam.

Nghiêm Minh đành cắn răng đẩy nhanh tốc độ chạy đuổi theo.

Tất nhiên Nghiêm Minh chỉ mới Nhân cấp võ sĩ, căn bản là không thể so bì tốc độ với vó ngựa được, huống hồ ngựa nhà cậu trước giờ toàn kiên mã, ngày chạy ngàn dặm chẳng hề hấn gì.

Nghĩ vậy, Nghiêm Minh càng gắng sức hơn, vận hết tốc lực cố gắng đuổi rát theo.

Đói liền ăn chút lương khô với quả dại, cộng thêm nước thuốc luôn mang theo trong người, Nghiêm Minh ngày đêm không dám ngưng nghỉ, băng băng chạy dọc theo ngoại vi khu rừng già.

- Chẳng lẽ Tử Hiên thật muốn đưa anh Phong về miền Trung Địa?

Nhìn dấu vết vó ngựa để lại, dường như nó không hướng về Mạc gia, mà lại thẳng về hướng sông Trường Xuân, Nghiêm Minh càng chắc chắn thêm suy đoán của mình.

Ở phía trước hơn năm mươi dặm, chính là ranh giới của khu rừng già và sông Trường Xuân rồi. Nghiêm Minh vẫn nhớ như in, cách đó không xa, chính là trạm canh cùng bến đò của Mạc gia.

Tử Hiên đây là muốn dẫn theo anh Phong ra bến đón đò, thuận về miền xuôi đây mà.

Trung Địa nơi đó, chính là cổng ra bên ngoài Trái Đất, Tử Hiên thật muốn đem anh Phong trả về cho Đại Tiểu Thư đây mà.

Thế nhưng...

- Có mùi máu ngựa...

Vừa nghĩ đến đây, Nghiêm Minh điểm mũi chân nhảy vọt qua một đoạn rễ cây lớn chắn ngang đường, thì bất thình lình, một mùi xác thối cùng tanh hôi thoang thoảng từ phương xa truyền đến.

- Không ổn rồi...

Đáy lòng không hiểu sao quặn lên đầy đau đớn, Nghiêm Minh lông tóc dựng đứng thầm hô to không ổn trong lòng.

Xoạt

Cậu vội dừng bước chân, đoạn, liền men theo luồng mùi tanh đi về phía bên trái một đoạn.

- KHÔNGGGG

Rất nhanh, lúc vạch ra đám bụi gai cuối cùng, cậu rốt cuộc cũng nhìn thấy hiện trường.

Một bộ xương ngựa nằm trơ trọi giữa một bãi bùn đất hỗn loạn, cây cỏ bị xới tung, đất bột văng tung tóe tứ phía.

Nghiêm Minh vội kinh hồn nhảy đến, không ngại dơ bẩn hôi thối, cậu nhặt lên một khúc xương giò của con ngựa xấu số, lật ngược móng lên, rất nhanh đã nhìn ra ký hiệu của xác con ngựa.

- Đây rõ ràng là con ngựa chở theo anh Phong và Tử Hiên mà.

Nghiêm Minh kinh hồn bạt vía, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, hoảng sợ lẩm bẩm:

- Nguy to, anh Phong và Tử Hiên bị nghịch tặc bắt mất rồi.

Nói rồi, cậu như rắn mất đầu lật tung từng bãi cây ngọn cỏ, nhưng từ đầu đến cuối không thể tìm ra bất kỳ dấu vết nào khác hết.

Dường như Tử Hiên và anh Phong đã bị hung thú nuốt sống mất.

“ Không! Không thể nào hung thú lại có thể sửa sang hiện trường sạch sẽ đến vậy được.

Nếu là hung thú, ắt hẳn phải để lại chút dấu vết chứ?

Này rõ ràng là có người cố ý muốn phi tang chứng cứ, thủ tiêu hiện trường đây mà.”

Nghĩ đến điểm yếu hại này, Nghiêm Minh có chút thở phào nhẹ nhõm, ít ra hai người họ không phải bị hung thú nuốt sống mất.

- Thế nhưng... Tử Hiên ơi!

Nghiêm Minh nhìn trời đất mênh mông, giữa chốn núi sâu rừng thẳm thế này, nhịn không được chua xót than khóc:

- Ta biết tìm nàng ở đâu đây...

...

[Động Toàn Phong]

Cách bờ Tây sông Trường Xuân hơn trăm dặm, sừng sững một dãy núi lớn vắt ngang qua đại địa. Nơi này nằm trong vùng lãnh thổ trung lập, một vùng đệm ngăn cách giữa hai đại gia tộc Phó Thiết. Hai bên không ai nhường ai, cuối cùng quyết định nhường ra dải cao nguyên Trường Thanh, trung lưu sông Trường Xuân, cùng dãy sơn mạch Toàn Phong làm vật vô chủ, chỉ cần có người hàng phục được gió độc trên ngọn chủ phong, người đó sẽ trở thành chủ nhân của dãy sơn mạch này.

Vốn hai nhà Phó Thiết chưa tìm ra cách thu phục được độc phong, nên mới cùng đặt ra quy tắc ấy thôi.

Ấy thế mà, đương lúc hai nhà còn đang vò đầu bứt tai nghĩ cách thu dãy sơn mạch vào tay, thì đột ngột từ phương xa, một tên võ giả bất thình lình đánh tới, một hơi dẹp tan toàn bộ gió độc.

Tự lập môn hộ: Toàn Phong Động.

Tự xưng vương bá: Toàn Phong Đại Vương.

Phó Thiết hai nhà bấy giờ há miệng mắc quai, hết cách, cuối cùng đành trao dãy sơn mạch cho tên võ giả lạ mặt kia.

Lúc tiệc rượu say sưa, hai nhà mới biết, Toàn Phong Đại Vương hóa ra lại là người miền Trung, đệ tử chân truyền của Khiếu Phong lão quái.

Vì nghe danh núi Toàn Phong kỳ linh dị độc, nên mới mộ danh đến miền cực Đông này, muốn thi triển tài nghệ của sư phụ hòng đỉnh lập công danh.

Hai nhà Phó Thiết tất nhiên không muốn miếng ăn ngay trước miệng bị người ta cướp mất, nên năm lần bảy lượt bày ra cạm bẫy hòng hạ độc thủ với Toàn Phong Đại Vương.

Chỉ tiếc rằng, Toàn Phong Đại Vương võ công cao cường, thuật pháp cao thâm, sau khi hàng phục gió độc liền lấy chúng làm kỳ binh, bao nhiêu sát thủ do hai nhà phái tới, đều bị gió độc giết gọn không còn một mảnh.

Toàn Phong Đại Vương tất nhiên cũng đoán ra, những toán sát thủ trong tối ngoài sáng lúc nào cũng chực chờ đoạt mạng mình, không Phó thì cũng Thiết đấy.

Chỉ là y thế đơn lực bạc, dù hận nghiến răng, nhưng cũng không thể làm gì được hai nhà kia, nên đành nén giận, một mặt lấy lòng hai đầu, một bên thu thập lực lượng, tự lập môn hộ, đục đất khoét núi, xây nên động Toàn Phong đồ sộ như hiện nay.

Từ đó, ba nhà rơi vào thế chân vạc, ba phe tuy ngoài mặt hòa hảo, nhưng bên trong vẫn luôn ngấm ngầm tranh đấu lẫn nhau, tình thế vi diệu kéo dài suốt hơn hai trăm năm nay.

- Hahaha! Để xem với món quà đặc sắc này, thì cha ta sẽ trọng thưởng cho ta thế nào đây.

Một tên thiếu niên trẻ tuổi, vẻ ngoài khôi ngô tuấn tú, vừa vặn mới qua mùa trăng thứ mười tám không lâu, y ngồi sau bức rèm mỏng, bên dưới sàn gỗ của chiếc kiệu lớn dưới chân là tám con liệt mã tung vó lao vun vút trên đại địa.

Nghiền ngẫm nhìn chiếc kiệu hồng đang chạy ở phía trước, tên thiếu niên chốc chốc lại phá lên cười đầy khoái trá.

Đoạn, y quay sang gã râu dài ngồi ở phía bên phải, cười hỏi:

- Thỉnh Doãn tham quân chỉ dạy cho Toàn Phụng cháu học hỏi thêm ạ?

- Tiểu đại vương quá lời!

Doãn Xuyên một tay vuốt râu, mặt già hồng hào đầy khoái ý, một tay phe phẩy quạt mo, hăm hở đáp lời:

- Với món quà lớn dâng cho Đại Vương lần này, không chỉ khiến Đại Vương vui thích, mà còn trả lại một đoạn sổ sách với bờ bên kia nữa.

- Thiếu động chủ thông minh xuất chúng, quả thật là anh hùng xuất thiếu niên đấy.

- Vâng, học trò cũng nghĩ như vậy, nên mới không ngại mạo hiểm, ngay trên đất người, bắt lấy viên minh châu của người.

Toàn Phụng tiểu vương trong lòng đắc ý không thôi, dẫu vậy, y vẫn kính cẩn cúi đầu, chắp tay cảm tạ:

- Tất cả đều nhờ công Doãn tham quân đã dày công dạy dỗ học trò ạ.

- Hahaha!

Cười nói một hồi, hai kẻ này mới đưa mắt nhìn xuống chàng thanh niên đang nằm bất động phía trước.

Doãn Xuyên nhìn hắn đầy ý tứ, còn Toàn Phụng tiểu vương thì ánh mắt chứa đầy khinh bỉ cùng chán ghét.

- Tên Vương Kỳ Phong súc sinh đê tiện này, con thật muốn giẫm nát hắn.

Hai thầy trò bước đến bên cạnh họ Vương, nhìn hắn bị trói cứng như cái bánh quai chèo chờ mình làm thịt, Toàn Phụng tiểu vương ánh mắt chợt lóe lên sát khí, hận không thể một cước giẫm tên nam nhân khốn kiếp này thành thịt vụn.

Danh tiếng mặt trắng chuyên bám váy phụ nữ, siêu cấp ăn bám của Vương Nhàn quả thật đã trở thành truyền kỳ của đại lục Việt Thiên này rồi.

Đã vậy, câu chuyện hắn mê gian tiểu loli Tịnh Nhã Yên đã theo cơn gió bay đến tai hầu như tất cả mọi người.

Tất nhiên hầu hết mọi người sẽ không tin câu chuyện hoang đường này, bởi vì sự hung hãn của tiểu loli ai cũng biết.

Ấy thế nhưng, khi được tận mắt nhìn thấy Vương Kỳ Phong ngay trước mặt mình này, Toàn Phụng quả thật xúc động muốn đập chết hắn.

- Tiểu đại vương chớ vội.

Doãn tham quân tất nhiên biết thiếu động chủ nhà mình ghét ác như thù, không đợi y nhấc chân, lão đã bước qua ngăn cản, lại âm hiểm khuyên nhủ:

- Thằng súc sinh này tuy đáng chết vạn lần, nhưng chúng ta cứ giữ lại mạng chó của nó, lợi dụng đủ xong rồi giết cũng không muộn.

- Hừ...

Ánh mắt lóe sát khí nồng đậm, nhưng chỉ vài hơi thở sau, không biết Toàn Phụng tiểu vương nghĩ gì, chỉ lạnh lùng rút chân lại, khinh bỉ hướng Vương Nhàn hừ một tiếng đầy chán ghét.

- Chúng ta cứ cứu tỉnh hắn trước, ta có một số chuyện cần hỏi hắn.

Doãn Xuyên trông thấy thiếu động chủ nhà mình giữ lại được bình tĩnh, không khỏi thầm hô may mắn trong lòng.

Nếu để y thẳng chân đạp chết họ Vương, thì hậu quả đích thật là lão gánh không nổi đi.

- Dạ, tùy ý tham quân ạ!

Toàn Phụng tiểu vương hờ hững phất tay, tỏ vẻ giết cũng không vội, nghiêm mặt bước lại bàn trà của mình, nheo mắt nhìn xuống cuộc thẩm vấn.

Chỉ là...

- Ách?!?

Doãn tham quân rút trong ngực áo ra bình ngọc, đổ xuống một viên thuốc cẩn thận đặt vào miệng Vương Nhàn.

Nhưng kỳ quái là, dù họ Vương theo bản năng nuốt xuống rồi, nhưng mấy hơi thở sau, hắn vẫn nằm im bất động như con chó chết.

- Không đúng, thuốc này chuyên trị bách độc mà?!?

Doãn Xuyên lão tham quân sửng sốt bật hỏi, đoạn, lão liền ngồi thụp xuống, đưa chỉ quyết cẩn thận đặt lên động mạch cổ, rồi lại đưa lên mũi Vương Nhàn.

- Mạch tượng, khí tức vẫn bình thường mà?!?

Doãn Xuyên ngẩn người, có chút không hiểu chuyện gì đang xảy ra với họ Vương.

- Doãn tham quân, có chuyện gì vậy thầy?

Toàn Phụng tiểu vương ngồi trên cao cũng nhận ra có điều không ổn, vội đứng bật dậy, dời bước đến cạnh Vương Nhàn, nghi hoặc hỏi.

- Ta cũng không biết?

Doãn Xuyên lắc lắc đầu ứng tiếng, đoạn, lão đưa tay bóp cằm mở rộng miệng họ Vương ra, chỉ thấy từng sợi khói đen lượn lờ bên trong khoang miệng hắn.

- Đây là mê dược của con nhóc kia còn ẩn lượn trong cuốn họng của Vương Kỳ Phong đây mà.

Vụt

Bụp

Hự

Như nhìn ra vấn đề, Doãn tham quân liền vung tay một chưởng vỗ mạnh vào lưng họ Vương, đánh hự một tiếng giòn rụm.

- Hừ, dơ bẩn!

Nhìn thấy khói đen bay ra, Toàn Phụng tiểu vương ghê tởm vung tay đánh tan đoàn mê vụ đi, quyết không để chúng dây dính vào vạt áo mình.

Chỉ có điều....

- Vẫn không tỉnh?!?

Vụt

Trông thấy họ Vương trước sau như một vẫn cứng đờ nằm im như con chó chết, một cỗ giận dữ bỗng bùng lên trong lòng Toàn Phụng tiểu vương, y căm giận nghiến răng một cước đạp qua.

- Toàn Phụng, đừng...

Doãn Xuyên đang ngồi xổm cạnh Vương Nhàn, bất ngờ một cước ở cạnh đá qua, lão không kịp đỡ chỉ kịp hô lên một tiếng.

Ăn trọn một cước này, tám chín phần mười họ Vương sẽ chầu Diêm Vương luôn chứ đùa.

Bốp

Hự

Thế nhưng, trong tích tắc, dường như nhớ ra họ Vương này chỉ là một phàm nhân, sợ đương trường đá chết họ Vương, Toàn Phụng tiểu vương lập tức thu lại chín mươi chín phần trăm lực lượng, tuy vậy sức mạnh vẫn lớn vô cùng.

Mũi giày đóng thẳng vào sống lưng, nghe hự một tiếng đầy giòn giã.

- May quá...

Doãn Xuyên thầm hô may mắn không ngớt, chỉ là trước sau như một, dù hai thầy trò Doãn Xuyên có sử dụng trăm phương nghìn đường sơ cứu, thế nhưng Vương Kỳ Phong lại chẳng mảy may ảnh hưởng, vẫn cứ nằm cứng đờ như khúc gỗ mục.

...

Tất nhiên hai người bọn có nghĩ nát óc cũng không thể tưởng tượng được rằng, Vương Nhàn lúc này lại đang nằm ngủ một giấc ngon lành.

Vì để phối hợp với mê dược của Tử Hiên, trông thấy phương hướng bỏ trốn của cô nhóc một hồi, hắn dứt khoát đóng lại ngũ thức, ngủ luôn một giấc cho thoải mái.

Vừa vặn đoàn sinh cơ mà mũi kiếm gãy hút từ đại lục Việt Thiên mấy vạn năm nay vẫn còn ẩn trong người, chưa kịp thời tiêu hóa, cùng với mảnh gỗ kỳ lạ khắc tên Tịnh Nhã Yên vẫn như quả boom hẹn giờ nằm trong ngực mình;

Vương Nhàn tiện đường xử lý luôn một lần cho tiện.

Bởi vậy, bây giờ trời có sụp xuống cũng không thể gọi được thần trí hắn ra ngoài, nói gì chỉ hai tu võ giả nho nhỏ trước mặt.

----*-----