Chương 149: Trâu Đại Gia: Ăn Cướp Xài Văn Mẫu

- Cuốn võ kỹ Loạn Phách Chưởng lần trước sư phụ đưa, cậu luyện đến đâu rồi.

Vương Nhàn dựa vào thùng xe nhìn hàng cây chạy vụt về phía sau, bên tai hắn, tiếng ầm ĩ của “đôi bạn thân” vẫn cứ liên miên bất tuyệt không dứt.

- Mấy bữa nay có ôn luyện đàng hoàng không đó?

Đúng là ngày tương phùng, Tử Hiên như muốn trút cả bầu tâm sự suốt ba năm này lên người Nghiêm Minh, đoạn, theo thói quen cô nghiêm túc gặn hỏi.

- Tất nhiên là có rồi.

Khung cảnh này thật sự quá đỗi quen thuộc với hai người bọn họ.

Ngày trước, Nghiêm Minh hàng ngày phải cặm cụi bên đống sách vở trong Phó gia, không thể lui tới sơn môn, không được tận tay Chung Thanh Sơn chỉ dạy, nên cô nhóc Mạc Tử Hiên luôn cố gắng ghi nhớ từng chi tiết nhỏ, sau đó liền chạy đến trang viên nhà họ Phó để truyền lại cho cậu nghe.

- Loạn Phách Chưởng lấy nhanh làm gốc, lấy ảnh làm tâm, lấy loạn làm ý...

Nghiêm Minh cẩn thận đọc lại toàn bộ khẩu quyết của Loạn Phách Chưởng một lần.

- Tốt, này nhé, để tớ chỉ cho.

Hài lòng với câu trả lời của cậu, Tử Hiên nhanh nhảu định xắn tay áo nhưng chợt nhận ra là mình đang mặc váy.

Trông thấy Nghiêm Minh dám nhe răng cười trêu mình, cô tức giận vung tay đập mạnh vào vai cậu:

- Nghiêm túc coi, không cho cậu suy nghĩ lung tung.

- Rồi rồi, khụ.

Nghiêm Minh bèn thu lại ý cười, ho nhẹ một tiếng liền ngồi thẳng lưng chăm chú nhìn cô.

- Loạn Phách Chưởng đơn giản lắm, cứ lấy tay thuận làm gốc, như cậu thuận tay phải đi, ban đầu là tay phải đánh hư chiêu, tay trái tiếp đó cũng đánh hư chiêu, từng hư chiêu liên tục đánh ra.

Tử Hiên hai tay vung loạn cào cào, liên mồm giảng giải:

- ...Tay thuận trong lúc đó vừa đánh hư chiêu vừa súc thế, dồn đủ lực sẽ một kích tất sát để triệt hạ đối phương. Như này nè.

Yaaaaa

Cô hét một tiếng sau đó vung chưởng đập thẳng về phía trước nghe vù một tiếng.

Thu tay lại, Tử Hiên hếch cằm, cong môi kiêu ngạo cười nói:

- Lợi hại không?

- Bình thường.

!!!

Nghiêm Minh cố mím môi nín cười cả buổi trời, cuối cùng buộc miệng phun ra một câu xanh rờn.

- Hả? Ý cậu là sao? Có ngon nói thử xem.

Tử Hiên không phục, khoanh tay tức giận đáp trả.

- Ngay từ đầu, cốt yếu lĩnh ngộ của cậu đã có vấn đề rồi.

- Vấn đề chỗ nào? Đây là tâm đắc do chính miệng sư phụ truyền cho tớ đó.

- Cốt lĩnh của sư phụ?

Nghiêm Minh nghi ngờ nhìn Tử Hiên, nhíu nhíu mày đầy ngờ vực truy hỏi.

Dù cậu biết tài nghệ của sư phụ nhà mình không mấy nổi bật cho lắm, nhưng cũng sẽ không củ chuối đến mức, dám thuyết giảng ba cái linh tinh bậy bạ cỡ này đi.

Bèn lựa lời giải thích:

- Ừ thì, như vậy cũng khá hay, thật thật giả giả làm địch nhân khó mà phòng bị được.

- ...Nhưng cứ múa hư chiêu mãi như thế, thật sự là, có hơi rườm rà đi.

- ...Theo tớ thấy thì, Loạn Phách Chưởng phải lấy nhanh làm gốc, tức là chưởng sau phải nhanh hơn chưởng trước, chưởng ảnh điệp trùng đấy là tâm, loạn mắt đối phương, loạn cả tâm thần kẻ địch, đấy là ý.

- Trong đó, kình lực, nhu lực, cương lực, ám lực, ngạnh lực đều phải lấy chân khí hùng hậu làm căn cơ. Mỗi chưởng đánh ra phải sát phạt quyết đoán. Loạn chưởng vô phùng, nhưng mỗi chưởng đều là một tuyệt sát.

Cuối cùng chốt hạ một câu:

- Có như vậy, mới đem đi đánh nhau với người ta được.

- Hứ.

Tử Hiên có chút chột dạ, ngoảnh mặt hứ một tiếng không nói gì thêm.

Nhìn ánh mắt tránh né của cô, Nghiêm Minh biết, Tử Hiên lại “truyền đạo” vớ vẩn rồi.

Thật ra, cảnh tượng này, ngày trước cậu đã lãnh đủ không biết bao nhiêu lần.

Võ kỹ bằng giấy đúng, do sư phụ viết, khẩu quyết cũng là do sư phụ nói ra.

Nhưng phần giảng giải thì, lọt vào tai Tử Hiên là mười, trải qua suy diễn trong đầu cô thì chỉ còn đúng một hai phần, đến khi cô truyền thụ lại cho cậu, thì nó đã lạc trôi đến đẩu đến đâu rồi.

May mà Nghiêm Minh đầu óc tinh minh, ánh mắt cũng tinh chuẩn, nên mới không bị những kiến giải trên trời dưới đất của cô làm cho rối trí.

Mỗi lần như vậy, Nghiêm Minh đều không trách cô, ngược lại, cậu không chỉ kiên nhẫn sửa sai giúp cô, còn che giấu với sư phụ nữa.

Nếu không, Chung Thanh Sơn lão giả phải tức đến hộc máu với cô đồ đệ này mất.

- Được, cậu nói cái con mẹ gì cũng đúng, cậu nói hay lắm.

Tử Hiên thẹn quá hóa giận, tức tối đứng bật dậy nhảy xuống xe.

Phóng đến bãi đất trống phía trước một đoạn, giương nắm đấm hung tợn thách đấu:

- Có ngon thì xuống đây đánh với tớ một trận.

- Dừng xe.

Phó Chí Vịnh bị hành động đột ngột của Tử Hiên dọa sợ không nhẹ, vội ghìm chặt ngựa vung tay ra lệnh.

Cả đoàn hái thuốc ngay tức khắc dừng chân.

Vừa vặn trời cũng xẩm tối, Chí Vịnh thuận miệng phân phó luôn:

- Cả đoàn nghỉ ngơi, đốt lửa trại.

Ở phía sau, Nghiêm Minh cũng đứng bật dậy hét lớn:

- Được, đánh thì đánh.

Nói rồi, cậu tung chưởng phóng tới, đánh thẳng về phía Tử Hiên.

- Tốt, để xem mấy năm này cậu tiến bộ đến đâu.

Tử Hiên cũng không chịu thua, nâng chưởng đón đỡ, kích động hét lên đầy khí thế, đánh trả lại một chưởng.

Đơn chưởng đối đơn chưởng, song chưởng nối tiếp song chưởng, cả hai nhanh chóng quấn lấy nhau, loạn chưởng quậy thành một đoàn.

- Để ta đi lấy nước.

- Ừ, ta đi kiếm ít củi đây.

- Phong đói rồi phải không, để ta đi kiếm ít thịt tươi cho ngươi.

- Chúng ta đi rà soát xung quanh một vòng đã.

Đám võ giả của Phó gia cũng không hiếm lạ gì khung cảnh hỗn loạn ở phía trước.

Tiểu thiếu gia với cô út nhà họ Mạc đánh nhau như vậy cũng không phải ngày một ngày hai, bọn họ nhìn hai cô cậu lớn lên từ nhỏ, riết rồi cũng quen.

Mọi người vờ như không thấy, chia nhau mỗi tay mỗi việc, nhanh chóng đốt lên lửa trại, trời vừa tối, bọn họ đã ngồi tụ lại thành vòng tròn, vui vẻ nói cười.

...

“Tại Hóa Thiên Cung, Tiên Nguyên Giới, thì có Mộc Chân gia tộc đối đầu với một cái nghiệp đoàn cường đại.

Rồi ở một cung nào đó, có Soán Thiên – Thiên Sơn Nhất Mạch đối đầu với Đoàn gia trang.

Ài, thật quá phức cmn tạp đi.”

Ngồi trước rèm xe, phía sau là một trong hai nhân vật chủ chốt của mớ tranh đấu lộn xộn:

Diệc Vân Tuyết

Vương Nhàn có chút đau đầu với thân phận của cô ta, đưa tay xoa xoa huyệt thái dương, hắn bất an suy tư thầm trong lòng:

“ Trận pháp truyền tống xuyên giới diện, ở bên ngoài Trái Đất, Kiều Ân đã chuẩn bị xong, nhưng không biết, nó sẽ đưa nàng đến nơi nào trong nồi cám lợn mang tên Tiên Nguyên Giới đây? ”

Trận pháp này có niên đại vô cùng cổ lão xa xưa, được chôn vùi tận sâu trong lòng đất, nằm lẫn lộn giữa lớp lớp trầm tích hỗn tạp, mà trong một nhiệm vụ kiếp trước, Giải Phóng Quân may mắn khai quật được.

Ban đầu, Vương Nhàn cũng không hiểu những đường vẽ của nó có ý nghĩa gì, mãi sau này, nhờ được chỉ dẫn của lão thầy lang người Mường Cổ, hắn rốt cuộc cũng nhìn thấu được huyền diệu trong nó.

Chỉ là, còn chưa kịp đào sâu thêm về đại trận này, thì hắn đã bị Thạc Văn Khanh ám toán, tàn phế mấy chục năm trời, coi như lãng phí hết một kiếp người.

Kiếp này, hắn may mắn tìm ra thêm một con đường thông lên Tiên Nguyên giới nữa, đó chính là một pháp trận truyền tống xuyên giới diện do chính tay Đoạn Chỉ lão kỳ nhân điêu khắc.

Nó nằm ngay trong Tiểu thế giới này, và vừa vặn, Như Ngọc tu luyện Đạo Niệm Kinh, nàng hoàn toàn có thể kích hoạt được.

Thế là, Kiều Ân Như Ngọc chia nhau mỗi người một cõi, xem ai kích hoạt được pháp trận truyền tống do mình phụ trách trước;

Người đó sẽ là người chiến thắng.

“ Có vẻ như...”

Nghiêng đầu nhìn vào đại mỹ nhân kinh sắc tuyệt diễm phía sau lớp màn che, Vương Nhàn cười khổ nghĩ thầm:

“ ... Với tình trạng của Diệc Vân Tuyết hiện giờ, hẳn là Kiều Ân đã thắng Như Ngọc một ván rồi.”

Tất nhiên, với hiểu biết nông cạn về Tiên Nguyên Giới của ba người bọn họ, ai lên trên đó trước, người ấy ắt phải đối mặt với vô số nguy hiểm không thể lường được.

Xin được giải thích rõ ràng rằng, Kiều Ân Như Ngọc, thậm chí là cả Vương Nhàn nữa, hoàn toàn không phải là những tồn tại vô địch.

Trên Trái Đất hay Việt Thiên đại lục, trong giới diện phàm nhân cấp thấp thì bọn họ ít có đối thủ;

Nhưng khi đăng lâm lên cõi tu chân thì khác, với lực lượng nho nhỏ trong người, Kiều Ân căn bản chính là tự đâm đầu vào chỗ chết.

Chín phần rưỡi là cửa tử, đường sinh cơ chỉ có nửa phần là cùng.

- Ài...hử?!?

Đang bất lực than thầm, thì đột ngột từ phía xa truyền đến một tia hơi thở cực kỳ mỏng manh mờ nhạt.

Vương Nhàn tức khắc ngẩng phắt đầu, nheo nheo mắt nhìn theo phương hướng luồng hơi thở kia truyền đến.

Hơi thở này dường như được đồ vật gì đó che giấu lại, nếu không phải linh giác Vương Nhàn nhạy bén, ắt đã bỏ qua tia khí tức này rồi.

Mọi người xung quanh hắn lúc này vẫn đang nhập thần tĩnh tọa, kể cả Diệc Vân Tuyết cũng không ngoại lệ, nàng vẫn chăm chú cảnh giác khí tức của Vương Nhàn, không hề nhận ra có kẻ nào đó đang nhìn trộm về phía mình.

- Hừm...

Tinh tế cảm nhận sợi khí tức kia hồi lâu, Vương Nhàn có chút tức cười nhủ thầm, đoạn, hắn tiếp tục vờ như không có gì xảy ra, nhịp thở từ đầu đến cuối vẫn không lộ ra bất kỳ dao động nào, dần dần nhịp thở hắn chìm sâu dần, cuối cùng là chìm vào ngủ say, hôn mê mất.

...

Xoạt

Trên đỉnh núi cách lửa trại của đoàn võ giả Phó gia không xa, lặng lẽ tiềm phục một hắc y nhân đang giương lên ống nhòm hồng ngoại chĩa thẳng về phía đám người.

Sau khi cẩn thận quan sát cả đoàn người từ đầu đến cuối một vòng, hắc y nhân cuối cùng cũng hài lòng thu lại ống nhòm cất vào túi, sau đó không chút chần chừ, tức tốc chạy thẳng xuống sườn núi phía bên kia.

Đến dưới chân núi, thoát khỏi tầm nhìn với đoàn hái thuốc, hắc y nhân lúc này mới gỡ xuống mũ trùm, lộ ra gương mặt của một tên thiếu niên.

Kỳ quái là, trên miệng y lúc này vẫn còn ngậm lấy một chiếc lá tre nho nhỏ.

Sau khi cẩn thận quay đầu nhìn lên đỉnh núi, chắc chắn xung quanh không còn một ai, y mới dám nhả ra chiếc lá tre, cẩn thận cuộn giữa mảnh khăn lụa nhét lại vào trong ngực áo.

Đến lúc này, y mới dám thở phù ra một hơi nhẹ nhõm, sau đó nhanh chân chạy về điểm tập kết.

- Động chủ, Chuột Chù đã về rồi ạ.

Giữa gian thạch động rộng lớn nằm trong lòng một ngọn núi vô danh, chỉ cách nơi dừng chân của đám Vương Nhàn hơn hai dặm đường, gần trăm tên cường tráng ăn mặc rách rưới như thổ phỉ, tay cầm mã tấu sáng loáng đang nghiêm chỉnh đứng nhìn lên đài cao.

Bên trên, hai tên võ giả mang đầu lâu trâu rừng cùng mũ trùm hình mặt ngựa đang cung kính cúi đầu bẩm báo.

- Tốt, mau gọi nó lên đây.

Trên chiếc ghế đá to bản nằm chềnh ềnh giữa đài cao, nhồi chễm chệ một tên võ giả mang mặt nạ hình đại bàng hung ác.

Thu lại quạt sắc, Đại Điểu phất tay ra lệnh một tiếng, uy thế sát huyết vạn phần, chỉ một tiếng hô trầm khàn cũng đủ khiến tinh thần của cả đám lâu la run lên liên tục.

- Dạ thưa động chủ.

Đầu Trâu cung kính chắp tay đáp lời, bấy giờ mới dám đứng thẳng lưng, xoay người lại cao giọng hô lớn:

- Chuột Chù đâu, mau vào báo cáo.

- Dạ thưa động chủ.

Chuột Chù, người vừa mới trinh sát đám Vương Nhàn, rốt cục cũng đã về đến nơi, nhanh chân chạy lên đài cao, nghiêm cẩn chắp tay cúi đầu chào hỏi, đoạn, y cẩn thận sắp xếp từ ngữ trong đầu đâu vào đó, cuối cùng mới hắng giọng báo cáo:

- Thưa động chủ, Diệc Vân Tuyết vẫn còn giữ nguyên hình người chưa bị mộc hóa, chỉ là chân khí khí của cô ta đang dần bị độc nguyên cắn nuốt, ngày càng yếu ớt dần, hơi độc từ miệng vết thương cũng càng ngày đậm đặc hơn.

- ... Không bao lâu nữa chắc chắn cô ta sẽ bị độc nguyên mộc hóa hoàn toàn, biến thành một khúc cây thôi ạ.

- Ghê gúm như vậy?

Đầu Trâu có chút không dám tin vào tai mình, kinh hãi run rẩy nói:

- Tưởng Mộc Chân Chiêu chỉ khoác lác thôi chứ.

- Là thật ạ.

Chuột Chù gật đầu chắc nịch đảm bảo, lại rút từ trong ngực áo ra cuộn khăn lụa, mở ra chiếc lá tre, cẩn thận dâng lên Đại Điểu.

- Đúng vậy, chiếc lá tre này...

Đại Điểu nhìn lướt qua chiếc lá tre, nheo mắt ngắm nghía một hồi, cuối cùng cũng gật đầu xác nhận, lại kiên nhẫn giải thích huyền diệu trong chiếc lá tre cho cả bọn đàn em được biết.

- Quào, kinh khủng thật. Ngươi bị kẻ thù chém một đao, sau đó biến thành một khúc cây, dù ngươi có chạy đến chân trời góc bể, cũng sẽ bị kẻ thù đó truy lùng ra, bị bắt về, và bị luyện thành một nồi canh thuốc.

Mặt Ngựa chép chép miệng kinh thán:

- Chậc chậc, Mộc Chân đại nhân kia đúng là không thể xem thường được.

- Được rồi, Chuột Chù ngươi lui xuống đi, còn có, chiếc lá tre này xem như phần thưởng cho ngươi.

Đại Điểu vuốt vuốt trán phất tay cắt đứt lời lải nhải của Mặt Ngựa.

- Dạ, đa tạ động chủ ạ.

Chuột Chù vui mừng gói lại chiếc lá tre, cung kính chắp tay cảm tạ rồi mới dời bước khỏi đài cao.

- Động chủ, kế tiếp hẳn chúng ta nên ra tay bắt người được rồi chứ ạ.

Đầu Trâu rạo rực xoa xoa tay, hào hứng đợi lệnh.

- Đúng vậy, đám Phó gia rời khỏi đất của bọn chúng đã một ngày rồi, rắn ra khỏi hang, nên đánh dập đầu càng sớm càng tốt ạ.

Mặt Ngựa cũng đồng thuận góp lời.

- Chưa vội. Sáng ngày mai...

Đại Điểu ngược lại ung dung hơn hai tên đầu lĩnh của mình, ánh mắt thâm thúy, giương ngón trỏ chỉ xuống đám lâu la bên dưới, chậm rãi phân phó:

- Đầu Trâu dẫn theo bốn mươi tên am hiểu quyền cước, quấn lấy hai mươi tên tinh anh của Phó gia, nhớ, chỉ đánh cầm chân không được giết người.

- Sao vậy động chủ, chúng ta cứ dồn toàn lực đồ diệt một phen, giết sạch sẽ đám hái thuốc, bắt lấy Diệc Vân Tuyết.

Mặt Ngựa có chút khó hiểu, chớp chớp mắt dò hỏi:

- Chẳng phải sẽ nhanh gọn lẹ hơn sao ạ?

- Không được.

Đại Điểu lắc lắc đầu, vung vẩy quạt sắc chuyên chú giải thích:

- Phó gia đó, không phải thứ Hắc Điêu Phong chúng ta có thể đối chọi được. Tốt nhất không nên kết thù cùng bọn họ, nếu không, hậu quả khó mà đảm đương nổi.

- Ghê gớm như vậy ạ?

Đầu Trâu dù hữu dũng vô mưu, đầu óc cũng chập chờn nhấp nháy, nhưng không phải đồ ngu, nghe lời cảnh tỉnh của động chủ nhà mình, gã có chút lo sợ bất an ngập ngừng hỏi.

- Đúng thế, các ngươi càn quấy ở phía Tây Nam thành thói rồi, nên nhớ, đây là miền cực Đông, không phải sân nhà của chúng ta đâu.

Đại Điểu cẩn trọng răn dạy.

- Vâng thưa động chủ. Là bọn em hỗn láo rồi ạ.

Đầu Trâu Mặt Ngựa tức khắc chắp tay vâng mệnh.

Bất quá, hai tên này ngứa ngáy trong lòng đã lâu, nhịn không được cắn răng buột miệng hỏi:

- Động chủ à, chẳng lẽ cứ thả Diệc Vân Tuyết nhởn nhơ mãi vậy ư?

- Đại nhân nếu biết chuyện, ắt sẽ trách tội ngài nha.

- Chỉ một tên cổ quái mà thôi, sao phải xoắn. Ngươi cầm lấy.

Đại Điểu không xem Đại Nhân gì đó là một chuyện, nhếch môi cười nhạt đáp.

Đoạn, y bức ra chiếc kính bát quái dùng để truy dấu Diệc Vân Tuyết ném qua cho mặt ngựa.

- Cái này, động chủ sẽ rời đi ư?

Cầm chiếc bát quái kính trên tay, Mặt Ngựa kinh ngạc ngẩng đầu hỏi.

- Tất nhiên, kịch vui đặc sắc còn nhiều, thêm một diễn viên thêm một phần kịch tính nha.

Đại Điểu như có như không cười nói.

- Ạch ?!?

Mặt Ngựa trên đầu nổi lên dấu hỏi chấm to đùng, cổ quái bật thốt.

- Chỉ một Phó Thanh Liêm, ngươi sợ lão ư?

Đại Điểu phe phẩy quạt sắt, nhếch môi hờ hững hỏi.

- Một Thiên cấp Sơ Ý mà thôi, sao phải xoắn hắc hắc.

Mặt Ngựa khinh thường nhe răng đáp.

- Tốt, kế hoạch đã định, các ngươi cứ theo đó mà làm, quậy phá thế nào cũng được, nhớ, không được để lộ đuôi cáo.

Xoạt

Gấp lại quạt sắt, Đại Điểu vung tay phất vạt áo, ngạo nghễ nhảy xuống ghế đá, ung dung rời đi.

...

Sáng hôm sau, đoàn người hái thuốc tiếp tục nhổ trại lên đường.

Nghiêm Minh như cũ ngồi giữa Tử Hiên cùng Vương Nhàn, vung vẩy phất roi ngựa, không quên dỗ dành cô bạn thân khó chìu của mình.

Sau lưng ba người, Diệc Vân Tuyết lấy ra một viên Giải Độc Đan ném vào miệng, vận chân nguyên kháng lại độc tính, vừa luyện hóa từng luồng khói xanh bốc lên từ miệng vết thương.

Xào xạc xào xạo

Đoàn người khởi hành không quá lâu, đi đến một khúc đường hẹp, những con ngựa của Phó gia bất chợt bỗng xôn xao một mảnh.

Diệc Vân Tuyết trong xe ngựa là người đầu tiên cảm ứng được không khí bất tường phía trước.

Uyyyyy

Đám võ giả của Phó gia cũng nhanh chóng nhận ra có điềm bất trắc, tức thời ghìm cương, cẩn thận nghiêng tai lắng nghe động tĩnh xung quanh.

Huýtttttt

Húuuuuuuuu

Ngay lập tức, bốn phương tám hướng chung quanh đột ngột nổi lên từng tràng hú hét ầm ĩ.

- Hahahahahahahaaaaaa

Một tràng cười quái dị vang vọng thiên không, như một tiếng báo hiệu, hơn mấy chục tên thổ phỉ như lang như hổ nhảy vọt ra, nhanh chóng bao vây lấy đoàn xe vào bên trong.

- Đường này do tao mở, cây này do tao trồng, thằng nào muốn bước qua xác tao phải nộp lên lộ phí. Nếu không thì phải bỏ mạng lại đây, haha hahaha....

Trước ánh mắt kinh ngạc của đoàn người hái thuốc, một tên thổ phỉ mang lấy mũ trùm hình trâu rừng nhảy vọt ra, cao giọng rống lớn.

Cướp?!?

- Cướp?!?

Đám võ giả Phó gia cũng có chút trở tay không kịp, kinh ngạc nhìn chằm chằm tên đầu trâu phía trước.

- Ăn cướp tay không hả ?!?

- Ăn cướp xài văn mẫu ư ?!?

- Ăn cướp ở đâu ra vậy ?!?

Đám Vinh Quang Phát Tài sửng sốt bật hỏi?

Rõ ràng, nơi này vẫn còn cách biên giới đất Phó gia không xa, cung đường này cũng là do bọn họ đánh mở, phường đạo tặc giặc cướp gì gì đó, đều đã bị bọn họ dẹp loạn sạch sẽ hết rồi.

Tự nhiên sao bữa nay, lại lòi đâu ra một đám giặc cướp thế này ?!?

- Đúng vậy, tao chính là đại ca băng Trâu Rừng, chúng mày khôn hồn thì nôn hết vàng bạc của cải ra đây, nếu còn chậm trễ đừng trách bố mày độc ác.

Đầu Trâu không hề nhận biết vẻ lố bịch của mình, chỉ hung ác vung nắm tay thô to ra đe dọa.

- Rồi rồi, người anh em à, chúng ta đều là võ giả Đại Việt cả, có gì từ từ nói.

Phó Chí Vịnh ngược lại bình tĩnh hơn, dù quân số đối phương nhiều gấp đôi, nhưng y vẫn không nao núng, từ tốn nhảy xuống đất, chậm rãi bước đến trước mặt đầu trâu, nở nụ cười hòa hảo mở lời chào hỏi:

- Không biết quý tánh đại danh của người anh em là gì? Chặn đường Phó gia chúng ta ở đây có chuyện gì không?

- Phó gia? Phó gia là cái con củ c.. gì? Tưởng tao sợ Phó gia nhà mày à? Phó cái ....

Đầu Trâu như mèo giẫm phải đuôi, hung tợn ngoác mồm mắng chửi như tát nước.

- Khụ khụ...

Bỗng một tiếng ho khan từ phía xa đột ngột cắt đứt tràng chửi rủa của Đầu Trâu.

Một tên lâu la hiểu ý vội chạy đến, thấp giọng can ngăn:

- Trâu đại ca, chúng ta nên tập trung vào chính sự đã.

- Ờ, ờ...

Đầu Trâu dường như cũng nhận ra có gì đó sai sai, mặt giặc đỏ bừng vội ho khan mấy cái, đoạn, hung hăn cao giọng rống:

- Phó gia bọn mày thì ngon lắm sao. Bố đây không sợ nhất chính là uy hiếp đó. Mau nôn hết tiền ra đây, nếu không đừng hòng đứa nào được toàn mạng.

- Trâu đại gia à...

Phó Chí Vịnh âm thầm đánh giá thực lực của gã giang hồ đầu đội mũ trâu rừng trước mặt, ước chừng đối phương không quá cường đại, y liền nhịn lại lửa giận, giả vờ khó khăn giải thích:

- ...Chúng ta tuy là người Phó gia, nhưng cũng chỉ là đội hái thuốc nho nhỏ, không phải đội buôn, nên trước giờ ra ngoài đều không mang theo tiền.

- Không có tiền?!?

Bên trong mũ trâu rừng, Đầu Trâu kinh ngạc trợn tròn mắt.

Gã vốn tưởng sẽ hốt được một mẻ bạc lớn ngay trong màn dạo đầu, không ngờ Phó gia kỹ đến vậy, đi hái thuốc chính là đi hái thuốc, hoàn toàn không mang theo nửa đồng bạc cắc luôn ạ?

- Thật, chúng ta thật sự không cầm theo bạc mà.

Đám Phát Tài Vinh Quang ở phía sau ai nấy đều trăm miệng một lời thừa nhận, dường như sợ Trâu đại gia không tin, cả bọn liền dốc túi móc ra toàn bộ hầu bao.

Chính xác thì ngoài mớ dược phẩm trị thương, thì hoàn toàn không có bất kỳ loại tiền mặt nào hết.

“Vậy thì bắt cóc tống tiền?”

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu Đầu Trâu, bất quá gã tức khắc đá bay cái ý tưởng vớ vẩn này qua một bên.

Gã đánh trận mở màn với phương châm đánh nhanh rút gọn, không có ý định dây dưa với người của Phó gia, giờ mà bắt cóc tống tiền, đợi Phó gia kéo đại quân đến thì cả bọn chắc chắn sẽ đi bán muối hết.

- Thật sự không có tiền à ?!?

Trâu đại gia có chút tiếc nuối thấp giọng than thở.

Trong một khoảnh khắc nào đó, tất cả mọi người đều bị biểu cảm không hề giả trân của Đầu Trâu đánh lừa, người của Phó gia thật sự tin rằng mình là đang bị cướp.

Đến cả đám lâu la của Đầu Trâu cũng đều nghĩ rằng mình thật sự là đạo tặc.

- Đại ca, chính sự đi đại ca.

Rất may, tên lâu la đứng cạnh Đầu Trâu là người tỉnh táo trước, y gấp giọng sốt ruột kêu gọi.

- Hừ, không có tiền thì chết.

Đầu Trâu biết chuyến này coi như đi về tay không, dứt khoát vung nắm tay, trân gân cổ gào lớn:

- Chúng bây đâu, giết hết cái đám mạt rệp này cho tao.

- Trộm tặc hỗn láo mau dừng tay.

Đúng lúc này một tiếng hét lớn từ trên đỉnh núi gần đó vang vọng lại, một lão giả tóc bạc mặc áo gái như thiên ngoại phi tiên từ trên trời bay xuống, vung chưởng ấn nhắm ngay hộp sọ Đầu Lâu đập tới.

Vù Vù Vù

Chưởng phong cuốn lấy gió lá xung quanh bay tán loạn, chưởng ảnh còn chưa tới nhưng chưởng âm đã như sấm rền cuốn tới nện ầm ầm vào màng nhĩ của đám người cả hai phe.

- Liêm lão đã xuất hiện, bọn mày coi như tới số rồi, hahaha.

Phó Phát Tài trông thấy lão giả liền haha cười nhạo.

Phó Thanh Liêm, lão tổ của Phó gia, người luôn đi theo hộ vệ Phó Nghiêm Minh mỗi khi ra ngoài hái thuốc, tu vi Thiên cấp Sơ Ý vô cùng hàm hậu, một chưởng của lão hoàn toàn dư đập đám thổ phỉ kia thành thịt vụn.

Chỉ là...

Khi Phát Tài nhìn sang đám lâu la, lại không hề trông thấy vẻ sợ hãi khi gặp cường giả mà y tưởng tượng, ngược lại, cả đám thổ phỉ chỉ khinh thường liếc mắt một cái mà thôi.

Và...

Vút Vụt

Tiếng gió vút lên, từ bên hông đột ngột một bóng người lao thẳng lên trời, cứng rắn ngạnh kháng cùng chưởng phong của Liêm lão.

Quyền đầu chưởng ấn đập vào nhau, kình lực tại trung tâm hai người khuếch tán ra bốn phía, không khí bị nén lại đến cực điểm sau đó nổ tung ra, đánh tan toàn bộ tán cây thành mảnh vụn.

Hự

Ầm

Một tiếng va chạm trầm muộn truyền vào tai, thân ảnh mới vừa hiên ngang lẫm liệt của Liêm lão đã như diều đứt dây rơi thẳng xuống, nện ầm vào nền đất.

- Hộc... thiếu gia...

Liêm lão nằm quằn quại trên mặt đất liên tục nôn ra mấy ngụm máu bầm đen kịt, yếu ớt ngẩng đầu nhìn về phía Nghiêm Minh, khó khăn suy yếu gọi:

- Hộc... có cường giả Thiên cấp mai phục, thiếu gia mau chạy...

- Liêm lão...

Nghiêm Minh lúc này mới sực tỉnh, kinh hoàng gấp giọng gọi.

Cậu vốn chỉ nghĩ đám thổ phỉ chỉ là giặc cỏ mà thôi, không ngờ lại có ẩn giấu cường giả Thiên cấp nữa ư?

- Muốn chạy?!? Đâu có dễ ?!?

Mặt ngựa từ trên vọt xuống, vung tay ném ra bát quái kính, miệng khẽ niệm:

- Khốn trận, hiện.

Bát quái kính tức khắc xoay tròn, cuốn lấy gió bụi từ bốn phương tám hướng bốc lên mịt mù, che khuất tất cả tầm mắt của đám người, một vòng kết giới vô hình nhanh chóng được hình thành, chớp mắt muốn đem tất cả mọi người nhốt hết vào trong.

- Là trận bàn vây khốn, mau chạy.

Diệc Vân Tuyết mặc dù thức hải đã bị tàn phế, nhưng vẫn có thể cảm ứng được nguy cơ từ khốn trận sắp kết thành, vội đưa tay vén rèm cửa, gấp giọng thúc giục.

- Mau cứu Đào lão.

Vương Nhàn ở bên cạnh đưa tay vỗ vai Nghiêm Minh, cậu được đánh tỉnh liền lập tức vung chân đá thẳng vào mông ngựa, mượn lực bay vọt về phía sau, lao thẳng vào chiếc xe ngựa phía sau.

Vung tay nắm lấy vai Đào lão, cậu tức tốc ôm người nhảy vọt lên đáp thẳng xuống nóc xe Diệc Vân Tuyết.

Con ngựa lãnh trọn một cước đau điếng cũng phẫn nộ lồng lộn lên, thở phì phì chồm tới, kéo theo chiếc xe tông thẳng qua, lao vút ra khỏi màn khói bụi.

- Hộc hộc hộc...

Nghiêm Minh hít vào mấy ngụm khí lạnh liên tục mới bình ổn được nhịp thở, lúc này cậu mới từ trong cơn kinh hoàng lấy về lại nhận thức, ánh mắt cậu không giấu nỗi kinh hãi nhìn về phía sau.

Chỉ là...

- Mọi... mọi... người

Khi vừa quay đầu, cơ mặt cậu đã không nhịn được co giật liên tục, khóe môi co quắp run run lẩm bẩm:

- Mọi người đi đâu hết cả rồi?

Sau lưng chiếc xe ngựa, bãi đất trống mới vừa rồi đứng hơn mấy chục người, tràng đại chiến của Liêm lão, rồi cả khói bụi bị cuốn lên mịt mù nữa, chỉ trong chớp mắt đã biến mất sạch sẽ, không còn lấy nửa điểm vết tích.

Nghiêm Minh căng nứt mắt dỏng vểnh tai để tìm kiếm manh mối, nhưng không khí vắng lặng bốn phía chung quanh như từng luồng khí lạnh thổi quét cõi lòng cậu, ngoài tiếng xe ngựa ra thì không còn bất kỳ dấu hiệu nào khác nữa ?!?

- Nhìn cái gì nữa, bọn họ bị trận bàn vây khốn nhốt hết cả rồi.

Trong xe, Diệc Vân Tuyết chỉ nhàn nhạt cất lời.

- Hả?

Nghiêm Minh mặt mày trắng bệch không còn một giọt máu, run rẩy đỡ lấy Đào lão nhảy xuống cạnh Vương Nhàn, lúc này cậu mới khiếp hãi hướng về đại mỹ nhân phía sau bức rèm, run run nuốt mấy ngụm nước bọt, cổ họng khô khốc thấp giọng hỏi:

- Trận bàn vây khốn là cái gì vậy ạ?

...

Không thể trách Nghiêm Minh, cường giả Thiên cấp cậu gặp cũng nhiều rồi, tên Mặt Ngựa tuy cường đại nhưng không thể đả kích tâm thần cậu bằng chiếc kính hình bát giác kia.

Lần đầu cậu được tiếp xúc với đồ vật thuộc phạm trù tu chân, còn là bị nó nhắm đến, quả thật khiến cậu không thể kinh hoàng không đặng.

Tử Hiên cũng lo lắng nắm lấy tay cậu, nhìn chằm chằm về phía Diệc Vân Tuyết.

Diệc Vân Tuyết ngược lại bình tĩnh hơn nhiều, đồ vật có thể truy vết chân nguyên của nàng đã bị đám thổ phỉ kia dùng mất, hẳn là nhất thời bọn chúng sẽ chưa uy hiếp được nàng, nàng chỉ cười nhạt đáp:

- Chính là trận bàn được khắc trận pháp vây khốn, chuyên để bắt nhốt tu chân giả, ta chỉ không ngờ, nó còn ẩn chứa một trận pháp che giấu nữa, đám Đầu Trâu Mặt Ngựa này lai lịch quả là đáng sợ.

- Ý chị là, bọn chúng chính là đám đã truy bắt chị từ đầu đến giờ ư?

Nghiêm Minh lúc này mới vỡ lẽ ra, kinh hãi bật hỏi.

- Đầu Trâu Mặt Ngựa? Hai tên này rốt cuộc là người ở đâu vậy kìa?

Đào lão cũng khiếp sợ không kém, run run hỏi.

- Hẳn là thế lực ở phía Tây Nam rồi.

Nghiêm Minh trước đó đã tóm được được một tên lâu la, tiếc là tên này cắn thuốc độc tự sát, cậu chỉ thông qua máu huyết mà truy được gốc gác của đám thổ phỉ là phía Tây Nam mà thôi.

- Đúng vậy, bọn chúng là người của Hắc Điêu động Hắc Điêu Phong, ngoài Đầu Trâu Mặt Ngựa, còn tên động chủ là Đại Điểu nữa.

Diệc Vân Tuyết nhàn nhạt đáp.

- Đại Điểu, động chủ Hắc Điêu Động, HẮc Điêu Phong...

Đào lão có chút nghi hoặc lẩm bẩm:

- Sao ta chưa từng nghe qua bao giờ?

Quả thật, Đào lão cũng đã sống mấy chục năm, sống trong một gia tộc cường đại, là thầy thuốc trong một môn phái hàng đầu đại lục, tiếp xúc với các nhân vật lớn cũng rất nhiều.

Nhưng lão lại chẳng bao giờ được nghe nói gì về ba chữ Hắc Điêu Động này đi.

- Hừ, đến ta còn chẳng biết, nói gì đến lão lang băm như ông.

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng cười nhạt.

Nàng sống hơn tám trăm năm, tung hoành khắp cõi đại lục Việt Thiên, nhưng phải đến gần lúc bản thân bị trọng thương sắp chết thì đám súc sinh này mới lộ diện.

Lần đầu chạm trán Đại Điểu nàng cũng bất ngờ lẫn kinh hãi không kém đám Phó gia này đâu.

- Vậy chúng ta phải làm sao bây giờ? Anh Phong...

Tử Hiên lo lắng nhìn về phía Vương Nhàn.

Cô ban đầu hứng trí bao nhiêu, thì bây giờ lại run sợ bấy nhiêu.

Đầu Trâu Mặt Ngựa, hai tên này chắc hẳn là cường giả Sơ Ý cảnh rồi, vậy thì tên Đại Điểu trong miệng Diệc Vân Tuyết ít nhất cũng có tu vi Thiên cấp Song Ý.

Một nhân cấp võ giả nhỏ bé như cô, làm sao có thể bảo vệ được anh Phong, hôn phu của Đại tiểu thư đây.

- Yên tâm cô bé, anh với nữ ma đầu không có quan hệ gì hết nha.

Trái lại, Vương Nhàn thì chẳng mảy may xúc động gì, đơn giản nhàn nhã tựa lưng vào cạnh xe, ung dung cười nói.

- Thật ạ?

Như được Vương Nhàn đánh tỉnh, Tử Hiên vui mừng khẽ gọi.

Đúng vậy nha, đến cả anh Phong bị hiểu lầm còn không bị đám cướp kia nhắm đến, vậy chẳng phải nàng và Nghiêm Minh sẽ càng an toàn hơn sao.

Cùng lắm, nếu bị Đại Điểu chặn đường, bọn họ cứ nộp ra Diệc Vân Tuyết là xong chuyện mà.

- Còn đám chú Vịnh thì sao ạ? Bọn họ sẽ không bị làm sao chứ anh?

- Ừ, sẽ chẳng bị sao đâu, cùng lắm ăn chút đau khổ da thịt thôi, hắc hắc.

Vương Nhàn nháy mắt, nhe răng cười đáp.

- Ai nói với ngươi hai tên Đầu Trâu Mặt Ngựa sẽ không giết chết bọn họ?

Diệc Vân Tuyết lạnh lùng nghến răng phản bác.

- Cô bị đui à? Không thấy bọn chúng đều dùng tay không hay sao? Căn bản mục tiêu của chúng chính là cô, không hề có chủ ý sẽ động đến bọn ta nha.

Vương Nhàn khinh thường bĩu môi đáp trả.

- Ngươi...

Diệc Vân Tuyết nghến răng căm giận gầm gừ.

Tử Hiên lúc này đã được Vương Nhàn tiêm cho một liều an thần nên không hề sợ hãi nữa như lúc đầu nữa, chỉ cẩn thận chăm chú nhìn nhìn Diệc Vân Tuyết, sợ cô ta bỏ trốn mất thì toang.

Đến lúc Đại Điểu đuổi đến, không nộp ra người, ắt tình cảnh của bọn họ sẽ nguy hiểm hơn rất nhiều đây.

- Hừ...

Trông thấy ánh mắt đầy lửa nóng của Tử Hiên, Diệc Vân Tuyết khinh thường hừ lạnh, hung hăn đe dọa:

- Đừng tưởng giao ra ta ngươi sẽ được an toàn, ngươi có biết lý do Đại Điểu muốn bắt ta hay không?

- Không quan tâm, chỉ cần từ giờ đến khi Đại Điểu xuất hiện, cô đừng nhát gan bỏ trốn là được.

Tử Hiên không hề thua kém, nhếch môi cười hiểm ác, khinh thường cười nhạo.

- Hắn thích nhất là mỹ nữ, muốn bắt ta về làm áp trại phu nhân đấy. Khi trông thấy ngươi chắc chắn hắn sẽ không bỏ qua nhóc con tươi ngon như ngươi.

- Khốn kiếp, anh Phong, chúng ta mau giết ả hồ ly này, vứt xác ả lại cắt đuôi Đại Điểu được không ạ?

Tử Hiên mặt nhỏ đỏ bừng, hung tợn bóp chặt nắm tay, hướng về phía Vương Nhàn cao giọng cáo trạng.

- Không cần, em đừng sợ, nếu Đại Điểu thật sự ở gần đây, ắt hẳn hắn đã sớm ra tay bắt người rồi.

Vương Nhàn khẽ cười khổ một tiếng, lắc lắc đầu an ủi cô bạn gái hay kích động của Nghiêm Minh này.

...

Quả thật đúng như Vương Nhàn dự đoán, mãi mấy canh giờ sau, cho đến lúc màn đêm buông xuống, sau lưng bọn họ không hề có nửa điểm dấu hiệu của truy binh, động tĩnh xung quanh cũng không có gì bất thường.

Và Đại Điểu cũng không hề xuất hiện như Tử Hiên Vân Tuyết e sợ.

Hai tiểu mỹ nhân này, tuy ngoài mặt đấu khẩu với nhau không ngớt lời, nhưng cả hai cô nàng đều thời thời khắc khắc để ý động tĩnh xung quanh.

Nhất là Diệc Vân Tuyết, hơi thở đến lúc này vẫn chưa thể bình ổn xuống được. Bất quá, thời gian càng trôi qua, nỗi lo sợ trong lòng cũng dần vơi bớt.