- Ghen à?!?
- Chắc chắn là ghen rồi.
- Tiểu thiếu gia ghen với cái gì Phong kia à?
- Phong cái gì, mày không thấy nữ tữ trong xe ngựa rất giống Diệc Vân Tuyết sao.
- Nếu là Diệc Vân Tuyệt, vậy Phong này chẳng phải là Vương Kỳ Phong, anh rể của chúng ta hay sao?
- Chứ còn gì nữa.
Đoàn xe ngựa tiếp tục lên đường, hai người Chí Vịnh Vinh Quang dẫn đầu không nói.
Đám võ giả đi ở phía sau thì ngược lại, hết nhìn Tử Hiên với Nghiêm Minh, rồi lại chuyển sang dò xét Vương Nhàn, lẫn Diệc Vân Tuyết ở trong xe.
Cả đám hấp háy mắt, thì thầm bàn luận với nhau.
Vương Nhàn tất nhiên cảm ứng được những ánh mắt đang dò xét lấy mình, chỉ là hắn muốn tránh những rắc rối không cần thiết, chứ không thật sự muốn che giấu thân phận với người của Phó gia.
Chỉ chút hóa trang nho nhỏ này, bọn họ có nhìn ra cũng không có gì là lạ.
Tâm trí hắn lúc này đang trôi đi về nơi nào rồi.
Ở bên cạnh, có mỗi đám Minh Hiên là vẫn buôn chuyện từ nãy đến giờ.
- Nghiêm Minh này, tớ nghe nói chuyến này trở về, mẹ cậu sẽ đến nhà tớ, hỏi cưới chị hai cho cậu đúng không?
Tử Hiên như cười như không, bất chợt cất tiếng hỏi.
Chị hai ở đây, chính là Mạc Tử Thanh, chị ruột của cô.
- Hả?
Nghiêm Minh đang hận hận liếc xéo Phó Đình Hải, Đình Hải biết mình vừa rồi đã lỡ lời, nên vô tội vô hại nhìn thẳng phía trước, vờ như không thấy ánh mắt oán trách của thiếu gia nhà mình.
Hai tên này bất chợt nghe Tử Hiên dò hỏi, Nghiêm Minh thì giật mình hả một tiếng.
Còn Đình Hải biết cơ hội chuộc tội của mình đã đến, vội hỉ hả quay sang Tử Hiên cười nói:
- Không có đâu cô út, tiểu thiếu gia luôn nói với bọn ta...
- Đình Hải.
Nghiêm Minh không để Đình Hải nói hết câu, vội cao giọng cắt đứt lời y.
Trừng mắt nhìn ông em họ miệng mồm nhanh nhẩu này của mình, cậu thầm hận không thể lấy cái cùi bắp trám kín miệng của y lại.
Đoạn, cậu quay sang Tử Hiên, thật thà giải thích:
- Mẹ tớ nói vậy thôi. Chứ tớ không quen thuộc chị hai cậu, chắc chắn sẽ không có ý với chị ấy rồi.
- Ồ...
Tử Hiên bĩu môi ồ một tiếng, chợt nghiêng đầu, tò mò hỏi:
- Chị Tử Thanh rất tốt mà, có chỗ nào không xứng với cậu, cậu chê chị ấy à?
Phát Tài Đình Hải ở hai bên cũng nhìn chằm chằm lấy Nghiêm Minh.
Rõ ràng Tử Hiên đang vô duyên vô cớ gán tội cậu, không thèm nói chuyện có đạo lý mà.
- Không phải, không hề.
Nghiêm Minh ở bên Tử Hiên bao lâu, tất nhiên đã quen với kiểu nói chuyện ngang tàn không chút quy tắc nào của cô, bèn cẩn thận lựa lời, lại còn gãi gãi đầu, ra vẻ thật thà đáp:
- Thật ra, trong lòng tớ, chị hai cậu cũng như chị hai của tớ. Trước nay tớ chưa bao giờ có suy nghĩ gì khác với chị Tử Thanh.
- ...Huống hồ, nghe nói chị ấy cũng đã có người trong lòng rồi, tớ không rảnh tới mức tự nhiên đi làm kẻ thứ ba đâu.
- Ồ, biết điều vậy cơ à?
Chuyện chị hai nhà mình có người yêu, ở nhà ai cũng biết, ngược lại, khi nghe câu trả lời vô cùng chuẩn mực của Nghiêm Minh, Tử Hiên trong bụng đã vô cùng vừa lòng rồi.
Dẫu vậy, cô vẫn tỏ vẻ kinh ngạc đánh giá cậu một vòng, lại cực kỳ tự nhiên đưa tay vò đầu cậu, nheo nheo mắt cảnh cáo:
- Ngoan lắm, nếu cậu mà dám làm bậy, tớ nhất định sẽ là người đầu tiên đánh gãy chân cậu.
- Haha...
Nghiêm Minh biết mình đã qua được một cửa khó, thầm hú hồn trong lòng, liền ngoan ngoãn gật đầu cười khan.
- Mà, lần này cậu đến tìm tớ là có chuyện gì à?
Đợi Tử Hiên thu tay về, cậu mới dám đưa tay sửa sửa lại mái tóc, đoạn, chính trang nét mặt nghiêm túc hỏi.
- Ui, tí nữa thì quên mất.
Mải vì chuyện của Diệc Vân Tuyết, rồi giận hờn vô cớ với Nghiêm Minh, Tử Hiên quên bén mất mục đích mình chạy đến trang viên Phó gia, giờ nhớ ra cô mới xụ mặt, tức giận vung tay đập mạnh vào vai cậu, oán trách:
- Do cậu hết á, tại cậu chọc giận khiến tớ suýt lỡ đại sự sắp tới luôn rồi đó.
- Rồi rồi, là do tớ sai, tớ xin lỗi, đừng giận nữa mà, không tốt cho kinh mạch của cậu đâu.
Nghiêm Minh để mặc cho cô phát tiết một hồi.
Biết cô vẫn còn rất giận chuyện cậu lén giấu Diệc Vân Tuyết trong nhà, Nghiêm Minh đương nhiên hiểu mình đang đuối lý.
Nhưng cậu sợ công sức điều dưỡng khí tức mấy hôm nay cho cô, sẽ bị sai lầm của mình phá hỏng hết, nên vẫn cố gắng ổn định cô.
- Hừ, cậu còn biết mình sai cơ à.
Tử Hiên liếc mắt lườm người ngồi sau rèm xe một cái, lại quay sang trừng mắt với cậu.
Chỉ là, khi nhìn gương mặt đáng thương đầy ăn năn hối lỗi của Nghiêm Minh, cục tức đang nghẹn nơi cuống họng thoáng chốc tiêu tan đi đâu mất.
Đoạn, cô thu tay lại, chỉnh nhẹ tóc mái, nghiêm túc hỏi:
- Cậu còn nhớ sắp tới là ngày gì không?
- Nhớ, chắc chắn là nhớ rồi.
Nghiêm Minh có trăm cái lá gan cũng không dám quên, dõng dạc đầy cung kính trả lời:
- Ngày mồng bảy tháng tới, chính là mừng thọ 525 tuổi của lão sư phụ.
Nhìn thấy vẻ hài lòng trên gương mặt Mạc Tử Hiên, cậu thật thà mỉm cười nói tiếp:
- Quà sinh nhật của ông cụ tớ đã chuẩn bị sẵn hết cả rồi. Thật ra...
- Tớ còn định mời sư phụ về nhà để tổ chức tiệc mừng thọ hoành tráng cho ông cụ luôn. Chỉ là chưa biết ý lão nhân gia ngài như nào thôi.
Lão sư phụ ở đây, không ai khác, chính là võ sư dạy vỡ lòng những đường quyền cước cơ bản, cho cô bé Mạc Tử Hiên và cậu nhóc Phó Nghiêm Minh chỉ mới ba tuổi năm xưa.
Vì hoàn cảnh đặc biệt, Tử Hiên thì con gái út của Mạc gia, còn Nghiêm Minh thì thân mang độc nguyền, nên chỉ có Chung Thanh Sơn là trưởng lão duy nhất trong môn, nửa vô tình nửa cố ý thu nhận hai cô cậu.
Chung Thanh Sơn, lão giả họ Chung này, năm xưa chỉ là một đệ tử ngoại môn ngoại tộc, địa vị vô cùng thấp.
Nhưng sau hàng trăm năm nỗ lực phấn đấu, lão rốt cuộc cũng đột phá cánh cửa Trung Thanh Địa cấp, tự giành lấy cho mình một chân trưởng lão nho nhỏ trong sơn môn.
Chỉ có điều, do lão khác họ, nên quyền hạn không nhiều, phúc lợi cũng không cao, trong môn không ai thèm bái lão làm sư, hằng năm núi Phương Thiên tổ chức đại hội nhập môn cho đệ tử, lão cũng chỉ góp mặt cho có.
Không ngờ, mười lăm năm trước, có một cô bé ba tuổi trước mắt hàng vạn người, lon ton chạy đến trước ghế ngồi trong góc khuất của lão, cung kính dập đầu bái lão làm thầy.
Không những vậy, ngay chiều tối ngày hôm ấy, đương lúc hai thầy trò vừa lãnh ít tài nguyên tu luyện xong, từ trong Lĩnh Phúc Đường bước ra, liền trông thấy phía xa;
Một cậu nhóc cũng ba tuổi đang thất thiểu thả bước trong sơn môn.
Cô nhóc Tử Hiên trông thấy cậu, liền tức khắc kéo áo Chung Thanh Sơn, nhõng nhẽo vòi vĩnh lão:
- Sư phụ, con muốn có một tiểu sư đệ ạ.
- Hả?
Chung Thanh Sơn đương nhiên nhìn thấy cặp mắt sáng rực của cô đang khóa chặt lấy cậu nhóc kia, liền kinh ngạc cúi đầu hỏi:
- Ý con là, muốn thầy nhận cả thằng bé kia luôn hả?
Lúc bấy giờ, cả Chung Thanh Sơn lẫn Mạc Tử Hiên nào biết thân phận cao quý của cậu nhóc, đơn giản một ấu tinh nghịch cộng thêm một lão nuông chìu, vô tình lại nhắm vào cậu nhóc kia luôn.
- Đứa trẻ kia, ngươi có muốn bái ta làm thầy hay không?
Hai thầy trò lão ấu nhanh chóng chỉnh lại y phục, nhất là Chung Thanh Sơn, một bộ cao thâm mạc trắc, uy nghi đạo mạo chắp tay đứng thẳng lưng, ưỡn lồng ngực nhìn xuống cậu nhóc, nghiêm giọng hỏi.
- Hở?!?
Phó Nghiêm Minh đang thẫn thờ dạo bước, chợt nghe tiếng nói liền ngẩng đầu nhìn lên, ngay trên mỏm núi, một lão một ấu đang lạnh lùng nhìn lấy mình.
Già lão thì dáng vẻ nghiêm trang, cô bé cạnh lão thì ánh mắt lấp lánh như hai vầng minh nguyệt.
Nghiêm Minh thông minh sáng dạ từ nhỏ, lại là con nhà gia giáo, nên không ăn một bộ cao thâm kia của già lão.
Chỉ cẩn thận đánh giá Chung Thanh Sơn từ trên xuống dưới một lần, dò dẫm hỏi:
- Ông muốn nhận cháu làm đồ đệ ạ?
- Đúng vậy!
Lão Chung vểnh râu đáp.
Tuy vậy, trong đầu lão thầm nghĩ, thằng nhóc kia chắc bị mấy trưởng lão trong môn đả kích không nhẹ, sắp bị đuổi khỏi sơn môn rồi.
Được lão ưu ái như vậy, trong lòng nó chắc đang vui sướng như lên mây, đôi chân nó sắp trụ không vững, muốn quỳ lạy lão đến nơi chứ còn gì nữa, hắc hắc.
- Chuyện này...
Trái ngược hoàn toàn với ảo tưởng của già lão, cậu nhóc ba tuổi chỉ nghiêng đầu, cộc lốc hỏi:
- Ông có lệnh bài trưởng lão không, sao dám ngang nhiên nhận đồ đệ trong sơn môn vậy ạ?
- Hả?!?
Chung Thanh Sơn bị dội nguyên một thùng nước lạnh, sửng sốt bật thốt.
Không trách Nghiêm Minh được.
Tính ra, thân phận của cậu, thậm chí còn cao quý hơn lão Chung rất rất nhiều.
Tất nhiên quy tắc trong môn cậu cũng nắm rất rõ:
Ngay trong sơn môn, nếu ngươi muốn công khai nhận kẻ khác làm đệ tử, bắt buộc tu vi ít nhất phải Địa cấp Trung Thanh.
Nếu không, tu luyện phần mình còn chưa xong, còn bày đặt nhận đệ tử làm cái gì, chắc chắn sẽ bị nghiêm phạt đấy.
- Đây.
Chung Thanh Sơn tuy không thật sự đá trúng thiết bản, nhưng cẳng chân đã bất giác cảm thấy nhoi nhói lên rồi.
Dứt khoát hậm hực rút lệnh bài trong ngực ném thẳng xuống tay cậu.
- Ồ...
Nghiêm Minh nhìn lướt qua hai chữ Trưởng Lão uốn lượn trên miếng gỗ nhỏ, gật gù ồ một tiếng.
Lão già trên mỏm đá kia, hẳn là trưởng lão trong môn rồi, vì ở trong núi Phương Thiên, không ai ngu ngốc dám giả cầm lệnh bài cả.
Đến lúc này, cậu mới thu lại vẻ ngờ vực với già lão.
Tính ra, lão giả này xuất hiện cũng vừa vặn hợp ý với cậu, dù sao truyền thống Phương Thiên môn hàng ngàn năm vẫn còn đó.
Thân là Quý Tử nhà họ Phó, bắt buộc cậu phải bái một trưởng lão trong môn làm thầy, tiếp nối truyền thống của gia tộc mình.
Nghĩ là làm, cậu liền chỉnh lại y phục cho ngay ngắn, sau đó mới cẩn thận quỳ cả hai gối xuống đất, đôi tay cung kính nâng lệnh bài trưởng lão của Chung Thanh Sơn, giơ cao vượt qua đầu, trang trọng cao giọng hô:
- Đệ tử Phó Nghiêm Minh, kính xin sư phụ nhận con làm đồ đệ ạ.
- Tốt tốt tốt...
Chung Thanh Sơn vẫn ngây ngô chưa biết gì, kích động vuốt vuốt râu, lòng như nở hoa nhìn cậu nhóc trắng trẻo đang ba quỳ chín lạy với mình bên dưới.
...
Lòng miên man, nhớ đến cảnh gặp nhau lần đầu của ba thầy trò [ Thanh Sơn nhất mạch ] nhà mình, cả Tử Hiên lẫn Nghiêm Minh bất giác nhìn nhau, vô thức nhoẻn miệng cười.
Nhớ đến ngay đêm hôm đó, lúc dẫn theo hai cô cậu về động, Chung Thanh Sơn sau khi tra hỏi cặn kẽ cước căn của Nghiêm Minh.
Đôi chân lão liền run rẩy kịch liệt, suýt chút nữa ngồi không vững té lăn ra nền đất.
Ông trời ơi nha!
Lão Chung không thể tin vào mắt mình được.
Một trưởng lão ngoại tộc như lão, mà cũng dám thu nhận một Quý Tử dòng chính của Phó gia làm đệ tử ư?
Thật sự là lão gan to bằng trời mới dám làm ra cái chuyện tày đình này.
“ Phó Nghiêm Minh là ai chứ?
Chính là cái thằng nhóc ba tuổi ngay trước mặt, hiện giờ chính thức là đồ nhi của mình này.
“
Chung Thanh Sơn hai lòng bàn tay vô thức siết chặt lại, mồ hôi lạnh thi nhau chảy ròng ròng như vừa tắm qua mấy lượt.
Lão tất nhiên biết, thân thế của nhị đồ đệ nhà mình khủng đến cỡ nào.
Lớp trẻ Phương Thiên môn ngày nay, người cao quý nhất không ai khác, chính là Phí đại tiểu thư:
Phí Kiều Nhan
Kế sau nàng, chắc chắn phải là Con trai cả, cháu trai lớn dòng chính của nhà họ Phó rồi.
Địa vị của Phó Nghiêm Minh, căn bản là một mình Chung Thanh Sơn không thể nào đảm đương nổi.
Nhận thằng nhóc này làm đồ đệ ư?
Nhìn bên ngoài thì ngon ăn, là phong quang vô hạn, là tương lai một đường thẳng tiến, là cánh cửa phù hoa đang mở rộng với Chung Thanh Sơn.
Thế nhưng, chỉ cần lão dạy dỗ không tốt, võ học của Nghiêm Minh không tinh, thành tích của cậu không cao;
Thì toàn bộ mọi trách nhiệm sẽ đổ hết lên đầu lão.
Thậm chí, nếu trong quá trình rèn luyện sau này, nhỡ cậu không may xảy ra chuyện gì, thì chắc chắn Phó gia sẽ không tha cho lão.
Không chết cũng bị lột mấy lớp da, không thể đùa được.
Nỗi ám ảnh như giòi trong xương đó, như miếng xương cá chọc sâu vào cuống họng, khiến hai năm tiếp theo, Chung Thanh Sơn không có lấy nổi một ngày yên ổn.
Đến kỳ khảo hạch định kỳ hai năm một lần kia, trái tim lão như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Và, điều lão sợ nhất cũng đã xảy ra, khi thành tích của Nghiêm Minh không quá xuất sắc, chỉ ở tầm trung mà thôi.
Thế là ban ngày vô số tiếng chê cười nhạo báng trút xuống đầu Chung Thanh Sơn.
Lão đương nhiên biết tình hình của Nghiêm Minh, căn bản là không thể chuyên tâm luyện võ, làm sao giành giải cao được, bởi vậy, Chung Thanh Sơn đành phải muối mặt nghe thiên hạ sỉ vả suốt một ngày trời.
Đến tối, áp lực khủng bố mới thật sự đè chặt xuống từng dây thần kinh trong đầu lão.
Người của Phó gia đến.
Thế nhưng, khác với nỗi nơm nớp lo sợ của Chung Thanh Sơn, người của Phó gia lại chẳng hỏi tội lão, lại còn tặng một lượng lớn tài nguyên tu luyện.
Sau đó, đơn giản dẫn theo Phó Nghiêm Minh về nhà.
Mãi về sau lão mới hiểu, Phó gia thật chẳng buồn chấp nê với một trưởng lão cùi bắp như lão làm gì, hay nói đúng hơn, bọn họ chẳng hề đặt lão vào mắt.
Một sư phụ như lão, chẳng qua chỉ là một cái danh phận, đủ để duy trì truyền thống gia đình mà thôi.
Nhiều năm sau, đương lúc lão buồn tủi cho số phận hẩm hiu, thì Phó Nghiêm Minh lúc này cũng đã tròn mười tuổi.
Cậu rốt cục cũng hiểu rõ thân phận của mình.
Kỳ khảo hạch năm đó, tuy thành tích vẫn không quá xuất chúng, nhưng với địa vị vô cùng cao quý của bản thân, cậu dùng uy thế của Phó gia mắng cho đám nhiều chuyện trong sơn môn một trận.
Công khai bảo vệ lấy danh dự cho Chung Thanh Sơn.
Từ ngày hôm đó trở đi, Chung Thanh Sơn cuối cùng lại nhìn thấy được trời quang, và quan trọng nhất là.
Lão biết cậu nhóc ba tuổi năm nào, bây giờ đã thật sự xem mình là sư phụ rồi.
...
- Thật ra, tớ muốn đợi tình hình ổn định hơn, sẽ đón sư phụ về Phó gia ở luôn.
Nghiêm Minh nghiêm túc vạn phần nhìn Tử Hiên, trang trọng nói.
Cậu biết lão Chung trong môn địa vị không cao, không ai để ý một trưởng lão ngoại tộc như lão cả.
Đã vậy, từ khi Tử Hiên đi theo Kiều Nhan mấy năm nay, thì lão Chung ở trong môn lại càng cô đơn hơn.
Nghiêm Minh vô cùng trân quý mối nhân duyên sư đồ này, không muốn lão phải chịu thiệt thòi.
Huống hồ, thời gian của cậu chỉ còn ngót ngét hai năm, cậu muốn tranh thủ lúc còn tỉnh táo, hiếu kính lão nhân gia nhiều hơn chút.
Mặt khác, nếu lão Chung về Phó gia, thì dĩ nhiên, Mạc Tử Hiên cũng sẽ theo lão bước chân vào trang viên nhà họ Phó rồi.
Cực kỳ danh chính ngôn thuận vậy.
- Hừ, nói được là phải làm được đó.
Tâm tư Mạc Tử Hiên đơn thuần, không nhìn ra những âu lo trong lòng cậu, chỉ đơn giản lườm cậu một cái, hung hăn đe dọa.
- Yên tâm, tớ đã chọn được mấy ngọn núi có địa thế đẹp trong gia môn. Đợi đến lúc chuyển về, tùy ý ông cụ dọn lên thôi.
Nghiêm Minh nhe răng cười đáp.
- Hứ, chỉ giỏi mua chuộc người khác thôi.
Đáp lại cậu chỉ là cái nguýt dài của Tử Hiên.
Bất quá, không mấy hơi thở sau, Tử Hiên đã chụm đầu vào vai cậu, kích động bàn luận:
- Cậu lựa được mấy ngọn rồi, kể nghe xem, để tớ chọn giùm lão Chung. Tớ hiểu rất rõ sở thích của ông cụ, tớ mà chọn chắc chắn lão nhân gia sẽ thích.
- Ừ thì... có Hồ Lô Đỉnh này, Nhuận Thanh Cốc này, rồi Mạn Hoa Phong, cả Điệp Vân Sơn nữa, ngoài ra còn có...
...
Cứ thế suốt một chặng đường dài, bên tai Vương Nhàn rả rích không ngớt tiếng bàn luận lẫn cãi nhau của hai người Minh Hiên.
Vương Nhàn thỉnh thoảng sẽ quay sang nhìn hai cô cậu, khung cảnh đáng yêu này khiến đáy lòng hắn dịu đi không ít, bất giác cong môi khẽ mỉm cười.
Đám võ giả hái thuốc thì luôn ngưng thần cảnh giác mọi động tĩnh xung quanh, từ cành cây ngọn cỏ khẽ lay, đến chim chóc xung quanh, dù là đám côn trùng sâu bọ cũng đều được họ thu vào mắt.
Bất kỳ dấu hiệu nguy hiểm nào dù là nhỏ nhất, chỉ cần lộ ra, bọn họ sẽ ngay lập tức đánh ra, thủ hộ lấy hai người Minh Hiên.
----*----