Chương 147: Hông Lẽ Ghen?!?

- Diệc Vân Tuyết à!

Vương Nhàn thoáng chốc rơi vào trầm tư.

Tất nhiên hắn biết, Kiều Ân đây là muốn hắn chặt đứt một đoạn nhân quả không cần thiết, mà trong tương lai, ngày nào đó, rất có thể nó sẽ mang đến tai họa khôn lường cho gia đình nhỏ của mình.

- Sao vậy anh?

Kiều Ân dĩ nhiên nghe ra vẻ chần chừ trong giọng nói của hắn, như cười như không nheo mắt hỏi:

- Không nỡ ra tay? Luyến tiếc cô nương người ta à?

- Không phải.

Vương Nhàn trăm phần trăm không có ý tứ này, khẽ vuốt ve mái tóc của cô gái nhỏ trong lòng, lắc đầu suy tư đáp:

- Chỉ là, cô ta trước khi đến núi Phương Thiên, đã rút ra một sợi hồn phách của ba mẹ anh.

- ...Phải đến khi nắm chắc chuyện này có thật hay không, anh mới có thể xuống tay được.

- Còn có chuyện này ạ?

Kiều Ân nửa tin nửa ngờ truy hỏi:

- Một luyện khí kỳ tiểu tu sĩ, một tu chân giả chưa thành đạo của mạch Thiên Sơn, cũng có thể chơi được thủ đoạn này ư?

- Anh cũng không chắc.

Vương Nhàn gương mặt đầy ưu tư đáp:

- Cũng không thể biết Soán Thiên đạo nhân có giấu vài con bài tẩy hay không. Mạch tu chân của lão, thật sự ẩn núp quá kỹ.

- ...Tất cả đều chỉ là suy đoán, không có bất kỳ chứng cứ nào đáng tin cả.

- Đúng là khó khăn thật.

Kiều Ân cũng gật gù đồng ý:

- Lần trước em có thử lẻn vào phòng của Mỹ Duyên, nhưng ngoài sách vở nghiên cứu lịch sử ra, thì không tìm thấy tài liệu nào về tu chân cả.

- Ùm, tu chân giả thường hay giấu pháp quyết tu chân của mình sâu bên trong thức hải. Trừ phi Sưu Hồn, nếu không khó mà moi ra được căn nguyên của bọn họ.

Vương Nhàn cũng không mấy bất ngờ, bình thản giảng giải.

- Vậy chỉ có thể điều tra từ trên người ba mẹ thôi anh ạ.

Kiều Ân đầu óc nhanh chóng xoay chuyển đáp:

- Chỉ là...

- Chỉ là sao em?

Nhìn vẻ không nắm chắc pha lẫn băn khoăn của nàng, hắn dường như hiểu ra được chuyện gì, ngập ngừng dò hỏi:

- Chẳng lẽ mọi tài liệu cần thiết để tu bổ cho Pháp Trận, em đều đã chuẩn bị xong rồi ư?

- Dạ, gần đủ hết rồi anh.

Kiều Ân đầy nuối tiếc, giương tay chỉ về thanh kiếm rỉ sét cắm trên mặt đất bên cạnh, đầy vẻ không nỡ đáp:

- Chỉ còn thiếu mỗi thanh kiếm này làm mắt trận thôi ạ.

- Em gom nhanh vậy à?

Khác với vẻ lưu luyến không rời của Kiều Ân, thì Vương Nhàn lại nở nụ cười vô cùng kích động hứng khởi. Nhìn chằm chằm về phía Mộc Chân Kiếm, mừng rỡ reo hò:

- Tuyệt, tuyệt lắm.

- Tuyệt cái nỗi gì chứ. Chuyến này ra ngoài Đại Việt, có lẽ cũng chỉ đủ thời gian xem thử tình hình của ba mẹ. Sau đó là phải lo chuẩn bị lên đường nữa.

Kiều Ân phụng phịu nắm tay hắn, ủy khuất kể khổ:

- Em sắp phải rời xa anh rồi.

- Yên tâm, xử lý xong chuyện của Diệc Vân Tuyết, anh sẽ cùng Như Ngọc lên trên đó với em.

Vương Nhàn mỉm cười vỗ về trấn an nàng:

- Nhanh thôi, bọn anh sẽ không để em chờ lâu đâu.

- Hừ, hứa rồi đấy nha. Nhớ đó.

- Dạ vâng, cẩn tuân mệnh lệnh của Thê Tử Đại Nhân ạ, hehe.

- Hứ!!!

----*----

Sáng sớm ngày tiếp theo...

Loạt xoạt

Mạc Tử Hiên trong chiếc váy dài màu lam ngọc, như một con mèo nhỏ, cẩn thận dò dẫm từng bước bước xuống cầu thang.

Đảo mắt ngó nghiêng trong sảnh không thấy bóng dáng Phó Nghiêm Minh đâu, cô mới dám thở phào nhẹ nhõm chạy ù xuống.

Đưa mắt nhìn sang quầy lễ tân, trông thấy dì Lan đang cặm cụi bên chiếc sổ ghi chép, nàng như cơn gió phóng ngay qua, thấp thỏm dò hỏi:

- Dì Lan à, bộ võ phục hôm qua của con, dì cất ở đâu rồi ạ?

- Hả?

Dì Lan ngơ ngác ngẩng đầu hỏi:

- Sáng giờ dì có lên phòng hai đứa đâu?

Đúng lúc này, Lý Bộ từ bên hông nhà bước vào, nghe vậy bèn nháy mắt đầy ẩn ý, cười trêu chọc:

- Nghiêm Minh từ sáng sớm đã xuống nhà ăn nấu cháo, sau khi đem lên cho con, nó đã gói bộ võ phục cho người mang về nhà rồi, hắc hắc.

- !!!

Tử Hiên vầng trán treo đầy hắc tuyến, nhăn mũi hung hăn mắng:

- Phó Nghiêm Minh, đồ vô sỉ này!

Rõ ràng là cậu cố ý ép cô phải mặc bộ váy dài này để đến rừng rậm Tuyệt Sắc đây mà.

- Cậu ấy đâu rồi chú?

- Nó ở ngoài chuồng ngựa ấy.

...

- Phó Nghiêm Minh!

Chạy ra của lớn, Tử Hiên đứng trước bậc thềm nhìn sang chỗ chuồng ngựa, trông thấy chàng thiếu niên của mình đang trò chuyện với con Xích Huyết Mã, cô hùng hổ hét lớn.

Sau đó tức tối chạy qua, vung nắm đấm nhỏ hung hăn vấn tội:

- Bộ võ phục của tớ cậu giấu đâu rồi hả?

- Hả?

Nghiêm Minh đầy vẻ vô tội, tròn mắt hỏi.

- Hả cái gì mà hả? Nhanh! Mau trả đây.

Tử Hiên chìa tay trước mặt cậu, mím môi nghiêm mặt, hung ác ra lệnh.

- Bộ võ phục ý hả, tớ lỡ cho người mang về nhà rồi.

Từ đầu đến cuối, Nghiêm Minh sợ Tử Hiên ngượng ngùng nên không dám nhìn lâu bộ váy cô đang mặc, chỉ nghiêm túc nhìn vào đôi mắt cô, bình tĩnh đáp.

Dẫu vậy, gian kế đã thành, trong lòng cậu giờ khắc này đang mừng như nở hoa rồi.

- Cậu...cậu... cậu cố ý đúng không?

Tử Hiên gấp đến phát khóc, xấu hổ dậm chân tức giận vặn hỏi.

Trước giờ cô ít khi mặc váy dài, ở võ trường hay đi ra ngoài làm nhiệm vụ, cô đều mặc lấy võ phục mà đánh đấm.

Thế mà hôm nay ra ngoài hành động cùng Nghiêm Minh, cậu cố ý bắt cô mặc váy dài, quả thật hết sức ngượng ngùng đi.

- Ùmmmm... không phải.

Nghiêm Minh cố gắng nhịn cười, nghiêm túc trầm ngâm đánh giá Tử Hiên từ trên xuống dưới một vòng.

Đương nhiên, cậu nhìn ra vẻ xấu hổ đang chiếm lấy khuôn mặt nhỏ đối diện, đỏ bừng lấy hai gò má của cô, cậu không dám nhìn nhiều, chính trang hướng cô bình tĩnh khuyên nhủ:

- Ra ngoài hành động mặc váy dài cũng được mà. Có sao đâu này.

- ...Tớ thấy Chị Ngọc chị Nhan, và cả Diệc cô nương cũng đều mặc váy dài đấy cả thôi.

- ...Chiếc váy này là tớ chọn loại vải bền chắc nhất, yên tâm, nó sẽ không dễ bị rách đâu. Mà lỡ có rách, tớ sẽ tặng cho cậu cái khác.

Đến lúc này, cậu mới có chút ngượng ngùng gãi gãi đầu, cười cười chột dạ nói:

- Trên xe, tớ đã chuẩn bị thêm hai cái rồi.

- Hừ, cậu được lắm.

Đánh không được mắng cũng không xong, Tử Hiên bất mãn trừng mắt nhìn Nghiêm Minh.

Quả thật, chuyện cũng đã rồi, cô cũng không còn cách nào để xử lý cậu được cả.

Cậu còn chuẩn bị thêm hai chiếc váy nữa cơ, rõ ràng đây là tính kế cô từ lâu rồi mà.

- Hì hì...

Nghiêm Minh biết thời cơ đã đến, liền cúi đầu vòng qua dây cương bước ra khỏi chuồng ngựa, lại nở nụ cười lấy lòng bước đến trước mặt cô, hạ giọng nói:

- Đừng giận tớ nha. Cậu mặc bộ váy này thật sự rất đẹp. Tớ cam đoan người gặp người thích. Ai dám chê cậu tớ đấm chết kẻ đó. Hì hì...

- Hừ, có tớ đấm chết cậu thì có.

Nhìn gương mặt xấu xa của Nghiêm Minh, Tử Hiên nghiến răng căm giận mắng.

- Hì, thôi chúng ta lên đường nhé, cô út.

Biết Tử Hiên không thể giận mình quá lâu, Nghiêm Minh mặt dày cười lấy lòng, quơ tay nắm lấy dây cương kéo con ngựa đi ra cổng.

- Cái tên đầu gỗ này, mới ở với anh Phong vài ngày, đã học ngay cái thói xấu mặt dày của anh ấy rồi.

Nhìn bóng lưng bình thản vô tội của cậu, Tử Hiên khó chịu nhăn nhăn cánh mũi lầm bầm:

- Thật đáng giận mà.

...

Một ngày sau

- Anh Vịnh, qua gốc đa phía trước, là chúng ta đã rời khỏi đất của nhà mình rồi.

Phó Vinh Quang cưỡi ngựa chạy trước mở đường, lúc này phóng ngựa như bay chạy trở về, hớt ha hớt hải kích động nói:

- Mọi người biết tin động trời gì chưa?

- Vẫn còn trong đất Phó gia, thì có chuyện động trời gì chứ?

Phó Phát Tài bĩu môi phản bác.

- Xùy, trời sắp sập chắc.

Đoàn người đi hái thuốc hùa nhau cười nhạo.

- Còn kinh khủng hơn cả trời sập nữa.

Phó Vinh Quang như nhìn thấy quỷ, kinh hãi trợn trừng mắt sợ hãi nói:

- Lần đầu tiên trong đời tôi mới thấy luôn đó các cha.

- Thấy cái con mẹ gì? Thấy ở đâu?

Mọi người nửa tin nửa ngờ nháo nhào lên.

- Ngay gốc đa cửa thôn Đàng kia kìa, lẹ lẹ.

Phó Vinh Quang nói xong liền thúc ngựa chạy trước, đoàn xe cũng giục ngựa theo sau.

...

- Cái này...

- Cái gì là cái này?

- Ta là ai? Ta đang ở đâu đây?

- Con mẹ nó! Thật sự là sự thật ư?!?

- @#%&$%&#@...

Mọi người chạy đến phía trước một đoạn, liền trông thấy phía xa, thấp thoáng một bóng dáng thướt tha trong bộ váy dài màu lam ngọc, cực kỳ nổi bật đang đứng dưới gốc đa nơi cửa thôn.

- Cô út nhà họ Mạc mà nay cũng mặc váy luôn hả?

- Con bà nó, ta không nhìn lầm đó chứ?

- Ta đang nằm mơ đấy ư?!?

Mọi người vội kinh hãi dừng vó ngựa, khiếp sợ trợn tròn mắt nhìn về Mạc Tử Hiên phía xa.

Bên cạnh cô, Phó Nghiêm Minh ngồi trên khúc rễ cây lồi lên, cặm cụi nghiên cứu tấm địa đồ, nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập kéo đến, cậu mỉm cười ngẩng đầu nhìn lên, hướng về đám võ giả của Phó gia vẫy vẫy tay.

- Thu cái bản mặt kinh tởm của mấy người lại, đừng làm cô út xấu hổ.

Phó Phát Tài tỉnh hồn trước tiên, quay sang đám người cao giọng nhắc nhở:

- Làm như chưa thấy thiếu nữ mặc váy bao giờ ấy.

- Khục...

Phó Chí Vịnh mặc dù tuổi tác lớn nhất bọn, thân là đội trưởng đội hái thuốc nữa, nhưng cũng bị cảnh tượng dưới gốc đa đốn ngã không nhẹ.

Vội che miệng ho khan một tiếng, sau đó mới vung tay ra lệnh:

- Chính trang lại nào, mau đi thôi anh em.

...

Vương Nhàn nhàn nhã ngả người dựa vào thùng xe, phía sau rèm cửa chính là Diệc Vân Tuyết đang ngồi dưỡng thần ở bên trong, Mạc Tử Hiên trông thấy hắn, liền vui mừng chạy ngay đến.

- Anh Phong, đi đường dài thế này mệt lắm không ạ?

Mặc kệ đám đàn ông thô lỗ mắt tròn mắt dẹt nhìn mình, nàng cuốn tà váy nhảy lên ngồi trước xe ngựa, cười tít mắt trò chuyện cùng Vương Nhàn.

- Không mệt lắm.

Vương Nhàn bình thản lắc đầu, lại quét mắt đánh giá tiểu thiếu nữ lung linh một lượt, gật gù khen ngợi:

- Đẹp lắm!

- Hihi.

Mạc Tử Hiên lắc lắc mái đầu, tay nắm lấy roi ngựa, vung một đường hihi cười đáp.

Ở bên kia, Nghiêm Minh cùng đám Chí Vịnh bàn luận một hồi, cuối cùng cả đoàn người nhất trí kế hoạch, đồng loạt leo lên lưng ngựa, tiếp tục cuộc hành trình tiến đến rừng rậm Tuyệt Sắc.

- Tử Hiên à, hôm nay sao ngươi lại mặc đẹp thế này?

Phó Phát Tài vốn cưỡi ngựa theo ở bên phải chiếc xe chở Diệc Vân Tuyết, giờ thành ngay cạnh Tử Hiên, y nhân cơ hội liền nhe răng cười hỏi.

- Hứ, còn không phải vì tên xấu xa nào đó tính kế cháu ư.

Tử Hiên vẫn còn để bụng chuyện Nghiêm Minh tính kế mình, trừng mắt nhìn bóng lưng của chàng thiếu niên đang cưỡi ngựa dẫn đoàn ở phía trước, bĩu môi tức giận mắng.

-À...

Phó Phát Tài có chút sững sờ trước chuyện tình của đôi bạn trẻ này.

Bình thường chẳng phải tiểu thiếu nữ luôn yêu thích chàng trai của mình tặng đồ đẹp hay sao.

Sao rơi vào tay Mạc Tử Hiên, lại thành ra eo ngặt thế này?

Y bèn lựa lời ủng hộ thiếu gia nhà mình:

- Nhưng ta thấy ngươi mặc nó rất hợp nha. Diệc cô nương trước giờ vẫn luôn mặc váy trắng đấy thôi, rất xinh đẹp mà..

Trước khi đi, Phát Tài đã được Nghiêm Minh căn dặn cẩn thận, Diệc Vân Tuyết chính là nữ nhân của Vương Kỳ Phong, phải đối đãi lễ độ, bởi vậy, y không quên nịnh đầm nhẹ nửa câu.

- Hừ, cháu không phải ả hồ ly kia.

Mạc Tử Hiên có chút khó chịu bĩu môi khinh thường đáp, lại đầy vẻ bất đắc dĩ nhìn xuống bộ váy dài của mình, xụ mặt nói:

- Mặc váy dài không quen ạ.

- Tử Hiên à, Phong này, là người yêu của cháu à?

Đột nhiên, Phó Đình Hải cưỡi ngựa đi cạnh Vương Nhàn đột ngột cất lời hỏi.

Suốt đoạn đường từ cổng Phó gia đến giờ, y và Phó Phát Tài luôn là hộ vệ chạy hai bên của chiếc xe ngựa này.

Tất nhiên, y không biết thân phận thật sự của chàng trai trẻ lúc nào cũng ngẩn ngẩn ngơ ngơ ngay cạnh mình, đến khi trông thấy Mạc Tử Hiên thân thiết bám lấy hắn, y nhịn nửa ngày rốt cuộc bây giờ phải mở miệng dò hỏi.

- Hả?!?

Câu hỏi bất đắc kỳ tử này, không chỉ khiến cho ba người Vương Nhàn, Mạc Tử Hiên cùng Phó Phát Tài sững sờ, mà tất cả mọi người trong đoàn cũng đều sững sốt mất mấy giây.

Phó Phát Tài vội vàng nháy nháy mắt ra hiệu với huynh đệ của mình, cơ mà đáp lại y chính là ánh mắt đầy khó hiểu của Đình Hải.

Đình Hải tất nhiên trước giờ luôn đẩy thuyền cho cặp Minh Hiên nhà mình rồi, chỉ là trông thấy nửa đường nhảy ra một chàng trai trẻ xa lạ, nên y mới muốn tìm hiểu một chút mà thôi.

- Hả? Không phải đâu chú Hải?

Tử Hiên đương nhiên không dám để mọi người hiểu lầm, vội nhích người cách xa Vương Nhàn một chút, mỉm cười đáp:

- Anh Phong là anh họ của cháu thôi ạ.

- À ra vậy, haha...

Phó Đình Hải có chút ngượng ngùng xấu hổ cười khan.

Chỉ là ánh mắt đề phòng của y và mọi người khi nhìn Vương Nhàn đã không cách mà bay, ngược lại, giờ nhìn sang bản mặt cà lơ phất phơ của hắn, bọn họ cũng thấy thuận mắt hơn không ít.

Duy chỉ có người nào đó đi ở phía trước, khi nghe đến câu “người yêu của Tử Hiên”, vành tai cậu liền co giật không ngừng.

Đáy lòng lộp bộp nhảy mấy cái, cậu buộc miệng hét lớn:

- DỪNG XE!!!

- Hả?!?

Mọi người đồng loạt kinh ngạc nhìn sang tiểu thiếu gia, dù không biết lý do nhưng cả đám vẫn nhanh tay ghìm dây cương lại.

- Thiếu gia, có chuyện gì vậy ạ?

Phó Vinh Quang nhảy khỏi lưng ngựa, nhanh chóng chạy đến, có chút lo lắng nhìn nhìn bụng của Nghiêm Minh, hạ thấp giọng ngập ngừng hỏi:

- Cậu bị đau bụng à?!?

- Ách!!!

Nghiêm Minh trợn cặp mắt trắng dã nhìn xuống Vinh Quang, rất nhanh cậu liền thu lại vẻ mặt, tỉnh bơ cao giọng nói:

- Ngựa của ta mệt rồi.

- ...

Mọi người chết lặng nhìn cậu.

Nói đùa, Xích Huyết Mã là ngựa quý, mười ngày mười đêm phi nước đại cũng không rối vó loạn cước, làm gì có chuyện mới đi có một khúc lại thấy mệt được?

Đoạn, không để mọi người kịp phản ứng, Nghiêm Minh liền nhảy thót xuống đất, vung dây cương ném qua cho Vinh Quang, thuận miệng phân phó:

- Để nó chạy ở phía sau đi.

- À vâng, vậy để ta đổi con khác cho cậu nhé?

Vinh Quang tươi cười hỏi.

- Không cần, ngoài Xích Huyết Mã ra, ta không cưỡi con ngựa nào khác hết. Cả đời này chỉ duy nhất một mình nó mà thôi.

Nghiêm Minh thì gương mặt lại nghiêm túc vạn phần, dõng dạc trả lời.

- Ạch?!?

Phó Vinh Quang ngây ngẩn mất nửa giây. Y không biết hôm nay thiếu gia nhà mình, rốt cuộc phát cái bệnh gì nữa.

Chỉ là cưỡi ngựa thôi mà, có cần phải nghiêm trọng thề thốt đến vậy không?

Ủa, rồi sau này con Xích Huyết Mã nó lỡ hẹo, hông lẽ cậu định cuốc bộ cả phần đời còn lại hay sao trời?!?

“ Là sao ta?!? ”

Đầu lâu Phó Vinh Quang nổi lên dấu hỏi chấm to đùng, ngơ ngác nhìn lấy thiếu gia nhà mình.

Thế nhưng, hành động tiếp theo của cậu, lại khiến đám người càng kinh ngạc hơn.

Nghiêm Minh mặc kệ cả đoàn trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn mình, cậu nhanh chân chạy đến xe ngựa chở Diệc Vân Tuyết, bình tĩnh nhảy lên, chen vào giữa Vương Nhàn và Mạc Tử Hiên.

Cậu nhanh tay đoạt lấy roi da trên tay cô, tỉnh bơ nói:

- Để tớ đánh ngựa cho.

- ?!?...

- Nhìn cái gì?

Cảm thấy xung quanh bỗng nhiên lặng ngắt như tờ, cậu đưa mắt quét một vòng, nghiêng đầu khó hiểu hỏi, đoạn, vung lên roi ngựa hét lớn:

- LÊN ĐƯỜNG!!!

----*----