Vù vù vù
Trên đỉnh ngọn cao phong, từng con gió lạnh buốt thổi quét qua như muốn xé rách cả da thịt.
Không một con thú hoang nào dám kiếm ăn ở nơi có địa thế khắc nghiệt như thế này, vừa vặn, đã để lại không gian riêng cho hắn và nàng ngồi tâm tình với nhau.
- Anh biết không, lúc em lần theo dấu vết của tên gián điệp đã trộm công thức P.89, không ngờ phát hiện ra, người mua nó lại là Thạc Văn Úy, con trai của Thạc Văn Khanh.
- Y muốn cải tiến hợp chất DCA thành P.DCA để bán cho Hoa Kỳ, không những vậy, y còn muốn bán cho một số tổ chức đối nghịch cục 29 nữa.
- Nên em đã dứt khoát giết thẳng vào căn cứ bí mật của y ngay trên đất Xiêm La, một mẻ diệt gọn.
- Cha cũng như con, họ Thạc này thật sự muốn chết mà.
Kiều Ân nằm cuộn tròn trong lòng Vương Nhàn, dứ dứ nắm đấm nhỏ hung hăn kể lại.
- Ò, thế chuyến này em đã giết được bao nhiêu tên vậy?
Vương Nhàn một tay nắm lấy nắm đấm của cô gái nhỏ, một tay nhẹ vuốt mái tóc nàng, cúi đầu nhìn vào đôi mắt lấp lánh của tiểu nữ tử, ôn nhu dịu dàng hỏi.
- Tổng cộng chặt đầu 3158 tên. Trong đó có ba nghìn tên lính đánh thuê.
Kiều Ân như ăn cơm uống nước, thản nhiên kể lại quá trình sát phạt của mình vừa rồi:
- 100 tên cao thủ dị năng này, trong đó có cả một tên Dị Năng Giả bậc S, đi theo bảo hộ Đại Tá Quân Hoàng Gia Thái Lan, mười tên sát thủ Dị Năng Giả Hoa Kỳ, một điệp viên hành động CIW,....
- Nói chung bọn chúng chỉ là một đám ô hợp. Thế mà cũng đòi tính kế cục 29. Hừ, đúng là không biết tự lượng sức mình mà.
- Ồ, có cả sát thủ Dị Năng và Điệp Viên Hành Động của Cục Tình Báo quốc tế nữa à?
Vương Nhàn nhíu nhíu mày suy tư:
- Em giết một hơi nhiều như vậy, bên CIW lẫn Hoàng Gia Thái Lan có tố cáo Đại Việt chúng ta không? Cục 29 không nói gì chứ?
- Hông anh.
Kiều Ân lắc lắc đầu phồng má đáp, lại nói:
- Em xử lý rất gọn gàng, không để một tên nào chạy thoát ạ.
- Ừm.
Vương Nhàn dù biết rõ thực lực của Kiều Ân, nhưng trong lòng vẫn thấy lo lắng cho lần hành động điên cuồng náy, hắn nắm chặt lấy bàn tay nhỏ của nàng, ôn nhu nói:
- Khó khăn cho em rồi.
...
- Đôi tay này vì anh...
Nhìn bàn tay nhỏ nhắn mềm mại của Kiều Ân trong lòng bàn tay mình, đáy lòng Vương Nhàn không khỏi dâng trào nỗi cảm động, xót xa thổn thức:
- ...mà đã giết không biết bao nhiêu người rồi.
Khẽ đưa tay vén đi mái tóc ngắn che phủ vầng trán trắng nõn của nàng, Vương Nhàn say sưa nhìn ngắm gương mặt cô gái nhỏ của mình.
- Vì anh, em nguyện tắm máu thế giới này.
Kiều Ân nắm lấy bàn tay của hắn đặt nhẹ lên mặt mình, yêu thích khẽ cọ cọ bờ má phấn nộn lên lòng bàn tay nóng ấm, nhẹ nhàng thì thầm.
Chớp chớp đôi mắt sáng long lanh, nàng cũng chăm chú nhìn lên gương mặt bình phàm của chàng trai nhà mình.
Đoạn, nàng nâng lên bàn tay, vuốt ve xương gò má của hắn, ánh mắt nhu hòa đầy ý tình ấm áp.
Gương mặt này, chàng trai này.
Vì hắn mà mình đã ra tay đồ sát tiêu diệt vô số cá nhân cùng tổ chức trên khắp Trái Đất.
Nếu đổi lại là người khác, với sát nghiệp kinh khủng như vậy, hẳn từ sớm đã trở thành ác ma rồi.
Nhưng nhờ có hắn:
Vương Kỳ Phong – Vương Nhàn.
Hắn như ngọn hải đăng chiếu rọi trong đêm đen, dẫn dắt nàng bơi ra khỏi sông thây biển máu, tìm thấy thông lộ giữa thế gian hỗn loạn này.
Trong lòng Vương Nhàn cũng vậy.
Giữa thế giới đầy những kẻ lừa người gạt, dối trá, cá lớn nuốt cá bé giẫm đạp lên nhau để thỏa mãn dục vọng.
Hắn, bất quá chỉ là một con thuyền bé nhỏ, trôi nổi lênh đênh giữa dòng đời mênh mông vô tận mà thôi.
Nếu không có Trần Kiều Ân và Lý Như Ngọc, hai nàng như một bến đỗ kiên cố không thể phá hủy, neo giữ lòng hắn lại; thì hắn đã lạc trôi về đẩu về đâu rồi.
Bởi vậy, mãi về sau này, ở vô số năm tháng xa xôi trong tương lai, Kiều Ân vẫn luôn chiếm giữ địa vị tối cao trong lòng Vương Nhàn.
Không bao giờ có thể thay đổi.
Nàng chính là lưỡi đao sắc bén, Chân Mệnh Bảo Kiếm của hắn.
Và cũng chính là Thê Tử được hắn sủng ái nhất.
...
- Ân này, anh cần em đi giết một người.
Vương Nhàn như thường lệ, dứt khoát nói thẳng tâm tư trong lòng, giữa hắn và nàng, không cần thiết phải dài dòng:
- Bổn Nguyên của y, bao gòm: Nguyên Anh, Nguyên Thần, Nguyên Hồn; và cả Bổn Thể của kẻ này nữa, đều nhất quyết phải được tiêu diệt sạch sẽ.
Nguyên Anh là căn nguyên tu đạo.
Nguyên Thần là căn nguyên thần thức.
Còn Nguyên Hồn chính là ba hồn bảy vía, hồn phách để người ta sau khi chết sẽ tiến vào cõi luân hồi chuyển kiếp.
Giết một người mà đồ diệt tất cả bổn nguyên, tức là muốn đánh cho kẻ đó thần hồn câu diệt, vĩnh kiếp cũng không thể siêu sinh.
Kiều Ân tất nhiên hiểu rõ những điều này,.
Khác với tiêu diệt Thạc Văn Úy và tổ chức của y, cùng lắm là chém chết rồi thôi. Kiếp sau y vẫn có thể nhảy nhót trên Trái Đất.
Nhưng kẻ mà anh Nhàn của nàng muốn giết lần này, hẳn là một Tu Đạo Giả rồi.
Bởi vậy, nàng không khỏi nhíu chặt mày, cẩn thận dò hỏi:
- Y là kẻ nào, mà lại khiến anh muốn xóa bỏ như vậy ạ?
- Vương... Hữu... Tài.
Vương Nhàn đưa mắt nhìn về phía xa, mím môi gằn từng chữ một, lạnh lùng đáp:
- Hắn cũng là một kẻ, vốn không nên xuất hiện ở đại lục Việt Thiên.
- Vương Hữu Tài?!?
Kiều Ân lần đầu nghe đến cái danh tự này, bất giác buột miệng hỏi:
- Hắn là ai vậy anh?
- Anh cũng chưa thể điều tra được gì nhiều.
- Chỉ biết năm trăm năm trước, Vương Hữu Tài tìm đến Phí gia, muốn lừa gạt một tia tàn niệm của Lý Như Ý.
Vương Nhàn chậm rãi kể lại toàn bộ mọi chuyện:
- Năm đó, Phí Gia Hạo...@#$%&...
- Ồ, thế hắn chẳng phải là kẻ thù tìm đến cửa của Đoạn Chỉ lão bất tử kia ư?
Kiều Ân lúc này mới vỡ lẽ, không khỏi phụng phịu làu bàu:
- Anh bảo Như Ngọc tìm diệt hắn mới phải đạo nha. Liên quan gì đến em cơ chứ?
- Đúng, chính xác.
Vương Nhàn cúi đầu nhìn đôi môi chu lên đầy bất mãn của Kiều Ân, không khỏi có chút tức cười, lắc lắc nắm đấm nhỏ của nàng, mỉm cười giải thích:
- Bởi vì không có chút liên quan gì đến em, nên để em xuất thủ mới là đúng bài nhất.
- Như Ngọc tu luyện Đạo Niệm Kinh, đã dính không ít nhân quả với Đoạn Chỉ Lão Kỳ Nhân, ắt sẽ khiến cho Vương Hữu Tài cảnh giác, khó mà ra tay được.
- Còn em thì lại khác nha, em vốn không dính nhân quả với lão nhân gia. Chắc chắn sẽ khiến y khó lòng mà phòng bị đấy.
- Hừ, lại là nhân quả của Đoạn Chỉ lão bất tử.
Kiều Ân tức giận ngoảnh mặt đi, cố ý muốn rút nắm tay ra khỏi lòng bàn tay Vương Nhàn, khó chịu kháng nghị:
- Em đã nói bao lần rồi, lão ôn thần đó, thật chẳng phải thứ tốt lành gì mà.
- Hì hì, lão nhân gia thân ở trên cao, cũng có chỗ khó xử của ông ấy mà.
Vương Nhàn tất nhiên không chịu buông tay Kiều Ân, khẽ lắc lắc bờ vai nàng, hạ giọng năn nỉ:
- Thôi thì cứ xem như, em bán cho lão nhân gia một phần ân tình cũng được mà.
- Nha Ân!
- Hừ, thôi được, nể mặt Như Ngọc em sẽ nhận đơn hàng này của anh.
Được Vương Nhàn dỗ ngon dỗ ngọt một hồi, trong lòng Kiều Ân đã chấp thuận quả đơn hàng này rồi, nhưng ngoài mặt nàng vẫn cố ý làm khó dễ:
- Chỉ là, điều lệ mới.
- Ồ, còn có điều lệ mới nữa à?
Vương Nhàn mím môi nín cười, nheo nheo mắt đầy hứng thú dò hỏi.
- Tất nhiên rùi, em đâu phải nhà chùa, tự dưng phát cơm miễn phí cho người ngoài được.
Kiều Ân ngạo kiều trừng mắt tuyên bố:
- Điều lệ mới của Trần Kiều Ân.
- Ùm
Vương Nhàn mặt đầy ý cười, thích thú nhìn ngắm cô gái nhỏ của mình, nghe nàng ra điều kiện.
- Một cái đầu đổi một cái đầu. Đầu lâu của Vương Hữu Tài đổi lấy hộp sọ của Diệc Vân Tuyết.
- Em muốn chính tay Vương Nhàn anh giết chết cô ta.
Kiều Ân chăm chú nhìn thẳng vào đôi con ngươi sâu thẳm của Vương Nhàn, nghiêm túc chốt hạ từng chữ một:
- Diệt trừ Diệc Vân Tuyết.
----*----