Chương 145: Nhàn Ân Tương Phùng: Cùng Ăn Khuya Nhé

Tà áo theo cơn gió lạnh lất phất bay, từ bên ngoài cửa động, xuất hiện thêm một thân ảnh mặc áo choàng đen nữa, thong thả chân bước đi vào.

Đôi chân mảnh mai dưới bộ y phục đen kịt chậm rãi cất bước, ngang nhiên đi đến bên cạnh chuôi Hắc Đao, cắm ngay bên người Vân Trung Hậu cùng Mộc Chân Chiêu.

Vân Trung Hậu đến cả hô hấp cũng không dám thở mạnh, nín thở mím chặt môi, trợn trừng nhìn thân ảnh to lớn của Hắc Sát Ma Ảnh ngay trước mắt.

-Hai người này...

Chỉ nghe từ trong mũ trùm đen, truyền ra một giọng nói khàn khàn không có âm vực, cũng tương tự như người áo đen muốn giết y, đều không thể phân biệt dưới lớp áo choàng là nam hay nữ, là người hay quỷ.

-...ngươi không được động vào.

“ Hắc Sát Ma Ảnh đang bảo vệ mình ư?!?”

Vân Trung Hậu chớp chớp đôi mắt, trong đầu nhanh chóng xoay chuyển:

“ Bảo hộ?!?

Hay nuôi thả?

Hay hai người chúng ta chỉ là quân cờ trong tay hắn?!?”

Vân Trung Hậu đầu óc lăn lộn hàng vạn ý nghĩ, y không ảo tưởng tới mức nghĩ rằng mình lọt vào mắt xanh của Hắc Sát.

Ngược lại, y càng thấy mình và Tiểu Chiêu giống như hai con cá nhỏ được nuôi trong bể của hắn hơn.

Thu lại tâm thần, y đưa mắt nhìn sang người áo đen vừa muốn giết mình kia.

-Không được phép đụng? Khặc khặc khặc...

Người áo đen chống tay đứng thẳng người dậy, mũ trùm đầu của y hướng sang phía hai người Hậu Chiêu, lại quay sang Hắc Sát Ma Ảnh, cười lên đầy quái dị, ngữ khí đầy trào phúng nói:

-Ngươi có thể bảo vệ bọn nó được mấy hơi thở?!?

“Mấy hơi thở?!?”

Vân Trung Hậu nghe như sấm nổ bên tai, y biết chắc hôm nay, mình khó mà toàn mạng thoát khỏi ma trảo của người áo đen thần bí rồi.

Vừa rồi y cũng nhìn thấy, người áo đen do bị đánh lén, chưa dùng toàn lực nên mới bị đánh bay.

Bây giờ hai kỳ phùng địch thủ đã thấy rõ mặt nhau, mà Hậu Chiêu hai người vô lực chống đỡ.

Cùng lắm Hắc Sát chỉ có thể cứu được một, thậm chí là người áo đen có thể giết gọn cả hai, mà Hắc Sát căn bản không thể che chở được.

-Ngươi cố ý muốn đối nghịch với ta?

Hắc Sát Ma Ảnh hiếm thấy ngữ khí bị rung động, ẩn ẩn chứa đầy sự bất mãn, lạnh lùng nói:

-Ngươi đã quên giao ước rồi ư?

“ Giao ước gì?!?”

Vân Trung Hậu như người trời nghe không hiểu chuyện gì.

-Giao ước?!?

Người áo đen ngữ giọng vẫn trầm khàn, nhưng ngữ khí đã có thêm vài phần hứng thú, nghiêng đầu nhìn về phía hai người Hậu Chiêu:

-Hai kẻ này mà cũng xứng ư?!?

-Chỉ là hai con kiến hôi mà thôi, đại nghịch bất đạo, đáng giết.

Cuối cùng người áo đen thản nhiên chốt lại một câu.

“ Đại nghịch bất đạo?

Đáng giết?!?”

Vân Trung Hậu rưng rưng khóe mắt, ủy khuất gào khóc trong lòng.

Ta cũng chưa từng gặp, chưa va chạm và cũng chưa bao giờ trêu chọc gì ngươi nha?

Ngươi cũng phải cho ta thấy rõ ràng mặt mũi, thì ta mới biết mình đã chọc phải ai chứ.

Chưa gì đã gán cho cái tội đại nghịch bất đạo rồi?

-Không được.

Hắc Sát Ma Ảnh lạnh lùng ngắt lời.

-Phải giết.

Người áo đen vẫn một bộ không chết không thôi, chậm rãi vươn ra bàn tay, hướng Hắc Sát Ma Ảnh ngoắc ngoắc:

-Đến, cho ta thưởng thức một chút, một năm qua Song Bảo của ngươi lại tiến bộ được bao nhiêu.

-Xử lý ngươi trước, giết hai con kiến hôi kia cũng không muộn, khặc khặc.

Ngữ khí đầy cao ngạo, người áo đen khặc khặc cười nhạo, ý tứ khiêu khích cực kỳ trần trụi.

-Ngươi cố ý muốn chống đối ta đúng không?

Hắc Sát Ma Ảnh giọng nói đã mang đầy vẻ tức giận, nghiến răng dỗi hỏi.

Lại chuyển giọng đe dọa:

-Ngươi nếu dám phá hủy giao ước, ta ngay lập tức báo với hắn.

-Ngươi chắc chắn sẽ thua.

“ Hắn?!?

Còn có người thứ ba giữa hai kẻ kinh khủng này ư?!?

Hắn là ai?!?”

Tuy không hiểu hai tồn tại đáng sợ đang nói cái gì, nhưng Vân Trung Hậu vẫn nghe ra được, vẫn còn một người nữa.

Người kia lại có thể quản được hai kẻ hung tàn này đấy.

-Hừ...

Đúng như Vân Trung Hậu suy đoán, người áo đen vừa nghe đến “Hắn”, điệu cười quái dị lập tức ngưng bặt, lạnh lùng quắc mắt nhìn chằm chằm Hắc Sát Ma Ảnh.

Bàn tay đang khiêu khích đối phương cũng bóp chặt lại thành nắm đấm, hung hăn hừ khẽ.

-Huống hồ...

Hắc Sát Ma Ảnh lại tiếp:

-Chúng ta đã phân định rõ ràng, ngươi lo chuyện ngoài đó, ta quản việc trong này, nước giếng không phạm nước sông. Ngươi rõ ràng là đang đến đây để quậy phá.

-Ngươi mau trở về đi, ở đây không có việc của ngươi.

-Không về.

Người áo đen thu tay lại, khoanh tay trước ngực giận hờn nói:

-Hắn đi quá lâu rồi. Hắn rõ ràng đang thiên vị ngươi. Hứ.

“Vãi ?!?”

Vân Trung Hậu nghe đến đây, màn tan nhịn không được co giật liên hồi.

Hai kẻ này sao chuyển tông nhanh vậy.

Ban đầu là hung thần ác sát muốn chém giết nhau, sao giờ lại như hai nàng dâu giành chồng cãi nhau vậy kìa.

Đang tranh sủng đấy ư?!?

-...

Chỉ là Hắc Sát Ma Ảnh lại không nói gì, im lặng nhìn lấy người áo đen.

Trong một mảnh đen kịt dưới lớp mũ trùm, quả thật không ai biết rốt cuộc Hắc Sát đại nhân đang vui giận, hay biểu cảm của nàng như thế nào.

-Tốt, ta đi cũng được.

Chờ đợi hồi.lâu, biết mình không thể lay chuyển được quyết định của Hắc Sát Ma Ảnh, người áo đen thức thời xuống nước, hạ giọng nói:

-Nhưng phải với một điều kiện.

-Nói.

Hắc Sát lạnh lùng ứng lời.

-Muốn ta tha mạng cho hai con kiến hôi này cũng được, nhưng nhất định bọn chúng phải trả giá.

-...

Hắc Sát Ma Ảnh không nói gì, nhìn chằm chằm người áo đen, chờ đợi đối phương nói ra điều kiện.

-Ta cũng không cần gì nhiều. Chính là nó...

Người áo đen giọng nói như đang khiêu khích, vươn ngón trỏ chỉ thẳng xuống thanh kiếm rỉ sắt, nằm ngay ngắn bên cạnh Mộc Chân Chiêu, chậm rãi nói:

-Trấn Tộc Thần Kiếm của gia tộc Mộc Chân.

...

[ Mộc Chân Kiếm ]

Hay đầy đủ phải là:

[ Mộc Chân Nữ Kiếm ]

...

Mộc Chân gia tộc.

Gia tộc võ tu lừng lẫy tại Hóa Thiên Cung, Đại Thừa Thiên, Tiên Nguyên Giới.

Một gia tộc võ tu, có thể đứng vững gót chân tại một thế giới tàn khốc như Tiên Nguyên Giới, ngoài một kho tàng võ học gia truyền cùng công pháp trấn môn ra.

Thì thứ khiến cho vô số truyền thừa tu chân mạnh mẽ không dám ép diệt nó, chính là nhờ vào uy danh của hai thanh Trấn Tộc Pháp Khí đẳng cấp Thần Khí:

[ Mộc Chân Song Kiếm ]

Cháu trai mạnh nhất đương thời, sẽ được chọn làm Kiếm Tử, chấp chưởng:

Môc Chân Tử Kiếm

Còn Mộc Chân Chiêu thân là Trưởng Nữ, nhưng tu vi võ đạo cao tuyệt, tư chất xuất chúng hơn người.

Lực át quần hùng, chấn nhiếp toàn bộ tu chân giả Hóa Thiên Cung.

Cả tộc Mộc Chân gửi gắm tất cả kỳ vọng lên người nàng, hy vọng nàng sẽ đánh lên được Thượng Thừa Thiên.

Nên đã đồng loạt nhất trí, đưa hẳn cho nàng một trong hai Trấn Khí:

Mộc Chân Nữ Kiếm.

Ứng với Mộc Chân Kiếm Nữ ngàn năm có một của mình:

Mộc Chân Chiêu.

Kể từ đó, Hóa Thiên Cung không còn ai thấy bóng dáng của Mộc Chân Chiêu, cùng Mộc Chân Nữ Kiếm đâu nữa.

Và tộc Mộc Chân về sau, cũng không còn bầu ra Kiếm Nữ, mỗi đời sau này, chỉ truyền tiếp đúng một danh Kiếm Tử mà thôi.

Người ngoài thì không biết, chứ người trong tộc ai cũng đều hiểu rằng:

Đây là các vị tổ tông đang chờ, chờ ngày Kiếm Nữ mang theo Nữ Kiếm từ trên Thượng Thừa Thiên giết ngược trở về.

Uy chấn Đại Thừa Thiên.

Chính tay nàng sẽ lựa chọn, và truyền lại Mộc Chân Nữ Kiếm cho đời kế tiếp.

Và rồi nàng sẽ chấp chưởng cả gia tộc, mang theo tất cả con cháu trong họ bay lên giới vực đỉnh cao nhất của Tiên Nguyên Giới.

[ Thượng Thừa Thiên ]

...

Chỉ là ...

Người của Mộc Chân có nghĩ nát óc cũng không thể ngờ rằng, mọi hy vọng, kỳ vọng và ước vọng mà bọn họ gửi gắm, lúc này đã lưu lạc xuống phàm giới.

Kiếm Nữ trăm vạn năm có một của mình, hiện đang hấp hối trong một gian thạch động lụp xụp.

Và Nữ Kiếm trấn tộc đầy quý báu kia, lại sắp bị người khác cướp đoạt mất rồi.

...

-Yên tâm, ta mượn dùng ít hôm rồi trả.

Người áo đen ngữ khí đầy trêu chọc, từ tốn giảng giải:

-Thần khí có linh, tự khắc nó sẽ quay về với chủ nhân của mình. Khặc...khặc...

Nói rồi, không đợi mọi người kịp phản ứng, nàng như bóng ma lướt vụt qua, bàn tay cuốn lên cứng rắn cưỡng đoạt lấy Mộc Chân Nữ Kiếm.

Rít rít rít

Trường kiếm rỉ sét cảm nhận được uy hiếp, ngay lập tức rít lên đầy nguy hiểm, lưỡi kiếm liên tục phóng ra từng dải quang mang màu xanh lục, mũi kiếm như có mắt nhắm ngay cổ họng người áo đen đâm tới.

Cơ mà, người áo không xem chút phản kháng yếu ớt của nó là một vấn đề, bàn tay cường ngạnh nghiến xuống, dễ dàng dập tắp tất cả lục mang, đem thanh thần kiếm tươi sống trấn áp xuống.

Bóng dáng đen kịt lóe lên, chớp mắt đã đứng ngay trước mặt Hắc Sát Ma Ảnh, hét lớn:

-Ăn ta một kiếm.

Một kiếm này góc đâm hiểm độc, tốc độ lại nhanh đến mức quỷ dị, tích tắc đã đâm thẳng vào lồng ngực của Hắc Sát.

Xoạt

Keng

Ngay tức thì, Hắc Sát Ma Ảnh đã rút từ trong ngực ra một thanh dao găm (Dạ Quỷ), cực kỳ chuẩn xác đâm tới trái tim của người áo đen.

Cả hai dứt khoát chơi trò lưỡng bại câu thương, không giết được đối phương;

Quyết không thu tay.

Bụp

Bụp

Thế nhưng rất nhanh hai bàn tay rảnh rỗi còn lại của hai người đã bắt được cổ tay của đối thủ.

Bốp

Hai cước đồng điệu đá thẳng ra, nganh kháng đập mạnh vào nhau.

Giao thủ ba chiêu, tuy trong mắt Vân Trung Hậu thật chẳng ra thể thống gì, giống như hai kẻ lưu manh phường xó chợ vật lộn với nhau.

Nhưng tinh tế cảm nhận hồi lâu.

Đến khi bóng dáng người áo đen bay vụt ra ngoài, biến mất vào trong màn đên, thì y mới thoáng chốc cảm thấy, mồ hôi lạnh đã thấm ướt cả lưng áo mình rồi.

Ba chiêu quyền cước đơn giản, nhưng tất cả lực lượng lực đạo đều đã bị người áo đen xảo diệu dẫn dắt, tụ lại đúng ngay vào điểm va chạm, không có một chút gợn sóng dư lực nào truyền ra ngoài.

Âm thanh va chạm lại càng ghê rợn hơn, không phải dồn dập như sóng vỗ, cũng không cuồng loạn như bão táp.

Mà là không hề có một chút âm thanh nào.

Nếu không phải y đang ở rất gần hai người, thì căn bản không thể nghe thấy tiếng quyền cước của bọn họ được.

“ Nếu hai người này mà đột nhập vào trong sơn môn, ngang nhiên chém giết thì dù có là cường giả Thiên cấp cũng không thể nào phát giác được.

Thậm chí là, kể cả các vị lão tổ tông thân kinh bách chiến, tu vi võ đạo cao tuyệt cũng sẽ chết không nhắm mắt.

Có chết cũng không biết mình bị xiên thành thịt nướng từ lúc nào.”

Vân Trung Hậu run rẩy nhủ thầm.

Y cũng là một tay giang hồ lão luyện, một lão thủ trong giới võ tu, tất nhiên biết lợi hại của loại thủ pháp tụ lực này.

Cái này chỉ người có chân khí cực kỳ thâm hậu, cùng hiểu biết về lĩnh vực khống lực kháng lực mới có thể làm được.

Kể cả y, Vân Trung Hậu cũng là một cao thủ trong lĩnh vực giết người không ra tiếng này.

Nhưng để tu luyện thủ pháp này hoàn hảo đến mức hoàn mỹ như người áo đen.

Y cũng tự nhận mình còn phải luyện ít nhất mấy trăm năm nữa, mới có thể làm được.

Chìm trong tham ngộ về cuộc giao thủ vừa rồi, y bất giác ngây ngẩn đến xuất thần.

...

Như Ngọc chỉ liếc qua Vân Trung Hậu cùng Mộc Chân Chiêu một cái, đoạn, rút lên Hắc Đao vung một đường, thanh đao to lớn nháy mắt tan biến mất, như chưa từng xuất hiện ở đây bao giờ.

-Ài...

Đi ra khỏi gian thú động, đứng trước cửa hang, nhìn thi thể bị moi tim móc đan điền của Niêm Diệu lão giả, bây giờ đã lạnh lẽo nằm cứng đơ trên nền đất, Như Ngọc chỉ có thể lắc lắc đầu thở dài.

Nàng đến chậm hơn Kiều Ân một bước, chỉ bảo vệ được hai người Hậu Chiêu.

Nói đi cũng phải nói lại, đây chính là nhân quả do lão già tham lam này tự chuốc lấy rồi.

Đã tự tìm đường chết, thì không thể trách ai được.

Uy hiếp đến tính mạng Vương Kỳ Phong, Kiều Ân sẽ không phân biệt ngươi là ai, ngươi thuộc về phe nào, là địch hay là bạn, người tốt hay kẻ xấu.

Cô ấy đều sẽ quyết đoán tiêu diệt.

Còn hai con người trong động kia nữa, nếu không phải vì đại bố cục, Như Ngọc đã xuống tay giết gọn từ lâu.

Tương lai nếu bọn họ khôn hồn, tránh xa anh Nhàn của các nàng ra thì sống.

Còn, nếu để Kiều Ân thấy mặt bọn họ lần nữa thì...

-Cái con bé này, muốn gặp anh ấy còn gấp hơn mình nữa.

Nhìn theo phương hướng Kiều Ân chạy đi, Như Ngọc khẽ mỉm cười, nhỏ giọng lẩm bẩm.

...

-Đi đâu đó?

Giữa khu rừng nhỏ, bên đống lửa lớn là một đoàn người đang ngồi thành vòng tròn, xếp bằng ngay ngắn tu luyện.

Ở những lần dã chiến thế này, ngựa của Phó gia sẽ đảm nhận trách nhiệm cảnh giới.

Còn đám võ giả sẽ tiến vào trạng thái tu luyện nông, bất kể khi nào có kẻ địch đánh tới, với chân khí đang được điều động sẵn, bọn họ sẽ ngay lập tức phản kích.

Nghiêm giác vô cùng.

Thế nhưng trong đoàn hái thuốc hôm nay, lại có hai kẻ vô cùng rảnh rỗi không nghiêm túc tu luyện.

Chính là Diệc Vân Tuyết cùng Vương Kỳ Phong.

Bên trong buồng xe, qua tấm rèm, nàng trông thấy Vương Kỳ Phong đang ngồi nhắm hờ mắt, đột ngột ngẩng đầu, nhìn lên trời cao.

Đoạn hắn sửa sửa cổ áo, chuẩn bị đứng dậy rời đi.

Nàng lạnh lùng nghiêm giọng hỏi:

-Đi đâu đó?

-Đi ẻ.

Vương Nhàn không nhanh không chậm, cũng không thèm quay đầu tỉnh bơ ứng một tiếng.

-Đồ súc sinh mất dạy.

Diệc Vân Tuyết không thể tin vào tai mình, ánh mắt lóe lên sát khí phẫn nộ mắng.

Không ngờ trên đời lại có kẻ dám trước mặt nàng buông ra một câu trả lời dơ dáy bẩn thỉu như vậy?

Nếu nàng không phải đang trọng thương, còn có một số việc muốn nhờ hắn, thì nàng đã tung một cước đạp chết cái thằng súc sinh vô liêm sỉ này rồi.

-Quá khen dồi, cảm ơn.

Vương Nhàn thản nhiên không để trong lòng, chép miệng bâng quơ đáp.

Sau đó xốc lại thắt lưng, nhảy thót xuống xe ngựa, đoạn, hắn vẫn không quay đầu, chỉ bình đạm ngắn ngọn một câu:

-Sinh lý đàn ông, xin cô nương tự trọng.

Diệc Vân Tuyết bên trong buồng xe phẫn uất ghim chặt bóng lưng Vương Nhàn, nắm tay siết chặt đến trắng bệch.

Nếu ánh mắt có thể sát nhân, thì có lẽ họ Vương đã bị nàng đâm cho mấy ngàn lỗ.

Thằng oắt con này, miệng chó thật sự quá mức bẩn thỉu, thô tục đến cực điểm.

Vương Nhàn khẽ nhếch môi mỉm cười.

Hắn làm vậy cũng vì tốt cho Diệc Vân Tuyết mà thôi.

Nếu cô ta thật sự dám đi theo hắn, thì nhất định trăm phần trăm:

Mất mạng là cái chắc.

Cản bước Diệc Vân Tuyết thành công, Vương Nhàn lại nhìn một chút về phía đám võ giả Phó gia đang tu luyện bên kia.

Chợt, nhắm chuẩn phương hướng ung dung cất bước rời đi.

Bàn chân hắn bước đi trên mặt đất đầy lá khô như lướt gió cưỡi mây, không phát ra bất kỳ một âm thanh tiếng động nào.

Những con ngựa xung quanh cũng ngẩng đầu nhìn lên, trông thấy là người quen, bọn nó chỉ nghi hoặc liếc Vương Nhàn một cái, rồi lại tiếp tục cúi đầu gặm cỏ.

Nhàn nhã đưa bước chân, leo qua ngọn núi bên cạnh, rồi một ngọn núi nữa bị hắn dẫm qua, một ngọn rồi lại một ngọn.

Đến ngọn thứ mười, lên đến đỉnh cao phong hắn mới dừng lại bước chân.

Đây là đỉnh của ngọn cao nhất quanh vùng, cũng là nơi đón gió lớn nhất, thế nhưng Vương Nhàn không để tâm từng trận cuồng phong đang thổi tung y phục mình;

Mà chỉ nhẩm tính chút hướng gió, rồi nhìn quanh địa thế một vòng, hắn dời bước chân đến chỗ hai tảng đá lớn nằm dựa vào nhau, vừa vặn che chắn đi phần lớn đả kích.

Bịch

Vung tay ném xuống đất một cuộn lá chuối tươi đang cầm, khiến khúc dây leo đứt đoạn bung ra hai con thỏ béo, đã được hắn nhổ lông làm ruột sạch sẽ tại con suối gần đó.

Đoạn, hắn thong thả dạo quanh một vòng, khi trở về trên tay đã chất đầy một ôm cành khô củi vụn.

Tách

Ngón tay khẽ búng, ánh lửa lóe lên.

Một đạo tiểu hỏa thuật được đánh ra, chuẩn xác rơi xuống đống củi khô, bén cháy ngùn ngụt ngay lập tức.

-Không đi theo thật à?!?

Vừa thong thả quay hai con thỏ béo trên ngọn lửa, thỉnh thoảng vung tay rắc lên chút gia vị, Vương Nhàn như cười như không chép miệng khen ngợi:

-Cũng thông minh đấy chứ.

Tất nhiên đây là hắn đang nói đến Diệc Vân Tuyết.

Hắn chỉ thô bỉ phun ra hai câu, không ngờ nữ nhân kia thật sự kiêu ngạo, sợ tự rước lấy nhục nên dứt khoát không đi theo mình.

Lách tách

Xèo xèo

Mỡ thỏ nhỏ giọt chảy xuống đống lửa bên dưới, bị đốt cháy phát ra tiếng tí tách lèo xèo liên hồi, cộng thêm khói đen bốc lên cao ngay lập tức bị gió lớn cuốn đi mất.

Thỏ nướng được một chén trà, thời gian cũng gần đến nửa đêm, gió trên đỉnh núi cũng ngày càng lớn hơn, nhiệt độ trên cao cũng giảm đến hơn âm mười độ.

Không khí ngột ngạt và hơi lạnh cũng càng khiến cho người ta nghẹt thở, cộng thêm nỗi rét buốt như ngấm vào trong từng thước da thớ thịt.

Quả là, chỉ có thứ trâu bò như Vương Nhàn, mới dám nướng đồ ăn khuya tại nơi khắc nghiệt như này.

Xoạt

Bất chợt, như sợ chàng trai trẻ bị gió lớn ép chết, một tấm áo choàng đen khẽ đáp hạ lên vai hắn.

Hai bàn tay nhỏ nhắn nắm cổ áo vòng qua cổ chàng trai, đem áo choàng đen phủ lên tấm lưng rộng của hắn.

Một đôi cánh tay trắng nõn nà tựa lên hai vai Vương Nhàn, dịu dàng vòng qua cổ hắn, siết chặt vào nhau, khẽ âu yếm ôm lấy chàng trai của mình.

-Em đến rồi đấy à!

Đây là một câu hỏi tu từ cũng là một câu tâm tình, mà những chàng trai trẻ vui mừng gọi người yêu, sau nhiều ngày xa cách mới gặp lại.

Cảm nhận gò má nóng hổi cùng làn da mịn màn của người ngọc khẽ áp vào gò má mình, Vương Nhàn khóe môi cong lên đầy ý tình, mỉm cười ôn nhu dịu dàng hỏi:

- Đoạn thời gian qua, cực khổ cho em rồi.

- Kiều Ân!!!

Không sai, nữ tử đang áp chặt cả cơ thể nóng hổi lên người Vương Nhàn, che đi ngàn cơn gió núi lạnh buốt;

Không phải ai khác, chính là cô gái nhỏ được hắn sủng ái nhất:

[ Trần Kiều Ân ]

-Hì, nhớ em không nè!

Giọng nói trong trẻo ngọt ngào của thiếu nữ như rót mật vào tai chàng người yêu, như tiếng suối róc rách giữa rừng khuya, rót nhẹ dòng nước ấm vào trái tim Vương Nhàn.

Hơi thở thơm ngát hương cỏ tranh ùa vào hai cánh mũi, thanh thanh dịu dịu khiến tâm ý hắn thư thả, thích ý cười nói:

-Không...

-Hừ!

Nghe được một tiếng trêu ghẹo, cô gái nhỏ nhăn cánh mũi hừ khẽ.

-Không dám không nhớ.

Chàng trai trẻ thức thời nói cho hết ý:

-Thưa Nhất Đại phu nhân.

-Ồ, Nhất Đại phu nhân?

Cô gái nhỏ sau lưng nghiêng đầu, nhe hàm răng trắng bóc cạp cạp vào xương gò má hắn, hung hăn truy hỏi:

-Ý là anh muốn có thêm Nhị Đại, Tam Đại, Tứ Đại, Bảy Bảy Bốn Mươi Chín Đại phu nhân à?!?

-Hahaha, không dám không dám.

Vương Nhàn xấu hổ ngẩng đầu cười lớn.

-Ngồi im để em lau.

Cô gái nhỏ vờ tức giận tóm lấy chiếc cằm vuông vắn của Vương Nhàn, kéo đầu hắn xuống, khẽ đưa ra chiếc lưỡi nhỏ nhắn nhẹ lướt lên gò má của chàng trai, lau đi mật ngọt còn vương lại sau vết cắn vừa rồi.

Vương Nhàn ngoan ngoãn ngồi yên cho Kiều Ân trêu đùa cơ thể mình, đôi mắt chăm chú nhìn xuống hai con thỏ nhỏ.

Da thỏ đã chuyển sang màu vàng óng, hắn đưa tay hốt lên nắm gia vị rắc lên, miệng bâng quơ hỏi:

-Em giết Niêm lão mất rùi à?

-Ừ.

Kiều Ân không xem đây là một chuyện, bàn tay đưa lên xoa nhẹ lau khô đi gò má của hắn, nhẹ bẫng tùy ý đáp.

-Ừm.

Vương Nhàn gật gù ứng tiếng.

Từ lúc Kiều Ân đến đây, hắn đã nghe ra hơi thở của Niêm Diệu lão giả trong mùi máu tươi thoang thoảng vương trên người nàng.

Hắn biết, nàng đã thật động sát tâm với bộ ba Vân Trung Hậu kia rồi.

-Sao vậy?

Cô gái nhỏ vòng tay ôm chặt cổ hắn, lại lần nữa da chạm da tựa sát vào gò má của chàng trai, nháy mắt cười trêu hỏi:

-Sợ em giết mất hồng nhan tri kỉ của anh hạ?

-Em lỡ giết mất một Tiểu Chiêu rùi, giờ giết luôn Tiểu Vân Tuyết để công bằng với cô ấy nhỉ?

Rắc rắc

Bàn tay nhỏ đưa lên trước mặt hắn khẽ siết lại, sát ý nồng đậm chợt phóng ra âm hàn hỏi:

-Đâu thể nặng tay với bên này, lại nhẹ tay với bên kia được. Đúng hông anh, hihi?

-Haha...

Biết Kiều Ân đang chỉ cây dâu mắng cây hòe, ý nằm trong lời, Vương Nhàn chột dạ nóng ran cổ họng, xấu hổ cười khan mấy tiếng.

Đoạn, hắn cọ cọ gò má mình vào làn da mặt mịn màng của người ngọc, khẽ thủ thỉ:

-Thật ra, không chỉ Mộc Chân Chiêu rồi tới Diệc Vân Tuyết, đời trước vì muốn thao túng anh mà quân Đồng Minh đã cử đến rất nhiều người đẹp hòng thi hành mỹ nhân kế.

-Hứ, sung sướng quá còn gì, còn dám đem ra khoe với em.

Cạp

Cô gái nhỏ vờ xùy mũi tức giận, lại ghét bỏ cạp nhẹ lên xương gò má hắn.

Chụt

Nhưng Vương Nhàn đã đi trước một bước, nhanh chóng ngoảnh đầu vừa vặn hôn chụt lên đôi môi đỏ mọng của Kiều Ân, đoạn, nháy mắt cười nói:

-Nhưng bọn họ, bất kể có xinh đẹp đến đâu, cũng đều là lưỡi dao sắc nhọn kề sát vào cổ họng.

-Không phải khống chế lợi dụ, thì cũng là muốn một đao cắt tiết anh.

-Tuyết Tuyết Chiêu Chiêu gì đó, tìm đến anh đều có ý đồ sâu xa cả.

-Ông xã của em không ảo tưởng đến mức, nghĩ mình là nhân vật chính, cô gái xinh đẹp nào gặp cũng đều phải chết mê chết mệt được.

-Ồ, nhân vật chính chẳng phải rất tốt sao. Hậu cung ngàn mỹ, thê thiếp như mây, cũng rất thích nha.

Kiều Ân chu môi nhấp nháy mắt dụ dỗ.

-Anh sợ em quản không hết cái hậu cung này.

Vương Nhàn khóe môi cong vút lên, chớp chớp mắt vô tội đáp.

-Hứ, trình độ tự sướng ngày càng tiến bộ rồi đó. Ý, thỏ kìa anh.

Đánh nhẹ lên vai hắn một cái, nàng vội chỉ tay xuống hai con thỏ béo trên giá nướng.

Vương Nhàn vội quay đầu tiếp tục nướng thỏ, đoạn, hắn khẽ cọ cọ mái tóc mình lên vành tóc nàng, nhẹ giọng thủ thỉ:

-Thật ra thì, trên thế gian này, anh chỉ có mỗi hai cô gái nhỏ, Lý Như Ngọc và Trần Kiều Ân em.

-Là hai người duy nhất mà anh có thể tin tưởng.

-Hừ.

Kiều Ân cũng cọ cọ vành tóc với Vương Nhàn, gầm gừ khe khẽ.

Tất nhiên, mặc dù Vương Nhàn đang dỗ cô gái nhỏ hay ghen của mình, nhưng cả hắn và nàng đều hiểu, đấy là nàng đang bảo vệ lấy hắn.

Kiều Ân nhăn nhăn mũi hung hăn nói:

-Diệc Vân Tuyết và Mộc Chân Chiêu đó. Đều không phải là thứ tốt lành gì.

-Nữ nhân không thuộc về thế giới này, luôn luôn mang trên mình những đoạn nhân quả quá mức rắc rối.

-Ùm, đúng như vậy thật.

Vương Nhàn cũng cực kỳ đồng ý với quan điểm này, gật gù ứng tiếng.

Vướng vào hai nữ nhân kia, sẽ dính lấy một đống nhân quả hỗn tạp, những mối liên hệ vượt ngoài tầm hiểu biết của ba người Vương Nhàn.

Những mối liên hệ đó, chưa biết tốt xấu thế nào, nhưng tương lai chắc chắn sẽ gây nguy hiểm, tai họa, thậm chí là hủy diệt cả ba người bọn họ.

Vậy nên đối với Kiều Ân, giết hai nữ nhân kia càng sớm càng tốt.

-Vậy nên, em đừng ghen nữa nha.

Vương Nhàn nâng lên xiên nướng, quay đầu nhìn gương mặt tinh mỹ gần trong gang tấc, cười nói:

-Cùng ăn khuya nhé ^^