Một góc sân sau nhà họ Phó
Bụp
Tách
Dưới gốc bách tùng, chiếc rìu bốn lưỡi từng nhát từng nhát chém thẳng xuống, dễ dàng đem những khúc gỗ cứng rắn chẻ làm bốn đoạn, văng ra xung quanh.
Phập
- Phù, mệt quá.
Phó Vinh Hiển vung tay phóng lưỡi rìu cắm vào mặt đất, mệt mỏi đưa tay lau mồ hôi chảy dài trên trán.
- Từ từ làm, lại uống miếng nước đi anh hai.
Phó Vinh Quang nhanh chóng mở bình nước rót đầy ra hai chén, vẻ mặt cũng có phần mỏi mệt cười nói.
- Ừ, mệt chết mẹ tao rồi.
Ực ực ực
Nhảy qua đống củi khô, Phó Vinh Hiển hùng hổ bước lại chiếc bàn đá cũ nát, đoạt lấy bình nước mở nắp tu ừng ừng mấy ngụm liền.
- Từ lúc tiểu thiếu gia khiêng cái đám tàn tật võ giả về, công việc tự nhiên nhiều không đếm xuể, làm miết mà hổng hết mày ạ.
- Ừ, bọn vô tri đúng là không có mắt, lũ súc sinh cũng dám đến đây tranh giành đại tiểu thư. May là đại tiểu thư lòng dạ rộng lượng, gặp em, em chém chết mẹ bọn nó rồi.
Phó Vinh Quang gật gù, tức giận nói:
- Chứ nào phải báo đời báo kiếp như giờ đâu.
- Ài, mà tiểu thiếu gia cũng thật là. Đại tiểu thư rõ ràng phân cho bốn nhà chia nhau đem võ giả bị thương về chữa trị.
Phó Vinh Hiển lại nốc thêm một ngụm nước, chùi chùi mép, lắc đầu than thở:
- Ấy thế mà cậu ấy lại ôm phần nhiều cho mình. Còn giành cả phần của Mạc gia nữa. Làm báo lượng thuốc cần luyện chế phải tăng gấp mấy lần thường ngày.
Lại chỉ chỉ sang đống củi, ngao ngán nói:
- Tao bổ gãy cả tay chắc nấu được bữa nay là cùng, chán vãi.
- Ài, biết sao giờ, có ai khuyên tiểu thiếu gia được đâu. Coi như tích đức vậy.
Phó Vinh Quang cũng ngẩng đầu nhìn trời, trời thì trong xanh, mà sao y chỉ thấy một màu đen thui.
- Tích cái nỗi gì. Càng ngày tiểu thiếu gia làm ăn càng khó hiểu. Bọn võ giả bị thương thì cũng thôi đi. Đằng này...
Phó Vinh Hiển lại lắc lắc đầu, tiếp tục oán trách:
- Đến cả giặc cướp xông vô tận tiệm thuốc, cậu ấy cũng rước về đây rồi cung phụng như bà hoàng vậy. Khó hiểu vãi.
- Nữ đạo tặc tối qua á hả? Em tưởng cậu ấy chặt cái tay dơ bẩn của ả rồi chứ.
Phó Vinh Hiển sửng sốt bật hỏi.
- Chặt? Chặt cái đầu b... ấy.
Phó Vinh Quang ấm ức mắng, dường như thấy mình lỡ lời vội nhìn quanh một vòng, hạ giọng nói:
- Nãy tao lén ra biệt viện sau nhà xem rồi. Chẳng những không chặt tay nữ đạo tặc, không đánh đập, mà tiểu thiếu gia còn sai bé Hoa cơm bưng nước rót. Ngày ba bữa dâng tận họng cho ả nữa.
- Vãi nồi ạ.
Phó Vinh Quang há hốc mồm kinh ngạc, thấp giọng hỏi:
- Không lẽ tiểu thiếu gia bị nữ đạo tặc mê hoặc, tính lập cô ta làm thiếu phu nhân hay gì...
- Câm miệng!
Vinh Quang còn chưa dứt câu, cửa sau đột nhiên mở bật ra, một tiếng quát lớn suýt chút nữa khiến y ngã ngửa rớt xuống đất.
Phó Chí Vịnh dẫn theo Vương Nhàn đi vào Phó gia theo ngõ sau, từ xa đã nghe hai tên này bàn luận rôm rả, vốn định nhanh chân xông tới chặn miệng, nhưng có vẻ đã muộn rồi.
Liền tức giận mắng:
- Làm không lo làm, tụi mày ở đây xàm xàm nói bậy cái gì hả?
- Chí Vịnh đấy à? Bọn tao chặt củi cả ngày rồi, mệt quá ngồi nghỉ xíu, gì mà căng.
Vinh Hiển ngẩng đầu nhìn nhìn chàng thanh niên phía sau Phó Chí Vịnh, trừng mắt hỏi:
- Mày lại dẫn ăn xin về nữa đó à?
- Không phải chuyện của mày, mau đem củi vô bếp, lo mà nấu thuốc đi.
Phó Chí Vịnh khó chịu ra mặt, nghiêm giọng nói:
- Nhanh, đừng có làm biếng.
- Mày.
Phó Vinh Hiển vừa định phát tác, thì Vinh Quang đã đứng dậy ngăn cản, vội khuyên nhủ:
- Anh hai, đừng gây chuyện với anh Vịnh, chúng ta đi nấu thuốc đi.
Nói rồi, kéo tay anh hai bước về phía đống củi hốt lên hai nắm lớn,
Hai tên nhanh chóng rời đi.
Chỉ là, phía xa vẫn nghe giọng nói thánh thót của Vinh Hiển vọng lại:
- Hứ, tưởng mình là ông hoàng bà chúa ở đây chắc. Nếu không phải nể mặt ông nội nó, tao đã đánh thằng đó một trận rồi.
- Thôi, anh hai đừng nóng, người nhà với nhau cả, suốt ngày gây gổ đòi đánh nhau hoài.
- Cỡ nó tao chấp một tay. Năm đó nếu không phải tiểu Thúy xin xỏ, tao đấm nó rớt răng rồi...
...
- Để thiếu gia chê cười rồi.
Phó Chí Vịnh hiếm khi lộ ra vẻ xấu hổ, che trán cúi đầu nói.
- Không sao.
Vương Nhàn vung tay không tiện nói gì.
- Phó Vinh Hiển này, vừa là anh em tốt vừa là em rể của ta. Năm xưa, vì một lần cứu tiểu thiếu gia mà bị trọng thương, từ đó tiểu thiếu gia không cho hắn ra ngoài lăn lộn nữa.
Nhìn theo bóng lưng của Phó Vinh Hiển, Chí Vịnh ba phần bất đắc dĩ bảy phần thương xót nói:
- Hắn nhất quyết không chịu, anh em trong nhà nói không được, cô chú khuyên can cũng không nghe. Tiểu thiếu gia cũng không ngăn được.
- Hết đường, ta đành phải thách đấu với hắn, ta thắng, bắt hắn thề phải ở nhà nấu thuốc. Từ đó hắn đâm ra hận ta, nhìn thấy ta liền khó chịu. Ài, chuyện xưa kể lại thật đáng xấu hổ mà.
- Không sao anh Vịnh à, không ai trách anh đâu. Anh em với nhau, càng thân càng khó khuyên bảo. Anh làm vậy cũng vì tốt cho anh ấy. Còn anh Hiển không muốn làm một phế nhân, trốn ở nhà nhìn anh em mình xông pha chốn nguy hiểm. Thôi thì...
Nhìn vẻ khó xử của Phó Chí Vịnh, Vương Nhàn thầm cảm thán trong lòng, nhẹ giọng nói:
- Anh về ghi lại chuyện hôm đó cho tôi biết. Kể luôn tình trạng cơ thể mấy năm nay của anh Hiển nữa. Tôi chẩn bệnh rồi đoán thuốc cho.
- Cậu cũng biết về y dược ư? Cậu có thể chữa được cho hắn?
Chí Vịnh vui mừng hỏi, chỉ là, nửa giây y lại ỉu xìu nói:
- Ta mong chờ gì chứ. Đến ông Đào, thần y của Phó gia chúng ta, cũng không thể chữa được loại độc này. Thiếu gia không cần phải hao tâm tổn trí làm gì.
- Cứ để cho hắn ở nhà nấu thuốc cũng được.
- Anh em tốt không ngại xông pha. Anh ấy làm sao để anh ra ngoài lăn lộn giữa vũng máu, còn mình thì núp ở nhà được.
Vương Nhàn vỗ vỗ vai Chí Vịnh, ngữ khí cực kỳ chắc chắn nói:
- Anh yên tâm. Tôi nói được nhất định sẽ làm được.
- Lát nữa anh về phòng, ghi lại tất cả tình trạng của anh Hiển ra giấy đưa cho tôi. Ghi chú càng chi tiết, tỉ lệ đoán trúng thuốc càng cao. Dù là điểm nhỏ nhặt nhất cũng không được bỏ sót. Vậy mới đặng.
- Cảm tạ Vương thiếu, ơn cứu mạng này Phó Chí Vịnh ta nguyện thay Vinh Hiển báo đáp ngài. Dẫu bắt ta chết, ta cũng quyết không chối từ.
- Không cần làm quá lên như vậy.
Phó Chí Vịnh kích động sắp phát khóc, vừa định quỳ xuống cảm tạ, thì Vương Nhàn đã nhanh tay đỡ lấy, vô cùng tự nhiên cười nói:
- Dù gì các anh cũng là phía nhà vợ của tôi, anh em mình giúp nhau là chuyện thường tình.
- Cũng đúng cũng đúng.
Phó Chí Vịnh càng nhìn Vương Nhàn càng thấy vừa ý, haha cười nói:
- Người anh rể này, Vịnh ta chấm chắc rồi, không ai thay thế được, hahaha.
- Nào, anh rể, theo ta đi gặp tiểu thiếu gia nào.
Cười lớn một hồi, đoạn, Chí Vịnh đưa tay ra dấu mời, đi trước dẫn đường.
...
- Anh rể, ngồi đây đi, đợi ta một lát, ta đi gọi thiếu gia.
Dẫn Vương Nhàn đi đến mái đình nhỏ sau vườn, để hắn an vị đâu đó, Phó Chí Vịnh mới lật đật chạy đi gọi thiếu gia nhà mình.
- Tiểu thiếu gia, có nên nhân cơ hội này, dằn mặt đám thương nhân kia không ạ.
- Không cần, bọn họ dẫu sao cũng là người bị hại, mất cả đống tiền rồi. Đừng nên ép người quá đáng.
- Còn về phần lão Đạt, nghiêm dạy một chút là được, để lão rút kinh nghiệm coi phòng cất trữ thuốc thang cho cẩn thận. Một lần duy nhất mà thôi, lần sau nghiêm phạt.
- Còn về hung thủ thế thân, ngươi cứ tìm đại một nữ tử tù, thu xếp hậu sự thỏa đáng cho cô ta, rồi thường cho người nhà cô ta thật hậu hĩnh vào. Rồi hẵng cho uống thuốc.
- Nhớ, lúc bêu xác thị chúng phải che chắn thật kỹ vào, đừng để lộ mặt nữ tử tù kẻo người ta để ý. Đi đi.
- Dạ tiểu thiếu gia.
Cộp cộp
Đợi người trong phòng bàn việc xong, Phí Chí Vịnh mới cẩn thận gõ cửa, cung kính báo:
- Tiểu thiếu gia, Vương thiếu gia đến rồi ạ.
- Anh rể đến rồi ư? Nhanh vậy cơ à?
Kịch
Người bên trong vui mừng đứng phắt dậy, quơ tay mặt vào áo khoác dài, nhanh chân mở cửa.
Một chàng thiếu niên tuổi vừa mười tám, dung mạo anh tuấn tiêu sái, tóc mái gọn gàng, đai nịt chắc nịch bước ra khỏi phòng.
[ Phó Nghiêm Minh ]
- Mau đi gặp anh rể thôi.
- Tiểu thiếu gia, anh cũng gọi anh rể là anh rể ạ?
Vừa rảo bước chân theo sau Phó Nghiêm Minh, Phó Chí Vịnh vừa khó hiểu hỏi.
Nếu có người ngoài ắt hẳn sẽ kinh ngạc về xưng hô của hai người.
Phó Chí Vịnh đã ngoài ba mươi, vẻ ngoài dày dạn, nhiều năm lăn lộn, uống gió nằm sương nên già dặn hơn Phó Nghiêm Minh rất nhiều.
Thật ra, hắn cũng chỉ là con trai của dòng phụ, cùng lứa nhưng ra đời trước Phó Nghiêm Minh hơn mười năm.
Xét theo vai vế, phải gọi chàng thiếu niên trước mặt là anh hai cũng không ngoa.
Bởi vậy, hắn không chút ngại ngùng gọi Vương Nhàn là anh rể, cũng không khó xử gì.
Thế nhưng, Lão Tổ Tông Phương Thiên Môn còn chưa chấp nhận Vương Nhàn, bốn gia tộc trực thuộc chưa nhà nào công khai ủng hộ họ Vương.
Giờ Phó Nghiêm Minh gọi Vương Nhàn hai tiếng “anh rể”, nghĩ sao cũng nghe thấy mùi âm mưu đấy.
- Tất nhiên, ngoài Vương Kỳ Phong thì còn ai, ai dám tranh cái ghế con rể nhà họ Phí với hắn nữa. À mà khoan...
Nói đến đây, Phó Nghiêm Minh chợt dừng bước chân, quay phắt người, kinh ngạc nhìn Chí Vịnh, nghi ngờ hỏi:
- Sao ngươi cũng gọi anh rể là anh rể luôn vậy? Mới gặp lần đầu thôi mà?
- Haha.
Phó Chí Vịnh xấu hổ cười khan hai tiếng, thật thà kể lại:
- Vương Kỳ Phong đó ngoài không biết võ công ra, thì không có điểm nào để chê, làm người cũng không tệ nha.
- Đã vậy, hắn còn hứa chữa nan bệnh cho Vinh Hiển nữa. Nhân tài như này, rơi vào tay Thần Dược hay Cấm Đạo thì uổng lắm.
- Hắn còn biết chẩn bệnh hốt thuốc nữa ư? Thật sự không thể xem thường ông anh rể này rồi.
Nói đoạn, Phó Nghiêm Minh lại quay người tiếp tục rảo bước.
- Người được Đại tiểu thích yêu thích, sao có thể tầm thường được.
Phó Chí Vịnh cũng đưa bước theo sau, nheo nheo mắt nghiền ngẫm nói:
- Phí Kiều Nhan con bé đó, ta nhìn nó lớn lên từ nhỏ. Tính tình ương ngạnh khó bảo, tính khí thất thường khó chìu. Không sao quản nổi, mà đố ai dám quản nàng.
- Lúc trước ta còn sợ không ai dám lấy nàng nữa đấy. Giờ thì hay rồi. Ở bên ông anh rể này, nàng lại ngoan ngoãn như một con mèo nhỏ vậy.
- Ái dà, thật sự không thể tưởng tượng nổi mà.
- Haha, lần đầu tiên ta thấy anh Vịnh khen người khác nhiệt tình như vậy đấy.
Phó Nghiêm Minh nghiêng đầu cười nói.
- Đây nào phải ta tâng bốc Vương Kỳ Phong, ta chỉ nói ra điều mà ai cũng thấy thôi.
Phó Chí Vịnh mặt không đổi sắc, đạm nhiên đáp lời.
...
- Anh rể, để anh phải chờ lâu rồi.
Phó Nghiêm Minh từ xa trông thấy Vương Nhàn, trông hắn chẳng khác gì một thằng ăn mày chính hiệu cả.
Dẫu vậy, y vẫn vô cùng cẩn thận sắp xếp từ ngữ trong đầu, cung kính bước lên chào hỏi.
- Không sao, em còn nhỏ đã phải tự mình xử lý việc trong nhà, bận rộn cũng là điều tất nhiên, anh không trách.
Vương Nhàn vô cùng thân thiết cười tươi đáp.
- Haha, anh rể lòng dạ đúng rộng lượng nha.
Nhìn vẻ mặt tươi cười hòa ái, không chút câu thúc kệ nệ của họ Vương, Phó Nghiêm Minh chợt thấy mình cung kính thật không thích hợp.
Liền buông thõng tay, ngữ khí thêm mấy phần tự nhiên, như đang trò chuyện với ông anh trong nhà, vui vẻ nói:
- Lần trước trông thấy anh, nhưng không có cơ hội nói chuyện với anh được, thật sự rất tiếc ạ.
- Có gì đâu mà ngại, anh em mình người một nhà cả, cứ tự nhiên thôi em trai.
Vương Nhàn thân thiết đưa tay chỉ sang ghế đối diện, tùy ý nói:
- Ngồi xuống đi đã.
- Dạ.
Ưu nhã vén trường bào ngồi xuống chiếc ghế đá đối diện, nhìn sang Vương Nhàn, Phó Nghiêm Minh chăm chú đánh giá ông anh rể trước mắt.
Tuy gương mặt Vương Kỳ Phong loang lổ vết nhơ, nhưng đôi mắt hắn lại sáng rực như mặt trời không bao giờ tắt, nụ cười trên môi như ý xuân không dứt tuôn trào dào dạt, khiến người bên cạnh chỉ cần nhìn hắn thôi, cũng bất giác thấy thoải mái vô ngần.
Phó Nghiêm Minh đáy lòng bất chợt nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Thân là con trai độc đinh của dòng chính nhà họ Phó.
Lưng mang trọng trách, vai gánh tồn vong của cả gia tộc, từ khi có nhận thức đến giờ, y ngày ngày phải đấu trí đấu dũng với vô số loại người, vô kể phe cánh cả trong lẫn ngoài Phương Thiên.
Nhưng sau tất cả, ghê gớm nhất vẫn là khi đối mặt với người nhà họ Phí.
Mỗi lần được diện kiến gia chủ Phí Anh Kiệt, là mỗi lần dây thần kinh của Phó Nghiêm Minh phải kéo căng lên hết mức.
Dẫu vậy, dù sao bác Kiệt cũng là bậc trưởng bối, có trách có mắng y cũng sẽ vui vẻ chấp nhận, không dám trái nửa lời.
Chỉ có điều, lúc đối diện với Phí đại tiểu thư thì lại khác hoàn toàn.
Y và nàng vốn cùng một lứa với nhau, nhưng từ nhỏ đến lớn, khi gặp mặt Phí Kiều Nhan, y phải luôn khép nép kệ nệ, cung cung kính kính còn hơn với cha mẹ ruột nữa.
Nếu ở ngoài trái đất, hai người tất sẽ là chị em họ hàng, việc nói chuyện vui vẻ hẳn sẽ rất bình thường, không ai trách tội.
Nhưng trên đại lục Việt Thiên này lại khác, bối phận hai người trên dưới cực kỳ rõ ràng, bắt buộc y phải lễ phép khi nói chuyện, cung kính khi hành xử với Phí Kiều Nhan.
Nhỏ đã vậy rồi, càng lớn, cái tính đại tiểu thư của nàng càng trở nên khó chịu.
Kinh khủng nhất là lúc đại tiểu thư du học từ Pháp trở về, tính tình nàng lại càng biến chuyển ác liệt hơn rất nhiều.
Đoạn thời gian đó phải nói là, không riêng gì thế hệ trẻ, mà cả đời trung niên của Phương Thiên Môn, ai ai cũng phải thấy kính sợ nàng.
Được các vị lão tổ cưng như cưng trứng hứng như hứng hoa, thêm cả bác Kiệt, gia chủ nhà họ Phí dung túng cho nàng nữa.
Phí Kiều Nhan mấy năm nay như một đại ác ma, tung hoành từ nam ra bắc không kiêng nể gì, ai nấy đều kinh hãi trước vô số thủ đoạn của nàng đấy.
Đoạn thời gian trước, mỗi lần nàng về đây dự giỗ tổ, mọi người đều nơm nớp lo sợ, sợ nàng tùy hứng nhắm đến mình, khi đó, sẽ chẳng ai bảo vệ họ được cả.
Thế mà, cái bọn võ giả ngu ngốc kia lên cơn điên hay sao, nghe Lão Tổ Tông dụ dỗ mấy câu, là cả bầy kéo nhau đến Phương Thiên sơn môn để đòi cưới nàng.
Đúng là chán sống mà.
Nói thật, dù Phó Nghiêm Minh môn đăng hộ đối với Phí Kiều Nhan nhất, quan hệ cũng như địa lý của hai nhà Phí Phó gần gũi với nhau nhất.
Nhưng có cho cả trăm, cả ngàn cái mạng, y cũng không dám tơ tưởng đến vị Đại tiểu thư này.
Bọn võ giả kia thì hay rồi, kéo cả bầy tới tham gia Luận Võ Kén Rể, chọc giận Phí Kiều Nhan, để cho nàng phải đích thân đánh ngược trở về sơn môn.
Vừa nghe tin nàng về tới nhà, trái tim mọi người trong môn đều nhảy ngược trên cổ họng.
Sợ, rất sợ, cực kỳ kinh sợ.
Sợ nàng lật tung cả cái dãy Phương Thiên Sơn này lên, phang thẳng xuống đầu bốn phụ gia tộc bọn họ.
Và sự thật đúng là như vậy.
Chỉ khác nhau duy nhất một điều, không phải Phương Thiên, mà là nàng muốn cầm Cửu U Sơn đập núi Phương Thiên thành bã vụn.
Thế nhưng, thảm kịch đã không hề xảy ra, ai nấy không chỉ toàn mạng, mà còn được bốn nhà cùng nhau cứu giúp.
Tất cả sự may mắn đó, đều xuất phát từ một câu nói của chàng thanh niên trước mặt này:
Vương Kỳ Phong.
Nghĩ đến đây, Phó Nghiêm Minh không nhịn được, cảm xúc dâng trào đứng bật dậy, thành tâm chắp tay cúi đầu cảm tạ:
-Anh rể, lần này thực sự cảm ơn anh rất nhiều ạ.
-Không sao, không có gì.
Vương Nhàn mỉm cười xua xua tay, tỏ ý không để tâm đến mấy chuyện vừa qua.
Nhưng Phó Nghiêm Minh vẫn thật tâm cung kính nói:
-Không ạ, nếu không nhờ anh rể nói giúp một câu, thì Phương Thiên Môn nói chung, hay Phó gia em nói riêng, hôm nay chưa chắc đã yên ổn lại được đâu ạ.
-Haha, Kiều Nhan ấy hả?
Vương Nhàn cười khổ, lắc lắc đầu than thở:
-Em đừng sợ, tuy tính tình nàng ấy không tốt lắm, hễ nổi nóng là không thèm nói đạo lý. Nhưng cũng không ác liệt lắm đâu.
-Hôm luận võ, nếu không có anh, cô ấy cùng lắm dọa nhẹ mọi người một chút thôi. Không có làm thật đâu, haha.
“ Chỉ dọa nhẹ một chút?!?”
Dọa nhẹ một chút đó, suýt chút nữa đã đem hàng vạn người ép thành bánh thịt.
“Không ác liệt lắm đâu?!?’
Không ác liệt, là do anh chưa thấy cái cảnh mấy năm nay của sư huynh sư muội trong môn thôi.
Đáy lòng oán thầm không ngớt, nhưng Phó Nghiêm Minh cũng không dám nói ra mấy lời này.
Nhăn nhó méo méo miệng cười khổ đáp:
-Vâng, nhưng bây giờ đã có một người anh rể như anh, ai nấy đều đang vui mừng lắm đó ạ.
-A a, thôi ngồi xuống đã, thoải mái đi em trai.
Vương Nhàn cười khan hai tiếng, vẫy vẫy tay ôn hòa nói.
-Chưa hết ạ.
Phó Nghiêm Minh vẫn chưa dám ngồi, vẫn nghiêm túc nói tiếp:
-Em nghe Chí Vịnh kể, anh còn hứa sẽ chữa nan bệnh cho Vinh Hiển nữa.
-Anh rể lần đầu đến tư gia, nhà họ Phó còn chưa làm được cái gì cho anh. Mà anh đã tặng món quà lớn như vậy, Nghiêm Minh em không biết làm sao, mới báo đáp được đại ân đại đức như vậy ạ.
-Chuyện anh Hiển là anh tự muốn giúp, có gì mà phải đại ân đại đức nghe to tát quá.
Vương Nhàn không xem là một chuyện, từ tốn nhẹ giọng an ủi:
-Đối với Vương Kỳ Phong anh, Phó gia cũng như Phí gia, đều là người một nhà cả. Không cần phải cân đo tính toán em ạ.
-Dạ, anh rể đã nói như vậy, Phó Nghiêm Minh em nhất định sẽ ủng hộ anh hết lòng. Quyết không tiếc mọi giá ạ.
Phó Nghiêm Minh xúc cảm dâng trào, cung kính hữu lễ cúi gập người cảm tạ.
Sau đó, y mới ngẩng đầu, khó xử kể lại:
-Trước khi anh rể đến đây, em đã suy tính rất nhiều. Nói thật, hơn phân nửa là em muốn lợi dụng anh. Nhưng giờ gặp được rồi, em mới thấy những suy tính của mình ngu ngốc nhỏ mọn đến cỡ nào. Em chân thành xin lỗi anh ạ.
-Rồi rồi rồi, cái gì mà mới gặp nhau, em cứ ba lần cảm ơn bảy lượt xin lỗi miết vậy.
Vương Nhàn bất đắc dĩ cười khổ, vội đứng dậy khoác vai Phó Nghiêm Minh, thân thiết kéo y ngồi xuống ghế đá, cười nói:
-Chỗ anh em mình cả, có chuyện gì cứ nói thẳng, không phải ngại.
-Dạ, thật ra, em chỉ muốn anh viết một lá thư, báo bình an với Đại tiểu thư thôi ạ.
Phó Nghiêm Minh bị nhiễm cảm giác thoải mái của Vương Nhàn, có chút xấu hổ cúi đầu đáp.
Lá thư này, tuy đơn giản, nhưng trong mắt bốn nhà, thì không hề đơn giản một chút nào.
Nếu xuất từ tay của người hữu tâm nhất định sẽ có giá trị to lớn hơn nữa.
Đối với Phó Nghiêm Minh, lá thư báo bình an của Vương Nhàn, được y gửi đến tận tay Đại tiểu thư, không khác gì y đang giúp nàng một phần ân tình cả.
Tranh thủ được cảm tình của Phí Kiều Nhan, tương lai Phó gia nhất định sẽ càng trở nên tươi sáng hơn nữa.
Vương Kỳ Phong này, không khác gì một tấm bùa hộ mạng trong mắt y cả.
Phó Nghiêm Minh tất nhiên biết, Vương Nhàn không phải người tầm thường, ắt sẽ nghĩ mình muốn thông đồng với hắn, để thao túng cả cái Phương Thiên Môn vào tay.
Thậm chí chia nhau nuốt luôn nhà họ Phí vào bụng nữa.
Mấy vấn đề tranh quyền đoạt lợi này, nói thẳng ra thật sự rất là nhạy cảm, nhưng không nói, thì lại càng khiến người ta hiểu lầm thêm.
-Một lá thư mà thôi, to tát gì đâu.
Vương Nhàn căn bản không đem mấy chuyện mưu mô nhỏ bé này đặt vào trong lòng.
Đối với hắn, Phương Thiên hay năm nhà họ Phí, chẳng là cái gì cả.
Không cần thiết phải tính kế chi cho dài dòng.
Dứt khoát xùy cười, vung tay nói:
-Lấy giấy bút ra, sẵn anh viết thư cho Kiều Nhan luôn.
-Dạ, vậy để em đi lấy giấy bút ạ.
Phó Nghiêm Minh ngẩn người nhìn Vương Nhàn.
Trong mắt hắn không có bất kỳ dao động nào, không tham lam, không âm mưu xảo trá, nhẹ bâng nói một câu như vậy.
Thế nhưng, chính sự đơn giản này, lại khiến Phó Nghiêm Minh vui mừng khôn xiết.
Từ một lá thư phức tạp, thoáng chốc đã biến chuyển thành một chiếc cầu nối, cầu nối tình bạn giữa y và Vương Kỳ Phong nha.
...
-Hì, lá thư này, là em định dùng Diệc cô nương để giao dịch với anh đó ạ.
Vừa mài mực, Phó Nghiêm Minh vừa có chút lúng búng khó khăn nói.
-À vậy hả? Vậy kể chuyện Diệc Vân Tuyết anh nghe thử?
Vương Nhàn nhẹ mỉm cười, vừa nâng bút lông chấm mực, thong thả viết thư, vừa chăm chú lắng nghe.
-Dạ, chuyện là thế này. Mấy ngày trước, em nhận được tin từ thành Bình An báo về, nói là có kẻ trộm lẻn vào các hiệu thuốc ở đấy.
Phó Nghiêm Minh cẩn thận nhớ lại, chậm rãi kể:
-Ban đầu, hiệu thuốc thứ nhất bị vét sạch toàn bộ, bất kể thuốc gì cũng mất.
-Vài tiếng sau, kể từ nhà thứ hai trở đi, Diệc cô nương chỉ cướp đúng một loại, đó là sơ phẩm Giải Độc Đan. Đan dược giải độc bản thương mại của nhà em đó ạ.
-Nội trong hai ngày sau đó, toàn bộ cửa hiệu đều bị trộm sạch Giải Độc Đan, không chừa lại một viên nào luôn. Em biết ý, nên đã tức tốc chạy đến thành Bình An, giăng lưới bắt cá.
-Vốn tưởng chỉ mình Diệc cô nương mắc lưới, ai ngờ, đêm hôm đó, lại bắt được một con cá nhỏ nữa ạ.
-Hả?
Nghe đến đây, Vương Nhàn đột nhiên dừng bút, nghi ngờ hỏi:
-Còn bắt được cá nhỏ nữa ư?
-Dạ đúng anh ạ.
Phó Nghiêm Minh nghiêm túc đáp:
-Lúc đầu, cứ ngỡ là bọn trẻ ranh bắt chước Diệc cô nương, nhưng không ngờ, tên nhóc này lại cắn thuốc độc tự sát. Thế mới lạ.
-Đúng nha, chỉ một thằng nít ranh, cùng lắm ăn vài ba gậy, phạt vài ba đồng, chứ làm gì phải tự sát.
Vương Nhàn tiếp tục viết thư, gật gù đồng ý.
-Em cũng nghi rồi. Nên tra tìm căn cước của nó, xem có phải là của kẻ thù nhà em không, nhưng tra kỹ ra thì, nó chẳng phải người ở đây anh ạ.
-Thế là, em phải dùng đến bí truyền của gia tộc, thử máu đoán người, thì hóa ra, nó cũng không phải dân bản địa ở xứ này. Mà là quê gốc tuốt tận vùng Tây Nam luôn anh.
-Tận vùng Tây Nam lận ư?
Vương Nhàn đúng là có chút khó hiểu, cao giọng hỏi:
-Nhưng Phương Thiên chúng ta ở mãi phía Đông này, sao kết thù với thế lực bên đó được?
-Thì bởi, nên em mới suy đoán. Rõ ràng thằng nhóc này cố ý nhắm vào Diệc cô nương.
Phó Nghiêm Minh tiếp tục suy luận:
-Mà nhắm vào Diệc cô nương chỉ có người của hai phe, một là đại tiểu thư. Tất nhiên, không phải.
-Phe còn lại, không ai khác chính là Mộc Chân Chiêu kia rồi.
Phó Nghiêm Minh chắp tay quay lưng bước về phía mái hiên, ngẩng đầu nhìn về Phương Bắc nói:
-Cũng rất có thể là tàn phá Lưu Thủy môn nữa.
-Vì người chém trọng thương Diệc cô nương là Mộc Chân Chiêu, cô ta cho người đi nghe ngóng về người mua hoặc cướp giải độc đan. Từ đó truy ra tung tích của Diệc cô nương. Cũng không có gì là lạ.
-Thế nhưng?
Vương Nhàn vẫn đưa từng nét bút, không ngẩng đầu, chỉ cười hỏi.
-Đúng.
Phó Nghiêm Minh gật đầu, quay người nhìn Vương Nhàn, ánh mắt lóe lên từng tia sáng mưu trí, lại tiếp:
-Thế nhưng, rõ ràng Mộc Chân Chiêu đã bị người thần bí đánh trọng thương. Dù có tra ra tung tích của Diệc cô nương, cũng chưa thể làm gì được.
-Theo em nghĩ, người biết Diệc cô nương phải tìm đến Giải Độc Đan, hẳn là người cùng phe, có liên hệ mật thiết với Mộc Chân Chiêu.
Cuối cùng, Phó Nghiêm Minh điểm ngón tay, chốt một câu cực kỳ chắc nịch:
-Hoặc cũng có thể là, người thân tín bên cạnh Vân Trung Hậu.
-Vân Trung Hậu!!!
Vương Nhàn vô cùng vừa ý với lối suy nghĩ của Phó Nghiêm Minh, gật đầu khen ngợi:
-Minh à, phải nói là, em thật sự thông minh lắm đó, hahaha...
-Hì hì, anh rể quá khen rồi.
Phó Nghiêm Minh ưỡn ngực ngẩng đầu, hãnh diện đáp lời.
Chỉ có điều, y vẫn có chút lo lắng nói:
-Nhưng anh rể à, lúc này ngoài sáng trong tối, có vô số ánh mắt đổ dồn về phía Diệc cô nương, giờ anh lại còn ở cùng nàng nữa. Quả thật nguy hiểm vô cùng.
-Không ấy, hai người ở lại Phó gia ít hôm, đợi em truy ra đuôi cáo của đám người này. Rồi anh hẵng rời đi cũng được ạ.
-Không cần, chỉ chút chuyện nhỏ, Diệc Vân Tuyết có thể lo được.
Vương Nhàn lắc lắc đầu, không xem đây là một chuyện.
-Chỉ là, em thông minh tuyệt đỉnh như vậy.
Đoạn, Vương Nhàn khẽ ngẩng đầu, nháy mắt hướng Phó Nghiêm Minh cười nói:
-Thế mà cuộc luận võ kén rể kia, Lão Tổ Tông không tìm Phó gia, lại đi thông đồng với Thạch gia, muốn phối hôn cho Kiều Nhan với Thạch Bất Phá mới lạ.
-Thật, lão già này đúng là không có mắt mà.
-Haha, anh cứ đùa, có cho mười cái lá gan, em cũng không dám trêu chọc Đại tiểu thư đâu ạ.
Phó Nghiêm Minh nghe vậy, vội xua xua tay, mồm năm miệng mười giải thích:
-Nhà họ Thạch tính nhút nhát ngấm trong xương. Gió thổi chiều nào liền xoay theo chiều nấy. Ban đầu cũng là do bị Lão Tổ Tông uy hiếp lợi dụ.
-Thế nhưng đến cuối cùng, vẫn biết mình là ai, kịp thời quay đầu. Anh rể rộng lượng, đừng trách tội nhà họ Thạch được không ạ?
-Ài, cái gì mà trách với chả tội. Chuyện đã qua, anh cũng không để trong lòng.
Vương Nhàn lắc đầu tỏ ý không để bụng, thong thả nói:
-Em không cần phải cầu xin cho bọn họ.
Cạch
Đoạn, Vương Nhàn cuối cùng cũng viết xong, ung dung gác bút, lại gấp lá thư bỏ vào bì thư ngay ngắn gọn gàng, đưa qua cho Phó Nghiêm Minh.
-Cảm ơn anh rể ưu ái ạ.
Phó Nghiêm Minh vui mừng đón lấy, lại cẩn thận nhét vào ngực áo, dáng vẻ trân quý vô cùng.
-Nào, thư từ đã xong, giờ đưa anh đi gặp Diệc Vân Tuyết được rồi chứ.