Ánh vàng lóe lên, dải kim quang ấy bay ngang qua bầu trời, như lạc tinh rơi xuống một ngọn núi hoang, hiện ra thân ảnh của một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Phụt
Vừa đáp đất, Diệc Vân Tuyết đã lảo đảo phun ra một ngụm máu đen.
- Coi chừng!
Vương Nhàn lo lắng định bước lên đỡ lấy nàng, thì Vân Tuyết liền đẩy mạnh hắn qua một bên, thở hổn hển nói:
- Hộc, tạm thời ngươi không được phép chạm vào ta, cút qua chỗ khác đi.
Phụt
Nói rồi, nàng không nhịn được lại nôn thêm một ngụm máu bầm nữa, lúc này lồng ngực mới dễ thở hơn đôi chút.
Mau chóng ngồi xuống đất, Diệc Vân Tuyết tranh thủ tiêu trừ đoàn chân khí của Mộc Chân Chiêu đang quấy phá trong người mình.
...
Vù vù vù
Lách tách lách tách
Gió qua bao nhiêu bận, bấy nhiêu giờ đồng hồ cũng trôi qua theo, khi Diệc Vân Tuyết chợt mở mắt, trời đất xung quanh đã tối đen một mảnh.
Bên cạnh nàng, đống lửa nhỏ liên tục phát ra tiếng lách tách giòn tai, vỏ cây bách tùng đang bốc cháy ngùn ngụt, chốc chốc lại nổ bung ra như pháo hoa, theo ngọn lửa phóng lên trên cao.
- ...
Tro tàn của pháo hoa theo gió bay đi, chỉ là, vẫn còn vài mẩu vụn không kịp đón gió, lại rơi xuống nền đất, thi thoảng rơi lạc lên mái tóc nàng.
Xoạt
Vân Tuyết ưu nhã nâng lên tay phải, nhẹ quét đi đám vụn tro, thuận thế chỉnh lại mái tóc hỗn loạn sau trận kịch chiến hồi chiều.
Năm ngón tay trắng nõn nà như những khối bạch ngọc tuyệt mỹ, thong thả vén nhẹ mép tóc ra sau vành tai, lộ ra tấm dung nhan tinh xảo tuyệt trần của tuyệt sắc tiểu giai nhân.
Ánh lửa hồng chiếu rọi lên gò má nàng, cộng thêm nội thương còn chưa lành hẳn, khiến gương mặt của giai nhân trong phút chốc càng đỏ hồng kiều diễm thêm.
- Hừm...
Chỉ có điều, ánh mắt nàng lúc này đầy bất an lo lắng, ánh mắt lo sợ đó vốn không nên xuất hiện trên khuôn mặt của mỹ nhân mới đúng.
Thế nhưng, tiếc rằng điều đó là không thể, vì bây giờ vết thương trên cánh tay nàng chẳng những không bớt đi, mà càng lúc càng nghiêm trọng hơn.
Roẹt
Rút ra trường kiếm trong túi trữ vật, Vân Tuyết cắt đi ống tay áo, để lộ ra một nhát chém sâu đến tận xương.
Miệng vết thương lở loét trầm trọng, da thịt quanh nhát chém đã chuyển sang màu xanh đậm, khói xanh bốc lên từng hồi trông ghê tởm vô cùng.
- Hừ, Mộc Chân Chiêu.
Đôi mắt lóe lên từng tia sắc lạnh, Diệc Vân Tuyết căm giận thầm mắng.
Vụt
Đoạn, nàng mím chặt môi, cắn chặt răng giơ cao lưỡi kiếm, dứt khoát một phát chém thẳng xuống.
Xoạt
Rầm
- Diệc Vân Tuyết, cô lại lên cơn điên hả?
Trong tích tắc, trước khi lưỡi kiếm kịp chạm vào làn da mềm mịn, thì một bóng người ở phía xa phóng đến, nhảy qua đống lửa nhỏ lao về phía Vân Tuyết, tóm lấy bàn tay đang cầm kiếm ghìm chặt xuống nền đất.
- Vương Kỳ Phong, mau thả tay ta ra.
Nhìn gương mặt chàng thanh niên gần trong gang tấc, Diệc Vân Tuyết nhíu nhíu mày, tức giận quát lớn.
- Không thả.
Vương Nhàn kiên quyết không buông, tức tối rống giọng nói:
- Cô thật sư ngu ngốc đến vậy ư?
- Vết thương rõ ràng sâu đến tận xương, độc cũng đã ngấm vào trong kinh mạch lẫn gân cốt rồi.
Vương Nhàn nín thở nói thẳng một hơi dài:
- Dù cô có khoét thịt róc xương, hay thậm chí là chặt luôn cả cánh tay, cũng không thể trị tận gốc được.
- Chặt tay, nó sẽ ăn lên vai, chặt vai nó sẽ lan lên cổ, mà chặt luôn cổ thì cô sẽ chết con mẹ nó rồi.
- Sao Đại Việt có thể sinh ra một nữ tu chân không có não như cô vậy chứ?
- Ồ, ngu ngốc?!?
Diệc Vân Tuyết nhìn Vương Nhàn như nhìn một thằng ngốc, khinh thường nói:
- Ta tu Tạo Hóa Quyết, da sẽ liền da thịt sẽ liền thịt. Khoét một miếng trên người, ngày sau tự khắc nó lành lại được.
- Người đúng là cái đồ học lén, chả biết cái quái gì cả.
- Tốt, hay cho câu da liền da thịt liền thịt.
Vương Nhàn gật đầu đồng ý, nhưng lại nghiêm túc bổ sung thêm:
- Vết thương sẽ lành lại, chân khí của Mộc Chân Chiêu cũng sẽ bị cô đánh tan. Cái này tôi không cãi
- Nhưng độc nguyên màu xanh này, cô hóa giải được nó không?!?
Chỉ chỉ từng sợi khói xanh đang uốn lượn bay ra từ miệng vết thương, Vương Nhàn kiên nhẫn hỏi.
- Cút.
Bốp hự
Diệc Vân Tuyết bị đâm trúng chỗ đau, lòng kiêu ngạo của một tu chân giả không cho phép phàm nhân như họ Vương sỉ nhục.
Nàng tức khí thẳng chân đạp thốc vào bụng Vương Nhàn, thô bạo hất hắn qua một bên.
Nghiêm giọng dõng dạc nói:
- Ngươi là cái thá gì? Chuyện của ta cũng cần ngươi quan tâm à?
Vút phập
Dứt lời, nàng giơ lên trường kiếm, nhắm chuẩn vị trí chém xuống, lạn đi khối da thịt quanh miệng vết thương, lại nhanh tay rắc thuốc bột cầm máu lên trên.
Thuốc bột được chân nguyên thôi động, tích tắc đông cứng lại, ngay lập tức dễ dàng cầm máu
- Đương nhiên là tôi quan tâm tới cô rồi.
Vương Nhàn biểu cảm đầy thâm tình, lo lắng nói:
- Nếu không, sao tôi lại chịu đi cùng cô chứ?
- Tốt, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt.
Lấy ra dược thảo trong túi trữ vật, Diệc Vân Tuyết vừa cúi đầu chăm chú đắp lên miệng vết thương, vừa thản nhiên nói:
- Cơ mà, nếu ngươi không muốn nói thật thì nên câm cái mồm lại đi. Đừng có giở cái giọng buồn nôn đó với ta.
- Hừ, tưởng rằng có chút nhan sắc thì ai cũng phải say mê cô ư?
Vương Nhàn nhanh chân bước tới, mặt dày mày dạn giành lấy miếng vải trắng nàng vừa lấy ra.
Cẩn thận tóm tém lại mớ hỗn độn trên cánh tay cho Vân Tuyết, sau đó mới nhẹ nhàng băng bó vết thương cho nàng.
Cảm giác được gò má hắn đang kề sát mái tóc mình, Diệc Vân Tuyết lập tức ngồi thẳng lưng, mặc kệ hắn xử lý vết thương cho nàng.
Chậm rãi quấn băng vòng quanh bắp tay cho nàng, Vương Nhàn nhỏ giọng lẩm bẩm, vừa đủ cho hai người nghe:
- Cô mà làm ẩu rồi lăn ra chết, ai giải độc cho tôi đây?
- Giải độc?!?
Phì
Diệc Vân Tuyết nghe vậy, sửng sốt bật hỏi.
Nửa giây sau, dường như hiểu ra ý tứ của hắn, nàng không nhịn được phải che miệng phì cười một tiếng.
- Lại còn cười được?!?
Vương Nhàn thắt lại nút băng, xem xét một lượt không có vấn đề gì, hắn mới thở phù một cái, ngẩng đầu nhìn nàng nói:
- Tôi đã xử lý vết thương giúp cô rồi. Giờ cô hãy cho tôi một cái đáp án rõ ràng...
- Cô đã cho ba mẹ tôi uống thứ gì? Mê dược, độc dược hay tán dược? Cho tôi biết cả thành phần của nó nữa, lỡ có ảnh hưởng đến sức khỏe thì còn xử lý kịp.
- Có vậy thì tôi mới an tâm đi với cô được.
- Ngươi biết ta đã để lại hậu chiêu trên người ba mẹ ngươi?
Vân Tuyết nheo mắt hỏi.
- Tất nhiên, một nữ nhân âm hiểm như cô, sao có thể dễ dàng buông tha cho tôi được.
Vương Nhàn gật đầu nói:
- Nói đi, nếu là thuốc độc không thể cứu chữa, chúng ra không cần phải hợp tác nữa.
- Ha, ngươi tự tin mình có thể giải được độc dược do ta chế ra.
- Hên xui.
Vương Nhàn nhún nhún vai, tùy ý đáp.
Dù thuốc độc gì, hắn đều có cách để chữa được, nếu Diệc Vân Tuyết dùng độc quá ác, hắn không ngại giết luôn nàng.
Sau đó lập tức quay về tìm cách cứu vợ chồng lão Vương.
Không cần thiết phải dây dưa mất thì giờ với nữ nhân càn quấy này
- Hahaha, Vương Kỳ Phong, ngươi cũng thông minh lắm.
Đột nhiên, Diệc Vân Tuyết cười rộ lên, ánh mắt ác độc nhìn Vương Nhan, gằn giọng nói:
- Tiếc là, dù cho thần y có tái thế, cũng không thể chữa cho bọn họ được.
- Cô có ý gì?
Vương Nhàn thoáng chốc hơi sững người bật hỏi:
- Cô đã làm gì cha mẹ tôi?
- Không có gì.
Diệc Vân Tuyết ngoảnh mặt nhìn về phía ngọn lửa, để lại cho hắn mái tóc nàng, thản nhiên nói:
- Trên đường đến đây, ta đã hạ thuốc mê bọn họ, sau đó rút ra một tia hồn phách, giấu ở một nơi chỉ mỗi mình ta biết.
- Bởi vậy, dù ngươi có tài giỏi đến đâu, cũng đừng hòng giở trò gì trước mặt ta, cũng không nên bỏ trốn.
- Nếu không, ta không ngại tung một ngọn chân hỏa đốt cháy hồn phách của bọn họ đâu, hắc hắc...
- Cái gì?!?
Vương Nhàn kinh hoảng hét lớn:
- Diệc Vân Tuyết, sao cô có thể độc ác với ba mẹ tôi như vậy hả? Cô có biết hậu quả của việc rút hồn là gì không? Cô là ác ma, nữ ma đầu, đồ điên, con mẹ nó...
- Câm miệng.
Diệc Vân Tuyết quay phắt lại, trừng mắt quát:
- Chỉ mất đi một sợi hồn phách nho nhỏ, chưa thể chết ngay được, cũng không ảnh hưởng đến sức khỏe, cùng lắm khiến bọn họ hôn mê sâu mà thôi.
- Hừ, giỏi cho câu chưa thể chết ngay được.
Vương Nhàn tức muốn nổ phổi, trừng trừng nhìn Vân Tuyết, ánh mắt đầy bất đắc dĩ, nửa vô lực nửa khó hiểu hỏi:
- Rốt cuộc cô muốn gì ở tôi, sao có thể làm ra cái chuyện độc địa như rút hồn đoạt phách chứ hả?
- Không cần gì nhiều.
Diệc Vân Tuyết bắt chước điệu bộ của họ Vương, nhún nhún vai bĩu môi đáp:
- Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn đi cùng ta, giúp ta làm một số thứ là được.
- Thứ gì?!?
- Là... hừ...ưm....
Vương Nhàn vừa buột miệng hỏi, Diệc Vân Tuyết mới mở miệng định trả lời, thì bỗng nhiên vết thương nơi cánh tay lại đau nhói lên, độc công nhanh chóng truyền ra toàn bộ cánh tay trái.
Cơn đau đến tận xương tủy khiến nàng thống khổ rên rỉ một tiếng.
Không muốn nhiều lời với họ Vương, nàng vội ngồi xếp bằng ngay ngắn, vận chân nguyên ngăn cản độc công sắp lan tràn ra khắp cơ thể.
- Ài, cái đồ thần kinh này.
Cực chẳng đã, Vương Nhàn không biết nên làm sao với Diệc Vân Tuyết, chỉ đành thở dài lắc lắc đầu ngao ngán.
...
Sáng ngày hôm sau, vừa ra con suối gần đó lấy nước về, hắn mới đặt bình nước xuống cạnh Diệc Vân Tuyết, thì trái tim đột nhiên co giật một cái, linh giác nhạy bén cảm ứng được Như Ngọc đang gặp nguy hiểm.
Không kịp để ý quá nhiều, hắn bỏ Diệc Vân Tuyết lại một mình, điên cuồng chạy về phía Khe Nứt Lớn của Phí gia.
...
- Diệc Vân Tuyết đâu rồi?!?
Mấy ngày sau, sau khi cứu được Như Ngọc, hắn vội vàng gấp rút chạy ngược trở về, kịp thời hội ngộ với Diệc Vân Tuyết.
Nhưng khi về tới ngọn núi hoang, ngoài đống tro đất còn sót lại ra, tất cả dấu vết của hắn và nàng đều đã bị gió núi cuốn đi mất.
Cảnh thì còn nguyên, nhưng Vân Tuyết đã đi đâu mất rổi?
- May quá, không có đại chiến xảy ra ở đây.
Dạo quanh ngọn núi một vòng, hắn vạch từng bụi cỏ vén từng nhánh cây, cố gắng tìm ký hiệu của nàng để lại, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào.
Cũng không nhìn ra bất kỳ dấu vết kịch chiến nào cả.
Chứng tỏ, nàng hẳn đã tự rời đi, chứ không phải bỏ trốn vì bị đuổi giết.
Tuy đỡ lo là vậy, nhưng hắn vẫn phải mau chóng tìm ra nàng, nếu để Vân Tuyết rơi vào tay kẻ khác, sẽ có rất nhiều rắc rối không cần thiết đấy
...
- Diệc Vân Tuyết.
- Vân Tuyết.
- Nữ nhân điên, cô ở đâu rồi hả?
- DIỆC VÂN TUYẾTTTTT
Cả một ngày trời, hắn lượn quanh mấy ngọn núi cùng mấy quả đồi lớn nhỏ, nhưng vẫn không thấy bóng dáng nữ ma đầu đâu.
Vốn tưởng nàng đang bị trọng thương, không thể di chuyển quá xa, nhưng có lẽ hắn đã lầm.
Diệc Vân Tuyết thật sự đã biến mất rồi.
- Qua bên đó xem thử.
Đứng trên đỉnh núi cao, hắn ngẩn người không biết nên đi về đâu để tìm nàng, chợt, thấp thoáng phía xa là một dải đen thui kéo dài trên địa địa.
Nheo mắt nhìn kỹ một chút, Vương Nhàn dứt khoát nhảy khỏi đỉnh núi chạy về phương hướng đó.
- Phù, cuối cùng cũng tới.
Cắm đầu cắm cổ chạy suốt một đêm, trời vừa tờ mờ sáng hắn cũng đã đến nơi.
[ Thành Bình An ]
Đứng trước cổng thành, Vương Nhàn ngẩng đầu nhìn lên bảng gỗ in ba chữ lớn, đáy lòng chợt nhảy một cái.
Tòa thành cổ kính này, không phải cái gì khác, chính là nằm ngay trong vùng quản hạt của Phó gia.
Một trong bốn gia tộc trực thuộc Phương Thiên Môn.
Thì ra ngày hôm đó Thuấn Di phù đã truyền tống hắn và Diệc Vân Tuyết bay ngang qua nhà họ Phó.
Rơi xuống ngọn núi nằm trong đất của Phó gia.
Tính ra, bùa Thuấn Di của nàng cũng không ghê gớm như tưởng tượng, cùng lắm dịch chuyển hơn trăm dặm là cùng.
Vẫn chưa thể đem người mang bùa ra khỏi đất kẻ thù được.
- Cải trang miếng đã.
Đoạn, Vương Nhàn tranh thủ lúc người còn chưa đông, kiếm một góc khuất đào móc đất bột bôi lên mặt cùng quần áo một hồi.
Sau khi hóa thân thành ăn mày, hắn mới yên tâm đi vào Bình An Thành.
Mặc dù đây là đất của bà con phía vợ, nhưng hắn vẫn phải cẩn thận che giấu hành tung mới đặng.
- Ài, thế đạo giờ thật sự quá loạn đi. Đến cả thành Bình An này, nay cũng xuất hiện trộm cướp rồi.
- Nhà họ Phó trông coi vùng đất này bao nhiêu năm qua, dân chúng ra khỏi nhà không cần phải đóng cửa, đi ra đường không sợ bị cướp giật.
- Nay không ngờ trộm cắp cũng mò đến rồi. Không biết bọn trẻ con trong thành có học theo không nữa.
- Khó nói lắm, bọn nó bắt chước theo, xông vào nhà dân giết người cướp của thì toang. Hư hết cả một thế hệ trẻ, ài...
- ...
Vương Ăn Xin dạo quanh thành Bình An vài vòng, bên tai liên tục nghe người dân tám chuyện với nhau.
Thế nhưng ngoài những chuyện vụn vặt lông gà vỏ tỏi ra, thì không nghe ai nhắc đến ba chữ “Nữ Tu Chân” cả.
- Con mẹ nó, nữ đạo tặc đó bị điên rồi sao, dám xông vào hiệu thuốc của Phó gia giết người cướp của luôn hả?
- Nữ Đạo Tặc?!?
Bất chợt, vừa đi ngang qua một nhà hàng khu Đông Thành, Vương Nhàn đột nhiên nghe thấy ba chữ “ Nữ Đạo Tặc” đập mạnh vào tai.
Linh cơ khẽ động, hắn nhanh chân mò đến cửa nhà hàng, nấp ở một bên dỏng tai nghe ngóng.
- Ta biết ngay mà, khi tất cả tiệm thuốc trong thành bị luộc sạch Giải Độc Đan, cô ta nhất định sẽ tìm đến Phó gia thôi.
- May quá, ít ra phải để bọn họ bị cướp theo, thì chúng ta mới minh oan cho mình được.
- Minh oan vụ gì?!? Ngươi chẳng phải là đại lý của nhà họ Phó hay sao? Thấy đầu mối bị cướp mà lại vui vẻ như vậy?!?
- Ài, ngươi làm sao mà hiểu được. Tuy mấy nhà chúng ta ai cũng bị cô ta ghé thăm, nhưng khác nhau nha.
- Khác? Khác chỗ nào? Chẳng lẽ nửa đêm cô ta đến nhà ngươi ăn trộm xong, sau đó ngủ lại với ngươi một đêm luôn hả?
- Hả?!?
- Hahahaahahaha...
Mọi người bên trong nhà hàng nghe đến đây, nhịn không được đều cười rộ lên, rần rần một mảnh.
- Không phải, lão già năm mươi tuổi như ta, sức đâu mà chơi gái nữa. Huống hồ còn là nữ giang hồ, lớ ngớ bị dập cho đột quỵ luôn chứ đùa.
- Haha, năm mươi vẫn còn chơi tốt mà, chơi hết xí quách luôn, sợ con c... gì, hahaha...
...
- Con bà nó, lũ dâm đãng này.
Vương Nhàn núp ngoài cửa tức đến ngứa răng.
Hắn thì đang sốt ruột nghe ngóng tin tức của Diệc Vân Tuyết, bọn gian thương kia thì hay rồi, không nói vào ý chính mà cứ xàm xàm nói bậy miết.
- Rồi rồi, các ngươi im lặng nghe ta giải thích đã.
- Tuy mấy hiệu thuốc của chúng ta đều bị nữ đạo tặc ăn trộm. Nhưng các ngươi cùng lắm mất tiền mất của thôi.
- Còn ta thì khác. Ta chính là thông gia của dòng phụ nhà họ Phó. Mỗi lần nhập thuốc về đều khó khăn vô cùng. Mỗi một viên thuốc được bán ra đều phải ghi lại tên tuổi người mua, mỗi cuối tuần phải khai trình báo cáo rõ ràng.
- Lỡ mà bán nhầm cho kẻ địch tiềm tàng, Phó gia không ngại chôn sống cả nhà ta luôn đâu.
- Ghê gớm như vậy? Tính ra kết thân với danh gia vọng tộc, không khác gì cưỡi lên lưng hổ nhỉ.
- Còn phải nói. Đêm hôm trước, hơn hai trăm viên Giải Độc Đan bọn ta mới nhập về, đã bị nữ đạo kia lẻn vào hốt sạch.
- Hai trăm viên, con mẹ nó? Ngươi bị cướp là đúng con chị nó rồi.
- Hai trăm viên Giải Độc Đan bán trước trả sau đó, ngươi chuyến này nên về nhà đào huyệt sẵn cho mình đi ha.
- Thì bởi, sáng ngày hôm sau ta liền vác dao kề cổ, khóc lóc kể khổ trước hiệu thuốc nhà họ Phó, nhưng bọn họ nhất quyết không chịu tin. Đòi ta phải tìm lại số Giải Độc Đan cho bằng được. Nếu không...
- Mấy ngày nay ta tìm muốn nát cái thành Bình An này rồi, nhưng chẳng thấy bóng dáng nữ đạo tặc đâu cả, ài... có chết không cơ chứ.
- @#$%&...
...
- Chắc chắn do Diệc Vân Tuyết làm rồi, chứ không không thể nào trùng hợp như vậy được.
Vương Nhàn nghe một hồi, rốt cuộc cũng hiểu được vấn đề, nhỏ giọng lẩm bẩm:
- Cô ta bị chất độc diệp lục hành hạ quá khổ sở, nên mới tìm đến thành Bình An để ăn trộm Giải Độc Đan, hòng hóa giải độc nguyên đây mà.
“ Phải qua hiệu thuốc nhà họ Phó xem thử mới đặng. ”
Chuyện mới xảy ra hồi tối, nếu hắn nhanh chân đến sớm hơn mấy tiếng, hẳn là có thể gặp được Diệc Vân Tuyết rồi.
Nghĩ vậy, Vương Nhàn nhìn quanh một vòng, xác định phương hướng liền tranh thủ chạy đến hiệu thuốc chữ Phó.
Xùy
- Thiếu gia, thiếu gia...
Chỉ là, còn chưa đi được mấy bước, vừa ngang qua đầu con hẻm đã có người gọi giật hắn lại.
- Hả? Anh gọi tôi?
Vương Nhàn mặt mũi lấm lem, nghi ngờ quay đầu hỏi.
- Đúng, là thiếu gia đó, mau vào đây.
Người đàn ông lạ mặt đứng trong con hẻm vẫy tay gọi.
- Anh biết tôi?
Vương Nhàn tuy không hiểu chuyện gì, nhưng vẫn dời bước vô con hẻm nhỏ.
- Thiếu gia, ngài chính là Vương Kỳ Phong Vương đại thiếu đúng không ạ?
- Anh là ai?
- Ta là thân vệ của Phó thiếu gia.
Phó Chí Vịnh càng nhìn càng thấy Vương Nhàn quen mắt, vui mừng vén vạt áo lộ ra miếng mộc bài khắc một chữ Phó vô cùng nổi bật, cười nói:
- Từ xa đã nhìn ra ngài đúng là Vương Kỳ Phong rồi.
- Hả? Anh vậy mà nhìn rõ được tôi.
Là bà con phía vợ, lại còn nhận ra mình nữa, Vương Nhàn dứt khoát chùi chùi bùn đất trên mặt, không hiểu hỏi:
- Anh là người của Phó Nghiêm Minh à?
- Đúng vậy, tiểu thiếu gia sai ta ở lại đây để tìm kiếm ngài, may quá, cuối cùng cũng tìm được ngài rồi.
Phó Chí Vịnh vui mừng tóm lấy tay Vương Nhàn, hồ hởi đáp.
- Phó Nghiêm Minh tìm ta có chuyện gì? Gấp không? Giờ ta đang mắc việc mất rồi.
Vương Nhàn vừa định từ chối.
Thì Chí Vịnh đã nhanh miệng giải thích:
- Gấp, tất nhiên là gấp rồi. Tiểu thiếu gia nói, chuyện này có liên quan đến cô gái mà ngài đang tìm đấy ạ.
- Có phải là...
- Đúng vậy, nữ đạo tối qua đã bị bắt, sau đó được đưa về nhà họ Phó rồi.
Phó Chí Vịnh nín thở nói một lèo:
- Tiểu thiếu gia dặn ta ở lại đây đợi ngài, gặp được phải mời ngài đến tư gia một chuyến. Có chuyện quan trọng cần bàn đó ạ.
- Vậy hả? Thế còn chờ gì nữa, mau đi thôi.
----*----