Chương 140: Minh Hiên 2: Tuyệt Sắc Châu

- Nào, thư từ đã xong, giờ đưa anh đi gặp Diệc Vân Tuyết được rồi chứ.

...

- Anh rể à, đúng là Đại Việt này không ai bằng anh.

Phó Nghiêm Minh dẫn theo Vương Nhàn đi đến tòa biệt viện phía sau vườn.

Trên lối đi nhỏ rải đầy sỏi đá, vừa rảo bước chân, chàng thiếu niên trẻ tuổi ngữ khí đầy ngưỡng mộ, ước ao nói:

- Không phải anh, không phải ai khác hết.

- Ha, sao em trai lại nói như vậy?

Vương Nhàn đầy hứng thú nhìn Phó Nghiêm Minh, mỉm cười bật hỏi.

- Đâu chỉ riêng mình em, ai cũng nghĩ như vậy nha.

Sau một hồi trò chuyện dưới mái đình, Phó Nghiêm Minh càng thấy thân thiết với Vương Nhàn hơn, thoải mái vui đùa nói:

- Chị Nhan, đại tiểu thư đó anh, từ Nam chí Bắc đại lục Việt Thiên không ai không e sợ. Vừa nghe tên chị ấy, ai nấy đều kinh dung thất sắc, giới trẻ lại càng sợ vỡ mật.

- Thiên hạ kháo nhau rằng, chắc chỉ có kẻ ăn gan rồng mật hổ mới dám làm bạn đời với chị ấy.

- Ấy thế mà, đột nhiên đùng một cái, anh ngang trời xuất thế, trở thành người yêu của chị Nhan. Ai cũng kinh ngạc muốn rớt cả quai hàm.

- Đã vậy, mọi người càng kinh hãi hơn, khi biết chị Nhan cũng chỉ là người đến sau. Một đại tiểu thư đệ nhất Đại Việt, lại chịu xếp dưới một nữ nhân bình phàm, không ai tưởng tượng nổi luôn á anh.

- Ý em là Như Ngọc ấy hả?

Vương Nhàn ung dung cười hỏi.

- Hì hì, đúng rồi ấy ạ.

Nói đến chuyện này, Phó Nghiêm Minh chậm lại bước chân, cúi sát đầu vào người Vương Nhàn, tò mò thấp giọng hỏi:

- Chị Ngọc rốt cuộc là ai vậy anh rể?

Dường như biết mình hỏi vấn đề hơi riêng tư, Nghiêm Minh ngượng ngùng cười trừ giải thích:

- Anh cũng biết đó, hai anh chị là người ngoài trái đất, nên bọn em dẫu có tò mò, cũng không thể biết quá nhiều.

- Như Ngọc ấy hả?

Vương Nhàn không bất ngờ cho lắm, dù sao khi thấy Như Ngọc tối ngày ở bên cạnh mình, ai rồi cũng sẽ thấy lạ thôi.

Liền mỉm cười thản nhiên nói:

- Cô ấy chỉ là một người bình thường. Một cô gái mang hơi thở truyền thống của phụ nữ Đại Việt xưa. Thường ngày thích nấu ăn, dọn dẹp nhà cửa, giặt giũ quần áo. Nói chung là đảm đang, giỏi chăm sóc cho gia đình nhỏ của mình...

- ...Đơn giản vậy thôi.

- Ồ, thảo nào.

Phó Nghiêm Minh ở một bên gật gù khen ngợi:

- Chị ấy quả là một cô gái truyền thống thật. Vừa thanh nhã yểu điệu, vừa ôn nhu dịu dàng. Người gặp người thích. Giỏi hơn chị Nhan rất nhiều, đúng là một trời một vực.

- Ha, em nói như vậy, chị Nhan nghe được là không xong đâu đấy.

Vương Nhàn nháy mắt cười trêu.

- Hehe, em biết anh rể sẽ không kể lại với chị ấy đâu mà.

Phó Nghiêm Minh nhe răng híp mắt cười cười.

Đoạn, y lại tò mò hỏi tiếp:

- Anh và chị Ngọc gặp nhau như nào vậy?

- Chị Ngọc khi còn bé có một gia đình nhỏ, đầy đủ ba mẹ cùng bà nội.

Vương Nhàn giảng đến đây, cũng có chút thổn thức, chậm rãi kể tiếp:

- Chỉ là sau này gia đình gặp biến cố, cha mẹ phân ly, ba và bà nội đều phát bạo bệnh mà chết. Không ai chăm sóc, nên chị ấy mới phải chuyển vào cô nhi viện nhà anh.

- Sau này, hai đứa gặp nhau, tính đến nay, anh và Ngọc ở bên nhau cũng mười mấy năm rồi.

- Ừm, bên nhau mười mấy năm.

Phó Nghiêm Minh cũng cảm thấy thương cảm với chuyện tình của hai người, ánh mắt đầy nghiền ngẫm nói:

- Tất nhiên, chị Nhan đúng là không thể so với chị Ngọc được.

- Không.

Vương Nhàn lắc đầu, nghiêm túc nói:

- Nữ nhân của anh không phân cao thấp, không kể trước sau. Trong lòng anh, Như Ngọc và Kiều Nhan, ai cũng đều quan trọng cả.

- Dạ vâng, anh nói chí phải.

Phó Nghiêm Minh gật gù ứng tiếng.

Tuy vậy, hắn biết ai cũng sẽ tự hiểu, trong lòng Vương Kỳ Phong này, Phí đại tiểu thư chắc chắn không bằng Như Ngọc rồi.

Tất nhiên, sẽ không ai ngu ngốc nói toạc ra điểm nhạy cảm này, trừ phi muốn chết.

Đoạn, Phó Nghiêm Minh chớp chớp mắt hỏi:

- Cơ mà, em nghe nói ngoài đó, anh là đại thiếu gia của tập đoàn chữ Vương, còn chị Ngọc lại là trẻ mồ côi. Cách biệt giai cấp rất lớn.

- Lúc quen nhau chắc cô chú phản đối dữ lắm anh nhỉ?

- Haha, ba mẹ anh ban đầu cũng nói này nói kia, chỉ là...

Vương Nhàn nháy mắt, vô sỉ đáp:

- Anh liền dẫn Như Ngọc bỏ nhà đi mười năm, lúc quay về thì chuyện cũng đã rồi. Chẳng còn ai dám phản đối bọn anh nữa.

- Thế cơ à?!? Đơn giản như vậy?

Như được mở mang tầm mắt, Phó Nghiêm Minh kinh ngạc há hốc mồm cảm thán.

- Sao?

Nhìn vẻ ngây ngô của chàng thiếu niên, Vương Nhàn như cười như không nghiêng đầu nhỏ giọng hỏi:

- Chẳng lẽ Phó đại thiếu gia của chúng ta, cũng đang thầm thương trộm nhớ cô bé nào đó, mà bị gia đình ngăn cản chăng?

- Nào có, haha hahaha...

Bị nhìn thấu tim đen, Phó Nghiêm Minh xấu hổ chối đây đẩy, vội ngoảnh mặt haha cười lớn.

Không tiện bàn sâu vào chuyện tình cảm thêm nữa ;))))

- Đến nơi rồi anh rể, chúng ta vào gặp Diệc cô nương thôi.

Trông thấy ánh mắt sáng rực, ba phần hứng thú bảy phần hiếu kỳ của Vương Nhàn, Phó Nghiêm Minh vội sải bước nhanh chân tiến về biệt viện phía trước.

Vừa mở cửa dẫn Vương Nhàn vào sân, y vừa giải thích:

- Hôm qua, sau khi mang Diệc cô nương về đến nhà. Em liền thu xếp chỗ ở ổn thỏa, lại còn nhờ ông Đào đến xem vết thương cho nàng nữa.

Nhìn thấy đôi giày cũ ngay dưới bậc thềm, Phó Nghiêm Minh nói:

- Đây là giày của ông ấy. Chắc ông đang khám cho Diệc cô nương trong phòng rồi.

Cạch

- Tiểu thiếu gia, Vương thiếu gia.

Nghe tiếng mở cửa, Đào lão lập tức quay đầu nhìn lại, trông thấy hai chàng trai trẻ tuổi cùng lúc xuất hiện, lão liền gật đầu chào một tiếng.

- Ông Đào, tình hình Diệc cô nương thế nào rồi ạ?

Nhìn thấy tuyệt sắc tiểu giai nhân đang hôn mê nằm trên chiếc giường tre, Phó Nghiêm Minh lo lắng dò hỏi.

- Ài...

Thu lại kim châm, Đào lão đóng nắp hộp đồ nghề, lắc lắc đầu thở dài.

Ba người khép cửa phòng, cùng nhau bước ra ngoài sân viện, nhường sự yên tĩnh lại cho tiểu mỹ nhân.

- Đào lão, anh rể, mời uống trà ạ.

Cung kính rót ba ly trà, Phó Nghiêm Minh mới lễ phép ngồi xuống ghế đá, chăm chú nhìn lão Đào.

- Tiểu thiếu gia, trước khi nói tình hình của Diệc cô nương, ta vẫn khuyên ngài nên cẩn trọng với nàng. Dù gì đại tiểu thư...

- Đào lão yên tâm, có anh Phong ở đây, ta tuyệt không có ý gì khác đâu ạ.

Phó Nghiêm Minh nghiêm sắc mặt, cẩn thận hồi đáp.

- Tốt.

Đào lão lúc này mới yên tâm nâng chén trà, nhấp một ngụm cho ấm giọng, quay sang nhìn Vương Nhàn, từ tốn giải thích:

- Vương thiếu gia, Diệc cô nương hiện tại, không ổn một chút nào.

- Không sao, có gì ông Đào cứ nói thẳng đi ạ.

Vương Nhàn lễ phép đáp lời.

- Được, ta cũng không vòng vo nữa.

- Nói thật, ta e rằng ở thế giới này, không ai có thể trị được độc tố xanh lục trong người Diệc cô nương.

- Với khả năng đọc một lần nhớ hết của mình, dù xem qua gần như tất cả cổ dược kỳ thư nhưng ta vẫn không thể tìm ra bất kỳ phương thuốc nào, có thể tiêu diệt được độc tính màu xanh kia cả.

- Về phần Giải Độc Đan của Phó gia ta, tuy mang danh bách độc bất xâm, nhưng chỉ có thể cầm cự không quá bảy ngày nữa. Bảy ngày sau, dù có uống bao nhiêu, cũng như không uống.

Đào lão lắc lắc đầu, đầy bất lực chốt lại một câu cuối cùng:

- Vô tác dụng.

- Vậy, sau đó...

Vương Nhàn mặt không đổi sắc, bình thản hỏi:

- Cơ thể Vân Tuyết sẽ trở nên vô cùng tồi tệ đúng không ạ?

- Đúng vậy. Cùng lắm một tháng nữa, cả cánh tay nàng sẽ biến thành một nhánh cây.

Dù Đào lão đã từng trải vô số sóng gió, gặp qua vô kể loại kỳ độc, nhưng khi nói đến đây, cũng không nhịn được phải rùng mình một cái, run run nói:

- Không quá nửa năm, Diệc cô nương sẽ hoàn toàn trở thành một cái người cây. Tuy còn tri giác nhưng chẳng thể làm được gì.

- Tệ hơn nữa là, nếu người thi độc tìm đến nàng, nàng chắc chắn sẽ bị người đó bắt về luyện thuốc.

- Đó, đó mới chính là điểm kinh khủng nhất của loại độc này.

- Đáng sợ như vậy ạ?

Phó Nghiêm Minh cũng vô thức rùng mình mấy cái, từng luồng hơi thở rét lạnh chạy dọc xương sống, khiến y bất tri bất giác run lẩy bẩy:

- Mộc Chân Chiêu này đâu phải là người nữa, cô ta chính là ma quỷ, ác quỷ ăn thịt người.

- Đúng vậy.

Vương Nhàn cũng không giấu diếm, thản nhiên giải thích:

- Mộc Chân Chiêu vốn không phải là người của thế giới này, cô ta là tu võ giả ở giới diện cao cấp hơn. Bổn nguyên chân khí cùng độc dược hoàn toàn khác biệt với đại lục Việt Thiên này.

- Đào lão không chữa được, cũng không có gì lạ.

- Vậy làm sao giờ?

Phó Nghiêm Minh sốt ruột nhìn Đào lão, sốt sắng hỏi:

- Đào lão gọi chúng con ra đây, ắt hẳn đã có cách cứu chữa cho Diệc cô nương đúng không ạ?

- Ài, cách chữa trị thì ta không có, nhưng, để tống xuất đoàn độc tố này ra ngoài, thì ta vừa nghĩ ra được chút phương hướng. Chỉ có điều...

Đào lão bất đắc dĩ nhìn Phó Nghiêm Minh, khó xử nói:

- Diệc cô nương cùng Đại tiểu thư quan hệ vô cùng nhạy cảm, ta sợ tiểu thiếu gia sẽ bị cô ấy trách phạt.

- Không sao ông Đào ạ.

Phó Nghiêm Minh nhìn Vương Nhàn, lại quay sang lão Đào, nghiêm túc nói:

- Lúc trước hẳn ta sẽ do dự, nhưng bây giờ thì khác. Anh Phong vừa đến nhà mình, đã thoải mái đáp ứng chữa nan bệnh cho Vinh Hiển rồi.

- Diệc cô nương lại là nữ nhân của anh ấy, chúng ta cứu nàng cũng là lẽ dĩ nhiên. Một người đổi một người, nếu còn lần lữa không quyết, chẳng phải sẽ khiến người đời cười nhạo Phó gia mình, bất nhân bất nghĩa hay sao?

- A, không phải, Diệc Vân Tuyết đó không phải...

Vương Nhàn sửng sốt nhìn thằng nhóc ngồi bên cạnh mình, vừa định đứng lên giải thích thì đã bị y vung tay chặn lại, ánh mắt chân thành nhìn hắn nói:

- Anh rể yên tâm, ở phía nhà vợ chắc chắn anh sẽ không dám thừa nhận. Nhưng chỗ anh em mình với nhau, em nhất định giúp anh giữ kín bí mật này.

- Được rồi ông Đào, cầu ông chỉ cách để cứu Diệc cô nương đi ạ.

- Thôi được, nếu tiểu thiếu gia đã quyết, ta cũng không tiện ý kiến nữa.

Đào lão biết không khuyên được Phó Nghiêm Minh, đành thở dài nói:

- Phương pháp này thật ra cũng chỉ là do ta tự suy đoán, không thể nắm chắc được.

- Tiểu thiếu gia còn nhớ rừng rậm Tuyệt Sắc, nơi mà ba năm trước chúng ta đến đó hái thuốc không.

- Rừng rậm Tuyệt Sắc?!?

Phó Nghiêm Minh nghi hoặc dò hỏi:

- Nơi đó thì có liên quan gì ạ?

- Khoan, rừng rậm Tuyệt Sắc là cái gì thế hai vị?

Vương Nhàn vừa nghe tên đã thấy kỳ dị, liền đưa tay cắt ngang dò hỏi.

- À, anh rể chớ nghe tên mà hiểu lầm.

Phó Nghiêm Minh cũng có chút tức cười, cười khổ giải thích:

- Hai chữ Tuyệt Sắc này, không phải xuân sắc tuyệt trần. Mà là, nơi này tất cả mọi thứ mọi vật, chim bay trên trời lẫn mặt đất dưới chân. Tất tần tật đều mang một màu xám xịt hết.

- Không có màu sắc gì, nên mới gọi là Rừng rậm Tuyệt Sắc đó ạ.

- Hả? Trên đời thế mà có một nơi kỳ quái như vậy?

Vương Nhàn càng tưởng tượng càng cảm thấy ly kỳ quái dị, kinh dị cảm thán một tiếng.

- Chính là nó.

Đào lão nhíu nhíu mày, suy đoán nói:

- Tuy người đời truyền nhau rằng, mọi thứ ở đó đều do tạo hóa sắp đặt, rồi di truyền bẩm sinh.

- Nhưng, lại có một truyền thuyết khác cho rằng, ở năm tháng xa xưa, có một viên thiên thạch rơi xuống vùng đất này. Viên thiên thạch kia mang một sức mạnh cực kỳ bí ẩn, có thể hút đi tất cả sắc tố xung quanh nó, nên mới khiến cho vạn vật mất đi bổn sắc, biến thành một màu xám xịt.

- À ra vậy, nếu theo lý thuyết này, thì ba năm trước, khi chúng ta cùng nhau đi vào đó, đột nhiên tất cả chân khí đều biến mất sạch sẽ.

Phó Nghiêm Minh nhớ đến chuyện xưa, đáy lòng khẽ giật một cái, vuốt vuốt cằm suy tư nói:

- Có thể là do viên thiên thạch này hút hết không chừng.

- Đúng vậy, không chỉ chân khí võ tu, mà cả chân nguyên của tu chân giả, kể cả thuần thiên nhiên khí, vân vân... bất kể lực lượng gì cũng đều bị nó hút sạch hết.

Đào lão lúc này mới đưa ra kết luận.

- Vậy ý của ông Đào là...

Phó Nghiêm Minh lập tức hiểu ngay ra vấn đề, vui mừng đứng bật dậy nói:

- Anh rể sẽ đưa Diệc cô nương tiến vào khu rừng này. Lợi dụng sức mạnh của viên thiên thạch, để hút toàn bộ độc nguyên trong người cô ấy ra.

- Đúng vậy.

Đào lão gật đầu đáp.

- Tốt, chuyện này vô cùng cấp bách, không thể chậm trễ được.

Phó Nghiêm Minh khoái ý vỗ tay, kích động nói:

- Bây giờ con liền đi chuẩn bị xe ngựa đồ đạc, ngày mai chúng ta sẽ lên đường ngay lập tức.

Dứt lời, hắn liền nhanh chân phóng ra cửa biệt viện, gấp rút chuẩn bị cho chuyến phiêu lưu mới này.

- Này, không cần phải gấp như vậy chứ.

Nhìn bóng lưng hối hả tất bật của Phó Nghiêm Minh, Vương Nhàn cũng có chút bất đắc dĩ, cười khổ nói.

Hắn còn không gấp, chả hiểu tên nhóc này sao phải kích động đến vậy?!?

- Ài, tiểu thiếu gia chính là như vậy.

Đào lão cũng quen với tính tình của tiểu thiếu gia nhà mình, nên chỉ biết thở dài cảm thán:

- Hễ ai đối tốt với cậu ấy một, thì cậu ấy sẽ đáp lại gấp mười. Dù bán mạng cũng không bao giờ hối tiếc.

- Này cũng tốt nha. Người hiền ắt sẽ có cái phúc của người hiền đấy.

Vương Nhàn nâng chén trà nhấp một ngụm, gật gù khen ngợi.

- Vâng.

Đoạn, Đào lão đột nhiên đứng bật dậy, chắp tay cúi gập người, cung kính thành khẩn nói:

- Vương thiếu gia, ta có một chuyện vô cùng hệ trọng, liên quan đến sinh tử tồn vong của Phó gia, xin cậu thương tình giúp đỡ được không ạ?

- Ấy, ông Đào, có gì từ từ nói, giúp được ta nhất định sẽ giúp. Ông không cần phải hạ mình như vậy đâu ạ.

Vương Nhàn vội bước qua đưa tay đỡ, nghiêm túc nói:

- Ta tên Vương Kỳ Phong, ông cứ thoải mái gọi ta một tiếng Kỳ Phong là được rồi.

- Tốt, Vương thiếu gia nhân đức hơn người, lòng dạ bao la. Quả là một bậc hiền nhân của Đại Việt.

Tuy Vương Nhàn thoải mái là vậy, nhưng Đào lão vẫn cúi đầu cung kính cảm tạ:

- Ta thay mặt Phó gia, cảm tạ đại ân đại đức của thiếu gia ạ.

- Rồi rồi, ân tình này ta nhận. Ông cứ ngồi xuống đi đã. Người một nhà, có việc gì ông cứ nói.

Bất đắc dĩ, Vương Nhàn đành phải kéo lão ngồi xuống, ngữ khí chắc nịch nói:

- Giúp được, Vương Kỳ Phong ta sẽ giúp đến cùng ạ.

- Đa tạ Vương thiếu gia rất nhiều ạ.

Lại cảm tạ thêm một câu, Đào lão mới chân thành nhìn Vương Nhàn, chậm rãi kể lại:

- Thật ra, cái gì suy đoán suy luận rồi truyền thuyết ta vừa kể, đều là giả cả. Ta sợ để lộ Thiên Cơ, Thiên Phạt hiện hình, nên mới giấu tiểu thiếu gia thôi.

- Phương pháp chữa trị cho Diệc cô nương, không phải ta đoán mò dò bậy. Mà là ngay tối hôm qua, có người thần bí đã báo mộng cho ta.

- Hả? Báo mộng?!?

Vương Nhàn kinh ngạc, tròn mắt hỏi

- Đúng thế.

Đào lão nghiêm cẩn gật đầu, nửa e sợ nửa thần bí giảng tiếp:

- Lúc Diệc cô nương vừa đến đây, thì ngay trong đêm, có một người nhập mộng của ta, người thần bí ấy nói rằng:

Phải để chính tay cậu, Vương Kỳ Phong, mang Diệc cô nương vào rừng rậm Tuyệt Sắc.

Lấy ra Tuyệt Sắc Châu, hộ mạng Diệc cô nương.

- Vậy à? Nếu là vậy thì chuyện này cũng đơn giản mà.

Vương Nhàn bình thản nói, này có phải là chuyện to tát gì đâu, bèn chăm chú nhìn Đào lão, nghi hoặc hỏi:

- Còn chuyện hệ trọng của Phó gia, mời ông nói ta nghe.

- Vâng, ta xin phép được kể chút chuyện cũ:

Phó gia bao đời an cư lạc nghiệp trên mảnh đất này.

Thời mới vào đây, ông tổ nhà họ Phó theo chân Thánh Tổ đánh mở đất đai, xây dựng cơ nghiệp mấy ngàn năm.

Đến nay cũng đã phần nào ổn định.

Thế nhưng, đột nhiên năm mươi năm trước, có kẻ báo tin cho ông nội của Nghiêm Minh, rằng rừng rậm Tuyệt Sắc ẩn giấu thần vật.

Phó Nghiêm Chánh nghe tin liền bí mật mang theo một nhóm thân vệ, đột nhập vào khu rừng già này.

Vốn tưởng rằng, đây chỉ là một khu rừng bình thường, không ngờ, toàn quân đều diệt.

Phó Nghiêm Chánh lúc trở về đến nhà, liền nhốt mình trong phòng, không dám kể tao ngộ trong rừng Tuyệt Sắc cho bất kỳ ai biết.

Mấy ngày sau, bất ngờ Phó Nghiêm Chánh lại gấp rút đòi lấy vợ.

Ăn ở với nhau đúng một năm, lúc vừa sinh ra gia chủ hiện tại, lão liền hôn mê bất tỉnh, lâm vào giấc ngủ sâu mất.

Gia chủ cũng vậy, mười tám tuổi lo hôn sự, mười chín lấy vợ, hai mươi có con.

Tiểu thiếu gia vừa mới sinh ra, hắn cũng liền rơi vào hôn mê sâu, ngủ liền một giấc.

Một giấc ngủ kéo dài hơn mười tám năm, đến nay vẫn chưa thể tỉnh.

Cả gia chủ lẫn lão gia chủ, đều đã được chúng ta bí mật giấu trong tầng hầm. Ngoài thì bố cáo thiên hạ, hai người tu luyện thần công.

Nhưng bên trong thì người biết chuyện, chẳng ai mà vui nổi.

Theo suy đoán của ta, tiểu thiếu gia cùng lắm sống thanh tỉnh được hai năm nữa thôi. Đến năm hai mươi tuổi, nhất định sẽ ngủ say giống như cha và ông nội của cậu ấy vậy.

Không thể tránh được.

- Tối hôm qua, người thần bí báo mộng rằng, chỉ khi nhà họ Phó cứu được Diệc cô nương, thì mới hy vọng phá vỡ điềm nguyền rủa này được.

- Nguyền rủa?!?

Vương Nhàn kinh hãi bật thốt một tiếng.

Thể loại nguyền rủa này, vốn thuộc về phạm trù phép thuật châu Âu, thần thoại Hy Lạp cổ, sao có thể du nhập sang giới võ giả Đại Việt rồi.

- Vâng, chính là nguyền rủa.

Đào lão cũng có chút bó tay chịu trận, bất lực nói:

- Cái này thì chỉ có người yểm bùa mới có thể phá giải được lời nguyền này.

- Chỉ là, sau khi chú yểm được phá giải, vẫn cần đến hơn năm mươi loại thảo dược bên trong rừng rậm Tuyệt Sắc làm thuốc, để khôi phục nguyên thần của người bị tổn thương.

- Và đây, đây mới là điểm oái oăm nhất của chuyến đi lần này.

Đào lão kể đến đây, vô cùng khó xử nói:

- Tất cả cây thuốc, và nơi Tuyệt Sắc Châu rơi xuống, đều đã được người thần bí kia chỉ điểm. Nhưng vì Thiên Cơ bất khả lộ.

- Nên chỉ mình ta mới biết, nói ra viết ra đều không được. Không thể kể điều này cho ai khác hết.

- Hả? Còn có chuyện như vậy?

Vương Nhàn kinh ngạc trợn tròn mắt, há hốc mồm kinh hỏi.

- Đúng, nếu cậu không tin, đây chính là minh chứng cho chuyện này...

Nói rồi, Đào lão liền điểm ngón trỏ xuống mặt bàn, vẽ thành một đường dài nói:

- Từ Phó gia đi đến sông Trường Xuân, ngược dòng về phía Bắc năm mươi dặm, chính là rừng rậm Tuyệt Sắc...

Thế nhưng, lúc ngón tay lão vẽ đến đây, liền run run không thể di chuyển thêm nữa.

- Á...

Cưỡng ép di dộng đầu ngón tay, não hải lão Đào bỗng nhói lên từng cơn đau nhói, vội rụt tay về..

- Rồi rồi, ta tin ta tin.

Vương Nhàn ở bên cạnh lo lắng chộp lấy ngón tay Đào lão, cẩn thận khuyên ngăn.

- Vương thiếu gia.

Yên lặng ngồi một lát, đến khi tinh thần ổn định trở lại, Đào lão mới đứng bật dậy, chắp tay cung kính hướng Vương Nhàn cầu khẩn:

- Chuyến đi lần này, mọi sự thành bại đều nhờ cả vào cậu, tồn vong của nhà họ Phó ta, xin Vương thiếu gia dốc lòng giúp đỡ ạ.

- Được, ta nhất định sẽ cố hết sức, Đào lão xin hãy yên tâm ạ.

...