Chương 122: Sát Thần Lại Hiện

- Vương Chó Chết, Vương Khốn Kiếp, Vương Chết Bằm,...

Bên vách núi phía sau ngôi miếu nhỏ, Tịnh Nhã Yên ngồi thả chân lơ lửng trên miệng vực, bàn tay bóp chặt lấy nhánh cây liên tục chém vào hư không.

Dường như trước mặt nàng, khuôn mặt đáng ghét kia dù có băm vằm thành ngàn mảnh, cũng không thể khiến nàng nguôi giận.

- Họ Vương kia, rồi sẽ có một ngày ta một quyền đập chết ngươi.

Ánh mắt ngập lửa giận, nàng nghiến răng căm hận lẩm bẩm.

- Họ Vương chọc giận gì em hả cô bé?

Bỗng nhiên ngay bên cạnh Nhã Yên, một cơn gió thoảng qua mang theo âm thanh trong trẻo, đầy ý cười nhẹ hỏi.

- Hắn...hả?

Vừa buột miệng, Nhã Yên bỗng kinh hãi quay phắt đầu nhìn sang.

Một gương mặt xinh đẹp gần trong gang tấc, ngay trước mắt nàng.

- Chị...chị...chị...

Nhã Yên lắp bắp nói không nên lời.

" Cô gái này là ai?

Cô ta ngồi cạnh mình từ lúc nào?

Vì sao mình không một chút phát giác sự hiện diện của cô ấy?"

Nhã Yên vừa kinh hãi vừa nghi hoặc run rẩy nghĩ thầm.

Một Đại Vương như nàng, trước giờ chưa một ai dám lại gần.

Bởi vì bản năng tự bảo vệ của Nhã Yên, sẽ ngay lập tức vung tay đấm kẻ đó thành thịt vụn.

Thế mà cô gái này, lại có thể vô thanh vô tức tiếp cận nàng gần đến như vậy.

"Nếu cô gái này muốn giết mình, chẳng phải Nhã Yên ta đến chết, cũng không biết lý do hay sao?"

Vừa nghĩ đến đây, nàng cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa, khiếp hãi co rụt người muốn đứng dậy bỏ chạy ngay lập tức.

Nhưng đôi chân nhỏ bé của nàng không nghe lời, mất đi toàn bộ cảm giác.

Cả cơ thể nàng căng cứng đến cực điểm, tim dường như cũng ngừng đập ngay tức thời.

- Đừng sợ cô bé.

Tất nhiên mọi biểu cảm cùng cử chỉ của Nhã Yên, đều được thu vào mắt của cô gái lạ, cô sợ kinh động đến tiểu loli, liền vội vàng xoa đầu trấn an, mỉm cười nói:

- Chị không phải kẻ xấu.

- Chị... chị đã ở đây từ trước rồi à?

Nhã Yên lúc này mới tỉnh hồn, cẩn thận dò hỏi.

- Không, chị đến sau em một chút.

Cô gái lạ mỉm cười đáp, hứng thú nhìn Nhã Yên kể lại:

- Trông thấy em ngồi trên vách núi khóc một mình, sợ có chuyện gì nên đến xem thử.

- Không ngờ, em ở đây mắng chửi tên họ Vương nào đó hơn nửa ngày.

Nói đến đây, nhìn vành mắt đỏ hoe của Nhã Yên, cô gái nháy mắt cười khẽ, nhẹ hỏi:

- Họ Vương đó chọc giận em hả?

- Dạ...

Nhã Yên xấu hổ cúi đầu lí nhí đáp.

Lúc này nàng đã hết sợ cô gái lạ này rồi.

Nhìn thấy nụ cười khả ái, ánh mắt sáng rực cùng hơi thở tươi mát trên người cô, không có bất kỳ chút sát khí đối với mình.

Nhã Yên cũng thả lỏng hơn rất nhiều.

Chỉ là, bị người khác trông thấy mình trốn ra đây, chỉ để mắng chửi một tên nam nhân khác, tiểu Nhã Yên cũng không nhịn được, bất tri bất giác cảm thấy rất xấu hổ.

Đỏ bừng mặt nhỏ giọng đáp:

- Để chị nghe thấy hết rồi.

- Hì, đừng xấu hổ, kể chị nghe xem, tên xấu xa ấy đã trêu chọc gì em?

Cô gái lạ cũng không chê cười Nhã Yên, khẽ xoa mái đầu nhỏ của nàng, quan tâm hỏi.

- Hắn...hắn ức hiếp em, mắng em, vô lễ với em, khinh thường em,... nhưng...nhưng...

Tiểu loli ấm ức kể lại tao ngộ đáng thương của mình:

- Em lại không thể phản kháng hắn, không thể đánh, không thể giết, không thể làm gì được tên họ Vương này cả.

- Tên họ Vương này thật đáng hận.

Nhìn tiểu cô nương nhỏ bé vành mắt đỏ hoe, đáng thương đầy ấm ức khóc kể, nữ tử cũng có chút bất bình thấp giọng mắng.

Sau lại quan tâm hỏi:

- Vậy ba mẹ em đâu rồi? Sao không bắt tên xấu xa này lại, đánh y một trận, dạy cho y một bài học:

- Không được trêu chọc tiểu cô nương.

- Ba mẹ em đều mất cả rồi.

Cô bé ỉu xìu đáp:

- Em cũng muốn về nhà, nhưng hiện tại không thể rời khỏi tên xấu xa đó được.

Thật sự, từ lúc nhập thế trở lại, nàng rất muốn quay về Bá Quyền Sơn một chuyến.

Nhưng khổ nỗi vướng cái hệ thống quái ác, dính chặt mình vào Vương Kỳ Phong, chẳng những nhớ nhà, còn phải ở lại đây chịu đủ ủy khuất.

- Hức... hức... hức...

Rất lâu rồi không tâm sự cùng ai, không thể nói ra nỗi lòng. Gần đây còn chịu ấm ức bởi họ Vương, bao nhiêu chuyện dồn lại, khiến Nhã Yên bỗng cảm thấy uất nghẹn nơi lồng ngực.

Nhịn không được bất giác khóc nấc lên.

- Chị xin lỗi, đừng khóc.

Cô gái lạ đưa tay nhẹ vuốt tấm lưng nhỏ, nhỏ giọng an ủi:

- Hay để chị đánh hắn một trận giùm em nhé.

- Hắn đang ở đâu?

Nói rồi, cô chuyển người muốn đứng dậy đi tìm họ Vương.

- Đừng, chị đừng đánh hắn.

Nhã Yên nghe vậy, vội vàng nắm lấy cánh tay cô gái lạ, không cho cô rời đi.

- Sao vậy?

Cô gái lạ nheo mắt, đầy hứng thú truy hỏi:

- Em lo cho hắn, sợ hắn bị thương.

- Em thích họ Vương?

Cúi đầu kề sát vào mặt tiểu loli, cô gái lạ nhoẻn miệng thì thầm hỏi.

- Không...không phải như vậy?

Bị hỏi đột ngột, tiểu loli bối rối quay đầu đi, lắp bắp nói:

- Chị không được đánh hắn, bởi vì...vì...

"Nếu chị muốn đánh hắn, tất sẽ trở thành kẻ thù của Vương Kỳ Phong, hệ thống chắc chắn sẽ bắt em ra tay.

Đối địch với chị, để bảo vệ họ Vương.

"

Nhìn cô gái mang hơi thở đầy thân thiết trước mặt, Nhã Yên vô cùng không muốn trở thành địch nhân với chị ấy.

Có lẽ do cô là người đầu tiên nàng tâm sự trên thế giới rộng lớn, đầy rẫy mưu mô xảo quyệt này.

Một cô gái kỳ lạ, cực kỳ bí ẩn.

Nhã Yên đành sửa lời:

- Vì Vương Kỳ Phong có hai người bạn gái rất lợi hại, luôn ở bên cạnh hắn.

- Một người là Kiều Nhan, Phí đại tiểu thư, tu luyện hai đóa Cửu Liên Hoa, Cửu Liên Thần Công.

- Người còn lại tuy chỉ là một nữ tử phàm nhân, nhưng em lại không thể dò ra sâu cạn chị ấy. Chị Như Ngọc rất đáng sợ.

- Ngoài ra còn có Niêm Diệu lão tổ núi Cửu U. Ba người đó thật sự rất lợi hai.

Nhã Yên liệt kê một hồi, lo lắng nắm chặt tay cô gái lạ, bất an nói:

- Chị đừng vì em mà đối nghịch với Vương Kỳ Phong ấy làm gì.

- Hắc hắc, thì ra họ Vương ấy tên là Kỳ Phong.

Cô gái lạ mặt nhoẻn miệng cười đầy ý vị, nheo mắt nói:

- Xem ra bọn họ cũng ghê gớm đấy.

" Ngoài ra còn có em nữa, em có hệ thống luôn bảo hộ lấy Vương Kỳ Phong.

"

Nhã Yên âm thầm bổ sung thêm.

- Vậy để lần sau chạm mặt, chị nhất định phải đánh cho hắn một trận. Còn bây giờ...

Cô gái lạ nghiêng đầu, hướng Nhã Yên nhỏ giọng thần bí nói:

- Để chị dạy cho em một chiêu, trừng trị tên xấu xa kia nhé.

- Dạ? Chị có thể trị được hắn?

Tiểu loli vui mừng kích động bật hỏi:

- Thật chứ ạ?

Chỉ là không mừng được quá lâu, một giây sau nàng đã ỉu xìu xuống, thất vọng nghĩ thầm:

" Đến cả hệ thống cũng không thể thao túng được Vương Kỳ Phong.

Một cô gái bỗng dưng xuất hiện, sao có thể giúp nàng được."

- Yên tâm, chiêu này chắc chắn hiệu nghiệm, họ Vương kia trúng chiêu, nhất định sẽ phải khóc thét, hắc hắc...

Cô gái lạ khẽ xoa đầu Nhã Yên, cam đoan chắc nịch.

Nói đoạn, nữ tử kỳ lạ mới nâng ngón trỏ thon dài mịn màng của mình lên, nghiêm túc giảng giải:

- Nhìn kỹ ngón tay của chị nhé.

Tiếp đó, ngón trỏ mềm mại không xương chậm chạp đâm xuống, hướng đến bụng trái Nhã Yên, chuẩn xác đâm vào chính giữa đốt xương sườn thứ ba của cô bé.

- Ngay giữa đốt xương sườn thứ ba bên trái. Nhớ, phải đâm thật nhẹ, càng nhẹ thì cơn đau ở đây mới càng lớn.

- Nếu em thậm chí không dùng lực mà chạm vào chỗ này, hắn chắc chắn sẽ đau đớn đến tận xương tủy. tức khắc run rẩy cầu xin tha mạng đấy, hehe.

Cô gái lạ nở một nụ cười âm hiểm, ngoan độc dặn dò.

- Sao em không có cảm giác gì hết?

Nhã Yên nghi ngờ hỏi, liền theo hướng dẫn dùng ngón trỏ nhỏ bé đâm vào bụng cô gái lạ, nhưng trông thấy cô cũng không có phản ứng gì.

Liền không tin tưởng cao giọng hỏi:

- Chị cũng không bị làm sao mà?

- Cô bé ngốc!!!

Cô gái mỉm cười, khẽ vỗ vầng trán nhỏ của Nhã Yên, cười nói:

- Chiêu này chỉ có tác dụng với mỗi Vương Kỳ Phong mà thôi, người khác không được.

- Vậy à?

Nhã Yên nửa tin nửa ngờ nhỏ giọng thì thầm.

Nàng cúi đầu nhìn ngón tay của mình, cẩn thận kiểm soát lực đạo, cố gắng nhẹ nhàng nhất tự đâm vào bụng, nhưng ngoài cảm giác nhột nhạo ra.

Không thấy đau đớn gì hết.

...

- Chị, em còn chưa biết tên...

Loay hoay một hồi, Nhã Yên mới sực nhớ ra, trò chuyện nãy giờ nhưng mình vẫn chưa biết;

Chị gái mới quen này là ai, tên họ là gì?

Liền vội vàng ngẩng đầu buột miệng hỏi.

Chỉ là...

- Người đâu?!?

Xung quanh trống trơn một mảnh, trên vách núi vắng tanh trước sau như một, dường như cô gái lạ mặt kia chưa hề xuất hiện ở đây bao giờ.

- Hệ thống, ngươi mau quét xem, chị ấy đã đi đâu rồi.

Nhã Yên nhìn quanh một vòng, lại cẩn thận nhìn xuống vách núi, nhưng không có bất kỳ dấu vết nào, vội gấp giọng ra lệnh cho hệ thống.

" Quét ai? Chị nào? "

Hệ thống khô khan đáp lời.

- Chị gái mới nói chuyện với ta ở đây, chứ còn ai ra đây nữa.

Nhã Yên tức giận sốt ruột mắng.

" Nãy giờ làm gì có ai ở đây?

Ngươi gặp ảo giác à? "

Hệ thống cũng có chút bực bội, lạnh lùng đáp trả.

- Thật sự có mà. Chẳng lẽ vừa rồi ngươi bị trục trặc gì hả?

Nhã Yên run giọng hỏi.

" Có não ngươi mới gặp trục trặc á.

Hệ thống vẫn luôn hoạt động từng giờ từng khắc hàng vạn năm qua. Có lúc nào ngừng nghỉ đâu.

"

Âm thanh hệ thống khinh thường đáp trả.

- Không thể nào...

Đến lúc này, Nhã Yên mới sững sờ phát hiện, khiếp đảm run lẩy bẩy thều thào.

Dường như cô gái kia còn đáng sợ hơn cả Lý Như Ngọc.

Chị Ngọc ít ra hệ thống còn nhìn thấy, quét được tên họ.

Thế nhưng cô gái lạ vừa rồi, đến cả hệ thống cũng không thể nhìn thấy cô ấy.

" Chẳng lẽ cô ta chính là Diệc Vân Tuyết?

Chỉ có cô ta mới ghét Vương Kỳ Phong đến vậy.

Còn chỉ mình cách để trừng trị hắn nữa.

"

Nhã Yên kinh nghi bất định âm thầm suy đoán.

- Nhã Yên, em tìm gì vậy?

Một tiếng gọi từ hướng Miếu Tổ truyến tới.

- Chị Ngọc!

Nhã Yên vui mừng hét lên, vội vàng chạy đến chỗ Như Ngọc.

Như Ngọc từ xa đã trông thấy Nhã Yên, cô bé đang dáo dát nhìn quanh như thể đang tìm kiếm một ai đó.

Lại nhìn khuôn mặt hoảng hốt của Nhã Yên, Như Ngọc lo lắng hỏi:

- Ở đây có ai nữa à? Không làm gì em chứ?

- Vâng. Vừa rồi có một chị gái đã đến bên vách núi trò chuyện với em. Nhưng chớp mắt đã đi mất.

Nhã Yên nhìn về phía sau Như Ngọc, gấp giọng hỏi:

- Chị có gặp chị ấy không?

- Cô bé ngốc.

Như Ngọc xoa đầu Nhã Yên, cười nói:

- Ở đây bốn phía được cao thủ Phí gia canh gác, ngoài người nhà họ Phí ra, còn ai có thể lên đây được.

- Không mà, vừa rồi thật sự có một chị gái, mặc trang phục giống chị.

Nhã Yên cố gắng nhớ lại hình dáng của cô gái lạ, cẩn thận mô tả:

- Quần jeans áo thun xanh lam, tóc ngắn ngang vai. Chị ấy cũng cao tầm cỡ chị á.

- Vậy à?

Như Nhọc cũng có chút kinh ngạc, tò mò vừa đi về phía vách núi, vừa hỏi:

- Cô ấy vừa mới ở đây hả?

- Dạ, chị ấy ngồi ngay đây nè.

Nhã Yên sốt sắng kể lại.

- Hơi thở này, hì.

Như Ngọc cẩn thận cảm nhận một hồi, một lúc sau liền bất giác nhoẻn miệng cười.

- Ơ, kia chẳng phải là túi xách mà chị ấy đeo sau lưng hay sao.

Nhã Yên chợt thấy trên tảng đá cách đó không xa, nằm lẳng lặng một chiếc balo nhỏ, liền mừng rỡ hét lên, vội vàng chạy đến.

- Cái này...

Xách lên chiếc balo, Nhã Yên cảm thấy hụt hẫng tay, rõ ràng bên trong có đồ vật hình tròn gì đó, nhưng rất nhẹ.

- Cẩn thận, đưa cho chị.

Như Ngọc bước đến, đưa tay cầm lấy chiếc balo.

Nhã Yên ngoan ngoãn đưa qua, nhưng vẫn có chút khó xử hỏi:

- Chúng ta nên mở ra xem không ạ. Biết đâu biết được chị ấy là ai.

- Vì sao lại không.

Roẹt

Như Ngọc khẽ cười, kéo ra móc khóa.

- ÁAAAAA

Vừa nghiêng đầu nhìn vào trong balo, dù Nhã Yên có là Đại Vương giết người như ngóe, cũng nhịn không được há hốc mồm hét lớn:

- Một cái đầu người.

Đúng vậy, nằm gọn lỏn trong chiếc balo, là một chiếc đầu người đang trợn trừng mắt.

Vẻ mặt của chiếc đầu lâu vừa đau khổ vừa bất lực, vừa căm hận vừa khiếp hãi.

Cặp mắt trợn trừng vẫn còn phủ đầy nỗi sợ hãi, dường như trước khi bị giết, y đã trải qua một chuyện rất khủng khiếp.

Gặp phải một người cực kỳ cực kỳ đáng sợ.

- Không thể nào...

Nhã Yên kinh hãi há hốc mổm, lắp bắp thì thào:

- Chị ấy không thể là một sát thủ được.

Chị gái ngồi nói chuyện với mình vừa rồi;

Hơi thở thân thiết đó, ánh mắt sáng rực ấm áp như mặt trời đó;

Không thể nào là một kẻ giết người được.

- Không, cô ấy không phải sát thủ. Mà là...

Như Ngọc nhìn đầu lâu hồi lâu, mỉm cười khẽ đáp:

- Một Sát Thần.