- Con bé đâu rồi?
Xoạt
Lão Trung từ cửa hông đi vào, thấy trong gian tiếp khách chỉ còn mỗi mình Vương Nhàn, có chút kinh ngạc hỏi.
- Em ấy ra ngoài rồi ạ.
Vương Nhàn bình thản đáp.
Quét mắt nhìn lão Trung một chút, đôi giày dưới chân bám đầy đất bột cùng mảnh vụn lá cây, trên người lão vẫn còn thơm mùi cỏ đất.
Hẳn là lão mới ra sau nhà đào lên vật gì rồi.
Vương Nhàn áy náy nói:
- Vất vả cho ông rồi.
- Không sao, may mà nó vẫn còn nguyên vẹn.
Lão Trung không để ý dơ bẩn chút nào, nâng lên hộp gỗ nhẹ nhàng đặt lên bàn, thở phào đáp lời.
- Ồ, đây là gì vậy nội?
Hộp gỗ tuy chôn trong đất, nhưng vẻ ngoài trơn bóng không một vết trầy xước, chứng tỏ loại gỗ đục nên chiếc hộp này hẳn phải rất cao cấp đấy.
- Ta không biết, không được phép biết và cũng không nên biết.
Phí Văn Trung ngữ khí nghiêm trang, nghiêm trọng vạn phần nói:
- Đây là di vật Sơ Tổ để lại.
- Sơ Tổ, Phí Sơ Tổ.
Vương Nhàn cũng có chút ngạc nhiên, cẩn thận đánh giá chiếc hộp gỗ này, nhỏ giọng thì thầm:
- Không ngờ hộp gỗ này lại có nguồn gốc xa xưa đến vậy.
Phí Sơ Tổ, một trong những người Việt đầu tiên sinh sống trên Trái Đất.
Niên đại khoảng hơn hai mươi ngàn năm trước.
- Đúng thế.
Lão Trung cũng không dài dòng, dứt khoát nói:
- Rất xa xưa, rất bí mật, không được phép để bất kỳ ai khác dính líu tới, ngoài Người Trông Miếu.
- Đây là chuyện mà các đời Người Trông Miếu chúng ta truyền lại cho nhau. Đời sau tiếp nối đời trước, cẩn thận giữ gìn.
Nói đoạn, lão giơ lên ngón trỏ chỉ thẳng Vương Nhàn, sau đó chạm xuống mặt bàn.
Đợi cho Vương Nhàn dời ánh mắt theo đầu ngón tay, lão mới chậm rãi di chuyển nó, theo lối Việt cổ viết ra bốn chữ vô hình lên mặt bàn:
- [ Ngươi đọc được không? ]
Gật gật
Vương Nhàn hiểu ý, gật đầu ứng đối.
- [ Tốt, vậy ta tăng nhanh tốc độ, nhớ tập trung chú ý. ]
Câu thứ hai, lão đã dần tăng lên tốc độ, đầu ngón tay di chuyển họa nên từng chữ cái một, ghép thành một câu nhắc nhở.
Gật gật
Vương Nhàn tiếp tục gật đầu ra dấu đã hiểu, sau đó chăm chú nhìn theo đầu ngón tay của lão Trung.
Một già một trẻ cứ như vậy im lặng mà trao đổi với nhau.
Không ai nói một lời, không gian im ắng không phát ra bất kỳ tiếng động nào.
----------
[ Chuyện này phải kể từ hơn hai vạn năm trước.
Năm đó, Sơ Tổ chỉ mới là một cậu bé chăn ngựa trên đồng cỏ Mộc Châu.
Đúng, ngày nay chính là cao nguyên Mộc Châu ngoài Đại Việt.
Trong một lần thả ngựa, ngài ấy vô tình đào được nó dưới lớp cỏ.
Chính là cái hộp này.
Tất nhiên, Sơ Tổ không thể mở nó ra được, liền cất giấu nó trong động của mình.
200 năm sau, Thủy Tổ ra đời.
Ngày Thủy Tổ chào đời, mưa giông chớp giật nổi đùng đùng tứ phía, một ngọn thiên lôi vô tình rơi xuống nhắm thẳng vào cửa động.
Ngọn lôi quái ác như muốn đánh vỡ cả ngọn núi thành bột mịn, người bên trong động lẫn Thủy Tổ làm sao sống sót nổi.
Thế nhưng...
Bỗng từ phương xa, một lão giả tóc xám đi tới.
Ngài ấy đi như cưỡi gió, chân bước như lướt mây, một bước vượt ngàn dặm, vươn tay bóp vỡ ngọn ác lôi.
Sau đó vị kỳ nhân liền như làn khói, ngay trước cửa động tan biến vào trong hư không, vô thanh vô tức biến mất.
Người dân quanh vùng vừa mừng vừa sợ, liền lập miếu thờ phụng.
10 năm sau, Phí Thủy Tổ lúc này đã lớn, có thể lên non săn hung thú, xuống bể bắt ác giao, tuy còn nhỏ, nhưng sức khỏe ngang địch đám trai tráng quanh vùng.
Đúng lúc này, vị kỳ nhân kia lại đến.
Ngài ấy trông thấy Phí Thủy Tổ liền vô cùng vừa lòng.
Tặng cho một cuốn kinh thư, mà sau này, cuốn kinh đó trở thành cơ sở viết nên tâm pháp tu luyện của Phí gia chúng ta:
- Phí Thiên Diệt Thần Quyết.
Vị kỳ nhân còn ban cho Thủy Tổ một chữ "Phí", lấy đó làm họ.
Ban một chữ Thiên làm đệm.
Ban một chữ Thần làm tên.
Danh xưng:
[ Phí Thiên Thần ]
Từ đó, tộc chúng ta đã có họ cho mình, chính thức trở thành nhà họ Phí.
-------
" Phí Thiên Thần "
Vương Nhàn cẩn thận nhủ thầm trong lòng, nhớ kỹ cái danh tự này.
Lão Trung tiếp tục điểm chỉ, ngón tay thoăn thoắt vẽ lên mặt bàn:
------
Vị kỳ nhân ban danh tặng quyết xong, liền theo chân Thủy Tổ đến thăm Sơ Tổ.
Sơ Tổ lúc này đã gần đất xa trời, nhưng vẫn ôm chặt lấy hộp gỗ này, xem như trân bảo.
Kỳ nhân trông thấy hộp gỗ, liền cẩn thận dặn dò Phí Thủy Tổ:
" Hộp gỗ này không thuộc về các ngươi.
Hãy giữ gìn cẩn thận nó, chờ người hữu duyên đến lấy."
Phí Thủy Tổ liền hỏi người hữu duyên là ai.
Vị kỳ nhân liền nói:
- Họ Vương, là phu quân mà cháu gái đầu lòng của các ngươi, dẫn về ra mắt."
Lại còn rất cẩn trọng dặn dò:
- Nhớ lấy, không được xúc phạm thiên cơ.
-----
- Thế nhưng, hơn 500 năm trước, có một người họ Vương đã tìm đến đây.
Lúc này lão Trung không dùng ngón tay nữa, mở miệng thổn thức nói:
- Hắn là vị hôn thê, phu quân tương lai của cháu gái lớn Lão Tổ Tông.
- Vốn Lão Tổ Tông cũng định đưa ra hộp gỗ này cho họ Vương kia. Nhưng linh cảm mách bảo, phải đợi cưới hỏi xong xuôi, bọn họ trở thành vợ chồng rồi lão mới lấy ra tặng.
- Xem như quà cưới.
- Nhưng mà...
Lão Trung nói đến đây, khuôn mặt đầy vẻ đau thương nói:
- Hôm đám cưới, họ Vương kia đã không giữ được bình tĩnh nữa. Xông vào Miếu Tổ muốn đoạt đi vật báu.
- Họ Vương đó, vốn chỉ là nhân cấp võ sĩ, thế nhưng đột nhiên tu vi bỗng trở thành Nửa bước Vô Thượng cảnh, thế không thể cản đánh cho Phí gia tan tác một mảnh.
- Rất may Lão Tổ Tông dùng Phương Thiên Kích quyết tử với họ Vương, tuy trọng thương suýt chết nhưng vẫn đuổi y đi được.
- Một kẻ họ Vương?
Vương Nhàn có chút nghi hoặc, tò mò hỏi:
- Hắn là ai? Làm sao lại biết chuyện cơ mật này, để rồi trắng trợn giết người cướp của vậy ạ?
- Hắn gọi Vương Hữu Tài.
Lão Trung căm hận đáp.
- Vương Hữu Tài?!?
Vương Nhàn cố nhớ xem có từng nghe về cái tên này hay chưa.
Nhưng tiếc là, chưa nghe qua bao giờ.
- Chính là hắn. Nhưng sau khi điều tra kỹ về y, nhà họ Phí chúng ta mới nhận ra.
Lão Trung đắng chát nói:
- Ngoài tên họ ra, chúng ta chẳng biết gì về kẻ này hết.
- Ách, bí ẩn như vậy à?
Vương Nhàn ẩn ẩn biết có chuyện chẳng lành liên quan đến hộp gỗ này rồi.
Thế nhưng đầu mối không nhiều, cũng chỉ đành than thở cảm thán.
- Àiiiiiii...
Lão Trung thở dài, ngẩng đầu trông về hướng Phương Thiên sơn môn, ôn tồn kể lại:
- Kể từ đó, Lão Tổ Tông đâm ra cáu kỉnh, thần trí cũng không còn tỉnh táo.
- Lúc nào cũng quản mấy cô cháu gái đời sau rất kỹ, có thể nói là khó khăn cực kỳ.
- Nhất là những người mang họ Vương, dù không phải làm quen với cháu gái đầu lòng, nhưng cũng đều bị Lão Tổ đánh cho tan tác.
- Bất kể ai muốn quen cháu gái đầu lòng, đều phải do chính tay người kiểm tra tỉ mỉ, thậm chí là cho thanh thiếu niên trong tộc, trong họ, trong môn phái cưới các nàng luôn cũng được.
- Miễn sao không phải người ngoài là được.
Nói rồi, lão nhìn Vương Nhàn, bất đắc dĩ khuyên nhủ:
- Chuyến này ngươi qua bên đó, nhớ xử sự sao cho Lão Tổ Tông vui lòng mới đặng.
- Dạ, con hiểu rồi ạ. Có điều...
Vương Nhàn gật đầu lễ phép đáp, rồi mới nghi hoặc hỏi:
- Vì sao ông lại đưa cho con chiếc hộp gỗ này?
- Ài, nói sao đây...
Lão Trung lại thở dài, ngửa mặt nhìn trời, ngữ khí đầy ưu tư giảng giải:
- Ta không biết phải nói làm sao.
- Nhưng ta tin tưởng cháu gái mình. Nó thật lòng rất thích ngươi, này không thể nào là giả được.
- Quan trọng nhất vẫn là, ngươi chỉ là một phàm nhân, sẽ không làm ra chuyện gì tày trời, không gây uy hiếp cho nhà họ Phí.
- Nên ta cầu may, đặt cược vào ngươi một lần.
- Nếu như ngươi thật sự ứng duyên với hộp gỗ, thì phần gông cùm mà hai vạn năm Phí gia ta phải mang, hôm nay xem như được cởi bỏ.
- Dạ, cảm ơn ông nội đã ưu ái con ạ.
Vương Nhàn lập tức đứng dậy, cung kính chắp tay cúi đầu cảm tạ.
Nói đoạn, hắn bước qua, đưa tay chạm vào chiếc hộp gỗ, nghiêm cẩn nói:
- Vật gia truyền này, con xin nhận, nếu có chuyện chẳng lành xảy ra, Vương Kỳ Phong con sẽ chịu trách nhiệm hết thảy.
- Phí gia từ nay, không còn liên quan gì đến hộp gỗ này nữa.
- Trời đất minh giám.
Đùng Đùng Đùng
Hắn vừa dứt lời, trên chín tầng mây lập tức nổ ba tiếng lớn, như thiên lôi oanh đỉnh, tiếng nổ vang vọng chín tầng trời.
Truyền khắp sơn môn nhà họ Phí.
- Ngươi... ngươi...thế mà...
Lão Trung kinh ngạc nhìn Vương Nhàn đến ngây người, há mồm lắp bắp run run nói:
- Ngươi thật sự ứng duyên cùng hộp gỗ này.
Một luồng nước mát bỗng từ đâu chảy ra, chảy xuôi khắp các mạch máu trong người lão.
Khiến lão nhịn không được, vô thức rùng mình một cái, thật sảng khoái.
Như được cởi đi tất cả xiềng xích, thoải mái đến tột cùng.
- Có lẽ là vậy.
Vương Nhàn ngẩng đầu nhìn trời, vui vẻ nhoẻn miệng cười.
- Tốt tốt tốt, cảm tạ trời đất, cuối cùng nhà họ Phí ta cũng đợi được đến ngày này rồi, hahaha....
Lão Trung vui mừng kích động cười lớn, vội vàng đứng bật dậy cảm trời tạ đất liên hồi.
Sau đó, lão liền kéo tay Vương Nhàn, thân thiết vạn phần nói:
- Cháu trai của ta, mau đi ăn cơm nào, khà khà khà...