Chương 120: Nhã...Nhã Yên, Em Đang Mút Tay Anh Hả?!?

- VƯƠNG KHỐN NẠN !!!

Mắng chửi liên hồi trong lòng nhưng vẫn chưa hả giận, Tịnh Nhã Yên phẫn nộ hét lớn:

- TA HẬN CHẾT NGƯƠIII...

Xoảng!!!

- Úi giời ơi?

Dì Mây đang xào đậu trong bếp, nghe tiếng la lớn giật mình đánh rơi cả xẻng trên tay xuống đất, hoảng hồn bật hỏi:

- Chuyện gì mà con bé nó la dữ vậy?

- Hihi, không có gì đâu ạ.

Kiều Nhan đang cặm cụi nhặt rau, ngẩng đầu hihi cười nói:

- Bé Yên đang giận dỗi với anh Phong thôi dì. Lát nữa là anh em họ làm hòa nhau ngay ý mà.

- Cái thằng!

Dì Mây nhẹ vuốt ngực, thở phào trách:

- Lớn rồi mà cứ chọc con bé miết.

- Hihi...

...

- Ui mẹ ơi!

Lão Niêm đang ngồi tĩnh tọa dưới gốc lộc vừng, tinh tế cảm thụ hơi thở yên ả xung quanh.

Chợt nghe tiếng hét của Nhã Yên, suýt chút nữa đã chân khí loạn chuyển, tẩu hỏa nhập ma chết ngất.

Cố gắng ổn định lại kinh mạch đang tê rần rần, lão thấp thỏm dỏng tai nghe ngóng.

Chỉ là, sau tiếng la thì bốn phía bỗng trở nên im ắng lạ thường, lão Niêm lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, nhỏ giọng lẩm bẩm:

- May quá, con bé chỉ kêu gào, chứ không đập bàn phá ghế như ở nhà trọ Vạn Tường.

- Nếu không, chắc lão đây phải đào lỗ chui xuống cho đỡ nhục quá !!!

...

Thế nhưng tại sao lại không một tiếng động?!?

Vì bây giờ trong gian phòng tiếp khách, Vương Nhàn đang bịt chặt miệng cô bé mất rồi.

- Ửm ưm ưm...

( Dịch: Thả ta ra! )

Tịnh Nhã Yên cố sức vùng vẫy, nhưng cả người đã bị Vương Nhàn ôm chặt lấy.

Cơ thể cô bé tiếp xúc với da thịt Vương Nhàn, tức khắc mềm nhũn ra như cọng bún, không thể cử động chứ nói gì đến việc giãy dụa.

Đền tiền bàn ghế bị nàng đập phá một lần, ở nhà trọ Vạn Tường hắn đã sợ tới già rồi.

Nào dám thả bà cô nhỏ này ra nữa, Vương Nhàn vội vàng nhỏ giọng cầu xin:

- Nhã Yên à, em yên lặng một chút có được không. Anh xin em đó.

- Ưm ứm ứm, ửm ưm ưm.

( Dịch: Vương Khốn Kiếp, thả ta ra! )

Thế nhưng cô bé chẳng những không nhượng bộ, mà còn trợn trừng vành mắt đỏ hoe, căm hận nhìn trân trân gương mặt Vương Nhàn trong gang tấc.

Nhìn không chớp mắt, ngập tràn phẫn nộ đến đỉnh điểm.

- Em đồng ý ngồi yên anh mới thả em ra.

Vương Nhàn sợ tiểu loli thấy đau, liền nới lỏng bàn tay, nhưng vẫn chưa dám thả cô bé.

- Có tin ta cắn nát tay ngươi không.

Âm thanh bị đè nén của Nhã Yên theo kẽ tay hắn thoát ra ngoài, dù ú ớ nhưng vẫn nghe hiểu được.

- Em bình tĩnh lại đã... Á đừng cắn...

Cạp

Vương Nhàn còn chưa nói hết câu, cô bé đã há miệng nghiến răng cạp mạnh vào mấy ngón tay đang bịt miệng mình.

Chỉ có điều...

Do đang bị hệ thống ước thúc, nàng căn bản không thể làm tổn thương Vương Nhàn được.

Nói là cắn, thật ra giống như Nhã Yên đang ngậm mút mấy ngón tay của Vương Nhàn thì đúng hơn.

- !!!

" Hệ thống chó má ngươi.

Chạm vào hắn liền bị phong ấn chân nguyên, không thể tổn thương hắn thì thôi.

Giờ đến cả việc cắn hắn một cái, cũng không làm được là sao?

"

Nhã Yên một bụng uất hận, liên tục gào thét trong lòng.

Chỉ là...

- Nhã...Nhã Yên, em đang mút tay anh hả?!?

Vương Nhàn đột nhiên cảm thấy nhột nhột nơi đầu ngón tay, vội vàng rút tay lại, tròn mắt lắp bắp hướng Nhã Yên bật hỏi.

Hắn không nói còn đỡ.

Nói ra rồi, da mặt mỏng dính của tiểu loli nào chịu nổi nỗi xấu hổ này.

- !!!...

Nhã Yên cũng há hốc mồm, ngó hắn trân trân đến ngẩn người.

Nửa hơi thở sau...

Đột nhiên nàng nấc lên mấy tiếng, òa khóc nức nở:

- Hức..hức...huhuhu, Vương Kỳ Phong ngươi bắt nạt ta, huhuhu...

Đôi hàng nước mắt nóng hổi chảy dài xuống hai gò má, nhanh chóng phủ ướt cả khuôn mặt tiểu mỹ nhân.

- A, anh xin lỗi, anh xin lỗi.

Vương Nhàn sợ nhất nước mắt con gái, trông thấy Nhã Yên bật khóc liền cuống hết cả lên.

Không biết làm sao dỗ dành nàng, đành liên tục chắp tay năn nỉ:

- Do anh không tốt, anh chọc giận em, anh khốn kiếp, anh đáng chết.

- Em đừng khóc nữa mà.

Hức...hức...hức...

Thế nhưng Nhã Yên vẫn khóc rấm rứt liên hồi, không hề nghe thấy lời hắn nói.

- Ách...không tốt...

Bỗng nhiên hắn thấy cổ họng Nhã Yên liên tục phập phồng, sợ nàng tức giận đến mức phun máu, vội vàng đưa tay muốn vỗ nhẹ lưng nàng.

- Buông tay ra. Cút.

Chỉ là, không đợi bàn tay hắn chạm lên người mình, Nhã Yên đã hoảng hốt hất văng Vương Nhàn qua một bên.

Không nói một lời, không thèm nhìn lấy hắn một cái, nàng run rẩy đứng bật dậy chạy thẳng ra ngoài.

- Ách, giận mình thật đấy à?!?