Chương 123: Một Chiếc Balo Nhỏ

- Như Ngọc đâu rồi Nhan?

Trong phòng ăn, bữa trưa đã được dọn sẵn lên bàn, hầu hết đều là những món đơn giản, rau dưa đạm bạc.

Vì ở đây nơi chốn linh thiêng, tránh âm sát khí ảnh hưởng đến miếu thờ, phải hoàn toàn kiêng cử việc giết mổ, nên bữa ăn của những người trông miếu không hề có thịt cá.

Dẫu vậy, đối với võ giả tu luyện chân khí thì điều này cũng không ảnh hưởng quá nhiều.

Lão Trung bình thản ngồi ở vị trí thủ tọa chờ mọi người, trông thấy Kiều Nhan bưng tô canh cải ngọt bước vào, đợi cho nàng đặt nó ngay ngắn lên bàn.

Lão mới hỏi cô cháu gái nhà mình:

- Như Ngọc đâu rồi Nhan.

- Cậu ấy đi kiếm bé Yên rồi nội.

Kiều Nhan vừa soạn chén đũa vừa cười đáp.

- Ài, thằng Phong cũng thật là, sắp đến giờ cơm còn chọc giận con bé.

Dì Mây ở trong bếp cất đồ ăn cẩn thận, sau mới bước qua phòng ăn, không thấy bóng dáng Nhã Yên đâu, liền thở dài khẽ trách.

- Anh Phong tắm xong rồi ạ?

Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gọi của Mộc Miên, thiếu nữ này không biết vô tình hay cô ý đứng đợi Vương Nhàn.

Trông thấy hắn liền mỉm cười ngọt ngào nũng nịu gọi.

- Ông Nội, dì Mây, để mọi người đợi lâu rồi.

Vương Nhàn cùng Mộc Miên bước vào, trông thấy mọi người có mặt cũng gần đủ, có chút áy náy nói.

- Không sao, chúng ta vẫn còn đợi Nhã Yên nữa.

Dì Mây ánh mắt đầy oán trách, hướng Vương Nhàn nhắc tội hắn.

- Hì hì, sự cố ngoài ý muốn thôi dì ạ.

Xấu hổ vuôt vuốt mũi, Vương Nhàn chột dạ đáp.

Dù sao cũng là hắn chọc giận bà cô nhỏ kia đấy.

Nói đoạn hắn sửa nếp áo gọn gàng, sau mới đến một bên ngồi xuống.

Mộc Miên thì nhu thuận đi đến ngồi cạnh dì Mây.

Còn Kiều Nhan sau khi sắp chén đũa xong xuôi, cũng ngồi xuống bên trái Vương Nhàn.

Trông thấy vẻ mặt tỉnh bơ của hắn, nàng nghiêng đầu tựa lên vai hắn, tò mò nhỏ giọng hỏi:

- Anh lại chọc bé Yên giận nữa hả, Vương Xấu Xa.

Tuy Kiều Nhan nhỏ giọng thủ thỉ với anh người yêu, nhưng ba người còn lại đang có mặt ở đây, đều có thể nghe được.

Vừa nhìn cháu gái của mình ân ân ái ái với họ Vương, lão cũng tò mò, không biết thằng nhóc này làm sao đuổi được con bé hay vậy.

- Anh là Vương Đẹp Trai, không phải Vương Xấu Xa.

Vương Nhàn mặt dày mày dạn đáp, lại có chút vô tội nói:

- Em đừng có bắt chước tiểu ma nữ gọi loạn như vậy.

- Hihi...

Kiều Nhan che miệng khẽ cười, tay ngọc đập nhẹ lên vai hắn mấy cái.

- Vương Đẹp Trai?

Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên giọng nói thánh thót của tiểu ma nữ, đầy khinh bỉ mắng:

- Đẹp cái đầu heo nhà ngươi.

Như Ngọc dẫn theo Nhã Yên đi vào, trông thấy mọi người đều ở đây đang đợi mình dùng cơm, nàng dịu dàng cúi đầu xin lỗi.

Nói đoạn, nàng mới đi đến ngồi xuống bên phải Vương Nhàn.

- Balo ở đâu vậy Ngọc?

Kiều Nhan trông thấy Như Ngọc lưng đeo một chiếc balo hoàn toàn khác biệt, liền nghi ngờ dò hỏi:

- Hình như không phải cái của cậu mà nhỉ?

Như Ngọc trên đường đi cũng có đem theo một chiếc balo, nhưng chắc chắn không phải cái này rồi.

- À, mình vô tình nhặt được.

Như Ngọc bình thản đáp lời.

- Để anh xem thử.

Vương Nhàn đưa tay sờ chiếc balo một lượt, sau đó điềm nhiên thu tay lại, vô cùng tự nhiên nói:

- Vừa hay anh có món đồ cần đưa cho em, em giữ luôn đi.

Nói đoạn, hắn rút ra chiếc hộp gỗ mà lão Trung đem ra lúc nãy, đưa luôn cho Như Ngọc.

- Không được.

- Không được.

Trông thấy Như Ngọc cầm lấy hộp gỗ, cả lão Trung và Nhã Yên đều đồng loạt hét lớn.

- Kỳ Phong à, đây là đồ của ngươi, ngươi phải giữ nó cho cẩn thận.

Lão Trung sốt sắng khuyên ngăn:

- Đừng nên đưa vào tay người khác.

- Đây là túi của người khác, không được đem mấy món đồ bẩn thỉu của ngươi bỏ bậy bỏ bạ vào.

Nhã Yên gắt giọng mắng.

- Đồ bẩn thỉu?!?

Nghe tiểu loli ngay trước mặt, mắng báu vật gia truyền nhà mình là đồ bẩn thỉu, khiến khóe môi lão Trung co quắp liên hồi.

Ngặt nỗi, lão không dám nói ra lai lịch của chiếc hôp gỗ, nên chỉ đành bấm bụng ôm cục tức trong lòng.

- Không sao đâu nội, đồ của con cũng là của Như Ngọc ạ.

- Hả?!?

Lão Trung hết nhìn Vương Nhàn lại nhìn Như Ngọc, miệng già lắp bắp nói:

- Các ngươi...các ngươi...

- Hì, yên tâm đi nội. Như Ngọc cũng là người của anh Phong.

Kiều Nhan khẽ cười hướng lão Trung giải thích:

- Cậu ấy rất đáng tin cậy ạ.

Kiều Nhan cố ý nhấn mạnh hai chữ "tin cậy", chứng tỏ vị trí của Như Ngọc trong lòng Vương Nhàn.

- Ngươi...

Lão Trung nhìn chằm chằm cô cháu gái lớn của mình, không biết nói sao cho phải.

Vốn dĩ ban đầu lão chỉ nghĩ Như Ngọc là thị nữ đi theo hầu hạ Vương Kỳ Phong mà thôi.

Không ngờ địa vị của con bé còn hơn cả cháu gái mình nữa.

Đã thế Kiều Nhan lại còn vui vẻ dẫn tình địch của mình về nhà ra mắt nữa chứ.

- Thật hết nói nỗi, ài.

Nghẹn họng hồi lâu, lão cũng chỉ biết lắc đầu than thở.

- Nhã Yên.

Như Ngọc hướng tiểu loli nghiêm túc nhắc nhở:

- Đây là quà gặp mặt ông Trung tặng anh Phong, em đừng nói loạn.

- Đúng đúng, là quà gặp mặt ta tặng cho hắn.

Lão Trung vội vàng đính chính.

- Lão Trung, nó chính là vật ngươi muốn đưa cho hắn?

Nhã Yên quay sang lão Trung kinh ngạc hỏi.

Rồi lại quay sang phía Vương Nhàn, vừa đưa tay qua vừa trừng mắt dõng dạc đòi nợ:

- Ngươi đã hứa với ta những gì. Giờ lại dám giở quẻ, muốn một mình nuốt trọn đồ của lão Trung.

- Ách!!!

Lão Trung trợn trắng mắt, hướng Vương Nhàn ngây ngốc hỏi:

- Ngươi còn định chia nó cho con bé nữa hả?!?

" Đây là báu vật truyền thế của ta. Thế mà..thế mà..."

Lão Trung đau đớn gào thét trong lòng.

Đồ gia truyền hơn hai vạn năm, lại bị thằng ôn con này đem ra tán gái?!?

- Hì hì ^^!

Vương Nhàn xấu hổ vuốt vuốt mũi cười trừ:

- Tạm thời cứ để ở chỗ Ngọc trước, chuyện còn lại bàn sau. Cơm canh nguội hết rồi, mọi người mau ăn trưa nào.

Nói rồi, hắn vội vàng bưng chén cầm đũa, tranh thủ lùa cho hết chén cơm rồi chuồn lẹ.

Vốn dĩ hắn định lấy đồ bên trong ra, rồi mới đưa vỏ hộp cho Nhã Yên, ai ngờ tiểu loli hấp tấp quá.

Khiến hắn bỗng dưng biến thành kẻ xấu, chuyên lừa gạt thiếu nữ mất rồi.

- Vương Khốn Kiếp...

Nhã Yên nhìn Vương Nhàn cắm mặt chó vào chén cơm, nghiến răng gằn từng chữ đe dọa:

- Nể mặt chị Ngọc ta không so đo với ngươi. Chuyện chúng ta còn chưa xong đâu. Hừ.

- Ô kê ô kê. Nhoàm nhoàm...

Vương Nhàn cầu cho mau qua bữa cơm, không muốn dây dưa với tiểu ma nữ, chỉ dám gật đầu chấp thuận liên hồi.