Chương 18: Mất...

Trời cũng đã khá khuya, đường cũng ít người qua lại. Tôi thơ thẩn một mình trên con đường thưa thớt bóng người kế bên bờ kè. Tôi đã đánh mất mọi thứ. "Thế giới thật không công bằng", tôi thốt lên, mà cũng đúng thôi nó vốn dĩ đã không công bằng.

Tôi cứ bước tiếp, lê thê đôi chân mãi cho đến khi tôi chợt nhận ra một ông già bẩn thỉu và ướt sũng đang loay hoay tìm cái gì đó. Tôi làm ngơ ông ta và cứ bước tiếp. Ôi! Mùi trên người ông ta thật kinh tởm khó mà diễn tả nổi. vừa thối rữa vừa ẩm ướt. Ọe! Tôi phải nín thở một hơi dài để bước tiếp.

Nhưng lại thấy ông ta tội nghiệp rồi tôi cũng ngoảnh đầu nhìn ông ta.

"Ông ơi ông mất gì thế ông? Có cần cháu giúp không?"

Tôi hỏi. Đợi một lúc lâu thì ông ta thều thào trả lời:

"Cậu không giúp được đâu, tôi bị mất xác đã hai ngày rồi. Không biết cái xác tôi nó kẹt ở đâu nữa"