Chương 42
Cậu ta khóc thì khóc đi, những vẫn còn muốn kéo Mục Thanh cùng ngã trên đất, khóc đến nỗi không còn chút tôn nghiêm nào, cơ thể run như cầy sấy, rõ ràng là một thanh niên cao hơn Mục Thanh nhiều, nhưng lại không hề có tôn nghiêm như vậy, Mục Thanh chỉ đành kéo cậu ta lên, bất lực nói: “Được rồi được rồi, đừng khóc nữa, không để cậu dẫn đường nữa.”
Người này chắc là đầu óc không được thông minh cho lắm, nói đơn giản chính là đồ ngốc, lúc đó ở trong phòng tập thể hình không nhìn ra được, cậu ta nói ít, không rõ ràng, bây giờ nhìn kỹ mới cảm thấy có chút không đúng, Mục Thanh không làm bậy với cậu ta nữa, chỉ là vừa thả Hạ Tuấn Hoa ra, đã thấy người đó nhanh chóng biến thành một con chó săn tứ chi mạnh mẽ, gầm lên trời một tiếng, điên cuồng chạy về phía trước.
Tàng Ngao?
Mục Thanh nhanh tay bật đèn pin trong điện thoại lên, nhìn về phía ánh sáng, quả thật là một con Tàng Ngao, dưới ánh sáng yếu ớt, có thể nhìn thoáng thấy thân ảnh đang chạy của cậu ta, lông rậm rạp có hình dạng, được chăm sóc cẩn thận, ở cổ còn có vòng cổ màu đỏ, chiếc chuông ở giữa đang phát ra tiếng kêu leng keng.
Cậu đột nhiên nhớ đến hôm đó khi ở phân cục, Giang Thần Thần nói họ đánh nhau một trận với yêu quái hút tinh khí của con người, con chó yêu đó có đeo một sợi dây màu đỏ trên cổ, cũng có chuông, so sánh hai cái với nhau, Mục Thanh lập tức hiểu ra, đuổi theo con chó yêu đang chạy kia, một lòng muốn bắt được nó.
Trong lòng Hạ Tuấn Hoa hoảng sợ, vội vàng nhìn về phía sau, nhưng không để ý đến đường phía trước, Ngao Tạng chạy rất nhanh, vốn dĩ có thể chạy thoát thân, nhưng cậu ta lại làm hỏng cơ hội này, khi quay người lại đã không kịp tránh, đâm thẳng vào cái cây trước mặt, tiếng động khi va chạm có thể gọi là chấn động trời xanh, đến cả Mục Thanh cũng bị dọa đến nỗi lùi về phía sau một bước, sau đó thấy Hạ Tuấn Hoa nằm thẳng cẳng trên mặt đất.
Bất động rồi, ngất rồi.
Mục Thanh: “....”
Đây là trải nghiệm dễ dàng nhất trong cuộc đời làm nhiệm vụ của cậu, không cần phải phí sức, Mục Thanh đi qua, nhấc con Tàng Ngao lên một lúc, mặc dù trông Hạ Tuấn Hoa như một con chó lớn, nhưng thật ra lại nhẹ hều không hề nặng. Mục Thanh lại đặt cậu ta xuống đất, sờ một lúc thì thấy con chó này trông thì mập, có điều bởi vì lông tóc xõa tung, mà cơ thể lại gầy yếu, không được bao nhiêu thịt.
Mục Thanh lật xem vòng cổ trên cổ cậu ta, lấy điện thoại xem hoa văn trên đó, thấy giữa quả chuông có khắc hai chữ cái, wq.
Vương Kỳ?
Chuyện này có liên quan đến anh ta sao, Mục Thanh không hiểu lắm, nhìn bề ngoài Vương Kỳ mặc dù là một người bình thường, nhưng có lẽ đã thu yêu khí, nên không thể biết được thân phận thật sự, Mục Thanh không dám xem thường, cậu lấy từ trong người ra một cái khóa bắt yêu mà phân cục phát cho, trói chặt Hạ Tuấn Hoa, cõng cậu ta trên lưng, vừa đi vừa gọi điện thoại cho mấy người ở phân cục, để họ nhanh chóng đến bên này tập trung.
Chỉ là không biết Lê Quang đi đâu rồi, Mục Thanh cảm thấy khó hiểu, một người lớn như vậy, lúc đó cậu đi phía trước, Lê Quang đuổi theo sau, theo lý mà nói sẽ không đi lạc được, có điều lạc rồi thì lạc thôi, việc đã rồi, Mục Thanh nghĩ đợi giải quyết xong chuyện này có lẽ sẽ có cơ hội tìm anh ta, bây giờ thật sự không có đủ khả năng.
Đi được một đoạn, Hạ Tuấn Hoa trên lưng dần dần tỉnh lại, cậu ta giãy dụa một hồi thấy không thể thoát được thì đè lên lưng Mục Thanh, đè toàn bộ sức nặng lên lưng Mục Thanh, khóc thút thít, khóc ngày càng to hơn, lúc này họ sắp vào khu dân cư rồi, Mục Thanh sợ động tĩnh của cậu ta sẽ thu hút người khác, nhanh chóng kéo cậu ta xuống đất bịt miệng lại, dọa cậu ta: “Cậu còn khóc nữa tôi sẽ ăn cậu.”
“Đừng ăn tôi.” Hạ Tuấn Hoa khổ sở cầu xin cậu.
Mục Thanh: “Vậy cậu đừng khóc nữa, tôi có vài chuyện muốn hỏi cậu.”
“Cậu nói đi.” Lúc này trông cậu ta rất ngoan, không có vẻ gì gian dối.
Mục Thanh thấy dáng vẻ này của cậu ta thì bắt đầu xoắn xuýt: “Tinh khí của những người kia có phải là do cậu hút không, tại sao cậu muốn giết người.”
“Không phải do tôi giết, tôi không hút tinh khí của con người.”
“Vậy thì là ai?”
Hạ Tuấn Hoa khịt mũi, ngậm miệng không nói, trên gương mặt đó của cậu ta không giấu được biểu tình gì, biểu tình thế nào tương ứng với lời nói đấy, Mục Thanh thấy rõ ràng, cậu lấy đèn điện thoại chiếu vào mắt cậu ta, ép hỏi: “Nói, là ai.”
Hạ Tuấn Hoa nói: “Tôi không biết.”
“Ai.” Lần đầu tiên Mục Thanh ép cung đã bị từ chối, trong lòng có chút không vui, nhưng đối với gương mặt chó vô tội của Hạ Tuấn Hoa, cậu lại không biết nên hung hăng làm nhục cậu thế nào mới tốt, cuối cùng lên mạng tìm kiếm công thức, lạnh giọng nói với Hạ Tuấn Hoa: “Cậu đợi đấy, để tôi tìm cách xem ăn cậu thế nào, đầu tiên đổ dầu vào nồi, thêm tỏi, thêm hành lá băm nhỏ, thêm nước tương, thêm dầu hào, thêm hạt nêm, khuấy đều, sau đó một bên kia dùng lửa lớn đun sôi....”
Hạ Tuấn Hoa co rúm người lại lùi về phía sau, Mục Thanh không để cậu ta chạy thoát, trong lúc tranh chấp, xung quanh đột nhiên sáng lên, cậu ngẩng đầu lên nhìn, thấy một người một chó bị một nhóm bảo vệ cầm đèn sáng trưng bao vây, ở giữa chỉ còn lại phạm vi tầm một mét, ánh sáng trước mặt sáng như ban ngày, ánh sáng mạnh khiến Mục Thanh không thích ứng được nheo mắt lại, Hạ Tuấn Hoa ở bên cạnh run rẩy, trốn ra sau lưng cậu.
“Hóa ra là thằng nhóc cậu sao, vậy mà lại là thầy bắt yêu?” Một người trong đó chính là Vương Kỳ, trên người anh ta mặc vội một bộ đồ ngủ màu đen, cổ áo còn chưa cài, rõ ràng là vừa mới vội vàng dậy từ trên giường, thị lực Mục Thanh tốt, vừa nhìn đã có thể nhìn thấy dấu vết mơ hồ ở trên lồng ngực đang mở rộng ra của anh ta, cái đó gọi là dấu hôn, cậu vẫn biết cái này, còn gọi là vết dâu tây, tự mình cũng có thể trồng ra được.
Có điều vị trí ở lồng ngực này, rõ ràng là do người khác làm ra, Mục Thanh nhớ lại cảnh tượng nghe được ở nhà vệ sinh trong phòng gym, theo phản xạ nhìn Hạ Tuấn Hoa ở phía sau, nhưng thấy thần trí cậu ta đã không còn rõ ràng nữa, trên mặt còn có nước mắt chảy dài, luôn lẩm bẩm: “Đừng động vào tôi, tránh ra, tôi ghét anh.”
Vương Kỳ cau mày: “Cậu đang làm gì vậy, lại muốn trốn, còn muốn dẫn theo đồng loại của cậu cùng trốn ra ngoài sao?”
Hạ Tuấn Hoa đã không còn nghe rõ lời của anh ta nữa rồi, hoàn toàn chìm đắm trong thế giới của chính mình, vì vậy Vương Kỳ lại mắng: “Đồ súc sinh này, ông đây tốn công tốn sức nuôi cậu, cậu xem cậu làm ra chuyện gì, là cậu dẫn cậu ta đến đây sao?”
Họ không phải là người yêu sao, trong lòng Mục Thanh hoảng sợ, rõ ràng là nghe thấy loại chuyện đó trong phòng vệ sinh, làm loại chuyện đó, không phải đều là người yêu của nhau sao?
Vương Kỳ còn đang nói: “Đừng cho rằng tôi thích cậu, cậu có thể thích làm gì thì làm, ông đây không thiếu một người như cậu, còn làm chuyện xấu, ngày nào nhìn cũng phiền rồi, tôi thấy cậu không muốn sống nữa rồi.”
Mục Thanh hiểu được ý trong lời nói của anh ta, lập tức cảnh giác, nghiêng người bảo vệ Hạ Tuấn Hoa phía sau, lúc này Vương Kỳ mới giống như lại chú ý đến cậu, cười nói: “Tên nhóc nhà cậu bản lĩnh thật là lớn, nếu không, khoảnh khắc khi cậu bước chân vào trang viên này của tôi đã bị phát hiện rồi, vậy mà còn có thể chống đỡ được đến bây giờ.”
“Là do anh quá yếu thôi.” Mục Thanh trả đũa, cậu từ trong những lời nói của đối phương rút ra được một manh mối quan trọng: “Những người ở trong trung tâm thương mại đó là do anh giết sao?”
“Không phải tôi.” Vương Kỳ xoay chiếc nhẫn trong tay, cười nói: “Tôi là tổng chỉ huy, không cần phải đích thân ra tay.”
E rằng anh ta đã quá tự tin vào chính mình rồi, vậy mà lại thừa nhận chuyện này, cười híp mắt còn hào phóng nhìn Mục Thanh, hỏi cậu: “Cậu đã lên giường với Lục Ngọc Thương chưa?”
Lên thì lên rồi, số lần hai người ngủ chung một giường e rằng hai bàn tay cũng không đếm đủ, có điều tất nhiên Mục Thanh sẽ không trả lời anh ta, cậu khinh thường kể chuyện thân mật của mình và Lục Ngọc Thương cho đối phương biết, những thứ tốt đẹp tất nhiên là phải giấu cho kỹ, sao có thể bị người khác rình mò được chứ.
“Chưa sao?” Vương Kỳ đoán: “Hay là lên rồi?”
Khi anh ta đang tự nói chuyện, trong phòng cách đó không xa đột nhiên vang lên một tiếng chuông báo động, khiến điện trong trang viên đột nhiên sáng lên, có lẽ đều là đèn kích hoạt bằng giọng nói, một hàng dài sáng lên, sắc mặt Vương Kỳ đại biến, thầm kêu lên một tiếng không ổn, một mặt bảo người bên cạnh bắt lấy Mục Thanh, một mặt dẫn mấy người vội vàng xông qua.
Đợi anh ta đi rồi, mấy người xung quanh đều biến thành những con chó, lao về phía Mục Thanh và Hạ Tuấn Hoa, những con chó này thuộc nhiều giống khác nhau, có con chó to lớn mặt trắng đỏ, cũng có con chó hung dữ toàn thân đen kịt, buồn cười nhất trong đó còn có một con chó chân ngắn, chạy chậm hơn những yêu quái khác, thua xa đồng đội, nhưng lại là loại dữ nhất, sủa cũng sủa lớn nhất.
Chó càng nhỏ càng không nhận thức được chính xác bản thân mình, nói chính là như vậy.
Mục Thanh cõng Hạ Tuấn Hoa, nghiêng người tránh đòn tấn công của một con berger, va chạm trực diện với một con Husky, con chó đó bị cậu đụng bay ra ngoài một mét, có điều mấy giây sau vẫn tiếp tục lao về phía trước, Mục Thanh giơ chân đá về phía sau, con chó đó kêu lên một tiếng ngã xuống, ngã một cú đau đớn trên mặt đất.
Sau đó lại đến một con Labrador, hình như còn chưa hoàn toàn trưởng thành, lông buông xõa thành hình, ngây dại lao về phía Mục Thanh, sau đó bị Mục Thanh nắm lấy hai tay ném sang một bên, nằm trên mặt đất sủa ư ử mấy tiếng, co giật mấy cái, hoàn toàn ngất đi.
Mặc dù nhiều chó, nhưng không hữu dụng lắm, chắc là Vương Kỳ cũng không ngờ một đứa nhóc nhỏ bé như Mục Thanh, lại có thể đánh nhau hung tàn như vậy, gần như lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai, đánh gục chúng, cuối cùng chỉ còn lại con chó Corgi chân ngắn hung dữ.
Corgi ngẩn ra, nhanh chóng chạy trở về, chuẩn bị trở về gọi thêm cứu binh, nhưng chân của nó thật sự quá ngắn, khi chạy được một đoạn gặp chướng ngại vật bị vấp, chân bị thương, ngã lăn trên đất, không thể dậy được.
Mục Thanh túm cổ nó giơ lên trời, một lúc sau con chó đó biến hình, vậy mà lại là một đứa trẻ hai ba tuổi, thậm chí còn không thể nói chuyện lưu loát, tinh thần của đứa bé ngẩn ra một lúc lâu, như thể vừa tỉnh dậy từ trong mơ vậy, gọi Hạ Tuấn Hoa vẫn còn nằm trên mặt đất, gọi: “Anh.... anh, cứu em.”
Con chó khốn nạn Vương Kỳ này, Mục Thanh mắng thầm trong lòng, cậu sắp bị tức đến điên rồi, sao có thể chịu được như vậy chứ, một đứa trẻ còn nhỏ như vậy mà cũng có thể ghép vào cho đủ được, đúng là táng tận lương tâm mà.
Cậu cởi áo ngoài, quấn lấy thân thể trần truồng của đứa trẻ, trong quá trình mặc áo cậu phát hiện đây là một cậu bé, dáng vẻ đáng yêu, có điều trong cái đẹp vẫn còn chỗ khiếm khuyết, cái chân của cậu bé giống như hình chó ban đầu vậy, vừa ngắn vừa mập, không thích hợp với tỷ lệ bình thường của cơ thể con người, e rằng sẽ xảy ra vấn đề.
Mục Thanh mặc xong quần áo cho cậu bé, dùng sợi dây bắt quỷ còn lại buộc lên người cậu bé, lại đi đến gốc cây ban đầu, nhìn Hạ Tuấn Hoa một lúc, thở dài, ôm con Tàng Ngao cao lớn lên, khiêng trên vai, đi về phía trước.
Cậu phải nhanh chóng tập hợp với nhóm người Lưu Huyền Thông, xử lý xong những yêu quái này, còn có Vương Kỳ chờ đợi họ giải quyết nữa.
Đi một lúc, thần trí Hạ Tuấn Hoa từ từ thanh tỉnh, con Corgi gọi một tiếng anh xong, thì bắt đầu khóc như mưa, vừa nức nở vừa xin lỗi Mục Thanh, nói xin lỗi, còn nói muốn nói hết mọi chuyện cho cậu biết, chuyện này rất dài, nhóc ta phải nói từ từ.
Nước mắt thấm ướt vải trên ngực Mục Thanh, cậu có chút không vui lắm, bộ đồ này là do Lục Ngọc Thương mua cho cậu, bình thường cậu bảo vệ như bảo bối vậy, lúc này lại ướt thành như vậy.
Làm gì vậy chứ, Mục Thanh muốn ném Hạ Tuấn Hoa xuống đất hung hăng sỉ nhục một trận, một con chó lớn như vậy, sao nói khóc là khóc, cậu ta không khóc nữa.