Chương 41: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 41

“Ở đâu vậy?” Lục Ngọc Thương tiếp tục hỏi cậu.

Mục Thanh mơ hồ trả lời: “Ở bên ngoài.”

“Bên ngoài nào?”

Chỗ nào thì Mục Thanh không thể nói ra được, không nói đến nơi này hoang vu, hoàn toàn không tìm được địa chỉ, cho dù cậu biết cậu cũng không dám nói, lúc đó cậu đã cam đoan nhất định sẽ về nhà trước khi trời tối, cho dù không trở về, cũng không thể lang thang bên ngoài được, vì vậy sau khi suy nghĩ một lúc thì lừa Lục Ngọc Thương: “Ở phòng làm việc, hôm nay có chút bận.”

Rõ ràng chỉ là một câu hỏi địa điểm đơn giản, nhưng từ lúc Lục Ngọc Thương hỏi ra ba chữ kia cho đến lúc Mục Thanh trả lời, trôi qua bảy tám giây, Lục Ngọc Thương không ngốc, lập tức cảnh giác, chân trượt vali cũng không động nữa, ngồi ở trên đó nói: “Tôi cúp điện thoại trước, chúng ta gọi video wechat nói chuyện.”

Mục Thanh a lên một tiếng, nói: “Không hay lắm đâu.”

“Cậu xấu hổ cái gì chứ?” Lục Ngọc Thương cười: “Mau, tôi cúp đây, tí nữa cậu phải nghe đấy biết chưa.”

“Đợi chút.” Mục Thanh một mặt thảm thiết, cuối cùng nói thật: “Ra ngoài bắt yêu.”

Cậu kể chi tiết chuyện chó Tàng Ngao cho Lục Ngọc Thương nghe, có điều lược bỏ đi quá trình ở giữa nhìn thấy Lê Quang và ngồi chung xe với Lê Quang ra ngoài làm nhiệm vụ, xác thật là bị ủy khuất, người đó rõ ràng đang bắt nạt cậu, nhưng lại không thể nói ra. Lục Ngọc Thương và Lê Quang không hợp nhau, Mục Thanh nói với anh, vậy không phải vô có khiến người ta ngột ngạt sao, không được.

“Có nguy hiểm không?” Lúc đầu Mục Thanh lừa anh, nhận thức này khiến Lục Ngọc Thương có chút buồn bực, nhảy xuống đứng trên mặt đất, tức giận đá mũi giày vào vali, đá nó về phía trước, vừa đi vừa sa sút tinh thần nói, dường như có chút yếu ớt: “Cậu lừa tôi, tôi khó chịu.”

Mục Thanh học được cách lừa người rồi, lúc trước cậu thành thật bao nhiêu, tính tình ngay thẳng, thẳng đứng như một cái cây vậy, cong một độ cũng có thể khiến người khác lo lắng, sao bây giờ lại có dáng vẻ như vậy chứ.

“Xin lỗi, đừng giận mà, Thương Thương.” Mục Thanh cũng khó chịu: “Đợi ba làm xong nhiệm vụ qua đó thăm con có được không.”

Thái độ dỗ con trai này quả thật rất nghiêm túc, không hề lấy lệ, rất có phong thái gia trưởng, dũng cảm chịu trách nhiệm, Lục Ngọc Thương vừa giận vừa buồn cười, cầm điện thoại không nói gì, Mục Thanh cũng không cúp, hai người cùng nghe tiếng hít thở của đối phương.

Bên phía Lục Ngọc Thương không có ai tiết lộ hành trình của anh, nên bên ngoài không có fan đến đón máy bay, mặc dù lạnh lẽo, nhưng cũng vô cùng yên tĩnh, nhiệt độ trên núi thấp, anh lại mặc ít quần áo, vậy mà đột nhiên cảm thấy vô cùng lạnh, ho một tiếng ôm chặt lấy mình, trợ lý phía sau lo lắng nói: “Anh Lục, mau mặc áo vào.”

“Không, suỵt.” Lục Ngọc Thương run rẩy nhìn về phía xe bảo mẫu, vừa đi vừa nói với Mục Thanh: “Tôi thật sự rất tức giận, bên ngoài lạnh, lại không có quần áo để mặc, chịu khổ chịu mệt.”

Anh lên xe bảo mẫu, ấm áp rồi, nhưng anh vẫn lừa Mục Thanh: “Lạnh quá, đúng rồi, cậu dùng điện thoại của ai vậy, vừa rồi điện thoại bị làm sao vậy?”

Máu thịt họ như được kết nối với nhau vậy, Lục Ngọc Thương lạnh, Mục Thanh cũng cảm thấy lạnh, vừa lạnh vừa đau lòng, lại không dám lừa anh: “Cái đó vỡ rồi, của đồng nghiệp.”

“Lưu Huyền Thông sao?”

“... Ừ.”

Mục Thanh lo lắng, sợ Lục Ngọc Thương còn muốn bất chấp hỏi đến cùng, may mà Lục Ngọc Thương không hỏi nhiều, chắc là tin lời của cậu, sau đó anh bảo Mục Thanh chú ý an toàn, về nhà sớm chút, rồi nói chúc ngủ ngon với cậu.

Mục Thanh chần chừ một lúc, trả điện thoại lại cho Lê Quang, Lê Quang đưa cái điện thoại bị rơi hỏng cho cậu, nói: “Sửa xong rồi.”

Thật ra hoàn toàn không bị hỏng, điện thoại này chất lượng tốt, lúc đó đột nhiên màn hình đen lại, lắc mấy cái là lại tốt như cũ, Mục Thanh kết thúc xong thì ôm lấy, lên xe với anh ta.

Im lặng tầm bốn năm phút, Lê Quang đợi đèn đỏ ở ngã tư trước mặt, trong quá trình đợi anh ta quay người, miễn cưỡng lôi ra một hộp đồ ở băng ghế sau, lật một lúc lấy ra một cái đưa cho Mục Thanh, nói: “Ăn chút đồ đi.”

Mục Thanh ngẩn ra nhìn đồ ăn vặt trong lòng, là một túi mochi, bốn vị, có vị matcha.

“Thích ăn không?” Lê Quang nhìn phía trước, giảm tốc độ, đánh bánh lái, quay người nói: “Ăn hết vẫn còn, tôi mua rất nhiều.”

Anh ta không chỉ mua mochi, còn mua rất nhiều đồ ăn vặt khác, lúc đó đi siêu thị, vô thức chọn ra một đống, cũng không biết Mục Thanh có thích ăn không, nhưng trong tiềm thức chỉ cảm thấy cậu thích ăn, cũng không biết tại sao lại tự tin như vậy.

Mục Thanh ngẩn ra không xé vỏ, Lê Quang nhướng mày, nhìn cậu hỏi: “Đợi tôi mở cho cậu sao?”

Không, không phải, Mục Thanh trả lời trong lòng, một cỗ cảm xúc khó chịu đột nhiên dâng lên, đọng lại trong lòng một lúc lâu, đuổi cũng không đi, cậu ngẩn ra nhìn sườn mặt của Lê Quang, một lúc sau vội vàng cúi xuống, nói một câu cảm ơn, lấy một cái nhét vào miệng.

Ăn như hổ đói, thật ra không đói, chỉ là bị loại cảm xúc này ép một cục khí, cưỡng ép mình phải ăn xong.

“Ngon không?” Lê Quang hỏi cậu.

“Ừ, cảm ơn.”

Lúc này Mục Thanh không biết nên nói gì, lần đầu tiên gặp mặt cậu tràn đầy sợ hãi và chán ghét với Lê Quang, lần thứ hai đột nhiên cảm thấy quen thuộc, lần thứ ba dâng lên một cỗ cảm xúc không thể nói rõ, tuyệt đối không phải là cảm xúc tiêu cực, chắc là cảm xúc tốt.

Cậu không nghĩ ra, dứt khoát không nghĩ nữa, khi xe sắp đến địa điểm, Lê Quang đột nhiên nhận một cú điện thoại, một tay anh ta lái xe một tay cầm điện thoại, nói alo một tiếng, cuộc gọi này chỉ kéo dài năm sáu giây, sau khi cúp máy anh ta ném điện thoại vào ghế sau, nói với Mục Thanh: “Cậu biết ai gọi điện thoại không.”

Mục Thanh đột nhiên có một dự cảm không tốt: “Ai?”

Lê Quang cười với cậu: “Lục Ngọc Thương, cậu ta tự cúp điện thoại, tôi không hề làm gì cả.”

Dường như anh ta đang vô cùng tự hào, giống như đã làm một chuyện lớn nào đó được ghi vào sổ sách, tâm trạng của anh ta tô điểm thêm cho kỹ năng lái xe của anh ta, sau đó, chiếc xe một đường bình an, cuối cùng thuận lợi đến địa điểm mục tiêu.

Mục Thanh mở cửa xe ra, không thèm quay đầu lại đi về phía trước, cảm động gì đó cút mẹ đi, khó chịu gì đó cút mẹ đi, bây giờ cậu chỉ lo lắng đến cảm xúc của Lục Ngọc Thương, không biết con trai nuôi của cậu, bây giờ có ăn ngon ngủ ngon không.

Lục Ngọc Thương: “Phân chó.”

Anh cúp điện thoại, chửi một câu: “ĐM.”

Khi anh thấp giọng chửi thì rất tức giận, tức giận không nhẹ, ngọn lửa đó đã lan đến tận mí mắt rồi, chỉ cần một ngòi dẫn là có thể thoát ra, trợ lý ở bên cạnh không hiểu gì, thấy anh như vậy cũng cảm thấy hoảng sợ, hỏi anh làm sao vậy, Lục Ngọc Thương ném điện thoại đi, duỗi chân dài về phía trước, sau đó vắt lại, ngã xuống ghế, lấy bịt mắt đeo lên, bắt đầu đi ngủ.

Được rồi, đi ngủ rồi, e rằng cơn giận này không tốt, cả quá trình trợ lý đều không biết gì vội vàng nhắn tin cho Hướng Diêu, Hướng Diêu nói nhận được rồi, lại vội vàng nói với Hướng Noãn, Hướng Noãn cũng không biết đã xảy ra chuyện gì, nên gọi điện thoại cho Mục Thanh.

Xoay một vòng lớn, cuối cùng lại trở về chỗ Mục Thanh, có điều khi Mục Thanh ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ chuyển điện thoại sang chế độ im lặng, nhất thời không nhận được điện thoại của Hướng Noãn.

Lần này họ đến một trường nuôi chó, trong trường nuôi chó này nuôi đủ loại chó nổi tiếng khắp nơi trên thế giới, ngoài ra họ còn đặc biệt dành ra một nơi để nuôi chó Ngao Tạng, có tầm 5, 60 con, tất cả đều nhốt chung một chỗ.

Họ đi trong bóng tối, Mục Thanh rất tức giận, cho dù Lê Quang có chọc thế nào cậu cũng không mở miệng, sau đó không lên tiếng nữa, chắc là cảm thấy tự nói chuyện một mình không thú vị, Mục Thanh cũng là đợi đến lúc lạc đường muốn hỏi đường, mới phát hiện cậu đã tách Lê Quang ra rồi.

Đi ngược lại, không thấy ai, Mục Thanh đều thử tìm ở mọi hướng một lần, đều không thấy Lê Quang, cũng không biết người này âm thầm đi đâu, cậu cũng không dám lên tiếng gọi, vốn dĩ là một hành động bí mật, sợ làm phiền đến cư dân ở đây.

Xung quanh tối om, giơ tay ra cũng không thấy năm ngón, sau khi Mục Thanh thích ứng được mới có thể nhìn thấy ánh trăng yếu ớt, nhưng ánh trăng này chỉ có tác dụng trang trí thôi, Mục Thanh sợ bóng tối, một mình trốn lại không dám cử động, xung quanh dường như có tiếng bước chân sột soạt, giống như tiếng giẫm vào bùn vậy, nội đan của cậu bất an, ôm cây khô bên cạnh, một lúc sau lại từ từ ngồi xuống.

Không biết có người không.

Cậu đợi tầm hai ba phút, mới xác định âm thanh vừa rồi chẳng qua chỉ là tưởng tượng của mình thôi, vì vậy cậu từ từ ló ra khỏi bóng cây, cố gắng quay lại con đường ban đầu, trời quá tối, đường đi phức tạp, để cậu ở đây, e rằng một năm cũng không tìm được đường ra, ngược lại còn hao tốn sức lực.

Khi Mục Thanh đang muốn quay người rời đi, đột nhiên, đụng phải một người ở phía sau, hai người hoảng sợ hét lên, cùng chống tay ngồi xuống đất, mượn chút ánh trăng yếu ớt để đánh giá đối phương, nhưng chỉ có thể nhìn thấy đường nét mờ ảo, gương mặt không rõ ràng.

“Là ai, là ai vậy?” Người đối diện gần như sắp khóc ra tiếng, trong giọng nói còn áp chế đau đớn và hoảng sợ không thể chịu nổi, liên tục lùi về phía sau, trạng thái sợ hãi không giống như đang giả vờ.

Mục Thanh ngẩn ra một chút, nói trong lòng người đối diện là một tên quỷ nhát gan, mặc dù cậu cũng sợ, nhưng vẫn tốt hơn so với đối phương một bậc, so lên thì chẳng bằng ai, so xuống không ai bằng mình, vì vậy cậu đứng lên vỗ sạch mông, hung dữ nói: “Tôi muốn đến trại chó, trại chó Tàng Ngao, dẫn tôi qua đó.”

“Không cho đi, không cho cậu đi đến đó.” Người đó lắc đầu như trống bỏi, khóc lóc thảm thiết, vừa ồn ào vừa gây sự, luôn nói: “Không cho cậu đi, cậu giết tôi đi, tôi sẽ không dẫn cậu đến đó đâu.”

“Ai?” Mục Thanh nhìn một lúc, cảm thấy người này hình như rất quen, lúc này người kia lại làm động tác co rúm lại, chuông trên cổ vang lên, vậy mà lại là cậu trai yếu ớt mà cậu gặp ở phòng gym.

“Là cậu sao.” Mục Thanh kéo cậu ta lên, bắt lấy cánh tay cậu ta kéo ra sau lưng, hỏi cậu ta: “Cậu làm gì ở đây, tại sao không dẫn tôi đến trại chó Tàng Ngao, cậu là ai?”

“Tôi là Hạ Tuấn Hoa.” Hạ Tuấn Hoa nghiêm túc trả lời cậu.

Mục Thanh: “...”

Người này ngốc quá, ngốc đến nỗi không thể tả được, đồ ngốc này, Mục Thanh bị câu trả lời của cậu ta khiến cho dở khóc dở cười, tay bắt lấy cậu ta dùng lực, đá vào chân cậu ta, nhân lúc cậu ta không chịu được quỳ xuống nhanh chóng giữ cơ thể cậu ta, ép hỏi: “Nói, xảy ra chuyện gì.”

Hạ Tuấn Hoa lại khóc.