Chương 40:
Vết đỏ và dấu răng trên môi Mục Thanh đặc biệt rõ nhìn, khiến người ta không muốn chú ý cũng khó, dưới ánh mắt nghiên cứu của mấy người trong phân cục, lại nghĩ đến độ ấm còn lưu lại trên má, Mục Thanh đột nhiên cảm thấy mình thấp đi một bậc vậy, giống như lén lút đi làm chuyện xấu không ngẩng đầu lên được vậy. Cậu không nhìn Lê Quang, cúi đầu nhanh chóng đi qua nhóm người, đặt cặp sách xuống, ngồi vào bàn làm việc của mình.
Phân cục nhiều tiền, mặc dù Mục Thanh không thường đến làm, nhưng vẫn chuẩn bị một bàn làm việc chuyên dụng cho cậu, có đầy đủ thiết bị, cậu ngồi vào vị trí nắm chặt ngón tay, vẫn cảm thấy có chút đứng ngồi không yên, sau đó Lê Quang cũng không làm phiền cậu nữa, tiếp tục phân tích với mọi người về vụ án yêu quái giết người này.
Mục Thanh ngồi tại chỗ đột nhiên cảm thấy có chút không đúng, tại sao cậu phải chột dạ chứ, hình như không có chỗ nào phải chột dạ mà, đi đường kỳ quái là bởi vì vừa rồi cậu hoảng loạn có chút không đứng vững, môi là tự mình cắn, trên má, là con trai mình hôn, chứng minh quan hệ của hai người họ rất tốt, không có gì cả.
Cậu nghĩ thông rồi, nên bình tĩnh lại, cũng tham gia thảo luận với mọi người, trong khoảng thời gian này Lê Quang luôn lúc có lúc không nhìn cậu, Mục Thanh bắt gặp ánh mắt của anh ta mấy lần, cảm thấy ghê tởm và buồn nôn, đồng thời, cậu vẫn luôn không sợ trời không sợ đất, nhưng đột nhiên lại sinh ra một loại cảm giác sợ hãi và phục tùng trời sinh với anh ta.
Mục Thanh âm thầm lùi về phía sau một chút, tạo ra khoảng cách với anh ta, không muốn giao thoa với anh ta.
Lê Quang là phó cục trưởng của tổng cục yêu quái bên trên, anh ta ở độ tuổi 27, 28, làm được đến phó cục trưởng đã là đỉnh cấp rồi, là một khẳng định lớn nhất với năng lực của anh ta. Chưa nói đến tuổi tác thể chất và tư lịch, chỉ nói đến chức phó cục trưởng của anh ta, pháp lực cũng đã vô cùng mạnh rồi, chẳng trách lúc đó cô Lê đến nhà chơi cứ khen ngợi anh ta không ngớt, quả thật là có năng lực, thậm chí khiến nhân vật nổi tiếng nắm giữ phân cục Yến Hồi cũng đều cung kính nể phục, sùng bái lắng nghe.
Có điều thuật nghiệp có chuyên môn, Mục Thanh cảm thấy Lục Ngọc Thương nghiêm túc quay phim ca hát trở thành một ngôi sao lớn cũng không hề thua kém gì anh ta, thậm chí trong mắt cậu còn hơn hẳn một bậc, làm gì có chỗ nào đáng để cậu ngưỡng mộ chứ.
Lần này cùng Lê Quang đến đây còn có năm thành viên của tổng cục, bốn nam một nữ, đều là dáng vẻ kiểu đại sư, khiến phân cục có chút không thoải mái, tên Lưu Huyền Thông rất thích thể diện này, khi tan họp lén lút kéo Mục Thanh đến nhà vệ sinh, bảo cậu thả ra chút khí thế yêu quái, đừng ở trước mặt Lê Quang bị người ta đè đầu, không thể ngẩng mặt lên được, dáng vẻ co rúm lại như vậy, làm ơn đi, cậu chính là đại....
Vốn dĩ Lưu Huyền Thông muốn nói cậu chính là đại yêu đấy, nhưng đến chữ yêu lại bị kẹt trong cổ họng, nghĩ đến chuyện này phải giữ bí mật với Mục Thanh. Mục Thanh không để ý đến lời cậu ta đột ngột dừng lại, nói được, những vẫn luôn cảm thấy có chút sợ, lúc này cậu có chút tin lời mà Lê Quang nói khi lần đầu tiên gặp cậu, cậu và anh ta, quả thật có cảm giác quen thuộc, có điều nhiều hơn là sợ hãi, là chán ghét, mà không phải cảm giác quen thuộc và thân mật như người đàn ông trong mơ kia.
Vừa nghĩ đến người đàn ông trong mơ, Mục Thanh đột nhiên cảm thấy chân mềm đi, phản ứng cơ thể rất kỳ lạ, cậu ở trước mặt Lưu Huyền Thông kêu lên một tiếng, ngạc nhiên với sự biến hóa của chính mình, sau đó che miệng, mắt chơm chớp nhìn Lưu Huyền Thông một lúc thì ra ngoài.
Lưu Huyền Thông: “Ban ngày ban mặt phát xuân cái gì vậy?”
“Phát xuất?” Mục Thanh nghe thấy vậy, quay đầu nhìn cậu ta, không hiểu.
Yêu quái nhỏ này mở to đôi mắt trong sáng không hiểu gì, ướt át đầy nước, có thể nhìn người khác đến nỗi tâm cam đều mềm đi không thể cứng lên được, Lưu Huyền Thông không thể nói gì cậu, chỉ giải thích cho cậu: “Mặt cậu đều ửng đỏ rồi kìa.” Cậu ta có chút xấu hổ nói: “Cậu tự mình soi gương đi, soi xong thì đến tìm chúng tôi.”
Đợi cậu ta đi rồi, Mục Thanh ngẩng đầu nhìn gương, thấy người trong gương sắc mặt ửng đỏ, hai mắt mê ly, rõ ràng có chút mơ màng. Cậu ngẩn ra một lúc, rồi tự tạt nước lạnh vào mặt mình, tạt một lúc chỉ cảm thấy âm thanh này vô cùng quen thuộc, nghĩ kỹ lại, suy nghĩ của cậu lại bay đến âm thanh kỳ quái truyền ra từ trong phòng vệ sinh ở phòng tập thể hình, chính là những âm thanh bạch bạch bạch có tiết tấu như vậy, cậu không thể hạ tay được nữa, vội vàng đứng thẳng trước gương giống như một học sinh tiểu học vậy.
Cuối cùng Mục Thanh mang theo đôi má bị mình tát đến nỗi ửng hồng mở cửa ra ngoài, khi ra ngoài đúng lúc Lê Quang đang tặng quà cho mọi người, quà tặng đều là những lá bùa do đích thân anh ta vẽ, trên thế giới bây giờ, không còn nhiều người biết vẽ bùa nữa, bùa là thứ hiếm có, nghe nói bùa của Lê Quang ở bên ngoài đã được bán với giá trên trời, có nhiều tiền cũng khó mua, là thứ có tiền cũng không mua được.
Bùa là anh ta vẽ, ngoài trừ có công hiệu cường thân tráng thể cơ bản ra, còn có thể chống lại đen đủi, ngăn chặn kẻ xấu, hơi dụng tâm một chút, thậm chí có thể dính chút pháp lực của anh ta, chống đỡ được sự tấn công của quỷ quái.
Mục Thanh cũng được tặng một lá, lá bùa này không khác gì với lá mà anh ta tặng cậu khi ở nhà họ Lục, nghĩ đến có lẽ là giống nhau, Mục Thanh sinh ra sợ hãi, lại nhớ đến lời mà anh ta nói khi ở nhà họ Lục, tất nhiên là không muốn lấy đồ của anh ta, đồng thời cũng sợ trong lá bùa này có giấu thứ gì đó hại người, càng không dám dễ dàng đưa cho đồng nghiệp, nhân lúc mọi người đều đang cầm lá bùa như lấy được báu vật, cậu âm thầm lẻn ra ngoài, muốn hủy thi diệt tích.
Đợi cậu ném lá bùa vào trong thùng rác xong, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, quay người thì thấy Lê Quang đang chắp tay đứng phía sau cậu, không biết xuất hiện từ bao giờ, không có tiếng động, hành lang hẹp dài lại không nhìn thấy điểm cuối, ánh đèn lờ mờ, chiếu vào nửa khuôn mặt anh ta, ánh mắt đáng sợ ở trong bóng tối, khiến người ta không thể hiểu được rốt cuộc anh ta đang nghĩ gì.
“Vứt đi rồi sao?” Lê Quang dừng lại một lúc, biết rõ nhưng còn cố hỏi.
Mục Thanh nói: “Ừ.”
Loại cảm giác bị bắt gặp này thật sự không tốt, cậu thành thật chờ đợi bị anh ta cười nhạo, có điều sau đó Lê Quang không hề nói nhiều, chỉ ném lại một cậu, nhiệm vụ tối nay cậu và Giang Thần Thần cùng một tổ, rồi chắp tay rời đi.
Bóng lưng anh ta trông cô đơn u ám, ánh sáng mờ tối khiến anh ta một bầu không khí cô đơn, Lê Quang cũng vô cùng cao lớn, thẳng lưng thì gần như có thể chạm vào nóc hành lang, nhưng lúc này lại khom lưng, khoảnh khắc đó, anh ta dường như già đi mấy tuổi.
“Ai?” Mục Thanh bực mình nhìn thứ vẫn còn lộ ra một góc trong thùng rác, cuối cùng vẫn giơ tay ra nhặt nó lại, sau đó vì sợ bị người khác phát hiện, cậu lại bổ thêm một tay, hoàn toàn hủy thi diệt tích tờ giấy màu vàng này, không hề đồng tình với khoảnh khắc vừa rồi.
Dù sao đó cũng là cảm xúc của một người không quen, liên quan gì đến cậu chứ, trong lòng Mục Thanh chỉ quan tâm đến người nhà họ Lục, giống như câu nói đó, cậu sinh là cây nhà họ Lục, chết là ma cây nhà họ Lục, hơn nữa lúc trước Lê Quang còn nói muốn dạy dỗ Lục Ngọc Thương một trận, mối thù này có thế nào thì cậu cũng phải ghi nhớ.
Buổi tối là thời gian làm nhiệm vụ, mấy ngày nay phân cục gấp gáp điều tra tài liệu của những hộ dân đăng ký nuôi chó Tàng Ngao trong thành phố Kinh Giang, liệt kê ra tổng cộng hơn trăm hộ, đối với phân cục có nhân số không nhiều mà nói đã là một con số trên trời rồi, họ nên cảm thấy may mắn vì yêu cầu nuôi chó Ngao Tạng rất nghiêm khắc, nếu không dựa theo trình độ xa hoa giàu có của thành phố Kinh Giang, e rằng con số đó còn phải tăng lên không ít, nhiệm vụ cũng sẽ tăng lên.
Lê Quang liệt kê ra mấy nhà trước, chia năm người của phân cục và một số người mà mình dẫn đến thành năm tổ, hai người một tổ, đến từng nhà kiểm tra theo yêu cầu, mà anh ta làm tổng chỉ huy, tùy tiện sai bảo, cũng phù hợp với thân phận của anh ta.
Nghe có vẻ là một sắp xếp ổn thỏa, nhưng đợi khi Mục Thanh lên xe nghiệp vụ đến tiếp ứng, thì thấy một người đàn ông cao lớn mặc vest đi giày da đang ngồi ở ghế lái, chính là Lê Quang.
m hồn bất tán, Mục Thanh thậm chí còn muốn trợn trắng mắt với anh ta cho xong chuyện, khi chuẩn bị đẩy cửa rời đi, thì thấy cửa bị khóa chặt, cho dù đẩy thế nào cũng không thể đẩy ra được, mà Lê Quang lại đạp chân ga, chiếc xe lao đi như tên bắn.
Mục Thanh thắt dây an toàn, thấy phía trước là một con đường thông thoáng không có người, nên giơ chân đá vào người Lê Quang, Lê Quang không muốn cãi nhau với cậu, một tay bắt lấy chân cậu, một tay cầm vô lăng, nghiêm túc nói: “Đừng nghịch.”
“Anh có bệnh đúng không.” Mục Thanh không nhịn được chửi anh ta, trông cậu mặc dù nhỏ, nhưng tính khí còn cứng hơn so với vỏ cây đào già của cậu: “Anh chuyển Giang Thần Thần đi đâu rồi?”
“Tôi và cậu một đội.” Lê Quang cười: “Không tốt sao, tạm thời thay đổi, cô ấy rất an toàn.”
Mục Thanh vẫn còn muốn mắng anh ta mấy câu cho bớt giận, nhưng nghe thấy tiếng chuông điện thoại đột nhiên vang lên, lúc đó cậu học được hướng dẫn trên mạng cài nhạc chuông đặc biệt cho Lục Ngọc Thương, là âm thanh do mình tự ghi, chính là Thương Thương gọi điện thoại đến, Thương Thương gọi thoại đến, mau nghe điện thoại, mau nghe điện thoại.
Gọi đến nỗi phấn khích nhảy lên, lúc đó Mục Thanh cho Lục Ngọc Thương nghe, anh bịt tai nghe xong, sau khi nghe xong chỉ cảm thấy toàn thân nổi da gà, quá trình này gọi là đau khổ vui sướng, đau khổ tất nhiên không cần phải nói, cảm thấy tiếng chuông này vô cùng xấu hổ, vui sướng, hình như có một chút vui vẻ, vì vậy Lục Ngọc Thương cũng không bảo Mục Thanh đổi lại, ngược lại đã dùng mấy ngày rồi.
Tiếng chuông đó vừa vang lên, bên phía Lê Quang gặp tai nạn xe, anh ta trượt tay đâm thẳng vào một cây tùng bên đường, Mục Thanh đang muốn nghe thì tay run một cái, cơ thể ngã về phía trước, điện thoại cũng rơi vỡ trên đất, tiếng chuông đột nhiên dừng lại.
Lê Quang mở cửa hút thuốc lá, không nhanh không chậm nói với Mục Thanh đang lo lắng: “Không phải lo, xe không bị hỏng, đợi tôi hút xong điếu thuốc đã.”
Anh ta cũng không mở khóa cửa xe, chỉ có Mục Thanh là cảm xúc lơ lửng, Mục Thanh là một cái cây hoàn toàn không biết lái xe, cũng không hiểu kết cấu của các thiết bị trong xe, tìm một lúc lâu cũng không tìm thấy nút mở khóa, điện thoại lại bị vỡ hỏng rồi, lòng cậu như lửa đốt, tức đến nỗi giậm chân mấy lần.
“Có phải cậu rất muốn đánh nhau với tôi đúng không?” Lê Quang hỏi cậu: “Rất tức giận sao?”
Anh ta lại vô tội giang tay: “Nhưng tôi cũng không còn cách nào cả, loại chuyện như tai nạn xe, nói đến là đến, dưới lòng bàn chân cũng không có cửa đâu, đâm thành thế này đã may mắn lắm rồi.”
Mục Thanh thật sự bị chọc tức, nhào qua muốn đánh nhau với anh ta, cậu là một con người như vậy, nhưng động tác rất nhanh, Lê Quang nhanh chóng ném tàn thuốc ra ngoài, trở tay vặn vẹo với Mục Thanh, một lúc sau anh ta thẳng người, chính sửa lại quần áo bị nhăn nhúm, hỏi cậu: “Đã đánh hết giận chưa?”
“Để tôi ra ngoài.” Mục Thanh tức giận đá cửa: “Anh để tôi ra ngoài.”
Lê Quang đưa điện thoại của mình cho cậu: “Xin lỗi, dùng điện thoại của tôi gọi đi.” Ánh mắt anh ta như thiêu đốt nhìn Mục Thanh, nói với cậu: “Cậu phải tin tôi, tôi không hề có ác ý gì với cậu, ờ, cậu không tin tôi đúng không, sau khi cậu gọi xong có thể xóa nhật ký cuộc gọi, yên tâm, sự riêng tư của ngôi sao lớn Lục sẽ không bị bại lộ đâu.”
“Chuyện gì vậy?” Lục Ngọc Thương vừa xuống máy bay đang ngồi trên vali của anh lướt đi, nhíu mày: “Không phải nên về nhà từ lâu rồi sao, mẹ, mẹ chắc chắn Mục Thanh vẫn chưa về nhà chứ.”
“Thanh Thanh vẫn chưa về mà.” Hướng Noãn lo lắng: “Muộn như vậy rồi mà còn đi đâu chứ, thằng bé nói có chuyện, nhưng không nói cụ thể là có chuyện gì, sao vậy, bây giờ không gọi được điện thoại sao.”
Lục Ngọc Thương tâm phiền ý loạn, anh vừa hôn một cái đã chạy rồi, còn chưa kịp giải thích, sao lại không thấy người nữa rồi: “Con nghĩ xem cậu ấy sẽ đi đâu.”
Nghĩ một lúc, thì thấy trong màn hình điện thoại xuất hiện một dãy số lạ, anh do dự một lúc thì ấn nghe, nghe thấy giọng nói quen thuộc: “Thương Thương.”
“Cậu đang ở đâu?” Lục Ngọc Thương lập tức hỏi cậu.