Chương 39: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 39

“Ba mơ thấy một người đàn ông.” Mục Thanh nói như vậy.

“Đàn ông, rất cao, tóc dài, mặc một bộ đồ màu đen, hình như là một người tốt, đối với ba rất tốt.”

Khi Mục Thanh nói những lời này với Lục Ngọc Thương, biểu tình trên mặt vô cùng xoắn xuýt, tựa hồ có chút nghi ngờ, những nhìn kỹ lại tràn đầy hoài niệm, Lục Ngọc Thương chỉ cảm thấy trong đầu lộp bộp một tiếng, giống như có thứ gì đó vỡ ra vậy, tuyệt đối không phải là cảm giác vui vẻ gì.

Anh thậm chí còn muốn nhếch khóe miệng cười vài cái, nhưng không thể nặn ra được, vì vậy mặt lạnh nhạt không biểu tình.

Mục Thanh còn đang nghĩ: “Ba mơ thấy ba nằm trên một chiếc giường, sau đó anh ta ôm ba đi, cứ luôn đi, đang đi thì ba bị con gọi dậy, hình như anh ta còn đang khóc nữa.”

Cậu nói đến cuối thì thấy khó chịu: “Ba cũng muốn khóc, không biết tại sao.”

“Vậy là lỗi của tôi rồi.” Lục Ngọc Thương không kìm được nước chua ùng ục trong lòng, không khống chế được nói: “Tôi không nên gọi cậu dậy.”

Anh như vậy chẳng khác vô cớ gây sự, giống như bới lông tìm vết, muốn để đối phương khó chịu cùng mình, Mục Thanh ngẩng lên chớp đôi mắt đỏ, nhìn Lục Ngọc Thương một lúc, hỏi cậu làm sao vậy.

Hai người họ một người ngồi trên giường, một người ngồi cạnh mép giường, yên lặng nhìn nhau một lúc, không biết tại sao, căn phòng lúc này quá yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi chỉ nghe thấy tiếng tim đập vậy, sau đó Lục Ngọc Thương tự giận chính mình, cảm thấy đang yên đang lành anh lại tức giận có chút kỳ lạ, cuối cùng nói tôi không sao, giơ tay ấn Mục Thanh về giường.

Mục Thanh ngoan ngoãn nằm xuống, đôi mắt vẫn vô tội nhìn Lục Ngọc Thương, đôi mắt vừa mới khóc vẫn còn ướt, đuôi mắt có chút đỏ, lông mi cũng ướt nước mắt, dán vào mi mắt cậu, dáng vẻ này của cậu giống như cải trắng vừa mới được tưới nước vậy, vừa trắng vừa mềm lại mọng nước, lại hấp dẫn người khác vô cơ.

Lục Ngọc Thương chỉnh nhiệt độ trong phòng thấp xuống cho cậu, kiên nhẫn gấp các góc chăn cho cậu, bốn phía đều được gấp chỉnh tề, như thể làm cái cây này thành một miếng đậu phụ vuông vậy, Mục Thanh nằm ở giữa giường lớn, cơ thể bị chăn bọc kín, chỉ có thể nằm bất động như ở trong phòng yoga vậy. Lục Ngọc Thương rất hài lòng với kiệt tác của mình, đứng dậy nói với Mục Thanh: “Ngủ đi, không được động đậy, khi tôi trở về nếu như chăn bị vén ra, tôi sẽ đuổi cậu ra ngoài.”

Lời uy hiếp nửa đùa nửa thật, nhưng lại khiến Mục Thanh coi là thật, cậu lập tức nghiêm túc gật đầu, nhắm mắt lại dưới cái nhìn của Lục Ngọc Thương, trước khi nhắm mắt trong lòng cậu xẹt qua một ý nghĩ, luôn cảm thấy ánh mắt của Lục Ngọc Thương vô cùng quen thuộc, hình như.... hình như là cái người trong mơ đó.

Người đó tồn tại sao?

Mục Thanh không hiểu, cậu chỉ biết khi mình cố gắng nhớ lại giấc mơ đó, mình cũng như thể chìm vào trong cảm xúc sụp đổ đau đớn của người đàn ông trong mơ không thể thoát ra được, thân thể dường như cũng muốn hòa nhập làm một với anh ta, thậm chí, khi nhớ lại ánh mắt của người đàn ông đó, cơ thể luôn có một cỗ run rẩy không biết tên, có cái gì đó đáng phá kén chui ra.

Mục Thanh nghĩ không ra, dứt khoát không nghĩ nữa.

Lục Ngọc Thương vào phòng tắm, tạt cho mình mấy vốc nước lạnh, muốn để mình tỉnh táo lại, đừng có lúc nào cũng đi theo vũng lầy, vừa rồi chắc anh bị điên rồi, nghe xong những lời Mục Thanh nói, chỉ cảm thấy trong lồng ngực đột nhiên nổi lên một cỗ tức giận không thể khống chế được, vô cớ khiến anh bị ảnh hưởng.

Anh lau đi vết nước còn dính trên mặt, ngẩng đầu nhìn người trong gương, thật sự rất đẹp trai, Lục Ngọc Thương tự luyến nói, chỗ nào cũng đẹp, anh lại vén tóc mái ra sau đầu, tiến lại gần nhìn ngũ quan của mình trong gương, ừ, vô cùng đẹp trai.

Lục Ngọc Thương lại đứng ra xa, để dễ nhìn dáng vẻ toàn thân của mình hơn, may mà phòng tắm lớn, còn có thể chịu đựng được sự giày vò này của anh, cũng rất tốt, anh đưa ra kết luận cho mình, hoàn hảo.

Vậy so với người đàn ông kia thì sao?

Lục Ngọc Thương kinh ngạc với suy nghĩ nhất thời này, có điều lại thật sự nghiêm túc so sánh, chắc cũng không cần phải so sánh, anh chưa bao giờ thua ai, có điều không biết tại sao Mục Thanh lại nhớ một người đàn ông mơ hồ không rõ ràng như vậy, cũng không biết rốt cuộc họ có quan hệ gì, ôm cậu sao, giống như cái ôm của ba con họ sao, hay là thân mật như những cặp tình nhân.

Lục Ngọc Thương nghĩ đến đây, ngọn lửa giận vốn đã được áp xuống lại bắt đầu không ngừng nổi bọt giống như nước sôi vậy, anh thừa nhận mình có chút ghen tị, tại sao lại ghen tị, anh tự giải thích cho mình thế này, Mục Thanh vốn dĩ chính là một bắp cải nhỏ, nhà họ tưới nước bón phân bảo vệ cậu bao lâu nay, kết quả hóa ra đã sớm bị một tên nào đó lén lút đánh dấu trước rồi, mà anh lại không hề biết gì.

Sao có thể không tức giận được chứ, Lục Ngọc Thương lê dép lẹt xẹt ra ngoài, còn muốn hỏi Mục Thanh nhưng tin tức liên quan về người đàn ông đó, nhưng Mục Thanh đã nằm trên giường ngủ say từ lâu rồi, ngủ trên giường của anh, đắp chăn của anh, ăn của anh, dùng của anh, ở nhà của anh, trong ngoài đều là của anh.

Ai, cơn tức giận kia của Lục Ngọc Thương đột nhiên biến mất, anh vốn chỉ là một cái khinh khí cầu đang phồng to, bên trong tràn đầy oán khí và nộ khí, bây giờ thoát hết khí đi, cả người anh trở nên bình tĩnh lại, nhìn Mục Thanh một lúc, cúi người thay cậu nhét lại góc chăn có chút hở ra.

Công việc quay phim bên kia của Lục Ngọc Thương đang gấp gáp, vốn dĩ anh còn muốn ở nhà mấy hôm nữa, nhưng bởi vì nhiều lần bị Hướng Diêu thúc giục, cuối cùng chỉ đành sát thời gian mua vé máy bay, thời gian rời nhà định vào hai ngày nữa, trong hai ngày đó Mục Thanh đi theo anh như hình với bóng, sắp thành trẻ em dính liền cơ thể với nhau rồi.

Sáng hai ngày sau, Mục Thanh tiễn Lục Ngọc Thương lên máy bay, mấy ngày nay Lục Ngọc Thương quá rảnh rỗi rồi, một ngôi sao lớn như vậy, mấy ngày nay đều ở trong nhà chờ bay, ở trong trạng thái nửa mất liên lạc, mấy ngày nay không dễ gì mới có một chút tin tức, fan nghe được tin tức vội vàng chạy đến, sân bay chật kín, kẹt xe đến nỗi sắp bùng nổ rồi.

Mục Thanh và anh tách ra ở phòng chờ, Lục Ngọc Thương bảo cậu về nhà sớm một chút, cậu nói được, anh bảo cậu ăn nhiều đồ một chút, cậu cũng bảo được, vẫn luôn rất ngoan, gật đầu giống như sóng vỗ vậy, sau đó hai người nhìn nhau một lúc không nói gì, tâm trạng nặng nề giống như hôm nay tạm biệt không biết đến bao giờ mới được gặp lại nhau vậy.

Hầu hết sự nặng nề này đến từ Mục Thanh, một lúc sau Lục Ngọc Thương cười, xoa đầu cậu, bảo cậu đừng buồn như vậy, bây giờ cậu đã có chứng minh thư rồi, cũng có tiền rồi, đến lúc đó có thể qua đó tìm anh, anh bảo đảm để cậu ngủ cũng một giường, gắn kết tình ba con.

Mục Thanh lại nói được, vẻ mặt vẫn có chút không vui, cuối cùng Lục Ngọc Thương cười, thời gian lên máy bay sắp đến rồi, anh cũng không thể dính với Mục Thanh được, vì vậy kéo cậu lên, xoa đầu cậu một lúc rồi nói: “Vậy ôm nhé, ôm xong tôi phải đi rồi.”

Mục Thanh cho anh một cái ôm tủi thân, Lục Ngọc Thương xoa xoa người nhỏ bé trong lòng, kỳ lạ là sao bản thể của Mục Thanh cao lớn như vậy, cây đào ở nhà cũ kia cũng là loại nổi bật trong nhóm loài, sinh ra đã cao vút, mặc dù có chút béo nhưng lại rất cao, tại sao sau khi hóa hình lại là một cục mềm mại, chỉ đứng đến tai anh vậy.

“Được rồi được rồi, sắp rồi, sau khi xuống máy bay sẽ gọi điện cho cậu, đứng ở ngoài quá lâu, về nhà sớm một chút.” Lục Ngọc Thương giữ vai cậu cẩn thận nhìn Mục Thanh, khi đang nói những lời tạm biệt, đột nhiên nhìn Mục Thanh không thể rời mắt, chắc là do cậu cắn môi quá lâu, sau khi thả ra môi vẫn còn đỏ, bên trên còn lưu lại dấu răng, một cẩu độc thân lâu năm như Lục Ngọc Thương, đột nhiên có chút rục rịch ngóc đầu.

“Đừng buồn mà.” Anh cúi đầu, ma sai quỷ khiến gọi: “Ba nuôi.”

m thanh này giống như có ma lực vậy, Mục Thanh kiềm chế không nhúc nhích.

Sau đó Lục Ngọc Thương lấy tốc độ như sét đánh không kịp bưng tai, nhanh chóng hôn lên mặt Mục Thanh, thay vì nói là hôn, còn không bằng nói là chích một cái, tốc độ hút máu của muỗi còn không nhanh bằng anh, chỉ một giây, sau nụ hôn kéo dài một giây, cả người anh như bị sét đánh, cúi đầu ngẩn ra nhìn Mục Thanh, không động đậy, người không biết còn tưởng anh tiến vào thời gian hiền triết nào đó, chỉ có mình anh biết đây là bị dọa sợ rồi thôi.

Sao vậy? Anh nghĩ, mình làm cái gì vậy.

Tất nhiên là anh hôn Mục Thanh một cái.

Mục Thanh cũng sợ hãi trước hành động đột ngột của anh, trước kia mặc dù cậu luôn thích sáp lại gần, chơi với Lục Ngọc Thương, cũng ngủ chung giường nhiều lần rồi, nhưng chưa từng đề ra hoặc là làm qua hành động thân mật gì đó, nụ hôn này là súng thật đạn thật, không phải là đạn ảo.

Cậu vội vàng lui về phía sau mấy bước, đến cả những lưu luyến không nỡ ban đầu cũng đều bị dọa sợ chạy mất rồi, cậu cúi đầu nói với Lục Ngọc Thương: “Vậy vậy vậy, vậy con đi trước đi, lát nữa ba về nhà sẽ nhắn tin cho con, con xuống máy bay thì trả lời ba.”

“Vậy vậy vậy, vậy ba đi đây, con cũng nhanh lên một chút, đừng để bị muộn.” Cậu còn không đợi Lục Ngọc Thương phản ứng lại, đã nhanh chóng len qua người anh ra ngoài, chạy nhanh như thỏ vậy, chớp mắt đã không thấy đâu nữa.

Mục Thanh như gặp ma vậy, một mình không có mục đích lang thang trên đường, sau đó cậu ngẩn ngơ đi đến phân cục, cả bước đi cũng trống rỗng, hai mắt mơ hồ, suýt chút nữa va vào bức tường trên đường, ngã dập mông.

“Sao vậy, mau vào đây, đợi cậu lâu lắm rồi.” Lưu Huyền Thông chạy ra đón tiếp cậu, vừa nói vừa hét vào trong phòng: “Người tài giỏi đắc lực của chúng ta Thanh Thanh đến rồi.”

“Vừa mới khen cậu với họ đấy, nói cậu lợi hại, năng lực nghiệp vụ cũng cao, chuyện Thiên Hồ lúc trước chính là nhờ công của cậu, mau vào đây.” Lưu Huyền Thông kéo cậu vào cửa, nhiệt tình nói với cậu: “Phân cục chúng ta ấy, lần này cũng có một thành viên mới đến, thật ra cũng không phải là thành viên mới gì, chỉ là tạm thời đến giúp chúng ta thôi, chuyện do Tàng Ngao gần đây quá phiền phức rồi, phía trên cử đến một đại sư.”

“Đây là Lê Quang.” Yến Hồi cũng nhìn thấy Mục Thanh, giới thiệu đơn giản ngắn gọn với cậu: “Cũng là một thầy bắt yêu.”

Lê Quang người này rất biết nói chuyện, hình tượng bên ngoài rất khỏe mạnh dương quang, không lạnh lùng cổ quái thần kinh như lúc trước gặp trong biệt thự, lúc này anh ta đang nói chuyện với mấy thực tập sinh, bởi vì lượng kiến thức rộng và tính logic chặt chẽ, sau một hồi ba hoa khoác loác, có không ít người ngưỡng mộ.

Giang Thần Thần đang mắt lấp lánh, ngưỡng mộ nhìn Lê Quang, cô thấy Mục Thanh đi đến, tùy ý nhìn qua một cái, bình người người này cũng coi như nghiêm túc, nhưng chắc là vừa rồi đang chém gió, miệng vẫn chưa đóng lại, vừa thấy dáng vẻ này của Mục Thanh đã cảm thấy kỳ lạ, nói: “Thanh Thanh cậu làm sao vậy, sao đi đường lại kỳ lạ như vậy, sao miệng lại đỏ như vậy, ai hôn cậu sao?”

Vừa rồi Mục Thanh đi đường không được vững lắm, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ đến chuyện của Lục Ngọc Thương, ánh mắt mê ly, môi đỏ mọng, giống như bị người khác hôn lên miệng vậy, tóm lại chỗ nào cũng lạ.

Cô vừa nói như vậy, Mục Thanh lập tức trở thành tâm điểm của phân cục, Lê Quang cũng theo nhóm người nhìn qua, hôm nay anh ta ăn mặc tinh anh, vest xanh phối với quần xanh, vẫn đeo nơ, trên đầu thậm chí còn phun keo xịt tóc, người này không đi làm ngôi sao thật sự là đáng tiếc mà, nếu không cũng có thể diễn một vai phản diện.

Mục Thanh chạm mắt với anh ta, Lê Quang cười theo nhóm người, anh ta hỏi: “Thanh Thanh sao, trước kia gặp mặt một lần, miệng của cậu làm sao vậy?”

Tự mình cắn thôi, Mục Thanh không thích anh ta.