Chương 38
“Chính là ở trong đây, con mau cùng ba đi xem sao, anh ta vẫn luôn không chịu ra ngoài.” Lục Ngọc Thương bị Mục Thanh kéo đến nhà vệ sinh, bước đi của Mục Thanh gấp gáp rất nhanh, vô thức kéo cánh tay Lục Ngọc Thương, xung quanh có bao nhiêu ánh mắt đều đang nhìn họ, xôn xao.
“Cụ thể là chuyện gì?” Khi sắp đến cửa Lục Ngọc Thương hỏi cậu: “Cậu nói với tôi, đừng vội.”
Anh cũng cho rằng gặp phải chuyện lớn, vẻ mặt không khỏi nghiêm túc căng thẳng, Mục Thanh làm bất kỳ chuyện gì cũng đều rõ ràng bình tĩnh, hơn nữa thực lực rất mạnh, hiếm khi gặp phải tình huống gấp gáp cầu cứu người khác như vậy.
Mục Thanh nói với anh: “Có người đang khóc, khóc rất kỳ lạ.”
“Khóc?” Lục Ngọc Thương ngẩn ra, anh còn chưa kịp hiểu ý nghĩa tiếng khóc có chút kỳ lạ mà Mục Thanh nói là gì, đã bị cậu kéo thẳng đến cánh cửa đó, chỉ thấy cậu thăm dò gõ cửa, hỏi: “Tôi tìm người đến rồi, hay anh ra ngoài trước đi, chúng tôi nhất định sẽ giữ bí mật cho anh, sẽ không nói với người khác đâu.”
Bên trong nhất thời vang lên tiếng sột soạt quần áo ma sát, quả nhiên có người bên trong, Lục Ngọc Thương cũng tiến lên hỏi: “Người anh em, anh không sao chứ, có cần giúp gì không?”
“Không, không sao.” Bên trong truyền đến một giọng nói rụt rè, nghe giống giọng nói của một anh chàng đẹp trai: “Không cần giúp, cảm ơn.”
Mục Thanh lo lắng nói: “Sao lại không có việc gì chứ, vừa rồi anh đã khóc thành như vậy rồi, có phải anh tự đánh mình không, đừng như vậy nữa, đều đã qua rồi, đừng làm tổn thương chính mình nữa.”
Bên trong hình như có người bị trượt chân, va thẳng lên tường.
Tự đánh mình? Lục Ngọc Thương nhíu mày, cảm thấy chuyện này không hề đơn giản, anh kéo Mục Thanh sang một bên, nghiêm túc hỏi: “Cái gì mà tự đánh mình?”
“Chính là như vậy.” Mục Thanh lấy tay đánh lên cánh tay Lục Ngọc Thương: “Chính là âm thanh như vậy.”
Có tiết tấu, đánh một cái lại dừng lại, cảnh tượng vô cùng đầy đủ.
Lục Ngọc Thương: “?”
Lúc này anh còn nghe thấy sau cánh cửa đó truyền đến tiếng hừ nhẹ của một người đàn ông, hình như đang cười giễu sự trẻ con của Mục Thanh, rõ ràng không phải là giọng nói của người đàn ông vừa rồi, nghe âm sắc cũng không giống, Lục Ngọc Thương đột nhiên hiểu ra, dùng ánh mắt ngũ vị tạp trần nhìn Mục Thanh, Mục Thanh cho rằng trên mặt mình có dính thứ gì đó, vừa dùng tay lau đi vừa hỏi: “Sao vậy?”
Lục Ngọc Thương đã quá mệt mỏi với chuyện này rồi, chỉ dạy thôi đã dạy qua hai lần rồi, còn tìm ảnh cho Mục Thanh xem nữa, chỉ là chưa ra tay thực chiến mà thôi, nhưng cậu cũng không hề suy nghĩ, gặp chuyện cũng không biết suy một ra ba, có thể ở trên giường, vậy thì cũng có thể ở những nơi khác, ví dụ như ở trong nhà vệ sinh, không gian nhỏ, đứng, kích thích.
Khi Mục Thanh vẫn còn muốn nói thêm gì đó, nhưng lại bị Lục Ngọc Thương lao đến bịt miệng lại, cậu vừa không nói lên lời vừa muốn thoát ra, nhưng vẫn bị kéo ra khỏi nhà vệ sinh, bên cạnh chính là bồn rửa, Lục Ngọc Thương còn nghĩ đến việc ép Mục Thanh rửa mặt, để cậu tỉnh táo lại, đừng có chạy vào nhà vệ sinh nữa, làm phiền thời gian vui vẻ của người ta.
Nhưng sau khi anh thả ra thì thấy hai mắt Mục Thanh ửng hồng ánh mắt mê ly, rõ ràng vẫn có chút rõ, nhất thời lại mềm lòng, thay cậu vén mấy sợi tóc dính trên trán, giọng điệu dịu dàng nói: “Họ không sao, tình hình cụ thể thì không cần phải giải thích, tin tôi.”
Mục Thanh đi một bước quay đầu lại ba lần, không hiểu gì cùng Lục Ngọc Thương rời khỏi nhà vệ sinh, sau đó Lục Ngọc Thương tìm một thiết bị để nâng tạ, cởi áo khoác thể thao trên người ra, bên trong chỉ còn lại một chiếc áo ba lỗ rằn ri, nâng đến nỗi trên trán đầy mồ hôi, cả người nhìn trông dương quang mê người, Mục Thanh nhìn xung quanh, còn có thể nhìn thấy không ít người dừng lại nhìn qua bên này.
Xí, cậu bĩu môi, không vui lắm âm thầm lẻn vào nhà vệ sinh.
Cuộc chiến trong phòng vệ sinh đã đến giai đoạn nồng cháy, ở đây là khu vực vip, ít người đến, người bên trong hiển nhiên cũng là khách thường xuyên đến phòng tập, biết có ít người đến đây, lúc này mới không hề cố kỵ. Mục Thanh đứng ở ngoài cửa xoắn xuýt, nghe thấy động tĩnh có tiết tấu của họ và tiếng nức nở nhỏ của người đàn ông, tiến lùi không được, hình như hiểu được một chút.
Lẽ nào đang làm chuyện đó sao, Mục Thanh nhớ lại bộ phim xem được hôm đó, hình như là kêu như vậy, kêu giống như có người đột nhiên giẫm vào chân vậy, kêu oa oa, liên tục kêu, không có chút mỹ cảm nào cả, Mục Thanh xác định, khi sắc mặt đỏ lên chuẩn bị rời khỏi, thì nghe thấy trong phòng vệ sinh vang lên tiếng rên kéo dài, mang theo sự sung sướng, sau đó mọi thứ trở lên yên tĩnh.
Lần đầu tiên Mục Thanh nghe thấy xuân cung sống, cậu giống như một cậu nhóc không biết gì về thế giới này vậy, nghe đến nỗi sắc mặt đỏ ửng, đầu óc trống rỗng, bước chân giống như đang giẫm trên mây vậy, chạy đến bồn rửa mặt tạt nước lạnh vào mặt mình.
Một lúc sau, hai người đàn ông một trước một sau đi từ trong phòng vệ sinh ra, người đàn ông cao lớn hôn cậu trai nhỏ nhắn trong lòng mình, khí thế bức người, cười thấp nói: “Đừng có chọc tôi tức giận, không được chạy nữa, nếu không em biết kết cục rồi đấy.”
Cậu trai không nói gì, người đàn ông to cao bóp cổ cậu ta ở trước mặt Mục Thanh, lực đạo không nặng, xem ra không có tổn hại gì, nhưng động tác rất đáng sợ.
Mục Thanh nghe thấy trong tiếng nước chảy róc rách còn xen lẫn tiếng chuông, bởi vì tò mò, nên cậu lén ngẩng đầu lên xem náo nhiệt bên này, chỉ thấy trên cổ cậu trai kia có đeo một sợi dây chuyền màu đỏ, sợi dây chuyền này chắc nhỏ bằng ngón út, trên đó có một hàng ngọc quý rực rỡ được khảm ngay ngắn, còn đeo một quả chuông đồng cùng màu trên đó.
m thanh đó chính là đến từ quả chuông này, cậu trai đối mặt với người đàn ông cao lớn này, cơ thể run như cầy sấy, khuôn mặt nhỏ tiều tụy đầy vết nước, bảo sao nghe vậy, không nói gì, chỉ luôn im lặng gật đầu, nhìn đến nỗi Mục Thanh cảm thấy có chút đau lòng, sau khi cậu tắt vòi nước, tức giận nói: “Anh thả cậu ấy ra.”
“Thằng nhóc ở đầu đến vậy?” Người đàn ông khinh thường cười nói: “Chắc còn là gà tơ đúng không, vừa rồi gọi bạn của cậu qua đây, bạn cậu không cười cậu sao?”
Anh ta rõ ràng nhận ra giọng nói của Mục Thanh, sau khi đánh giá cậu một lúc, trong mắt xẹt qua tia kinh ngạc, có điều nhanh chóng bình tĩnh lại, sắc mặt anh ta bình thản thả cậu trai trong lòng ra, sau khi thả ra quay qua hôn lên mặt cậu ta, nói em ngoan một chút, tôi càng thương em hơn, sau đó mở cửa rời đi.
Cậu trai mất hồn nhắm mắt dựa vào tường một lúc, dáng vẻ vô cùng đáng thương, Mục Thanh đứng bên cạnh nhìn cậu ta rất lâu, cuối cùng vươn tay cẩn thận chọc vào cánh tay cậu ta, hỏi cậu không sao chứ.
Cậu trai nói tôi không sao, cậu ta chẳng quá là ngẩn ra, thân thể cũng không sao, Mục Thanh thấy mình quả thật không thể giúp được, đứng ở đó ngược lại có chút chướng mắt, nói mấy câu thì nhanh chóng chạy ra ngoài, khi đi qua góc rẽ, cậu nhìn cậu trai kia lần cuối, vòng cổ và chuông trên cổ cậu ta quả thật có chút bắt mắt, Mục Thanh chỉ cảm thấy trong đầu có thứ gì đó nổ tung vậy, nhưng nhất thời lại không thể nổ ra được, giống như khó sinh vậy, có chút khó chịu.
Sau khi trở về cậu đi tìm Lục Ngọc Thương, trên cổ Lục Ngọc Thương đeo một chiếc khăn mặt xoắn lại, gác một tay lên ghế nghỉ ngơi, vừa lau mồ hôi vừa nói chuyện với người đàn ông bên cạnh, Mục Thanh nhìn, phát hiện chính là người đàn ông ở trong nhà vệ sinh kia, cậu đi qua, Lục Ngọc Thương giới thiệu cho cậu, người này tên là Vương Kỳ, là một người bạn thường gặp ở phòng tập thể hình, gặp nhiều nên quen, hôm nay tình cờ gặp được.
Vương Kỳ có chút ngạc nhiên, sau đó trên mặt nở nụ cười rất quen, hỏi Lục Ngọc Thương: “Bạn trai nhỏ?”
“Em trai, không phải bạn trai.” Lục Ngọc Thương kéo Mục Thanh sang một bên, để cậu tìm một nơi để luyện tập, đừng có bay lung tung như một con bướm, nhìn xem, đã thu hút không ít ánh mắt của cả nam lẫn nữ rồi, nhìn đến nỗi anh có chút đau đầu, tóm lại chạy bộ cũng được, tập tạ cũng được, đến phòng tập thể hình thì nên làm chút chuyện thiết thực.
Sau khi Mục Thanh đi dạo một vòng cảm thấy không thích tập gì cả, thân là một yêu quái, tố chất thân thể của cậu rất mạnh, vốn dĩ đã không cần phải luyện tập quá nhiều, vì vậy cậu muốn tìm một nơi âm thầm trốn đi, đến lúc Lục Ngọc Thương hỏi thì nói mình vừa mới đi tập luyện, rõ ràng mình vô cùng nghe lời và ngoan ngoãn, không hề đem phiền phức cho anh.
Mục Thanh ôm ý nghĩ như vậy đi tìm một nơi thích hợp để nghỉ ngơi, sau khi đi một vòng, cậu đến phòng tập yoga, trong đó có cả nam lẫn nữ, đang trong tư thế ngủ, hai tay đặt bên cạnh hai chân, nằm thẳng trên đệm lót không hề động đậy, bên cạnh còn có mấy đệm lót yoga còn thừa, Mục Thanh cảm thấy trò này hay nhất, âm thầm tiến vào gia nhập với họ.
Dường như cậu mơ một giấc mơ kỳ lạ, trong có vẻ như cậu chết rồi, người khác có đẩy cậu thế nào cậu cũng không động đậy, rõ ràng là có ý thức, biết họ đang khó chịu, biết họ đang gọi mình, cậu muốn giãy dụa đứng dậy, muốn ôm người đàn ông đang ôm mình khóc kia.
Bảo anh đừng khóc nữa, khóc đến nỗi mắt mờ cả đi, không đẹp nữa, mình cũng sẽ không thích anh nữa, anh là ai vậy, tại sao anh lại khó chịu như vậy.
Vòng tay của người đàn ông ấm áp và quen thuộc, mang theo một mùi hương khiến người khác yên tâm, không nồng không nhạt vừa khéo, anh nhất định vô cùng cao lớn, bước chân vững vàng, cánh tay rắn chắc có lực, Mục Thanh đột nhiên cũng muốn khóc lên. Sau đó cậu cảm thấy mình được anh bế lên, nhẹ nhàng đặt ở một chỗ nào đó, đôi mắt của anh rực cháy nhìn cậu, như thể muốn hun ngất cậu vậy.
Lại sau đó,, một bàn tay lạnh lẽo đặt lên mặt cậu, nhiệt độ còn lạnh hơn một tảng băng khiến cơ thể cậu đột nhiên run rẩy kịch liệt, cuối cùng tỉnh lại, chỉ thấy trong tay Lục Ngọc Thương thật sự có một viên đá lạnh, vô tình ấn trên mặt cậu.
Sau khi Mục Thanh ngẩn ra một lúc: “A! Thương Thương con làm gì vậy!”
“Dậy rồi sao?” Lục Ngọc Thương ném cục đá vào thùng rác ở xa, cúi người lấy khăn giấy lau nước lạnh trên mặt cậu, Mục Thanh ngoan ngoãn để anh lau, nằm ở đó không hề động đậy, cậu cảm thấy trên mặt mình ngoại trừ có nước đá, còn có một vài giọt nước mắt nóng rực, hình như vừa rồi cậu có khóc?
Quả nhiên như vậy, Lục Ngọc Thương vừa lau vừa giáo huấn cậu: “Cậu sao vậy, tập yoga mà lại lăn ra ngủ, có đẩy cũng không dậy, còn luôn ở đó khóc thầm, cậu có biết lúc đó làm sao tôi phát hiện ra cậu không?”
Mục Thanh vô thức hỏi: “Sao phát hiện ra?”
“Giáo viên yoga đi đến hét lên, nhà ai làm lạc mất một đứa trẻ, tập yoga mà tập đến ngủ luôn rồi.” Lục Ngọc Thương đột nhiên cười thấp: “Mục Thanh, cậu muốn tôi cười chết sao, khi tôi đi qua cậu nằm thẳng ở đó không động đậy, trên mặt toàn là nước mắt, gọi cũng không dậy, chỉ đành phải bế cậu về.”
Mục Thanh ôm mặt, cảm thấy mình xấu hổ chết mất, e rằng cậu sẽ vĩnh viễn không bước chân vào phòng tập thể hình đó nữa.
“Nhưng tại sao cậu lại khóc vậy?” Lục Ngọc Thương ném khăn giấy đi, nghiêm mặt nói: “Trả lời tôi, tại sao?”
Mục Thanh cũng không biết, cậu chỉ biết hình như mình mơ thấy một người đàn ông, người đàn ông đó có đôi mắt cực kỳ xinh đẹp, trong đó dường như có ẩn giấu một ngọn lửa có thể xua đi cái lạnh giá của mùa đông vậy, khiến cậu không nhịn được muốn tiếp cận, anh vô cùng cao lớn, dáng vẻ đẹp trai.
“Tại sao?” Lục Ngọc Thương giữ cậu: “Nói với tôi.”
“Bởi vì hình như ba, hình như mơ thấy một người.”
“Con gái sao?”
Mục Thanh vô thức trả lời: “Con trai, anh ta ôm ba.”