Chương 37
Mấy ngày nay Hướng Diêu là khách quen của app Tinh Mang, giống như đang đi tuần tra công ty của mình vậy, thường đến phòng livestream của Lục Ngọc Thương vào thời điểm đó để duy trì trật tự, chính thức thông báo với fan rằng đến lúc đó còn có một hợp đồng chính thức livestream.
Vì vậy, hàng ngày đều có không ít fan vào phòng livestream ném đạn pháo, trên trang chủ đều tràn ngập tin tức của Lục Ngọc Thương, đã sớm đẩy livestream của anh lên trang đầu _ Hướng Diêu nhìn thấy cũng được an ủi.
Chính bởi vì đi nhiều rồi, nên ánh mắt của cô nhanh chóng tìm được mầm non tốt Mục Thanh này, nói về mặt mũi trước, mặc dù luôn cảm thấy có chút quen mắt, nhưng cô chắc chắn mình chưa bao giờ nhìn thấy một cậu bé đáng yêu mê người như vậy, tóc xoăn nhỏ, mắt to lông mi dài, lúc cười còn có má lúm đồng tiền, công ty quản lý của cô đang thiếu mẫu người như vậy, bồi dưỡng cẩn thận có thể làm một ngôi sao nhí.
Sau khi Hướng Diêu xem livestream mấy ngày, cuối cùng Hướng Diêu cũng chìa ra một cành ô liu, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng với công ty mình không, tất nhiên là hỏi người nhà của cậu rồi, người nhà của Mục Thanh bây giờ chính là Lục Ngọc Thương, nói chuyện về mấy việc quan trọng này đều giao cho anh.
Mọi người đều biết Hướng Diêu dịu dàng hiền lành, chỉ có Lục Ngọc Thương mới biết bình thường cô giày vò người khác thế nào, chưa bao giờ làm chuyện gì mà chưa chắc chắn, uốn ba tấc lưỡi, dẻo miệng, trước giờ luôn biểu thị ý kiến của mình, sau khi Lục Ngọc Thương từ chối sự chân thành và điều kiện vô cùng tốt của cô, cô vẫn kiên trì không từ bỏ tiếp tục đẩy mạnh tiêu thụ của công ty mình.
Sau đó Lục Ngọc Thương dứt khoát không quan tâm đến cô nữa, sau khi Hướng Diêu im lặng một tiếng, nhắn tin hỏi có thể gọi điện nói chuyện với người lớn trong nhà được không, đồng thời cô phấn khích nói chuyện với Lục Ngọc Thương trong wechat, nói gần đây cô tìm được một mầm non tốt, bảo đảm có thể ký được hợp đồng, đến lúc đó có thể để anh dẫn đi đóng phim, phải giúp đỡ hậu bối này.
Nói giống như đã nắm được chiến thắng trong tay rồi vậy, như thể chuyện này đã rất chắc chắn rồi.
Mục Thanh nằm trên người Lục Ngọc Thương, xem nội dung nói chuyện trong wechat cùng anh, cậu khổ não nói: “Ba không muốn ký lắm.”
Cậu không hiểu về phương diện này, ký hợp đồng có nghĩa là bắt đầu thay đổi giá trị thương mại trên người mình, điều này khác hoàn toàn với mục đích ban đầu khi cậu livestream, hơn nữa rõ ràng chỉ vì cái trước mắt, tất nhiên Lục Ngọc Thương cũng không muốn Mục Thanh gia nhập ngành này, lại từ chối đề nghị của Hướng Diêu.
Hướng Diêu tiếp tục thông báo tin tức mới cho Lục Ngọc Thương trên wechat: “Đệt, vậy mà lại từ chối rồi, không thể tin nổi, điều kiện mà chị đưa ra không hề thấp, rốt cuộc họ đang ghét bỏ cái gì chứ, đợi chị bình tĩnh mấy ngày đã, đợi chút, qua mấy ngày nữa tiếp tục tìm họ, nhất định sẽ mang tin tức tốt đến cho em.”
Ok, không thể đánh chết được con gián này.
Chị đừng có đến nữa, Lục Ngọc Thương thổ tào trong lòng, gửi một biểu icon ý vị thâm trường, nói chúc chị may mắn.
Hướng Diêu cho rằng Lục Ngọc Thương chỉ là đơn thuần chúc mừng, khẳng định nói: “Tất nhiên rồi, qua mấy ngày nữa là có thể ký hợp đồng được rồi, đợi đấy, cậu nhóc này rất đáng yêu, đến lúc đó đừng có cướp của chị.”
Sau khi tắt livestream, Mục Thanh nằm trên giường chơi điện thoại tầm một tiếng, sau một khoảng thời gian lại uống thuốc mà Yến Hồi chuẩn bị cho cậu, nhanh chóng biến trở về dáng vẻ ban đầu, cậu cứ biến đi biến lại như vậy, cảm giác lệch lạc trong lòng Lục Ngọc Thương lại dâng lên. Luôn cảm thấy trạng thái lúc nhỏ của Mục Thanh là đáng yêu nhất có thể để mặc anh nghịch, giống như thật sự có một đứa con vậy. Mà trong ánh mắt hiện giờ luôn mang theo một tia hiền từ của cha không dễ phát hiện, khiến anh cảm thấy vô cùng áp lực, lại có một loại kỳ lạ không nói ra được.
Thuốc thử mà Yến Hồi đưa cho Mục Thanh chỉ có dung lượng ba bốn lần, Mục Thanh ở trên weibo nói với anh ta thêm một số thuốc nữa, đưa cho anh ta tiền anh ta không cần, nói là tặng miễn phí, bởi vì livestream mỗi ngày một lần nên cần một số lượng thuốc thử nhất định để duy trì, lần này Mục Thanh tự mình ngồi xe đặc biệt đến phân cục một chuyến tìm anh ta.
Vừa đến phân cục, đã thấy một bầu không khí nặng nề, mấy thực tập sinh bình thường thích nói chuyện nhất lúc này cũng im lặng không nói, Yến Hồi cau mày ngồi ở chỗ mình, Lưu Huyền Thông bên cạnh cũng có dáng vẻ mơ màng, Mục Thanh hỏi họ làm sao vậy, vẫn là Giang Thần Thần trả lời cậu, nói trong tòa nhà kia lại có người chết.
Chuyện này phải truy ngược về mấy ngày trước, lúc trước khi đi ăn lẩu phát hiện ra một vụ án giết người, xác định chuyện này là yêu quái hại người, lúc đó phân cục báo chuyện này lên cấp trên xong, thì bắt đầu tiến hành tìm kiếm trải dài ở Kinh Giang, hôm qua đúng lúc là ngày vụ án xảy ra được một tuần, quả nhiên, Lưu Huyền Thông phát hiện dấu vết của con yêu quái kia ở gần cửa nam đầu tiên, lúc đó con yêu quái đó đang hút tinh khí của người vô tội.
Mà Yến Hồi kịp thời đuổi đến đánh nó bị thương nặng, không ngờ bị cơ thể tàn tạ của ác yêu kéo dài may mắn trốn thoát, nhưng yêu quái đã bị thương nặng cho dù có lòng hại người cũng không có sức để hại, ngay khi mọi người cho rằng chuyện này tạm thời chấm dứt rồi, thì ở ngoài tòa nhà lại truyền đến tin tức không tốt.
Có lẽ yêu quái hại người không chỉ có một, có thể có hai con, ba con, bốn con, ai cũng không thể nói được số lượng cụ thể, lúc này mới khiến phân cục hoảng sợ, chuyện tính mạng bị đe dọa, không ai có thể vui vẻ được, sau khi Mục Thanh lấy được thuốc thử, hỏi Yến Hồi rằng cho chuyện gì cần cậu giúp không, nhất định cậu sẽ cố gắng hết sức.
Yến Hồi nói lần sau khi ra ngoài làm nhiệm vụ sẽ gọi cậu, lúc này anh ta đang thảo luận với Giang Thần Thần về chủng loại của yêu quái đó, Mục Thanh cũng ngồi xuống nghe một lúc. Con yêu quái đó rất cao lớn, bò bằng bốn chân, lông màu nâu vàng giống như một con sư tử khỏe mạnh vậy, gần như che phủ hết diện mạo của nó, điều duy nhất có thể xác định đó chính là một con nam yêu, những người khác trong phân cục đều mơ hồ.
Lưu Huyền Thông tự nhận mình là người đọc nhiều sách, Thiên Hồ cũng là người hiểu biết nhiều trong phân cục, nhưng lúc này hai người cũng không nói ra được, lúc này Mục Thanh nhỏ giọng suy đoán: “Không phải là chó chứ.”
“Làm gì có chó dài như vậy chứ.” Giang Thần Thần lắc đầu: “Nhất định là đại yêu quái, chúng ta phải tìm trong sách, chắc trong sách có viết, chỉ là chúng ta đều không biết mà thôi.”
“Không phải, có đấy, có một loại chó, tên là Tàng Ngao.” Lúc đó ở quê có một người nuôi một con Tàng Ngao, không có đạo đức xã hội gì cả, thường xuyên dẫn chú chó hung dữ này ra ngoài đi dạo, có một lần không biết tại sao con Tàng Ngao này lại tức giận cáu bẳn, chạy xung quanh cắn người, lúc đó suýt chút nữa vào nhà cũ nhà họ Lục, dáng vẻ có chút giống với miêu tả.
Yến Hồi đột nhiên ngẩn ra, ờ một tiếng, nhìn mấy người khác, thực tập sinh ở bên cạnh nhanh chóng tìm tài liệu của Tàng Ngao cho anh ta xem, mấy người phân cục sau đó ngạc nhiên phát hiện ra, đó thật sự là một chú chó Tàng Ngao, chắc chắn là một chú chó.
Vốn dĩ cho rằng là đại yêu thượng cổ xuất thế, thế nên mới khiến cho mọi người bất an, kết quả quay đi quay lại mới phát hiện chỉ là một chú chó thành tinh bình thường, tâm trạng mấy người giống như đi tàu lượn siêu tốc vậy, nâng lên lại rơi xuống.
Nếu như đã hiểu rõ chủng loài của loài yêu quái này rồi, vậy thì đối phó dễ dàng hơn nhiều, lúc này Giang Thần Thần đột nhiên nhớ đến chi tiết bắt yêu lúc đó, lúc đó vẫn không hiểu là gì, bây giờ Mục Thanh vừa nói đã đột nhiên hiểu ra: “Trên cổ con cẩu yêu kia có đeo vòng cổ màu đỏ, còn có chuông, là chó nhà.” Cô kích động vỗ đùi, hét lên: “Đúng đúng đúng, nhất định là chó nhà, tôi không nhìn nhầm đâu, bây giờ hiểu rồi.”
“Chó nhà thành tinh?” Lưu Huyền Thông hỏi: “Vậy tại sao phải hút tinh khí của con người, nó muốn làm gì?”
Cuối cùng chuyện này vẫn không thể biết được, xác xuất loại yêu quái này hút tinh khí là mỗi tuần một lần, chỉ có thể đợi tuần sau khi nó hiện thân mới có cơ hội biết được chân tướng sự việc. Có điều đồng thời, Yến Hồi còn hỏi thăm các bộ phận có liên quan lấy danh sách người dân nuôi Tàng Ngao trong thành phố Kinh Giang, muốn nuôi loại chó ngoại hình lớn như Tàng Ngao ở Kinh Giang thì nhất định phải làm giấy phép nuôi chó hơn nữa còn phải tiến hành đăng ký, mặc dù cũng có người nuôi trộm, nhưng cũng có thể mèo mù vớ cá rán, có lẽ thật sự bị họ tìm ra.
Sau khi ở lại phân cục một lúc, Mục Thanh đứng dậy về nhà, về đến nhà ăn cơm tối, khi lên lầu Hướng Diêu lại gửi tin nhắn cho cậu, lịch sử hỏi cậu đã suy nghĩ xong chưa, hơn nữa còn đề nghị hai người có thể gọi điện bàn bạc qua điện thoại, chỉ cần không phải là yêu cầu gì đặc biệt quá đáng, bên phía công ty đều có thể đồng ý, thật sự có đủ thành ý, Hướng Diêu cũng ở trong tư thế nhất định phải thắng.
Mục Thanh muốn tốc chiến tốc thắng, bàn bạc với Lục Ngọc Thương, cho cô số điện thoại của mình, ngay sau đó Hướng Diêu không chờ được gọi ngay cho cậu, là Lục Ngọc Thương nghe máy, mới đầu không lên tiếng, chỉ nghe Hướng Diêu ở bên kia nói: “Alo, chào anh, xin hỏi anh là người nhà của Thanh Thanh sao?”
Lục Ngọc Thương nhìn Mục Thanh một cái, nói đúng, Hướng Diêu bắt đầu phát huy tài ăn nói của cô, đầu tiên nói rõ ý của mình, rồi lại giải thích những lợi ích mà mình có thể mang đến, từ góc độ của Lục Ngọc Thương mà nói, đây tuyệt đối là điều kiện tốt nhất mà cô có thể đưa ra, khi nói đến cuối, Hướng Diêu uống một ngụm nước, hỏi Lục Ngọc Thương còn có ý gì nữa không.
Lục Ngọc Thương nói: “Chị nghe giọng nói của em, nghe kỹ một chút, đừng thở.”
Hướng Diêu: “Giọng nói làm sao?”
“Có cảm thấy quen tai không?”
“Quen tai sao?” Hướng Diêu mơ hồ, một lúc sau cả người cô ngẩn ra tại chỗ, như sấm đánh ngang tai, một lúc lâu sau mới có thể tìm lại giọng nói của mình, nói: “Thương, Thương Thương?”
“Ừ.” Một tay Lục Ngọc Thương đút trong túi, một tay chống trên cửa sổ sát đất, thở một hơi trên màn kính, vừa vẽ vừa nói: “Chị muốn ký với Thanh Thanh cũng được, nhưng phải hỏi mẹ em trước, hỏi xem mẹ em có đồng ý cho Thanh Thanh đi cùng chị không.”
Hướng Noãn nhất định là không đồng ý rồi.
Hướng Diêu vẫn còn chút mơ hồ: “Cậu là Thanh Thanh sao?”
Lục Ngọc Thương nhìn Mục Thanh đang nghe lén bên cạnh một cái, giơ tay đẩy đầu cậu ra, nói ngồi sang một bên, lại nói: “Anh trai.” Sau đó trong lòng lại đổi lại: “Cũng là em trai chị, bối phận có loạn không?”
Mục Thanh ở bên cạnh ủy khuất ôm đầu vừa bị đụng vào, ánh mắt đó thật sự vô cùng đáng thương.
Hướng Diêu một mặt ngơ ngác, ngẩn ngơ cúp điện thoại, vẫn mơ hồ không rõ.
Giải quyết xong Hướng Diêu, hai người nhìn nhau, hai người đều không có việc gì phải làm, mấy ngày nữa Lục Ngọc Thương phải đi rồi, Mục Thanh không nỡ, chỉ muốn không rời xa anh một giây phút nào, chỉ đành miễn cưỡng tranh thủ thời gian mấy ngày, Lục Ngọc Thương đi đông cậu cũng đi đông, tóm lại không rời một bước.
Lục Ngọc Thương đề nghị hai người cùng đến phòng tập thể hình một vòng, tiện thể dẫn Mục Thanh đi làm quen hoàn cảnh xung quanh, vì vậy Mục Thanh thay một chiếc áo hoodie rộng rãi của cậu, đi theo sau Lục Ngọc Thương mặc một bộ đồ thể thao vô cùng ngầu lòi, đi đến nơi chuyên dùng để luyện tập.
Vừa bước vào cậu đã cảm thấy hoa mắt, Lục Ngọc Thương lên một máy chạy bộ, Mục Thanh cũng cùng chạy một lúc, sau đó thật sự quá mệt, nhân tiện đi vệ sinh, sau khi đi vào khóa cửa, cậu nghe thấy có tiếng tiếng nức nở nhẹ nhàng của một người đàn ông ở phòng bên cạnh, rất nhỏ, nhưng có thể nghe ra được người đàn ông này đang khóc, đồng thời còn có một âm thanh vô cùng kỳ lạ, âm thanh giống như đang dùng tay vỗ có tiết tấu vào mặt mình vậy, kèm theo tiếng thở dốc, nhưng nhanh chóng biến mất.
Mục Thanh kéo quần lên, đến đi vệ sinh cũng không đi ra được, càng nghĩ càng cảm thấy không đúng, cậu vội vàng mở cửa ra ngoài, muốn đi gọi Lục Ngọc Thương đến đây xem thế nào, có phải bên trong có một người đàn ông đang khóc không, nhưng khi cậu vừa ra khỏi cửa, thì nghe thấy tiếng khóc của người đàn ông bên trong không thể nhịn được nữa, trong đau khổ lại có một chút cảm giác kỳ diệu, Mục Thanh cảm thấy không thể chậm trễ được nữa, vội vàng chạy qua gõ cửa hỏi: “Anh làm sao vậy, tại sao lại khóc, đừng khóc nữa, cần giấy vệ sinh sao?”
m thanh bên trong đột nhiên dừng lại, xung quanh yên tĩnh đến nỗi Mục Thanh không biết phải làm sao, sớm biết vậy đã gọi Thương Thương đến trước rồi.