Chương 36:
Lục Ngọc Thương đeo cho Mục Thanh yếm nhỏ, chỉnh thẳng mặt Peppa Pig vào trước ống kính, tiện thể cẩn thận chạm nhẹ vào khuôn mặt trắng nõn của cậu, cảm thấy cảm giác này có khiến anh yêu không nỡ buông hơn lúc trước, Mục Thanh ngẩng đầu cười hì hì với anh mấy tiếng, nhìn ngốc đến nỗi nổi bọt.
Cậu còn đang xoắn xuýt không biết mình nên lấy tên gì cho hay, phải phù hợp với phong cách trên mạng, lại bắt tai, khiến mọi người không thể quên được, lúc này có chút làm khó cậu rồi, Lục Ngọc Thương ngồi xuống cùng suy nghĩ với cậu, sau đó hai người đơn giản thô bạo quyết định, gọi là Tiểu Thanh Thanh mukbang, đơn giản giới thiệu, Thanh Thanh, năm nay một tuổi rưỡi, nghiêm túc ăn cơm, ăn cơm đàng hoàng, có hơi giống giới thiệu của Dư Dật.
Có tên gọi rồi, nói rõ tuổi rồi, Thanh Thanh chính là Mục Thanh, nội dung chủ yếu của livestream chính là mukbang, vấn đề chính là, có thể nói là một cái tên hay ba trăm sáu mươi độ không có góc chết, Mục Thanh cảm thấy cái tên này rất hay. Lục Ngọc Thương mở kênh livestream cho cậu xong, minh thì lui ra khỏi phạm vi ống kính, nghiêng người lấy đĩa bánh sầu riêng vừa mới mang lên, dùng thìa nhỏ xúc một miếng nhỏ, đưa đến bên miệng Mục Thanh.
Mục Thanh há miệng ăn, bắt đầu nhai với ống kính, lần đầu tiên livestream vẫn có hơi căng thẳng, tay cậu đặt ở dưới bàn không có sức nắm lấy khăn trải bàn rũ xuống chân, chân nhỏ không chạm được xuống đất đang đung đưa với một tần số nhất định, thỉnh thoảng có đôi khi không biết phải làm sao, lại ngẩng đầu nhìn Lục Ngọc Thương cầu cứu, hi vọng anh có thể cho mình chút kiến nghị.
Khuôn mặt đó gần như sắp trở thành bánh bao thịt rồi, di chuyển lên xuống theo tần suất nhai, hai mắt tròn xoe như ứa ra nước.
Có điều tất nhiên sẽ không có kiến nghị, toàn bộ quá trình Lục Ngọc Thương chỉ lộ ra cánh tay đút đồ ăn, thỉnh thoảng mới phát ra mấy tiếng cười, nói cậu ăn chậm một chút, giọng nói của anh vốn dĩ có chút trầm, cười khiến Mục Thanh cảm thấy ngứa ngáy trong lòng, Mục Thanh cảm thấy mặt mình lại có chút nóng, lấy bàn tay đầy thịt che mặt, rụt rè không dám nhìn anh.
Bởi vì đây là kênh livestream mới, hoàn toàn không có nhiều người ấn vào xem, không đủ độ hot, bình luận cũng chỉ có ba bốn dòng.
Trong bốn dòng đó có hai dòng là Thanh Thanh nghiêm túc ăn cơm đáng yêu quá, còn có hai dòng chính là tay của ba gợi cảm quá, ba tất nhiên là nói Lục Ngọc Thương rồi, ngón tay thon dài lại phân rõ đốt xương, vừa nhìn chính là bàn tay của một người đàn ông cao lớn, lại so với ngoại hình của Mục Thanh, người ba này chắc là một anh chàng đẹp trai.
Sao có thể không đẹp trai được chứ, Mục Thanh đọc hiểu bình luận, trong lòng thích thú, Lục Ngọc Thương chỗ nào cũng tốt, khi anh còn nhỏ cậu quả thật có chút lo lắng, thể chất của con trai nuôi của mình, mặc dù bởi vì cơ thể không khỏe mà yếu đuối không có sức, nhưng dựa vào dáng vẻ mạnh mẽ cũng có thể trở thành trùm trong thôn, có thể tưởng tượng ra lúc đó Lục Ngọc Thương béo thế nào, béo đến nỗi không thể nhìn rõ ngũ quan.
Hơn nữa còn lười, đôi khi ra ngoài đi dạo cũng không muốn đi, Hướng Noãn đặt anh đã ba bốn tuổi vào trong xe đẩy trẻ em đi ra ngoài, anh liền nằm trong xe nhìn ra ngoài, đôi khi Hướng Noãn đi qua vị trí của Mục Thanh, lúc này Lục Ngọc Thương sẽ vẫy tay nói với Mục Thanh, tạm biệt ba nuôi, bọn con ra ngoài chơi đây.
Lúc đó Mục Thanh tự an ủi mình, không còn cách nào khác, là con trai nuôi mà mình nhận, một ngày làm ba cả đời làm ba, cùng lắm thì sau này đợi mình hóa hình rồi sẽ kiếm tiền nuôi cậu, tuyệt đối không thể để cậu đói, có chút vất vả, nhưng đáng, dù sao tình cha như núi Thái Sơn mà.
Cậu thu hồi suy nghĩ, lúc này lại nhìn gương mặt đẹp trai góc cạnh của Lục Ngọc Thương, nốt lệ chí dưới mắt xinh đẹp không nói lên lời, đúng rồi, lúc đó anh quá mập, khuôn mặt ngấn mỡ không thể nhìn rõ, sao lúc đó có thể nhìn thấy nốt lệ chí xinh đẹp này chứ, vị trí sinh ra cũng rất đúng, nhìn thoải mái, anh có thể biến thành dáng vẻ này, đối với Mục Thanh mà nói rõ ràng đã là một sự bất ngờ cực lớn.
Lục Ngọc Thương đút cậu ăn xong một chiếc bánh kem nhỏ, Mục Thanh nằm trên bàn nói còn muốn ăn nữa, Lục Ngọc Thương đành phải lấy giấy ăn lau vụn bánh trên khóe miệng cậu trước, sau đó lại đi xuống lấy một bát súp gà mới nấu, hơi nóng bốc nghi ngút, lần này Lục Ngọc Thương để Mục Thanh tự ăn, Mục Thanh cầm thìa cho vào miệng.
Cậu ăn uống sạch sẽ, lại kính nghiệp, uống một ngụm canh ại ngẩng đầu nhìn ống kính, ngẩng đầu cười, nở nụ cười hở lợi lộ ra mấy chiếc răng, cười đến nỗi híp cả hai mắt lại, giống như một đứa trẻ đang chìm đắm trong đồ ăn ngon không biết gì về thế giới bên ngoài vậy.
Lục Ngọc Thương ở bên cạnh chắc là bị cảm xúc của cậu lây nhiễm, cũng không nhịn được cười, sau khi cười xong anh nắm chặt tay, cố gắng để mình bình tĩnh lại, ngồi đó mở app livestream của mình ra, nhìn hiệu quả livestream lần đầu tiên của Mục Thanh ở một góc độ khác.
Để thu hút thêm nhiều chủ livestream tài giỏi có tiềm năng, livestream Tinh Mang đã mở một phần riêng trên trang chủ, những streamer mới sau khi livestream được một tiếng có thể được đề xuất trên khu vực này, mới đầu Mục Thanh bởi vì không đủ độ hot, nên số lượng người xem không cao, cũng chỉ tầm mười mấy người, một tiếng sau cuối cùng cũng được lên khu vực trang chủ, trong phòng livestream lập tức tăng thêm hàng nghìn người.
Bình luận cũng đột nhiên nhiều lên, Mục Thanh lần đầu tiên được thể nghiệm cảm giác nổi tiếng, nhìn những bình luận khen mình đáng yêu, cảm thấy rất thích, thậm chí có chút bành trướng lên, cảm thấy mình quả thật là như vậy, vì vậy cậu lại muốn mọi người đến khen Lục Ngọc Thương, cái này gọi là có phúc cùng hưởng, nên cẩn thận đẩy bát của mình vào mép bàn, ra hiệu cho Lục Ngọc Thương đến đút mình ăn.
Lục Ngọc Thương múc một ngụm canh, sau khi thổi ấm thì đưa đến bên miệng Mục Thanh, động tác tỉ mỉ lại kiên nhẫn.
Trên màn, bình luận có người mới đến hỏi, đây là ba cậu sao.
Mục Thanh thấy vậy, đại não còn chưa phản ứng lại, đã buột miệng nói: “Không phải ba.”
Cậu là một đứa trẻ một tuổi rưỡi, không chỉ đọc hiểu được bình luận hơn nữa còn nói rõ ràng, thật sự dọa sợ nhóm người xem, một lúc sau bình luận mới bùng nổ, đại khái có tầm hơn một trăm dòng, nói đứa trẻ này thông minh quá.
Tất nhiên thông minh rồi, Mục Thanh càng bành trướng hơn, cho dù trong nhóm người trưởng thành cậu không thông minh lắm, nhưng bây giờ chẳng qua là dáng vẻ một đứa trẻ, cái này được gọi là hạc giữa bầy gà, so sánh hai bên, đơn giản chính là tiểu thần đồng, không được khen mới lạ ấy.
Mục Thanh nếm được vị ngọt, tiếp tục biểu diễn kỹ năng của mình: “Bé còn biết đọc Tam Tự Kinh nữa.”
Cậu đọc một đoạn nhỏ, lại nói: “Bé còn biết ca hát, hát nhạc của Thương Thương.”
Bình luận còn chưa phản ứng lại, Mục Thanh đã bắt đầu ca hát rồi, hát bài trong album mới của Thương Thương, bên trong sự chờ đợi, hát giọng trẻ con, vừa mềm vừa dẻo, mặc dù giai điệu chạy từ Đông Bắc đến Tây Nam, lượn quanh bản đồ Hoa Quốc, nhưng vẫn không có ai nhẫn tâm nhắc nhở cậu điểm này.
Ai lại đi đả kích sự tự tin của một đứa trẻ tốt đẹp như vậy chứ, không ai làm như vậy cả, họ chỉ dùng những hành động thực tế để khen ngợi Mục Thanh.
Lục Ngọc Thương ở trên điện thoại mình thấy trong phòng livestream của Mục Thanh có nhiều hơn bốn năm đạn pháo, đạn pháo là đạo cụ mà Tinh Mang dùng để thưởng cho chủ phòng stream, một đạn pháo là một trăm tệ, chia 5-5, đến tay Mục Thanh chính là 50 tệ, khoảnh khắc vừa rồi cậu được 2, 300 tệ. Mục Thanh bị số tiền này đập cho có chút không biết làm sao, cậu livestream không phải là vì kiếm tiền, chỉ là muốn dùng đề thăm dò trước, xem mình có thích hợp với chuyên ngành nổi tiếng trên mạng không.
Rõ ràng thích hợp, có thể phát triển lâu dài, lái máy xúc quả thật không thích hợp với cậu, chắc là vậy.
Lục Ngọc Thương thấy cậu hoang mang không biết làm sao, đổi giọng, bế Mục Thanh lên đùi mình, di chuyển ống kính đến chỗ anh, không lộ mặt, chỉ lộ ra bộ phận từ cổ trở xuống, tự giới thiệu: “Tôi là anh của Thanh Thanh, chào mọi người.”
Rõ ràng Mục Thanh không muốn thừa nhận thân phận này của Lục Ngọc Thương, sao bối phận lại loạn rồi, không thể làm loạn bối phận được, đây là thứ tổ tông truyền lại, là rất tốt, là tinh hoa, phải được kế thừa, nhưng trước ống kính cậu cũng không thể bĩu môi tức giận được, chỉ đành nói: “Là anh trai bé.”
Lục Ngọc Thương hài lòng bóp khuôn mặt bầu bĩnh của cậu, lòng bàn tay anh gần như có thể bao phủ toàn bộ khuôn mặt Mục Thanh, xoa nắn như vậy một lúc, sau đó lại di chuyển lên cổ cậu, nghịch cục thịt mềm trên cổ cậu, nhéo rồi lại thả ra, lặp lại mấy lần, cảm thấy cảm giác rất tốt. Lục Ngọc Thương đột nhiên nhận ra Mục Thanh thế này là đồ chơi rất tốt, còn sống, lại ngoan, biết nói chuyện, biết cười ngọt ngào, tất nhiên suy nghĩ này không thể để cho cậu biết, chắc sẽ bị tức đến phát khóc.
“Mọi người không cần phải đập tiền nữa.” Mục Thanh thò đầu ra khỏi lòng anh, nói với những người xem: “Bé không thiếu tiền, anh của bé rất nhiều tiền, bé chỉ muốn chơi với mọi người thôi.”
“Cẩn thận.” Lục Ngọc Thương sợ cậu vừa kích động sẽ bị ngã, vội vàng ấn cậu về, đồng thời nói với ống kính: “Thanh Thanh chỉ là thích chơi với mọi người thôi, chúng tôi mở livestream cũng không có ý gì khác, tự cậu nhóc thích.”
“Đúng, bé thích.” Mục Thanh bị Lục Ngọc Thương ôm, tiếp tục uống canh gà đã nguội của mình, Lục Ngọc Thương thử độ ấm, lại xuống lầu lấy cho cậu một phần.
Buổi livestream đầu tiên của Mục Thanh rất thành công, lập tức thu hút được hàng nghìn fan, mặc dù không thể so sánh với những chủ livestream thành công kia, nhưng không thể một phát ăn ngay, có thành tích như vậy Mục Thanh đã vô cùng hài lòng rồi, đồng thời, sau đó Lục Ngọc Thương quyên góp cho app từ thiện phần thưởng mà Mục Thanh kiếm được, cũng coi như tìm được một ý nghĩa thực tế cho livestream của Mục Thanh.
Đợi một hai ngày, cuối cùng Mục Thanh cũng liên lạc được với Dư Dật, hôm qua trong sơn động đột nhiên nổi bão, cho nên bị đứt mạng, vừa nổi gió, còn có sấm sét, thời tiết có chút dị thường, khiến núi động đất rung, đến cả trong hang động cũng bị ảnh hưởng.
Mặc dù Dư Dật là một lão yêu quái, nhưng thật ra lúc trước cũng được người ta cưng chiều trong lòng bàn tay, bản chất vẫn là một công chúa nhỏ, nhát gan, nói với Mục Thanh, hôm qua mình sợ hãi trốn trong chăn khóc cả một đêm, vừa khó chịu vừa chua xót, nhớ người chồng trước đây của cậu ta, lại nhớ người bạn tốt Mục Thanh này, muốn chạy ngay đến chỗ cậu, nhưng lại không thể rời khỏi chỗ này, vội vàng hỏi Mục Thanh xem làm thế nào.
Cậu ta đã hoàn toàn xem Mục Thanh là chỗ dựa, cho dù ở trong điện thoại cũng đến nỗi không kìm được, giống như có thể ngất đi bất kỳ lúc nào vậy, giống như một cô con dâu nhỏ chịu phải ủy khuất tìm đến mẹ ruột khóc lóc vậy, Mục Thanh cảm thấy loại cảm giác này vô cùng kỳ diệu, cậu vô thức muốn giúp đỡ Dư Dật, vừa an ủi cậu ta vừa đi tìm Yến Hồi, biết anh ta hiểu biết rộng, muốn hỏi anh ta xem có cách nào hay không.
Yến Hồi hỏi một chút tình hình đại khái của Dư Dật, cũng cảm thấy thần kỳ đối với loại Địa Phọc Yêu này, đây là lần đầu tiên anh ta thấy loại tình huống này, nói muốn trở về tìm kiếm tài liệu, sau đó anh ta đến nói với Mục Thanh về suy đoán của mình, chắc là năng lực của Dư Dật vô cùng lớn mạnh, vì để hạn chế cậu ta mới không để cậu ta rời khỏi. Hoặc là có thể lúc đó cậu ta đã ký một khế ước nào đó với Sơn Linh ở đó, Sơn Linh là thần bảo hộ của cả ngọn núi, bình thường không dễ dàng xuất hiện, nhưng có thể ra vào tự do trong núi, bất kỳ yêu quái nào chỉ cần vào địa bàn mà Sơn Linh nắm giữ, thì khó có thể chống lại Sơn Linh.
Cho dù là tính huống gì, tóm lại muốn cởi chuông thì phải tìm người buộc chuông, Mục Thanh chỉ đành giúp cậu ta nghĩ cách.
Trong lúc nghĩ cách, tài khoản livestream của cậu nhận được một tin nhắn riêng tự xưng là người đại diện, hỏi cậu có muốn ký hợp đồng không.
Vì vậy Mục Thanh đưa tin nhắn này cho Lục Ngọc Thương xem, Lục Ngọc Thương nhíu mày điều tra một lúc, đột nhiên nói một tiếng đệt, người đến đào chân tường, họ Hướng tên Diêu, gọi là Hướng Diêu.