Chương 35: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 35

Tính ngày tháng, đã một thời gian từ khi cậu rời khỏi trấn Trường Tam rồi, ước chừng mười ngày, lúc này Mục Thanh lâu rồi mới nhìn thấy Dư Dật, còn có chút chưa thích ứng được, cúi đầu xem hồ sơ của cậu ta.

Biệt danh của Dư Dật là Thiên Hồ gợi cảm thích khóc.

Nhìn xuống dưới hồ sơ của cậu ta chính là, thích ca hát, thích hưởng thụ cuộc sống, hưởng thụ sự cô đơn, một mình đợi anh trở về, cố gắng bắt đầu cuộc sống mới.

Khiến người ta dở khóc dở cười.

Mục Thanh: “?”

Cậu cũng không hiểu những thứ đó trong xã hội hiện đại, cũng cảm thấy cái tên này thật kinh khủng, Lý Đắc Minh ở bên cạnh khẳng định cách nghĩ của cậu, vô cùng thổ tào.

Cậu lại đi xem số fan của Dư Dật, chỉ trong thời gian hơn mười ngày, dựa vào khuôn mặt xinh đẹp và khí chất sầu muộn, cộng thêm cái mác là thánh trap, vậy mà cậu ta tăng thêm hàng chục nghìn fan, hơn nữa độ nhảy vọt cũng vô cùng cao, một video mà có hàng nghìn bình luận, mong chờ được cho ăn.

Lý Đắc Minh càng bực bội, cậu ta đã livestream lâu rồi, có nhiều fan cũ, vẫn luôn là thường khách ở trang chủ, vừa đăng video có thể ở trên trang chủ mấy tiếng, có sức hút rất lớn, nhưng lúc này lại bị một tài khoản vô danh nhảy xuống cướp mất vị trí, sao có thể không tức giận chứ.

Lúc này Dư Dật đang hát một bản tình ca của của Thiên Vương trên livestream.

“Đêm nay em chờ anh về, nước da tái nhợt dưới ánh đèn vàng.”

“Cũng khá trắng đấy.” Lý Đắc Minh thổ tào nói: “Mất màu, mất màu, không giống đàn ông, còn mặc đồ nữ, dồi ôi!”

Nhìn cậu ra vô cùng ghét bỏ, suýt chút nữa nhéo mũi trợn trắng mắt để biểu đạt cảm xúc của mình, lúc này Dư Dật lại hát: “Một mình em ngồi trước khung cửa sổ nhỏ, thảm thương nhìn người đi người đến.”

Tâm trạng của cậu ta ngập ngừng bất lực như lời bài hát, bối cảnh livestream rất đơn giản, trong một sơn động chưa được xử lý, thậm chí ánh đèn còn mơ ảo, khiến người ta cảm thấy ủ rũ không rõ lý do.

Thật ra hát cũng không hay lắm, Dư Dật hát vẫn luôn không hay, âm sắc hay, những giai điệu không đúng, gọi là lạc nhịp, nhưng cậu ta vẫn không biết lượng sức mình, thích hát nhạc chậm, giai điệu phải kéo rất dài, ngụy manh, không dựa vào thực lực thu hút người khác, chỉ có thể dựa vào nhan sắc mà giành lấy thắng lợi, may mà vẻ ngoài đẹp động lòng người.

Cậu ta vừa hát xong câu đó, Mục Thanh thấy Lý Đắc Minh vẫn luôn lảm nhảm mắng người đột nhiên dừng lại một lúc, sau đó nghe thấy cậu ta lẩm bẩm tự nói với mình: “Sao đột nhiên cảm thấy khó chịu vậy chứ, cảm thấy thiếu thứ gì đó, ở đây trống rỗng.”

Ở đây chính là vị trí trái tim.

Là cái gì, cậu ta cũng không biết, tính cách của Lý Đắc Minh cũng giống như cậu ta nói chuyện với Mục Thanh lúc trước, thông suốt, không nghĩ nhiều, mặc dù tuổi thọ của yêu quái rất dài, nhưng tận hưởng lạc thú trước mắt luôn không sai, cần gì phải xoắn xuýt bởi những chuyện không có ý nghĩa và mơ hồ chứ.

Cậu ta nhanh chóng từ bỏ không suy nghĩ nữa, có điều cũng không bình luận về video của Dư Dật nữa, rõ ràng hạ miệng lưu tình, sau khi tắt đi, Mục Thanh nói với cậu ta: “Đây là một người bạn của tôi, mới quen được mấy ngày, là một con Thiên Hồ.”

“Cũng là yêu quái?”

“Đúng, sống ở trên núi, rất lợi hại, giống như vừa mới ra đời vậy.”

Lý Đắc Minh cũng không nói nhiều, hụt hẫng trả tiền bữa ăn, để Mục Thanh đi cùng cậu ta đến bệnh viện một chuyến, lần này cậu ta bị bệnh gì chỉ cần nhìn một cái là biết, dù sao cũng treo bảng là khoa da liễu, rõ ràng là bị bệnh về phương diện da lông, lần đầu bác sĩ đơn giản xem bệnh tình của cậu ta một lúc, nói cho cậu ta biết một số chuyện cần phải chú ý, bảo cậu ta lần sau có thể trực tiếp đến làm giải phẫu.

Sau khi tạm biệt, Mục Thanh tự mình bắt taxi, không để Lục Ngọc Thương đến đón cậu, khi ở trên xe cậu mở điện thoại ra, tải ứng dụng vừa rồi về máy, quảng cáo màn hình chính là con trai của cậu, cười tươi như gió xuân vậy, Mục Thanh nhìn thấy cũng tràn đầy thích thú, thấy tài xế phía trước không chú ý đến mình, cầm điện thoại lên hôn chụt chụt một cái, biểu đạt tình thương của ba.

Sau đó cậu lại đi xem trang video của Dư Dật, thấy Dư Dật đã tắt livestream rồi, hiển thị offline, ảnh đại diện của cậu ta là ảnh tự sướng của chính mình, bối cảnh chính là hang động nơi cậu ta ở, trong ảnh cậu ta cười vui vẻ, vụng về bắn tim với ống kính, trên đùi là hồ tử hồ tôn của cậu ta, tiểu hồ đang cúi đầu, rõ ràng có vô lực.

Một mình sống ở nơi đó, có lẽ Dư Dật thật sự giống như cậu ta nói vậy, thích khóc, vỗ cùng cô đơn, Mục Thanh không khỏi nhớ đến lần cuối cùng hai người gặp mặt, lúc đó Dư Dật cũng đang khóc, lấy khăn lau ra lau nước mắt, mặc dù Mục Thanh không biết trong lời nói của cậu ta có bao nhiêu phần là thật, bao nhiêu phần là giả, có lẽ đều là giả, nhưng cũng cảm thấy khó chịu trong lòng, đột nhiên tự bế.

Cậu đăng ký một tài khoản, gửi một tin nhắn trên trang web của Dư Dật, nói mình là Mục Thanh, hơn nữa còn để lại tài khoản wechat của mình, hi vọng có thể lấy được liên lạc với cậu ta.

Sau khi về nhà đã là bốn giờ chiều, Mục Thanh không nhìn thấy Lục Ngọc Thương, hỏi cô quản gia nói đang ở trên tầng chơi game, nên cậu thay giày chạy lên tầng, đẩy cửa ra gọi lớn: “Thương Thương, ba về rồi đây!”

Sau khi về nhà cuối cùng tâm trạng cũng ổn định lại, vừa rồi Mục Thanh không vui, có lẽ là bị cảm xúc không rõ ràng ảnh hưởng đột nhiên cảm thấy đau lòng cho Dư Dật, dọc đường có chút thất lạc, sau khi cởi giày lên tầng, cậu bước lên sàn gỗ rắn chắc, nghe thấy âm thanh lục tục đi lại đó, cuối cùng Mục Thanh cũng cảm thấy mình sống lại rồi.

Cậu may mắn hơn Dư Dật, tìm được người nhà rồi, cuộc sống viên mãn, Mục Thanh bước từng bước một, cảm thấy mình đã viên mãn rồi.

Vốn dĩ cậu muốn thương lượng với Lục Ngọc Thương về chuyện livestream một chút, không biết dùng hình dạng nào livestream sẽ tốt hơn, dáng vẻ bây giờ nhất định là không được rồi, chỉ cần hỏi thăm một chút sẽ bị mọi người nhận ra, gây liên lụy cho Lục Ngọc Thương, cậu vui vẻ lên tầng mở cửa, gọi lớn một tiếng, khi thò đầu vào trong nhìn, không thấy bóng dáng Lục Ngọc Thương đâu, lại nhìn kỹ lần nữa, phát hiện người này đang nằm trên giường ngủ.

Mùa hè, cửa sổ mở, gió thổi hiu hiu, Lục Ngọc Thương nằm ngủ trên giường, chăn đắp đến eo anh, lưng trần, hai tay đặt trên đỉnh đầu, lộ ra xương hồ điệp xinh đẹp và cơ bắp tay rắn chắc, tóc đã có chút rối, che đi khuôn mặt, chỉ có thể lờ mờ nhìn thấy đôi môi đỏ mọng, dáng vẻ vô cùng đẹp trai.

Mục Thanh ngẩn ra một chút, đứng ở cửa không biết nên tiến hay lùi, cậu không ngờ Lục Ngọc Thương đang ngủ, càng không ngờ anh còn thích ngủ trần, ảnh hưởng thị giác mạnh mẽ khiến cậu vô thức cảm thấy thân hình của Lục Ngọc Thương cường tráng, ít ra cường tráng hơn so với cậu tưởng tượng, làn da của anh cũng không phải là trắng ốm yếu, là làn da khỏe mạnh sau khi tập luyện thành thục, Mục Thanh hoàn toàn không thể so sánh với anh.

Khuôn mặt cậu đột nhiên có chút nóng, khi đang vội vàng muốn rời đi, nghe thấy Lục Ngọc Thương ở trên giường nuốt nước bọt nhẹ một tiếng, sau khi dụi hai mắt, chống cánh tay từ từ ngồi dậy, chiếc chăn mềm vốn dĩ được đắp hờ trên người anh đột nhiên rơi trên giường, quay người, ánh mắt vô ý đối mắt với Mục Thanh.

Thật sự là ngủ trần.

Khi hai má Mục Thanh biến thành màu hồng, vội vàng lui ra ngoài cửa, qua một lúc hai tay rụt rè thò từ ngoài vào trong, lấy một tốc độ sét đánh không kịp bưng tai đóng cửa lại, tiếng cửa đóng sầm vang lên, dư âm vang lên một hồi lâu, sau khi trong phòng trở lên yên tĩnh, Lục Ngọc Thương chớp mắt mấy cái, cảm thấy chắc là mình gặp ảo giác, sao vừa rồi lại nhìn thấy Mục Thanh vậy chứ.

Nhất định là mơ rồi, anh nửa tình nửa mê, dứt khoát không dậy nữa, kéo chăn lên, tiếp tục nằm ngủ trên giường.

Sau khi trở về phòng mình Mục Thanh vẫn cảm thấy nội đan trong cơ thể mình nảy lên kịch liệt, giống như muốn nhảy thẳng ra khỏi lồng ngực hoặc là trực tiếp chui từ trong cổ họng ra vậy, cậu giữ chặt lấy nó, sau khi chống chọi kịch liệt một hồi với nó, mới cảm thấy loại cảm xúc nóng như thiêu đốt này dần dần giảm bớt.

Sau khi cậu bình tĩnh lại một lúc mới chạy đi tìm điện thoại, tìm một góc thích hợp để đặt xuống, học những thủ pháp của Lý Đắc Minh trưa nay mở máy ảnh ra, tìm tòi một lúc trước ống kính, phát hiện có thể livestream mà không cần dùng thân phận đăng ký, vậy thì có thể tránh được một đống rắc rối, sau khi điều chỉnh xong góc độ, Mục Thanh chạy vào phòng vệ sinh xoắn xuýt.

Dùng độ tuổi nào thì tốt đây, Mục Thanh không hiểu lắm, buổi trưa Lý Đắc Minh dạy cậu, nói nếu như làm một bé con livestream ăn uống, vậy thì phải càng đáng yêu càng tốt, dù sao trẻ con cũng không ăn được quá nhiều, không thể chiếm ưu thế ở số lượng được, vậy chỉ có thể giành lấy ở chất lượng thôi.

Lúc đó Mục Thanh mạnh mẽ gật đầu, suýt nữa lấy vở ra ghi chép lại, rõ ràng là nghe hiểu, cậu ngưng thần một chút, một lúc sau, trên mặt đất xuất hiện một đứa trẻ một hai tuổi, còn nhỏ hơn lúc trước, Mục Thanh ngồi trên đất nhìn dáng vẻ chân tay ngắn ngủn của mình, rõ ràng cũng có chút ngẩn ra, ước lượng sai lầm, không khống chế được thời gian.

Cậu còn chưa uống thuốc mà Yến Hồi đưa, thuốc đó đặt ở trên cao, lúc đó cậu muốn biến thành một đứa bé tầm bốn năm tuổi, đến lúc đó lại đi ra ngoài uống thuốc, bây giờ rõ ràng là không được rồi, cậu thậm chí còn không thể đứng vững, chỉ có thể dùng cả chân tay bò trên đất.

Mục Thanh vừa bò trong lòng vừa ảo não, sớm biết đã không làm cái livestream đó nữa rồi, cứ biến thân là lại xảy ra chuyện, may mà cửa phòng còn có khe hở, nếu không cửa quá cao, cậu thậm chí còn không thể bò ra khỏi phòng được.

Trên mặt đất có trải một tấm thảm dày, bò bên trên không có tiếng động, hành lang dài và hẹp, dài như không nhìn thấy đầu cuối vậy, chỉ có thể khiến cậu cảm khái biệt thự quá lớn, bình thường lớn là một chuyện tốt, lúc này rõ ràng là một loại dày vò với Mục Thanh, cậu bò một lúc lâu cũng không có ai phát hiện, xuyên qua hành lang, xuyên qua một cầu thang hình xoắn, bì bõm bò qua ban công thông gió, cuối cùng đến phòng của Lục Ngọc Thương.

Cửa phòng vừa bị cậu đóng chặt lại, không thể đẩy ra được, Mục Thanh chỉ đành liều mạng giơ tay đập cửa, hình thái biến thân của yêu quái bọn họ giữ nguyên nguyên bản, Mục Thanh biến thành dáng vẻ một hai tuổi, vậy thì thật sự là đứa trẻ một hai tuổi, thậm chí đến nói còn không lưu loát, cậu gọi cũng không gọi ra tiếng, chỉ có thể hi vọng Lục Ngọc Thương có thể nghe thấy được.

Lục Ngọc Thương trở về giấc ngủ cũng không được sâu, mơ hồ nghe thấy có người gõ cửa, anh chật vật xuống giường, mặc đồ ngủ, xỏ dép đi ra ngoài cửa, mở cửa ra thì không thấy ai, anh tiến lên trước một bước, lập tức nghe thấy tiếng kêu thảm của một đứa trẻ, tiếng kêu đó vô cùng thảm, Lục Ngọc Thương chỉ cảm thấy tim mình lỡ nhịp, vội vàng cúi đầu nhìn.

Cảnh tượng trên mặt đất khiến anh không biết làm sao, ban nãy Mục Thanh bị anh chẳng may đá lăn một vòng, lúc này đang nằm run rẩy trên đất, cố gắng muốn lật người, nhưng bởi vì quá nhỏ nên hành động bất tiện, vì vậy chỉ có thể nhận mệnh tiếp tục úp bốn chi xuống đất.

Thoạt nhìn giống như một con búp bê vải vậy, Lục Ngọc Thương ngẩn ra, hỏi: “Mục Thanh?”

“Đau.” Mục Thanh đau chết mất, cậu còn đang ủy khuất trên mặt đất, cú đá vừa rồi thật sự rất mạnh, đá vào bụng cậu, khi lăn còn đập vào đầu, trước mắt nổ đom đóm, nhất thời không phân được đông tây nam bắc, khi ngẩng đầu lên thì hai mắt bị choáng.

“ĐM, cậu làm sao vậy?” Lục Ngọc Thương nhanh chóng bế cậu lên, giơ tay vén áo trên người cậu lên, anh nhớ vừa rồi đá vào một thứ gì đó mềm mềm, cảm giác rất thích, giống như đạp trên bông vậy, nhưng Mục Thanh lại đau đến nỗi không chịu được.

Lục Ngọc Thương vén lên nhìn, thấy trên bụng trắng nõn có một vết màu đỏ, anh bế Mục Thanh vào phòng, xuống lầu hỏi cô giúp việc lấy nước thuốc, bôi vào lòng bàn tay, giúp cậu xoa bóp quanh bụng.

“Còn đau không?” Lục Ngọc Thương cúi đầu hỏi cậu.

Đau thì vẫn còn đau, dù sao trẻ con cũng da mềm thịt yếu, trong thoáng chốc như mất đi nửa cái mạng, có điều Mục Thanh thấy vẻ mặt áy náy của anh, tất nhiên cũng không nỡ nói đau được, vì vậy lắc đầu, nói không đau.

Sau đó Lục Ngọc Thương hỏi cậu: “Tại sao lại biến thành thế này?”

“Muốn làm livestream, vừa rồi nói với con đấy, muốn thử trước, Lý Đắc Minh nói có thể làm livestream ăn uống.” Mục Thanh giải thích cho Lục Ngọc Thương: “Nhưng ba không dám dùng hình dạng thật, lúc đó có ảnh chụp chung với con, sợ bị người ta nhận ra.”

Lục Ngọc Thương thật sự muốn cười, nhưng Mục Thanh vẫn còn dùng loại giọng điệu nghiêm túc đó nói chuyện với anh, nhưng thế nào cũng cảm thấy có chút không đáng tin, người gọi là Lý Đắc Minh kia dường như cũng có chút không đáng tin, đưa ra một số ý đồ xấu.

Mục Thanh nghiêm túc nói với anh: “Ba muốn thử xem sao.”

Thử thì thử thôi, Lục Ngọc Thương nhìn một viên gạo nếp nằm ngửa chân tay duỗi thẳng trên giường, một lòng muốn từ chối hoàn toàn không thể cứng lên được, anh đến phòng Mục Thanh lấy điện thoại, lại đi vào phòng bếp lấy dụng cụ trẻ em mà Hướng Noãn mua lúc trước, bình sữa, yếm gì đó có một đống, cuối cùng nhân tiện mang thêm một đĩa đồ tráng miệng để thỏa mãn nguyện vọng livestream của Mục Thanh.