Chương 34
“Thật ra tôi cũng không biết.” Mục Thanh nghĩ một lúc lâu, cuối cùng nói một câu này, nhìn cậu rất khổ não, thật sự bị vấn đề này làm khó, một lúc sau lại nói: “Trong tiềm thức cảm thấy tôi nên lấy họ Mục, cảm thấy rất quen thuộc, khi nhớ đến vẫn có chút khó chịu.”
Mục Thanh không dám nói nhiều chi tiết, ví dụ cậu còn cảm thấy chữ Mục giống như máu thịt lớn lên trong cậu vậy, nó đã hòa nhập với cậu rồi, khi có linh trí nóng lòng muốn đặt tên họ, ý nghĩa không bình thường.
Nhưng cậu thấy dáng vẻ ép hỏi của Lục Ngọc Thương, cảm thấy có khi mình vừa mở miệng thì đối phương sẽ nổi điên, hoặc là âm thầm phát điên.
Cậu cũng không biết tại sao mình lại có suy nghĩ như vậy, chưa hiểu biết gì, nhưng tốt hơn hết là không xem.
Lục Ngọc Thương không nhận được câu trả lời hài lòng, quay người nhìn ba anh, Lục Chấn Đông không biết tại sao con trai lại đột nhiên nháy mắt với mình, một lúc sau ông mới hiểu, nhanh chóng hỏi Mục Thanh: “Vậy Thanh Thanh có muốn nhập vào hộ khẩu nhà chúng ta không, làm con trai, sau này Thương Thương sẽ là anh trai cháu.”
“Vậy bối phận có bị loạn không?” Mục Thanh hỏi ông.
Chắc chắn bị loạn rồi, thân phận của cậu đột nhiên bị rớt xuống rất nhiều, từ cha nuôi nhỏ biến thành em trai nhỏ, phải gọi con trai thành anh trai.
Con người Mục Thanh rất truyền thống, vô cùng coi trọng đến luân lý quan hệ, lúc đầu đã nói là cái gì thì sẽ là cái đấy, cái gọi là một ngày làm thầy cả đời làm thầy, bái sư còn như vậy, vậy một ngày làm cha đời đời kiếp kiếp đều sẽ làm cha, không thể thay đổi được.
Cậu yêu thương nhìn Lục Ngọc Thương, lắc đầu, từ chối ý tốt của Lục Chấn Đông, có điều mặc dù không thể làm con trai, nhưng vẫn có thể ở trong nhà.
Sau đó Hướng Noãn dọn cho cậu một căn phòng ở trên tầng hai, ban công đối diện với phòng ngủ của Lục Ngọc Thương, khi đứng ở đó có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của căn phòng nếu như không kéo rèm, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Lục Ngọc Thương cởi trần tập thể dục trên máy chạy bộ ngoài ban công, sau đó lại tập tạ, tập đến nỗi mồ hôi nhễ nhại, thị lực Mục Thanh tốt, nhìn thấy rõ ràng, vô cùng hài lòng.
Qua hai ba ngày, Hổ yêu Đắc Minh thông qua nhóm wechat tìm được phương thức liên hệ với Mục Thanh, mặc dù lúc trước hai người họ có mâu thuẫn, nhưng dù sao sau này cũng là bạn cùng phòng, sau khi Mục Thanh đồng ý kết bạn, lịch sự hỏi cậu ta có phải là có chuyện gì không.
Hổ yêu Đắc Minh nói: “Mấy ngày nay tôi muốn đến Kinh Giang của các cậu, không quen thuộc địa hình lắm, ra ngoài đi chơi không, tôi mời.”
“Cậu đến đây làm gì vậy?” Mục Thanh cầm điện thoại hỏi cậu ta.
Đắc Minh đột nhiên bị kẹt lại, một lúc sau ấp úng nói: “Khám bệnh, cậu đừng hỏi cái này nữa.”
Cụ thể là bệnh gì cậu ta không chịu nói, thật ra đến đây để trồng tóc, lúc trước đã cấy một lần, nhưng khi ngủ cậu ta thích biến thành nguyên hình ngủ khỏa thân, tư thế cũng không tốt, thích lăn lộn, vì vậy lúc nào cũng có một đống lông tóc ở trên giường, dưới đất, trên gối, lâu dần, cơ thể lại trọc rồi.
Lần này cậu ta nghe nói Kinh Giang là một thành phố lớn, kỹ thuật trồng tóc cao, cũng có bác sĩ chuyên môn cung cấp dịch vụ cho yêu quái, một lần trồng tóc, cả đời hưởng lợi, vì vậy cậu ta nóng lòng muốn thử, nhân lúc chưa khai giảng, thu xếp hành lý đi đến Kinh Giang, nghĩ đến Mục Thanh cũng ở đây, nên tìm người làm bạn.
Mấy ngày nay Mục Thanh cũng rảnh rỗi, vì vậy cũng đồng ý, họ hẹn gặp mặt ở bệnh viện Đông y thành phố, Lục Ngọc Thương lái xe đưa cậu qua đó, trên đường đi không yên tâm, dặn đi dặn lại không được để con yêu quái kia đụng vào tóc Mục Thanh.
Dáng vẻ đó của anh thật sự rất xoắn xuýt, không muốn để Mục Thanh đi, nhưng cũng muốn để cậu mở rộng vòng bạn bè yêu quái của mình, vì vậy quyến luyến không nỡ vẫy tay tạm biệt với cậu, một lúc sau Lục Ngọc Thương lại thò đầu ra khỏi xe, đôi mắt đeo kính râm không nhìn ra cảm xúc gì, chỉ hét lên: “Đừng để cậu ta sờ đầu cậu.”
Đệt, vẫn rất tức giận, nếu không phải do hạn chế kĩ thuật, anh còn muốn đếm tóc Mục Thanh xem có bao nhiêu sợi, đợi khi cậu trở về lại đếm lại, thiếu một sợi cũng không được.
Lục Ngọc Thương không hiểu được loại cảm xúc này của mình, dứt khoát không nghĩ nữa, chỉ coi Mục Thanh như người nhà của mình, anh lái xe về nhà đi ngủ trước, chờ Mục Thanh gọi điện để anh đến đón.
Sau khi Mục Thanh xuống xe thì thấy Đắc Minh đeo một chiếc túi du lịch lớn ở sau lưng ngồi yên tĩnh ở cửa bệnh viện, cậu nhanh chóng chạy quá kéo người lên, Hổ yêu cười hì hì, sau khi chào hỏi xong, vô thức muốn sờ đầu Mục Thanh.
Mục Thanh mắt tinh tay nhanh, vô thức gạt cái tay làm loạn của cậu ta đi, nghiêm mặt nói: “Đừng sờ tôi, tôi sẽ tức giận.”
“Không sờ không sờ.” Đắc Minh khoe khoang nói: “Dù sao tôi cũng sắp có rồi, tôi không ngưỡng mộ cậu chút nào cả, đúng rồi tôi vừa lấy số xong, nhưng còn mấy tiếng nữa mới đến lượt tôi, chúng ta tìm một nơi ăn cơm trước đã.”
Mục Thanh nói được, vừa đi vừa hỏi cậu ta: “Cậu có họ không, là họ Đắc sao?”
“Phí lời, tất nhiên không phải rồi, tôi họ Lý.”
“Lý Đắc Minh sao?” Mục Thanh nghiền ngẫm cái tên này: “Khá hay, hóa ra là họ Lý.”
“Họ tổ truyền.” Lý Đắc Minh kéo cậu đi về phía trước: “Bên đó có một nhà hàng Trung Quốc, hình như có phòng bao nhỏ, chúng ta đến đó, tôi phải tìm một không gian kín một chút.”
Mục Thanh vô thức đi theo cậu ta, trong lòng vẫn còn xoắn xuýt, sau hôm đó, cậu vẫn luôn suy nghĩ nguyên nhân thật sự về họ Mục của mình, nhưng trăm mối suy tư đều không có câu trả lời, ngoài việc biết rằng chữ Mục dường như đã khắc vào trong huyết mạch của mình ra, thì không còn mạch suy nghĩ nào khác.
Yêu quái Long tộc tên Mục Hồi đó, có lẽ có chút quan hệ với nó?
Mục Thanh nghĩ đến điều này, càng hoảng sợ bất an, không muốn có quan hệ gì, cậu chỉ nghe miêu tả của Lưu Huyền Thông đã cảm thấy đó không phải là một yêu tốt, hơn nữa con Bạch Yêu vô cùng hung ác Vu Kỳ kia gọi cậu là đại nhân Kim Long, rõ ràng là thủ lĩnh một phương, nhất định cũng làm nhiều việc ác, thiên đạo bất dung, mới chết sớm như vậy.
Lý Đắc Minh thấy cậu dường như có tâm sự, sau khi gọi xong thức ăn, thì nói chuyện với cậu, hỏi Mục Thanh có chuyện gì vậy, Mục Thanh kể cho cậu ta nghe mối nghi hoặc về tên họ của mình, Lý Đắc Minh sờ cằm suy nghĩ một lúc sau đó nói: “Thật ra tên họ của yêu quái chúng ta chính là như vậy, ai, cậu nhất định không biết rồi, cây tinh nhỏ bé đáng thương, không có ai dạy cậu.”
Mục Thanh vểnh tai lên nghe.
“Tên họ của chúng ta, một là họ của tổ tiên truyền lại, chính là tiền bối của cậu họ gì, cậu cũng họ như vậy, tất nhiên cũng có ngoại lệ, nếu như nam yêu ở rể nhà nữ yêu, vậy cậu chỉ có thể dựa theo họ của tổ truyền bên nữ mà đặt tên, điểm thứ hai, điểm này tôi cảm thấy chắc cậu không dùng đến.”
“Là cái gì vậy?” Mục Thanh gấp gáp: “Cậu mau nói đi.”
“Yêu quái chúng ta cũng là phu xướng phụ tùy, sau khi bên nữ gả cho bên nam, sẽ thay họ của mình thành họ của bên nam, đây gọi là theo họ chồng, rất nhiều năm rồi, nghe nói thời cổ đại cũng như vậy, có điều cậu nhất định là không phải rồi, thân phận của cậu ở thời hiện đại có thể trở thành chủ hộ, muốn đổi cũng phải là yêu gả vào rồi.”
Mục Thanh gật đầu: “Cậu nói rất đúng, vậy chắc tôi không phải, tôi suy nghĩ thêm.”
Lý Đắc Minh thấy vậy nói: “Đừng nghĩ nhiều nữa, họ tên chỉ là vật ngoài thân thôi, cậu tên Lý Thanh, Lục Thanh, Vương Thanh gì đều không sao cả, vẫn đều là cậu, cần gì phải xoắn xuýt vì vấn đề này chứ, nghĩ nhiều về chuyện có ý nghĩa đi.”
Mục Thanh không nói gì, trực giác nói cho cậu biết chuyện này vô cùng quan trọng với mình, nhưng lại không biết tại sao, nhất thời cảm thấy vô cùng thất bại, yếu đuối ngồi xuống, Lý Đắc Minh thấy cậu vẫn còn đang vô cùng xoắn xuýt, không làm phiền nữa, đợi sau khi món ăn lên hết, cậu tìm một chỗ, lấy giá đỡ máy ảnh trong ba lô ra, đặt điện thoại lên giá đỡ, bắn một trái tim cực lớn với ống kính, sau đó ngồi xuống vị trí của mình.
Khí thế lập tức khác hẳn, lúc đầu cậu ta vẫn là bộ dạng cà lơ phất phơ đó, khi đối diện với ống kính rõ ràng trầm ổn lại cẩn trọng hơn rất nhiều, Mục Thanh sợ hãi trước sự thay đổi đột ngột của cậu ta, ngạc nhiên nhìn cậu ta một lúc, sau đó thấy Lý Đắc Minh đứng lên ấn mấy cái trên điện thoại, cầm đũa gắp một miếng thịt vừa nhai vừa nói: “Chào buổi chiều mọi người, hôm nay tôi đến Kinh Giang trong truyền thuyết, đúng, trung tâm tài chính, gọi một phần món ăn ngon trong nhà hàng Hoa Quốc địa phương, rất đắt, nhưng mùi vị rất ngon, chính là số lượng ít nhưng chất lượng.”
“Không ít mà.” Mục Thanh nhìn một cái, ở bên cạnh nhỏ giọng nói, là phần cho hai người, nhưng thật ra bốn năm người ăn cũng đủ, hoàn toàn là phân lượng có lương tâm.
“Các bạn hỏi ai đang nói sao, là một người bạn của tôi, cùng tôi đi ăn cơm, các bạn muốn nhìn cậu ấy một chút không, Thanh Thanh cậu muốn gặp mặt fan của tôi không?” Lý Đắc Minh quay người hỏi cậu.
Mục Thanh nghe vậy thì cảm thấy mơ hồ, vô thức nghe lời Lý Đắc Minh đi đến nơi có ống kính, đợi sau khi đi đến cậu đột nhiên phản ứng lại, đây không phải cái gọi là livestream gì đó sao, sau ống kính có vô số ánh mắt nhìn họ, cậu còn nhớ lúc đó khi Lục Ngọc Thương đang livestream, số người xem live hiển thị lên hàng triệu người, lag đến nỗi toàn bộ trang web gần như bị sập, các máy chủ phải được bảo trì khẩn cấp.
“Cậu ấy tên là Mục Thanh, là bạn cùng phòng sau này của tôi, đúng, rất đáng yêu, tuổi còn nhỏ, nhỏ hơn tôi, tóc đặc biệt mềm, đúng vậy, sờ cho các bạn xem á, vậy tôi sờ giúp mọi người.” Trong khi nói, cậu ta còn lén nói với Mục Thanh: “Fan của tôi muốn sờ tóc xoăn nhỏ của cậu, tôi sờ thử cho họ xem có được không?”
Thế này thật không biết xấu hổ, thật là tâm cơ.
Mục Thanh cười ngượng, nhường vị trí chính diện cho cậu ta, ngồi xổm người xuống, hơi tựa đầu vào cánh tay Lý Đắc Minh, cam chịu nói: “Vậy thì cho cậu sờ một chút vậy.”
Cuối cùng Lý Đắc Minh cũng được như ý nguyện, cậu ta đã chạm vào vô số lông tóc búp bê, cũng từng sờ qua không ít vật sống, ví dụ như lông mèo lông chó, đều không thoải mái và êm ái như Mục Thanh, chắc là sự khác biệt trời sinh của chủng vật, dù sao cậu ta cũng nghe nói tóc của cây tinh chính là lá của họ, mà hình thành lá cây là món quà của tự nhiên, tất nhiên sẽ không giống bình thường rồi.
Lục Ngọc Thương nằm mơ cũng không ngờ, sẽ nhìn thấy Mục Thanh bị sờ tóc trên app livestream, hôm nay Hướng Diêu giúp anh bàn một đại ngôn, chính là app này, lúc trước có hợp tác qua, lần này coi như chính thức quyết định, thân là người phát ngôn mới, anh chẳng qua chỉ tiện tay mở app ra, đã nhìn thấy một màn khiến người khác tắt thở này trên trang đầu.
Chủ tài khoản này tên là Vua bụng bự Đắc Minh, chuyên livestream ăn nhiều, cậu ta cũng nổi tiếng trong số các blogger ăn uống và streamer, đặt tên đơn giản thô bạo, khiến Lục Ngọc Thương vừa nhìn đã có thể nhận ra vị này chính là Hổ yêu đã gây sự với họ ở trường. Ảnh đại diện app của cậu ta cũng chính là ảnh tự sướng của cậu ta, cợt nhả đeo một cái kính râm to, bên tai trái có đeo một cái đinh tán kim cương, tỏa sáng rực rỡ dưới ánh nắng.
Lục Ngọc Thương thấy vậy, trong lòng càng cảm thấy Lý Đắc Minh có chút xu hướng đồng tính, có thể là người đồng tính sợ come out hoặc là người đồng tính chính gốc, tám phần mười sẽ không sai, anh nghĩ như vậy, cảm thấy trong lòng rất khó chịu, lại cảm thấy cái tay đó của Lý Đắc Minh rất chướng mắt, muốn hung hăng đánh rơi xuống.
Khi anh nghiến răng nghiến lợi điên cuồng đánh giá tiêu cực ở phòng đó, cuối cùng Lý Đắc Minh cũng không nỡ buông tay, cậu ta còn chưa quên mình là một streamer ăn uống chuyên nghiệp, cuối cùng cũng di chuyển lực chú ý lên các món ngon trên bàn, khi Mục Thanh trở về chỗ ngồi của mình, liếc nhìn bình luận, thị lực cậu tốt, cho dù ở khoảng cách rất xa cậu cũng có thể thấy rõ ràng, lúc này nhìn thấy trên đó có người nói: “Người tên Mục Thanh này nhìn rất quen, hình như là nhìn thấy ở đâu đó rồi.”
Không chỉ một người nói như vậy, đều là trẫm thảo luận lại, thần thảo luận lại, một hàng dày đặc, từ đó có thể thấy được mức độ nổi tiếng của tài khoản này, Mục Thanh nhớ đến bức ảnh lúc trước bị fan của Lục Ngọc Thương chụp trộm, nhất thời hoảng sợ trong lòng, sợ liên lụy đến Lục Ngọc Thương, vì vậy vội vàng tránh khỏi phạm vi livestream, ngồi ở ngoài phạm vi kinh hoàng bạt vía.
May mà sau đó khi nhìn qua, thấy bình luận bên trên đã khôi phục lại như bình thường, đều là những câu Đắc Minh uy vũ, nịnh nọt, những câu này dường như có thể ăn với cơm vậy, Lý Đắc Minh càng nhìn càng ăn ngon hơn, càng lúc càng ăn nhiều hơn, thức ăn trên bàn nhanh chóng bị quét sạch, cậu ta lại gọi phục vụ thêm hai phần nữa, bình luận nhanh chóng cao trào, nói cậu cường tráng không kém ngày xưa, gừng càng già càng cay, gươm quý không bao giờ cùn, lời nói này nghe kiểu gì cũng thấy lạ.
Giáo dưỡng của cậu ta thật sự rất tốt, ngoại trừ thói quen xấu thích sờ đầu người khác ra, thật sự không thể tìm ra được khuyết điểm nào khác, động tác khi ăn cơm cũng tao nhã sạch sẽ, không hề ăn như lang hổ, mặc dù bản thân cậu ta chính là một con hổ Đông Bắc.
Ăn một lúc Lý Đắc Minh tắt livestream, vừa ăn vừa nói chuyện với Mục Thanh, hai người thật ra cũng không mấy quen thuộc, từ vấn đề sở thích lúc đầu bắt đầu phát triển đến sở thích chung của họ, nói chuyện một lúc thì cảm thấy cũng có chút thân thiết, sau đó Lý Đắc Minh nhớ đến chuyện chọn chuyên ngành lúc trước, nên hỏi Mục Thanh chọn chuyên ngành gì.
Mục Thanh nói: “Máy xúc.”
Lý Đắc Minh tặc lưỡi: “Điều kiện này của cậu mà đi lái máy xúc, thật là không biết trọng nhân tài rồi.”
“Chuyên ngành này được chọn nhiều nhất năm ngoái đấy, đặc biệt được yêu thích, bây giờ không phải số yêu mỗi chuyên ngành đều có hạn chế sao, lúc đó tôi sợ không cướp được, may mà báo danh sớm.” Mục Thanh nói với cậu ta: “Chuyên ngành nhiều yêu chọn chính là chuyên ngành tốt nhất, họ đều chọn như vậy, chúng ta chọn theo sẽ không sai đâu, cậu chọn chuyên ngành gì vậy?”
Đạo lý chính là như vậy, cũng không biết có từ đâu.
“Cậu học mấy cái vô lý này ở đâu vậy, không ai dạy cậu sao, ba cậu đâu, ông ta không nói gì với cậu sao?” Lý Đắc Minh ngạc nhiên: “Khi các cậu chọn chuyên ngành không đi nghiên cứu sao?”
“Tôi không có ba mà.” Mục Thanh cũng ngạc nhiên nói.
“Chính là cái người kia, người đàn ông rất hung dữ, cao hơn cậu, lúc đó đeo khẩu trang kính tâm, không phải ba cậu sao?”
Mục Thanh đột nhiên hiểu ra, lúc đó Lục Ngọc Thương lấy danh nghĩa là ba cậu thay cậu đi tham gia họp lớp, bị người ta hiểu nhầm cũng là lẽ đương nhiên, cậu giải thích với Lý Đắc Minh: “Là con trai nuôi của tôi, lúc đó thay tôi đi tham gia họp lớp, trong mạng của cậu ấy thiếu mộc, đúng lúc tôi là một cái cây, cậu ấy liền nhận tôi là ba nuôi.”
“Ồ ồ ồ.” Lý Đắc Minh là người hiểu biết rộng, vì vậy cũng không ngạc nhiên lắm, cậu ta tiếp tục giáo dục Mục Thanh: “Vậy chúng ta lại nói đến chuyên ngành này của cậu, bây giờ là xã hội hài hòa khoa học, chúng ta đều phải tuân theo quy luật phát triển của thời đại, để hoạch định sự nghiệp của chúng ta, không thể chọn lung tung được, chúng ta cần phải hoạch định nghề nghiệp sinh nhai của chúng ta như con người, một trong những điều cấm kỵ khi chọn chuyên ngành, chính là chạy theo phong trào, nghề nghiệp, phải phù hợp với cậu mới là tốt nhất.”
Hình như cũng có chút đúng: “Vậy cậu chọn cái gì?”
“Tôi chọn chuyên ngành nổi tiếng trên mạng xã hội, một chuyên ngành mới, bây giờ không phải kinh tế mạng đang rất phát triển sao, thời đại dữ liệu lớn là tốt nhất, lúc đó người nhà tôi giúp tôi phân tích một chút, kinh tế thực không được, đang xuống dốc rồi, bong bóng tài chính quá lớn sẽ bị vỡ, chọn cái này là tốt nhất, hơn nữa tôi cũng thích.”
Mục Thanh vừa hiểu vừa không hiểu, tất nhiên cuối cùng vẫn không hiểu, cậu mơ hồ nói: “Chuyên ngành nổi tiếng trên mạng xã hội, chưa nghe qua?”
“Chính là cái chuyện tôi làm vừa nãy đấy, livestream cho người khác xem, làm cái gì cũng được, chỉ cần có người thích, thì cậu chính là người nổi tiếng trên mạng xã hội, ai cũng có thể làm người nổi tiếng trên mạng, chỉ cần cậu có bản lĩnh khiến người khác cam tâm tình nguyện thích cậu là được.”
“Hiểu rồi.” Mục Thanh gật đầu: “Hình như khá thú vị.”
Nói như vậy, thật ra Thương Thương cũng là người nổi tiếng trên mạng, người thích cậu ấy không đếm xuể, lúc đó khi cậu theo Lưu Huyền Thông tìm đến sân bay còn bị tình huống biển người núi người lúc đó khiến cho không biết phải làm sao, sau khi được giải thích mới biết đó chính là ngôi sao, rõ ràng là cùng một đạo lý.
“Dáng vẻ này của cậu đi làm người nổi tiếng trên mạng nhất định rất nổi tiếng, làm streamer ăn uống với tôi này, yêu quái chúng ta ăn nhiều hơn một chút cũng không sao cả. Hơn nữa vừa rồi fan của tôi có rất nhiều người khen cậu đáng yêu, còn muốn phương thức liên hệ của cậu.” Lý Đắc Minh ở đây trơ tráo một chút: “Nhưng sao anh đây có thể cho không họ được chứ, chúng ta vẫn phải chú ý đến quyền riêng tư, hơn nữa chuyên ngành nổi tiếng trên mạng xã hội rất dễ tốt nghiệp, chỉ cần fan trên weibo của cậu đạt đến một triệu người thì có thể được trao bằng tốt nghiệp rồi.”
“Vậy lái máy xúc của chúng tôi thì sao?” Mục Thanh vội vàng hỏi, đồng thời cậu còn không quên khen Lý Đắc Minh: “Cậu chuyên nghiệp quá, tôi không hiểu gì cả, chưa tìm hiểu qua.”
“Lái máy xúc của các cậu ấy, kỳ thi tốt nghiệp năm ngoái là lái máy xúc đó, dùng bánh xe để tạo lửa, vô cùng khó, rất nhiều người không qua được, phải học lại.”
Mục Thanh nghe vậy cảm thấy không được rồi, ấn tượng của cậu đối với chuyên ngành máy xúc chính là nhiều yêu chọn, thì cảm thấy sẽ không sai, nhưng nghe lời này của Lý Đắc Minh, rõ ràng không phải là đạo lý này. Cậu nhanh chóng lấy điện thoại gửi tin nhắn cho Lục Ngọc Thương, để anh giúp mình đổi một chuyên ngành khác trong nhóm, không ngờ vừa lấy ra nhìn, phát hiện Lục Ngọc Thương đã gửi cho cậu rất nhiều tin nhắn.
Đầu tiên là hỏi, cậu đang ở đâu, lại nói, cậu đang làm gì, sau đó nổi trận lôi đình nói, cậu phải biết tự bảo vệ mình, đừng để bị người khác lợi dụng.
Cuối cùng trong các câu chữ tràn đầy bất bình, cắt ra bức ảnh Mục Thanh ở trên app livestream bị sờ tóc trước bao nhiêu ánh mắt, dùng để chứng minh cảm xúc suy sụp của mình, nói cậu mau về nhà.
Mục Thanh gửi một icon ngạc nhiên, vội vàng chân tay lúng túng nhắn tin cho Lục Ngọc Thương: “Ba sắp về rồi.”
Sau đó lại nói với anh chuyện mình muốn thay đổi chuyên ngành, Lục Ngọc Thương trả lời ngay lập tức, hỏi cậu muốn đổi thành chuyên ngành gì, cậu suy nghĩ một lúc nói chuyên ngành nổi tiếng trên mạng xã hội, Lục Ngọc Thương gửi đến một icon ngạc nhiên, sau đó Lục Ngọc Thương dùng icon người thật mà fan làm cho mình, là nhân vật trong một bộ phim của anh, vai diễn đó có tính cách vô lại, lúc này cũng đang cười vô lại, chữ trong bức ảnh là: sau này anh sẽ che chở cậu.
Thật sự che chở cậu.
Khi đó Mục Thanh bị paparazzi chụp trộm khi vào thành phố với Lục Ngọc Thương, còn có khi ở sân bay cũng có rất nhiều bức ảnh chụp sắc nét, cho dù cậu muốn chọn chuyên ngành này, nhất định cũng sẽ không dùng dáng vẻ này đi livestream ăn uống, rõ ràng phải sửa sang lại một chút, cụ thể phải sửa sang lại thế nào vẫn chưa nghĩ đến, hoặc là có thể biến thành dáng vẻ trẻ con, là một cậu nhóc livestream ăn uống, cậu nói cách nghĩ này cho Lý Đắc Minh biết, Lý Đắc Minh lấy lông tóc trên người mình ra để tán thành.
Mục Thanh hoàn toàn không biết cậu ta là một con hổ Đông Bắc không có lông, vì vậy gật đầu nói được, chuẩn bị trở về phát triển chuyên ngành sự nghiệp của mình, Lý Đắc Minh còn nói với cậu rằng ok, đến lúc đó hai chúng ta có thể liên kết với nhau, có thể chia sẻ fan, cùng nhau tiến bộ, cũng nói sau này tôi sẽ che chở cậu, bây giờ cậu ta đã có khoảng bốn năm triệu fan trên app livestream rồi.
Giữa lúc nói còn lén nhìn tóc Mục Thanh, cười có chút dung tục, mọi thứ đều không cần phải nói ra.
Khi hai người sắp ăn no uống đủ, Lý Đắc Minh làm theo thường lệ lấy điện thoại ra nhấn vào app livestream, đúng lúc này cậu ta đột nhiên hô lên: “Con chim trĩ này từ đâu ra vậy, sao lại xuất hiện ở trang đều, chiếm mất vị trí của tôi vậy.”
Cậu ta phẫn hận, lấy điện thoại cho Mục Thanh xem, để cậu nói phải trái cho mình, Mục Thanh tiến lại nhìn, chỉ thấy tiêu đề là, Thiên Hồ gợi cảm đang online ca hát.
Thiên Hồ..... Dư Dật....