Chương 33: Sau khi vào thành thị, tiểu thụ tinh bành trướng rồi

Chương 33

Giọng nói vừa rơi xuống, cảm giác ở tay anh ta đột nhiên chìm xuống, cả người run lên, sau đó không chịu được lực đạo đột nhiên xuất hiện này, nên anh ta buông tay đang kéo cổ áo Mục Thanh ra, mắt thấy đứa trẻ sắp ngã xuống người anh ta, anh ta vô thức giơ tay ra tiếp, chỉ thấy trên mặt đất đột nhiên xuất hiện một cậu thanh niên.

Tóc xoăn nhỏ, mắt to, da trắng, nhìn dáng vẻ đẹp trai đáng yêu, có điều trên mặt có hai vết đỏ, e rằng đã bị tức đến không chịu nổi rồi, hai mắt cũng trừng to, ngồi trên đất nhìn anh ta như nhìn kẻ thù vậy.

Lần này Mục Thanh khống chế được yêu lực, may mà vẫn còn quần áo trên người, đây hoàn toàn là một cậu trai đột nhiên biến lớn lên, vẻ mặt Lê Quang ngây ra một lúc, sau đó hỏi: “Cậu_” Anh ta dừng lại một chút, hít sâu một hơi, nói: “Cậu là Mục Thanh.”

Mục Thanh đứng từ trên đất dậy, lau bụi trên mông, ngẩng cầu cười: “Là tôi đây, ngạc nhiên không?”

Lúc này cậu không hề sợ hãi, cho dù đối mặt với thầy bắt yêu giỏi bắt yêu quái, đồng thời năng lực của thầy bắt yêu này trông có vẻ còn mạnh hơn mấy vị ở bộ phận kia một chút, cậu chỉ muốn bảo vệ Lục Ngọc Thương, không để anh bị bất kỳ tổn thương nào, đây là vì lúc đầu Lục Ngọc Thương gọi cậu một tiếng cha nuôi, hai tay nhỏ nhắn bám vào thân câu leo lên, Mục Thanh đã chịu trách nhiệm bảo vệ toàn diện an toàn của anh.

Lê Quang thành thật nói: “Ngạc nhiên.” Có điều sau đó anh ta lại nói: “Rất tốt, tiết kiệm công sức, thế này nhìn càng quen hơn.”

“Tiết kiệm công sức em gái anh.” Mục Thanh hoàn toàn tức giận rồi, cậu cũng chỉ dùng những câu chửi thề để biểu đạt sự tức giận của mình, lại ngẩng đầu lên đánh về phía người Lê Quang, quân tử động thủ không động khẩu, bình thường Mục Thanh cũng cảm thấy mình rất phật hệ, rất hiếm khi tức giận, cũng ẩn giấu một số sức mạnh, trái tim đặt hết lên người Lục Ngọc Thương, chỉ như vậy mà thôi. Nhưng đối mặt với một tên biến thái thế này, bạo lực mới là cách tốt nhất.

Khi Lục Ngọc Thương cất điện thoại đi vào, thì thấy Mục Thanh và Lê Quang đang đánh nhau, hai người dùng tấn công vật lý đơn thuần nhất, không biết tại sao lại không dùng yêu lực và pháp lực, đánh đến nỗi phòng khách bừa bãi, hoa quả trong đĩa cũng rơi xuống đất, đều bị giẫm ra nước, Lục Ngọc Thương vội vàng đi qua muốn bổ thêm một đao, vừa giơ chân ra, Hướng Noãn và cô Lê nghe thấy động tĩnh cũng chạy qua, hét lên: “Mấy đứa đang làm cái gì vậy!”

Lục Ngọc Thương nhân lúc hỗn loạn đá Lê Quang một cái, đá vào khớp đầu gối của anh ta, khiến hai chân anh ta gập lại, trừng mắt nhìn kẻ đầu sỏ, vốn dĩ muốn phát lực giải quyết tai họa Lục Ngọc Thương này, nhưng một là có Mục Thanh bảo vệ, hai là mọi người đang nhìn, anh ta dừng động tác, chỉnh lại quần áo lộn xộn của mình.

Tên này đúng là mặt người dạ thú, mặt chó mà dạ cũng chó, còn đeo nơ, giống như kiểu có thể trực tiếp lên sân khấu diễn thuyết vậy, khiến người ta không thể liên tưởng được anh ta với nghề đạo sĩ của anh ta. Lúc này anh ta kéo nơ chỉnh lại vạt áo, nói với cô Lê và Hướng Noãn: “Không sao, vừa rồi xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn.”

Lục Ngọc Thương khinh thường liếc trắng mắt anh ta một cái, kéo Mục Thanh về phía sau mình, Hướng Noãn và cô Lê cùng xuống lầu, cô Lê chỉ vào Mục Thanh nói: “Cậu nhóc này là ai vậy, thật sự rất quen, đúng rồi Thanh Thanh đâu, ai, đi đâu rồi.”

Hướng Noãn giải vây: “Chắc là bảo mẫu bế đi rồi, cậu nhóc thích một cô nhóc ở trường mẫu giáo, cũng ở cùng khu này, lúc này chắc là đi tìm cô nhóc chơi rồi.”

Cô Lê có chút tiếc nuối, có điều sau đó sự chú ý đều tập trung vào việc tại sao họ lại đánh nhau, Lê Quang trả lời không sao, một đương sự khác vẫn luôn trốn sau lưng Lục Ngọc Thương không đi ra, sợ bà ấy nhìn thấy khuôn mặt mình quá giống, chỉ dùng một tay đỡ lưng Lục Ngọc Thương, cũng biết mình gây ra họa rồi, lo lắng nhéo thịt thắt lưng Lục Ngọc Thương.

Đều rất cứng, không thể nhéo được.

“Không sao đâu cô, hai người nói chuyện tiếp đi.” Lục Ngọc Thương chuẩn bị kéo Mục Thanh ra ngoài, tạm thời tránh đầu gió, Mục Thanh cũng ngoan ngoãn đi theo sau anh, khi sắp ra ngoài cậu nhớ đến lời nói vừa rồi của Lê Quang, trong lòng tức giận, dừng lại khiêu khích nhìn anh ta một cái, giơ tay nắm tay Lục Ngọc Thương.

Chính là để cho anh ta thấy, cậu bảo vệ người này, Lục Ngọc Thương là của cậu, ai cũng không được động vào, ai cũng không được cướp đi, nếu như muốn cướp, vậy thì cũng phải hỏi cậu xem cậu có đồng ý hay không.

Lê Quang nhếch miệng cười, mặt không cảm xúc nhìn hai người rời đi, cuối cùng Mục Thanh nắm chặt cánh tay Lục Ngọc Thương, biết anh ta đang nhìn, nên áp sát thân thể vào người anh, cảm giác thân mật không cần nói cũng biết, khi sắp đến góc khuất tầm nhìn, Lê Quang nhìn thấy Lục Ngọc Thương quay người lại, giơ ngón giữa với anh ta, làm khẩu hình chửi người.

Anh ta nắm chặt tay bên người.

Hai người Lục Ngọc Thương và Mục Thanh ra ngoài tránh đầu gió vài giờ, đợi Hướng Noãn gọi điện nói với họ rằng người đã đi rồi, lúc này mới mang theo cơ thể ăn no uống đủ về nhà, Lục Chấn Đông vừa mới từ công ty về, khi thấy Mục Thanh lại biến trở về thì có chút không quen, sau khi bảo cậu đi qua thì rối rắm xoa đầu cậu, nói họp gia đình, hỏi cậu hôm nay sao đột nhiên lại đánh nhau với cậu nhóc Lê Quang kia.

Chủ gia đình đã lên tiếng, Mục Thanh thành thật kể hết toàn bộ sự việc với họ, hai vợ chồng nghe xong thì im lặng một lúc lâu, sau đó Hướng Noãn mắng trước, bà là người rất bao che khuyết điểm: “Thằng nhóc kia có bệnh à, cô cảm thấy cậu ta rất kỳ lạ, đến đây mà không cười gì, u ám.” Hướng Noãn nói đến đây lại tổng kết lại, bình thường bà thích cách ăn mặc trầm tĩnh đại khí, lúc này bộ quần áo mà Lê Quang mặc cũng trở thành một lỗi trong lòng bà, nói: “Ăn mặc cũng không sáng sủa, còn luôn nhìn Thanh Thanh của chúng ta, lẽ nào nhìn trúng Thanh Thanh của chúng ta rồi sao?”

Lục Chấn Đông làm biểu tình khoa trương, giống như một diễn viên phụ họa theo vợ mình: “Thật ghê tởm, quá đáng lắm rồi, sau này em ít qua lại với họ thôi, chị em kia của em có thể đến đây, Lê Quang kia thì đứng đến nữa.”

“Thật ra chắc cũng không phải là nhìn trúng, lúc đó Mục Thanh chỉ có dáng vẻ trẻ con, chắc anh ta cảm thấy quen mắt, tóm lại quả thật kỳ lạ.” Lục Ngọc Thương đỡ trán: “Lo lắng cái gì, oán hận cái gì, đến mức đó sao?”

Anh nhìn Mục Thanh, lúc này Mục Thanh vểnh tai lên nghiêm túc tham gia buổi họp gia đình này, cậu suýt chút nữa cầm một cuốn sổ nhỏ để ghi lại nội dung cuộc họp, vẻ mặt đôi khi ngơ ngác, đôi khi như chợt hiểu ra, biến hóa vô cùng phong phú, Lục Ngọc Thương sắp bị cậu làm cho bật cười rồi, tiến lại gần nói bên tai cậu: “Đừng căng thẳng.”

Trong khi nói hơi thở phả vào bên tai Mục Thanh, giống như một sợi lông vũ đang vuốt ve má cậu vậy, mang lại cảm giác sảng khoái của làn gió xuân, vành tai là chỗ mẫn cảm nhất, Mục Thanh chỉ cảm thấy cơ thể tê rần, hai chân mềm nhũn, cả người đỏ bừng, nhìn như trúng tà vậy, lần đầu tiên cẩn thận lùi về sau, muốn tránh động tác của Lục Ngọc Thương.

Lục Chấn Đông lớn tiếng nói: “Sao vậy Thanh Thanh, qua đây qua đây, mặt làm sao vậy, bên đấy nóng quá, đợi chút, chị Lý, bật giúp tôi điều hòa với, chỉnh nhiệt độ thấp một chút, đừng tránh nữa, lại đây, lúc đó không mua quà gặp mặt cho cháu, lần này để người ta đặc biệt mang đến, cháu xem có hợp không.”

Kết thúc buổi họp gia đình, Mục Thanh nhận được món quà gặp mặt đầu tiên trong đời, Lục Chấn Đông tặng cho cậu một chiếc đồng hồ, Hướng Noãn tặng cậu một cái điện thoại mới. Họ lớn tuổi nhiều kinh nghiệm, tất nhiên không phải là loại nhóc con như Lục Ngọc Thương có thể so sánh được, quan sát cũng cẩn thận hơn, chiếc điện thoại Mục Thanh mua là hàng nhái, bởi vì rẻ, nhưng giá trị không hề cao, dùng mấy tháng đã bắt đầu lag rồi, Hướng Noãn âm thầm ghi nhớ, lần này cho cậu một bất ngờ lớn.

Đổi lại Lục Ngọc Thương, chắc cũng không có ý nghĩ tặng quà gặp mặt như vậy, lúc này khi anh thấy Mục Thanh không biết làm gì cầm điện thoại và đồng hồ đứng yên tại chỗ, đột nhiên trong lòng anh có cảm giác đau nhói, đột nhiên lại cảm thấy, Lê Quang cảm thấy Mục Thanh rất quen thuộc, anh cũng không phải là không như vậy, chỉ cảm thấy Mục Thanh thế này khiến anh cảm động, không biết phải làm gì, cảm giác quen thuộc len lỏi trong anh, anh nóng lòng muốn được lại gần.

“Đeo vào đi.” Sau đó anh quay người cười nói với Hướng Noãn và Lục Chấn Đông: “Cảm ơn ba mẹ đã tặng quà cho cha nuôi nhỏ của con, vẫn là gừng càng già càng cay, con không nghĩ ra.”

“Con là không đặt người ta trong lòng.” Hướng Noãn nói.

Thấy Mục Thanh thoáng ngây người ra một lúc, Lục Ngọc Thương nhất thời không biết phải làm sao, anh ấp úng nói: “Con có đặt mà, chỉ là không nghĩ đến mà thôi, vẫn luôn đặt trong lòng.”

Hướng Noãn cười nói: “Mục Thanh biến lớn biến nhỏ đều đáng yêu, vĩnh viễn đều là cục cưng của bà nội, mặc dù chỉ làm bà nội mấy ngày, cũng đủ rồi, đúng không lão Lục.”

“Ai đúng đúng đúng.” Lục Chấn Đông nhanh chóng biểu hiện: “Sau này là người một nhà rồi, đã đổi tên cho cháu rồi, gọi là Lục Mục, nhập vào hộ khẩu nhà chúng ta, làm con trai nhỏ của Lục Chấn Đông chú.”

Gần như là một vấn đề có thể suy nghĩ, có điều Mục Thanh lắc đầu nói: “Cái này không được, tôi không thể thay đổi tên họ.”

Lục Ngọc Thương vừa đeo đồng hồ cho cậu vừa hỏi: “Tại sao?”

Bây giờ nghĩ lại cũng thấy kỳ lạ, Mục Thanh là một cái cây cô độc, dưới tình huống không có bất kỳ người nào chỉ dẫn, tại sao lại muốn lấy cái tên Mục Thanh cho mình, chữ Mục này rốt cuộc từ đâu mà đến, Lục Ngọc Thương nghĩ đến Kim Long tên là Mục Hồi kia, trong lòng đột nhiên khó chịu, hai yêu cùng họ, chẳng lẽ đã âm thầm có định tình với nhau, quả thật đã từng có một chân?

Nếu không sẽ không trùng hợp như vậy, có thể thật sự giống như chuyện Lưu Huyền Thông miêu tả, trước kia đã xảy ra cái gì đó.

Lục Ngọc Thương càng nghĩ càng cảm thấy dòng nước chua ngoét trong lòng bắt đầu sủi bọt ùng ục giống như nước đun sôi trăm độ vậy, anh không nhịn giọng cao hơn, hỏi Mục Thanh: “Cậu nói xem, sao lại là họ Mục, hơn hai mươi năm trước ở nhà tôi, muốn lấy tên cũng phải lấy là Lục Thanh chứ.”

Như vậy có chút ngang ngược không nói đạo lý, lẽ nào còn chú ý đến chính sách trú ngụ sao, hoặc cái gì mà sống là người của chúng tôi, chết là ma của chúng tôi, nói ra có chút càn quấy.

Mục Thanh ngẩn ra, vẻ mặt đột nhiên có chút ngơ ngác, cố gắng sắp xếp từ ngữ trong lòng, Lục Ngọc Thương xem cậu giải thích thế nào.